Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 592






CHƯƠNG 592: RỐT CUỘC ANH LÀ AI


Anh ta không cần nhà họ Diệp vinh hay nhục, cũng không quan tâm đến sự sống chết của Diệp Ân Tuấn, mà chỉ cần người đâm anh ta lúc ấy?


Rốt cuộc người đó là ai?


Tại sao anh ta lại không quan tâm tới sự sống chết của Diệp Ân Tuấn?


Chẳng lẽ anh ta thực sự hận Diệp Ân Tuấn đến thế ư?


Thẩm Hạ Lan đưa mắt nhìn Diệp Nam Phương, nhưng Diệp Nam Phương không giải thích gì, có điều cảm xúc ẩn chứa trong mắt anh ta khiến cô nhất thời không hiểu.


Diệp Nam Phương né tránh ánh mắt của cô, tiếp tục nói: “Người kia đã biến mất kể từ sau hành động lần đó, dù là quân đội hay tôi cũng không có tin tức gì về hắn ta, đoán chừng chỉ các anh mới có thể làm được điều này. Tôi đã tìm hắn ta năm năm rồi nhưng vẫn không tìm thấy. Vì vậy nói với cấp trên của ông, trong vòng một ngày phải đưa người đến thành phố ngầm, tự nhiên tôi sẽ đưa Thẩm Hạ Lan ra trao đổi, nhưng nếu qua một ngày vẫn chưa tới, tôi sẽ giết cô ta, khiến kế hoạch của các ông trở nên vô dụng hoàn toàn.”


“Cậu đợi đó, tôi sẽ liên lạc với cấp trên ngay, nhưng cậu không được phép làm bậy. Diệp Nam Phương, cậu nhất định phải đảm bảo an toàn cho Thẩm Hạ Lan, bây giờ tôi muốn nghe giọng nói của cô ấy.”


Nghe Khôn gia nói vậy, Diệp Nam Phương rất hào phóng đưa điện thoại cho Thẩm Hạ Lan.


“Tôi rất ổn.”


Thẩm Hạ Lan chỉ nói ba từ đã bị Diệp Nam Phương giật điện thoại lại.


“Nghe thấy chưa? Cô ta rất ổn, đừng nghĩ tới việc tìm tôi. Nếu tôi có thể dụ Diệp Ân Tuấn đến thì đương nhiên cũng có bản lĩnh ẩn núp dưới mí mắt anh thêm một ngày. Khôn gia, đừng chọc tức tôi, ông biết chuyện gì tôi cũng làm được mà. Diệp Ân Tuấn là anh trai tôi, tôi còn không để ý tới sự sống chết của anh ta, ông nghĩ tôi sẽ quan tâm một người phụ nữ xa lạ sống hay chết sao? Thẩm Hạ Lan đối với tôi chẳng có tác dụng gì, nhưng với các ông có ý nghĩa như thế nào, tôi nghĩ ông biết rõ hơn tôi.”


“Diệp Nam Phương, cậu điên rồi! Quả nhiên không hổ là em trai ruột của Diệp Ân Tuấn! Cậu đợi đấy!”


Sau khi cúp máy, Khôn gia nhanh chóng liên lạc với cấp trên.


Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Nam Phương, cuối cùng hỏi một câu: “Tại sao?”


“Tại sao cái gì?”


“Tại sao lại làm như thế? Anh thật sự oán hận anh trai của anh tới vậy sao?”


Thẩm Hạ Lan nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt mình, cô bỗng cảm thấy hơi chua xót thay Diệp Ân Tuấn.


“Năm năm qua, anh trai anh vẫn luôn sống trong cảm giác áy náy đối với anh, luôn hối hận vì lẽ ra không nên để anh rời khỏi Hải Thành, không nên để anh tham gia vào bất cứ hành động nào. Anh có biết anh ấy tưởng anh đã chết, năm năm qua sống như một cái xác không hồn không? Thế nhưng anh lại oán hận anh ấy và còn không để ý tới sự sống chết của anh ấy? Các anh là anh em ruột, được sinh ra trong cùng bụng mẹ cơ mà?”


“Anh em ruột? Nếu là anh em ruột thì tại sao không ngăn cản lúc tôi rời khỏi Hải Thành? Nếu là anh em ruột, trong hành động ở Vân Nam khi đó, anh ta biết rõ tôi gặp nguy hiểm thì sao không đến cứu tôi trước? Cô luôn miệng nói năm năm qua anh ta sống trong áy náy, vậy năm năm này cô ở đâu? Cô có ở bên cạnh anh ta không? Anh ta nói gì cô cũng tin hả? Thẩm Hạ Lan, chỉ có phụ nữ các cô mới có thể tin anh ta thôi!”


Diệp Nam Phương lạnh lùng nói, trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng và bất bình.


Thẩm Hạ Lan hít một hơi thật sâu: “Đúng vậy, năm năm qua tôi không ở bên cạnh anh ấy, nhưng tôi tin lời anh ấy nói. Vì đứa em trai là anh, anh ấy chịu mang tiếng xấu để rước Sở Anh Lạc về nhà họ Diệp. Anh thật sự cho rằng anh ấy có ý với Sở Anh Lạc ư? Nếu thật là vậy thì anh đã chết rồi. Sở Anh Lạc sống ở nhà họ Diệp năm năm, vì sao giữa họ chưa xảy ra chuyện gì? Anh ấy chỉ đang chăm sóc vợ con anh thay anh thôi! Thậm chí vì họ, năm năm trước khi biết tôi mang thai, sợ tôi xảy ra mâu thuẫn với Sở Anh Lạc, anh ấy còn muốn đưa tôi đi. Trong lòng anh ấy, vị trí của đứa em trai là anh quan trọng hơn bất kỳ người nào, tại sao bây giờ anh có thể làm vậy với anh ấy?”


Thẩm Hạ Lan vừa nghĩ đến những gì Diệp Ân Tuấn phải chịu đựng thì lòng lại đau như cắt.


“Chúng tôi đã kết hôn ba năm mà vẫn chưa có con, anh biết anh ấy mong muốn có con tới nhường nào không? Anh biết khi biết tin tôi mang thai, tâm trạng anh ấy ra sao không? Lúc ấy tôi không hiểu, cũng nghĩ anh ấy thích Sở Anh Lạc, cái thai trong bụng Sở Anh Lạc là con của anh ấy, thậm chí anh ấy còn không giải thích với tôi. Anh ấy đã làm rất nhiều thứ cho anh, thậm chí còn cho Diệp Tranh quyền sở hữu cổ phần của mình trong nhà họ Diệp, anh thật sự nghĩ anh ấy chỉ vì áy náy thôi ư?”


Diệp Nam Phương quay đầu đi, không nhìn Thẩm Hạ Lan, anh ta khẽ nói: “Cho dù anh ta thật sự tốt với Diệp Nam Phương thì thế nào? Mọi thứ đã muộn rồi.”


“Có ý gì? Vì sao lại nói anh ấy tốt với Diệp Nam Phương? Anh không phải Diệp Nam Phương sao?”


Thẩm Hạ Lan nhạy cảm nhận ra sơ hở trong lời nói của Diệp Nam Phương, bèn vội hỏi một câu, trong lòng lại bắt đầu có chút thấp thỏm không yên.


Diệp Nam Phương quay đầu lại nhìn Thẩm Hạ Lan, anh ta nhìn rất lâu, cho đến khi Thẩm Hạ Lan nghĩ rằng anh ta sẽ không lên tiếng thì anh ta chỉ vào mặt mình: “Khuôn mặt của tôi cũng giống cô, và cũng giống Phương Đình. Cô ta là diện mạo gốc, còn cô thì phẫu thuật thẩm mỹ thành dáng vẻ này, tôi cũng thế, chẳng lẽ cô không nhìn ra sao?”


Thẩm Hạ Lan ngây ngẩn cả người.


“Anh nói gì cơ?”


“Hãy nhìn khuôn mặt của tôi cho kỹ, khuôn mặt giống hệt chồng cô này, sau đó nói cho tôi biết, cô thấy được gì?”


Diệp Nam Phương chủ động tới gần Thẩm Hạ Lan.


Mặt của Diệp Nam Phương vẫn giống hệt Diệp Ân Tuấn, nhưng Thẩm Hạ Lan nhìn kỹ phía dưới, cô đột nhiên phát hiện mặt của anh ta có dấu vết dùng dao kéo.


“Anh phẫu thuật thẩm mỹ à?”


“Đúng vậy! Nhưng tay nghề của đối phương rất cao siêu, để người ta khó mà nhìn ra được.”


Nghe Diệp Nam Phương nói vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức sửng sốt, cô lùi lại một bước theo bản năng rồi chỉ vào Diệp Nam Phương hỏi: “Anh không phải Nam Phương, vậy anh là ai?”


“Tôi là ai? Năm năm qua, tôi đã sắp quên mình là ai rồi, tôi cũng từng nghĩ mình là Diệp Nam Phương, tôi hi vọng Diệp Nam Phương còn sống hơn bất cứ ai.”


Khi nói đến đây, đôi mắt anh ta ươn ướt, cảm giác đau khổ ấy cũng khiến Thẩm Hạ Lan cảm nhận được.


“Nam Phương đã chết?”


“Chết rồi, đã chết năm năm trước. Cô thật sự cho rằng vào hành động khi đó, kẻ ám sát Diệp Nam Phương sẽ giữ lại người sống à? Linh hồn của anh ấy đã tan biến từ năm năm trước. Tôi đã tận mắt nhìn anh ấy nằm trong vòng tay tôi, từng câu từng chữ nói ra lời trăng trối của mình. Anh ấy nhờ tôi nói cho anh trai anh ấy biết, đời này anh ấy chưa bao giờ oán hận anh ta. Anh ấy rất tự hào khi có một người anh trai như anh ta trong cuộc đời này. Anh ấy nói, cuối cùng mình cũng làm được một chuyện vinh quang hơn anh trai mình, cuối cùng anh ấy cũng thắng anh trai mình một lần trong đời.”


Dứt lời, anh ta bật khóc, nước mắt nóng hổi chảy dài trên khóe mắt.


Trong lòng Thẩm Hạ Lan rất khiếp sợ, run rẩy và bất ngờ.


“Nếu anh ấy đã nói không oán hận Diệp Ân Tuấn, vậy tại sao anh…”


“Tôi thấy không đáng cho anh ấy! Tôi bất bình thay anh ấy! Trong hành động năm đó, rõ ràng Diệp Ân Tuấn có cơ hội cứu Nam Phương ra trước, nhưng anh ta không làm vậy. Anh ta tình nguyện đi cứu người khác cũng không đưa anh ấy ra trước! Cuối cùng khi Nam Phương chết, anh ta cách anh ấy rất gần, gần tới mức chỉ cần đưa tay ra là có thể đụng tới, thế nhưng vì khoảng cách một cách tay này, anh ta đã hại chết anh ấy!”


“Không đâu! Diệp Ân Tuấn luôn rất yêu Nam Phương, anh ấy không thể không đi cứu Nam Phương được, trừ khi có người khác cần anh ấy cứu hơn.”


Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến đối phương hơi tức giận.


“Đúng đấy, có một người vô cùng quan trọng cần Diệp Ân Tuấn đi cứu, nhưng anh ta làm anh hùng làm gì? Ở đó nhiều người như vậy đều cần anh ta cứu sao? Nam Phương tin tưởng anh ta, sùng bái anh ta như thế, vì sao anh ta không cứu anh ấy trước?”


Anh ta túm cổ áo Thẩm Hạ Lan, sự tức giận giữa hai hàng lông mày lộ rõ.


Thẩm Hạ Lan không cách nào trả lời câu hỏi này của anh ta.


Cô không phải Diệp Ân Tuấn, nhưng cô biết chắc chắn khi đó Diệp Ân Tuấn có suy tính riêng, cũng có thể anh ấy không biết Diệp Nam Phương sẽ không thoát được.


“Nam Phương là lính, anh ấy cũng rất giỏi võ, không thể không tự vệ được. Tôi nghĩ lúc đó Diệp Ân Tuấn cũng nghĩ thế này.”


Câu nói của Thẩm Hạ Lan khiến anh ta ngây ra một lúc, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng, Nam Phương rất giỏi võ, cũng đủ để tự vệ, nhưng có quá nhiều kẻ hèn, có người đâm một đao sau lưng anh ấy, mà người đó chính là người anh em anh ấy từng tin tưởng nhất!”


Nói tới đây, người nọ buông Thẩm Hạ Lan ra.


Giờ Thẩm Hạ Lan mới hiểu tại sao người này lại muốn giả trang thành Diệp Nam Phương.


Anh ta dùng thân phận của Diệp Nam Phương gia nhập tổ chức Ám Dạ của nhà họ Diệp, sau đó lợi dụng thế lực của tổ chức tìm kiếm người này, tiếc là năm năm qua không có kết quả gì, anh ta không thể không quay lại Hải Thành, dùng cấp dưới của Diệp Ân Tuấn để ép đối phương ra mặt.


Từ sự bảo vệ Diệp Nam Phương trong lời nói của anh ta, Thẩm Hạ Lan biết chắc chắn người này là anh em tốt nhất hoặc là chiến hữu của Diệp Nam Phương.


“Rốt cuộc anh là ai?”


Câu hỏi của Thẩm Hạ Lan khiến đối phương im lặng một lúc, sau đó khẽ nói: “Tôi tên Phương Ngôn, là một người lính rất rất bình thường, nhưng khi nhận nhiệm vụ bí mật, Diệp Nam Phương lại chọn tôi. Chúng tôi sống ở Vân Nam năm năm, ăn chung nồi cơm, ngủ chung lều trại. Anh ấy chăm sóc tôi như anh ruột, không chê tôi đần, việc gì cũng giao cho tôi, thậm chí trong hành động dụ địch lần nọ, tôi suýt chết ở Tam Giác Vàng, Nam Phương đã một mình vượt qua khu vực không ai quản lý của Tam Giác Vàng và đưa tôi về từ trong đống xác chết, nhưng anh ấy lại suýt chết. Lúc đó tôi đã thề, anh ấy là anh ruột của tôi, dù có chuyện gì tôi cũng sẽ ở bên anh ấy. Thế nhưng anh ấy đã chết, cứ vậy chết trước mặt tôi, máu của anh ấy còn ấm, ánh mắt của anh ấy vẫn quen thuộc và trong suốt như thế, nhưng cuối cùng tôi không được gặp anh ấy nữa. Cô có biết không? Tôi thật sự rất may mắn vì hiện tại được mang khuôn mặt của anh ấy, mỗi sáng sớm soi gương, tôi đều rất muốn thấy anh ấy cười với tôi. Năm năm qua, nếu không có khuôn mặt này, tôi sợ một ngày tôi cũng không sống nổi!”


Phương Ngôn sờ mặt mình, nở nụ cười có chút điên cuồng.


Thẩm Hạ Lan không thể hiểu được tình cảm này, chỉ là đột nhiên không biết nên nói gì.


“Người đâm sau lưng Nam Phương là ai?”


“Một người từng là bạn chí cốt của Nam Phương, một phần tử biến chất trong quân đội. Tất cả mọi người đều nghĩ người nọ đã chết trong hành động ở Vân Nam, thậm chí quốc gia còn trao cho anh ta danh hiệu liệt sĩ giống Nam Phương, nhưng tôi biết anh ta còn sống, hơn nữa sống rất tốt! Anh ta được người khác bảo vệ, anh ta đã từng là thủ trưởng liên lạc đơn phương với Nam Phương, ngoài anh ta ra không ai biết thân phận thật sự của Nam Phương. Do anh ta tiết lộ thân phận của Nam Phương, cũng chính anh ta đã đâm Nam Phương một đao khi anh ấy đi báo cáo hành động thành công với anh ta! Người này nên bị bâm thây vạn đoạn phải không?”


Những lời của Phương Ngôn khiến Thẩm Hạ Lan vô thức gật đầu, nhưng câu nói kế tiếp của Phương Ngôn lại khiến cô lập tức sững sờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK