Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Lam Thần ngập ngừng một lúc, sau đó anh ta khế nói: “Đã tìm được người lái xe gây tai nạn, nhưng ông ta đã chết rồi. Nghe nói, sau khi gây tai nạn thì ông ta đã lái xe đâm vào tảng đá ven đường khiến xe bị lật, ông ta cũng tử vong tại chỗ.”
“Đây là chết không đối chứng đúng không?”
Thẩm Hạ Lan không khỏi có chút tức giận.
Lam Thần không biết phải nói gì, anh ta chỉ tra được những chuyện này thôi.
“Được rồi, đi nghỉ ngơi trước đi, tôi muốn ở một mình.”
Thẩm Hạ Lan vô cùng chán nản.
Lam Thần và Khương Hiểu không dám quấy rầy cô, họ luôn cảm thầy sau chuyện này, Thẩm Hạ Lan trở nên ít nói hơn, cả người cũng trở nên u ám, khiến người ta không đoán ra được cô đang nghĩ gì.
Sau khi Khương Hiểu rời khỏi phòng, cô ta tìm một nơi không người rồi gọi cho Diệp Ân Tuấn.
“Sếp Diệp, anh đừng mang đồ đến cho tôi nữa, bà chủ đã phát hiện ra rồi, cô ấy cảnh cáo tôi nếu tôi nhận đồ của anh nữa thì sẽ đuổi việc tôi.”
Diệp Ân Tuấn nghe thấy vậy thì trầm mặc không nói, nhưng ánh mắt của có chút nặng nề.
“Tôi biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Ân Tuấn muốn hút thuốc.
Tần suất hút thuốc dạo gần đây ngày càng tăng.
Anh vô thức châm một điều thuốc, nghe thấy tiếng Phi đi vào.
“Sếp Diệp, đã tra ra rồi, người lái xe gây tai nạn đã xảy ra tai nạn cùng ngày và chết tại chỗ.”
Diệp Ân Tuấn cau mày.
“Trùng hợp như vậy?”
“Đúng vậy, gia đình ông ta đã đưa người về để hỏa táng, hỏa táng được tiền hành rất vội vàng, đến ngày thứ 3 thì vợ ông ta đã đưa con đi nơi khác, nói là đi thăm họ hàng, nhưng đến bây giờ vẫn chưa trờ về.”
Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn hơi nheo lại.
“Vợ ông ta bây giờ ở đâu?”
“Đã tìm được, bọn họ đang ở quê, hơn nữa tôi từ trong miệng bà ta biết được người lái xe gây tai nạn mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối, sống không được máy ngày. Đột nhiên trong tài khoản của họ có thêm một khoản tiền, sau khi ông ta chết thì vợ ông ta ôm con bỏ chạy, sợ người khác biết được nên không mang theo gì cả, chỉ nói là người thân thôi.”
Phi nói với Diệp Ân Tuấn những gì anh ta biết.
Diệp Ân Tuấn xem qua tài liệu, lạnh lùng hỏi: “Bà ta có nói là ai đưa tiền cho bà ta không?”
“Có, là Thẩm Niệm Niệm, bà ta có ghi chép chuyển khoản của Thẩm Niệm Niệm. Mặc dù Thẩm Niệm Niệm đã đăng ký một tài khoản mới, nhưng số điện thoại đăng ký là của cô ta.”
“Bảo vệ bà ta và nói với bà ta chỉ cần bà ta ra tòa làm chứng thì tôi sẽ trả thù lao gấp đôi, hơn nữa bảo đảm sẽ cho con bà ta vào một trường đại học tốt, sau này sẽ tìm một công việc tốt cho con bà ta, tôi chỉ cần Thẩm Niệm Niệm đền tội.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn rất lạnh lẽo, lạnh đến mức khiến người khác run rấy.
Phi gật đầu, lập tức đi làm việc.
Diệp Ân Tuấn nhìn về hướng nhà thuê của Thẩm Hạ Lan, lồng ngực có hơi nhói đau.
Không biết cô có gầy đi không, có ăn uống đúng giờ không.
Sau này Khương Hiểu không thể cung cắp tin tức cho mình, anh muốn biết tin tức của cô sẽ càng khó hơn.
Thẩm Hạ Lan không biết Diệp Ân Tuấn đã làm nhiều như vậy, cô cảm thầy cơ thể mình đã yếu đi rất nhiều, nhưng lại nghĩ đến cuộc thi với Thẩm Niệm Niệm chỉ còn mấy ngày nữa là đến rồi.
Với trình độ bây giờ thì chắc chắn không thể so được với Thẩm Niệm Niệm.
Đúng lúc tâm trạng đang phiền não, cô nhờ Khương Hiểu mua cho mình một cây đàn vĩ cầm rồi bắt đầu luyện tập.
Từ khi Thẩm Hạ Lan bắt đầu luyện đàn, Diệp Ân Tuấn dừng lại cách đó không xa, nghe hai ba tiếng đồng hồ.
Trình độ chơi đàn của Thẩm Hạ Lan rất tốt, để cải thiện hơn nữa, cô đã dành gần như toàn bộ thời gian để luyện tập.
Diệp Ân Tuấn có chút lo lắng, nhưng không biết phải khuyên can như thế nào nên nhát thời có chút lo lắng.
Thời gian một tháng sắp đến rồi.
Cuộc thi giữa Thẩm Hạ Lan và Thẩm Niệm Niệm đã sắp đến.
Thẩm Niệm Niệm tưởng Thẩm Hạ Lan sẽ không tham gia, nhưng không ngờ lại thây Thẩm Hạ Lan xuất hiện ở địa điểm thi đấu.
Chương 997
Ánh mắt cô ta hơi trầm xuống.
“Thẩm Hạ Lan, cô lại dám tới sao.”
Thẩm Hạ Lan cũng không có cảm xúc gì trước hành động khiêu khích của Thẩm Niệm Niệm, cô kính cẩn cúi đầu chào thầy Tào Tư đã đến đây xem cuộc thi.
“Thầy, thầy đến rồi!”
Tào Tư nhìn người học trò mình tự hào này, có chút đau lòng nói: “Gầy đi rồi.”
“Không sao, gầy một chút cũng tốt.”
“Con phải chú ý đến cơ thể mình chứ, đừng quá quan tâm đến việc thắng thua, thầy chỉ muồn biết trình độ bây giờ của con đang đến đâu rồi thôi.”
Tào Tư không hà khắc như những giáo viên khác, ông ta rất bao dung với Thẩm Hạ Lan, nhưng càng như vậy thì Thẩm Hạ Lan càng cảm thầy xấu hỗ với người thầy này.
“Con sẽ không để thầy thất vọng.”
“Biểu diễn tốt nhé.”
“Vâng ạ.”
Thẩm Hạ Lan cầm cây đàn bước vào hội trường.
Lúc này Thẩm Niệm Niệm mới nhận ra Thẩm Hạ Lan là học trò của Tào Tư, cô ta không khỏi cảm thấy có chút ghen tị với cô.
“Thẩm Hạ Lan, cô thật biết giả bộ.”
“Không giả bộ bằng cô.”
Sắc mặt Thẩm Hạ Lan vẫn tái nhợt như tờ giấy, nhưng lại rất có tinh thần, điều này khiến Thẩm Niệm Niệm có chút bắt ngờ.
Cô ta sững sờ, nhếch mép nói: “Đứa bé mắt rồi mà miệng lưỡi còn sắt bén quá nhỉ.”
Thẩm Hạ Lan bỗng siết chặt tay, móng tay cứa vào da thịt nhưng cô lại không nhận ra.
Cô ta còn dám nói đến đứa bé với cô!
“Thẩm Niệm Niệm, hy vọng cô có thể mãi kiêu ngạo như vậy.”
Thẩm Hạ Lan nghiền răng nghiền lợi nói.
Thẩm Niệm Niệm cười rất vui vẻ.
“Ò, tôi không hiểu cô đang nói gì hết, ý của bà Diệp là gì vậy?”
Thẩm Hạ Lan thật sự muốn lột mặt nạ của cô ta ra, nhưng bây giờ thầy cô đều đang ở đây nên cô nhịn xuống.
Cuộc thi piano diễn ra rất nề nếp.
Thẩm Niệm Niệm tự nhận trình độ của mình cao hơn Thẩm Hạ Lan nên rất đắc ý, cô ta đánh đàn quả thật rất tốt nhưng để so với trình độ cao thì vẫn có khoảng cách.
Mặc dù Thẩm Hạ Lan chưa từng đi thi, nhưng mấy ngày qua cô luyện tập rất cực khổ, lúc cô thể hiện được những kỹ thuật có độ khó cao đã khiến khán giả vô cùng sửng sốt.
Trên mặt Tào Tư lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Ông biết ngươi học trò của mình không phải người tầm thường.
Diệp Ân Tuấn cũng đang đứng dưới sân khấu.
Anh thấy khuôn mặt tái nhợt của Thẩm Hạ Lan thì rất đau lòng, nhưng lại rất khâm phục tài năng âm nhạc của Thẩm Hạ Lan.
Vợ anh giống như một viên ngọc quý giá, cô luôn làm anh kinh ngạc, nhưng đằng sau sự kinh ngạc này đã phải nỗ lực bao nhiêu thì không ai biết rõ hơn Diệp Ân Tuấn.
Kết quả của cuộc thi đương nhiên là Thẩm Hạ Lan giành chiến thắng.
Thẩm Niệm Niệm không phục, muốn thử một bản khác với Thẩm Hạ Lan nhưng Thẩm Hạ Lan từ chối.
Cô ta thua rồi nên tức giận đập vỡ cây đàn của Thẩm Hạ Lan.
Sắc mặt Tào Tư rất khó coi.
“Người như vậy cũng đáng đứng đây đàn sao?”
Tiếng nói của Tào Tư rất có trọng lượng nên câu này vừa thốt ra, Thẩm Niệm Niệm nghiễm nhiên bị đưa vào danh sách đen.
Cô giáo của cô ta vội vàng bước tới nói giúp cô ta.
“Thầy Tào Tư, tính khí con bé không tốt nhưng mà tâm địa không xấu.”
“Thật sao? Một người phụ nữ dùng tiền sai người khác suýt nữa đâm chết vợ tôi, còn khiến vợ tôi sẩy thai mà chỉ nói là tâm địa không xấu sao?”
Giọng nói trầm thấp của Diệp Ân Tuấn truyền đến, lập tức khiến khán giả sửng sốt.
Chương 998
Sắc mặt Thẩm Niệm Niệm tái mét.
“Diệp Ân Tuấn, anh đang nói nhảm gì vậy?”
“Tôi nói nhảm sao? Vậy để nhân chứng lên tiếng vậy.”
Bởi vì cuộc thi này thu hút rất nhiều người, đương nhiên có rất nhiều người nổi tiếng trong nước cũng tham gia, cho nên Diệp Ân Tuấn đã chọn dịp này để vạch trần Thẩm Niệm Niệm.
Thẩm Hạ Lan hơi nhíu mày.
Anh có bằng chứng sao?
Cô nhìn Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn bảo Phi đưa người đến.
Người đến là một người phụ nữ trung niên tên là Trương Ái, bà ta kể lại chuyện Thẩm Niệm Niệm bảo chồng bà ta đâm chết Thẩm Hạ Lan.
“Đồ điên! Bà vu khống tôi!”
Thẩm Niệm Niệm muốn tiến tới đánh Trương Ái nhưng đã bị Phi ngăn lại.
“Cô Thẩm, gấp gì chứ, còn chưa xong đâu.”
Phi vừa dứt lời, Trương Ái đã lầy máy ghi âm ra.
Bà ta ghi âm hết chuyện Thẩm Niệm Niệm tìm chồng bà ta bằng cách nào, cô ta dụ dỗ bảo sẽ chăm sóc vợ con ông ta sau khi ông ta chết, cô ta dùng 15 tỷ để mua chuộc chồng bà ta để ông ta đâm chết Thẩm Hạ Lan.
Khán giả bắt đầu xôn xao lên.
“Người phụ nữ này thật sự quá độc ác.”
“Đúng vậy, còn trẻ mà sao lại độc ác như vậy chứ? Nếu người phụ nữ này mà gả vào nhà mình thì thật sự gia môn quá bắt hạnh.”
“Đúng là mặt người dạ thú, mau tống cô ta vào tủ đi. Cây đàn mà bị cô ta đụng vào cũng sẽ rất xấu hồ.”
Mọi người xung quanh bàn luận sôi nổi, Thẩm Niệm Niệm tức giận giậm chân.
“Các người vu khống tôi, Thẩm Hạ Lan, cô được lắm, để chiếm lấy nhà mẹ tôi mà cô bảo Diệp Ân Tuấn hãm hại tôi, trời cao có mắt, cô không sợ bị trời phạt hả?”
Đối với cách trả đũa của Thẩm Niệm Niệm, Thẩm Hạ Lan chọn cách phóớt lờ.
Cô cầm cây đàn của mình đi đến chỗ Tào Tư, kính cần nói: “Thầy, con thi được không?”
“Được lắm, thầy hy vọng con sẽ tiến bộ hơn nữa, nhưng mà vẫn phải chú ý thân thể nhé.”
“Vâng, cảm ơn thầy, con đi trước.”
Thẩm Hạ Lan xoay người rời đi, cũng không nhìn Diệp Ân Tuấn một lần.
Nhìn thấy cô rời đi, Diệp Ân Tuấn giao lại cho Phi xử lý, còn mình thì chạy theo cô.
“Hạ Lan.”
“Có chuyện gì?”
Thẩm Hạ Lan dừng lại.
Ánh mắt cô đã không còn tình yêu mãnh liệt nữa mà chỉ còn lại sự kiềm nén ngột ngạt khiến người khác thấy đau lòng.
“Anh sẽ về Hải Thành.”
Diệp Ân Tuấn nói ra lời này, cơ thể Thẩm Hạ Lan hơi khựng lại.
Phải đi rồi sao?
Cô bỗng cảm thấy luyến tiếc, thậm chí suýt thốt lên muốn giữ anh lại, nhưng cô vẫn kiềm chế lại.
Trong tình trạng như bây giờ, bọn họ nên sống ở hai nơi mới tốt nhất.
“Ừm, chúc anh thượng lộ bình an.”
Thẩm Hạ Lan không dám nhìn Diệp Ân Tuấn.
Anh gầy đi rồi, đôi mắt cũng trũng sâu.
Thẩm Hạ Lan không biết tại sao anh lại hốc hác, gầy gò như vậy, nhưng cô cũng không dám hỏi, chỉ có thể chật vật xoay người rời đi.
Diệp Ân Tuấn thấy trạng thái này của cô thì thật sự không an tâm, nhưng anh cũng biết, mình ở lại đây thì Thẩm Hạ Lan còn buồn hơn.
Anh thở dài một hơi, trầm giọng nói: “Chăm sóc bản thân nhé.”
Thẩm Hạ Lan dừng bước chân, gật đầu rồi nhắc chân rời đi.
Cô bước lên xe, sau lưng đã nhễ nhại mồ hôi.
Tình cảm biết bao nhiêu năm, nói bỏ là bỏ được sao?
Thẩm Hạ Lan nhìn dáng vẻ Diệp Ân Tuấn đang dặn dò Phi, khắc sâu hình dáng của anh vào đáy lòng.
