Mục lục
RẠP CHIẾU PHIM KINH DỊ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa đêm thanh vắng.



Ôn Vũ Phàm rốt cục không đấu lại cơn buồn ngủ bèn thiếp đi. Sau khi Diệp Tưởng nhìn nàng ngủ,hắn phát hiện tư thế khi ngủ của nàng rất dễ thương. Bởi vì sau khi đi ngủ,nàng không có vẻ u buồn và lạnh lùng như khi nàng đang thức.



Nhưng có lẽ trong giấc mơ, nàng sẽ chẳng mơ được chuyện gì tốt đẹp thì phải?



“Cô con gái” của Diệp Tưởng đang ngủ ngon lành. Diệp Tưởng nhìn chăm chú cô bé có dưng mạo chẳng khác là mấy với Ôn Vũ Phàm này, trong lòng hắn dâng lên 1 cảm giác kỳ diệu.



Tựa vào đầu giường, Diệp Tưởng nắm chặt tay. Nếu có bất cứ biến cố gì , hắn sẽ ngay lập tức phát động xiềng xích bắt quỷ. Mà khi có động tĩnh, thì ở căn phòng phía đối diện,Phương Lãnh sẽ lập tức vọt tới. Phương Lãnh chỉ cần chạy tới thì có lẽ mọi chuyện sẽ được giải quyết.



Phương Lãnh và Diệp Tưởng cứ yên lặng chờ đợi trong màn đêm .



Không ai biết,4 vị trưởng bối trong nhà đang ở chỗ nào .



3 giờ sáng. Trong gạt tàn lúc này đã đầy nghẹt đầu lọc thuốc lá. Lúc này Phương Lãnh chỉ cảm thấy cổ họng khô ran, còn hắn chẳng thấy buồn ngủ cho lắm. Dù sao, cho dù hắn có cố ngủ cũng chẳng ngủ được . Lúc này, cửa phòng ngủ đẩy ra. Diệp Tưởng bước ra ngoài.



-Chú còn chưa ngủ sao?



Phương Lãnh nhìn Diệp Tưởng rồi gật đầu.



-Ngủ không được.



Vừa rồi, Ôn Vũ Phàm đã tỉnh lại. Có vẻ như nàng muốn tiếp tục gác đêm nên Diệp Tưởng tính đi xem Phương Lãnh xem y thế nào.



Diệp Tưởng mới vừa bước vào trong phòng đọc sách thì đã ngửi thấy bên trong sặc mùi thuốc lá. Ngụy Liễm cũng là người hút thuốc. Chỉ cần dựa trên việc trên mình « hắn » luôn mang theo bật lửa và bao thuốc lá là có thể đoán ra được. Ở đằng sau kịch bản cũng có cảnh hút thuốc. Vì thế, Diệp Tưởng không thể tỏ ra khó chịu với mùi thuốc lá được, do đó hắn đành phải cắn răng đi vào. Nhưng mùi thuốc lá lúc này quá nồng nặc. Khi hắn ngửi được mùi này, hắn không thể không nhíu mày.



Hắn là người không hút thuốc lá nên hắn không hiểu nổi thuốc lá vì sao lại có sức hút mạnh mẽ đến vậy, khiến cho nhiều người dù biết hút thuốc lá rất có hại cho sức khoẻ,nhưng vẫn không dứt nổi nó.



Phương Lãnh nhìn thấy Diệp Tưởng tiến vào, nên vốn theo bản năng hắn muốn dụi tắt điếu thuốc. Nhưng hắn ngay lập tức nhớ tới trong kịch bản cũng có cảnh Diệp Tưởng hút thuốc cho nên hắn chỉ búng cho tàn thuốc rơi xuống gạt tàn.



-Anh cũng ngủ không được.



Diệp Tưởng nhìn Phương Lãnh đang cố thức đêm nhờ vào những điếu thuốc lá này mà hắn không khỏi suy nghĩ : nếu có một vật bị nguyền rủa có thể khiến cho người ta không cần ngủ thì có lẽ sẽ rất tuyệt. Nhưng ngẫm lại cũng biết chuyện này không khả thi. Nhân vật trong phim kinh dị đều là người sống sờ sờ, làm sao có thể không cần ngủ được? Nói cho cùng thì giấc ngủ cũng là 1 yếu tố quan trọng trong phim kinh dị để nhiều tình tiết có thể khởi động.Nhưng nếu cứ tiếp tục gắng gượng như vậy thì những cảnh quay được quay vào ban ngày sẽ rất khó diễn. Mà Vũ Sóc lại không ở chỗ này vì nếu nàng có mặt ở đây,vấn đề này sẽ được giải quyết.



Ai ngờ Phương Lãnh lại nói:

-Anh cứ đi ngủ đi. Không cần lo cho em !



Khi Phương Lãnh nhắc tới 3 chữ “Đi ngủ đi”, âm lượng của y trở nên rất lớn.



Ý của Phương Lãnh rất rõ ràng : Diệp Tưởng có thể đi ngủ không cần phải lo cho hắn. Hắn có thể gắng được.



Diệp Tưởng nhìn Phương Lãnh.



Y có thể trụ được không?



-Chú không ngủ sao?



-Thức đêm mà thôi, cũng chẳng là gì cả. Dù sao em cũng không ngủ nhiều. Hơn nữa, nếu dượng và dì trở về, cũng cần phải có người tới mở của cho họ.



-Chú muốn chờ cửa sao ?



-Ừm...... Cứ coi như vậy đi.



-Được rồi. Tuỳ chú.....



Đúng lúc này, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.



Chuông điện thoại!



Phương Lãnh lập tức chạy tới bắt máy.



-Alô anh Ngụy Minh ! Anh hãy nghe em nói.....



Đó là tiếng của Vũ Sóc.



-Anh đang nghe đây.

Phương Lãnh đã chuẩn bị tâm lý.



-Dượng, dì, chú hai...... chỉ sợ đã gặp điều gì bất trắc .



Phương Lãnh không phải không đoán được chuyện này.



-Vậy sao......



Vũ Sóc là một linh môi sư. Đối với một linh môi sư thì muốn kiểm tra xem 1 người còn sống hay đã chết quá đơn giản. Chỉ cần nàng tiến hành nghi thức lên đồng,nàng sẽ biết ngay họ còn sống hay đã chết.



Hay nói cách khác, vừa rồi Vũ Sóc đã tiến hành nghi thức lên đồng.



-Em vừa rồi có thử gọi về vong hồn của họ....



Đến màn thứ 2 , Phương Lãnh mới « biết » được hai chị em nhà họ Hứa vốn là hậu duệ của linh môi sư. Chỉ là người có năng lực linh môi chỉ có Hứa Dục Tô mà thôi. Hứa Thiến Dung không có năng lực này.



-Vậy,‘bọn họ’ đã nói gì?



Phương Lãnh lập tức truy hỏi. Đồng thời hắn cũng phải bội phục khả năng ứng biến của Vũ Sóc . Ngay khi nàng cảm giác sẽ không tìm thấy được bọn họ thì nàng sử dụng ngay nghi thức lên đồng để kêu gọi vong hồn. Như vậy, có lẽ sẽ thu được thông tin!





-Không phải bọn họ. Em chỉ mới vời được vong hồn của 1 người.



Đây cũng là điểm hạn chế của trung cấp linh môi sư. Trong khoảng thời gian ngắn, Vũ Sóc chỉ có thể triệu hồi linh hồn của 1 người. Đổi lại là cao cấp linh môi sư thì khác. Họ thậm chí có thể nhìn thấy được tất cả mọi chuyện xảy ra khi còn sống của vong hồn. Chỉ cần đó là thứ mà trước khi chết,người đó đã từng chạm tay qua thì sau khi cao cấp linh môi sư sờ tới nó , y có thể nhìn thấy hết. Thậm chí cho dù có là vong hồn đã chết được ngàn năm đi nữa thì y cũng có thể kết nối liên lạc được với vong hồn này. So ra thì trung cấp linh môi sư vẫn bị hạn chế quá nhiều.



-Ồ ! Là ai vậy?



-Là chú hai. Lúc đó, "người ấy" chỉ nói đúng một câu.”



-Một câu?

Phương Lãnh trở nên khẩn trương. Thời gian 10 giây quá ngắn để nói được nhiều lời, nhưng lời nói của vong hồn có thể sẽ đem đến cho họ những thông tin quý giá. Bằng không, không có thông tin, họ sẽ trở nên rất bị động trong những tình tiết xảy ra sau đó. Họ chỉ có thể lựa chọn đóng theo đúng kịch bản, hoặc là mạo hiểm sinh mệnh đi thăm dò « Quỷ ngục quán ».



Bất cứ lúc nào thì thông tin trong phim kinh dị cũng vô cùng quan trọng, càng không cần phải nói tới loại phim kinh dị khó hiểu và đáng sợ điển hình thế này.



-Câu đó là gì?



Phương Lãnh hỏi xong liền chờ đợi trong khẩn trương câu trả lời. Diệp Tưởng thì chẳng hiểu mô tê gì cả. Một hồi thì “Bọn họ”, một hồi thì “người ấy”, rốt cuộc là thế nào? Đáng tiếc hắn hiện tại không nghe được những lời đối thoại của bọn họ nên hắn phải để sau này mới hỏi vậy.



-Câu nói kia chỉ có 3 từ ‘Vì sao thế ?‘, hơn nữa còn được lặp đi lặp lại tới 3 lần.



-Chỉ thế thôi sao?



-Đúng.



Phương Lãnh trầm ngâm một hồi rồi hỏi tiếp:

-Được, anh biết rồi. Những người khác nói thế nào?



-Em còn chưa nói cho những người khác, nhất là Ngụy Tự và Ngụy Tâm. Nếu bọn họ biết được chuyện này thì chỉ e họ sẽ bị đả kích rất mạnh. Hiện tại chỉ có em và Hạo Tường là biết chuyện này.



-Anh biết rồi. Tạm thời.....đừng nói cho họ vội.



Sau khi cúp máy, Diệp Tưởng lập tức hỏi:

-Ai gọi tới vậy chú?



-Là Dục Tô. Cô ấy nói.....Cô ấy đã tiến hành nghi thức lên đồng nhưng kết quả chỉ gọi được về vong hồn của chú hai nhập lên người của cô ấy.



-Cái gì?



Diệp Tưởng tỏ ra hoảng sợ lui lại mấy bước.



-Kết quả là sau khi nhập lên người nàng , ‘chú hai’ chỉ nói có đúng một câu.



-Chú hai nói sao ?

Diệp Tưởng trở nên khẩn trương. Tin tức do người chết nói lại chắc chắn rất quan trọng. Hơn nữa, nàng đã tiến hành lên đồng 1 lần. Nếu muốn lên đồng lần thứ 2 phải cần thời gian rất lâu, hơn nữa thời gian này còn không cố định. Cho nên thông tin lần này đương nhiên rất quan trọng.



-Vì sao, vì sao, vì sao? Chính là câu này.



-Vì sao...... Vì sao? Có ý gì?



Diệp Tưởng cẩn thận ngẫm nghĩ những lời này. Vì sao...... Vì sao?



Bề ngoài xem ra cũng chẳng có gì, nhưng bên trong lại rất có thâm ý.



Vì sao?



Nếu như 1 người bình thường bị lệ quỷ lấy mạng thì vong hồn sẽ nói gì? Nếu không phải là “Tôi chết oan quá ”thì là “Có quỷ, có quỷ” hoặc không thì “Bộ dạng của quỷ hồn kia là …”......



Nhưng vì sao « chú hai » lại nói “Vì sao ?”?



Có hai khả năng.



Khả năng thứ nhất là bọn họ không cảm thấy ngạc nhiên vì có quỷ mà chỉ vì không hiểu vì sao “quỷ" lại giết chết bọn họ. Như vậy có nghĩa bản thân chuyện « có quỷ » cũng không phải chuyện gì đáng kinh ngạc.



Ngụy gia xây dựng « Ngũ Quỷ quán » . Đồng thời, linh môi sư Hứa Dục Tô lại có mối quan hệ khăng khít với Ngụy gia. Điều này có nghĩa là gì? Hơn nữa chỉ sợ 4 người này lại biết vì sao « Quỷ Ngục quán » bị niêm phong.



Bọn họ biết quỷ hồn kia !



Thứ hai là “Vì sao ?” cũng không phải chỉ chuyện họ cảm thấy ngạc nhiên vì bị quỷ giết, mà là do họ cảm thấy 1 chuyện vô cùng đáng sợ gì khác đã xảy ra trước khi họ bị giết. Là chuyện gì đây? Chỉ sợ điều khiến bọn họ kinh hãi là 1 chuyện gì đó hoàn toàn bất ngờ. Thí dụ như, bọn họ có lẽ không phải bị quỷ sát hại, mà bọn họ bị 1 người nào đó mà họ cho rằng người đó sẽ không giết họ ra tay sát hại. Nhưng nếu như vậy thì thông thường vong linh sẽ nói ra tên của hung thủ mới phải.



Nhưng vì lý do gì mà "chú hai" nói ra 2 chữ “Vì sao?” này rất khó đoán. Tuy vậy có thể chắc chắn 1 điều. Đó là bốn người đó đã ở trong âm tào địa phủ rồi! Như vậy khả năng họ bị 1 người nào trong số 4 người bất ngờ ra tay đã bị loại ! Diệp Tưởng lại càng không thể biết Nguỵ gia có cất dấu vật bị nguyền rủa gì hay không.



Kế tiếp, bọn họ chẳng biết phải làm gì ngoài việc chờ trên ngọn núi này, chờ đợi vận mệnh bất hạnh ập tới với họ!



Sau khi cúp điện thoại, Vũ Sóc quay sang nói với Nhạc Lễ Thanh nói:

-Hạo Tường ! Chuyện này anh không được nói cho ai biết được không? Tạm thời chúng ta hãy dấu Ngụy Tự, Ngụy Tâm và Ngụy Liên.



Trước mắt, « Quỷ ngục quán » thì bị niêm phong, gia đình ba người của Ngụy Liễm và Ngụy Minh ở trong « Quỷ đầu quán », Hạo Tường và Dục Tô thì ở trong « Quỷ mục quán ». Ngụy Tự, Thiến Dung và Ngụy Tâm ở « Quỷ tâm quán », còn « Quỷ môn quán » là nơi để linh cữu . Có một số tôi tớ cũng đang ở đó, trong đó có cả nữ hầu gái do Dương Hồng sắm vai. Nơi đó vốn là nơi ở của chú hai, cô và Ngụy Liên. Trong mỗi quán đều có tôi tớ để hầu hạ người Nguỵ gia. Trong đó có lẽ sẽ có 1 số do diễn viên mới đóng vai.



Hiện tại, những bậc trưởng bối đã đều bỏ mạng. Còn đám diễn viên mỗi người bị phân bố ở 1 nơi khác nhau.



Tạm thời họ chưa có cách nào để tìm ra bí mật đang ẩn tàng trong « Ngũ quỷ quán ».



Không đúng......



Vũ Sóc bỗng nhiên lắc đầu. Cũng không phải là không có cách nào tìm ra bí mật. Có lẽ vẫn còn có cách !



-Mau gọi tất cả tôi tớ trong Nguỵ gia tới.

Vũ Sóc bỗng nhiên có 1 chủ ý:

-Em định hỏi bọn họ xem bốn người bọn họ vì sao lại có thể bị chết 1 cách khó hiểu như vậy ! Nhất định có vấn đề gì đó ở đây!



Đương nhiên, họ không thể báo cảnh sát. Sau này trong kịch bản, cho dù khi bốn vị trưởng bối có mất tích,Nguỵ Liễm, Nguỵ Tự cùng những nhân vật còn lại đều thống nhất sẽ không báo cảnh sát.Còn vì sao người của Ngụy gia lại có ác cảm với cảnh sát thì những diễn viên như họ cũng chịu. Vũ Sóc đoán rằng gia tộc này có chuyện gì không thể để người ngoài biết được, cho nên họ mới lựa chọn không báo cảnh sát!



Còn đó là chuyện gì thì nàng phải tìm ra!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK