Trên đường đi, bọn họ cũng đụng phải không ít thứ hình như là cửa sổ, nhưng tất cả đều đã bị khoá kín. Rõ ràng lối thoát duy nhất của bọn họ lúc này chỉ còn là cửa sau của “Quỷ Đầu quán”.
Nhưng bọn họ có thể tìm ra được cửa sau của “Quỷ Đầu quán” trong thời gian 10 phút khi mà hoàn cảnh xung quanh đã hoàn toàn thay đổi hay không?
Hiện tại cho dù đang ở chỗ nào thì khi bước đi, sàn nhà cũng phát ra những tiếng “két” “két” giống như khi nó được làm bằng gỗ vậy, không gian vẫn nồng nặc 1 mùi ẩm mốc. Giống như nơi này là 1 toà nhà đã bị bỏ hoang nhiều năm vậy.
“Quỷ Đầu quán”, không, “Ngũ Quỷ quán” thật ra là gì?
Đó vẫn là 1 lời đánh đố.
Tìm kiếm không có phương hướng trong bóng đêm quả thực rất khó. Cho dù dán người đi men theo vách tường thì vẫn khó để tìm ra lối. Cũng may mà hình như bố cục bên trong căn nhà không hề thay đổi, chỉ có không gian là bị phóng đại ra mà thôi.
Nhưng Diệp Tưởng cho rằng, có lẽ không gian cũng không hề bị mở rộng ra......
Có lẽ bây giờ mới là quang cảnh thật của”Quỷ đầu quán”.
Đột nhiên --
Bọn họ nghe được tiếng vòi hoa sen.
Tiếng nước phun xuống trở nên vô cùng đinh tai trong không gian yên tĩnh thế này. Vị trí của phòng tắm ở lầu 1 cũng không cách cửa sau quá xa.
Nhưng âm thanh này.....
Khi âm thanh này xuất hiện,1 mùi hôi thối cũng bốc lên.
Đúng vậy, mùi hôi thối.
Phương Lãnh đã tiếp xúc với không ít thi thể thối rữa nên cái mùi này hắn chỉ cần ngửi qua là nhận ra ngay. Đây là thứ mùi tanh hôi tởm lợm chỉ có thi thể của người chết khi phân huỷ mới có!!
Hắn muốn tránh khỏi thứ mùi ấy thì người hắn đụng phải cánh cửa, sau đó hắn ngã nhào vào bên trong.
Tiếng nước phun ra từ vòi hoa sen lại càng rõ ràng hơn.
Đồng thời...... Mùi tanh hôi tởm lợm kia lại càng rõ ràng hơn.
Nước.
Trên mặt đất ướt sũng nước.
Nhưng những vũng nước đó lại bốc ra một mùi rất nồng.
Đây là hỗn hợp của máu và nước sao?
Phương Lãnh khi ngẩng đầu lên nhìn thì hắn thấy có 1 bóng đen đang “lơ lửng» bên trên vòi hoa sen.
Mùi tanh hôi đó là do bóng đen này phát ra.
-Chạy đi......Anh hai, chị dâu, mau chạy đi!
Lúc này Phương Lãnh không hề do dự. Hắn lập tức đứng dậy rời khỏi phòng tắm, sau đó đóng cửa lại!Ngay khi cánh cửa phòng tắm đóng lại,Phương Lãnh nhìn thấy bóng đen mờ mờ kia chuyển động!
Lúc này, sẽ rất tốt nếu Phương Lãnh để Diệp Tưởng ra tay. Nhưng Phương Lãnh biết, bọn họ bây giờ phải tìm ra cửa sau! Bọn họ không thể lãng phí thời gian ở chỗ này!
Diệp Tưởng cũng kịp nhìn thấy bóng đen đó khi Phương Lãnh đóng cánh cửa phòng tắm.
Mọi người lại bắt đầu chạy!
Nhưng điều khiến người ta vô cùng sợ hãi là cho dù bọn họ có chạy nhanh thế nào đi nữa thì tiếng nước phun xuống từ vòi hoa sen vẫn rất rõ ràng chứ không có dấu hiệu yếu đi!
Lại nữa rồi!
Lại là “quỷ đả tường”!
Xem ra tránh không được rồi!
Diệp Tưởng giữ chặt tay của Phương Lãnh rồi nói:
-A Minh, không thể chạy thoát đâu! Có trốn cũng vô dụng thôi!
Phương Lãnh đương nhiên cũng hiểu rõ chuyện này. Xem ra trong tình hình này, bọn họ chỉ còn cách trông cậy vào Diệp Tưởng.
Diệp Tưởng cũng chẳng nhìn thấy rõ đường trong bóng đêm.Hiện tại nhìn thì có vẻ hắn chẳng làm được gì.Tuy Diệp Tưởng vẫn vô cùng tự tin, nhưng tình thế đã phát triển vượt ra ngoài dự đoán của Diệp Tưởng.
Tình hình...... lúc này đã khác với lúc trước!
Diệp Tưởng đi tới sau đó đá cửa phòng tắm bật ra. Tiếng nước phun ra rào rào từ vòi hoa sen thì vẫn còn, nhưng bóng đen kia đã biến mất.
Không thấy?
Hay nó đã ẩn mình trong bóng đêm rồi?
Cho dù là lúc nào cũng vậy, Diệp Tưởng vẫn không quên nhắc tới chuyện không có Vũ Sóc ở đây, bọn họ gặp rất nhiều bất tiện. Rất nhiều khi, chỉ cần có nàng ở đó thì rất nhiều vấn đề đã không còn là vấn đề.
Ai cũng có thể thấy rõ 1 phần linh môi sư quan trọng thế nào.
Diệp Tưởng lập tức rời khỏi phòng tắm, nghỉ ngơi dưỡng sức để chờ địch tới.
-Sao vậy anh hai?
Phương Lãnh lập tức hỏi.
-Anh không biết......
Diệp Tưởng lắc đầu:
-Bên trong không thấy có thứ gì cả. xem tại .
Nhưng tiếng vòi hoa sen phun rào rào vẫn phát ra, nhưng qua 10 giây vẫn không thấy có chuyện gì xảy ra. Sao lại như vậy nhỉ? “Nó” muốn để bọn họ buông lỏng cảnh giác, sau đó mới ra tay sao? Diệp Tưởng lập tức lui về phía sau nắm lấy tay của Ôn Vũ Phàm. Phương Lãnh dù sao cũng có búp bê thế mạng nên Diệp Tưởng cũng không cần lo cho y.
-Đi thôi!
Diệp Tưởng lại thử chạy thêm 1 lần nữa. Nhưng cho dù chạy tới đâu......Tiếng nước phun ra từ vòi hoa sen vẫn tồn tại!
Chẳng lẽ...... Bọn họ cứ bị nhốt mãi ở đây trong 10 phút tới?
Không, mười phút có lẽ đã trôi qua hơn nửa!
Nếu không nhân cơ hội này rời khỏi “Quỷ Đầu quán”, bọn họ sẽ vĩnh viễn kẹt lại trong “Quỷ Đầu quán”!
Hơn nữa, điều khiến Diệp Tưởng càng lo sợ là cho dù họ không nhìn thấy bóng đen đó nữa, nhưng trong không khí vẫn có mùi tanh tưởi bốc ra từ thi thể đã thối rữa và mùi mốc meo của những căn nhà lâu không được sử dụng. Bóng đen kia như sẵn sàng xuất hiện bất cứ đâu và bất cứ lúc nào.
Phương Lãnh cũng ở ngay cạnh Diệp Tưởng. Dù sao, nếu không đến lúc bần cùng bất đắc dĩ, Phương Lãnh cũng không hy vọng sử dụng búp bê thế mạng.
Không khí trở nên vô cùng khẩn trương. Dễ thấy nếu không bắt được quỷ thì bọn họ đừng mơ rời khỏi đây. Nhưng quỷ hồn này sẽ ra tay khi nào?
Không ai biết. Trừ phi Vũ Sóc ở đây lúc này!