Tạm biệt, Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan ở trong xe, nhìn Diệp Ân Tuấn rời đi, sau đó mới xuống xe.
Chương 999
Cảnh sát đến rồi, dẫn Thẩm Niệm Niệm đi.
Diệp Ân Tuấn đều đã làm chuyện Thẩm Hạ Lan vốn dĩ muốn làm rồi, trong lòng Thẩm Hạ Lan rất phức tạp.
Giờ nếu như không chuyện gì, bọn họ có lẽ vẫn là đôi vợ chồng ân ái nhất, cô vẫn là bảo bối được Diệp Ân Tuấn nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng bây giờ tất cả đều đã khác rồi.
Tình cảm cô không buông được, lại bắt buộc ép bản thân buông xuống.
Tâm trạng của Thẩm Hạ Lan rất tệ, nhưng cũng biết bản thân không thể tiếp tục cứ như vậy được.
Lam Tử Thất bên kia đang tiến hành huấn luyện đặc biệt, cô bên này cũng bắt buộc phải bắt đầu hành động rồi.
Cô bây giờ đối với bên này hoàn toàn mù tịt, không biết nên bắt tay từ đâu mới đúng.
Nói là muốn mở công ty điện ảnh và truyền thông, nhưng cần chuẩn bị thứ gì, rồi tìm ai giúp những chuyện này đều là một vấn đề.
Thẩm Hạ Lan bảo Lam Thần đi nghe ngóng, cô thì nhân cơ hội nâng cao trình độ đàn.
Khi Lam Thần ở đại sảnh của công ty điện ảnh và truyền thông, cuộc thi thiết kế xe hơi ở bên Hải Thành cũng bắt đầu rồi.
Thẩm Hạ Lan tuy đã từ bỏ, nhưng vẫn vào ngày này mở máy tính ra, xem livestream hiện trường.
Người tham gia thi đầu vòng sơ khảo tổng cộng có mười mười.
Khi bản vẽ thiết kế của mỗi một người xuất hiện ở trên màn hình lớn, Thẩm Hạ Lan đều cảm thấy trước mắt chợt sáng lên.
Thật sự là suy nghĩ của mỗi người đều khác nhau, thứ sáng tạo ra cũng không khác.
Thẩm Hạ Lan chăm chú xem, đột nhiên bị một bản thiết kế thu hút.
Cô hơi nhíu mày, chụp lại bản thiết kế này.
Đây là một người tham gia thi đấu tên Lưu Diễm Phương, còn là một người mới, trước đây chưa từng cho ra bấy kỳ sản phẩm thiết kế nào.
Mắt của Thẩm Hạ Lan hơi nheo lại.
Cô không khỏi lấy ra thiết kế của mình, rồi đối chiếu với thiết kế của Lưu Diễm Phương này, tuy đã thay đổi vài nét, nhưng khung sườn tổng thể vẫn giống nhau!
Lưu Diễm Phương này đã sao chép bản thiết kế của cô!
Khi Thẩm Hạ Lan ý thức được điều này, không khỏi có hơi tức giận.
Người làm thiết kế đều có một tật, đồ mình thiết kế ra thì giống như con của mình vậy, người khác trộm rồi, thì tương đương với việc trộm con của mình, cảm giác đó đừng nói khiến người khác phản cảm và tức giận cỡ nào.
Thẩm Hạ Lan trực tiếp gọi một cuộc cho hiện trường cuộc thi đấu.
“Thiết kế của Lưu Diễm Phương này là sao chép của tôi, tuy tôi không có tham gia thi đấu, nhưng cũng không thể vì thế mà để người khác lấy đồ của tôi ra ngoài lừa gạt, tôi là Lisa.”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp nói ra tên nhà thiết kế của mình.
Người chủ trì cuộc thi sau khi nhận được cuộc gọi này thì rất bàng hoàng, ra hiệu tạm dừng cuộc thi, hơn nữa tiến hành khảo sát và điều tra chuyện sao chép này.
Thẩm Hạ Lan nói ra địa chỉ của mình, đối phương yêu cầu cô cung cấp bản thảo và thiết kế gốc.
Vấn đề này khiến Thẩm Hạ Lan hơi sững người.
Tắt cả bản thảo thiết kế và thời gian quá trình thiết kế của cô đều trong máy tính ở nhà tổ nhà họ Diệp ở Hải Thành, hiện nay cô không thể lấy ra được.
Khi Thẩm Hạ Lan không biết nên làm như nào mới tốt, bên Diệp Ân Tuấn trực tiếp gửi ảnh chụp tất cả các bản thảo thiết kế, bản phác thảo, hiệu đính và thời gian thiết kế qua.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan khẽ động, chua chát, đau đớn.
Cô dừng lại một lát, vẫn là gửi những ảnh chụp này cho người chủ trì cuộc thi đấu.
Bên kia vừa nhìn thì cái gì cũng hiểu rồi.
Lưu Diễm Phương này bởi vì chuyện sao chép mà bị loại thẳng tên, hơn nữa trong giới thiết kế sau này cũng không có chỗ dung thân.
Lưu Diễm Phương xấu hỗ rời đi, lại bị người của Diệp Ân Tuấn chặn lại.
“Ai kêu cô làm như vậy?”
Diệp Ân Tuấn khinh thường dùng bạo lực với cô gái, có điều khí tức và uy áp giận dữ đó vẫn khiến Lưu Diễm Phương bị dọa khóc.
“Tôi, tôi không biết làm như vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, tôi chỉ là cần một khoản tiền, hy vọng sau khi đạt được giải thưởng có tiền có thể chữa bệnh cho mẹ tôi, tôi cũng có thể có tiền đồ tốt hơn, tôi thật sự không ngờ lại nghiêm trọng như vậy, xin lỗi.”
Chương 1000
“Bây giờ không phải là lúc nói xin lỗi với tôi, huống chỉ tôi cũng không phải là Lisa, nhưng cô tốt nhất nói cho tôi biết, ai kêu cô làm như vậy? Đây là thiết kế của vợ tôi, nhà tổ nhà họ Diệp cũng không phải ai cũng có thể ra vào, cô sao lại có được những thiết kế này?”
Lời của Diệp Ân Tuấn rất sắc bén, cũng rất có cảm giác bức ép.
Lưu Diễm Phương khóc thút thít nói: “Là một người phụ nữ tên Thẩm Niệm Niệm cho tôi, cô ta nói chỉ cần tôi đạt giải thì sẽ cho tôi thêm một khoản tiền. Còn cô ta làm sao vào được nhà tổ nhà họ Diệp thì tôi thật sự không biết.”
Nghe đến đây, mắt của Diệp Ân Tuấn tối đi vài phần.
Thẩm Niệm Niệm này, thật sự là nhắm vào Thẩm Hạ Lan mọi chỗ.
“Cô bao nhiêu tuổi rồi?”
“20”
Lưu Diễm Phương thấp giọng nói.
Diệp Ân Tuấn nhìn cô ta, một chút tâm trạng thương tiếc cũng không có.
“20 cũng không bé rồi, có thể gánh vác trách nhiệm rồi. Cô nói xem cô không biết sao chép sẽ nghiêm trọng như vậy, vậy thì nói rõ cô vẫn biết sao chép là không đúng, nhưng cho dù biết không đúng, cô vẫn làm như vậy, vậy thì phải vì điều này mà trả ra cái giá tương xứng, xã hội này ngoài ba mẹ của cô ra, không có ai sẽ chiều cô đâu.”
Nói xong anh trực tiếp cho người mang Lưu Diễm Phương đi.
Diệp Ân Tuấn cung cấp lời khai của bên này cho phía thành phố B.
Thẩm Hạ Lan cũng ngay lập tức nhận được tin, sau khi biết được là thủ đoạn của Thẩm Niệm Niệm, Thẩm Hạ Lan trực tiếp bỏ tiền đến trại tạm giam.
Khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, Thẩm Niệm Niệm giống như một mụ điên lao về phía Thẩm Hạ Lan.
“Thẩm Hạ Lan, cô thả tôi ra ngoài! Đồ khốn kiếp!”
Cô ta còn chưa đến bên cạnh Thẩm Hạ Lan thì bị Thẩm Hạ Lan đạp một cước ngã ra đất.
Nữ cảnh sát bên cạnh nhanh chóng chế ngự cô ta lại.
Thẩm Hạ Lan nhìn Thẩm Niệm Niệm giống như chó điên, lạnh lùng nói: “Luôn đều là cô đối phó tôi, căm ghét tôi, bây giờ còn cắn ngược lại tôi nói tôi ức hiếp cô? Thẩm Niệm Niệm, cô có phải là thật sự cảm thấy ai nghèo người đó có lý hay không? Làm nhiều chuyện sai lầm như vậy, không biết hồi cải, còn muốn ở trước mặt cảnh sát đánh người, cô là thật sự không muốn ra ngoài rồi phải không?”
Thẩm Niệm Niệm hẳn học nói: “Thẩm Hạ Lan, tôi muốn giết cô! Cho dù tôi không làm được, Vu Phong cũng sẽ vì tôi mà báo thù. Anh ta sẽ bảo lãnh tôi ra ngoài. Cô cứ đợi đấy.”
“Được, cô đợi xem, Vu Phong nếu như thật sự yêu cô, có lẽ thật sự sẽ bảo lãnh cô ra ngoài.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì xoay người rời đi.
Cô đến đây chỉ là nhìn xem trạng thái của Thẩm Niệm Niệm, hiện nay nhìn thấy rồi, trong lòng cũng dễ chịu hơn nhiều.
Nếu như Vu Phong thật sự có thể vì Thẫm Niệm Niệm nhúc nhích, cô cũng không rầu rĩ vì không tìm được cái đuôi sam của Vu Phong rồi.
Sau khi rời khỏi trại tạm giam, Thẩm Hạ Lan nhận được điện thoại của Tiêu Niệm Ví.
“Có thời gian không? Cùng nhau ăn bữa cơm.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan ở thành phó B chỉ có một người bạn là Tiêu Niệm Vi, hiện nay Lam Tử Thất đang trong thời gian huấn luyện đặc biệt không ra được, nhận được lời mời của Tiêu Niệm Vi tự nhiên là tốt, huống chỉ tâm trạng gần đây của cô thật sự không tốt lắm.
Khi Tiêu Niệm Vi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, cảm thấy cả người cô đều gầy đi một vòng.
“Cậu đây là định giảm béo à? Hay là bị làm sao?”
“Không, chỉ là gần đây khẩu vị có hơi kém.”
Thẩm Hạ Lan không có giấu Tiêu Niệm Vi.
Cô quả thật có hơi biếng ăn.
Từ sau khi sảy thai thì cô không thích ăn cơm, tâm trạng cũng có hơi buồn bực.
Tiêu Niệm Vi có hơi lo lắng nhìn cô: “Cậu đừng như vậy dễ mắc bệnh trầm cảm đó. Gần đây nếu như không có chuyện gì, không bằng ra ngoài đi dạo?”
“Không cần đâu, tớ không sao, gần đây sắp bắt đầu bận chuyện của công ty điện ảnh và truyền thông rồi, không đi được, cũng không muốn ra ngoài. Thật ra lòng không yên, đi đến đâu cũng như nhau.”
Câu nói này ngược lại là lời thật lòng.
Tiêu Niệm Vi còn muốn nói cái gì nữa, nhưng thấy dáng vẻ của Thẩm Hạ Lan không muốn nói lắm, cô ta chỉ đành thôi.
*Tớ quen một người của trung tâm xét duyệt, có cần giới thiệu cho cậu không, cậu liên hệ với người đó xem thử?”