Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 249: KHÔNG CÒN THẨM HẠ LAN NỮA RỒI




CHƯƠNG 249: KHÔNG CÒN THẨM HẠ LAN NỮA RỒI



“Tôi nói cái gì? Nó không hiểu, ông cũng không hiểu sao? Dư Dương, biết bao nhiêu năm rồi mà ông vẫn chưa nhìn rõ à? Tôi không yêu ông! Đời này Tiêu Ái tôi chỉ yêu một người đàn ông! Người đàn ông kia tên Hoắc Chấn Phong! Nếu không vì năm đó tôi say rượu, nếu không vì tôi tưởng nhầm rằng ông là Hoắc Chấn Phong, tôi sẽ không xảy ra quan hệ với ông, tôi sẽ không có một Dư Khinh Hồng với ông! Lúc trước tôi từng nói gì? Tôi nói tôi không cần đứa nhỏ này, tôi cũng không thể cho nó được tình yêu, chính là ông nói ông không cần, ông sẽ dạy dỗ nó đàng hoàng, bây giờ đây là đứa nhỏ ông dạy dỗ đàng hoàng đó! Con gái của ông hại chết con gái của tôi rồi!”



Tiêu Ái trở nên điên cuồng.



Bây giờ bà ấy đang bất chấp tất cả làm tổn thương người xung quanh, đặc biệt là Dư Kinh Hồng.



Đứa con gái này là do bà ấy sinh ra, bà ấy không có cách báo thù cho Thẩm Hạ Lan, nhưng bà ấy cũng không thể không làm gì cả.



Đó là con gái của bà ấy!



Đứa con số khổ của bà ấy!



Từ nhỏ bị bà ấy đưa đi, mãi không thể tìm về được! Bây giờ lại bị Dư Khinh Hồng hại chết, sao trái tim bà ấy có thể bình tĩnh được?



Không tự tay làm thịt Dư Khinh Hồng đã là sự khoan dung lớn nhất của bà ấy rồi, Dư Dương còn mong bà ấy đừng tổn thương đến Dư Khinh Hồng nữa ư?



Nhiều năm như vậy, vì không tổn thương đến Dư Khinh Hồng, bà ấy vẫn luôn ngầm thừa nhận sự dạy dỗ của Dư Dương với Dư Khinh Hồng, để Dư Khinh Hồng gọi mình là mẹ, lại không ngờ mình lại dung túng nuôi nấng ra một đứa nhỏ như vậy.



Nhìn thấy Tiêu Ái như thế, Dư Dương muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được.



Ông ta vẫn luôn biết trong lòng Tiêu Ái có một người, mấy năm nay trái tim của bà ấy đã chết theo người đó rồi, lại không ngờ giữa bọn họ còn có một đứa con.



Bây giờ đứa nhỏ này do nhiều vấn đề mà bị Dư Khinh Hồng gián tiếp hại chết.



Kêu ông ta nói gì đây?



Dư Khinh Hồng hoàn toàn không chịu nổi đả kích như vậy.



Cô ta vẫn luôn cảm thấy mẹ rất lạnh nhạt với mình, nhưng lại không biết vì sao, bây giờ cuối cùng cũng biết lý do, nhưng cô ta lại thà rằng mình không biết.



Chẳng trách Tiêu Ái luôn đối xử tốt với Thẩm Hạ Lan như thế, chẳng trách bà ấy sẽ tự tay nấu cơm cho cô ăn, sẽ làm đủ thứ chuyện vì Thẩm Hạ Lan, thậm chí là cho Thẩm Hạ Lan vào biệt thự ở.



Thì ra cô mới là đứa con mẹ yêu nhất, là đứa con mà mẹ và người đàn ông bà yêu nhất cùng nhau sinh ra!



Trái tim Dư Khinh Hồng bị vặn vẹo một cách nghiêm trọng.



“Cô ta đáng chết! Cô ta đúng là đáng chết! Vì sao cô ta vừa xuất hiện, mẹ đã bảo vệ cô ta bằng mọi cách, còn con ở bên cạnh mẹ hai mươi mấy năm, mẹ lại làm như không thấy con? Cô ta là con gái của mẹ, thế con không phải sao? Sao mẹ có thể đối xử với con như vậy? Mẹ, sao mẹ có thể đối xử với con như vậy chứ?”



“Mày cút đi cho tao! Cút!”



Bây giờ Tiêu Ái không nghe lọt tai bất cứ một thứ gì cả.



Dư Khinh Hồng còn muốn nói gì đó lại bị Dư Dương kéo đi.



“Ba, ba buông con ra, mẹ như vậy không công bằng! Mẹ không công bằng với con!”




1999511_1_25,60




1999511_2_25,60

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK