“Tốt.”
Dạ Vương lập tức tiến lên, từ trong người lấy ra chìa khóa, cắm vào ổ khóa.
Hắn chỉ lấy ra một cái chìa khóa.
Một cái?
Huyến Âm không hiểu. Nơi này có nhiều phòng như vậy, hẳn phải có rất nhiều chìa khóa mới đúng. Nhưng vừa rồi hắn thò tay vào túi chỉ lấy ra có một cái chìa khóa?
Cách một tiếng, cửa phòng mở ra.
“Đi vào đi.”
Huyến Âm bước tới trước cánh cửa, mà trong đó......
Trong phòng có một tấm phản cứng, trên tấm phản cứng có một khối xương khô dường như bị đốt trọi, cũng chính vì thế mà nó trở thành màu đen.
Một khối xương khô cháy đen cứ thế nằm trên giường.
Huyến Âm mấp máy môi:“Ta phải ở trong đó bao lâu......”
Một chữ “lâu” còn chưa ra khỏi miệng, nàng đã bị Dạ Vương đẩy vào!
Nàng ngã xấp trên mặt đất cứng rắn, thời điểm quay đầu lại liền thấy Dạ Vương một tay đóng cửa, khóa lại.
“Đợi đến lúc ta cho rằng được thì mới thôi.”
“Ngươi đang làm cái gì? Hạ Hầu Dạ Vương!”
Nàng vọt tới trước cửa nói lớn:“Ngươi muốn cầm tù ta sao?”
“Trước buổi tối hôm nay, nếu ‘Năng lực’ của ngươi còn chưa có xuất hiện. Như vậy, ngươi cũng không cần rời khỏi nơi này.”
Nói xong câu đó, Dạ Vương không quay đầu lại, rời khỏi.
“Thả ta ra ngoài! Hạ Hầu Dạ Vương, ngươi thả ta ra ngoài!”
Nhưng Dạ Vương lại không để ý tới.
Thân thể nàng dần trượt từ trên cánh cửa xuống, tiếp theo tầm mắt nàng ném về phía bộ xương bị đốt trọi trên giường.
Một loại dự cảm bất an mãnh liệt ập đến trong lòng nàng.
Dạ Vương đến cùng muốn làm gì, nàng không thể dự trắc, bất quá có thể khẳng định, tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Mà kịch bản mới nhất cũng chỉ đến đó mà thôi. Kế tiếp liền rơi vào đoạn thời gian kịch tình an toàn.
Sau đó sẽ phát sinh chuyện gì đã không phải cái nàng có thể đoán được. Cần phải đợi đến khi có kịch bản mới.
Thời gian kế tiếp có thể coi như “Kỳ kịch bản an toàn”...... đi?
Kỳ kịch bản an toàn?
Cái gọi là an toàn, trong thế giới phim kịnh dị liệu từng có chân chính?
Không, không có. Lúc trước không có, hiện tại không có, tương lai cũng không có.
Hết thảy đều không có đáp án.
Chỉ là, đối với nhân vật Hạ Hầu Huyến Âm này, màn diễn của nàng dừng lại tại đây, thế nhưng với những người khác không phải thế.
Một cánh cửa, nhẹ nhàng mở ra.
Một đôi giày vải thêu bước vào.
Trong gian phòng này, có treo một bức họa.
Trong tranh là một quái điểu đang vỗ cánh giương cao.
Mà phía trước bức họa có một người thẳng tắp đứng đó.
“Hiện tại, cho dù không thưởng thức họa tác như vậy cũng có biện pháp nhìn thấy Cô Hoạch điểu chân chính. Không phải sao?”
Người đứng phía trước bức họa là một thiếu niên mặc hồng y.
Thiếu niên quay đầu nhìn người tiến vào trong phòng là Hạ Hầu Thái Lam.
“Thái Lam tiểu thư.” Thiếu niên dùng giọng điệu khiêm cung nói.
“Không cần đa lễ như vậy, Linh.”
Hồng y thiếu niên được xưng là Linh kia hiển nhiên cũng là một nô bộc. Chỉ là, lại không phải một nô bộc bình thường.
Con số của hắn là Linh (0).
Mặc kệ có thay đổi bao nhiêu nô bộc hồng y, đều là con số không bị ảnh hưởng.
“Thái Lam tiểu thư cũng ngủ không được sao?”
“Tối nay ngươi cho rằng có người thoải mái nằm ngủ sao?”
Hồng y nô bộc Linh gật đầu.
“Phải, ta nghĩ hẳn không có.”
Tiếp theo, hắn vẫn tiếp tục nhìn ngắm bức họa Cô Hoạch điểu.
“Trong ngày La Hầu thôn phệ Thái Dương, Cô Hoạch điểu sẽ xuất hiện tại Mân sơn. Chỉ là, nghe nói nó đã xuất hiện ở trước mặt cháu gái Hạ Hầu Thanh Liên?”
“Sự trở về của nàng, chỉ sợ không phải trùng hợp.”
“Chuyện này hẳn không phải trùng hợp, có lẽ nên gọi nó là ‘Số mệnh’ đi.”
Số mệnh...... một từ ngữ thật sự trầm trọng. Từ này đối với ai mà nói, cũng khó mà gánh vác.
Hạ Hầu Thái Lam cùng thiếu niên hồng y Linh sóng vai nhau cùng thưởng thức bức họa trước mặt.
“Gia chủ vì sao lại muốn che trở Dạ Vương? Vỏn vẹn chỉ bởi hắn là cháu trai bên ngoại sao?”
Nô bộc hồng y tuyệt đối không thể đi quá giới hạn nói những lời như thế, nhưng Linh lại là trường hợp đặc biệt.
“Ta đến nay vẫn không thể đoán ra ý tứ của gia chủ. Bất quá, vô luận gia chủ suy tính như thế nào, Dạ Vương hắn đều không thể tồn tại. Điểm này gia chủ hẳn phải rất rõ ràng.”
“Đúng vậy. Ta cũng cho rằng như vậy.”
Hạ Hầu Thái Lam nói đến đây liền không khỏi nhìn phía sau một cái.
“Gia chủ đời trước bị Hạ Hầu Thanh Liên mị hoặc mới có thể đưa ra lựa chọn như thế, cũng bởi vậy, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Hạ Hầu Thanh Liên.”
“Ta có thể hiểu được.”
“Vỏn vẹn vì đạt được càng nhiều bản đồ hơn nữa, gia chủ đời trước liền nghe theo Hạ Hầu Thanh Liên. Đáng tiếc, đó là sự tình trước khi ta sinh ra, bằng không...... Ta tuyệt sẽ không......”
Nói đến đây, nàng không khỏi nhìn về phía Linh.
“Một đời ‘Linh’ trước ngươi hẳn cũng ngầm đồng ý việc này đi?”
“Phải... theo ta được biết thì là như thế.”
“Trước mắt bản đồ gia tộc thu được chỉ kém một chút. Thế nhưng, Dạ Vương muốn, so với trong tưởng tượng của ta còn nhiều hơn.”
Tầm mắt Linh lúc này vẫn tập trung lên đầu hung điểu trong bức họa.
Cô Hoạch điểu đại biểu cho điềm xấu.
Khác với quạ đen, dự ngôn điềm xấu của Cô Hoạch điểu tuyệt không có tình huống thất bại.
“Gia chủ đối với chuyện chúng ta đang làm giữ thái độ mặc kệ, cũng ý nghĩa, hắn hiện tại không hoàn toàn hướng về Dạ Vương. Có lẽ hắn muốn nhìn thấy, giữa chúng ta và Dạ Vương, ai có thể nắm giữ được bản đồ cuối cùng.”
“Tiểu thư...... Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
Linh cho dù nói đến đây, đôi mắt vẫn như trước nhìn Cô Hoạch điểu.
“Theo như lời ngươi, gia chủ năm đó nhận lời đề nghị của Hạ Hầu Thanh Liên làm ra ‘chuyện kia’. Thế nhưng, cũng chính vì thế, đến đời các ngươi mới có thể đem bản đồ gần hoàn chỉnh lấy tới tay, cự ly tới khi hoàn thành chỉ còn một bước xa. Ngươi có hay không... thực sự triệt để vứt bỏ cơ hội đạt được bản đồ hoàn chỉnh, để đổi lấy...”
“Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì.”
“Thỉnh tha thứ cho ngôn từ của ta.”
Ánh mắt Hạ Hầu Thái Lam dần dần trở nên sắc bén.
“Đúng vậy. Tuy rằng ta căm hận Hạ Hầu Thanh Liên, thế nhưng theo kết quả mà nói, ta là kẻ được lợi. Người trong gia tộc có lẽ đều là kẻ được lợi. Cho nên...... Hạ Hầu Thanh Liên, có lẽ chính là sự tình chúng ta muốn làm, mà lại không muốn làm.”
Bản đồ hoàn chỉnh......
“Hạ Hầu Thanh Liên trước khi chết, hẳn đã nói với con trai hoặc cháu gái nàng một vài chuyện.”
“Ta đại khái có thể đoán được nàng nói gì.....”
“Thái Lam tiểu thư, ý của ngươi là nói?”
“Đúng vậy. Cái này chỉ sợ là nguyên nhân vì sao cháu gái của nàng lại đến Mân sơn! Nàng biết, hôm nay, chính là ngày Hạ Hầu gia tộc sắp đạt được bản đồ ‘Hoàn chỉnh’!”