Bởi vì, phàm nhân đều phải chết.
Nhưng mà Hoàng Tuyền chất chứa vô số vong hồn cũng chỉ rất bình thường, ít nhất mặt ngoài nhìn là như thế. Là vì đây là một cảnh địa ngục trong điện ảnh, hay Hoàng Tuyền chân chính vốn là như thế?
Dòng Hoàng Tuyền âm u rộng lớn giờ phút này, từ trong bóng tối có một chiếc thuyền nho nhỏ bồng bềnh trôi nổi.
Con thuyền nhẹ nhàng vạch nước, mà trên mái chèo kia lại không có bất cứ bóng người nào.
Lúc này, từ bên trong mui thuyền đi ra một nữ tử.
Tay nàng nắm chặt một tờ giấy, cẩn thận chú ý bốn phía.
“Nếu dựa theo bản đồ, chính là nơi này.”
Nữ tử thì thầm nhìn bản đồ rồi lại nhìn bốn phía.
“Chính là nơi này...... hạ du Hoàng Tuyền, cửa nối thẳng tới Vô Gian Địa Ngục.”
Giống như hạ du dòng Minh Hà dưới núi Rakmal vậy......
Phong Đô thành cùng Địa Ngục chân chính khác biệt.
Địa ngục chân chính... không có bản đồ!
Bởi vì không có bất cứ quỷ hồn nào có thể trở về từ Địa Ngục, vì thế cũng không có bản đồ!
“Đúng...là nơi này...”
Hết thảy thanh âm dường như đều đọng lại.
Chung quanh yên tĩnh đầy chết chóc.
Tay nàng siết chặt bản đồ, vị trí hiện tại của nàng đã là điểm giới hạn, không thể tiến thêm nữa, bằng không... nàng không thể biết sau đó có thể xảy ra chuyện gì.
Địa Ngục...... Đối với người Hạ Hầu gia tộc cũng thuộc về lĩnh vực mà bọn hắn hoàn toàn không biết.
“Gần...... Gần hơn......”
Giờ khắc này, nàng bắt đầu xúc phát thể chất linh môi.
Linh môi có thể tiếp xúc với “Hắc ám” khiến tự thân nàng có một mối liên hệ với âm khí Địa Ngục, kết hợp thành một thể khiến không bị quỷ hồn nhận ra. Đây là năng lực sau khi nàng hấp thụ đủ “thịt” mà có được.
Sau đó, chuyện tình kế tiếp nàng cần làm chính là......
Kêu gọi một vong hồn đến từ Địa Ngục.
Đây là chuyện Dạ Vương muốn nàng làm.
Cái này cùng nghi thức hàng linh của linh môi hoàn toàn khác nhau. Hàng linh là lấy tự thân mình làm môi giới, khiến quỷ hồn trong đoạn thời gian ngắn phụ thể, có thể cùng người dương gian sinh ra tiếp xúc. Thế nhưng điều hiện tại nàng làm lại là đem linh hồn triệu hoán lại đây.
Mà đối tượng nàng phải kêu gọi chính là......
“Mẫu thân của ta, Hạ Hầu Mộ Hoa.”
Đối với Hạ Hầu Huyến Âm mà nói, thỉnh cầu này của Dạ Vương quá mức ly kỳ.
Đối với Dạ Vương, tuy rằng mẫu thân là người sinh hắn ra, nhưng cũng chỉ là như vậy mà thôi. Nàng đối với Dạ Vương không hề có từ ái, thậm chí còn là thái độ cừu thị, căm ghét.
Đây đều là tin tức sau khi tiến vào Hạ Hầu gia tộc Huyến Âm thu hoạch được.
Bất quá, nàng lập tức trở nên bình thường. Đối với Dạ Vương mà nói, mẫu thân chung quy vẫn là mẫu thân. Dù có thế nào vẫn là huyết nhục tương liên. Nàng chết, Dạ Vương làm sao có khả năng hoàn toàn quên đi?
Đối với người làm linh môi như Huyến Âm, tuy rằng chưa bao giờ gặp qua Hạ Hầu Mộ Hoa, nhưng nàng đã nhớ kỹ khí tức linh hồn của Dạ Vương, truy tra ngược lại nguồn gốc cũng có thể từ đó tìm được mẫu thân của Dạ Vương, từ đó triệu hoán nàng từ trong địa ngục trở về.
