Cô ta vội vàng kéo Thẩm Hạ Lan ra, sau đó kéo cô xuống tầng hầm, hơn nữa còn chặn đường đi xuống tầng hầm. Người vừa đến đi vào, sau đó nhanh chóng kiểm tra chỗ này, nhưng lại không tìm thấy Thẩm Hạ Lan.
“Mợ chủ! Thẩm Hạ Lan!” Lam Thần hét lên, nhưng tìm thế nào cũng không thấy bóng dáng của Thẩm Hạ Lan. Không thể nào! Anh ta theo định vị mà Diệp Minh Triết đưa cho, sao có thể không tìm thấy người được chứ.
Vô tình, Lam Thần chạm vào cái lồng sắt, bên trên vẫn còn lưu lại nhiệt độ và nhiệt lượng, khiến anh ta không khỏi lùi về sau một bước, đồng tử hơi nheo lại. Lúc nãy Thẩm Hạ Lan vẫn còn ở đây? Vậy trong khoảng thời gian ngắn như vậy có thể đi đâu? Thẩm Niệm Niệm vẫn ở bên dưới quan sát tất cả hành động của Lam Thần ở bên trên, lại nhìn thấy dáng vẻ nhíu chặt lông mày lúc này của anh ta, không khỏi cảm thấy có chút căng thẳng.
Cô ta vội vàng gửi tin nhắn cho Diệp Tri Thu.
“Chú Diệp, có người đến, bây giờ phải làm sao?” Sau khi Diệp Tri Thu nhận được tin nhắn, có chút muốn đánh ngất Thẩm Niệm Niệm.
Nếu như cô ta lặng lẽ trốn ở khu nào đó, có lẽ lát nữa Lam Thần sẽ rời đi, nhưng cô ta lại muốn gửi tin nhắn cho mình, đoạn tin nhắn này xem như là đã để lộ ra vị trí của bọn họ.
Bên phía Diệp Minh Triết đột nhiên đèn đỏ sáng lên.
“Chú Lam, mẹ cháu ở trong nhà chỗ chú, chú tìm xem, có tầng hầm nào khác không?” Lời nói của Diệp Minh Triết khiến đồng tử của Lam Thần nhanh chóng lướt tìm. Thẩm Niệm Niệm gấp muốn chết, phải làm sao đây?
Cô ta nóng lòng, vội vàng bỏ Thẩm Hạ Lan vào một chiếc hòm sắt, sau ném tất cả vào trong hòm, nhất thời ngay cả bản thân cô ta cũng không phân biệt được chiếc hòm nào bên trong có Thẩm Hạ Lan.
Sau khi làm xong tất cả, Thẩm Niệm Niệm lại lau bụi bẩn trên mặt, say đó lại gửi tin nhắn cho Diệp Tri Thu.
“Chú Diệp, cháu sai rồi, chú tha thứ cho cháu đi, chú thả cháu đi đi, cháu sắp không chịu được nữa rồi.” Lúc Diệp Tri Thu nhìn thấy đoạn tin nhắn này có chút sững sờ. Diệp Minh Triết lần theo tin tức này tìm được nơi ẩn náu của Thẩm Niệm Niệm.
“Chú Lam, nơi phát ra tín hiệu là dưới chân chú, chú tìm xem, chắc chắn là vị trí ở dưới chân chú”
Lam Thần vội vàng sờ soạng, đột nhiên sờ thấy một cái nút, anh ra ấn xuống, đột nhiên Thẩm Niệm Niệm xuất hiện trước mặt anh ta.
“Cứu mạng! Cứu mạng!” Thẩm Niệm Niệm khóc lóc, hét lớn chạy ra ngoài. Lam Thần lập tức nắm lấy cánh tay của cô ta.
“Mợ chủ nhà tôi đâu?”
“Cái gì? Tôi không biết anh đang nói gì, lẽ nào anh không phải là người chị tôi phải đến cứu tôi sao?” Thẩm Niệm Niệm khóc nhưng vẫn rất xinh đẹp.
Lam Thần sớm đã biết Thẩm Niệm Niệm cùng một nhóm với Diệp Tri Thu từ chỗ Diệp Ân Tuấn, lúc này cho dù Thẩm Niệm Niệm khóc có đáng yêu đến đâu, Lam Thần cũng không quan tâm.
“Đừng diễn nữa, mợ chủ nhà chúng tôi đâu? Tôi nói lại một lần nữa, nếu như cô còn không nói, đừng trách tôi.”
“A, đầu tôi đau quá!” Thẩm Niệm Niệm nói xong trực tiếp ngất đi. Lam Thần nhìn thấy Thẩm Niệm Niệm ngã trên mặt đất giống như một con chó chết, cảm thấy vô cùng tức giận.
Anh ta trói Thẩm Niệm Niệm lên ghế, sau đó tự mình đi tìm một vòng cũng không tìm thấy bóng dáng của Thẩm Hạ Lan.
“Cậu chủ Minh Triết, mợ chủ không có ở đây, dưới đây chỉ có một mình Thẩm Niệm Niệm, trông có vẻ như bị Diệp Tri Thu nhốt lại”
“Sao có thể? Thẩm Niệm Niệm đưa mẹ cháu đi, cô ta chắc chắn biết mẹ cháu ở đâu, lão Diệp sắp đến rồi, chú trông chừng cô ta.”
“Được.” Lam Thần nghe thấy Diệp Ân Tuấn muốn qua đây, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt vẫn có chút lo lắng. Thẩm Hạ Lan đang mang thai, rốt cuộc bị Thẩm Niệm Niệm và Diệp Tri Thu giấu đi đâu rồi? Thẩm Niệm Niệm ở bên ngoài nghe được tất cả cuộc nói chuyện, sợ hãi vội vàng gọi điện thoại cho mẹ Thẩm.
“Mẹ, cứu con với, anh rể muốn giết con!” Lời nói của Thẩm Niệm Niệm khiến Lam Thần lập tức từ dưới hầm nhảy lên.
“Cô cũng có bản lĩnh đấy? Đã trói cô rồi mà cô vẫn có thể gọi điện thoại được? “Có tai nghe Bluetooth mà!” Thẩm Niệm Niệm từ cho mình là thông minh, lại bị Lam Thần đánh ngất. Lúc Diệp Ân Tuấn đến, nhìn thấy chính là cảnh tượng này.
“Sao vậy?”
“Cô ta vừa mới gọi một cuộc điện thoại, có lẽ là gọi cho bà Thẩm” Lời nói của Lam Thần khiến lông mày của Diệp Ân Tuấn nhíu chặt lại.
Mẹ Thẩm có ý nghĩa như thế nào với Thẩm Hạ Lan anh rõ hơn bất kỳ ai, mặc dù bọn họ đã thương lượng xong các điều kiện, nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn không muốn Thẩm Hạ Lan biết được tất cả, nhưng nếu như Thẩm Hạ Lan vẫn còn ở đây, có lẽ có một số chuyện cho dù anh muốn trốn tránh Thẩm Hạ Lan cũng không thể trốn được.
“Đưa cô ta đi! Tìm thấy Hạ Lan chưa?”
“Chưa, tôi tìm hết một lượt rồi, chỗ nào cũng không thấy bóng dáng của mợ chủ, hơn nữa mợ chủ cũng không đáp lại tôi” Lam Thân vô cùng tức giận. Khuôn mặt của Diệp Ân Tuấn u ám đến mức đáng sợ. Anh liếc nhìn bốn xung quanh, lạnh lùng nói: “Đưa Thẩm Niệm Niệm đi, tôi đi tìm Diệp Tri Thu”
“Anh tìm được ông ta ở đâu?”
“Minh Triết vẫn còn đang điều tra, nhưng có lẽ rất nhanh sẽ có tin tức. Ông ta bắt Hạ Lan chẳng qua là muốn ép tôi giao ra số liệu gen, nhưng thứ kia tôi đã giao cho bên phía quân đội. Chuyện này có lẽ ông ta cũng biết rất rõ, vì vậy bây giờ có lẽ chuyện ông ta muốn làm nhất chính là muốn lấy mạng của tôi để trút giận, có thể khiến tôi bó tay chịu trói chỉ có bắt được Hạ Lan, vì vậy Hạ Lan chắc chắn ở trong tay ông ta, chỉ cần có thể tìm được vị trí của ông ta, tôi có thể tìm được Hạ Lan. Mọi người đợi tin tức của tôi.”
