Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đẩy Đường Trình Siêu ra, chạy về phía Lam Thần, nhưng vẫn chưa chạy đến phía bên Lam Thần, thì Lam Thần đã bị người khác đón đi.
Cô nhanh chóng đuổi theo, nhưng chiếc xe chạy quá nhanh, Thẩm Hạ Lan hoàn toàn không thể đuổi được.
Đường Trình Siêu nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đuổi lâu như vậy, nhưng cũng không đuổi kịp, lúc này mới thở dài một hơi.
Anh ta đi đến trước mặt Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: "Lên xe đi, chúng ta đã lâu không gặp, anh mời em uống cà phê!”
Nhưng Thẩm Hạ Lan lại giống như không nghe thấy, nhìn về phía chiếc xe Lam Thần đã rời đi, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra và gửi một tin nhắn cho Lam Thần.
Khi Đường Trình Siêu phát hiện Thẩm Hạ Lan có số điện thoại của Lam Thần, anh ta khỏi ngây ra một lúc.
"Em biết Lam Thần? Tại sao em lại quen biết Lam Thần?”
Trong ấn tượng của Đường Trình Siêu, chuyên ngành và tất cả trung tâm của Thẩm Hạ Lan đều vây quanh Diệp Ân Tuấn, mà Diệp Ân Tuấn và Lam Thần hoàn toàn không có bất cứ giao điểm nào, tại sao Thẩm Hạ Lan lại quen biết Lam Thần?
Nhưng Thẩm Hạ Lan hoàn toàn không có thời gian giải thích cho Đường Trình Siêu, cô nhanh chóng hỏi: "Lam Thần, tôi là Thẩm Hạ Lan, tôi ở cửa nhà họ Phương, anh thấy tin nhắn nên trở lại thành phố đúng không? Tôi muốn tìm Trương Linh, cần phải gặp mặt Phương Đình.”
Điện thoại di động của Lam Thần vang lên một chút.
Anh ta vô ý thức nhìn thoáng qua, phát hiện là tin nhắn của Thẩm Hạ Lan, mở ra xem nội dung, cả khuôn mặt đều trắng bệch.
"Quay lại."
Lam Thần vội vàng cho người quay trở lại.
Đường Trình Siêu thấy Thẩm Hạ Lan không để ý mình, anh ta lo lắng nắm lấy cánh tay Thẩm Hạ Lan, nói: “Anh đang nói chuyện em có nghe thấy không? Hạ Lan, anh biết vì chuyện lúc trước nên em đang oán hận anh, nhưng bây giờ em không thể xuất hiện ở đây!”
Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nhìn Đường Trình Siêu, hi vọng anh ta buông tay, nhưng Đường Trình Siêu không hề phát hiện ra ý của Thẩm Hạ Lan.
"Hạ Lan, em hãy nghe anh một lần có được không? Mấy năm này anh cũng không lừa dối em chuyện gì, có đúng không?”
Thẩm Hạ Lan hất tay Đường Trình Siêu ra, lại vì dùng sức quá mạnh nên ngồi sụp xuống đất, khiến cô bị đau đến có chút nhe răng.
"Hạ Lan, em không sao chứ?”
Đường Trình Siêu tiến lên muốn đỡ Thẩm Hạ Lan, nhưng lại bị Thẩm Hạ Lan tránh.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Thẩm Hạ Lan vang lên một tiếng, là Bạch Tử Đồng gửi tin nhắn tới.
"Thế nào? Tìm thấy Trương Linh chưa?"
"Vẫn chưa, Trương Linh mất tích, tôi phải nhanh chóng tìm thấy bà ta.”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng trả lời.
Đường Trình Siêu cuối cùng cũng phải hiện ra điểm lạ ở đâu.
"Hạ Lan, tại sao em không nói lời nào? Cũng không gọi điện thoại? Mà chỉ gửi tin nhắn? Cuống họng của em khó chịu sao?”
Tay Thẩm Hạ Lan dừng một chút, nhưng lại vẫn không nhìn về phía Đường Trình Siêu.
Bây giờ cô thể nào, xảy ra chuyện gì, hoàn toàn không cần thiết phải nói với Đường Trình Siêu.
"Em nói đi! Rốt cuộc em sao vậy? Diệp Ân Tuấn chăm sóc em thế nào? Nếu biết bây giờ em thế này thì ngay lúc đầu anh không nên buông tay, anh...”
Đường Trình Siêu vẫn chưa nói xong, Thẩm Hạ Lan đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Trình Siêu, sự lạnh lùng trong ánh mắt khiến Đường Trình Siêu hơi sững sờ, cả người có chút không chịu nổi.
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan là lùng và mất kiên nhẫn như thế, thật giống như anh ta chỉ là người qua đường, giống như thời gian năm năm đã trôi qua của bọn họ không còn tồn tại.
Đường Trình Siêu biết, tất cả những chuyện này đều là mình tự tìm, nếu không phải vì mình làm quá, có lẽ bây giờ anh ta và Thẩm Hạ Lan vẫn là bạn bè, nhưng bây giờ...
Anh ta không tự chủ được lui về sau một bước, tâm trạng phức tạp.
Đúng lúc này, xe của Lam Thần trở lại.
Khi Lam Thần bước từ trên xe xuống, thấy Đường Trình Siêu, không khỏi nhíu mày.
"Đường tổng, tại sao anh lại ở đây?"
Đường Trình Siêu nhìn về phía Lam Thần, thu liễm tâm trạng của mình một chút, nói: “Vậy sao anh lại ở đây?”
"Việc này Đường tổng cũng không cần phải quan tâm.”
Lam Thần nói xong cũng nhìn về phía Thẩm Hạ Lan, vẻ mặt có chút lo lắng.
"Bà Diệp, cô không nên đến đây, lên xe đi, có chuyện gì lên xe chúng ta hãy nói.”
Nghe thấy Lam Thần nói như vậy, Thẩm Hạ Lan vừa muốn lên xe, liền bị Đường Trình Siêu cản lại.
"Chờ một chút, hai người quen biết nhau sao?”
"Có liên quan gì đến anh sao? Đường tổng?"
Lam Thần vô cùng phản cảm đối với chuyện Đường Trình Siêu ngăn cản Thẩm Hạ Lan.
Đường Trình Siêu lại lạnh lùng nói: "Anh quen biết Hạ Lan từ khi nào? Có ý đồ gì với cô ấy?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Đường Trình Siêu thật quá đủ rồi.
Cô đẩy Đường Trình Siêu ra, viết lên điện thoại di động: "Phiền anh, chuyện của tôi anh đừng nhúng tay vào được không? Tôi biết ai, không biết ai cũng không liên quan gì đến anh? Hay là anh muốn giải thích cho tôi một chút, anh chỉnh dung tôi thành dáng vẻ của Phương Đình là vì cái gì?”
Sắc mặt Đường Trình Siêu lập tức tái nhợt.
"Làm sao em biết em và Phương Đình..."
"Chúng tôi đã gặp nhau, lại còn là bạn tốt, anh có câu hỏi gì không?”
Bây giờ tất cả sự kiên nhẫn của Thẩm Hạ Lan đều đã mất đi.
Cô lo cho Diệp Ân Tuấn, muốn nhanh chóng tìm được Trương Linh, nhưng bây giờ Đường Trình Siêu lại một mực ngăn cản ở đây, nếu không phải không thể mở miệng nói chuyện, Thẩm Hạ Lan thật sẽ nổi khùng.
Đường Trình Siêu hoàn toàn không ngờ Phương Đình và Thẩm Hạ Lan sẽ trở thành bạn bè. Anh ta thấy, Hạ Lan và Phương Đình là người của hai thế giới, chủ yếu nhất là, Phương Đình vẫn luôn chưa bao giờ đi ra ngoài, tại sao Thẩm Hạ Lan lại biết cô ta?
Chỉ có điều vấn đề này Đường Trình Siêu vẫn chưa hỏi thì Thẩm Hạ Lan đã lên xe của Lam Thần. Chờ đến khi anh ta sắp xếp lại, Lam Thần đã mang theo Thẩm Hạ Lan rời đi.
Thẩm Hạ Lan nhìn cái bóng của Đường Trình Siêu đang không ngừng thu nhỏ ở phía sau, lồng mày khẽ nhíu lại.
