Hai người nhìn nhau mỉm cười.
Lam Tử Thất rời khỏi bệnh viện.
Bên ngoài đang mưa bé, tí ta tí tách, mang theo ít hơi lạnh.
Cô nhìn xung quanh, bây giờ thì chỉ còn lại một mình cô, con đường sau này mang ba người bệnh tật cùng đồng hành, con đường này không dễ đi, nhưng cô không thể không đi.
Mặc kệ là ba, em trai hay là Tống Đình, đều là người cô không buông bỏ được. Nếu đã như thế, cắn răng cũng phải đi tiếp.
Cô tin, sau cơn mưa tóm lại sẽ nhìn thấy cầu vồng.
Lam Tử Thất hít sâu một hơi, không nỡ bắt taxi, một mình đội mưa đi trên con đường.
Cô không ngừng tìm kiếm đơn vị tuyển dụng, nhưng đều không như ý nguyện.
Chi phí cô cần bây giờ quá lớn, công việc bình thường căn bản không thể gánh được những khoản này.
Phải làm sao?
Lễ nào thật sự phải tới những nơi mua vui kia?
Không!
Lam Tử Thất không cho phép mình như vậy, cũng không thể như thế.
Người con gái Tống Đình yêu sâu sắc bắt buộc phải là một cô gái trong trắng. Cô không thể vấy bẩn Tống Đình.
Lam Tử Thất vuốt mặt, nhìn thấy cách không xa có diễn viên quần chúng đang quay phim, mắt của cô bỗng trở nên tư lự.
Bước vào giới giải trí có lẽ sẽ rất khó, nhưng nếu như thật sự thành công, tiền thuốc men của ba, em trai và Tống Đình cũng sẽ có.
Lam Tử Thất dường như tìm được phương hướng.
Cô nhanh chóng đi tới chỗ diễn viên quần chúng.
*Xin hỏi, các người còn cần diễn viên quần chúng không?”
Giọng nói của Lam Tử Thất không lớn, lại mang theo sự trong trẻo tự nhiên, không khỏi khiến người khác cảm thấy mới lạ.
Đạo diễn liếc nhìn Lam Tử Thất, lập tức bị thu hút bởi ánh sáng trong đáy mắt của Lam Tử Thắt.
“Cô tới xin việc sao?”
“Phải.”
Lam Tử Thắt trước giờ chưa từng làm nghề này, có điều cô bây giờ không thể không làm như vậy.
Đạo diễn vẫy tay.
“Cô lại đây. Chúng tôi bây giờ cần một thi thể, có điều bởi gì thời gian quá dài, khả năng phải giả chết ở trong mưa khoảng nửa tiếng, cô có thể làm được không?”
“Tôi có thể!”
Lam Tử Thất biết, nước mưa lúc này rất lạnh, dầm mưa nửa tiếng chắc chắn sẽ đông cứng, thậm chí sẽ bị cảm, nhưng cô còn con đường khác có thể đi sao?
Không có!
Cho dù phía trước có đầy rẫy chông gai, cô cũng phải bước tiếp.
Thấy sự kiên trì và cố chấp trong mắt Lam Tử Thất, đạo diễn kêu người dẫn Lam Tử Thắt đi thay quần áo, khi Lam Tử Thắt đi qua bên cạnh anh ta, đạo diễn tháp giọng nói: “Nếu như cô có thể kiên trì được nửa tiếng, tôi hôm nay trả cho cô 900 nghìn.”
900 nghìn!
Con số này khiến Lam Tử Thất có một chút tinh thần.
“Tôi nhất định có thể!”
“Trước tiên uống bát canh gừng đi.”
Đạo diễn không có nhìn Lam Tử Thất nữa, trực tiếp căn dặn trợ lý.
Lam Tử Thất được dẫn đi, uống canh gừng, trên người ít nhiều ấm áp hơn một chút, lúc này mới lùi ra ngoài.
Nước mưa rất lạnh, táp vào người rất đau, nhưng Lam Tử Thất giống như một người chết nằm ở đó, không nhúc nhích, thậm chí mắt cũng không động đậy.
Thời gian nửa tiếng không dài không ngắn, lại đủ khiến một cô gái mặc quần áo mỏng đông cứng.
Đợi sau khi quay xong cảnh này, đạo diễn rất là hài lòng.
“Rất tốt! Mau kéo người dậy, trả tiền, thuận tiện lấy số điện thoại của cô ấy. Diễn viên như này không có nhiều, lần sau khi có việc nhớ tìm cô ấy.”
Có câu nói này của đạo diễn, trong lòng Lam Tử Thất yên tâm hơn nhiều rồi.
Trợ lý đưa cho Lam Tử Thất 900 nghìn, lại xin số điện thoại của cô, lúc này mới cùng những người khác rời đi.”
Lam Tử Thất run lẫy bầy, không ngừng hắt hơi.
Cô sờ mũi của mình, nhìn 900 nghìn hơi ướt trong tay, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười.
Hy vọng vẫn có có phải không?
Đây không phải đã kiếm được 900 nghìn rồi sao?
Nếu như mỗi ngày đều có 900 nghìn, một tháng sẽ có 30 triệu. Tuy vẫn có chút như muối bỏ bể, nhưng tóm lại vẫn có thể nhìn thấy hy vọng.
Cô đứng dậy nhắc chân nhảy tại chỗ một lúc, lúc này mới sửa soạn lại, sau đó xoay người rời đi.
Lam Tử Thất vừa đi chưa được mấy bước thì nhìn thấy một chiếc xe dừng ở bên đường cản đường đi của cô.
Cô hơi sững người.
Người này cô biết, là trợ lý của đạo diễn vừa rồi.
“Xin hỏi còn có chuyện gì sao?”
Lam Tử Thất lịch sự hỏi.
Trợ lý mở cửa số xe ra, thấp giọng nói: “Đạo diễn của chúng tôi rất tán thưởng cô, tối nay tới đây, đạo diễn bảo đảm cô có thể một bước lên mây.”
Nói xong, anh ta trực tiếp đưa cho Lam Tử Thất một chiếc thẻ.
Lam Tử Thất cúi đầu nhìn, cả gương mặt đều đen đi.
Đó là một chiếc thẻ phòng của khách sạn.
Điều này đại biểu cái gì, Lam Tử Thất rất rõ.
*Xin lỗi, tôi không làm những chuyện này.”
Lam Tử Thất trực tiếp ném chiếc thẻ phòng lại.
Trợ lý thây Lam Tử Thất như thế thì lập tức nổi nóng.
“Cô sao lại không biết tốt xấu thế chứ? Tôi nói cho cô biết, lỡ chuyến này thì không có bến khác đâu, cô biết đạo diễn của chúng tôi là ai không? Số người xếp hàng đợi anh ấy liếc mắt còn đếm không hết, đây là cơ hội duy nhất của cô.”
“Tôi không bán thân.”
Lam Tử Thất nói xong thì xoay người rời đi, không có bắt kỳ sự do dự nào.
Khi quyết định muốn bước vào giới giải trí thì cô biết mình sẽ không quá thuận lợi, nhưng không ngờ loại chuyện này lại tới nhanh như vậy.
Cô chẳng qua chỉ là một diễn viên quần chúng mà thôi.
Nhưng khi nghĩ lại nửa tiếng trước quần áo mỏng manh cô mặc bị nước mưa táp vào người, khiến vóc dáng hoàn mỹ của cô lộ ra ở trước mắt mọi người, Lam Tử Thất lại cảm thấy có hơi xấu hỗ.
Con đường này rốt cuộc có nên đi hay không?
Đây là cách nhanh nhất kiếm được tiền trong thời gian ngắn.
Cô cần tiền!
Ba cần, em trai cần, Tống Đình cũng cần!
Công việc bình thường căn bản không thể gánh được áp lực lớn như vậy, cô chỉ có thể nhắm mắt đi tiếp.
Là cô không quyền không thế, như này lăn lộn trong giới giải trí, có thể bảo vệ sự trong trắng của mình được bao lâu?
Trong lòng Lam Tử Thất rất khó chịu.
Cô về nhà thay một bộ đồ sạch sẽ, mũi đã có hơi ngạt rồi. Cô vội vàng nấu nước gừng uống, rồi uống ít thuốc.
Nhìn thấy thời gian sắp tới trưa rồi, cô đi ra nấu cơm cho Lam Dũng.
Lam Dũng thấy dáng vẻ Lam Tử Thất hình như không tốt lắm, lo lắng hỏi: “Chị, chị có phải bị cảm rồi không? chị vừa rồi ra ngoài không mang ô sao?”
“Không sao, bận việc của em đi. Chị nghe nói em làm phiên dịch ở tập đoàn Hoàn Trí rồi?”
“Dạ”
Lam Dũng gật đầu.
Lam Tử Thất cười rất dịu dàng.
“Khá tốt, đừng vất vả quá, có chị ở đây.”
“Em mới là đàn ông trong nhà có được không hả?”
Lam Dũng có hơi buồn.
Áp lực của Lam Tử Thất quá lớn, cho dù anh ta là một người đàn ông cũng cảm thầy có hơi không chịu nổi, càng huống chỉ là một cô gái như Lam Tử Thất.
Anh ta có lúc cảm thấy tìm được chị gái về chưa chắc là chuyện tốt, nếu như nhà họ Lam bọn họ không tìm Lam Tử Thất về, có lẽ bây giờ cuộc đời của Lam Tử Thất sẽ khác.
“Chỉ…”
“Được rồi, chị đã mượn Hạ Lan một ít tiền, lát chị liên lạc với bác sĩ Tiêu lần trước khám chân cho em, chị cứ cảm thấy có thể chữa được.”
Nghe thấy Lam Tử Thất nói như vậy, Lam Dũng trực tiếp từ chối.
“Em không chữa. 600 triệu đủ cho chúng ta sống tốt một khoảng thời gian. Nếu như dùng cho em rồi, vẫn không nhát định có hiệu quả, ngộ nhỡ không khỏi, số tiền này uổng phí rồi.”
“Vậy cũng phải chữa, chuyện này chị nói là được.”
Lam Tử Thất nói rất kiên định, bỗng khiến hốc mắt Lam Dũng đỏ lên.