Diệp Tưởng càng lúc càng nắm chặt tay của Vũ Phàm. Thời gian không đợi người, nhưng thời gian vẫn không ngừng trôi qua trong tình hình hiện nay! Mùi tanh hôi càng lúc càng nồng khiến người ta cảm thấy như thứ đó đang ở ngay bên cạnh họ lúc này vậy. Diệp Tưởng mấy lần chút nữa thì không nhịn được phải phóng ra xiềng xích bắt quỷ nhưng cuối cùng hắn cũng ghìm lại được. Nếu không, không chỉ vé chuộc cái chết sẽ phải bỏ ra mà chẳng thu được gì, mà còn khiến cho hiệu quả nguyền rủa bị suy yếu.
-Chúng ta phải làm sao đây?
Ôn Vũ Phàm cũng hiểu nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy thì bọn họ sẽ vô cùng bất lợi.
Nhưng cho dù là ai trong số họ, kể cả Phương Lãnh cũng cảm thấy bất lực với cục diện hiện tại. Bọn họ không thể phán đoán xem thời gian đã trôi qua bao lâu.Chưa biết chừng 10 phút đã trôi qua rồi cũng nên. Thật ra năng lực đo lường thời gian của con người vô cùng kém. Thông thường bạn sẽ cảm thấy thời gian mà bạn đoán đã trôi qua và thời gian đã trôi qua trong thực tế không hề giống nhau. Chuyện này Phương Lãnh cũng đã có không ít trải nghiệm.
Diệp Tưởng dám chắc quỷ hồn này đang muốn kéo dài thời gian tới khi những tấm gương trong “Quỷ Đầu quán” bị nghiền nát!
Nếu là vậy thì không lẽ bọn họ sẽ đều phải chết? Không thể có chuyện như vậy! Bọn họ nhất định có cách phá giải cục diện hiện nay!
Nhưng Diệp Tưởng hoàn toàn bó tay rồi! Không biết quỷ ở chỗ nào nên hắn chẳng làm gì được. Đương nhiên, cho dù giày cao gót vẫn còn thì hắn cũng chẳng làm được gì. Quỷ không xuất hiện thì vật bị nguyền rủa cũng bị phế.
Làm sao để phá vỡ cục diện hiện nay đây?
-Anh.
Phương Lãnh cuối cùng không nhịn được nói:
-Hay là chúng ta thử chạy 1 lần nữa xem sao?
Diệp Tưởng biết lúc này chỉ còn cách như vậy.
Nhưng kết quả chỉ khiến bọn họ thêm tuyệt vọng. Chuyện này cũng đã được bọn họ sớm đoán trước.
-Chúng ta phải làm sao đây?
Phương Lãnh, tuy là nam nhân vật chính nhưng anh ta cũng chẳng thể giúp gì trong hoàn cảnh như vậy.
Cô bé Ngụy Lỵ Lỵ cảm thấy rất tò mò không hiểu vì sao tiếng nước phun ra từ vòi hoa sen vẫn tồn tại, vì sao mà cái mùi tanh hôi vẫn luôn nồng nặc trong không khí. Ôn Vũ Phàm lại phải tìm cách để dỗ yên cô bé. Lúc này, Ôn Vũ Phàm cũng chẳng nghĩ ra được cách gì có thể giải quyết, cho dù chỉ là 1 chút ý tưởng đại khái cũng không có.
Vũ Sóc không thể nào tới đây được. Nghĩ sao thì Vũ Sóc cũng là giải pháp duy nhất để phá giải cục diện bế tắc hiện nay!
Nhưng nàng lại không có ở đây!
Diệp Tưởng cuối cùng hạ quyết tâm. Hắn cứ phóng đại ra xiềng xích bắt quỷ để thử thời vận! Cùng lắm thì bỏ ra vé chuộc cái chết nhiều 1 chút còn hơn phải chết ở chỗ này!
Nhưng đúng lúc này.
Một âm thanh giống như thiên âm truyền vào tai hắn.
-Ngụy Liễm, góc năm giờ, cách chỗ anh đang đứng khoảng 60 mét! Mau ra tay đi!
Âm thanh......
Âm thanh này......
Không phải là tiếng của 1 người mà bọn họ vẫn đang nhớ mong hay sao!
Chính là Vũ Sóc!
Đây là tiếng của Vũ Sóc.
Bọn họ nghe thấy tiếng nước bập bõm, sau đó có 1 bóng đen xuất hiện trước mặt họ!
Đúng là nàng rồi!
Còn không kịp suy nghĩ vì sao Vũ Sóc lại xuất hiện ở đây, Diệp Tưởng lập tức phóng ra xiềng xích bắt quỷ!
-Mau di chuyển! Chạy tới góc 7 giờ!
Diệp Tưởng nhay chóng chạy tới vị trí được Vũ Sóc thông báo, sau đó hắn cảm giác được hắn đã trói được thứ gì đó!
Hắn vui mừng khôn xiết! Sau đó hắn kéo con quỷ kia tới rồi xông tới lấy dây xích trói gô nó lại!
Vũ Sóc ngay lập tức kích hoạt năng lực linh môi để quỷ hồn kia không làm bị thương Diệp Tưởng! Nó đã bị trói lại nên nàng cũng không lo nó sẽ chạy thoát!
Diệp Tưởng đã trói chặt lấy quỷ hồn đó!
Thành công!
Đúng lúc này, tiếng gương vỡ liên tiếp vang lên!
-Mau chạy tới phía trước! Em biết đường ra!
Vũ Sóc tới khiến mọi người như tìm được phương hướng! Cảm giác tuyệt vọng và bất lực thoáng cái tiêu biến!
Diệp Tưởng không thể không than thở linh môi sư quan trọng như thế nào với 1 rạp chiếu phim! Cũng khó trách hai đại trận doanh không tiếp sức cố gắng lôi kéo tất cả những linh môi trong 20 tầng”Rạp chiếu phim địa ngục”!
Dưới sự dẫn dắt của Vũ Sóc, hiệu suất công việc rõ ràng đã được nâng cao 1 cách rõ rệt!
Sau đó mọi người đứng lại. Vũ Sóc nhìn phía trước sau đó lấy ra bàn tay đẫm máu!
Đương nhiên Lý Duy Tư đã cho nàng mượn!
Vũ Sóc cũng không dám chắc nhất định có thể mở được cánh cửa này! Bàn tay đẫm máu quả thực rất có tác dụng khi đối phó với những nguyền rủa loại không gian, nhưng thời gian cần thiết để phá giải nguyền rủa cũng quá dài!
Tiếng gương vỡ càng lúc càng gần. Cuối cùng, Diệp Tưởng nhìn thấy ở đầu kia hành lang, thứ tối tối cứ liên tục chuyển động đã xuất hiện!
Vũ Sóc cho dù có kích hoạt năng lực linh môi lúc này cũng không có tác dụng. Bọn họ chỉ biết trông chờ vào bàn tay đẫm máu mà thôi!
Vũ Sóc sở dĩ có thể xuất hiện ở đây là nhờ vào mảnh gương vỡ.Tề Tình Tình còn đang ở thế giới trong gương.
Nhưng Vũ Sóc không thể nào mang cả đám người Diệp Tưởng vào thế giới trong gương vì chỉ có người sử dụng mảnh gương quỷ mới có thể làm được chuyện đó.
Thứ đen tối kia càng lúc càng chuyển động nhanh hơn khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ khủng bố. Ngay cả Ngụy Lỵ Lỵ cũng sợ tới mức cô bé nhào vào lòng Ôn Vũ Phàm.
Vũ Sóc nhìn về khu vực tối tăm đó.
Nó đã tiếp xúc với rìa phạm vi linh giác của nàng.
Giống như lúc trước.
Nàng không hề phát hiện được khí tức của linh thể ở sâu bên trong khu vực tối tăm đó, mà nàng chỉ cảm thấy 1 cỗ khí tức vô cùng đáng sợ.
Đó là thứ gì?
Khủng bố......
Chỉ 1 sắc thái khủng bố......
Rốt cục, cửa đã mở!
Vũ Sóc ngay lập tức chạy ra ngoài. Đám người của Diệp Tưởng cũng bám sát theo sau. Sau khi thoát ra ngoài, Diệp Tưởng đóng chặt cửa lại!
Nhưng bây giờ vẫn chưa thể yên tâm.
-Đi!
Vũ Sóc lập tức nắm tay của Phương Lãnh rồi nói:
-Chúng ta......tới “Quỷ Mục quán” đi!