An Nguyệt Hình nói xong câu đó, không đợi Mộc Lam hỏi han liền khép hờ 2 mắt.
Sau đó......
Trên không tòa thành bảo bỗng xuất hiện 1 hư ảnh to lớn! Hư ảnh kia chính là hình tượng của An Nguyệt Hình!
Cái này là sử dụng hắc ma thuật, có chút cùng loại với hình chiếu lập thể 3D.
“Chư vị!”
Nhất thời, trong thành bảo tất cả mọi người đều dừng lại hành động chém giết. Mà Hầu Tước cũng đưa mắt nhìn về hư ảnh của An Nguyệt Hình trên không.
Trên núi St. Diois, kỳ thật số lượng nhiều nhất chính là NPC, chung quy số lượng diễn viên cũng có hạn, các nhân vật chân chạy đương nhiên không thể để diễn viên tới diễn hết. Mà khu ma nhân không chỉ thuộc riêng về Vatican, trong vài thế kỷ, những thế lực trong bóng tối hoặc chính phủ cũng bí mật đào tạo ra mấy tổ chức khu ma.
Thế nhưng, trên mấy trăm vị khu ma nhân tiến lên ngọn núi này hiện tại đã chết hơn 8 thành.
Những kẻ còn lại đều chỉ đang kéo dài hơi tàn mà thôi. Trên người ai cũng mang theo vết thương, không ít bị thương nặng tới thiếu điều sắp chết. Bọn họ không có tạo thành bất luận thương tổn thực chất nào tới Đọa Tinh giáo đoàn, thậm chí hắc y giáo chủ cũng lười đi giết bọn họ, rất nhiều người đã hoàn toàn tuyệt vọng.
“Vô luận là người của gia tộc Northfield hay là các khu ma nhân đường xa mà tới... mặc kệ các ngươi thuộc vế thế lực nào cũng nên hiểu 1 chuyện, phản kháng ta là 1 chuyện vô nghĩa tới mức nào. ”
An Nguyệt Hình trên cao nhìn xuống mọi người, tiếp tục nói:“ Tất cả các ngươi sẽ chết ở trong này, tuyệt đối không cần nghi vấn, mà ta cũng không chấp chận bất cứ 1 sự đầu hàng nào. Hiện tại, ta cho các ngươi 1 cơ hội sống sót. ”
Nghe đến đây, rất nhiều khu ma nhân đang tuyệt vọng nhất thời nhìn thấy 1 đường sinh cơ.
“Bản thân tòa thành bảo này chính là mắt trận quan trọng nhất trong hắc ma trận pháp, cho nên đây là nơi tuyệt hảo để tiến hành nguyền rủa. Hiện tại các người dùng chính máu của mình, trên mặt đất viết xuống tên người yêu thương nhất trong lòng. Có thể là cha mẹ ngươi, có thể là thê tử, nữ nhi của ngươi... đương nhiên, tiền đề là kẻ đó phải là người ngươi yêu thương nhất trong tâm can. Bằng không ma lực sẽ không có hiệu lực. Sau khi các ngươi viết xuống danh tự của người đó... linh hồn của bọn hắn sẽ rơi vào địa ngục. ”
Toàn bộ những người còn sống đều ồ lên!
“Sau khi viết xong danh tự, linh hồn của các ngươi sẽ tự động thuộc về ta. Sau đó ta sẽ để các ngươi tiếp tục sống sót. Nhớ kỹ, tất yếu phải viết tên kẻ các ngươi yêu thương nhất! Nếu yêu cha mẹ hơn thê tử, như vậy liền viết tên của phụ thân hoặc của mẫu thân. Nếu yêu thê tử hơn cha mẹ, như vậy liền viết tên thê tử xuống, cứ như vậy mà nghĩ. Như thế nào? đề nghị này rất không tồi đi? Bất quá, ta không để cho các ngươi vô hạn thời gian mà suy nghĩ, trong 1 phút đồng hồ lập tức đưa ra quyết định, viết xuống 1 cái tên. Sau 1 phút đồng hồ, phàm kẻ nào không viết... như vậy ta sẽ đem toàn bộ kẻ đó đưa vào nơi sâu nhất trong địa ngục, ở đó các ngươi sẽ phải thừa nhận thống khổ và tuyệt vọng còn hơn cả cái chết. Tin tưởng ta đi......”
“Trên thế giới này, còn có sự tình so với tử vong còn đáng sợ hơn!”
Sau đó, hư ảnh kia biến thành 1 mặt đồng hồ to lớn! Kim giây, bắt đầu di chuyển!
“Không...... Không phải chứ...... Sát hại người chúng ta yêu thương nhất?”
“Đừng đùa, ta như thế nào có thể......”
“Người chúng ta yêu nhất...... Không, không được, van cầu các ngươi, đổi một biện pháp khác đi......”
Diệp Tưởng giờ phút này nhìn mặt đồng hồ to lớn trong thiên không, 1 cỗ lửa phẫn nộ trào lên trong lòng!
“Đạt Di Mạc mạc mạc mạc mạc mạc....(âm vang)”
Giết hắn!
Nhất định phải giết hắn!
Nhưng vào lúc này, Diệp Tưởng bỗng nhìn thấy, 1 người đang ngã trong vũng máu, trên cơ thể hắn vết thương tuyệt đối là trí mệnh. Kẻ đó dùng máu huyết trên người mình viết xuống 1 cái danh tự trên mặt đất!
“Mụ mụ...... Ngươi...... Ngươi vì ta, đi tìm chết đi! Ta không muốn chết, ta không muốn chết a!”
Diệp Tưởng nhanh chóng xông lên muốn ngăn cản hắn, nhưng hắn đã đem danh tự viết xong!
Sát na khi danh tự kia hoàn thành, miệng vết thương trên người hắn thế nhưng có thể lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy được khép lại!
Giờ khắc này, những kẻ làm ra sự tình giống vậy, đâu đâu cũng có!
“Muội muội...... Ta, ta không muốn chết, cho nên, ngươi liền thay thế ta chết đi! Ta còn muốn kế thừa y bát của gia tộc, không thể chết ở trong này được!”
“Lão công, ta, ta không muốn chết, ngươi, ngươi từng nói ngươi yêu ta, như vậy ngươi liền vì ta đi tìm chết đi!”
Ngắn ngủi qua ba mươi giây, những khu ma nhân còn sống cơ hồ đều lựa chọn viết ra 1 cái danh tự!
Bọn họ đối mặt với không phải tử vong, mà so với tử vong lại càng thêm khủng bố. Thân là khu ma nhân, bọn họ rất rõ ràng linh hồn rơi vào địa ngục là sự tình đáng sợ thế nào. Đó chính là đại biểu cho vĩnh cửu không siêu sinh! Những khu ma nhân này không phải tất cả đều là tín đồ Christ, không có tín ngưỡng chống đỡ, cuối cùng vì sống tạm mà đem người yêu thương nhất ném vào địa ngục!
“Thấy được không?” An Nguyệt Hình nhìn Mộc Lam, nói:“ ‘Yêu’ của nhân loại bất quá chỉ giả dối như vậy, tùy thời đều có thể bị dục vọng thôn phệ. Cũng chính vì thế ta mới được gia tộc Northfield nuôi nấng đến ngày hôm nay. Chính là dục vọng năm đó của gia tộc Northfield mới đổi lấy sự tồn tại của ta hôm nay! Mà sinh vật nhân loại so với ác ma, lại càng dễ nuôi nấng! ”
Lúc này khuôn mặt An Nguyệt Hình lành lạnh làm người ta cảm giác vô cùng dữ tợn!
Mộc Lam hiện tại cũng cảm nhận được sự run rẩy trong linh hồn.
Nuôi nấng...... thời điểm An Nguyệt Hình nói ra 2 chữ này lại tự nhiên như thế! Cho tới nay, nhân loại đối với ác ma, chẳng lẽ chỉ là gia súc mà thôi?
Nhìn đám Khu ma nhân bên ngoài kia vì sống sót mà đem bán chính thân nhân mình, Mộc Lam liền nghĩ tới mẫu thân. Mẫu thân đáng thương, chết thê thảm như vậy, ngay cả công bình đơn giản nhất cũng không chiếm được. Đối với nhân loại tuyệt vọng lựa chọn trở thành ác ma, hắn 1 độ từng cho rằng, nhân loại và ác ma căn bản không khác biệt. Thế nhưng nay nhìn thấy hành động diệt tuyệt nhân tính của An Nguyệt Hình làm hắn không thể không rung động.
“Đại nhân...... Thật sự...... tất yếu phải làm như vậy sao? Giết chết bọn hắn không phải được rồi sao?”
Mộc Lam tự hỏi bản thân cũng là kẻ tâm ngoan thủ lạt. Năm đó hắn vì báo thù cho mẫu thân tiến vào hắc bang, trên tay cũng nhiễm đầy máu tươi. Nhưng đối với địch nhân, nhiều nhất hắn cũng chỉ đem kẻ đó giết chết, không đến mức tra tấn linh hồn đối phương, lại càng không để bọn hắn tự đi nguyền rủa chính thân nhân mình.
“Ngươi có ý gì? Đệ nhất giáo chủ?”
“Không...... Đại nhân. Những tên khu ma nhân này giết sạch sẽ là được, cần gì phải thu vào đọa tinh giáo đoàn đâu? Căn bản không tất yếu ah.”
“Ngươi gần đây, số lần trái nghịch ta hơi nhiều đó.”
“Đại nhân......”
Mộc Lam vừa nói ra 2 chữ này, thân thể hắn liền bay lên trời, dán trên trần nhà!
Một tin nhắn kịch bản truyền đến:“Ngươi cho rằng, sự tình giữa ngươi và Grandier, ta bởi vì công lao vất vả của ngươi mới không truy cứu sao? ”
“Vì ta lập công, vì ta chinh chiến, vì ta sát lục, đó là sự tình đương nhiên. Ngươi không có công huân, chỉ có nghĩa vụ! Ngươi vì cái kí chủ kia đã có quá nhiều lần làm những việc hắc y giáo chủ không nên làm. Ngươi thật sự còn tưởng rằng...... Ngươi là một nhân loại sao?”
“Đại nhân! Ta đối với người tuyệt đối không 2 lòng!”
Giờ này khắc này Mộc Lam cảm giác tử vong đang dần tiến đến, nhưng không biết vì sao hắn lại cảm thấy có chút nhẹ lòng.
Trên thực tế, năm đó vì báo thù hắn đã sớm biến mình thành ác quỷ, khi tiến vào rạp chiếu phim thứ 10 trở thành hắc y giáo chủ, tay hắn càng nhiễm thêm nhiều máu tươi. Tuy rằng là vì diễn nhân vật của mình, nhưng lúc trước chẳng phải cũng vì hắn bản rẻ bản thân cho ác ma mới có thể cầm được tấm áp phích kia, cuối cùng diễn vai hắc y giáo chủ hay sao? Cái này kỳ thực chính là ý nguyện của hắn ah!
Nhưng...... Đi đến ngày hôm nay, hắn cùng những kẻ năm đó hại chết mẫu thân có gì khác biệt?
Vì Ác Ma vẫy đuôi như chó, triệt để chôn vùi nhân tính. Mẫu thân sẽ hy vọng nhìn thấy bộ dạng của mình hiện giờ sao?
Thật sẽ nguyện ý sao?
Ngay khi hắn đã chuẩn bị tốt đón nhận cái chết, thân thể hắn liền khôi phục tự chủ.
“Bất quá...... Tính như thế này.”
“Ngươi hiện tại giúp ta làm 1 việc, ta sẽ tha thứ cho ngươi.”
“Thỉnh... đại nhân phân phó!”
“Giết Adam! Ngươi tự tay đi giết hắn! Chỉ cần ngươi giết được hắn, những lần ngươi mạo phạm ta, ta sẽ bỏ qua.”
Lúc này...... Một phút đồng hồ đã sắp kết thúc.
Những khu ma nhân còn sống vẫn còn vài người do dự. Chung quy đem người yêu thương nhất đưa vào địa ngục, không phải bất luận kẻ nào cũng làm được. Con người sở dĩ làm người, chính là vì có thân nhân ràng buộc. Chẳng lẽ thật sự vì sinh tồn, phải nghe theo phân phó của ác ma, giết chết bọn họ sao?
Một tên Khu ma nhân nhìn tấm hình trên tay, trong ảnh là hắn, thê tử và nữ nhi chụp chung.
“Muốn ta viết xuống tên người ta yêu thương nhất?”
“Nằm mơ!”
Mà 1 người khác bên cạnh hắn lại nói:“Đại ca, ta không muốn chết, ngươi nếu không viết, ta đây viết!”
Sau đó hắn dùng máu trám lên mặt đất, viết tên ca ca mình lên!
“Ngươi...... Dallet, ngươi, ngươi súc sinh... ”
Nhưng khu ma nhân kia không thể mắng chửi tiếp được nữa, thân thể hắn nháy mắt ngã xuống, trong mắt sinh cơ biến mất. Linh hồn hắn tự nhiên bị rơi vào nơi sâu nhất trong địa ngục.
“Ta...... Ta sống sót rồi, ta sống sót rồi!” Tên khu ma nhân bên cạnh kia lại cười lên ha hả!
Mà cự ly tới 10 giây cuối cùng, những kẻ chưa viết danh tự chỉ còn hơn 10 người.
Mà hơn 10 người này không hề ngoại lệ, đều là người làm phụ mẫu. Kẻ mà bọn họ yêu thương nhất tự nhiên chính là con cái của họ! Không một ai trong bọn họ nguyện ý viết xuống danh tự hài tử của mình!
“Ha ha...... Có bản lĩnh liền giết đi!” Một nữ khu ma nhân tóc vàng đang gục bên 1 bức tường, tứ chi của nàng chỉ còn lưu lại mỗi tay phải để nàng viết chữ, thế nhưng nàng vẫn như trước không muốn.
“Nữ nhi...... Hảo hảo sống sót...... Thượng Đế a, thỉnh phù hộ, hôm nay sẽ không trở thành ngày tận thế!”
Mười giây thời gian, đến.
Tiếp theo, đầu vị mẫu thân này liền bị tín đồ dọa tinh chém rớt.
“Ngu xuẩn......” An Nguyệt Hình rất nhanh thống kê ra tỷ lệ những kẻ đã viết tên:“Cư nhiên thật sự có vài kẻ không muốn viết danh tự.”
Mộc Lam lúc này quỳ rạp trên đất.
Vài cha mẹ kia đều vì hài tử, thà rằng để linh hồn chính bản thân rơi vào địa ngục.
Mẫu thân...... Lúc trước người không phải cũng như vậy sao?
“Những linh hồn ngu xuẩn này ta cũng không cần. Đi thôi, đệ nhất giáo chủ, giết Adam!”
Mụ mụ...... Ta...... Đã không thể trở về nữa rồi.....
Mộc Lam ngẩng đầu lên.
“Tuân mệnh...... Đại nhân.”[ chưa xong còn tiếp......]