Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 203 BẬN NÓI CHUYỆN YÊU ĐƯƠNG VỚI DIỆP ÂN TUẤN




CHƯƠNG 203 BẬN NÓI CHUYỆN YÊU ĐƯƠNG VỚI DIỆP ÂN TUẤN



Thẩm Hạ Lan đem chuyện Ám Dạ Đế Quốc nói với Diệp Ân Tuấn.



Diệp Ân Tuấn khá kinh ngạc.



"Ý em là Nam Phương còn sống sao? Anh còn có một người chú? Là anh em sinh đôi với cha anh?"



Anh không ngờ nhà họ Diệp lại có lai lịch phức tạp như vậy.



Thẩm Hạ Lan gật đầu nói: "Đó là những gì mẹ nói, hơn nữa mẹ đưa cho em chiếc nhẫn đồng nghĩa giao Ám Dạ Đế Quốc cho em. Và mẹ còn nói với em rằng Minh Triết đã bị Nam Phương dẫn đi."



"Nam Phương dẫn đi rồi?"



Diệp Ân Tuấn cảm thấy đầu óc có chút bối rối.



"Mẹ làm vậy là để bảo vệ Minh Triết? Hay là có sự sắp xếp khác?"



Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng thở dài , đem chuyện Minh Triết đã được chọn làm người thừa kế của Ám Dạ nói với Diệp Ân Tuấn.



Diệp Ân Tuấn trầm giọng nói: "Thảo nào anh tìm khắp nơi cũng không thấy tin tức của Minh Triết, chẳng trách thái độ của mẹ đối với Minh Triết khác hẳn, anh vẫn luôn cảm thấy khó hiểu, mẹ có thể vì Nghê Nghê mà trả giá cả mạng sống, nhưng với Minh Triết thì lại thờ ơ như vậy? Hóa ra chuyện này còn nhiều điều bí ẩn đến vậy. Hóa ra nhiều năm như vậy, mẹ đã phải chịu đựng nhiều như vậy. "



"Đúng vậy, vốn dĩ là trách nhiệm của hai vợ chồng, từ khi cha mất, mọi gánh nặng đều đặt lên vai của mẹ, hơn nữa, anh và Nam Phương còn trong tay thím Trương, vì sự an toàn của hai người, ngoài mặt mẹ không thể không hoà hoãn với thím Trương . "



Sau đó Thẩm Hạ Lan mới biết rằng bà cụ Diệp thật không hề dễ dàng.



Công bằng mà nói, nếu Diệp Ân Tuấn gặp chuyện, cô không biết mình có thể chịu được gánh nặng như vậy không.



Trong lòng Diệp Ân Tuấn càng cảm thấy khó chịu hơn vào lúc này.



Ngay từ đầu, mẹ ruột của anh đã vì tài sản của nhà họ Diệp mà đến, thậm chí còn sinh ra anh và Nam Phương như một con cờ để lấy số tài sản đó, đối với bà mà nói thì bất cứ ai cũng có thể lợi dụng được



Trong lòng anh có chút khó chịu.



"Mẹ có nói cho em biết cách liên lạc với những người trong Ám Dạ không?"



Diệp Ân Tuấn bây giờ không dám sử dụng người của nhà họ Diệp trong Hải Thành nữa, sợ bọn họ đều là người của thím Trương, hiện tại biết được sự tồn tại của Ám Dạ, đương nhiên sẽ đặt hy vọng vào đây.



Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: "Mẹ lúc đó rất mệt rồi, nên em không hỏi kỹ. Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy."



"Anh sẽ bảo Mike kiểm tra xem."



Bây giờ Diệp Ân Tuấn chỉ có thể tìm đến Mike.



Anh chuẩn bị bữa ăn cho Thẩm Hạ Lan, để Thẩm Hạ Lan tự mình ăn trước, sau đó một mình đi ra ngoài.



Bữa ăn của bà cụ Diệp và Thẩm Nghê Nghê do viện điều dưỡng chuẩn bị, khi Thẩm Hạ Lan mang đến cho họ, bà cụ vừa thức dậy, buồn chán không có việc nên đi đến phòng của Nghiên Nghiên.



Thẩm Hạ Lan khi thấy ba bà cháu chơi vui vẻ, không nhịn được cười.



"Tới giờ ăn rồi."



"Mẹ!"



Tinh thần của Thẩm Nghê Nghê rõ ràng đã tốt hơn trước rất nhiều.



"Thế nào? Còn đau không?"



Thẩm Hạ Lan đau lòng mà sờ đầu Thẩm Nghê Nghê



"Không đau nữa. Chiếc máy này thật thần kỳ, mẹ, khi con lớn lên, con muốn làm một bác sĩ, con sẽ chữa trị cho rất nhiều bệnh nhân giống như con."




ctp_1993240_1_3




ctp_1993240_2_3

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK