Chương 819
CHƯƠNG 819: ĐỪNG CẬY GIÀ LÊN MẶT TRƯỚC MẶT TÔI
“Không phải, em đừng khóc mà, anh nói thật đó, đứa bé vẫn chưa mất, mà đang nằm trong bụng em.”
Dù Diệp Ân Tuấn giải thích thế nào, Thẩm Hạ Lan cũng cảm thấy anh đang an ủi mình.
Trong lúc anh không biết phải làm thế nào, thì bác sĩ và y tá đi vào.
“Ôi cô Diệp, cô làm sao thế? Nếu cô khóc như vậy cơ thể sẽ không chịu nổi, cô mới quay về từ quỷ môn quan, nếu cô cứ khóc như vậy đứa bé sẽ mất đấy, đến lúc đó thật sự sẽ được một mất mười.”
Câu nói của bác sĩ đã làm Thẩm Hạ Lan nhất thời ngừng khóc.
“Ông nói gì? Đứa bé vẫn còn?”
“Đúng vậy, đứa bé rất khỏe mạnh, không thể không nói, đứa bé này quá kiên cường, tôi đang mang báo cáo siêu âm tới cho cô đây, giờ đã nhìn thấy túi thai rồi, cô mau xem đi.”
Bác sĩ nói xong thì đưa báo cáo kiểm tra cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan nhận lấy tờ báo cáo, quan sát tỉ mỉ hình ảnh trong đó, rồi bật cười.
“Cục cưng vẫn còn này, Ân Tuấn, con bé vẫn còn này.”
“Đúng vậy, anh mới nói với em rồi, nhưng em chết sống không chịu nghe.”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy hơi buồn bực.
Giờ tâm trạng Thẩm Hạ Lan cực kỳ tốt, cô ôm Diệp Ân Tuấn cười ngốc: “Được rồi được rồi, em đã trách lầm anh, cục cưng vẫn còn trong bụng là tốt rồi, anh mau nhìn xem, đây là cục cưng của chúng ta.”
Thẩm Hạ Lan đưa báo cáo cho Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn nhìn cục đen nhỏ xíu trên đó, không khỏi nhớ tới 5 năm trước lúc Thẩm Hạ Lan một mình đi tới bệnh viện kiểm tra, lúc đó anh đang ở bên Sở Anh Lạc, ngay cả tờ báo cáo khám thai đầu tiên của con anh, anh cũng không nhìn thấy rõ.
Nếu lúc đó anh có thể ở bên Thẩm Hạ Lan, có lẽ cô sẽ không chịu nhiều đau khổ như thế.
Cũng may giờ anh lại có cơ hội bù đắp mọi thứ cho cô.
Diệp Ân Tuấn cực kỳ cẩn thận cất tờ báo cáo vào trong túi áo, rồi nhìn Thẩm Hạ Lan, dịu dàng nói: “Em mau nằm xuống đi, để anh massage tay chân cho em.”
“Đúng đúng đúng, cô để cậu Diệp massage cho cô đi, tay chân cô bị đông cứng quá lâu, nên máu không lưu thông, nếu không massage thì sau này sẽ để lại mầm bệnh.”
Bác sĩ vội nói.
Thẩm Hạ Lan hơi xấu hổ.
Ở đây nhiều người như vậy, nhưng Diệp Ân Tuấn không hề kiêng kỵ massage tay chân cho cô, Thẩm Hạ Lan cảm thấy mặt mình nóng bừng.
“Bác sĩ, ông mau kiểm tra cho cô ấy đi, có phải mấy chỗ khác cũng ổn thỏa rồi đúng không?”
Diệp Ân Tuấn vừa massage vừa nói.
Bác sĩ vội đi tới kiểm tra.
Thẩm Hạ Lan đã bảo Diệp Ân Tuấn ngừng tay mấy lần, nhưng anh không hề làm theo.
Sau khi kiểm tra một lượt, Thẩm Hạ Lan không có vấn đề gì đáng ngại, các chỉ tiêu đều đạt tới trạng thái ổn định.
“Cơ thể cô ấy rất tốt, tôi chỉ có thể nói đây là kỳ tích, mong rằng kỳ tích này luôn kéo dài.”
Bác sĩ nói xong thì dẫn các y tá rời đi, thật ra nơi này đã không còn chỗ để bọn họ thể hiện nữa, vì Diệp Ân Tuấn không cho ai đụng vào chuyện gì cả.
Căn phòng lại trở nên yên tĩnh, Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn cười hỏi: “Anh mau nói thật cho em biết, có phải anh lại dùng dược liệu quý báu gì đó cho em đúng không?”
“Là máu Lam Thần, may mà có anh ta, bằng không có lẽ em và cục cưng thật sự đã… Lam Thần đã quyết định ở lại bên chúng ta, anh đã giao người của anh cho anh ta, để thành lập Ám Dạ mới, giờ toàn bộ Ám Dạ đều thuộc về em, Lam Thần nói anh ta chỉ nghe lời em.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt, khẽ nói: “Anh đừng làm thế, Ân Tuấn, trong cuộc đời này, không ai có thể bảo đảm sẽ không xảy ra bất ngờ gì, dù anh bảo vệ nghiêm ngặt đến đâu, cũng sẽ có lúc xảy ra sơ sót, nên anh đừng vì chuyện lần này mà tự trách, anh đã đào tạo người lâu như vậy, mà nỡ tặng hết cho Lam Thần à?”
“Anh ta một lòng một dạ với chúng ta, thì có gì mà không nỡ, huống hồ dù gì cũng phải cho Lam Thần làm một số chuyện, bằng không, có lẽ anh ta sẽ không sống tiếp, Phương Đình chết rồi, anh ta cũng mất hết sức sống, nếu không cho anh ta bận rộn, anh sợ anh ta sẽ thật sự biến thành xác chết di động, như vậy cũng tốt, có anh ta ở bên, anh cũng yên tâm hơn, đúng rồi, anh còn mời một y tá, tên là Khương Hiểu, lát nữa anh sẽ bảo cô ta vào đây gặp mặt em.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói thế, Thẩm Hạ Lan nhất thời sửng sốt.
“Anh mời y tá làm gì? Chẳng phải đã có Tử rồi ư?”
“Giờ em đang mang thai, Tử lại kết hôn rồi, nói thế nào cũng phải cho người ta chút thời gian mới cưới chứ? Vì chuyện Phương Quyên nên Tống Đình chưa thể tới đây ngay được, nên anh không yên tâm khi không có ai bên cạnh em.”
Diệp Ân Tuấn từ tốn nói, Thẩm Hạ Lan nghe xong thì im lặng.
“Sao em không nói gì?”
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan im lặng như vậy thì không khỏi lo lắng.
Thẩm Hạ Lan cười đáp: “Không có gì, anh chuẩn bị mọi thứ cho em như vậy, em còn có thể làm gì đây? Huống hồ em tin chắc rằng, anh sẽ không tìm nhầm người.”
“Em đừng nói như vậy, dù gì người anh tìm cho em lúc trước cũng tổn thương đến em.”
“Đó là chuyện ngoài ý muốn, thôi đừng nói nữa, chẳng phải giờ chúng ta đang sống rất tốt à?”
Thẩm Hạ Lan nắm chặt tay Diệp Ân Tuấn.
Trải qua lần sinh tử này, cô càng sợ chết hơn.
Cô lưu luyến sự dịu dàng này, không muốn đánh mất Diệp Ân Tuấn, mà muốn ở bên anh thêm mấy năm nữa, thậm chí là mấy chục năm nữa.
Tim Diệp Ân Tuấn không khỏi nhói đau khi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Thẩm Hạ Lan.
“Anh xin lỗi.”
Anh ôm chặt cô vào lòng.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi ở trong vòng tay của Diệp Ân Tuấn.
“Chuyện đã trôi qua rồi, anh massage chân giúp em đi, chân em hơi tê.”
“Được.”
Hai người không nói gì nhiều, nhưng lại mang tới cảm giác hạnh phúc ấm áp cho người khác.
Lúc Khương Hiểu quay lại, nhìn thấy cảnh tượng này thì hơi do dự, không biết mình có nên đi vào hay không.
Thẩm Hạ Lan phát hiện ra cô ta, cảm thấy cô gái này rất đáng yêu, nên cười hỏi: “Cô là Khương Hiểu đúng không?”
“Đúng vậy, mợ chủ, tôi là Khương Hiểu, sau này cô có chuyện gì cứ việc căn dặn tôi.”
Khi Khương Hiểu cười sẽ lộ ra hai lúm đồng tiền, trông rất đáng yêu, làm người khác bất giác muốn thân thiết.
“Được, tôi là Thẩm Hạ Lan, sau này mong cô chăm sóc nhiều hơn.”
“Anh Diệp trả tiền lương cho tôi, tất nhiên tôi phải làm tốt bổn phận của mình rồi.”
Diệp Ân Tuấn thấy Khương Hiểu và Thẩm Hạ Lan trò chuyện rất vui vẻ thì cười nói: “Anh ra ngoài mua chút đồ ăn cho em, hai người cứ tán gẫu tiếp đi.”
“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Khương Hiểu vội đi tới, đặt gối dựa sau lưng Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Cảm ơn cô.”
“Đây là chuyện tôi nên làm thôi.”
Hai người lại nhìn nhau mỉm cười.
Diệp Ân Tuấn vừa rời đi, Khương Hiểu lại massage hai chân, rồi đến cánh tay cho Thẩm Hạ Lan, không hề có chút lười biếng, không nói tới động tác thành thục, mà sức lực cũng vừa phải, làm Thẩm Hạ Lan không hề thấy đau, hơn nữa còn có thể loại trừ cảm giác ngứa ngáy.
“Tay nghề của cô rất tốt, trước đây cô làm nghề gì?”
“Trước đây tôi là y tá nơi này.”
Khương Hiểu kể lại chuyện Diệp Ân Tuấn bế Thẩm Hạ Lan tới đây cho cô nghe.
Thẩm Hạ Lan vừa lắng nghe vừa cảm thấy ấm áp.
Diệp Ân Tuấn thật sự bị cô dọa cho sợ chết kiếp rồi.
“Người đàn ông được đưa cùng tôi đến đây thế nào rồi?”
Thẩm Hạ Lan không muốn nhắc tới Đường Trình Siêu, nhưng cô không thể không nhắc, vì cô biết, nếu anh ta không chết, thì sau này vẫn sẽ gây ra nhiều rắc rối.
Khương Hiểu khẽ nói: “Anh ta được cứu rồi, nhưng nghe nói anh Diệp đã làm gì đó anh ta, mà anh ta không ngừng la hét trong phòng bệnh, đến ngủ cũng không dám tới gần, mợ chủ, liệu anh Diệp có giết người không?”
“Quy tắc nhà chúng tôi là đừng nghe những chuyện không nên nghe.”
Giọng nói Thẩm Hạ Lan không hề thay đổi, nhưng Khương Hiểu vẫn ngậm miệng lại ngay: “Vâng, tôi nhớ rồi.”
Hai người lại tán gẫu mấy chuyện khác.
Khương Hiểu cảm thấy Thẩm Hạ Lan thật sự học rộng tài cao, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ và sùng bái.
“Mợ chủ, không ngờ cô là nhà thiết kế ô tô, thật lợi hại.”
“Làm gì có, tôi chỉ am hiểu phương diện này thôi.”
“Vậy cũng rất giỏi rồi, tôi còn chẳng biết bộ ly hợp và chân ga nằm ở chỗ nào.”
Câu nói của Khương Hiểu đã chọc cười Thẩm Hạ Lan.
Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng ầm ĩ, hơn nữa còn không ngừng lớn lối, như có ai đang khóc.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu mày.
“Để tôi đi xem thử, mợ chủ cứ ở trong này đợi trước đi.”
Khương Hiểu nói xong thì đứng dậy.
Khương Hiểu vừa mở cửa ra thì nhìn thấy một bà lão bị mấy vệ sĩ ngăn cản, nên giận dữ quát mắng bọn họ.
“Mấy người có biết tôi là ai không mà dám ngăn cản tôi? Tôi nói cho mấy người biết, chỉ một câu nói của tôi cũng có thể đuổi thẳng các cậu ra khỏi đây đấy, biết chưa?”
Khương Hiểu cảm thấy bà lão này rất có khí chất, nhưng giọng điệu bà ta làm người khác hơi khó chịu.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Khương Hiểu đóng cửa đi tới.
Mấy vệ sĩ hơi sửng sốt khi nhìn thấy Khương Hiểu, nhưng có một người nhận ra cô, nên vội hỏi: “Chúng tôi làm phiền mợ chủ nghỉ ngơi à?”
“Đúng vậy, ồn như vậy thì làm sao có thể không quấy rầy được? Bà lão này là ai thế?”
“Không ngờ cô lại không biết tôi là ai?”
Bà cụ Đường nhất thời hét lên.
Có lẽ mấy năm nay bà ta luôn kiêu ngạo, quen với việc ai cũng cung kính gọi bà ta là bà cụ Đường khi nhìn thấy bà ta, dù hiện nay nhà họ Đường đã phá sản, nhưng bà ta vẫn không thể thoát khỏi bầu không khí đó.
Khương Hiểu ngày càng không thích bà ta.
“Tôi phải biết bà à? Bà đâu phải bà chủ của tôi, cũng đâu trả tiền cho tôi, dựa vào cái gì mà bảo tôi phải biết bà?”
“Con nhãi này!”
Bà cụ Đường tức đến mức giơ gậy lên định đánh Khương Hiểu ngay.
Khương Hiểu túm lấy cây gậy của bà ta, rồi lạnh lùng nói: “Bà định làm gì? Đừng có cậy già lên mặt trước mặt tôi! Nơi này là bệnh viện, không cho phép lớn tiếng ầm ĩ, ngay cả hiểu biết cơ bản nhất mà bà cũng không hiểu à? Giờ bà còn định ra tay đánh tôi nữa, bà thật sự cho rằng bà lớn tuổi thì tôi hết cách với bà đúng không? Bà có tin bà chỉ cần gào lên một tiếng, thì tôi sẽ bảo bọn họ khiêng bà ra ngoài không?”
“Cô dám!”
Nhiều năm qua bà cụ Đường chưa từng tức giận như vậy, nên nhất thời tức đến mức xì khói.
Khương Hiểu cười nói: “Sao tôi lại không dám? Tôi còn sợ bà ăn vạ à? Ở đây có camera giám sát, mợ chủ kêu đau đầu nên mấy người các anh mau khiêng bà lão này ra ngoài cho tôi, đừng làm phiền mợ chủ nghỉ ngơi, nếu mợ chủ không được nghỉ ngơi, thì các anh có gánh nổi trách nhiệm khi bị anh Diệp trách tội không?”
Mấy vệ sĩ nghe vậy thì nhất thời lên tinh thần, đi về phía bà cụ Đường.
Bà cụ Đường tức đến mức toàn thân run rẩy, nhưng cũng hiểu được hàm ý trong câu nói của Khương Hiểu, nghĩ tới tập đoàn Đường thị hiện này, bà chẳng còn để tâm đến mặt mũi nữa, mà hắng giọng gào lên.
“Thẩm Hạ Lan, nếu cô vẫn còn lương tâm thì mau bước ra đây cho tôi.”