Mục lục
RẠP CHIẾU PHIM KINH DỊ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày thứ hai.



Thời điểm Diệp Tưởng tỉnh dậy phát hiện không thấy Hoắc Thanh Lam đâu.



Phản ứng đêm qua của Hoắc Thanh Lam khiến hắn thấy có điều cảnh giác. Bất quá, Hoắc Thanh Lam không nói cho hắn sự tình về Triệu Đồng, nhưng Diệp Tưởng cũng có thể đoán được đôi chút.



Rửa mặt xong, cầm phiếu cơm, hắn hướng tới căn tin dưới lầu đi xuống.



Căn tin lúc này đã tương đối náo nhiệt, rất nhiều người đang ăn uống. Sau khi Diệp Tưởng bước vào, ai nhìn thấy hắn đều lộ ra các loại ánh mắt kiêng kị, trào phúng, cùng kiêng dè.



“Ngươi xem...... Kia không phải ‘Quỷ Vương’ Kim Thư Đông sao?”



“Chính là cái tên gia hỏa xưng có thể nhìn thấy quỷ?”



“Nghe nói hắn tự xưng là truyền nhân của tam đại Mao Sơn, còn có Thiên Nhãn!”



“‘Thiên Nhãn’? Nếu vậy, ta đây chẳng phải Ngọc Hoàng đại đế rồi sao?”



“Quỷ Vương” Chính là ngoại hiệu được học sinh trong trường trung học Quảng Nguyệt đặt cho Kim Thư Đông, tất nhiên ý vũ nhục chiếm đa số. Có thể nói, trong trường trung học Quảng Nguyệt, có lẽ không ai biết được chủ tịch nước hiện thời là ai nhưng tuyệt không thể không biết ai là “Quỷ Vương” Kim Thư Đông. Áp lực trong môi trường trung học thật sự quá lớn, có thể tìm được niềm giải trí trong đó tự nhiên không ai không quan tâm. Đến sau này lời đồn đại đã rất nghiêm trọng, cái gì mà “đệ tử Mao Sơn”“Thiên Nhãn” linh tinh vớ vẩn đều được đưa ra. Mà xuất phát từ tâm tư muốn tìm niềm vui, vào giờ tự học, không ngoại lệ, lúc nào Kim Thư Đông cũng bị réo tên, kêu hắn lên bảng kể chuyện ma quỷ! Tất nhiên bản thân Kim Thư Đông sẽ không ngu ngốc mà lên làm trò vui cho mọi người.



“Oa a!”



Bỗng nhiên một tên diễn viên lớp 6 đi ở phía sau Diệp Tưởng,“Oa” quát to một tiếng, khiến Diệp Tưởng vội vàng tránh ra!



Tên diễn viên kia 1 bộ dáng giương nanh múa vuốt:“Ta là quỷ...... Ta là quỷ...... Ngươi như thế nào không sợ a?”



Cả căn tin lập tức bùng nổ 1 trận cười to.



Tên diễn viên này tự nhận là phe phái của Long Ngạo Thiên. Mà Long Ngạo Thiên vốn đã thệ sát (thề tất giết)Diệp Tưởng. Vì tỏ rõ lập trường, tự nhiên tận hết sức mà biểu diễn. Đáng tiếc, nếu hắn từng diễn qua gia tộc [ Nightliar 3], cho hắn một trăm lá gan chỉ sợ cũng không dám làm như vậy trước mặt Diệp Tưởng.



Diệp Tưởng căn bản không để ý tới. Đối phương trong mắt hắn bất quá chỉ là một con kiến mà thôi, không đáng cho hắn quan tâm.



Làm người nên rộng rãi, tính toán chi ly ngược lại có chút mất thân phận.



Diệp Tưởng cùng Hầu Tước, Vũ Sóc, Tích Kính bốn người một bàn. Những người chung quanh tự nhiên đều cách xa nhóm bọn hắn ra 1 chút.



Thời điểm mọi người sắp ăn xong, kịch bản mới được gửi tới trong đầu!



Tất cả diễn viên lập tức lật xem!



Mà khi xem xong, mọi người đều vô tình hoặc cố ý nhìn về phía Ôn Vũ Phàm [ Hứa Gia Bích ]!



Vốn tưởng rằng chết lúc đầu sẽ chỉ là vài tên pháo hôi không quan trọng, may mà mọi người sớm đã liên kết thành đoàn, đến thời điểm trọng yếu sẽ có diễn viên hạng A bảo hộ. Vẫn là có chút hy vọng sinh tồn.



Lại không hề nghĩ tới, người chết đầu tiên là Ôn Vũ Phàm!



Bất quá. Mọi người nhanh chóng nghĩ, Ôn Vũ Phàm từ rạp chiếu phim thứ 13 chuyển tới rạp chiếu phim với Hầu Tước, tự thân thực lực nàng cũng không yếu, chỉ sợ nàng không dễ dàng mà chết được. Cũng có vài người nhìn vẻ bề ngoài mỹ lệ của nàng cảm thấy thương hương tiếc ngọc. Nhưng chỉ là tâm tình thương hoa tiếc liễu mà thôi, không có ai chủ động đi giúp nàng. Chung quy cũng là phe phái bất đồng.



Ôn Vũ Phàm xem xong kịch bản, hai tay xiết chặt lại.



Trong kịch bản, sau khi nàng chết đi thế nhưng thi thể còn xuyên việt về 2 tháng trước, gặp mặt chính mình trong quá khứ. Bất quá 1 điểm ký ức nàng cũng không nhớ. Nghĩ tới... chắc hẳn đã bị xóa bỏ trí nhớ.



Phải biết... nàng chính là sau khi chết đi mới lần nữa xuyên việt!



Nàng ở 2 tháng trước đã từng gặp qua cái xác của chính mình.



Như vậy muốn đem đoạn lịch sử này thay đổi liền trở nên vô cùng khó khăn!



Thời gian nàng tử vong là trong tiết thể dục buổi chiều nay.



Lúc ấy, trong tiết thể dục, nàng cùng mấy nữ sinh khác tính chơi bóng chuyền thì Ôn Vũ Phàm bị yêu cầu tới nhà kho để lấy bóng.



Nàng nhìn kỹ kịch bản miêu tả:



Lúc ấy, Hứa Gia Bích đi vào nhà kho để đồ thể dục trống không không một bóng người. Mà vị trí đặt bóng chuyền là ở phía cuối cùng trong nhà kho



Vì thế, Hứa Gia Bích tiến tới chỗ đó, từ trong sọt bóng chuyền lấy ra 1 quả bóng. Nhưng là......



Từ bên trong sọt bóng chuyền lại vươn ra 1 đôi tay, túm lấy nàng kéo vào! Tiếp theo kịch bản liền bay về miêu tả kịch tình của 2 tháng trước.



Khủng bố!



Hứa Gia Bích tự nhiên khẳng định trong chớp mắt bị kéo vào đã chết, sau khi chết nàng trở về 2 tháng trước!



Ở mặt ngoài nhìn tựa hồ cũng không khó xử lý, thế nhưng, cố tình hành vi của Hứa Gia Bích toàn bộ đều là chữ đỏ!



Bởi vậy......



Một giờ về sau, tiết học thứ nhất bắt đầu.



Bất quá...... Thực quỷ dị là, Hoắc Thanh Lam chưa có tới thế nhưng mọi người vẫn còn ký ức về Kim Kỳ Thụy. Hiện tại trong kịch bản không có nói rõ hạ lạc của Kim Kỳ Thụy.



Diệp Tưởng nghĩ tới ngày hôm qua, chỉ sợ đã có chuyện gì đó xảy ra.



Hoắc Thanh Lam là hắc y giáo chủ thứ 9, đương nhiên chết đi càng tốt, Diệp Tưởng cho dù muốn kiếm vé chuộc cái chết cũng không ra tay cứu hắn.



Thời gian giữa trưa.



Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc, Tích Kính hai người đi ra bên ngoài trường học.



Mục đích, tự nhiên là tìm kiếm Hoắc Thanh Lam [ Kim Kỳ Thụy ]. Hắn chết đi cố nhiên không luyến tiếc, thế nhưng hắn tuyệt đối là một manh mối. Nếu hắn không bị xóa bỏ ký ức, có thể sẽ xuất hiện trong quá khứ hoặc tương lai.



Nguyền rủa phòng học dị độ cho đến nay vẫn là câu đố. Vốn tưởng rằng căn nguyên nguyền rủa nằm trên đảo Trường Nguyệt, nhưng xem ra chỉ sợ không đơn giản như vậy. Có lẽ, câu trả lời còn ẩn sâu hơn nữa. Cái bóng trắng quỷ dị xuyên toa thời không kia có lẽ chính là mấu chốt để cởi bỏ câu đố.



Về phần quan hệ giữa Ôn Vũ Phàm, Hứa Gia Bích cùng Kim Thư Đông thật sự không tính là tốt, hiện tại Diệp Tưởng không có biện pháp chạy tới bên nàng, chỉ đành chờ tới buổi chiều thôi. Kim Thư Đông vì bị tập thể lớp bài xích, mỗi lần tới giờ thể dục chỉ có thể tự chơi 1 mình, không có ai tìm hắn chơi bóng. Hắn trong giờ thể dục đôi khi lấy 1 bộ cà kheo hoặc bóng chuyền tự chơi 1 mình, chỉ cần lựa chọn thời điểm tiến vào nhà kho cùng với Hứa Gia Bích là có thể bảo vệ được nàng. Vũ Sóc vốn muốn cùng đi thế nhưng bị Diệp Tưởng cự tuyệt, căn cứ vào khế ước, cho dù phát sinh bất cứ chuyện gì hắn đều phải ưu tiên đệ nhất bảo hộ Vũ Phàm, một khi đã như vậy, Vũ Sóc tới là điều không thỏa đáng. Về phần Hầu Tước, Vũ Phàm đối với hắn cũng tương đối quan trọng, vẫn là nên đến, thế nhưng Tôn Di Tinh xưa nay trong tiết thể dục vẫn luôn dùng máy ghi âm cầm tay nghe băng cát xét tiếng Anh, căn bản không có lý do tới nhà kho. Cân nhắc ra, chỉ có Diệp Tưởng tới bảo hộ Vũ Phàm là tốt nhất.



Phía sau trường học là 1 con phố bẩn thỉu trật tự kém, nơi nơi không biết có bao nhiêu phòng game cùng cửa hàng vcd. Mà Triệu Đồng cùng Kim Kỳ Thụy nghe nói thường xuyên xuất hiện ở chỗ này. Triệu Đồng có thể nói chính là phiên bản khác của Vân Tùng Quân, thậm chí còn tệ hại hơn, thế nhưng lúc này cũng đã biến mất.



Diệp Tưởng đi ngang qua tiệm sách trước kia Vân Tùng Quân dẫn hắn tới.



Bên trong có 1 nữ sinh đeo mắt kiếng, Vũ Sóc liếc mắt liền nhận ra nàng, nói:“Nàng là Đới Y Y học cùng lớp Triệu Đồng, không bằng tới hỏi nàng 1 chút.”



“Được.”



Diệp Tưởng mở cửa tiệm sách, đi về phía Đới Y Y. Lúc này nàng ấy đang cầm 1 cuốn tiểu thuyết Quỳnh Dao, hoàn toàn không chú ý có người đang đến.



“Ngươi hảo, Đới Y Y.”



Nàng nghe có tiếng người gọi liền ngẩng đầu lên:“Ân? Tôn Di Hoa?”



Thế nhưng thời điểm nhìn thấy Kim Thư Đông liền vội vàng lùi lại vài bước. Nàng nghe người ta nói gia đình Kim Thư Đông là gia tộc vu cổ (kiểu như người dân tộc hay dùng ngải với côn trùng), nếu nhìn hắn nhiều 1 chút không chừng sẽ bị hạ cổ.



“Có chuyện gì?” Khẩu khí của nàng có chút cứng ngắc.



“Ngươi có nhìn thấy Triệu Đồng cùng Kim Kỳ Thụy không?” Vũ Sóc vừa hỏi vừa nhìn lướt qua cuốn tiểu thuyết Quỳnh Dao trên tay nàng, nói:“Ân? Cuốn thượng [ Hoàn Châu cách cách ]? Nhà ta có cuốn hạ, nếu ngươi muốn ta có thể cho ngươi mượn?”



Biểu hiện giao tế cao minh của Vũ Sóc chính là đây. Đới Y Y đang đắm chìm trong diễn biến câu chuyện, lập tức thái độ từ lãnh đạm biến thành nhiệt tình:“Thật sự? Quá tốt! Tử Vi cùng Tiểu Yến Tử sau này có đổi trở lại hay không? Khoan, đừng nói trước...... A, ngươi vừa rồi hỏi Triệu Đồng sao? Kim Kỳ Thụy cũng từng tới hỏi ta!”



“Ngươi trả lời hắn như thế nào?”



“Một giờ trước ta có nhìn thấy Triệu Đồng đi tới 1 phòng video ở mặt sau con phố này, sau đó ta liền nói cho hắn biết.”



“Cám ơn ngươi!” Vũ Sóc cười nói:“Ngày mai ta sẽ đem cuốn sách tới trường cho ngươi.”



Đang lúc đạt được đáp án, đoàn người Diệp Tưởng chuẩn bị rời đi, một thanh âm vang lên.



“Kim Thư Đông? Ngươi đến sao? Dragon Ball có mấy cuốn mới, ngươi có muốn xem hay không?”



Nghe được này thanh âm, tầm mắt của Diệp Tưởng di chuyển qua.



Nói chuyện người rõ ràng......



Chính là lão bản tiệm thuê sách!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK