Mục lục
RẠP CHIẾU PHIM KINH DỊ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Hầu Minh Y vuốt ve mũi tên trong tay.



Đây là một mũi tên có cột dây tơ đỏ.



Hạ Hầu Minh Y cũng giống như Tiêu Thạch, đều là người phân gia. Số lượng người phân gia so với tông gia cao hơn một chút, được phụ trách trông mom các nghĩa trang. Mà nàng là người phụ trách nghĩa trang Canh Kim. Lần nghi thức minh hôn này, nàng cũng phụng mệnh tham gia.



Nhưng nàng thực ra mới là con bài ẩn giấu nhiều năm qua của Hạ Hầu gia tộc.



Linh đứng lặng trước mặt Hạ Hầu Minh Y, nhìn nữ nhân này.



Đây là một nữ nhân thoạt nhìn quỷ khí sâm sâm, bộ quần áo đỏ trên người nàng tựa hồ đều có thể tùy thời chảy ra máu tươi, mà trên gương mặt cũng là ẩn ẩn một tia sát khí.



“Âm Dương Cửu Sát tên, tổng cộng luyện chế thành công được hai cây.” Minh y đem mũi tên buộc dây đỏ trước mắt đưa cho Linh,“Đã làm giống với yêu cầu. Dựa theo hứa hẹn của gia chủ, một khi thành công ta có thể trở thành người tông tộc, đúng không?”



“Không sai. Hạ Hầu Dạ Vương tuyệt sẽ không nghĩ đến, Hạ Hầu Tiêu Thạch chỉ là con cờ mặt ngoài của chúng ta dùng để hấp dẫn lực chú ý của hắn mà thôi. Kẻ chân chính phụ trách luyện chế Âm Dương cửu sát tên là ngươi, dù là ở trong phân gia cũng không có bao nhiêu tiếng tăm, cho nên không hấp dẫn được sự chú ý của bao nhiêu người.”



“Muốn giết chết Hạ Hầu Dạ Vương, đương nhiên kế sách phải vẹn toàn. Hết thảy......đều là vì Hạ Hầu gia tộc.”



Vì Hạ Hầu gia tộc......



Nội tâm Linh cảm thán, sự điên cuồng của gia tộc này... chỉ sợ bên trong huyết mạch của bọn hắn cũng được di truyền loại ý chí điên cuồng này đi.



“Dạ Vương cho tới nay đều chưa động vào người nhà Hạ Hầu là vì hắn cần năng lực quỷ môi của Hạ Hầu gia. Bất quá, hiện nay bản đồ đã sắp hoàn chỉnh, cái dối trá hòa bình này cũng xem như bị xé rách.” Linh tiếp nhận mũi tên, cảm thụ sự lạnh lẽo bên trong:“Chuẩn bị sẵn sàng. Mặc dù có hai mũi tên, nhưng vạn vạn lần cũng không thể có một lần thất bại.”



Hạ Hầu Phương Diễn là kỵ xạ của Hạ Hầu gia tộc, tạo nghệ bắn cung cao kinh người. Cho dù năm đó Bạc Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh Lương Sơn tái thế cũng không thể đánh đồng với hắn. Mà hắn là con trai của Hạ Hầu Kim Uyên, một khi thành công bắn chết Hạ Hầu Dạ Vương, như vậy danh vọng của Kim Uyên sẽ vượt xa gia chủ.



“Nói đến cùng...... con trai của gia chủ, Hạ Hầu Tần Quảng đã qua đời, bằng không mà nói......” Minh Y thở dài vừa muốn phát biểu cảm khái, bỗng nhiên nàng biến sắc nhìn về phía Linh.



“Đợi đã...... Gia chủ, hắn chẳng lẽ lại không nghĩ tới những chuyện này sao? Hắn làm sao có thể đem đại quyền gia tộc chắp tay nhượng cho đệ đệ Kim Uyên?”



Cái này đương nhiên không có khả năng.



Linh lộ ra một tia cười lạnh.



“Ngươi vừa rồi nói...... Hạ Hầu Tần Quảng ‘đã qua đời’, phải vậy chăng?”



“Đúng vậy.”



“Như vậy...... sự tình kế tiếp gia tộc muốn làm là cái gì, ngươi còn nhớ không?”



Hạ Hầu Minh Y đột nhiên mở to hai mắt, nàng lập tức hiểu được vấn đề.



“Chẳng lẽ gia chủ hắn muốn......”



“Hư......” Linh làm ra thủ thế im lặng:“Ta thì không quan trọng, từng đời Hạ Hầu gia tộc thay đổi gia chủ, vị trí của ta vẫn không biến hóa. Thế nhưng ngươi lại khác... vẫn là nên hảo hảo lựa chọn trận doanh đi.”



Hạ Hầu Minh Y thần sắc biến ảo mấy lần, nói:“Ta nguyện trung thành với Hạ Hầu gia tông tộc.”



“Rất tốt. Ngươi nghĩ được như vậy là tốt. Ngươi nguyện ý trung thành với tông tộc, trừ điều đó ra, ngươi không cần phải suy nghĩ quá nhiều sự tình.”



Mà giờ khắc này......



Dạ Vương bước ra từ bên trong kiệu.



Hạ Hầu Địa Tạng nhìn Dạ Vương trước mắt, trịnh trọng nói:“Chúng ta ở bên ngoài chờ ngươi.”



“Được.”



Theo sau, người Hạ Hầu gia từng người một rời đi.



Trong trang viện đen tối, giờ phút này nơi nơi đều là trướng mạn màu đỏ, nơi nơi đều được dán chữ Song Hỉ.



Nhưng mà bên trong trang viện lại chỉ có một mình hắn.



Sự tình hắn cần phải làm rất đơn giản.



Hắn từng bước đi về phía đại sảnh.



Bên trong sẽ là nơi tân phu thê bái đường thành thân.



Chỉ có Hạ Hầu gia tộc mới có thể chủ trì hôn lễ cho người chết.



Mà Hạ Hầu Dạ Vương sẽ tự mình vì bọn họ chủ trì.



Một khắc khi hắn lấy được bản đồ cũng là một khắc cuối cùng của Hạ Hầu gia tộc.



Hắn cười lạnh, đi vào.



Một hỷ đương u tối, chữ Song Hỉ thật to được dán trên tường, trước bàn là hai cây nến đỏ, phía dưới đặt các đồ vật như hoa sinh, hạt sen, long nhãn.



Sau đó hắn đi tới phía dưới chữ hỉ kia.



Dùng một giọng điệu trầm lắng nói ra những lời sau đây.



“Nhất...... Bái...... Thiên...... Địa!”



Ở trước mặt Dạ Vương... một người cũng không có, chỉ có triệt triệt để để hư không mà thôi.



Hắn giống như đang diễn một mình, nói những lời kịch trong kịch cổ trang trung quốc.



Nhưng nếu người nhà Hạ Hầu có ở đây tuyệt đối sẽ không hề thấy có nửa phần cảm giác buồn cười.



Thời gian...... Từng chút một trôi qua......



“Nhị...... Bái...... Tiên...... Tổ!”



“Cao đường” không có ở đây, cho nên đổi thành “Tổ tiên”.



Trước mặt hắn vẫn như trước không có bất cứ bóng người nào, vẫn như cũ một mình diễn cảnh đơn như vậy.



Nến đỏ phía sau Dạ Vương đung đưa một phen.



“Phu...... Thê...... Đối......”



Nhưng mà một chữ “Bái” còn chưa nói xong, hai cây nến đỏ phía sau Dạ Vương, chợt tắt!



Tiếp theo một trận cuồng phong từ ngoài cổng thổi xốc trướng mạn lên, thậm chí đem đồ vật trên bàn đều hất rơi xuống đất!



Dạ Vương lạnh lùng nhìn chăm chú vào cổng lớn, nói:“Còn chưa kết thúc buổi lễ! Có thể đợi tới lúc kết thúc?”



Hắn nói đến đây, hai mắt hung hăng trừng lớn, tay chỉ về phía trước, tiếp theo cuồng phong nhất thời dừng lại!



“Ngô chính là Hắc Ám chi Chủ chân chính, phủ quân Âm Ty, chưa từng nhắc nhở qua nhữ sao? Vô luận nhữ là lệ quỷ vong hồn chết đi bao nhiêu năm, đều không cho phép ở trước mặt ta lỗ mãng!”



Bên ngoài trang viện.



Nghe được tiếng động bên trong, vô số người đều bắt đầu trở nên sốt ruột.



Hạ Hầu Địa Tạng cũng không ngoại lệ.



Một khi hôn sự này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hậu quả thực sự không thể chịu nổi!



La Hầu tinh triệt để thôn phệ Thái Dương, đem thiên địa dương khí đoạt lấy không còn. Thế gian vốn là Âm Dương tướng hợp, tuần hoàn hướng sinh. Thế nhưng sự cân bằng này ở trên Mân sơn lại bị đánh vỡ.



Thời khắc Hạ Hầu gia tộc chờ đợi vô số năm!



Thời khắc thích hợp nhất để tiến vào âm phủ!



Mà bên trong hỉ đường kia......



Trán Dạ Vương không khỏi thấm ra một giọt mồ hôi.



“Ngô chính là vương của bóng tối! Nhữ...... Không thể rời khỏi nơi này!”



Thế nhưng trong nội tâm hắn lại là từng trận gào thét điên cuồng.



Bản đồ!



Vì sao...... Vì sao lại như thế này?



Xuất hiện, xuất hiện tình huống ngoài kế hoạch!



Lúc này, đại môn bị triệt để đóng chặt. Mà phù chú được dán khắp nơi bắt đầu phát huy tác dụng. Đây đều là phù lục cường đại được người Hạ Hầu gia vận dụng đạo thuật chế tác!



“Nhữ...... Nghe......” thần sắc Dạ Vương đã có chút tan rã:“Ngô hôm nay quay về Phong Đô, chấp chưởng Diêm La điện. Thôi phủ quân bảo quản Sinh Tử bộ, cũng vì ngô mà ra roi!”



Phong Đô!



Nếu các diễn viên ở đây nghe được hai chữ này, nhất định sẽ cảm giác sợ hãi một cách kỳ lạ.



Lúc trước trong bộ điện ảnh[cấm khu thứ bốn], tuy rằng cũng là tiến vào thế giới sau khi nhân loại chết đi, thế nhưng phần nhiều chỉ là mảnh đất bên ngoài. So sánh ra, thế giới Phong Đô trong truyền thuyết Trung Quốc cổ đại lại không người không biết không người không hiểu!



Phong Đô là nơi Thập Điện Diêm La chấp chưởng, là địa ngục chân chính của Trung Quốc! Mà Thôi phủ quân bổn danh là Thôi Giác từng xuất hiện trong tiểu thuyết thần ma nổi tiếng [ Tây Du ký ], Đường Thái Tông mộng du tới địa phủ, từng gặp qua hắn, chính là phán quan phụ trách bảo quản Âm Ty Sinh Tử bộ!



Thế nhưng, đây bất quá chỉ là truyền thuyết mà thôi. Không ai tin tưởng, đây là chân thật!



So sánh với Địa Ngục nước ngoài, Địa Ngục Phong Đô Trung Quốc trong truyền thuyết thần thoại lại càng thêm tường tận cụ thể, có rất nhiều nhân vật có tên có họ. Cái gọi là “Diêm Vương muốn ngươi canh ba chết, ai dám lưu ngươi đến canh năm”, chính là điểm đáng sợ của Sinh Tử bộ đối với thao túng sinh mệnh nhân loại. Điểm này, tử thần tây phương vạn lần không thể so sánh.



Đúng lúc này......



Hạ Hầu Phương Diễn đang làm chuẩn bị.



Một khi xác nhận Dạ Vương đạt được bản đồ, hắn sẽ tự mình động thủ, bắn chết Dạ Vương!



Một trận chiến này chỉ có thể thành công, không thể thất bại!



Mà tự bản thân Hạ Hầu Địa Tạng cũng gia nhập chiến trường!



Mà đương nhiên, Dạ Vương cũng sẽ không tiếc hết thảy bảo vệ bản đồ!



Nhưng đúng vào lúc này, một cơn lốc từ cổng lớn trào ra, vô số người đều bị hất ngã văng xuống đất!



Ngay cả Hạ Hầu Địa Tạng đối với tình huống này cũng cảm giác khó có thể tin tưởng!



Theo sau......



Vô số nô bộc hồng y, cứ như thế đổ trên mặt đất, má hõm vào, sắc mặt trắng bệch! Một đám... đều mất đi sinh mệnh!



“Đã phát sinh chuyện gì?”



Hạ Hầu gia tộc nhất thời lâm vào hỗn loạn!



“Dạ Vương! Dạ Vương ở nơi nào?”



Điều này hết thảy...... Không ai biết.



Cùng một thời khắc...... Huyến Âm cầm trong tay bản đồ rốt cuộc chạy tới nơi được đánh dấu mũi tên màu đỏ.



Mà tại đó......



Nàng nhìn thấy... chính là khắp núi đồi, đầy những bông hoa màu đỏ.



Trước mắt, là con sông rộng lớn tới không nhìn được bờ bên kia. Mà vài đóa hoa màu đỏ kia, Huyến Âm đã thức tỉnh năng lực linh môi liếc một cái liền nhận ra.



“Đây chẳng phải...... Bỉ Ngạn hoa sao?”[ chưa xong còn tiếp..]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK