Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Á!”



Lưu Thi Văn không chú ý, trực tiếp bị Trương Mẫn đánh cho ngã ra đất.



“Cô sao lại đánh người hả? Người phụ nữ đanh đá! Thật sự quá thô lỗ!”



Lưu Thi Văn tức điên hốc mắt đều đỏ hoe rồi.



Nếu như trước kia, Tống Dật Hiên chắc chắn cảm thấy người như Lưu Thi Văn mới tính là phụ nữ, cũng sẽ đi tới đỡ cô ta an ủi một chút, nhưng bây giờ anh ta càng nhìn càng cảm thấy Trương Mẫn đánh hay, đánh thật sảng khoái, đánh thật giải hận.



Lưu Thi Văn nhìn sang Tống Dật Hiên, ủy khuất nói: “Anh đẹp trai, người phụ nữ như này anh muốn làm cái gì?”



“Chịu thôi.”



Tống Dật Hiên nói xong, trực tiếp kéo Trương Mẫn đi.



“Đi thôi, tôi dẫn cô ra ngoài ăn cái gì đó, không khí ở đây đều bị phá hỏng rồi.”



Nói xong, anh ta kéo tay của Trương Mẫn trực tiếp đi ra khỏi đại sảnh.



Lưu Thi Văn tức tới nỗi trực tiếp muốn hét lên.



Người đàn ông này có phải là mắt có vấn đề không?



Trương Mẫn nhìn Tống Dật Hiên kéo tay của mình, ít nhiều có hơi sững ra.



“Anh vừa rồi nói tôi cái gì.”



“Cái gì?”



Tống Dật Hiên trực tiếp giả ngốc.



Đùa chứ, anh ta không có khả năng nói lại từ thích cho Trương Mẫn nghe.



Trương Mẫn vừa rồi cũng không nghe rõ, bây giờ thấy Tống Dật Hiên hỏi mình, lắc đầu nói: “Không có gì, chúng ta đi đâu?”



“Tùy tiện ăn chút gì đi, hoặc bây giờ quay lại ăn? Tôi đoán chắc nhân viên phục vụ còn chưa dọn đi.”



Tống Dật Hiên nói xong bản thân cũng sững ra rồi.



Anh ta sao lại bị Trương Mẫn lây nhiễm rồi?



Vậy mà cũng nói ra lời không có đẳng cấp, không phù hợp với thân phận như vậy?



Trương Mẫn quả nhiên gật đầu: “Tôi còn chưa ăn đó, một bàn đồ ăn ngon như vậy, tôi đều chưa có ăn một miếng. Người phụ nữ đó là bạn của anh sao?”



“Tôi không quen. Vừa rồi gặp trong thang máy, khả năng là mắc bệnh thần kinh. Đi thôi, nếu cô đã muốn ăn, chúng ta quay lại ăn.”



Tống Dật Hiên đột nhiên cảm thấy Trương Mẫn có chút đáng yêu rồi.



Trương Mẫn theo Tống Dật Hiên trở về khách sạn.



Lưu Thi Văn đã đi mất rồi, nhân viên phục vụ đang dọn bàn.



“Ây ây ây, chúng tôi còn chưa ăn, vừa ra ngoài một lát, sao đều dọn rồi?”



Trương Mẫn vội ngăn cản.



Nhân viên phục vụ có hơi sững ra.



Tống Dật Hiên kéo nhân viên phục vụ sang một bên: “Cho một phần mới dựa vào những món ăn này, tiền sẽ không thiếu của các cô đâu.”



“Được, thưa anh.”



Nhân viên phục vụ vội lui xuống.



Trương Mẫn không biết Tống Dật Hiên gọi một bàn đồ ăn mới, vội vàng ngồi xuống ăn, ăn rất cuốn.



“Ừm, cái này ngon, cái này cũng không tồi, lát nữa chúng ta ăn không hết tôi có thể gói lại không?”



Trương Mẫn nhìn Tống Dật Hiên.



Đồ ăn ngon khiến mắt của cô ta trở nên vô cùng lấp lánh mê người.



Tống Dật Hiên cười rồi nói: “Không cần đâu? Đây đều ở trong khách sạn, cầm lên phòng không ăn thì hỏng rồi, muốn ăn thì ngày mai chúng ta tiếp tục tới ăn là được rồi.”



“Không cần, một bữa cơm này chắc chắn rất đắt. Đều là để anh bỏ tiền, tôi sao không biết ngại chứ? Đợi tôi giúp Thẩm tổng xử lý xong chuyện này, kiếm được một khoản lớn, tôi nhất định mời lại anh.”



“Được.”



Tống Dật Hiên cũng không tranh chấp với cô ta.



Hai người sau khi anh xong, Trương Mẫn còn muốn ở đây đợi Lưu tổng, nhưng lại bị Tống Dật Hiên khuyên trở về nghỉ ngơi.
















Anh ta đã liên lạc với vài người, tìm được Lưu tổng.



Lưu tổng đã ở hộp đêm ca hát rồi.



Khi nhìn thấy Tống Dật Hiên tới, Lưu tổng sững ra.



“Cậu tìm ai?”



“Tìm ông.”



Tống Dật Hiên trực tiếp đi vào phòng bao của Lưu tổng, ngồi ở trước mắt Lưu tổng.



“Chúng ta quen biết sao?”



“Trợ lý của tôi hôm nay có gọi điện cho ông, Lưu tổng là kêu chúng tôi đợi ông ở khách sạn Hải Thanh đó, nhưng Lưu tổng lại ở quán rượu này, không quá ổn nhỉ.”



Tống Dật Hiên cười rồi nói.



Lưu tổng nhìn Tống Dật Hiên, bỗng chốc nhớ ra cái gì đó.



“Một công ty du lịch cỏn con, tổng cộng không quá hơn trăm người, bây giờ nói muốn phát hiện ngành du lịch ở đây với tôi, là các cậu đang đùa tôi à? Hay là tai của tôi có vấn đề? Nếu nói không ổn, là các cậu không ổn trước? Lưu tổng tôi là ai? Người làm việc lớn, sao có thể vì một công ty du lịch cỏn con của các cậu mà đi làm mấy chuyện này? Là các cậu quá không biết tự lượng sức rồi.”



“Vậy sao?”



Tống Dật Hiên vẫn cười, có điều lại nói với nhân viên phục vụ: “Hóa đơn của Lưu tổng hôm nay tôi thanh toán, còn nữa chỗ này của các người có Laffey năm 82 không, cho vài chai, cho thêm vài đĩa trái cây.”



Cả người Lưu tổng đều sững ra rồi.



“Cậu đùa cái gì chứ? Laffey năm 82? Còn vài chai? Nhân viên của một công ty du lịch cỏn con như cậu có tài lực này? Đừng giỡn nữa.”



“Tôi bây giờ nghèo những vẫn chỉ chút tiền này.”



Tống Dật Hiên nói xong, trực tiếp ném một xấp tiền lên bàn, nhìn trông có phải có nam sáu tỷ.



Mang theo nhiều tiền mặt ra ngoài như vậy, cả người Lưu tổng cũng sửng người rồi.



Ông ta nhìn Tống Dật Hiên giống như nhìn kẻ ngốc, nuốt nước bọt nói: “Cậu là lão tổng của công ty du lịch?”



“Không, tôi chỉ là bạn của lão tổng, lão tổng của công ty bọn họ thực lực lớn hơn tôi nhiều.”



“Thật sao? Chưa từng nghe nói, công ty du lịch này cũng có tiếng tăm gì.”



Lưu tổng lục tìm trong đầu các công ty tương đối quen thuộc đã lên sàn, thế nào cũng không nghĩ ra có một công ty như này.



“Bạn của tôi ấy, trước kia là ở Hải Thành, tới đây du lịch, cảm thấy ngành du lịch ở đây không tồi, cho nên thu mua công ty du lịch này, định làm lớn. Không biết Lưu tổng có cho mặt mũi hay không?”



Tống Dật Hiên tùy ý gác hai chân lên bàn trà, chiếc quần tây Armani được cắt may thủ công kia cũng không tránh khỏi có hơi lấm tấm bụi.



Lưu tổng lúc này trợn mắt nhìn Tống Dật Hiên.



Người đàn ông này toàn thân trên dưới đều là đồ hiệu xa xỉ, vừa nhìn là biết không phú thì quý. Người gọi là bạn của loại người như này chắc cũng không kém đi đâu được.



Nghĩ tới đây, sắc mặt của Lưu tổng thay đổi rồi.



“Dễ nói dễ nói, không biết xưng hô như nào?”



“Gọi tôi là cậu Tống là được.”



“Cậu Tống, cậu xem, ngày mai chúng ta tìm thời gian thương lượng riêng chuyện công việc thì sao? Hôm nay xem như kết bạn, chúng ta không say không về.”



Lưu tổng vội vàng kêu má mì tìm tới mấy mỹ nữ xinh đẹp tới cho Tống Dật Hiên.



Tống Dật Hiên vốn dĩ chính là cao thủ ở khoản này, sau mấy hồi, mỹ nữ xung quanh đều bị anh ta chọc cho vui vẻ không thôi, mà Lưu tổng cũng nhìn ra rồi, Tống Dật Hiên này chính là một công tử ăn chơi, càng giống với một phú nhị đại.



Xem ra thật sự là tiền tới rồi, cản cũng cản không được.



Lưu tổng và Tống Dật Hiên uống rượu một buổi tối.



Trương Mẫn ngủ tới nửa đêm thì có hơi không ngủ được nữa, dậy hóng gió, lại nhìn thấy Tống Dật Hiên có hơi lảo đảo từ bên ngoài trở về.



“Hửm? Anh ra ngoài rồi sao?”



Trương Mẫn đi tới, phát hiện mùi rượu rất nồng trên người Tống Dật Hiên, không khỏi bịt chặt mũi.



“Anh đi đâu mà uống thành như này rồi?”



“Không nói rõ với cô được, muộn như vậy rồi cô không đi ngủ, làm gì đó?”



Tống Dật Hiên không say, chỉ là cảm thấy dạ dày khó chịu.



Anh ta dựa trên hành lang hút thuốc, Trương Mẫn lại giật điếu thuốc của anh ta rồi dập tắt.
















“Cũng đã như này rồi, còn hút? Tôi đưa anh về nghỉ ngơi.”



“Được.”



Tống Dật Hiên trực tiếp đem sức nặng toàn thân của mình dựa vào trên người Trương Mẫn.



Trương Mẫn có hơi quá sức, có điều cũng không nghĩ nhiều, khi đỡ Tống Dật Hiên đi về phòng, đột nhiên gặp phải Lưu Thi Văn.



“Yo, đây là muốn lôi anh đẹp trai lên giường sao? Cũng phải, nghĩ người phụ nữ như cô, cũng chỉ có thể dựa vào loại thủ đoạn này để lưu để đàn ông thôi.”



Trương Mẫn nhìn thấy là Lưu Thi Văn, lông mày nhíu lại, giọng nói lạnh lùng: “Một cái tát lúc sẩm tối cô còn chưa thấy đủ sao?”



“Ban ngày có anh đẹp trai cản cho cô, bây giờ anh đẹp trai ngủ rồi, cô còn ở trước mặt tôi diễn cái gì nữa? Một cái tát lúc sẩm tối đó, tôi bây giờ trả lại cho cô.”



Nói rồi, Lưu Thi Văn trực tiếp quăng một cái tát vào mặt Trương Mẫn.



Trương Mẫn bởi vì đỡ Tống Dật Hiên không thể ra tay cho nên bị người ta tát một cái, tức muốn chết.



Nhưng còn chưa đợi cô ta làm cái gì, Tống Dật Hiên trực tiếp nhấc tay, đánh bay Lưu Thi Văn.



“Tôi hình như đã nói với cô, đừng động vào người của tôi, cô nghe không hiểu phải không? Cô xem Tống Dật Hiên tôi là chết rồi sao? Vậy mà dám ở trước mặt tôi đánh người, cô có tin hôm nay tôi bẻ gãy tay của cô không?”



Lúc nói chuyện, Tống Dật Hiên hình như thật sự muốn đi tới bẻ gãy tay của Lưu Thi Văn.



Trương Mẫn thấy Tống Dật Hiên làm thật, vội vàng cản anh ta lại.



“Được rồi được rồi, tôi không sao, chúng ta về thôi.”



Nói xong, cô ta không thèm nhìn Lưu Thi Văn, trực tiếp đỡ Tống Dật Hiên đi.



Lưu Thi Văn khi nghe thấy tên của Tống Dật Hiên thì sững ra, sau đó cúi thấp đầu, cứ vậy nhìn bọn họ rời đi, cũng không có tiếp tục làm khó bọn họ nữa.



Trương Mẫn đỡ Tống Dật Hiên tới phòng, vội vàng đi tìm khăn ấm đắp cho anh ta.



Trong dạ dày của Tống Dật Hiên vô cùng nóng rực, đẩy Trương Mẫn ra, chạy vào nhà vệ sinh ọe ọe nôn ra.



“Anh không sao chứ? Hay là tôi đi xuống mua cho anh ít thuốc. Anh đã đi đâu mà uống thành như này vậy?”



Trương Mẫn nói rồi muốn đi ra, lại bị Tống Dật Hiên kéo chặt cánh tay, có hơi không chú ý dùng sức, trực tiếp kéo Trương Mẫn vào lòng của mình.



Cả người Trương Mẫn đều sững ra.



Hơi thở của đàn ông hòa trộn với mùi rượu tràn ngập trong đầu cô ta, khiến cô ta có hơi ngẩn ra.



Tống Dật Hiên lại không nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp cười rồi nói: “Cô đoán tôi uống với ai?”



“Tôi đâu có biết.”



Trương Mẫn cảm thấy sắc mặt có hơi nóng, vội vàng đẩy Tống Dật Hiên ra.



Tống Dật Hiên dựa vào tường, cười ngốc nói: “Tôi uống với Lưu tổng, ông ta đã đáp ứng ngày mai ký hợp đồng với chúng ta rồi. Cô ngày mai đem hợp đồng đã soạn, hai chúng ta trực tiếp đi ký, tránh đêm dài lắm mộng. Sau khi ký xong thì chúng ta trở về, tới lúc đó Hạ Lan sẽ vui.”



Chân của anh ta có hơi không nghe điều khiển, trực tiếp ngồi lên bồn cầu.



Trương Mẫn thấy anh ta không có đậy lắp bồn cầu thì đã ngồi rồi, không khỏi nói: “Quần của anh ướt rồi.”



“Cô giúp tôi cởi đi, không có sức rồi.”



Một câu của Tống Dật Hiên bỗng khiến Trương Mẫn sửng ra tại chỗ.



“Anh nói cái gì? Tống Dật Hiên, anh uống nhiều rồi hả? Tôi là nữ!”



“Cô trừ đặc trưng cơ thể là nữ, đâu có chút dáng vẻ của phụ nữ chứ? Trong lòng tôi xem cô là đàn ông, yên tâm, tôi không cần cô chịu trách nhiệm.”



Tống Dật Hiên nói xong, lần nữa khó chịu muốn nôn, nhưng thế nào cũng không đúng dậy được mà nôn đầy người.



Khi Trương Mẫn nghe thấy Tống Dật Hiên xem mình là đàn ông, trong lòng không biết có mùi vị gì.



Cô rõ ràng là con gái, thế nào bị một người đàn ông xem thành đàn ông chứ?



Có điều nhìn thấy bộ dạng khó chịu như này của Tống Dật Hiên, Trương Mẫn cũng không màng tới cái khác, vội chạy tới giúp đỡ.



Tống Dật Hiên là thật sự say rồi.



Điều kỳ quái là anh ta trước giờ không uống say ở trước mặt người ngoài, ở trước mặt Trương Mẫn lại yên tâm như vậy.



Anh ta trực tiếp rúi đầu vào trong lòng Trương Mẫn, ngủ rồi.



“Này, Tống Dật Hiên, anh tỉnh lại!”



Trương Mẫn có hơi buồn bực rồi.



Cô nhìn Tống Dật Hiên cao tới 1m85 giống như một ngọn núi đè trên vai mình, hơn nữa hai người đều ở trong nhà vệ sinh, tư thế này, tình hình này, khiến một cô gái chưa chồng như cô phải làm sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK