Cuối cùng cô đã không bảo vệ được con mình.
Có lẽ đây là ý trời.
Sau khi phát hiện Diệp Ân Tuấn ngoại tình, cô không biết phải giải quyết đứa bé này thế nào nữa, sau đó cô xảy ra tai nạn và đứa bé đã rời xa thế giới này.
Nghĩ đến điều này, trái tim Thẩm Hạ Lan rất đau đớn và khó chịu.
Cô muốn khóc, nhưng lại cảm thấy nước mắt đã cạn khô, không thể rơi một giọt nước mắt nào.
Cô chỉ có thể ngơ ngác nhìn lên trần nhà, không biết đang nghĩ gì, làm ngơ Diệp Ân Tuấn.
Thầy cô như vậy, Diệp Ân Tuấn càng khó chịu hơn.
“Nếu em cảm thấy không thoải mái thì có thể đánh anh mắng anh, chỉ cần em đừng kìm nén bản thân mình.”
Thẩm Hạ Lan giống như không hề nghe thấy, cô vẫn nhìn lên trần nhà.
Màu trắng của tuyết tượng trưng cho sự thánh thiện, liệu đứa con của cô có được lên thiên đàng không?
Cô không xứng làm một người mẹ.
Năm năm trước cô có thể bảo vệ được đứa trẻ nhưng năm năm sau cô thật vô dụng.
Thẩm Hạ Lan nằm đó không nói một lời.
Y tá đến đổi bình truyền dịch cho cô.
Tiêu Niệm Vi đến kiểm tra cho cô, sau đó nói với cô vài câu, cô cũng chỉ gật đầu nhẹ, hình như rất mệt mỏi.
Khi mọi người đã đi hết thì chỉ còn lại Diệp Ân Tuấn ở đó, Thẩm Hạ Lan nhắm mắt nghỉ ngơi, hoàn toàn tiến vào trạng thái ngủ.
Cô không khóc không cười không ồn ào, thậm chí không nói một câu, cô như vậy khiến Diệp Ân Tuấn rất đau lòng và lo lắng, nhưng lại không thể làm gì được.
Không còn cách nào khác, anh đành bảo Phi đưa Diệp Nghê Nghê đến đây.
Khi Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Nghê Nghê, ánh mắt cô khẽ chuyển động, sắc mặt cũng có chút cải thiện, nhưng vẫn còn yếu ớt.
“Mẹ, mẹ ốm sao?”
“Đến đây để mẹ ôm nào!”
Thẩm Hạ Lan đưa tay về phía con gái mình.
Diệp Nghê Nghê ngoan ngoãn trèo lên giường, đưa bàn tay nhỏ bé ra ôm chặt Thẩm Hạ Lan, vỗ nhẹ vào lưng cô, nói nhỏ: “Mẹ đừng sợ, Nghê Nghê sẽ ở bên mẹ, con biết tiêm thuốc với uống thuốc rất khó chịu, nhưng mẹ là người kiên cường nhất có đúng không nào? Mẹ có thể vượt qua mà, Nghê Nghê thổi cho mẹ nhé, phù phù, không đau, không đau nữa rồi.”
Nói xong, Diệp Nghê Nghê thổi vào chỗ cây kim trên mu bàn tay của Thẩm Hạ Lan, dáng vẻ kia khiến mắt Thẩm Hạ Lan đỏ hoe.
“Mẹ không đau nữa, mẹ không đau chút nào hết.”
Cô ôm chặt Diệp Nghê Nghê, cuối cùng cũng bật khóc.
Diệp Ân Tuấn thấy cô khóc thì mới thở phào nhẹ nhõm, anh nhanh chóng đưa giấy qua nhưng Thẩm Hạ Lan không nhìn thấy, cô tự mình lấy khăn lau nước mắt, cô sờ đầu Diệp Nghê Nghê nói: “Bệnh viện không phải nơi tốt lành gì, con và chú Phi về đi, mẹ nghỉ ngơi vài ngày là sẽ khỏe lên thôi. Sau khi mẹ khỏe hơn, mẹ sẽ đến gặp con có được không? Lúc mẹ không có nhà thì con phải ngoan ngoãn, có biết không?”
“Con biết rồi, mẹ ơi, mẹ phải chăm sóc bản thân nhé.”
“Được.”
“Ngoéo tay nào.”
Diệp Nghê Nghê duỗi ngón tay út về phía Thẩm Hạ Lan.
Sau khi Thẩm Hạ Lan và con gái ngoéo tay xong, Diệp Nghê Nghê được đưa đi.
Bây giờ Diệp Ân Tuấn thật sự rất sợ ở một mình với Thẩm Hạ Lan.
Cô mắng mình cũng được, đánh mình cũng được nhưng cô đừng đối xử lạnh nhạt với anh như vậy.
Thẩm Hạ Lan thực sự coi anh như không tồn tại.
Diệp Ân Tuấn rót cho cô một cốc nước ấm, nhưng Thẩm Hạ Lan không nhận lấy, cô nhắm mắt đi ngủ.
Khi Lam Tử Thất biết tin Thẩm Hạ Lan bị tai nạn thì vội chạy đến, lúc đến nơi thì Thẩm Hạ Lan đã ngủ.
“Sao lại xảy ra chuyện này được? Là tôi không tốt, không nên để cô ấy một mình.”
Thầy Lam Tử Thất tự trách mình, Diệp Ân Tuấn nói: “Không liên quan đến cô.”
“Tâm trạng của cô ấy có ổn không?”
“Ngoại trừ việc không nói chuyện với tôi và thích ngủ hơn thì mọi thứ khác đều ổn.”
Chương 992
Diệp Ân Tuấn có chút đau khổ.
Lam Tử Thất nhìn anh, trầm giọng nói: “Để lát nữa tôi khuyên cô ấy.”
“Không cần đâu.”
Diệp Ân Tuấn cũng rất cứng đầu.
Cho dù Thẩm Hạ Lan có phót lờ anh thì anh vẫn chăm sóc cô tận tình như cũ.
Thẩm Hạ Lan cũng không tranh cãi với anh, không đuổi anh đi, để mặc anh chăm sóc, chỉ là không nói chuyện, ăn no thì đi ngủ, cơ thể khôi phục rất nhanh.
Sau hơn một tuần, sức khỏe của Thẩm Hạ Lan đã tốt hơn rất nhiều.
Cô yêu cầu xuất viện.
Diệp Ân Tuấn hỏi Tiêu Niệm Vi, sau khi biết Thẩm Hạ Lan có thể xuất viện về nhà để hồi phục sức khỏe thì anh nhanh chóng sắp xếp xe và máy bay trực thăng, dự định sẽ đưa Thẩm Hạ Lan trở lại Hải Thành trong đêm.
Thẩm Hạ Lan đưa thỏa thuận ly hôn cho Diệp Ân Tuấn.
“Chúng ta ly hôn đi.”
Thẩm Hạ Lan rất bình tĩnh nói, không có quá nhiều cảm xúc, giống như tất cả cảm xúc đã chìm xuống đáy biển, vô cùng tĩnh lặng.
Tay Diệp Ân Tuấn có hơi run, anh nhìn bốn chữ thỏa thuận ly hôn chói mắt đó, rất lâu vẫn chưa lên tiếng.
“Anh không đồng ý.”
“Tôi không thảo luận với anh, tôi chỉ thông báo cho anh thôi, tôi cũng sẽ không trở về Hải Thành với anh, tôi sẽ tạm thời ở lại đây. Tạm thời bây giờ tôi chưa muốn thông báo với bọn trẻ, tôi cũng sẽ không giành quyền nuôi con với anh, tôi tin anh sẽ đối xử tốt với các con và sẽ không bạc đãi chúng. Dạo gần đây tôi bận việc riêng, có thể không có thời gian chăm sóc cho chúng nên tạm thời giao cho anh, khi nào công việc ổn định rồi thì tôi sẽ đón bọn trẻ đến chơi.”
Thẩm Hạ Lan không xem trọng lời từ chối của Diệp Ân Tuấn, cô tự nói.
Trái tim Diệp Ân Tuấn đang rỉ máu.
“Tôi sẽ không để em làm việc một mình ở thành phố B, nếu em không muốn thấy tôi thì tôi sẽ rời đi, nếu em muốn phát triển sự nghiệp thì tôi sẽ giao toàn bộ nhà họ Diệp lại cho em.”
“Tôi không cần đồ của anh, cũng không cần sự thương xót của anh. Diệp Ân Tuấn, khi ở bên cạnh anh, tôi không có mưu đồ gì, khi rời đi vẫn như vậy. Anh biết không, từ lúc bắt đầu tôi trao ra tình yêu của mình, ba năm đó anh không yêu tôi, nhưng tôi vẫn kiên trì, đó là bởi vì tôi tin rằng sớm muộn gì anh cũng sẽ động lòng với tôi, bây giờ chúng ta sắp chia tay rồi, cũng không phải vì gì khác, chỉ là vì đã không còn tình yêu nữa. Hôn nhân có tình yêu là mật ngọt, hôn nhân không có tình yêu là nhà tù, chúng ta hà tất gì phải nhốt nhau trong cái nhà tù ấy? Nếu sau này anh muốn tái hôn thì tôi vẫn sẽ chúc phúc cho anh, chỉ cần cô ta đối xử tốt với các con là được.”
“Không có người phụ nữ khác, anh cũng sẽ không tái hôn. Thẩm Hạ Lan, đời này em đừng mơ ly hôn với anh!”
Diệp Ân Tuấn có chút lo lắng.
Thẩm Hạ Lan hờ hững nói: “Tùy anh, đến thời hạn 6 tháng sau tôi sẽ khởi tố ly hôn, tôi không cần thứ gì của anh hết, tôi thực sự rất mệt mỏi. Đứa con này mắt rồi, tôi rất buồn, cũng rất đau lòng, tôi cảm thấy mình sắp kiệt sức rồi, cho nên tôi không còn sức để gây gỗ với anh nữa, cũng không muốn tranh cãi với anh làm gì, tôi chỉ muốn ly hôn, nếu anh thật sự đã từng thật lòng yêu tôi thì hãy thành toàn cho tôi đi.”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan gọi cho Lam Tử Thất bảo cô đến đón mình.
Khi Lam Tử Thất đến, nhìn thấy khí lạnh quanh thân Diệp Ân Tuấn thì có chút luống cuống.
“Hạ Lan, tớ nghĩ cậu vẫn…”
“Ngay cả cậu cũng không cần mình nữa sao?”
Lúc Thẩm Hạ Lan mở đôi mắt ngân ngắn nước nhìn Lam Tử Thất thi trái tim Lam Tử Thất hơi nhói đau, cô không nói được lời nào.
“Tớ đưa cậu đi.”
Lam Tử Thất đỡ Thẩm Hạ Lan đi qua người Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn bất ngờ đưa tay ra giữ chặt tay của cô, anh sợ buông tay ra thì anh thật sự sẽ mắt cô.
“Buông ra.”
Thẩm Hạ Lan không quay đầu lại.
Cô không dám quay lại, cũng không thể quay lại, bởi vỉ cô sợ mình sẽ luyến tiếc.
‘Yêu một người có thể cần một giây, nhưng để quên một người có thể sẽ cần cả đời.
Cô yêu Diệp Ân Tuấn, nhưng cô không thể chịu đựng người đàn ông cô yêu lại qua lại với người phụ nữ khác.
Dấu son kia như một mỏ hàn đâm vào ngực cô, thương tích chồng chất, máu me đầm đìa, vô cùng đau đớn, nhưng lại không thể phai mờ.
Chương 993
Nhưng Diệp Ân Tuấn không giải thích gì cả.
Nếu thực sự không có gì thì tại sao anh lại không nói một lời nào?
Anh chưa bao giờ nói dối mình, cho nên không giải thích có nghĩa là ngầm chấp nhận, có đúng không?
Thẩm Hạ Lan muốn thoát ra, nhưng làm thế nào cũng không thể thoát ra được.
“Diệp Ân Tuấn, anh còn muốn lưu luyến gì nữa? Khi anh làm chuyện gì kia, anh có từng nghĩ đến cảm xúc của tôi không?”
“Anh chưa từng làm gì có lỗi với em hết.”
Diệp Ân Tuấn vẫn nói như vậy.
Thẩm Hạ Lan nở một nụ cười gượng gạo, vành mắt ngắn lệ.
“Vậy thì tại sao anh lại không giải thích? Dầu son kia là gì? Anh và cô ta có quan hệ gì?”
“Không có quan hệ gì hết, anh không có quan hệ gì với cô ta hết.”
Thẩm Hạ Lan cười khổ.
“Hóa ra là tình một đêm, chỉ vì ba tháng đầu của thai kỳ không được làm nên anh không chịu nổi rồi sao?
Hay là anh cảm thầy một người phụ nữ như tôi có thể chịu đựng được sự lừa dối của anh trong suốt thai kỳ?”
Thẩm Hạ Lan quay đầu lại, hai mắt đã đẫm lệ.
“Tôi muốn lưu lại cho nhau một chút thể diện, nhưng tại sao anh phải làm như vậy? Nếu đã làm chuyện đó rồi thì đừng nghĩ đến chuyện giữ tôi lại. Thẩm Hạ Lan tôi là người thế nào chẳng lẽ anh không biết?
Một số lỗi lầm có thể tha thứ, nhưng có một số nguyên tắc, thứ cho tôi không thể tha thứ được.”
Thẩm Hạ Lan hắt tay Diệp Ân Tuấn ra.
Không phải vì sức lực cô lớn mà vì Diệp Ân Tuấn không muốn làm cô bị thương.
“Dù thế nào thì anh cũng sẽ không đồng ý ly hôn!”
Cuối cùng Diệp Ân Tuấn chỉ có thể cắn răng nói ra câu này.
“Tuỳ anh.”
Thẩm Hạ Lan không ép buộc nữa, Lam Tử Thất đỡ cô rời đi.
Bên ngoài đang có mưa phùn, mưa không lớn lắm nhưng thắm ở trên người có chút lạnh.
Diệp Ân Tuấn đưa áo khoác cho Thẩm Hạ Lan, nhỏ giọng nói: “Cho dù em không thích đồ của anh thì cũng đừng đối xử tệ với bản thân mình.”
Lần này, Thẩm Hạ Lan không từ chối.
Cô và Lam Tử Thất bắt một chiếc taxi rồi rời khỏi bệnh viện.
Từ trong kính chiếu hậu của chiếc xe nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đứng trong mưa nhìn họ rời đi.
Đôi mắt anh thâm quằng, không nhìn ra cảm xúc gì, nhưng lại khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Rõ ràng anh mới là người ngoại tình, tại sao cô lại cảm thấy buồn và không nỡ như vậy chứ?
Thẩm Hạ Lan cảm thầy mình quả thật quá vô dụng.
Cô ép mình nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế giả vờ ngủ.
Thấy bọn họ như vậy, Lam Tử Thất không khỏi có chút buồn bã, tiếc nuối.
“Có lẽ anh ấy thực sự có nổi khổ riêng.”
“Đừng nói nữa, Tử Thất, tớ mệt lắm.”
Thẩm Hạ Lan không nói nữa.
Lam Tử Thất cũng không nói gì nữa, cô đỡ Thẩm Hạ Lan trở về căn hộ đã thuê.
Thẩm Hạ Lan nằm xuống ngủ một ngày một đêm khiến Lam Tử Thất bị dọa sợ, nếu không phải các chỉ số của cô bình thường thì Lam Tử Thất đã cân nhắc đưa người đến bệnh viện lần nữa rồi.
Thầy Lam Tử Thất lo lắng cho mình, Thẩm Hạ Lan khẽ nói: “Tớ không sao, chỉ hơi không có sức thôi. Tớ nhớ lúc trước cậu nói có nhạc sĩ tìm cậu, mọi chuyện thế nào rồi?”
Nghe Thẩm Hạ Lan hỏi chuyện của mình, Lam Tử Thất chán nản nói: “Đã là lúc nào rồi mà cậu còn nghĩ đến chuyện của tớ hả? Điều quan trọng nhát bây giờ là cậu phải chăm sóc bản thân thật tốt, biết không?”
“Tớ muốn hỏi mà.”
Thẩm Hạ Lan rất kiên trì.
Lam Tử Thất nói: “Nhạc sĩ kia chính là nhạc sĩ tài giỏi Giang Sơn mà chúng tớ đi tìm, sau khi anh ta nghe bài hát của tớ thì dự định đào tạo tớ một tháng rồi sau đó cho phát hành album.”
“Đây là chuyện tốt, cậu mau thu dọn đồ đạc đi.”
“Vậy cậu phải làm sao? Sức khỏe của cậu vẫn còn yếu.”
Lam Tử Thất nói gì cũng không đồng ý.
Chương 994
Thẩm Hạ Lan khẽ nói: “Mục đích của chúng ta là gì? Tử Thất, cậu phải nghĩ đến ba và em trai của cậu, còn có Tống Đình nữa. Nhiều tiền như vậy đang đợi cậu đấy, cậu nỡ bỏ sao? Tớ cũng không phải bệnh nặng gì, chỉ là sẩy thai thôi mà, dưỡng bệnh một thời gian sẽ tốt lên thôi. Cậu ở bên cạnh tớ cũng chẳng có ích gì, tớ còn ít tiền, cậu giúp tớ tìm một y tá đến chăm sóc tớ là được rồi, còn cậu có thể đi làm chuyện của mình. Bây giờ cậu tạm thời không thể mở công ty điện ảnh được nên hãy dựa dẫm vào Giang Sơn rồi ký hợp đồng với một công ty điện ảnh để phát triển sự nghiệp.”
“Tớ không thể bỏ cậu lúc này được, nếu không nhờ cậu thì sao tớ có được cơ hội này? Hạ Lan, dù tớ có đi thì cũng phải đợi đến khi cậu hoàn toàn khỏe lên mới được.”
Thẩm Hạ Lan có nói gì thì Lam Tử Thất cũng không đồng ý để cô lại một mình.
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Tớ thật sự không sao hết, nếu cậu không yên tâm thì có thể giúp tớ tìm một người đến đây.”
“Aj”
“Khương Hiểu, lâu như vậy rồi chắc vết thương của cô ấy đã lành rồi. Bây giờ tớ định ly hôn với Diệp Ân Tuấn, bên cạnh tớ đều là người của anh ta, cũng chỉ có Khương Hiểu và Lam Thần là của người của tớ, bây giờ tớ chỉ có thể tin tưởng bọn họ thôi.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Lam Tử Thất nhanh chóng nhớ ra cô y tá Khương Hiểu kia.
“Được, cô ấy đến thì tớ sẽ đi, cậu không được phép đuổi tớ đi trước khi cô ấy đến đâu nhé.”
Lam Tử Thất kiên trì nói.
Thẩm Hạ Lan cũng không tranh cãi với cô nữa, cô gật đầu rồi tiếp tục ngủ.
Thấy cô như vậy, Lam Tử Thất cảm thấy rất đau lòng, nhưng cô cũng hết cách.
Chuyện tình cảm là chuyện của những người trong cuộc, người ngoài như bọn họ chỉ có thể bó tay.
Giấc ngủ này của Thẩm Hạ Lan khá yên ổn.
Khi cô tỉnh lại thì Khương Hiểu đã xuất hiện trước mặt cô.
“Đến nhanh như vậy sao?”
“Sếp Diệp cử người đưa chúng tôi đến đây.”
“Chúng tôi?”
Thẩm Hạ Lan nghe Khương Hiểu nói câu này thì nhất thời sửng sờ.
Khương Hiểu nhanh chóng gật đầu.
“Vâng, tôi và Lam Thần còn có một số đàn em của Lam Thần nữa. Sếp Diệp nói cho dù cô có đưa ra quyết định gì thì tôi và Lam Thần cũng đều là người của cô, cô có thể tùy ý sử dùng, không cần phải kiêng dè anh ấy.”
Thẩm Hạ Lan không lên tiếng.
Diệp Ân Tuấn quá hiểu cô, cũng vẫn cưng chiều cô như cũ, nhưng sự cưng chiều như bây giờ thực sự khiến cô rất khó chịu.
“Lam Thần đâu?”
Cô nhanh chóng chuyển chủ đề, sợ mình không thể kiềm chế được.
Khương Hiểu nhanh chóng nói: “Lam Thần đi điều tra vụ tai nạn xe rồi, nghe nói đối phương lái xe mang biển số giả, tài xế gây tai nạn cũng đã bỏ trốn, camera cũng không còn, anh ấy nói anh ấy có cách điều tra được.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Năng lực xử lý công việc của Lam Thần ngày càng tốt.
Cô không hỏi, cũng không muốn hỏi, cô chỉ cần kết quả.
“Vết thương của cô đã lành chưa?”
“Đã lành rồi, cảm ơn bà chủ quan tâm.”
Khương Hiểu nở nụ cười ngọt ngào khiến tâm trạng Thẩm Hạ Lan tốt hơn rất nhiều.
“Tôi đói rồi, cô làm cho tôi món gì đó được không? Tử Thất đi rồi sao?”
“Vâng, nhạc sĩ đã gọi cho cô ấy bảo cô ấy qua đó rồi. Bây giờ tôi sẽ nấu món gì đó ngon ngon cho bà chủ nhé, bà chủ muốn ăn gì?”
“Tùy cô, tôi ăn không nồi, cô nấu cho tôi chút cháo đi.”
Thẩm Hạ Lan không có nhiều hứng thú lắm.
Khương Hiểu vẫn làm một số món khác cho cô.
Thẩm Hạ Lan chỉ ăn hai miếng rồi không ăn nữa.
Khương Hiểu không ép cô ăn, lúc Thẩm Hạ Lan tỉnh thì nói chuyện phím với cô ta, nói những chuyện tầm phào giới giải trí, tâm trạng của Thẩm Hạ Lan cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Ân Tuấn không đến gặp cô, cũng không gọi cho cô.
Mặc dù Thẩm Hạ Lan cảm thấy có hơi không chịu đựng được nỗi nhớ nhung này, nhưng mà cảm thầy Diệp Ân Tuấn làm như vậy cũng coi như thức thời và khôn ngoan.
Chương 995
Dù sao thì kết cục đã định là phải chia tay, đau dài không bằng đau ngắn, cứ như vậy là tốt nhát.
Thẩm Hạ Lan cuối cùng cũng bước xuống giường sau hơn hai mươi ngày dưỡng thương.
Nửa đêm cô không ngủ được nên đi đến cửa số sát đất, lúc định mở rèm ra thì nhìn thấy một chiếc ô tô đậu ở dưới nhà, một người đàn ông đang dựa trước xe.
Đêm khuya, người đàn ông tựa vào cửa xe, điều thuốc giữa ngón tay sáng lên.
Dưới ánh đèn, bên chân người đàn ông đầy tàn thuốc.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng nắp sau tắm rèm.
Là Diệp Ân Tuấn!
Anh vẫn không rời đi!
Thẩm Hạ Lan không rõ mình đang có cảm xúc gì, cô chỉ cảm thấy hốc mắt mình có chút đau.
Cô nắp sau tắm rèm nhìn Diệp Ân Tuấn phía dưới, thấy trên vai anh có một tầng sương mỏng, trên lông mi anh cũng có chút ẩm ướt, điều thuốc châm liên tục đến rạng sáng.
Khương Hiểu đã thức dậy.
Cô ta ra khỏi nhà, không biết đã nói gì với Diệp Ân Tuấn, sau đó Diệp Ân Tuấn lên xe rời đi.
Không lâu sau, anh lại đến.
Trong cốp sau xe có rau và trái cây ăn trong một ngày của Thẩm Hạ Lan.
Khương Hiểu cầm những thứ đó vào nhà.
Diệp Ân Tuấn đưa mắt nhìn vị trí cửa số của Thẩm Hạ Lan, sau đó mới miễn cưỡng lái xe rời đi.
Thẩm Hạ Lan nhắm mắt lại.
Cô đợi cho tiếng động cơ xe đi hẳn rồi mới lại giường ngồi xuống.
Khi Khương Hiểu bước vào, cô ta bị Thẩm Hạ Lan dọa sợ hết hồn.
“Bà chủ, cô dậy sớm vậy?”
“Khương Hiểu, cô lừa tôi?”
Khương Hiểu lập tức hoảng sợ.
“Bà chủ, cô đừng tức giận, tôi chỉ nghĩ giữa cô và sếp Diệp còn có thể quay lại. Tôi thấy trong lòng sếp Diệp có cô, cô cũng không phải không yêu sếp Diệp, hà cớ gì hai người phải hành hạ lẫn nhau vậy chứ?”
“Ai cho cô xen vào chuyện của tôi vậy hả?”
Giọng điệu của Thẩm Hạ Lan rất khó chịu.
Khương Hiểu biết Thẩm Hạ Lan thật sự tức giận rồi.
“Tôi xin lỗi bà chủ, tôi sẽ không dám nữa.”
Cô ta hiểu tính tình của Thẩm Hạ Lan, lúc này cô ta chỉ có thể chọn đứng về phía Thẩm Hạ Lan, chỉ là trong lòng có chút cảm thông với Diệp Ân Tuấn.
“Đừng để tôi phát hiện ra lần nữa.”
Thẩm Hạ Lan xua tay bảo cô ta đi ra ngoài.
Cô thực sự rất mệt mỏi.
Đúng lúc này, Lam Thần đã trở về, không chỉ trở về mà còn mang theo tin tức Thẩm Hạ Lan muốn biết.
“Tôi điều tra ra rồi, vụ tai nạn kia có liên quan đến Thẩm Niệm Niệm.”
Câu nói kia của Lam Thần không khiến cho Thẩm Hạ Lan có phản ứng quá lớn.
“Bà chủ, cô có nghe thấy tôi nói gì không?”
“Tôi muốn bằng chứng, chuyện này tôi đã đoán ra từ lâu rồi, lúc đó tôi gặp Thẩm Niệm Niệm và nói với cô ta về quyền sở hữu căn nhà, sau đó tôi gặp tai nạn. Nếu chuyện này không liên quan đến cô ta thì đánh chết tôi cũng không tin, nhưng mà tôi cần bằng chứng.”