Dạ Vương đã nói với nàng như vậy.
“Dù có thế nào, ta tuyệt không thể khiến linh hồn mẫu thân rơi vào trong tay gia tộc! Tuyệt đối không!”
Nàng sau khi dung hợp hoàn mỹ với âm khí, chỉ cần không đụng phải quỷ sai sẽ không bị phát hiện. Đúng vậy...... Sẽ không bị phát hiện......
Trong quá trình cảm ứng, xâm nhập hạ du Hoàng Tuyền, đi tới Vô Gian Địa Ngục, thế giới Địa Ngục chân chính kia...nàng phải cẩn thận vạn phần... Dạ Vương đã nhắc nhở nàng, trong địa ngục có tồn tại quỷ sai, dù thế nào cũng tuyệt đối không được sơ suất. Một khi bị quỷ sai phát hiện, hậu quả không thể lường.
Mà vào lúc này...... Diệp Tưởng đang không ngừng dãy dụa trong địa ngục.
Cự ly so với lúc ban đầu tiến vào Minh Hà đã rất gần.
Lúc này hắn cùng Huyến Âm đều đang ở lối vào địa ngục, chẳng qua, một người bên trong một người bên ngoài. Hơn nữa... còn trong hai bộ phim kinh dị khác nhau.
Bất quá, Diệp Tưởng đang cực kỳ tiếp cận...... Lối vào Địa Ngục!
Còn kém một chút......
Còn kém một chút......
Chỉ còn kém một chút là hắn có thể trở về!
Thế giới điện ảnh khác nhau, vốn không nên cùng xuất hiện Huyến Âm và Diệp Tưởng, nhưng trong một nháy mắt này lại sinh ra giao điểm.
Cái giao điểm kia tên là “Hạ Hầu Dạ Vương”.
Loại liên hệ thuộc về thần hồn cùng một linh hồn này thậm chí có thể vượt qua không gian cách trở. Trên thực tế, nhớ ngày đó Hầu Tước có thể ở trong thế giới [ Ác Ma tiêu bản ] tiến hành cảm ứng sự tồn tại của Ác Ma đủ để chứng minh, loại tồn tại địa vị cao giai sẽ không bị cực hạn của không gian hạn chế.
Mà đối với Dạ Vương, càng lúc tiến gần cửa vào địa ngục, Hồng Nguyệt yêu dị kia càng tản mát ra quang mang khiến người ta sởn tóc gáy. Giống như hết thảy thế giới đều bị huyết quang chiếu rọi.
Mà giờ khắc này, thể chất linh môi khiến ý thức của Huyến Âm có thể liên hệ với thần trí của Diệp Tưởng trong thế giới [ Ma cốc ]!
Làm người chết, lúc này hắn là tồn tại có thể được linh môi kêu gọi!
“Cảm ứng...... Được rồi......”
Trong cảm ứng của Huyến Âm có tồn tại Diệp Tưởng đang tiếp cận cửa vào Địa Ngục trên dòng Minh Hà, lúc này... hắn đang bị hồng nguyệt triệt để bao phủ!
Linh hồn bị hai cỗ lực lượng đồng thời lôi kéo...... Phát ra từ Hồng Nguyệt, cùng với phát ra từ Hạ Hầu Huyến Âm!
Diệp Tưởng......
Dạ Vương......
Hai người kia dùng chung một linh hồn. Không, hai người vốn lẫn nhau......
Bên trong Quỷ thuyền, Dạ Vương chạm vào bờ vai Hứa Thanh Hà, dùng nàng làm liên hệ trò chuyện với Huyến Âm. Nhưng lúc này trong đầu hắn, ý thức thuộc về Diệp Tưởng đang không ngừng sống lại......
Đúng vậy...... Không đúng......
Ký ức từ nhỏ lớn lên tại Hạ Hầu gia đều không phải chân thật......
Ta chân thật không phải như thế......
Ta chỉ là một người thường, trưởng thành tại Diệp gia......
Phụ thân ta tên là Diệp Minh, mẫu thân tên là Chung Tư Tuệ......
Ta được đặt tên là “Diệp Tưởng”, bởi vì cha mẹ hi vọng ta có thể trở thành một có người có tư tưởng......
Một ngày kia...... Bởi vì công ty tăng ca quá muộn, ta ở bên trong hành lang nhặt được một tấm áp phích phim kinh dị [xe buýt khủng bố] của rạp chiếu phim thứ 13 cụm rạp Thâm Dạ. Từ đây, ta bước vào thế giới Địa Ngục này......
Dưới hồng nguyệt chiếu rọi, Diệp Tưởng rốt cuộc đem ý thức của mình cùng Dạ Vương bắt đầu dung hợp, sau đó, thân thể hắn trở nên trong suốt......
Theo sự triệu hoán của Huyến Âm, hắn rốt cuộc rời khỏi Địa Ngục!
Dạ Vương...... Mở mắt.
Hắn rút cánh tay đang đặt trên vai Hứa Thanh Hà về.
Ý thức và tư tưởng trong chớp mắt này triệt để trở về vị trí cũ.
Ta không phải Hạ Hầu Dạ Vương. Hạ Hầu Dạ Vương chỉ là nhân vật ta sắm vai trong bộ điện ảnh kinh dị này mà thôi. Ta là, diễn viên chính của bộ phim kinh dị cuối cùng -- Diệp Tưởng!
“Ngươi...... Ngươi làm sao vậy? Thiếu chủ?”
Hứa Thanh Hà quay đầu, hoảng sợ nhìn Diệp Tưởng.
Nhưng vào lúc này trong đầu nàng xuất hiện một tin nhắn.
“Ta không sao, không cần biểu lộ trên mặt, Tịch Kính.”
Giờ khắc này, Tịch Kính tuy đã kịch liệt áp chế biểu tình, thế nhưng nội tâm vẫn triệt để bị nỗi kinh hỷ bao trùm.
“Ba...... Ba ba?”
Tịch Kính không dám tin nhìn Diệp Tưởng trước mắt, giống như hai cha con đã xa cách cả mấy thế kỷ.
Đối với Diệp Tưởng mà nói, một lần này đại nạn không chết quả thực hoàn toàn dựa vào bốn chữ aura nhân vật chính. Hắn lúc này đã triệt để dung hợp hoàn toàn với Hạ Hầu Dạ Vương, tuy hai mà một.
Cho nên, hắn cũng đọc được toàn bộ ký ức về Hạ Hầu Dạ Vương.
Trong đầu, ấn tượng rõ ràng nhất chính là lúc Hạ Hầu Dạ Vương nhìn thấy một màn cực kỳ khủng bố.
Đó là trong thời kỳ thơ ấu của Dạ Vương... một ngày đó, hắn đứng trong số những người tông tộc ở bên ngoài cửa mật thất, nhìn thấy một màn...
Máu.
Là máu.
Cả người mẫu thân Hạ Hầu Mộ Hoa đều là máu, máu thấm ướt mặt đất. Trên người mẫu thân là một lão bà tay cầm con dao phay bén nhọn. Trên mặt lão bà kia phủ đầy nếp nhăn, biểu tình âm trầm khủng bố.
Bà ta cầm dao, trên thân thể mẫu thân, cắt...
Đem “thịt” trên người nàng, từng khối...... cắt xuống!
“Thịt”......
Dạ Vương hoặc là nói Diệp Tưởng giờ phút này trong đầu tràn ngập hình ảnh đầm đìa máu kia......
Nhưng mà, Dạ Vương thấy một màn như vậy lại không có lực ngăn cản mọi chuyện xảy ra.
Bởi vì, ở bên cạnh lão bà còn có một người.
Chính là ông ngoại của hắn, gia chủ tiền nhiệm, Hạ Hầu Thập Dạ!
Tuy rằng muốn ngăn cản mọi chuyện, thế nhưng có gia chủ ở đây, hết thảy đều không thể thay đổi được.
“Nhớ kỹ, Dạ Vương. Vì gia tộc, chúng ta cần ‘thịt’ của mẫu thân ngươi.”
“Dừng tay...... Dừng tay...... Đó là......”
“Đó là của ta......”
“Mẫu thân a!!!!!!!!!!!!!!!!”