Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 129: ANH ĐỊNH LÀM GÌ EM?







CHƯƠNG 129: ANH ĐỊNH LÀM GÌ EM?



“Ân Tuấn, anh đang nói gì vậy? Sao anh có thể nói với em như thế? Năm năm nay em luôn tận tuỵ vì anh và Diệp Tranh, em đã làm gì sai?”



Sở Anh Lạc lúc này đột nhiên khiến Diệp Ân Tuấn cảm thấy cực kỳ phiền chán.



Anh không giỏi làm gì với phụ nữ, chưa kể bây giờ có đánh chết Sở Anh Lạc cũng không chịu nói thật, thay vì cứ tiếp tục lãng phí thời gian với cô ta thế này, anh sẽ thay đổi chiến lược.



Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nhìn Sở Anh Lạc nói: “Đây là cơ hội cuối cùng tôi cho cô, Sở Anh Lạc, chỉ cần cô nói ra những gì mình đã làm với người nhà họ Diệp thì tôi có thể đồng ý không để cô ngồi tù, nhưng nếu cô bỏ qua cơ hội này, sau này sẽ không còn bất cứ liên quan gì đến nhà họ Diệp nữa. Đương nhiên, trong ấn tượng của Diệp Tranh, cô sẽ vì bị bệnh mà chết.”



Nghe những gì Diệp Ân Tuấn nói, Sở Anh Lạc đột nhiên hoảng sợ.



“Anh định làm gì em?”



“Vậy phải xem cô nói gì rồi tôi mới quyết định được.”



Sự tàn nhẫn Diệp Ân Tuấn chưa bao giờ để lộ ra trước mặt Sở Anh Lạc gần như đã dập tắt tia sáng tưởng tượng cuối cùng của cô ta.



“Anh không thể làm vậy với em! Diệp Ân Tuấn, em đã dành năm năm thanh xuân để nuôi con cho anh, làm trâu làm ngựa cho nhà họ Diệp, sao anh có thể đối xử với em như vậy?”



Diệp Ân Tuấn thấy Sở Anh Lạc sắp nhào tới người mình, lập tức kéo cảnh vệ qua chắn ở phía trước.



Sở Anh Lạc không kịp chuẩn bị, lao thẳng vào lòng cảnh vệ.



Cảnh vệ là một cậu trai trẻ, bị Sở Anh Lạc ôm như vậy đột nhiên mặt đỏ bừng, thậm chí còn không biết phải làm gì.



Sở Anh Lạc thẹn quá hoá giận.



“Cậu dám sàm sỡ tôi? Muốn chết à?”



Cô ta vung tay thật mạnh.



Cảnh vệ không kịp đề phòng đã nhận một cái tát, thật sự có chút tức giận.



Diệp Ân Tuấn cảm thấy may mắn vì mình không bị Sở Anh Lạc đụng vào, nếu không anh sẽ buồn nôn mất mấy ngày, càng không biết có bị buồn nôn tới Thẩm Hạ Lan hay không. Nghĩ đến đây, sắc mặt anh lại trở nên khó coi.



“Xem ra cô vẫn không biết hối cải, đây là một nơi không tồi, cô suy nghĩ cho kỹ đi, nghĩ xong thì tới tìm tôi bất cứ lúc nào.”



Nói xong Diệp Ân Tuấn rời khỏi căn phòng không chút lưu luyến, nói với cục trưởng bên cạnh: “Phòng này nhỏ quá, có thể đưa cô Sở đến phòng thẩm vấn. Nếu cô ấy không chịu nói thì không cho uống nước, cũng không cho ăn, khi nào cô ấy nói thì thôi.”



Cục trưởng vội gật đầu.



Sở Anh Lạc sụp đổ.











“Diệp Ân Tuấn, anh không thể đối xử với em như vậy! Diệp Tranh vẫn còn nhỏ, thằng bé không thể rời xa mẹ! Lẽ nào anh không sợ sau này thằng bé biết sự thật nó sẽ hận anh sao? Anh đã có lỗi với Nam Phương, còn định để con trai anh ấy cũng mất mẹ ruột nữa sao? Anh làm vậy sao Nam Phương ở dưới suối vàng có thể nhắm mắt được?”



Sở Anh Lạc bất đắc dĩ phải lấy người đã mất là Diệp Nam Phương ra để nói.



Đồng tử Diệp Ân Tuấn đột nhiên co lại, anh lập tức quay người, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bóp cổ Sở Anh Lạc, hai mắt đỏ ngầu đáng sợ.



“Cô cũng xứng nhắc đến Nam Phương? Tôi nói cho cô biết, cô còn nói thêm một chữ Nam Phương nữa, tôi sẽ lập tức cho cô xuống đó ở cùng em ấy, có tin không?”



Trông Diệp Ân Tuấn không hề giống nói đùa chút nào, luồng sát khi trên người anh khiến cục trưởng và cạnh vệ bên cạnh cũng sợ hãi.



Sở Anh Lạc lần đầu tiên sợ hãi.



Cô ta nhận ra rằng Diệp Ân Tuấn thật sự muốn giết mình!



Sự hận thù trong mắt anh quá mãnh liệt khiến toàn thân Sở Anh Lạc run lên.



“Diệp Ân Tuấn, anh…”



“Cô thật sự cho rằng tôi không biết sao? Cái chết của Nam Phương là thế nào, trong lòng cô không rõ à? Nếu không phải vì cô mang thai con trai Nam Phương, cô nghĩ cô có thể sống được đến bây giờ chắc? Trận chiến năm năm trước, cô đã chết cùng kẻ đầu sỏ từ lâu rồi!”



Diệp Ân Tuấn hất Sở Anh Lạc ra nhưng lời anh nói lại khiến cô ta run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, miệng không nói được một chữ.



Diệp Ân Tuấn cố nén cảm xúc của mình, lồng ngực anh phập phồng kịch liệt.



“Sở Anh Lạc, bắt đầu từ hôm nay, cô không xứng để nhắc đến tên Nam Phương. Nếu để tôi nghe thấy cô nhắc đến Nam Phương một lần nữa, tôi sẽ nhốt cô vào trong nấm mồ của em ấy, để cô đích thân tạ tội với em ấy. Tôi nói được làm được! Tốt nhất là cô đừng khiêu khích giới hạn của tôi!”



Nói xong Diệp Ân Tuấn rời khỏi căn phòng ký túc đơn không chút lưu luyến.



Cục trưởng biết mình hiểu sai ý Diệp Ân Tuấn, đương nhiên không dám chậm trễ, lập tức bảo cảnh vệ đưa Sở Anh Lạc đã sợ đến mức choáng váng vào phòng thẩm vấn.



Khi đi ra, họ nghĩ rằng Diệp Ân Tuấn đã đi, nhưng không ngờ anh lại đang dựa vào cửa sổ hút thuốc.



Tàn thuốc đột nhiên vụt tắt, Diệp Ân Tuấn đưa lưng về phía họ, ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhưng áp suất thấp trên người anh khiến ai cũng sợ không dám thở mạnh.



Cục trưởng vẫn cố gắng chống lại áp lực cực lớn này và bước tới hỏi: “Tổng giám đốc Diệp, anh còn gì dặn dò không ạ?”



Diệp Ân Tuấn rít một hơi thật mạnh sau đó dùng ngón tay dập tắt đầu thuốc.



Cảm giác bỏng rát như có bàn là đốt cháy lồng ngực anh.



Anh lạnh lùng nói: “Nếu đến nửa đêm cô ta vẫn chưa nói thì cho người phóng hoả từ bên ngoài vào, dưới tình huống chưa nguy hiểm tới tính mạng thì cứ để cô ta bị hành hạ hết mức có thể.”



Anh vừa dứt lời, cục trưởng đã ngây người tại chỗ.



“Tổng giám đốc Diệp, chúng tôi là nhân viên thực thi pháp luật, không thể sử dụng hình phạt riêng, điều này không đúng quy định.”



Ánh mắt Diệp Ân Tuấn đột nhiên trở nên lạnh như kiếm.



Cục trưởng toát mồ hôi lạnh nhưng vẫn kiên định giữ vững lập trường của mình: “Thật sự không được đâu ạ tổng giám đốc Diệp.”



Diệp Ân Tuấn cũng biết mình đang làm khó cục trưởng, anh thở nhẹ một hơi: “Đêm nay thu xếp cho người của anh đi ăn khuya đi, tôi mời. Còn về phần
chuyện xảy ra ở đây, khi về các anh xử lý hiện trường là được rồi.”



“Vậy thì được, cảm ơn tổng giám đốc Diệp.”



Cục trưởng thấy mình không cần tự ra mặt, đương nhiên đồng ý ngay.



Diệp Ân Tuấn cũng không làm phiền anh ta nữa, ra khỏi đồn cảnh sát thì lại thấy Hoắc Chấn Đình đang đi vào.











Hiện giờ tâm trạng anh đang rất tồi tệ, thấy Hoắc Chấn Đình, Diệp Ân Tuấn định quay người rời đi nhưng lại bị anh ta ngăn lại.



“Tổng giám đốc Diệp, tôi có chuyện muốn nói với anh.”



“Tôi không có hứng với chuyện nhà họ Hoắc các anh, nếu anh đã điều tra xong thì hãy giao Triệu Ninh cho tôi. Tôi không quan tâm quan hệ của cậu ta với nhà họ Hoắc các anh thế nào, nhưng cậu ta phải có lời giải thích cho những việc đã làm với nhà họ Diệp chúng tôi.”



Diệp Ân Tuấn bỏ lại câu này rồi định quay người rời đi.



Hoắc Chấn Đình thấp giọng nói: “Hơn hai mươi năm trước đúng là anh cả tôi đã có bạn gái, trước khi nhập ngũ cũng đã có quan hệ với người phụ nữ đó. Tôi đã kiểm tra tất cả những người xung quanh anh trai năm đó, họ đều xác nhận là anh cả có bạn gái, nhưng có một điểm không khớp với những gì Triệu Ninh nói. Sau khi anh trai tôi nhập ngũ thì người phụ nữ đó đã mang thai, nhưng sau đó cô ấy sinh ra một bé gái chứ không phải bé trai!”



Bước chân của Diệp Ân Tuấn đột nhiên dừng lại.



“Bé gái?”



“Đúng! Là bé gái!”



Hoắc Chấn Đình gật đầu rất chắc chắn.



“Tôi đã kiểm tra hồ sơ sinh sản của người phụ nữ đó suốt đêm. Khi đó cô ta chảy rất nhiều máu, được hàng xóm đưa vào viện cấp cứu, lúc ấy còn có một người hàng xóm tốt bụng trả hộ tiền thuốc men trước. Vì buổi tối nên bác sĩ và y tá trực ban rất ít nên y tá đó nhớ rất rõ lúc đó người phụ nữ này đã sinh con gái. Nhưng năm đó chỉ có hồ sơ viết tay, trùng hợp là sau khi người phụ nữ ấy thấy mình sinh con gái thì rất ghét bỏ, luôn miệng nói bác sĩ đã đổi con của cô ta, rõ ràng cô ta mang thai bé trai. Sau này tôi lại cho người điều tra, năm đó mẹ tôi rất coi trọng cháu trai, cảm thấy con trai có thể kế thừa hương khói. Ngay từ đầu Tô Phá Dịch đã cho rằng mình mang thai con trai, tiếc là cuối cùng lại sinh ra bé gái nên không thể chấp nhận được. Bác sĩ và y tá không ngừng an ủi, suýt nữa thì cô ta đã ném đứa trẻ ra ngoài cho ngã chết. Vì sự an toàn của đứa trẻ, bác sĩ đã bế nó ra ngoài, nhưng sáng sớm hôm đó bệnh viện xảy ra hoả hoạn, cả đứa trẻ và người phụ nữ đó đều mất tích.”



Hoắc Chấn Đình nói xong những điều này, lông mày vẫn luôn nhíu chặt.



Mặc dù Diệp Ân Tuấn rất ngạc nhiên vì Triệu Ninh không phải con ngoài giá thú của nhà họ Hoắc, nhưng anh cũng cảm thấy có phần nhẹ nhõm.



“Tôi nói rồi, tôi không có hứng với chuyện của nhà họ Hoắc các anh, nếu Triệu Ninh không phải con nhà họ Hoắc thì ngày mai tôi sẽ bảo Tống Đình tới đón người, mong cậu chủ Hoắc có thể phối hợp.”



Nhưng Hoắc Chấn Đình lại lắc đầu nói: “Tạm thời anh vẫn chưa thể đưa cậu ta đi.”



“Ý anh là gì?”



Tâm trạng Diệp Ân Tuấn vốn đã không tốt vì chuyện của Diệp Nam Phương, bây giờ thấy Hoắc Chấn Đình liên tục ngăn cản mình thì lửa giận không khỏi bùng lên.



Hoắc Chấn Đình nhỏ giọng nói: “Tôi nghe nói Triệu Ninh vẫn luôn bảo vệ một cô bé tên là Tiểu Tử, hơn nữa Tiểu Tử và Triệu Ninh cùng lớn lên trong một cô nhi viện, tình cảm tử nhỏ đã rất tốt, là anh đã đưa hai người họ ra khỏi cô nhi viện à?”



“Anh nghi ngờ Tiểu Tử là con gái ngoài giá thú của nhà họ Hoắc?”



Diệp Ân Tuấn đã biết điều mà Hoắc Chấn Đình muốn truyền đạt.



“Đúng vậy, tôi cần tìm người này để xét nghiệm quan hệ thân nhân. Mẹ tôi lớn tuổi rồi, tâm nguyện lớn nhất đời này của bà là tìm được con của anh trai tôi. Cho dù là nam hay nữ thì cũng là thế hệ sau của nhà họ Hoắc chúng tôi, phải nhận tổ quy tông.”



Ý của Hoắc Chấn Đình rất rõ ràng, cũng rất kiên quyết.



Diệp Ân Tuấn bỗng nhiên bật cười.



“Tiểu Tử đã bỏ chạy trong đợt truy bắt, còn hiện tại đang ở đâu thì tôi không biết, nhưng tôi có thể nói với anh, cho dù cô ta có phải người của nhà họ Hoắc các anh hay không thì vẫn là câu đó, cô ta tham gia vào vụ bắt cóc con trai tôi, chuyện này tôi sẽ không bỏ qua đâu, nếu anh tìm được cô ta thì mong hãy nói với tôi một tiếng.”



Hoắc Chấn Đình biết Diệp Ân Tuấn có ý gì.



Anh vẫn luôn là người có thù tất báo, huống hồ lần này người Tiểu Tử làm tổn thương còn là cậu chủ nhỏ của nhà họ Diệp.



Hoắc Chấn Đình biết thủ đoạn của Diệp Ân Tuấn, trầm giọng nói: “Nếu được, nhà họ Hoắc có thể lấy hết tài sản của gia đình ra để bù đắp cho lần tổn hại này của con trai anh.”



“Anh thấy nhà họ Diệp chúng tôi thiếu tiền à?”



Diệp Ân Tuấn cười khẩy rồi bỏ đi.



Hoắc Chấn Đình còn muốn nói gì đó nhưng lại không thể mở miệng.



Đúng thế!



Nhà họ Diệp không hề thiếu tiền1



Trong Hải Thành, thậm chí là cả nước, có nhà nào nhiều tiền hơn nhà họ Diệp?



Nhưng nếu Tiểu Tử thật sự là con cháu nhà họ Hoắc, anh sẽ không để Diệp Ân Tuấn động vào Tiểu Tử! Cho dù phải lấy cả nhà họ Hoắc ra làm kẻ thù của Diệp Ân Tuấn, anh ta cũng không tiếc!



Nhưng trong đầu Hoắc Chấn Đình lại lướt nhanh qua bóng hình Thẩm Hạ Lan. Nếu Tiểu Tử thật sự là người của nhà họ Hoắc, vậy cả đời này anh ta cũng không có duyên với Thẩm Hạ Lan phải không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK