Sau khi Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn dùng bữa xong tại nhà ba mẹ Thẩm, Thẩm Hạ Lan mới quyết định đi đến trung tâm mua sắm để mua chút gì đó cho bọn trẻ.
“Lần này về vội quá, nên quên mất mua quà cho bọn trẻ, chúng ta tới trung tâm thương mại mua đi.”
Thẩm Hạ Lan trộm cười.
Diệp Ân Tuấn lắc lắc đầu nói: “Anh biết là em bận nên đã mua chút đồ cho bọn trẻ rồi, em không cần lo lắng gì đâu.”
“Woa, rốt cuộc anh đã đi mua quà lúc nào vậy? Lúc nào anh cũng đi cùng em mà, sao em lại không biết anh đi mua quà chứ?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình nhất định là bị mất trí rồi, nếu không tại sao ngày ngày ở cạnh Diệp Ân Tuấn lại không phát hiện ra Diệp Ân Tuấn đi mua đồ cho bọn trẻ và ba mẹ chứ?
Diệp Ân Tuấn nhẹ nhàng xoa đầu cô và nói: “Anh có thuật phân thân đó.”
“Anh bỏ tay ra đi, anh nói nghiêm túc xem nào! Anh đi mua lúc nào vậy?”
“Thì là lúc anh ra ngoài xử lý chuyện của Trương Dũng đó, trên đường về nhà tiện thể đã mua chút đồ.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan cảm thấy có chút ngại ngùng xấu hổ.
Lúc Diệp Ân Tuấn đến đồn cảnh sát để tìm Trương Dũng lại nhớ đến việc mua quà cho bọn trẻ và người trong nhà, vậy mà cô lại quên mất.
“Có anh thật tốt.”
“Đúng đấy? Bây giờ biết có anh thật tốt rồi sao?”
Diệp Ân Tuấn dĩ nhiên rất thích Thẩm Hạ Lan khen mình.
“Nhưng nếu em muốn đến trung tâm thương mại mua sắm, vậy thì chúng ta đi dạo một chút đi.”
“Thôi đi thôi đi, chúng ta về nhà đi, em đoán bọn trẻ chờ đợi sốt ruột lắm rồi.”
Mục đích ban đầu của Thẩm Hạ Lan khi đến trung tâm mua sắm là để mua quà cho bọn trẻ, bây giờ Diệp Ân Tuấn đã mua xong hết rồi, nên cô không đi nữa, muốn quay về gặp bọn trẻ càng nhanh càng tốt.
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan muốn về nhà, cùng cô lên xe sau đó về căn nhà cũ của nhà họ Diệp.
Trở về căn nhà cũ nhà họ Diệp một lần nữa, tâm trạng của Thẩm Hạ Lan vô cùng phức tạp.
Khi rời khỏi đây, cô đã từng nghĩ rằng mình cả đời này cô sẽ không bao giờ có thể quay trở lại nơi đây, thậm chí cô còn cảm thấy duyên phận của cô với Diệp Ân Tuấn ở kiếp này đã cạn rồi, nhưng giờ đây có thể đứng ở đây một lần nữa, nhìn kiến trúc lâu đời sừng sững bao năm không thay đổi, Thẩm Hạ Lan nghĩ đến bà cụ Diệp Phương Thiến.
Bà cụ bây giờ không ở đó, nhưng cô vẫn cảm thấy bóng dáng và dấu vết của bà Phương Thiến quanh quẩn khắp mọi nơi.
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan dừng lại ở đó, biết cô có nút thắt trong lòng.
“Hay là chúng ta chuyển đến biệt thự ở đi.”
“Không cần đâu, sớm muộn gì cũng phải chuyển vào thôi, em không sao đâu.”
Thẩm Hạ Lan quay sang cười với Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn có thể nhìn thấy sự đau thương và mệt mỏi trong nụ cười của cô.
“Em yên tâm đi, từ giờ không ai có thể làm tổn thương em được nữa, bà ấy đã chết rồi.”
“Em biết rồi.”
Thẩm Hạ Lan nắm tay Diệp Ân Tuấn bước vào ngôi nhà cũ của nhà họ Diệp.
Mọi thứ nơi đây vẫn quen thuộc như trước, ngay cả vườn hoa yêu thích của Phương Thiến cũng có người chăm sóc.
Thẩm Hạ Lan vẫn luôn cảm thấy Phương Thiến dường như đang ngồi trong vườn hoa cắt tỉa những bông hoa đó.
Cô biết rằng tất cả đều do cô tự tưởng tượng ra trong lòng.
“ba, mẹ! ba mẹ quay về rồi à?”
Diệp Nghê Nghê chạy ra khỏi phòng, lúc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, cô bé đột nhiên vui vẻ chạy lại phía họ.
Diệp Ân Tuấn trực tiếp nhấc bổng Diệp Nghê Nghê lên.
“Cục cưng của ba, có nhớ ba không?
“Dĩ nhiên là nhớ rồi, nhớ đến nỗi đau tim đau răng miệng cũng đau luôn, ba nhìn con đi, nhớ ba đến phát phì rồi.”
Diệp Nghê Nghê nói với giọng nghiêm túc.
Thẩm Hạ Lan bật cười thành tiếng.
“Con là do ăn nhiều quá nên mới béo?”
“Đúng vậy ạ, con lúc nào cũng nhớ đến hai người, mà cứ nhớ đến hai người là lại thấy buồn, mỗi khi buồn con đều phải ăn một thứ gì đó, ba nhìn xem, con lại béo lên rồi.”
Logic này của Diệp Nghê Nghê cũng khiến Thẩm Hạ Lan thấy phục rồi.
Diệp Ân Tuấn bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Nghê Nghê, cười rồi nói: “Không sao đâu, công chúa bé nhỏ của ba không hề béo chút nào, như này là đẹp rồi.”
“Thật không ạ?”
“Dĩ nhiên là thật rồi!”
“Ba tốt nhất trên đời!”
Diệp Nghê Nghê ôm chặt lấy Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy dáng vẻ rạng rỡ của con gái, bất giác không nhịn được cười.
Diệp Tranh đứng ở cửa phòng, nhìn thấy hành động quấn quýt của Thẩm Hạ Lan với Diệp Ân Tuấn, còn cả Diệp Nghê Nghê, ít nhiều cũng cảm thấy buồn bã.
Diệp Hạ Lan mẫn cảm phát hiện vị trị Diệp Tranh, nhìn ánh mắt của Diệp Tranh, trong lòng cô bất giác đau nhói.
“Diệp Tranh, đến đây nào, để mẹ ôm con một cái. Mấy ngày không gặp, để mẹ xem xem con có nhớ mẹ đến béo lên không.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Tranh có chút ngại ngùng.
“Không có, cân nặng của con vẫn như trước, nhưng con thực sự rất nhớ ba và cả mẹ.”
“Cậu bé ngốc nghếch, mau lại đây nào, để mẹ ôm con.”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp kéo Diệp tranh vào lòng mình.
Cơ thể Diệp Tranh có chút cứng ngắc, nhưng rất nhanh sau đó đã thả lỏng ra.
Cậu bé dựa vào vai Thẩm Hạ Lan, nhẹ giọng nói: “mẹ, chào mừng mẹ về nhà.”
Trong lòng Thẩm Hạ Lan đột nhiên mềm nhũn ra.
“Cậu bé ngốc, mẹ thực sự rất nhớ con, rất nhớ rất nhớ. Lần sau cả nhà chúng ta ra ngoài đi chơi nhé?”
“Vâng.”
Diệp Tranh vô cùng yên lặng.
Kể từ sau khi bệnh tự kỷ được chữa khỏi, đứa trẻ này dường như đã trưởng thành sau một đêm, thật sự rất giống con trai trưởng trong nhà, cái gì cũng lo nghĩ cho em trai em gái của mình, cũng chín chắn hơn rất nhiều. Ngược lại, Diệp Minh Triết vốn dĩ trước đây giống như ông cụ non thì bây giờ lại hoạt bát và vui vẻ hơn rất nhiều.
Thẩm Hạ Lan rất yêu thương Diệp Tranh.
Đứa trẻ này lẽ ra có thể lớn lên vô lo vô nghĩ, nhưng bây giờ nó đã phải chịu đựng quá nhiều thứ.
“Diệp Tranh, ba mua quà cho con đấy, con đoán xem là quà gì nào?”
Diệp Tranh nghe Thẩm Hạ Lan hỏi vậy, cậu nhóc nhìn Diệp Ân Tuấn với thái độ vui vẻ.
Diệp Ân Tuấn đặt Diệp Nghê Nghê xuống, cười rồi nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Tranh, nói: “Con đoán đi?”
“Con không đoán ra.”
Diệp Tranh thật sự không đoán ra.
Diệp Ân Tuấn cười rồi nói: “Con còn nhớ con đã nói với ba là con muốn thứ gì không?”
Diệp Tranh lắc lắc đầu.
Đã từng, cậu bé từng là con trai duy nhất của nhà họ Diệp, là viên ngọc quý trong tay Diệp Ân Tuấn, mẹ luôn ở bên cạnh bảo vệ và yêu thương cậu, vì vậy cậu muốn hái sao trên trời cũng được, nhưng bây giờ...
Đôi mắt Diệp Tranh bất giác tối sầm lại.
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan rất tốt với cậu, nhưng họ càng làm như vậy cậu lại càng cảm thấy mắc nợ họ, cậu bé thậm chí còn có cảm giác hổ thẹn vì đã cướp đi tình yêu thương của ba mẹ Diệp Minh Triết và Diệp Nghê Nghê.
Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Tranh cúi đầu, cảm xúc hiện lên trong mắt cậu khiến tim cô đau thắt lại.
“Diệp Tranh, con là một phần của gia đình này, sau này không cho phép con suy nghĩ linh tinh nữa con biết chưa?”
“Vâng.”
Diệp Tranh gật đầu.
Diệp Tranh nghe lời như vậy khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy không có sức.
Diệp Ân Tuấn cũng đau lòng, nhưng vẫn phải cười nói: “Con nhớ không? Con đã từng nói với ba rằng, sau này khi lớn lên con rất muốn ra ngoài không gian, xem xem những ngôi sao trên trời có giống những gì chũng ta đang thấy bằng mắt thường hay không.”
Diệp Tranh không khỏi ngạc nhiên, sau đó nói với vẻ kinh ngạc: “ba mua cho con kính viễn vọng sao?”
“Đúng vậy, kính viễn vọng thiên văn, ba mang nó vào phòng rồi lắp ráp cho con nhé?”
“Vâng!”
Diệp Tranh đột nhiên vui vẻ trở lại.
Trở thành một phi hành gia vũ trụ từng là ước mơ của cậu bé.
Diệp Nghê Nghê liên tục nắm lấy vạt áo của Diệp Ân Tuấn, chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “ba, vậy quà của con là gì? Sao ba lại ngây người ra như vậy?”
“Ngoan, con đi hỏi mẹ đi.”
Diệp Ân Tuấn xoa xoa đầu Diệp Nghê Nghê, sau đó bảo với Thẩm Hạ Lan.
“ba không yêu con nữa phải không? mẹ, ba không đích thân đi mua quà cho con nữa.”
Diệp Nghê Nghê hỏi với vẻ mặt chán nản.
Thẩm Hạ Lan cười rồi nói: “Nghê Nghê đừng nói vậy, ba yêu con và cũng yêu cả anh Diệp Tranh. Chỉ là kính viễn vọng thiên văn của anh Diệp Tranh phải cần người lớn mới lắp ráp được.”
“Vậy quà của con là gì?”
“Con đoán xem?”
Mặc dù Thẩm Hạ Lan nói vậy, nhưng trong lòng cô cũng không biết món quà rốt cuộc là gì, dù sao cũng không phải do cô mua, nhưng trước mặt Diệp Nghê Nghê cô không muốn nói ra món quà không phải do cô chọn, đây thật là một chuyện cực khổ.
“Con xem như này có được không nhé? Chúng ta ra cốp xe của ba xem có thứ gì hay không nhé, bây giờ Minh Triết vẫn chưa về, Nghê Nghê nhà chúng ta thích gì thì mau lấy đi nhé, cái còn lại sẽ là của Minh Triết có được không.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên đề xuất ra một ý tưởng kỳ lạ.
Diệp Nghê Nghê lập tức vui vẻ trở lại.
“Được được được! Chúng ta mau đi thôi!”
Diệp Nghê Nghê kéo Thẩm Hạ Lan ra sau cốp xe của Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan mở cốp xe lên, bên trong có một con búp bê to gần bằng Diệp Nghê Nghê.
Con búp bê này có trí tuệ thông minh, vô cùng đẹp.
Diệp Nghê Nghê đã thích nó ngay từ lần đầu tiên.
“Oa, cái này là cho con sao? Đây là của con sao? mẹ, mẹ với ba thật thật tốt! Con rất yêu hai người!”
Nói xong, cô bé không đợi Thẩm Hạ Lan nói gì, tự mình leo lên cốp xe, ôm con búp bê trong lòng mà vui mừng khôn xiết.
Nhưng một bi kịch đã ập đến, Diệp Nghê Nghê không thể xuống được.
“Mẹ! Cứu con!”
Diệp Nghê Nghê ngồi trong cốp xe sau, ôm con búp bê, nhìn Thẩm Hạ Lan với dáng vẻ đau khổ, đột nhiên nhìn Thẩm Hạ Lan mừng rỡ muốn chết.
“Con có thể tự mình leo lên được, tại sao lại không xuống được chứ?”
“Không giống nhau mà, lúc con trèo lên chỉ có một mình, bây giờ có tận hai người, dĩ nhiên con không xuống được rồi!”
Diệp Nghê Nghê nói ra ngô ra khoai.
Thẩm Hạ lan bế cô bé và con búp bê ra ngoài, nhìn lại món quà trong cốp xe một lần nữa, nó được gói rất kỹ, cô không thể biết đó là gì.
Chẳng trách Diệp Nghê Nghê không cảm thấy hứng thú.
“Mẹ, con có thể ôm búp bê lên phòng chơi không?”
Diệp Nghê Nghê ngước mặt lên, đôi mắt tròn xoe trong sáng nhìn Thẩm Hạ Lan.
“Dĩ nhiên là được rồi, nhưng con đừng làm bẩn nhé.”
“Con sẽ không làm bẩn đâu, con có thể tắm chung với nó!”
Diệp Nghê Nghê vui vẻ ôm búp bê vào nhà.
Thẩm Hạ Lan có chút tò mò về món quà của Diệp Minh Triết, cô rất muốn mở nó ra, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô quyết không mở nó.
Đây là món quà Diệp Ân Tuấn mua cho con trai, nếu cô tự ý mở ra có phải là mất lịch sự không?
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan quyết định từ bỏ.
Cô đóng cốp xe lại, sau đó nhớ ra, Tô Nam và Diệp Minh Triết đã đặt vé máy bay quay về trước họ rồi, tại sao vẫn chưa tới nơi chứ?
Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng.
Cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Tô Nam, nhưng điện thoại của Tô Nam đã tắt máy. Cô lại gọi cho Diệp Minh Triết, nhưng điện thoại của Diệp Minh Triết cũng tắt máy.
Lẽ nào họ vẫn đang trên máy bay sao?
Thẩm Hạ Lan nghĩ như vậy, trong lòng ít nhiều cũng có chút bất an, nhưng cô chỉ có thể tự nhủ với lòng mình rằng không nên quá lo lắng.
Cô quay vào nhà lấy đấy điện thoại di động để tra thông tin chuyến bay của Tô Nam và Diệp Minh Triết, đáng tiếc là những chuyến bay đang cất cánh đi Hải Thành lúc này, không có bóng dáng của Tô Nam và Diệp Minh Triết.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan có chút mất bình tĩnh.
----------------------------