Đường Trình Siêu và nhà họ Phương rốt cuộc có quan hệ thế nào?
Lúc trước Đường Trình Siêu tại sao lại chỉnh dung mình thành dáng vẻ của Phương Đình?
Thẩm Hạ Lan có rất rất nhiều câu hỏi, nhưng bây giờ vẫn chưa có cơ hội và thời gian để hỏi.
Lam Thần nhìn thấy ánh mắt phức tạp mà Thẩm Hạ Lan nhìn Đường Trình Siêu, không khỏi hỏi: "Hai người quen nhau?”
"Đã từng là bạn. Bây giờ không phải nữa."
Thẩm Hạ Lan ra hiệu bằng tay nói.
"Ồ."
Lam Thần nhẹ gật đầu.
Thẩm Hạ Lan không có thời gian giải thích tất cả những chuyện trước đó của cô và Đường Trình Siêu với anh ta, chỉ có thể dùng ký hiệu tay nói: "Nhà họ Phương rốt cuộc thế nào? Anh có biết Trương Linh đi đâu không? Bây giờ tôi đang cần phải nhanh chóng tìm được Trương Linh, Lam Thần, anh nhất định phải giúp tôi."
Thân thể Lam Thần chấn động một cái, sắc mặt có chút khó coi.
"Sao vậy?"
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy sắc mặt anh ta như vậy, biết mình không nên hỏi, nhưng cô thật sự có chút sốt ruột.
Lam Thần nhìn Thẩm Hạ Lan, thở dài một cái nói: "Phương Đình chết rồi."
"Anh nói cái gì?"
Thẩm Hạ Lan thật sự bất ngờ.
Lúc trước khi nhìn thấy Phương Đình vẫn còn đang rất tốt, tại sao mấy ngày không thấy lại chết rồi?
Lam Thần biểu lộ hết sức đau khổ.
"Tôi không nói dối cô, nhà họ Phương phong tỏa tin tức, ngoại trừ người trong nhà chúng tôi, không ai biết tin tức Phương Đình đã chết, hoặc nói ngoại trừ tôi và ba mẹ, không ai biết Phương Đình đã mất."
Thẩm Hạ Lan im lặng một lát rồi hỏi: "Đường Trình Siêu biết không?"
"Không biết, gần đây anh ta có đến nhà họ Phương yêu cầu hợp tác, nhưng nhà họ Phương vẫn luôn đóng cửa từ chối tiếp khách, có lẽ đoán được nhà họ Phương xảy ra chuyện.”
"Phương Đình trước kia không phải vẫn còn đang rất tốt sao? Tại sao lại...”
"Không rõ lắm, có thể là Trương Linh đã phạm sai lầm. Lúc trước khi Trương Linh tới, bệnh tình của Phương Đình vẫn có chút khởi sắc, nhưng không biết tại sao, sau khi bà ta đi ra ngoài một chuyến trở về, Phương Đình bắt đầu chuyển biến xấu, không được mấy ngày liền mất. Trương Linh cũng vì việc này mà trốn đi, chúng tôi đang tìm kiếm bà ta ở khắp nơi, nhưng vẫn không hề có tin tức của bà ta, bà ta giống như biến mất khỏi thế giới, tìm không thấy bất kỳ tung tích nào. Thậm chí tôi nghi ngờ bà ta đã bị người ta giết người diệt khẩu.”
"Diệt khẩu? Có ý gì?"
Thẩm Hạ Lan lần nữa kinh ngạc.
Lam Thần nhìn con đường trước mặt, thấp giọng nói: "Khi nhà họ Phương mời Trương Linh đến khám bệnh cho Phương Đình, Trương Linh nói Phương Đình chỉ bị bệnh cảm cúm thông thường, nhưng sau đó có một ngày một đêm, Trương Linh đột nhiên biến mất một buổi tối, sáng sớm từ bên ngoài trở về, bà ta nói là đi tập thể dục buổi sáng, nhưng tôi ngửi được mùi nước biển trên người bà ta. Cô cũng biết, con người của tôi tương đối đặc thù. Nhà họ Phương cách bờ biển rất xa, lái xe cũng phải đến bốn giờ đồng hồ, tại sao bà ta chỉ là tập thể dục buổi sáng mà bà ta lại phải đến tận bờ biển để tập? Từ đó về sau, bệnh tình của Phương Đình bắt đầu chuyển biến xấu. Sau đó bà ta nói có chuyện gì đó muốn rời đi hai ngày. Sau đó tôi điều tra, hai ngày đó bà ta đi đến Lịch Thành."
Nghe thấy Lam Thần nói như vậy, trong lòng Thẩm Hạ Lan lộp bộp một cái.
"Chuyện từ khi nào?"
"Trước đây không lâu. Về phần bà ta đi Lịch Thành làm gì tôi không rõ lắm, nhưng bà ta hẳn là đã từng gặp cô.”
Lời nói của Lam Thần khiến Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.
"Đúng vậy, bà ta quả thực đi tìm tôi, nói có thể giúp tôi chữa cuống họng, nhưng cần tôi phải đồng ý với điều kiện của nhà họ Phương. Lúc ấy khi Trương Linh nói với điều kiện này vô cùng thần bí, cần tôi phải đồng ý trước mới có thể chữa cuống họng cho tôi, vậy nên tôi từ chối, ngày hôm sau bà ta liền rời đi. Sau đó tôi cũng không gặp lại bà ta nữa!”
Thẩm Hạ Lan ra dấu tay nói.
Lam Thần nhẹ gật đầu nói: "Tôi tin cô. Nhưng quả thực Phương Đình chết rất kỳ lạ, nhìn giống như là chết bệnh, thuộc kiểu chết tự nhiên, nhưng tôi luôn cảm thấy có rất nhiều chỗ không thích hợp. Nhà họ Phương đã bí mật phát tang cho Phương Đình vào tối qua. Phương Đình là con gái duy nhất của ông cụ Phương, bình thường thương yêu đến tận xương tủy, cô nói xem thiên kim tiểu thư như vậy vừa mới chết vì bệnh liền hỏa táng suốt đêm, có phải rất không bình thường không?”
Thẩm Hạ Lan hơi nhíu lại.
Theo lẽ thường mà nói thì quả thực không bình thường, nhưng cũng không thể loại trừ tình huống đặc biệt, ví dụ như bệnh truyền nhiễm.
"Phương Đình bị bệnh gì?"
Lam Thần lắc đầu nói: "Không biết, Trương Linh vẫn luôn không nói cho chúng tôi biết Phương Đình bị bệnh gì, khi mới bắt đầu chỉ cho là bệnh cảm cúm thông thường, nhưng cô ta lại càng ngày càng khát, cuối cùng đều đổ máu, chúng tôi tưởng là bệnh lao phổi, nhưng sau khi kiểm tra thì không phải. Vậy nên cho đến bây giờ tôi cũng không biết rốt cuộc Phương Đình bị bệnh gì!”
"Tại sao có thể như vậy?"
Thẩm Hạ Lan cảm thấy quá ngoài ý muốn, đồng thời trong lòng cũng có chút lo lắng.
Tống Học Văn chết rồi, Trương Linh mất tích, tất cả những người có thể trị liệu cho bệnh tình của Diệp Ân Tuấn, giống như ngay từ đầu đã sớm thương lượng xong, tất cả đều xảy ra chuyện.
Đây là ngẫu nhiên sao?
Thẩm Hạ Lan đột nhiên có một loại ảo giác, giống như một ai đó từ trong bóng tối đang dẫn dắt tất cả những chuyện này phát triển, giống như đang không muốn để Diệp Ân Tuấn tỉnh lại.
Nhưng sẽ là ai chứ?
Thẩm Hạ Lan lục soát khắp bộ não của mình nhưng cũng không tìm ra được người nào như vậy.
Lam Thần lái xe chở Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan cũng không có hỏi Lam Thần muốn dẫn mình đi đâu, nhưng khi xe của Lam Thần dừng lại, Thẩm Hạ Lan không khỏi ngây ngẩn cả người.
"Tại sao anh lại dẫn tôi đến đây?”
Thẩm Hạ Lan nghi ngờ hỏi, lại bị Lam Thần trực tiếp kéo xuống xe.