Bị Thẩm Hạ Lan hỏi vậy, đối phương có chút dao động.
“Bà Diệp, hình như là tôi hỏi trước đi?”
“Cô hỏi thì tôi phải trả lời sao?”
Nụ cười của Thẩm Hạ Lan đã rất lạnh lẽo.
Diệp Minh Triết nhàn nhạt nói: “Mẹ con nếu bị cô chọc tức vào phòng cấp cứu lần nữa, con sợ ba con sẽ giết người.”
Câu này lập tức khiến ký giả bất giác lùi về sau một bước.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên tiến tới một bước, lạnh lùng nói: “Tránh ra!”
Ký giả còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cường hãn như vậy của cô, vẫn là nhường đường.
Thẩm Hạ Lan dắt tay Diệp Minh Triết lên xe, nói với Phi: “Tra xem ký giả vừa rồi ở đâu? Tôi hoài nghi không phải ký giả.”
“Vâng, bà chủ.”
Phi vội cho người đi điều tra.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Minh Triết ngồi lên ghế sau, trực tiếp đến đại viện quân khu, trên đường họ phát hiện có người theo dõi mình, dường như chính là ký giả vừa rồi.
Cô cười lạnh: “Để cô ta đi theo, tôi muốn xem xem cô ta làm sao vào đại viện quân khu.”
Quả nhiên, xe đến cửa đại viện quân khu liền bị chặn lại.
Xe của Thẩm Hạ Lan lại trực tiếp lái vào.
Nhìn ký giả ở phía sau đang lý luận gì đó với lính gác, nhưng làm sao cũng không thể vào, Thẩm Hạ Lan lúc này mới thở phào một hơi.
Không biết có phải vì mang thai không, dạo gần đây cô vô cùng phiền chán, cảm xúc rất không tốt.
Xe lái tới cửa nhà ông cụ Tiêu, Thẩm Hạ Lan và Diệp Minh Triết xuống xe, đi thẳng vào.
Ông cụ Tiêu nhìn thầy họ tới, liền có chút sững sốt.
“Hạ Lan? Minh Triết? Hai đứa sao lại tới?”
“Sao nào? Ông ngoại không hoan nghênh sao?”
Thẩm Hạ Lan dáng vẻ ông không hoan nghênh con lập tức đi ngay, dọa ông cụ Tiêu vội kéo cô lại.
“Ai nói chứ, ông chỉ là có chút buồn bực, không lâu trước ở bệnh viện con mới nói đợi Ân Tuần quay về rồi cùng tới.”
“Con thay đổi chủ ý rồi không được sao?”
Thẩm Hạ Lan giống như đứa bé nghịch ngợm.
Ông cụ Tiêu khựng lại một lát, yêu chiều cười nói: “Được, con nói gì cũng được.”
Thẩm Hạ Lan lúc này mới cười.
Diệp Minh Triết vô cùng lễ phép chào hỏi ông.
“Con chào cụ. Cụ đừng tính toán với mẹ con, mẹ con gần đây mang thai rồi, khá quái đản.”
Thẩm Hạ Lan và ông cụ Tiêu lập tức sững sốt, sau đó ông cụ Tiêu ‘phụt một tiếng phì cười.
“Đúng, là rất quái đản, quái đản như vậy vẫn là để bà ngoài đi cùng đi, con với cụ đến thư phòng chơi nhé?”
Dáng vẻ này như là có chuyện gì muốn nói với Diệp Minh Triết.
Diệp Minh Triết vội gật đầu.
Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực.
Cô lại bị con trai mình ghét bỏ rồi.
Cô thật sự quái đản?
Lúc này, Tiêu Ái nghe tiếng ra khỏi phòng, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan lập tức nở nụ cười.
“Đến rồi?”
“Dạ, một mình ở bệnh viện nhàm chán, Minh Triết nói đến thăm mẹ, nó ăn cơm xong liền phải về quân khu rồi, có lẽ không có thời gian quay lại nữa.”
Thẩm Hạ Lan đi nhanh tới.
Tiêu Ái để cô đỡ mình ngồi lên sofa.
“Mẹ không yếu ớt như vậy.”
“Con cứ thích đỡ mẹ.”
Thẩm Hạ Lan nghĩ tới Tiêu Ái không còn bao nhiêu thời gian nữa, trong lòng liền không biết có cảm giác gì.
“Được, tùy con, nhưng lát nữa chúng ta đến phòng bếp làm chút đồ ngon cho Minh Triết, được chứ?”
“Mẹ có thể sao?”
Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng.
Tiêu Ái cười nói: “Được, đều nghe con.”
Thẩm Hạ Lan thấy bà như vậy mới vui vẻ nói: “Con đi làm cơm, mẹ làm trợ thủ cho con?”
“Được.”
Hai mẹ con đi phòng bếp.
Diệp Minh Triết và ông cụ Tiêu vào thư phòng rồi, ông cụ lấy từ trong ngăn kéo ra một thứ đưa cho cậu bé.
“Xem xem, thích sao?”
Diệp Minh Triết nhận, mở ra xem, lập tức vui mừng.
“Điều khiển từ xa của máy bay không người lái thế hệ bốn?”
“Thật không tệ, chỉ nhìn điều khiến từ xa đã có thể nhìn ra là thế hệ thứ máy, là mầm móng tốt.”
Ông cụ Tiêu tán thưởng xoa xoa đầu cậu bé, thấp giọng nói: “Máy bay không người lái này quân khu chúng ta nghiên cứu ra hai chiếc, nhưng đều mắt tích, bây giờ chỉ còn lại điều khiển từ xa. Cụ biết con rất hiểu về máy tính, cũng có thiên phú, Minh Triết, cụ không hoàn thành được nhiệm vụ tìm thấy hai chiếc máy bay không người lái này, hi vọng con có thể thay cụ hoàn thành, có thể sao?”
“Có thể!”
Diệp Minh Triết tràn đầy tự tin nói.
Cậu yêu thích không nỡ buông tay sờ điều khiển từ xa, không kịp chờ đợi muốn nhìn xem máy bay không người lái này rốt cuộc dáng vẻ thế nào, vẫn luôn nghe nói, nhưng chưa từng tận mắt nhìn thấy, bây giờ dù chỉ có điều khiển từ xa, cậu cũng vô cùng kích động.
Thấy Diệp Minh Triết thật sự thích ngành này, ông cụ Tiêu lúc này mới nở nụ cười.
“Nhà họ Diệp và nhà họ Tiêu chúng ta xem như sắp có một nhân tài rồi.”
“Lão Diệp trước khi rút lui không phải cũng là nhân tài sao ạ?”
Diệp Minh Triết bắt giác nói chuyện thay cha già.
Ông cụ Tiêu có chút tiếc nuối nói: “Ba con là bị gia tộc liên lụy, phàm là nó còn có anh chị em thì nó cũng sẽ không quay về kế thừa gia nghiệp. Nếu ở lại quân khu, ba con cũng là một nhân vật. Đáng tiếc!”
“Cũng không tính là đáng tiếc, lão Diệp trên thương trường cũng làm rất tốt.”
Lời của Diệp Minh Triết khiến ông cụ Tiêu khẽ sững sốt, làm sao cũng không nghĩ tới lời này lại do một đứa bé bồn tuổi nói ra.
Thấy ông cụ Tiêu ngây người, Diệp Minh Triết vội cười hỏi: “Không phải sao ạ?”
“Đúng.”
Chính là vì cậu bé nói đúng, ông cụ Tiêu mới cảm thấy Diệp Minh Triết không thể xem thường.
Đứa bé này tiền đồ tương lại vô hạn.
“Ở quân khu phát triển thật tốt, nếu có vấn đề gì, lúc nào cũng có thể tìm ông cậu ba con, nếu không thì tìm cụ cũng được. Cụ nhất định sẽ giúp con.”
“Không cần ạ, con đường của con tự mình con đi. Cụ ơi, cụ yên tâm đi, con sẽ không vứt bỏ quân khu giữa chừng, con có anh trai, có em gái, bây giờ mẹ lại mang thai rồi, sản nghiệp nhà họ Diệp sẽ không để con đến kế thừa, cụ yên tâm đi.”
Diệp Minh Triết nhìn thấy rất rõ ràng sự tiếc nuối của ông cụ Tiêu đối với Diệp Ân Tuần. Mặc dù không nói rõ, nhưng sự tiếc nuối trong lời nói vẫn là khiến cậu cảm nhận được.
Nuối tiếc của ba liền để cậu đến bù đắp đi.
Con ngươi ông cụ Tiêu lập tức ẩm ướt.
“Tốt tốt tốt! Thật là đứa bé ngoan! Mẹ con có thể có con trai như con là phúc khí của nó.”
“Không, là con có mẹ như vậy, là phúc khí của con.”
Diệp Minh Triết nói xong liền cười.
Ông cụ Tiêu cực kỳ thích cậu bé.
Hai người lại ở thư phòng thêm một lát mới ra ngoài, nhìn tháy Thẩm Hạ Lan và Tiêu Ái vừa nói vừa cười ở trong phòng bếp làm cơm.
“Mẹ đã lâu không xuống bếp rồi, Con cũng hoài niệm thức ăn do mẹ làm rồi.”
Diệp Minh Triết chu miệng nói.
“Vậy sao? Vậy cụ tốt hơn con rồi, cụ không lâu trước đây còn ăn qua thức ăn nó làm.”
Thấy dáng vẻ tràn đầy đắc ý của ông cụ Tiêu, Diệp Minh Triết cau mày nói: “Cụ ơi, cụ như vậy rất khiến người ta không thích.”
“Nhưng cụ nói thật mà.”
Ông cụ Tiêu tiếp tục trêu Diệp Minh Triết.
Cậu bé hừ một tiếng, Cậu ngồi trên sofa mở tivi, chuyển tới kênh quân sự, tập trung tinh thần xem.
Ông cụ Tiêu cả đời làm lính, đương nhiên cũng thích tin tức quân sự, một già một trẻ như ký hiệp ước im lặng, trực tiếp cùng ngồi xem.
Lúc Thẩm Hạ Lan và Tiêu Ái làm cơm xong ra, liền nhìn thấy một màn hài hòa như vậy.
Tiêu Ái khẽ sững sốt, Thẩm Hạ Lan lại không cảm thấy gì, đứa bé này ở nhà cũng thích xem kênh quân sự, cô cũng quen rồi.
“Minh Triết nhỏ như vậy xem hiểu sao?”
“Đừng dùng ánh mắt nhìn trẻ con bình thường để nhìn cháu ngoại mẹ, nó lợi hại lắm.”
Thẩm Hạ Lan kiêu ngạo nói, sau đó kéo Tiêu Ái vào phòng ăn, đồng thời nói với một già một trẻ trên sofa: “Ăn cơm thôi.”
“Ò, được.”
Ông cụ Tiêu đứng dậy, kéo Diệp Minh Triết đi rửa tay ăn cơm.
Bốn món một canh đơn giản, không có gì hoa lệ, lại khiến mọi người ăn vô cùng ấm áp.
Ăn cơm xong, Thẩm Hạ Lan có chút lười biếng.
Cô ngồi dựa vào sofa, Diệp Minh Triết đến phòng bếp rửa trái cây bưng lên cho cô.
“Cụ, bà ngoại, mẹ, ăn trái cây.”
“Thật ngoan!”
Ông cụ Tiêu nhìn cậu bé là càng ngày càng thích, Tiêu Ái lại có chút đau lòng.
“Sao có thể để trẻ con đi rửa trái cây chứ? Nó mới bao lớn?”
“Mẹ, không sao, luyện tập một chút cũng tốt, dù sao con trai cũng không thể quá nuông chiều.”
Thẩm Hạ Lan cầm táo lên cắn một miếng.
Tiêu Ái có chút không tán thành.
“Có luyện tập thế nào thì nó cũng chỉ mới bồn tuổi, còn nhỏ. Minh Triết, đến chỗ bà ngoại, bà ngoại ôm con.
Diệp Minh Triết thực ra là cự tuyệt, nhưng cậu nhìn mẹ một cái, thấy cô gật đầu, liền bát đắc dĩ đi tới, vươn tay với Tiêu Ái.
“Bà ngoại, ôm ôm.”
“Được, ôm ôm.”
Tiêu Ái ôm thân hình bé bỏng của Diệp Minh Triết, nhất thời có chút cay mũi.
Bà bắt giác nghĩ tới Thẩm Hạ Lan lúc nhỏ là thế nào?
Có phải cũng ngoan ngoãn thông minh như Diệp Minh Triết không?
Bà bỗng cảm thấy đời này của mình sống thật thất bại.
Hai đứa con gái, bà đều không tham dự vào sự trưởng thành của chúng, bỏ lỡ năm tháng thơ ấu, niên thiếu của chúng, cũng chính là bỏ lỡ cả đời.
Nếu thời gian có thể quay ngược lại, nếu lại cho bà lựa chọn, bà nghĩ năm đó bà tuyệt đối sẽ không bỏ lại Thẩm Hạ Lan.
Con gái mình thiên lương, tha thứ cho bà, nhưng bây giờ bà mắc bệnh rồi, lại không có cách nào tha thứ cho chính mình. Có lẽ đây chính là ông trời trừng phạt bà.
Trong lòng Tiêu Ái tâm sự trùng trùng, Thẩm Hạ Lan biết, thấy con ngươi bà nóng lên, vội nói: “Mẹ, đứng ôm quá chặt, Minh Triết sắp thở không nỗi rồi.”
Câu này lập tức khiến Tiêu Ái buông Diệp Minh Triết ra, căng thẳng hỏi: “Thế nào rồi? Bà xin lỗi, bà ngoại quá kích động rồi.”
“Con không sao, bà ngoại ôm rất ấm áp, giống mẹ vậy.”
Diệp Minh Triết toét miệng cười.
Con ngươi Tiêu Ái lập tức ẩm ướt.
“Bà ngoại có lỗi với con và mẹ con.”
“Mẹ, lại nói những chuyện này.”
Thẩm Hạ Lan biết trong lòng Tiêu Ái có nút thắt, sợ rằng cả đời này cũng không tháo bỏ được. Cô chỉ có thể chuyển đề tài, giảm nhẹ bi thương của bà.
“Được được được, mẹ không nói nữa.”
Tiêu Ái cảm thấy đời này có thể bình tĩnh ngồi cùng con gái, có thể nói chuyện vui vẻ với cháu ngoại, thế này đủ rồi.
Diệp Minh Triết ngồi cùng Tiêu Ái, ông cụ Tiêu một lúc, Hoắc Chắn Hiên liền tới, nhưng sắc mặt anh ta không tốt lắm, chào hỏi ông cụ Tiêu xong, nhìn Thẩm Hạ Lan có chút muốn nói lại thôi.
“Chú ba, sao vậy? Có phải Minh Triết không thể quay về quân khu nữa không? Hay là…”
“Không phải chuyện của Minh Triết.”
Hoắc Chấn Hiên vội lắc đầu, nhìn biểu cảm nghỉ hoặc của Thẩm Hạ Lan, cuối cùng nhịn lại.
“Không có chuyện gì, là tôi có chút việc, tự tôi giải quyết là được rồi.”
Nói rồi, anh ta dẫn Diệp Minh Triết rời khỏi nhà ông cụ Tiêu, nhưng ông cụ Tiêu lại nhận một cuộc điện thoại, nhìn Thẩm Hạ Lan một cái, đi thẳng vào thư phòng.
Thẩm Hạ Lan bỗng có chút bất an trong lòng.