Diệp Ân Tuấn nói xong quay người rời đi. Lam Thần lại nhìn chỗ này một lần nữa, sau đó cũng đưa Thẩm Niệm Niệm rời đi. Một mình Thẩm Hạ Lan bị để lại ở đây. Bọn họ đi không được bao lâu, người của Diệp Tri Thu đến. Bọn họ đem tất cả hòm chuyển lên xe, sau đó đi thẳng đến chỗ Diệp Tri Thu đang ẩn náu.
Bây giờ Diệp Tri Thu cũng không cần phải lẩn trốn, ông ta nhìn thuộc hạ đưa chiếc hòm về, lạnh lùng nói: “Mở ra! Cẩn thận một chút, đừng làm con dâu của tôi bị thương” Lúc Thẩm Hạ Lan được người ta lôi từ trong hòm ra, Thẩm Hạ Lan vẫn chưa tỉnh.
Diệp Tri Thu cười nói: “Xem ra Thẩm Niệm Niệm này vẫn còn có chút tác dụng. Lúc quan trọng vẫn lừa được Diệp Ân Tuấn và Lam Thần, không tồi không tồi!”
Diệp Tri Thu kêu người trói Thẩm Hạ Lan lại. Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, lúc mở mắt ra, đã nhìn thấy Diệp Tri Thu.
“Tỉnh rồi?”
Cô muốn cử động một chút, mới phát hiện chân tay của mình đã bị trói, không thể cử động được.
“Ông với Thẩm Niệm Niệm quả nhiên là cùng một giuộc”
“Không cần nói những lời vô nghĩa, sáo rỗng” Diệp Tri Thu cười khẩy nói.
Người phụ nữ này hết lần này đến lần khác phá hỏng chuyện tốt của ông ta, nếu như không phải vì cô vẫn còn có chút tác dụng, ông ta chỉ muốn giết chết người phụ nữ này ngay lập tức.
Thẩm Hạ Lan nhìn ra sự tàn nhẫn và sát khí trong đáy mắt của Diệp Tri Thu, cô cười nói: “Ông định dùng tôi để dụ Ân Tuấn đến? Tôi khuyên ông đừng nằm mơ nữa, cho dù anh ấy có đến cũng là để bắt ông, ông không thể uy hiếp được anh ấy.”
Diệp Tri Thu cười có chút kỳ lạ.
“Ai nói cho cô biết tôi muốn dùng cô để uy hiếp Diệp Ân Tuấn? Nó là con trai của tôi, con còn không nỡ để nó chết, cho dù phải chết cũng phải thay tôi làm một việc mới được. Tôi bắt cô không phải chỉ để uy hiếp đứa con trai đáng trách kia của tôi sao”
Câu nói này khiến Thẩm Hạ Lan sững sờ. Không đơn thuần là uy hiếp Diệp Ân Tuấn là có ý gì? Ông ta còn muốn uy hiếp ai?
“Rốt cuộc ông muốn làm gì? Số liệu gen đã được Diệp Ân Tuấn đưa đến quân khu rồi, cả đời này ông cũng đừng nghĩ đến, hơn nữa, nghiên cứu của ông đã bị phá hủy rồi, giấc mơ của ông cũng nên kết thúc đi”
“Thẩm Hạ Lan, có một số chuyện có thể cô vẫn chưa biết, nhưng tôi sẽ để cho cô biết. Cô đã gặp ba cô chưa? Tôi nói là người ba ruột của cô!”
Diệp Tri Thu nói như vậy, Thẩm Hạ Lan đột nhiên không muốn nói nữa.
Điều đáng tiếc nhất trong cuộc đời này của cô chính là chưa được gặp ba ruột của mình, cho dù đã nhìn thấy ảnh nhưng cô vẫn chưa gặp người thật.
Nhưng cô không muốn để lộ điều này trước mặt Diệp Tri Thu.
Diệp Tri Thu nhìn thấy cô cố gắng thắt chặt cảm xúc của mình, đột nhiên cười nói: “Tôi có thể để cô gặp ba mình một lần, người thật, cô có muốn gặp không?”
“Ông nói cái gì?” Thẩm Hạ Lan sững sờ. Sao có thể? Tất cả mọi người đều nói ba của cô đã chết, thậm chí còn được phong làm liệt sĩ, ông ấy sao có thể vẫn còn sống chứ? Nghĩ đến thứ mà Diệp Tri Thu đang nghiên cứu, đồng tử của Thẩm Hạ Lan đột nhiên nheo lại.
“Ông đừng nói với tôi, ông dùng gen của ba tôi để tạo ra một người giống hệt với ba tôi! Diệp Tri Thu, nếu như ông dám nói như vậy, tôi sẽ xé xác ông, ông có tin không?” | Diệp Tri Thu đột nhiên cười lớn.
“Suy nghĩ của cô thật sự tương đồng với suy nghĩ trước đây của tôi, tôi thật sự muốn tạo ra một chiến thần, dù sao ba của cô cũng rất nổi tiếng ở trong quân đội, hơn nữa thể chất cơ thể gì đó cũng rất tốt, nhưng tiếc là, lúc ông ta chết DNA đã không phân tích thành công, nếu không có lẽ cô thật sự có thể nhìn thấy một bản sao khác của ba cô.”
“Ông, cái đồ khốn nạn!” Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Tri Thu trước mặt mình quả thực điên rồi.
Diệp Tri Thu không quan tâm đến lời chửi mắng của cô, cười nói: “Tôi khốn nạn cũng được, thế nào cũng được, tôi nói thật, tôi thật sự có thể để cô gặp ba của mình. Hơn nữa bây giờ ông ta vẫn giống như lúc chết, giữ nguyên hình dạng ban đầu. Cô có muốn gặp ông ta không?”
“Ông làm gì ông ấy rồi? Ba tôi được chôn ở nghĩa trang liệt sĩ, sao ông có thể…”
“Không có gì là không thể, trên thế giới này chỉ cần là chuyện tôi muốn làm, không ai có thể ngăn cản được, một nghĩa trang liệt sĩ mà thôi, tôi muốn trộm thi thể vẫn có thể làm được, hơn nữa ai nói với cô, ba cô lúc an táng là thi thể chứ?”
“Ông có ý gì?” Thẩm Hạ Lan bị làm cho mơ hồ.
Diệp Tri Thu lạnh lùng nói: “Lúc ba cô chết, tôi có ở bên cạnh, thậm chí có thể nói là tội giết chết ba của cô, nhưng thi thể tôi đưa về không phải là ba của cô, bây giờ chôn ở mộ của ba cô đã thành tro cốt đương nhiên không phải là ông ta. Chẳng qua là tôi dùng kỹ thuật gen, để làm biến dạng một người có cùng cân nặng và dáng người với bố cô, sau đó tiêm DNA của ba cô vào, tạo ra ảo giác kia chính ta thi thể của ba cô”
Mặc dù Diệp Tri Thu nói rất đơn giản, nhưng Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Tri Thu giống như đang nghe một câu chuyện cổ tích. Sao có thể? Ông ta sao có thể làm ra chuyện như thế này? Hơn nữa, ông ta giữ lại thi thể của ba cô rốt cuộc là muốn làm gì? Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy Diệp Tri Thu ở trước mắt chính là một kẻ điên.
“Thi thể của ba tôi đang ở đâu?”
“Muốn cùng tôi đi xem? Cũng đúng, đây mới giống con cái nhà họ Hoắc” Diệp Tri Thu nói, lại một lần nữa đánh ngất Thẩm Hạ Lan, “Vẫn không có cách nào rời khỏi Hải Thành sao? Đồng tử của ông ta có chút lạnh lùng. Thuộc hạ, ai ai cũng có chút rùng mình.
“Chúng tôi đang nghĩ cách, nhưng…