Diệp Nam Phương?
Làm sao có thể?
Chuyện này là do Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn cùng nhau xử lý, Diệp Nam Phương đã chết rồi không thể chết thêm lần nữa, hơn nữa cho dù là người giả mạo Diệp Nam Phương cũng không phải đã chết rồi à?
Làm sao lại còn có một người giống với Diệp Ân Tuấn y như đúc được?
Đừng nói là Lam Tử Thất, ngay cả Thẩm Hạ Lan cũng không tin đây là sự thật, nhưng mà đoạn thời gian đó không phải là Diệp Ân Tuấn luôn ở cùng với mình đó à?
Nhìn thấy biểu cảm ngơ ngác của Thẩm Hạ Lan, Lam Tử Thất cười khổ nói: “Có đúng không? Cậu nói anh ta ở cùng với cậu nhưng mà anh ta thật sự không rời khỏi cậu nửa bước? Cậu thật sự luôn ở bên cạnh anh ta? Tớ ở bên cạnh cậu nhiều năm như vậy, dáng vẻ của Diệp Ân Tuấn như thế nào, chẳng lẽ là tớ sẽ nhận lầm, một lời nói một hành động của anh ta, sướng vui giận buồn làm sao lại để tớ nhận lầm được?”
Đối với câu hỏi của Lam Tử Thất, Thẩm Hạ Lan cũng không nói được một câu nào.
“Chắc chắn là trong chuyện này có hiểu lầm, cậu là bạn thân của tớ, Ân Tuấn căn bản không có khả năng làm ra chuyện như vậy.”
Thẩm Hạ Lan dựa vào lý lẽ để biện luận, nhưng mà trong đầu của cô quả thật xuất hiện đoạn ký ức có mấy ngày Diệp Ân Tuấn không ở bên cạnh mình.
Khi đó không phải là Diệp Ân Tuấn vì phối hợp với ông cụ tiêu làm cái gì đó à, nhưng mà tại sao lại có thể dính dáng đến nhà họ Lam?
Lam Tử Thất đã không muốn nói cái gì nữa.
Tình cảm của Thẩm Hạ Lan đối với Diệp Ân Tuấn như thế nào, cô biết rất rõ ràng, bây giờ đều đã nói hết rồi, Thẩm Hạ Lan không tin thì cô cũng không có cách nào khác, chỉ là trong lòng rất mệt mỏi: “Cậu đi đi, chắc có lẽ là Tô Nam vẫn còn đang chờ cậu ở bên ngoài, từ nay về sau đừng liên lạc nhau nữa.”
Câu nói này làm cho trong lòng của Thẩm Hạ Lan chua chát, nước mắt lập tức chứa đầy hốc mắt.
“Cậu thật sự muốn cắt đứt tình bạn với tớ ư? Tử Thất, giữa chúng ta không cần phải đi đến bước đường này đâu.”
“Mối thù giết mẹ thật sự không thể bỏ qua được, xin lỗi.”
Lam Tử Thất vùi đầu vào trong ngực của Tống Đình, có thể nhìn ra được cô thật sự rất mệt mỏi.
Lam Dũng muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại không nói chuyện.
Thẩm Hạ Lan không biết mình phải làm như thế nào, nhìn thấy Tô Nam đang đứng hút thuốc trong góc tường, cô không khỏi dừng lại một chút rồi sau đó mới hỏi: “Tô Nam, anh nói xem Ân Tuấn thật sự là kẻ thù của nhà họ Lam hả?”
“Có ý gì chứ?”
Tô Nam nghe thấy câu hỏi không đầu không đuôi của Thẩm Hạ Lan, không khỏi hỏi lại một câu.
Thẩm Hạ Lan nói những lời Lam Tử Thất đã nói một lần nữa, lông mày của Tô Nam lập tức nhíu lại.
“Không có khả năng, Ân Tuấn tuyệt đối sẽ không ra tay với nhà họ Lam, tôi nhớ rất rõ sau khi cậu ấy biết Lam Tử Thất trở về, cậu ấy còn yêu cầu rất nhiều nhà tiêu thụ chăm sóc cho nhà họ Lam. Cô nói cậu ấy dẫn người hủy hoại nhà họ Lam, có nói tới chân trời tôi cũng không tin đâu.”
“Tôi cũng không tin, nhưng mà Tử Thất nói rất rõ ràng, hơn nữa tại sao cậu ấy lại phải vô duyên vô cớ đổ oan cho Ân Tuấn làm cái gì, căn bản không có lý do, huống hồ gì cậu ấy nói cũng đúng, nhận thức của cậu ấy đối với Diệp Ân Tuấn cũng không ít hơn tôi, cậu ấy sẽ không nhận lầm người…”
“Cô có ý gì, cô đang nghi ngờ chồng của cô à?”
Sắc mặt của Tô Nam có chút khó coi.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy đầu óc của mình sắp nổ tung.
“Tôi không có nghi ngờ anh ấy, tôi chỉ cảm thấy tại sao lại xuất hiện chuyện như vậy, Ân Tuấn sẽ không nói dối, Tử Thất cũng sẽ không, nhưng mà tại sao lại xuất hiện Diệp Ân Tuấn thứ hai vậy chứ, chẳng lẽ là Diệp Nam Phương vẫn còn chưa chết?”
“Đừng có suy nghĩ nữa, loại chuyện này vẫn nên trở về giao cho Ân Tuấn quyết định đi, người bạn này của cô không cần phải chữa trị à?”
Tô Nam đã nhìn thoáng qua chân của Lam Dũng, ít nhiều gì cũng có chút lo lắng.
Thẩm Hạ Lan rất khó chịu, thấp giọng nói: “Cậu ấy đã kiên quyết không muốn cho người có liên quan đến Ân Tuấn đến khám chữa bệnh.”
“Vậy thì tìm một người không có quan hệ, tôi biết một bác sĩ phẫu thuật không tệ, cũng không có quan hệ gì với Ân Tuấn, cô thấy có được không?”
Nghe thấy Tô Nam nói như vậy, Thẩm Hạ Lan vội vàng gật đầu.
“Được rồi, đến lúc đó cứ nói là người quen của Tống Đình là được, không cần phải nhắc tới tôi, tất cả đều có thể, nhưng mà y thuật của vị bác sĩ đó so với anh như thế nào?”
Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Tô Nam cười rồi nói: “Có rất nhiều người tìm bà ấy khám bệnh nhưng mà một tháng bà ấy cũng chỉ phẫu thuật có một lần, cho dù là người khác có trả bao nhiêu tiền đi nữa bà ấy cũng không phá lệ, hơn nữa bà ấy đã ra tay rồi, cô cũng không thấy bà ấy sử dụng dao như thế nào. Cô nói xem bác sĩ như vậy có y thuật như thế nào so với tôi, tôi ở bên chỗ chúng ta xem như y thuật vẫn còn tốt, nhưng mà ở trước mặt của bà ấy chẳng có cái gì đáng xem hết.”
Tô Nam nói như vậy làm Thẩm Hạ Lan rất bất ngờ, có làm như thế nào cô cũng không ngờ tới có người còn cao tay hơn Tô Nam.
“Tốt hơn Tử Đồng luôn hả, so với Trương Linh…”
“Trương Linh là một trung y xuất thần, xem như là người có tài, có điều là người này với Trương Linh học cùng một người thầy, y thuật cao hơn Trương Linh. Chỉ có điều là bà ấy là người rất khiêm tốn, không thích được người khác tung hô, lại cộng thêm thân phận của bà ấy cho nên người biết bà ấy không nhiều, trên cơ bản đều là những gia đình giàu có biết tới, cũng chỉ có con cái gia đình giàu có mới cầu xin bà ấy làm phẫu thuật.”
Nghe thấy Tô Nam nói như vậy, Thẩm Hạ Lan lại buồn bực một lần nữa.
“Người như thế này, chúng ta mời được hả?”
“Có lẽ là các người không mời được, nhưng mà chắc là Tử Đồng có thể mời được, quan hệ của hai người bọn họ vẫn tốt lắm, để tôi kêu cô ấy một chút.”
“Nhờ anh vậy.”
Thẩm Hạ Lan vội vàng cúi người với Tô Nam, lại bị Tô Nam ngăn cản lại.
“Có được hay không vẫn còn chưa biết đâu, cô cứ đợi tôi hỏi Tử Đồng trước cái đã.”
Tô Nam cầm điện thoại lên đi gọi điện thoại, Thẩm Hạ Lan thừa cơ gửi cho Tống Đình một cái tin nhắn, nói chuyện này cho anh ta.
Tống Đình đang ở trước mặt của Lam Tử Thất, cho nên cũng không tiện xem điện thoại, chỉ đặt điện thoại về chế độ im lặng.
Ở bên phía Bạch Tử Đồng truyền tin tức tới rất nhanh, nói là đối phương đã đồng ý, nhưng mà cũng chỉ có buổi tối ngày hôm nay, sáng sớm ngày mai phải tới chỗ khác.
Thẩm Hạ Lan vô cùng vui vẻ, vội vàng gửi tin nhắn qua cho Tống Đình.
Tô Nam nghe thấy trong phòng không có âm thanh, thấp giọng nói: “Chúng ta đi trước đi, có lẽ chúng ta không đi thì Tống Đình không có thời gian xem điện thoại đâu.”
“Cảm ơn anh nha Tô Nam.”
Câu nói cảm ơn này của Thẩm Hạ Lan là thật lòng, cô thật sự không hy vọng từ nay về sau Lam Dũng sẽ làm bạn với xe lăn.
Tô Nam nhẹ gật đầu, hai người lái xe đi khỏi.
Nghe thấy bên ngoài đã không còn tiếng bước chân, Lam Tử Thất mới thở phào một hơi, nói với Tống Đình: “Anh cũng đi đi, em thật sự cảm ơn lúc nãy anh đã chọn em, nhưng mà em không thể làm liên lụy anh được.”
“Em đừng có nói mấy lời nói ngốc nghếch như vậy, anh đã nói rồi, anh phải ở cùng hai người, em cũng đừng có khuyên anh.
Anh đi mua một chút đồ rồi về ngay, đôi chân này của Lam Dũng cho dù có không trị đi nữa thì cũng phải giảm nhiệt mà, nghe lời, đừng kiên cường nữa, vì Lam Dũng, nghe lời anh đi có được không?”
Lam Tử Thất nhìn Tống Đình, không nhịn được mà lại khóc lên.
Lam Dũng biết là Lam Tử Thất yêu thương mình, bây giờ cũng không biết phải an ủi như thế nào, cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng ở Tống Đình.
Tống Đình để mặc cho Lam Tử Thất khóc một hồi, lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi đi ra ngoài, anh ta liền lấy điện thoại di động ra nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Hạ Lan gửi tới cho mình, lập tức vui mừng, nhưng mà nhớ đến sự kiên trì của Lam Tử Thất, sau khi anh ta đi xa rồi mới gọi điện thoại cho Thẩm Hạ Lan.
“Mợ chủ, những gì cô nói đều là thật ư?”
“Là thật! Tử Đồng đã liên lạc với đối phương rồi, tối ngày hôm nay có thể làm phẫu thuật, cậu nghĩ biện pháp để bọn họ đi theo cậu đi, nếu như Tử Thất đã không muốn dính líu quan hệ với người nhà họ Diệp, cậu đừng nói là do chúng tôi giới thiệu, cứ nói là người bạn trước đây cậu đã quen biết, đúng lúc có mặt ở đây, sáng ngày mai phải đi rồi, vậy thì bọn họ sẽ không từ chối đâu.”
Nghe thấy Thẩm Hạ Lan vẫn còn đang cố gắng hết mình quan tâm đến hai chị em nhà họ Lam, Tống Đình thật sự cảm thấy có lỗi: “mợ chủ, tôi xin lỗi, hiện tại cảm xúc của Tử Thất có lẽ là không tốt cho lắm, lát nữa cô ấy sẽ nghĩ rõ ràng.”
“Xảy ra chuyện như thế ai cũng sẽ không thể ổn định tâm trạng, cậu cứ ở bên cạnh bọn họ đi, có chuyện gì cần tôi thì cứ gọi điện thoại cho tôi là được rồi.”
“Được.”
Hai người cúp điện thoại.
Thẩm Hạ Lan cũng không vội vàng trở về nhà tổ nhà họ Diệp, dù sao thì Diệp Ân Tuấn về rồi, đương nhiên bọn họ sẽ an tâm đi ngủ, bây giờ cô quan tâm nhất chính là vấn đề làm phẫu thuật của Lam Dũng.
Tô Nam cũng biết suy nghĩ của Thẩm Hạ Lan, thế là liền dẫn cô đến nhà họ Tô.
Ở bên phía Bạch Tử Đồng đã sắp xếp xong xuôi, Thẩm Hạ Lan gửi địa chỉ qua cho Tống Đình.
Tống Đình mua một vài thứ sau đó trở về nói với Lam Tử Thất và Lam Dũng dựa theo những gì mà Thẩm Hạ Lan đã nói.
Ban đầu, Lam Tử Thất với Lam Dũng cũng không đồng ý đi, dù sao thì đã thất vọng nhiều lần, thật sự sợ lại thất vọng một lần nữa.
Tống Đình cố gắng khuyên nhủ, Lam Dũng cũng không muốn cả đời này Lam Tử Thất phải sống trong áy náy, liền mở miệng nói đi thử một chút, nếu như có thể thành công thì sao?
Thấy em trai đã nói như vậy, Lam Tử Thất mới nhẹ gật đầu.
Ba người bọn họ đi đón xe chạy tới địa chỉ của Thẩm Hạ Lan đã gửi tới.
Bên kia làm phẫu thuật, Thẩm Hạ Lan ở nhà họ Tô chờ đợi, lo lắng đi tới đi lui.
Bạch Tử Đồng nhìn thấy cô lo lắng như vậy, quan tâm nói: “Hạ Lan, chú ý một chút đi, trong bụng của cô vẫn còn có con nít, tâm trạng của cô như vậy không tốt cho bé cưng đâu. Cô ngồi xuống đi, cứ yên tâm, trình độ phẫu thuật của người kia có thể thành công để Lam Dũng đứng lên, có điều là thời gian dài một chút.”
“Có dài cũng không quan trọng, chỉ cần có thể tốt là được rồi, nhưng mà người kia rốt cuộc là ai vậy, các người có thể nói cho tôi biết được không?”
Thẩm Hạ Lan có chút tò mò.
Bạch Tử Đồng lắc đầu: “Sau này cơ hội tiếp xúc của cô với bà ấy không nhiều, cô không cần phải biết, hơn nữa thân phận của bà ấy rất đặc biệt, không thể bị lộ ra, tôi xin lỗi.”
“Không có chuyện gì đâu, tôi còn phải cảm ơn cô nữa là.”
Thẩm Hạ Lan biết Bạch Tử Đồng không phải là một người thích che giấu, nếu như cô đã nói như vậy, vậy thì nói rõ đối phương thật sự không muốn để cho người khác biết thân phận của mình.
Thời gian chờ đợi rất giày vò, Thẩm Hạ Lan vẫn luôn chờ đến bốn giờ sáng, bên kia mới gửi tin nhắn tới.
“Phẫu thuật thành công.”
Chỉ có bốn chữ ngắn gọn lại làm Thẩm Hạ Lan vui đến nỗi rơi nước mắt.
“Thành công rồi, thật sự thành công rồi!”
Cô ôm Bạch Tử Đồng vừa khóc vừa cười.
Bạch Tử Đồng biết cô quan tâm Lam Tử Thất tới cỡ nào, bây giờ có thể giúp đỡ cho Lam Tử Thất, cô rất vui vẻ.
“Được rồi, đều đã sáng rồi, cô nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi. Diệp Ân Tuấn cũng thật tình, sao cả một đêm rồi mà không gọi cho cô một cuộc điện thoại nào, cũng không lo lắng cho cô, tốt xấu gì cô vẫn còn đang mang thai con của anh ta mà.”
Lời nói trong lúc vô tình của Bạch Tử Đồng làm Thẩm Hạ Lan đơ người một lúc.
Đúng vậy đó.
Đã một đêm rồi Diệp Ân Tuấn cũng không gọi cho mình một cuộc điện thoại, chẳng lẽ anh vẫn còn đang tức giận bởi vì Lam Tử Thất hả?
Nhưng mà anh không phải là một người lòng dạ hẹp hòi như thế mà?
Hay là nói bởi vì kế hoạch của Lam Tử Thất mà đang cảm thấy xấu hổ và bực bội?
Thẩm Hạ Lan nghĩ không ra, có điều cô cũng biết đến lúc này mà Diệp Ân Tuấn không gọi điện thoại cho mình, quả thật có chút không bình thường.
Nhớ đến lúc Diệp Ân Tuấn đi khỏi trông anh rất vội vàng, với lại sắc mặt cũng không tốt lắm, Thẩm Hạ Lan vội hỏi Tô Nam: “Tô Nam, lúc Ân Tuấn rời khỏi có nói gì không vậy?”
“Không có, cứ kêu tôi đưa cô về nhà tôi nghỉ ngơi, cô cũng đừng có nghĩ nữa, chuyện ngày hôm nay rất nhiều, có lẽ là tất cả mọi người cần có thời gian để bình tĩnh lại một chút. Trước tiên cô cứ nghỉ ngơi ở chỗ của tôi đi, chờ đến khi trời sáng, nghỉ ngơi xong rồi tôi sẽ lái xe đưa cô về nhà.”
Mặc dù là Tô Nam nói như vậy, nhưng mà Thẩm Hạ Lan cứ luôn cảm thấy bất an.
Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?
CHƯƠNG 857: ANH MUỐN Ở RIÊNG VỚI MÌNH?
Bạch Tử Đồng thấy tâm trạng của Thẩm Hạ Lan cứ bồn chồn, cô ta liền nói với Tô Nam: “Anh cũng đừng có chờ tới trời sáng, chắc có lẽ là hiện tại cô ấy cũng không ngủ được ở nhà của chúng ta đâu, bây giờ vẫn nên đưa cô ấy về đi.”
Thẩm Hạ Lan có chút ngượng ngùng mà nhìn Bạch Tử Đồng.
“Thật sự xin lỗi nha, tôi thật sự…”
“Tôi hiểu mà, cô không thể ngủ ngon giấc ở nhà của chúng tôi, nếu như chuyện ở bên phía nhà họ Lam đã kết thúc, vậy thì cô cứ về đi, ở nhà của mình trông chừng bọn nhỏ, có lẽ là cô sẽ ngủ ngon hơn.”
Bạch Tử Đồng rất hiểu lòng người.
Thẩm Hạ Lan nhìn Tô Nam, Tô Nam nhẹ gật đầu rồi sau đó liền lái xe đi.
Cô sửa soạn một chút rồi gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn, dự định nói với anh bây giờ mình sẽ về nhà, nhưng mà kỳ quái đó chính là điện thoại của Diệp Ân Tuấn lại không thể kết nối.
Thẩm Hạ Lan nhíu mày, trong lòng lại càng bất an thêm nữa.
Sau khi Tô Nam và Thẩm Hạ Lan rời khỏi nhà, nỗi bất an trong lòng của Thẩm Hạ Lan lại càng nghiêm trọng hơn.
“Tô Nam, anh lái xe đưa tôi tới nhà họ Hoắc đi.”
“Sao vậy?”
Tô Nam hơi kinh ngạc.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu, nhưng mà trong lòng đã có dự định.
Thấy cô chắc chắn như vậy, mình cũng không tiện nói cái gì, Tô Nam liền lái xe đưa Thẩm Hạ Lan đến nhà họ Hoắc.
Hoắc Chấn Hiên và Hoắc Chấn Đình nhìn thấy lúc này Thẩm Hạ Lan lại về nhà, đương nhiên cũng có chút kinh ngạc.
“Sao vậy, cãi nhau với Ân Tuấn hả?”
“Không phải, có điều là có một vài chuyện cháu cảm thấy hơi nghi hoặc, muốn về tìm hai chú để thảo luận một chút.”
Thẩm Hạ Lan khoác trên người một cái áo khoác, ít nhiều gì cũng có chút lạnh.
“Vào nhà nhanh lên đi.”
Hoắc Chấn Hiên cảm ơn Tô Nam rồi sau đó đưa Thẩm Hạ Lan vào trong nhà.
Nhiệt độ trong nhà để thân thể của Thẩm Hạ Lan có hơi ấm lên, nhưng mà lông mày của cô vẫn cứ luôn nhíu chặt lại.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Hoắc Chấn Đình vô cùng lo lắng, vội vàng hỏi.
Thẩm Hạ Lan lại nhìn về phía Hoắc Chấn Hiên rồi hỏi: “Chú ba, lúc chú đi khỏi nhà của bọn cháu, Ân Tuấn có ở nhà không thế?”
“Chú còn muốn hỏi cháu đây này, cháu với Ân Tuấn đi ra cùng nhau tại sao cậu ta lại về nhà một mình, có điều là hình như nhà họ Diệp có chuyện đó.”
“Có chuyện gì vậy?”
Nghe thấy Hoắc Chấn Hiên nói như vậy, tay của Thẩm Hạ Lan bất an nắm chặt lại.
Hoắc Chấn Hiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Không phải là Minh Triết đã gọi điện thoại cho bọn cháu đó à? Có một người đàn ông đến nhà họ Diệp nói là ba của Ân Tuấn, không phải là ba của cậu ta đã qua đời từ lâu hả? Nhưng mà dù sao thì chuyện này cũng là chuyện của nhà họ Diệp, chú cũng không tham dự vào cho nên chú liền về nhà. Lúc đầu chú định dẫn bọn nhỏ về cùng, có điều là Ân Tuấn trở về, cậu ta nói là chuyện này cứ để cậu ta xử lý, bọn nhỏ sẽ do cậu ta chăm sóc, cho nên chú liền về nhà.
Sao vậy, cháu không về nhà họ Diệp hả?”
Thẩm Hạ Lan có thể hỏi như vậy, đương nhiên Hoắc Chấn Hiên đoán ra Thẩm Hạ Lan không về nhà, nếu không thì cũng sẽ không thể không biết những chuyện này.
Nghe thấy những chuyện này, đầu óc của Thẩm Hạ Lan quả thật bị đông cứng.
Lam Tử Thất nói nhìn thấy Diệp Ân Tuấn dẫn theo một nhóm người đến giết nhà họ Lam, Hoắc Chấn Hiên nói ba của Diệp Ân Tuấn tới nhà hai người, mà bọn họ nói đều là người chết rồi mà.
Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Diệp Ân Tuấn không gọi điện thoại cho mình, chẳng lẽ bởi vì còn chưa xử lý tốt chuyện trong nhà?
Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhớ đến những lời mà Diệp Ân Tuấn đã nói trước khi đi, cô không về nhà thì còn có thể chăm sóc lẫn nhau, nếu như đều trở về hết, đến lúc đó sẽ…
Nghĩ tới đây, Thẩm Hạ Lan càng thêm lo lắng.
“Cháu có gọi điện thoại cho Ân Tuấn, nhưng mà không có ai nhận, cũng không biết tình huống như thế nào, lúc Ân Tuấn đi khỏi còn kêu cháu ở lại nhà họ Tô, cháu đợi không được, bây giờ cũng không biết nhà họ Diệp có tình huống như thế nào, cho nên cháu trở về. Chú ba, chú út, nếu như cần có sự trợ giúp hai người…”
Thẩm Hạ Lan nhìn bọn họ, trong đôi mắt phát ra sự thỉnh cầu.
Hoắc Chấn Hiên và Hoắc Chấn Đình cùng nói: “Chỉ cần cháu mở miệng, tất cả mọi người ở nhà họ Hoắc đều chờ mệnh lệnh của cháu.”
“Cảm ơn hai chú.”
Trong lòng của Thẩm Hạ Lan có chút ấm áp, nhưng mà cô không thể ngủ được.
“Để cháu gọi cho Minh Triết hỏi xem tình huống như thế nào rồi.”
Mặc dù vào thời gian này có lẽ là bọn nhỏ đang ngủ rồi, nhưng mà Thẩm Hạ Lan lại không yên lòng.
Hoắc Chấn Hiên cũng nhẹ gật đầu.
Thẩm Hạ Lan cầm điện thoại gọi cho Diệp Minh Triết.
Điện thoại vang lên vài tiếng, Diệp Minh Triết đã nghe điện thoại.
“Mẹ ơi?”
Giọng nói của Diệp Minh Triết hơi khàn, mang theo một tia buồn ngủ mông lung.
Thẩm Hạ Lan không nhẫn tâm cho lắm nhưng mà vẫn hỏi: “Con đang ngủ hả?”
“Dạ đúng rồi, lúc này còn không ngủ thì làm cái gì?”
Diệp Minh Triết ngáp một cái rồi nhìn đồng hồ, bốn giờ bốn mươi phút sáng.
“Mẹ ơi, mẹ ở nhà hay là ở đâu vậy, nếu không thì để con tới phòng mẹ nói chuyện.”
“Mẹ không có ở nhà.”
Thẩm Hạ Lan bất ngờ.
Cô cho là trong nhà đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng mà Diệp Minh Triết còn có thể yên tâm đi ngủ, vậy đã nói rõ trong nhà không có việc gì, nếu như không có chuyện gì thì tại sao Diệp Ân Tuấn lại không gọi điện thoại cho cô?
Còn nữa, người tự xưng là ba của Diệp Ân Tuấn như thế nào rồi?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy có quá nhiều vấn đề muốn hỏi.
Diệp Minh Triết nghe thấy Thẩm Hạ Lan không có ở nhà, vội vàng uống một hớp nước để mình tỉnh táo một chút, sau đó mới hỏi: “Mẹ ơi, mẹ không ở nhà thì ở đâu vậy?”
“Đang ở trong nhà của ông ba con, ba con về nhà chưa? Người tự xưng là ba của ba con là ai vậy?”
Thẩm Hạ Lan hỏi câu này làm Diệp Minh Triết ngáp một cái rồi nói: “Lão Diệp trở về từ lâu rồi, người tự xưng là ba của ông ấy nghe nói là dáng dấp giống với ông nội y như đúc, có điều lão Diệp gọi ông ấy là chú hai, hai người bọn họ đi vào trong thư phòng, cũng không biết là nói cái gì, dù sao thì cũng không bao lâu ông hai đã đi rồi, một mình lão Diệp ở trong thư phòng ngây người thật lâu, lúc đi ra thì kêu bọn con đi ngủ đi, ba cũng đã trở về phòng ngủ. Con cho là một lát nữa mẹ sẽ về nhà, thật sự là mấy ngày nay quá mệt mỏi rồi cho nên con cũng không có để ý tới mẹ.”
Diệp Minh Triết nói chuyện đã xảy ra cho cô nghe, lông mày của Thẩm Hạ Lan chẳng những không giãn ra, ngược lại càng nhíu chặt lại.
Chú hai Diệp Ân Tuấn?
Không phải là người đã mất tích rồi hả?
Năm đó, cô đã nghe Phương Thiến nói qua chú hai của anh ấy muốn cùng ba của anh ấy tranh đoạt quyền quản lý nhà họ Diệp, sau đó không biết tại sao lại mất tích.
Lúc điều tra chuyện của Nam Phương, Diệp Ân Tuấn cũng đã điều tra ra dấu vết do chú hai để lại, cho rằng tất cả mọi chuyện đều là do chú hai mất tích đã làm ra. Nhưng mà kết quả cuối cùng lại không có liên quan gì tới chú hai, Diệp Ân Tuấn cũng không tiếp tục điều tra, chú hai đó vẫn luôn không hề lộ diện. Bây giờ chuyện của Phương Thiến vừa mới kết thúc, chú hai này lại xuất hiện, hơn nữa nói thẳng Diệp Ân Tuấn là con của ông ta, cái này có chuyện gì vậy chứ?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy vấn đề trong đầu của mình càng lúc càng chiều.
“Mẹ ơi, mẹ có còn đang nghe không vậy?”
Diệp Minh Triết vẫn luôn không nghe thấy giọng nói của Thẩm Hạ Lan, không khỏi gọi một tiếng.
Lúc này Thẩm Hạ Lan mới phản ứng lại, vội vàng nói: “Mẹ đây nè, trước tiên con đi ngủ đi, ngày hôm nay mẹ ở lại nhà của ông ba, sáng ngày mai sẽ về nhà.”
“Dạ được rồi.”
Diệp Minh Triết cúp điện thoại, nhưng mà Thẩm Hạ Lan không có tâm tư đi ngủ.
Hoắc Chấn Hiên nhìn cô ưu sầu như thế, vỗ vỗ vai cô rồi nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, chuyện của nhà họ Diệp vốn dĩ rườm rà phức tạp, cũng may là hiện tại Diệp Ân Tuấn đang quản lý, cháu cứ yên tâm đi, trái tim của cậu ta vẫn luôn ở chỗ của cháu, sẽ không để cho người khác gây khó dễ cháu đâu. Cho dù là chú hai nào đó muốn làm cái gì, Diệp Ân Tuấn cũng sẽ che chở cho cháu, nếu như cháu không muốn ở nhà họ Diệp thì có thể trở về mà, chú nghe nói là cháu cũng đã nhận ông ngoại của mình rồi, không bằng cứ tới đó ở cùng với mẹ cháu cũng được.”
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu, trong lòng vẫn có chút hỗn loạn, nhưng mà cô cũng biết là Hoắc Chấn Hiên nói đúng.
“Chú ba, chú út, hai người về phòng nghỉ ngơi đi, cháu cũng buồn ngủ rồi, cháu lên lầu tắm rửa rồi ngủ một giấc, có lẽ bắt đầu từ ngày mai tất cả sẽ được giải quyết dễ dàng thôi.”
“Đúng vậy.”
Thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, bọn họ mới yên tâm.
Thẩm Hạ Lan trở về phòng mình tắm rửa một cái, nhìn điện thoại, Diệp Ân Tuấn vẫn không gửi tin nhắn tới.
Cô không biết Diệp Ân Tuấn đang có tâm trạng gì, tâm tư gì.
Trước kia mối quan hệ bực dọc giữa Diệp Ân Tuấn và Lam Tử Thất đã làm Diệp Ân Tuấn cảm thấy rất bất mãn, lúc còn ở khu đèn đỏ Lam Tử Thất nói chuyện như thế, lúc đó Thẩm Hạ Lan thật sự cảm nhận được sát khí từ trên người của Diệp Ân Tuấn.
Đây là lần đầu tiên anh không gọi điện thoại và nhắn tin cho mình, mặc kệ sự sống chết của mình.
Giờ phút này Thẩm Hạ Lan không khỏi có chút ấm ức.
Chuyện xảy ra như thế, cô là phụ nữ còn không có cách nào chịu đựng, huống hồ chi là Diệp Ân Tuấn tâm cao khí ngạo.
Có lẽ anh thực sự tức giận rồi.
Thẩm Hạ Lan thở dài một cái, gửi một cái tin nhắn qua cho Diệp Ân Tuấn.
“Em xin lỗi, chuyện ngày hôm nay anh đừng để trong lòng nha, trong lòng của Tử Thất rất khó chịu, anh cũng đừng chấp nhặt với cậu ấy làm cái gì, nếu như quả thật cảm thấy trong lòng không thoải mái, không bằng chúng ta đi ra ngoài giải sầu một chút đi.”
Thẩm Hạ Lan gửi tin nhắn xong, vốn dĩ cho là Diệp Ân Tuấn đã ngủ rồi, cô dự định tắt máy rồi nằm xuống, thế mà cô liền nghe thấy điện thoại kêu lên một tiếng tin nhắn tới.
“Không cần.”
Chỉ có hai chữ ngắn gọn lại làm cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy khó chịu.
Anh chưa ngủ.
Nếu đã không ngủ, tại sao lại không gửi tin nhắn cho mình, tại sao lại không gọi điện thoại cho mình?
Không biết tại sao Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy vô cùng ấm ức.
Hai mắt của cô chua xót, lại bị cô kiềm xuống.
“Anh vẫn còn chưa ngủ nữa hả? Tối nay muộn lắm rồi, em không về nhà được, sáng ngày mai em sẽ về nhà.”
“Ừm.”
Vẫn là một chữ lạnh lùng.
Thẩm Hạ Lan thậm chí có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Diệp Ân Tuấn thật sự đang tức giận?
Cô cầm điện thoại không biết nên nói cái gì với anh.
Có lẽ hai người cần phải bình tĩnh.
Thẩm Hạ Lan đặt điện thoại ở trên tủ đầu giường, mình thì nằm xuống, cô đợi thật lâu mà cũng không nghe thấy âm thanh điện thoại, không biết là ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Đợi đến lúc cô thức dậy một lần nữa đã hơn tám giờ sáng.
Thẩm Hạ Lan vội vàng thức dậy vệ sinh cá nhân, không ngờ tới mình ngủ sâu như thế.
Hoắc Chấn Hiên ở dưới lầu đã đi rồi, Hoắc Chấn Đình thấy cô đi xuống thì vội vàng hỏi cô ăn cái gì.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu: “Cháu về nhà sẽ ăn sau, chú út, cháu đi trước.”
“Để chú cho người đưa cháu đi.”
Hoắc Chấn Đình nhìn ra được Thẩm Hạ Lan chỉ muốn về nhà, lúc đầu dự định giữ cô ở lại, bây giờ lại không thể mở miệng.
Thẩm Hạ Lan không từ chối, trực tiếp để người nhà họ Hoắc đưa mình về nhà tổ nhà họ Diệp.
Vừa đến nhà tổ nhà họ Diệp, Thẩm Hạ Lan liền phát hiện có người đang khiêng đồ từ bên trong ra.
“Có chuyện gì vậy?”
Cô vội vàng bước xuống xe.
Người giúp việc nhìn thấy là Thẩm Hạ Lan thì hơi dừng lại một chút, sau đó mới nói: “Diệp tổng kêu chúng tôi chuyển mấy món này đến chung cư đường nam đại, Diệp tổng nói là mấy ngày nay mình sẽ ở bên đó.”
Câu này vừa mới nói ra, Thẩm Hạ Lan giống như bị sét đánh.
Xảy ra chuyện như vậy cho dù có tức giận đi nữa, có cãi nhau khó chịu đi nữa thì người nên làm như vậy cũng là cô có đúng không hả, Diệp Ân Tuấn có ý gì vậy chứ?
Anh muốn ở riêng với mình?
CHƯƠNG 858: BẢN LĨNH LỚN LẮM RỒI
Thẩm Hạ Lan ngây ngẩn cả người, bọn họ nhìn thấy Thẩm Hạ Lan không có phản ứng, bọn họ đi vòng qua cô để khiêng đồ đi ra ngoài.
“Không cho phép chuyển đi.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên nổi giận.
Diệp Ân Tuấn đang muốn làm cái gì vậy hả?
Đám người giúp việc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan nổi giận như vậy, bọn họ đứng yên tại chỗ không biết làm như thế nào mới tốt.
“Các người chuyển về hết cho tôi, không có lệnh của tôi ai cũng không được khiêng đồ ra ngoài, một lát nữa tôi sẽ hỏi anh ấy xem anh ấy muốn làm cái gì?”
Thẩm Hạ Lan nổi giận đùng đùng đi vào nhà.
Lúc quản gia nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, ít nhiều gì cũng có hơi giật mình.
“Mợ chủ, Diệp tổng với bọn nhỏ đang ăn cơm ở trong.”
Đây là lần đầu tiên Diệp Ân Tuấn không đợi Thẩm Hạ Lan mà đã ăn cơm.
Thẩm Hạ Lan khổ sở nhưng mà vẫn bước nhanh đi vào trong phòng ăn.
Diệp Ân Tuấn đã thay một bộ quần áo, bọn nhỏ cũng đang ăn rất vui vẻ, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi vào, không khỏi ngây ra một lúc.
“Mẹ ơi, ăn cơm thôi.”
Diệp Minh Triết vội vàng xới một chén cơm cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cố gắng đè nén lửa giận nói với bọn nhỏ: “Bọn con đi về phòng trước đi, mẹ và ba của bọn con có chuyện muốn nói với nhau.”
“Có gì thì cứ nói đi, bọn nó cũng không còn nhỏ nữa.”
Diệp Ân Tuấn không ngẩng đầu lên, nhưng mà nói chuyện lại lạnh lùng như thế, dường như là dáng vẻ của năm năm về trước.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan đau đến thắt lại.
Cô thậm chí cảm thấy có phải là mình đã không nhận ra người trước mắt rồi không.
“Anh muốn chuyển ra ngoài ở?”
Thẩm Hạ Lan đè nén tâm trạng của mình mà hỏi.
“Đúng vậy, gần đây có một dự án phải thực hiện, ở trong nhà dễ bị phân tâm, đi ra ngoài ở mấy ngày.”
Diệp Ân Tuấn vẫn không ngẩng đầu lên.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn như thế này vô cùng lạ lẫm.
Diệp Minh Triết nhìn hai người bọn họ như thế này, nhớ tới cuộc điện thoại tối ngày hôm qua của Thẩm Hạ Lan, cậu bé không khỏi nhìn Diệp Ân Tuấn: “Lão Diệp, tối ngày hôm qua mẹ không có về nhà, ba cũng không cho người đi đón.”
Cuối cùng Diệp Ân Tuấn mới ngẩng đầu lên, nhưng mà ánh mắt nhìn Diệp Minh Triết lại nghiêm khắc mấy phần.
“Chuyện của người lớn, từ lúc nào lại đến lượt một đứa nhỏ như con xen vào.”
Đây là lần đầu tiên Diệp Ân Tuấn nghiêm khắc với Diệp Minh Triết như thế.
Thẩm Hạ Lan cho là mình đã nhìn lầm.
“Diệp Ân Tuấn, anh nói cái gì vậy? Minh Triết cũng không có nói cái gì.”
“Con nít đều là do em đã làm hư, đều nói con hư tại mẹ, đúng là không sai mà, kể từ hôm nay trở đi bọn nó đều phải đến quân đội huấn luyện.”
Diệp Ân Tuấn quả thật không xem ai ra gì.
Diệp Minh Triết và Diệp Tranh không khỏi sửng sờ.
Diệp Nghê Nghê cũng đã cảm thấy có chút không thích hợp.
Cô bé nhìn Diệp Ân Tuấn rồi nói: “Ba ơi, con không muốn đi đâu.”
“Không phải là do con không muốn! Ngày hôm nay sắp xếp đồ, ba thấy là trước kia ba đối xử với bọn con tốt quá rồi, để bọn con quên mất mình mang họ gì.”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp để đũa xuống, nhưng mà giọng nói lại rất lớn.
Có lẽ bởi vì Diệp Ân Tuấn chưa từng nổi giận, lần này đều đã dọa cho bọn nhỏ sợ hãi, ngay cả Diệp Minh Triết cũng sợ hãi giật cả mình.
Thẩm Hạ Lan là người kinh ngạc nhất.
Cho dù Diệp Ân Tuấn có giận mình đi nữa thì cũng không cần thiết phải trút giận lên người của bọn nhỏ.
Diệp Nghê Nghê “oa” một tiếng khóc lên.
“Không được khóc!”
Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn lạnh lẽo đến rợn người, làm cho tiếng khóc của Diệp Nghê Nghê phải dừng lại.
Thẩm Hạ Lan bước lên ôm Diệp Nghê Nghê vào trong ngực, đối với Diệp Ân Tuấn trước mắt, cô cảm thấy vô cùng tức giận và thất vọng.
“Diệp Ân Tuấn, anh bị bệnh đúng không hả? Anh nổi giận với con làm cái gì hả, bọn nhỏ chọc giận anh hay gì? Nếu như trong lòng của anh không thoải mái thì anh cứ nhắm vào em đi, ngày hôm nay em không cho bọn nhỏ đi đó, em xem xem bọn họ ai dám đưa bọn nó đi.”
Thẩm Hạ Lan giống như một con gà mái bảo vệ ba đứa nhỏ sau lưng mình.
Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nhìn Thẩm Hạ Lan, bên trong không có bất cứ tình cảm gì, lạnh lẽo làm cho lòng người phát lạnh.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan không khỏi lộp bộp một tiếng.
Diệp Ân Tuấn nhìn bọn họ, Diệp Minh Triết cũng nhìn Diệp Ân Tuấn, trong lúc nhất thời bầu không khí trong nhà ăn vô cùng giằng co, người giúp việc ở bên ngoài lại không dám thở mạnh.
Đây chính là tình huống chưa từng xảy ra ở nhà tổ nhà họ Diệp.
Tử không có ở đây, Triệu Ninh không có ở đây, Lam Thần cũng không có ở đây, không có người nào bước lên hòa giải, cũng không có người nào dám nói chuyện, Thẩm Hạ Lan cùng với bọn nhỏ cứ giằng co với Diệp Ân Tuấn như thế.
Thời gian càng dài, trái tim của Thẩm Hạ Lan càng lạnh lẽo.
Cho dù là Lam Tử Thất có làm sai, cho dù tính kế anh, nhưng mà chuyện này không phải đều đã nói rõ ràng rồi hả?
Không phải đều đã vạch trần hết rồi à, tại sao vẫn còn không chịu buông tha, bây giờ lại nổi giận với bọn nhỏ.
Bản lĩnh lớn lắm rồi!
Thẩm Hạ Lan lại càng thêm đau lòng khó chịu.
Diệp Ân Tuấn nhìn bọn họ, cuối cùng đá ghế một cái, trực tiếp rời khỏi nhà ăn, không thèm mặc áo khoác mà đã rời khỏi nhà tổ nhà họ Diệp.
Sau khi Diệp Ân Tuấn đi khỏi, rốt cuộc Diệp Nghê Nghê cũng đã khóc lên.
“Mẹ ơi, có phải là ba không thích con, ba hung dữ với con, con sợ lắm!”
Thẩm Hạ Lan cực kỳ đau lòng.
Ôm Diệp Nghê Nghê vào trong ngực, an ủi cô bé: “Không có chuyện đó đâu, gần đây trong lòng của ba con không dễ chịu, qua mấy ngày sẽ tốt thôi, chúng ta không làm phiền tới ba nữa có được không nào?”
“Là thật ạ? Mấy ngày nữa ba sẽ bình thường rồi ạ?”
Diệp Nghê Nghê nghẹn ngào.
Thẩm Hạ Lan vội vàng gật đầu, nhưng mà trong lòng lại không chắc chắn.
Đây là lần cãi nhau nghiêm trọng nhất kể từ khi bọn họ kết hôn với nhau.
Thậm chí ngay cả cô cũng cảm thấy rất ấm ức.
Diệp Minh Triết híp mắt lại không nói gì, nhưng mà cậu bé vẫn xới cho Thẩm Hạ Lan thêm một chén cơm: “Mẹ ơi, mẹ ăn cơm trước đi, tức giận với người không có lý trí cũng chẳng có tác dụng gì đâu.”
Diệp Tranh cũng kịp phản ứng lại, vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, mẹ ơi, mẹ ăn cơm trước đi, nếu không một lát nữa sẽ nguội đó.”
Nói thật thì Thẩm Hạ Lan không muốn ăn cơm chút nào hết, nhưng mà nhìn thấy bọn nhỏ đều đang nhìn cô, cô cũng phát hiện bọn nhỏ đang bắt đầu ăn. Vì bọn nhỏ, Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu rồi ngồi xuống.
“Ăn cơm thôi, không cần phải để ý đến ba của các con đâu, cứ để cho anh ấy nổi điên đi, điên đủ rồi thì tốt.”
Thẩm Hạ Lan cố gắng để biểu hiện của mình không chật vật như thế.
Cũng may là bọn nhỏ rất hiểu chuyện, yên lặng dùng cơm với Thẩm Hạ Lan.
Đây là một bữa cơm khó ăn nhất mà Thẩm Hạ Lan đã từng ăn.
Sau khi bọn nhỏ ăn xong, Diệp Tranh đưa Diệp Nghê Nghê lên trên lầu, Diệp Minh Triết lại ngồi ở bên cạnh Thẩm Hạ Lan, cậu bé hỏi: “Mẹ ơi, rốt cuộc là mẹ với lão Diệp có chuyện gì vậy? Ông ta bị chó dại cắn hả?”
Câu nói này nói đúng là không nể tình ai.
Thẩm Hạ Lan lại muốn bật cười.
“Không có chuyện gì đâu, giữa bọn mẹ có chút hiểu lầm.”
Cô sờ lên đầu của Diệp Minh Triết, cũng không muốn nói gì với Diệp Minh Triết.
“Hiểu lầm gì mà lại có thể để ông ấy nổi giận dữ dội như thế, trước kia đâu có như thế này đâu.”
Lời nói của Diệp Minh Triết để Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc.
Đúng vậy đó, trước kia Diệp Ân Tuấn chưa từng như thế này, nhưng mà chuyện lần này thật sự có hơi quá rồi.
Thẩm Hạ Lan không biết phải nói gì với Diệp Minh Triết, chỉ có thể an ủi cậu bé.
“Con đừng có để ý, tóm lại là qua mấy ngày nữa sẽ tốt thôi.”
Thẩm Hạ Lan đã hạ quyết tâm không nói, đương nhiên Diệp Minh Triết cũng không hỏi nữa, cậu bé hiểu mẹ mình hơn bất cứ ai, một khi Thẩm Hạ Lan đã quyết định chuyện gì đó, cho dù là ai cũng không thể thay đổi được ý định.
“Vậy chúng ta…”
“Bọn con như thế nào thì cứ như thế đó, không cần phải để ý tới ba con đâu.”
Mặc dù Thẩm Hạ Lan nói như vậy, nhưng mà cô nhìn thấy ở bên ngoài vẫn còn đang chuyển đồ của Diệp Ân Tuấn, lúc đầu có dự định ngăn cản nhưng mà bây giờ nghĩ lại vẫn là thôi đi.
Nếu như Diệp Ân Tuấn đã phản ứng kịch liệt như thế, vậy cứ để qua mấy ngày nữa tỉnh táo lại rồi nói sao.
Cũng không biết có phải là ngày hôm qua do bận quá nhiều việc, hay là do tức giận, Thẩm Hạ Lan cảm thấy bụng mình hơi đau, thậm chí quần có hơi dinh dính.
Cô hơi sợ.
“Minh Triết, con lên lầu trước đi, mẹ về phòng thay đồ.”
“Dạ.”
Diệp Minh Triết lo lắng nhìn Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan sốt ruột thay quần áo, cũng không để ý tới ánh mắt của Diệp Minh Triết, cô nhanh chóng đi lên lầu.
Diệp Minh Triết chờ sau khi Thẩm Hạ Lan đi lên lầu, lúc này cậu bé mới đi ra khỏi cửa.
Cậu bé nhìn Diệp Ân Tuấn đang chỉ huy cho bọn họ khiêng đồ lên trên xe, trong nháy mắt đôi mắt phượng híp lại.
“Lão Diệp.”
Giọng nói của Diệp Minh Triết không lớn, nhưng mà lại mang theo một tia phẫn nộ.
Diệp Ân Tuấn làm như là mình không nghe thấy, tiếp tục cho người ta khiêng đồ.
Tay của Diệp Minh Triết nắm chặt lại với nhau.
Cậu bé không biết giữa Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà lúc này cậu bé thật sự rất muốn đánh người.
Tâm tùy ý động.
Diệp Minh Triết trực tiếp cầm một hòn đá nhỏ đá một cái, bộp một tiếng, đá vào bắp chân của Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên quay đầu lại nhìn thấy Diệp Minh Triết lạnh lùng nhìn anh.
“Nói chuyện với con đi.”
“Vào trong nhà đi, bây giờ không có thời gian.”
Diệp Ân Tuấn nói xong liền muốn mở cửa xe.
Diệp Minh Triết ba chân bốn cẳng chạy tới, trực tiếp đạp cửa xe lại, lực đạo lớn thiếu chút nữa đã kẹp ngón tay của Diệp Ân Tuấn lại.
“Con bị điên rồi hả?”
Diệp Ân Tuấn kinh ngạc đổ mồ hôi lạnh cả người.
Diệp Minh Triết lạnh lùng nói: “Nói chuyện không?”
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc như thế của Diệp Minh Triết, không khỏi ngây ra một lúc.
“Ba còn có một cuộc họp phải tham gia, không còn kịp nữa rồi.”
“Tiền của nhà họ Diệp đã đủ nhiều rồi, không thiếu một cuộc họp này đâu. Diệp Ân Tuấn, rốt cuộc là ba muốn làm cái gì, lúc nãy đối xử với mẹ của con như vậy, mẹ là vợ của ba, trong bụng mang thai con của ba, thế mà ba lại nổi giận với mẹ, ba còn có phải là đàn ông không vậy hả?”
Giọng nói của Diệp Minh Triết không đủ lớn, nhưng mà hiện tại từng câu từng chữ của cậu bé giống như đâm vào trong ngực của Diệp Ân Tuấn.
Anh nhìn Diệp Minh Triết, lạnh lùng nói: “Mẹ con kêu con đến đây nói mấy lời này với ba đó à?”
“Ba cảm thấy là mẹ con sẽ nói những lời này với bạn hả, là con không chịu được. Con đã nói rồi, nếu như ai dám bắt nạt mẹ của con, con sẽ không khoan dung, ba cho rằng ba là chồng của mẹ thì con sẽ không thể động vào ba có đúng không hả? Ba lại hét lên với mẹ của con một tiếng nữa xem.”
Hiện tại Diệp Minh Triết giống như là một con sư tử con bị người ta chọc giận, lộ ra tất cả răng nanh, hận không thể xé nát Diệp Ân Tuấn đứng trước mặt.
Con ngươi của Diệp Ân Tuấn lạnh xuống.
Bị một đứa bé mắng to như thế, đây là lần đầu tiên anh có cảm nhận này, anh không khỏi giận đến tái mặt.
“Con nhìn con một chút đi, năm năm nay đi theo mẹ con học được tố chất gì vậy hả? Chẳng lẽ là mẹ con đã dạy cho con nói chuyện với ba mình như thế đó à, có giáo dục không vậy?”
“Sở dĩ con và em gái lưu lạc ở bên ngoài năm năm là do lỗi của ai hả? Hiện tại ba lại lấy dạng chó hình người trở về giáo dục bọn con, ngày hôm nay nếu như ba bước ra khỏi cái cửa này, vậy thì vĩnh viễn không cần phải trở về.”
Diệp Minh Triết nói xong thì xoay người đi khỏi.
Diệp Ân Tuấn tức giận đến nỗi cả người đều đang phát run, lại híp mắt, cuối cùng vẫn để cho người chuyển đồ trở về.
Lúc thấy mấy người giúp việc chuyển đồ trở về, ánh mắt của Diệp Minh Triết mới xem như hòa hoãn mấy phần.
Thẩm Hạ Lan không biết những chuyện này, cô nhanh chóng đi vào trong phòng ngủ đi vệ sinh, lúc cởi quần xuống nhìn nhìn, cả khuôn mặt đều trắng bệch.
Tiêu rồi, chảy máu rồi!
Cơn đau ở bụng làm cho mồ hôi lạnh ứa ra, trong lòng của cô lại thấp thỏm lo âu.
Không phải là đứa bé này có chuyện gì đó chứ?