Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Mẫn lập tức nhìn xung quanh, nói: “Chúng ta tìm cái cớ gì đi đi?”



“Chỉ cần cô muốn đi, lý do gì tôi cũng có thể suy nghĩ được, hai anh em nhà này không có người nào là có mắt nhìn, tôi thấy Lưu Đông đối với cô cũng rất để tâm, sau khi trở về để tôi xem xem có người bạn bè nào khác, nói thật là tôi không thích người này chút nào.”



Lời nói của Tống Dật Hiên làm Trương Mẫn ngây ra một lúc.



“Tôi thấy hai người nói chuyện cũng tốt, hơn nữa còn ngưu tầm ngưu mã tầm mã.”



“Cô nhớ kỹ ở trên thương trường người nào cũng có thể kết bạn, nhưng mà đừng thổ lộ tâm tình của mình, trong lòng tự có tính toán là tốt rồi. Cái tên Lưu Đông này nhìn có vẻ cũng không khác gì tôi, nhưng mà thực chất bên trong ông ta mục nát, có thể so sánh với tôi được à? Tôi là tốt trong đẹp ngoài luôn đó.”



“Ọe..."



Trương Mẫn chưa từng cảm thấy Tống Dật Hiên sẽ nói ra mấy lời buồn nôn như vậy, lập tức có chút châm chọc mà kích thích Tống Dật Hiên.



“Cô còn không tin nữa hả, những lời tôi nói đều là có lý hết, sớm muộn gì cô cũng sẽ biết thôi.”



Lúc Tống Dật Hiên và Trương Mẫn nói chuyện với nhau, Lưu Đông dẫn theo Lưu Thi Văn đi đến.



“Tống tổng, cô Trương, giới thiệu em gái Lưu Thi Văn của tôi với mọi người một chút.”



Lưu Đông cười ha hả nói, Lưu Thi Văn xấu hổ mang theo vẽ sợ sệt đi theo ở đằng sau.



Tống Dật Hiên trực tiếp cười nói: “Chúng tôi đã quen biết với nhau rồi, hiện tại Lưu Thi Văn là nhà thiết kế của công ty chúng tôi.”



“Là vậy hả? Vậy đúng là có duyên phận, như thế này đi, đợi tôi cho người chuẩn bị thịt rượu, tối nay ăn mừng một trận.”



Lưu Đông cứng rắn nói xong, Tống Dật Hiên liền nói: “Thật là không trùng hợp, lúc nãy Hạ Lan gọi điện thoại tới, chắc có lẽ là một lát nữa sắp đến rồi, tôi với Trương Mẫn phải đi đón máy bay rồi.”



“Không phải nói là ngày mai hả?”



Sắc mặt của Lưu Thi Văn lập tức có chút khó coi.



“Ai mà biết được, con người của Hạ Lan cứ luôn làm sai với dự định, một khi mà muốn rồi có nửa đêm thì tôi cũng phải đi đón, không có cách nào khác, ai bảo tôi thích cô ấy chứ.”



Trên mặt Tống Dật Hiên đều là vẽ cưng chiều.



Ánh mắt như vậy đây là lần đầu tiên mà Lưu Thi Văn nhìn thấy.



Ánh mắt của Tống Dật Hiên nhìn Trương Mẫn cũng mang theo một tia ấm áp, nhưng mà so sánh với hiện tại quả thật không thể so sánh được.



Cô ta đột nhiên bắt đầu ghen tị.



Ghen ghét cái người tên là Thẩm Hạ Lan vẫn còn chưa gặp mặt.



Chẳng lẻ những gì Trương Mẫn nói là sự thật?



Người mà Tống Dật Hiên thích thật ra chính là Thẩm Hạ Lan?



“Vậy như thế này đi, để tôi đi đón với anh, đúng lúc tôi cũng muốn xem xem Thẩm tổng là người như thế nào, tôi rất tò mò.”



“Hạ Lan không thích người xa lạ đi đón đâu, xin lỗi nha.”



Tống Dật Hiên trực tiếp từ chối lời thỉnh cầu của Lưu Thi Văn, ánh mắt có chút lạnh lùng.



Lưu Thi Văn còn muốn nói gì nữa, lại bị Lưu Đông ngăn cản lại.



“Thi Văn, Tống tổng đã có chuyện rồi, em cũng đừng giữ lại nữa, vẫn còn nhiều thời gian mà, chúng ta có rất nhiều cơ hội.”



“Anh!”



Lưu Thi Văn có chút oán trách mà nhìn Lưu Đông, mong Lưu Đông nói lời gì đó để giữ bọn họ lại.



Lưu Đông cười nói với Tống Dật Hiên: “Nếu như Tống tổng đã bận rộn, vậy thì tôi phái người đưa các người trở về?”



“Không cần đâu, bọn tôi có lái xe đến đây, đi trước đây, hôm nào đó có cơ hội tôi mời các người.”



Nói xong, Tống Dật Hiên trực tiếp đưa tay ra với Trương Mẫn.



“Đi thôi, không phải là thích nơi này rồi đó chứ? Vậy cũng không được đâu, Hạ Lan mà không nhìn thấy cô thì sẽ giết tôi mất.”



Anh ta nói rất khoa trương, nhưng mà Trương Mẫn lại cười, giờ phút này Trương Mẫn cảm thấy người đàn ông trước mắt vẫn rất đáng tin cậy.



Cô ta nắm tay Tống Dật Hiên, sau đó rời khỏi với Tống Dật Hiên.



Lưu Thi Văn nhìn bọn họ thật sự đi rồi, tức giận trực tiếp giậm mạnh chân.



“Anh, anh bị làm sao vậy? Không phải anh đã nói chúng ta phải đạt được những gì mà chúng ta cần hả? Nếu như anh không muốn giúp em thì nói rõ để tự em làm.”



“Em gái ngốc nghếch này, em đừng có gấp gáp.”



Lưu Đông híp mắt cười nói: “Em nhìn bộ dạng sạch sẽ của Tống Dật Hiên đi, lại là phú nhị đại, cả ngày xài tiền như nước, cho dù có đầu óc kinh doanh thì anh cũng không tin là anh ta có thể ngăn cản được mười mấy người vây hãm. Đến lúc đó em muốn Tống Dật Hiên, anh muốn Trương Mẫn, còn không phải dễ như trở bàn tay hả?”



“Anh, anh có ý gì vậy?”
















Lưu Thi Văn nghe không hiểu.



Lưu Đông cười lạnh nói: “Em gái ngốc, em đã quên mất anh trai của em làm cái gì à? Mảnh đất này anh là con rắn đất, cho dù anh ta có là con rồng đi nữa thì ở đây cũng phải cuộn mình lại, anh đã cho Chu Tứ mang người đi bao vây bọn họ, đến lúc đó bọn họ bị đánh bị cướp, ai biết được là chúng ta làm đâu?”



Lưu Thi Văn lập tức nở nụ cười.



“Anh, vẫn là anh có biện pháp, nhưng mà anh cũng không thể làm Tống Dật Hiên của em bị thương được nha, em còn dựa vào anh ấy để sống đó.”



“Hừ, hiện tại là của em rồi đó à? Được được được, yên tâm đi, cái tên công tử bột đó anh thấy cũng chẳng có gì tốt, ngoại trừ xuất thân tốt một chút, dáng dấp đẹp mắt một chút, còn có cái gì để em mê mẩn như vậy.”



Lưu Đông công kích Tống Dật Hiên làm Lưu Thi Văn không vui vẻ.



“Trương Mẫn có gì tốt chứ, không phải là anh vẫn mơ tưởng đó à?”



“Anh với em có thể giống nhau được hả, anh là đàn ông.”



“Được được, không nói với anh nữa, em vẫn rất tin tưởng vào thân thủ của Chu Tứ, bây giờ em trở về sửa soạn một chút, chờ bọn họ mang Tống Dật Hiên về cho em.”



Lưu Thi Văn vui vẻ đi khỏi.



Sau khi Tống Dật Hiên dẫn theo Trương Mẫn đi ra khỏi Phượng Hoàng sơn trang, trực tiếp lên xe.



Trương Mẫn thở dài một hơi, nói: “Cuối cùng cũng ra rồi, đợi một lát nữa tôi sợ là mình sẽ bị ép đến phát bệnh, nhưng mà ở bên này chỉ có Lưu Đông nhả ra, kế hoạch của chúng ta mới có thể áp dụng được, thật là phiền phức quá đi.”



“Cũng chưa chắc đâu, tôi muốn ông ta tiếp tục trở thành con rắn đầu đàn ở bên đây, đương nhiên là ông ta có thể, nhưng mà nếu như ông ta chọc tôi, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể để người khác thay thế ông ta.”



Lời nói của Tống Dật Hiên để Trương Mẫn ngây ra một lúc, sau đó có chút khinh bỉ mà nói: “Anh có thể đừng khoác lát nữa được không hả?”



“Từ xưa đến nay tôi không khoác lác, được rồi, đừng có nói nữa, tranh thủ thời gian thắt chặt dây an toàn đi, cô cảm thấy Lưu Đông thả chúng ta đi dễ dàng như vậy à? Chắc chắn sẽ không có ý tốt gì đâu.”



Dù sao thì Tống Dật Hiên cũng là người đã từng trải qua sóng to gió lớn.



“Ông ta có thể làm cái gì?”



“Khó mà nói lắm, chú ý cẩn thận sẽ không sai đâu.”



Tống Dật Hiên chở Trương Mẫn trên con đường cái, rất nhanh liền phát hiện ở phía sau có xe đi theo mình.



“Tôi đã nói rồi mà, cái thằng này chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy đâu.”



“Có ý gì chứ?”



Trương Mẫn nói xong liền muốn quay đầu nhìn lại.



“Đừng có quay đầu, ngồi cho chắc đi, có người đang theo dõi chúng ta.”



“Hả?”



Trương Mẫn lập tức trở nên căng thẳng.



“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao bây giờ?”



“Có tôi ở đây, đừng sợ.”



Tống Dật Hiên nhìn thấy sắc mặt của Trương Mẫn hơi trắng bệch, lập tức mở miệng an ủi.



“Anh có thể làm cái gì?”



Bị Trương Mẫn khinh bỉ một lần nữa, Tống Dật Hiên thật sự nhức hết cả đầu.



Chiếc xe ở đằng sau đột nhiên tăng tốc.



Cho dù Tống Dật Hiên tăng tốc, chiếc xe ở đằng sau cũng cứ đuổi theo không bỏ.



Ánh mắt của anh lạnh lùng mấy phần.



“Mở điện thoại ra đi, xem xem gần đây có đường núi gì không.”



Tống Dật Hiên nghe thấy lời của Trương Mẫn mà sửng sốt.



“Đầu óc của anh có bệnh không hả? Biết rõ là anh ta đang đuổi theo chúng ta, thế mà anh còn đi tìm đường núi, đường núi dân cư thưa thớt, đến lúc đó chúng ta chết như thế nào cũng không biết nữa là.”



“Nghe lời tôi, làm nhanh đi!”



Tống Dật Hiên đột nhiên cất cao giọng nói.



Trương Mẫn bị anh ta làm cho giật mình.



Cô ta đột nhiên cảm thấy Tống Dật Hiên thật sự sắp nổi giận rồi, thế mà trong lòng của cô ta có chút sợ hãi.



Không tự chủ được, cô ta lấy điện thoại di động ra tìm bản đồ, tìm thấy có một con đường núi ở gần đây.
















“Ở khu vực cách chúng ta khoảng ba trăm mét có một con đường núi.”



“Ngồi cho chắc.”



Tống Dật Hiên đột nhiên tăng tốc, trực tiếp rẻ vào trong đường lớn.



Mà Chu Tứ đằng sau nhìn thấy bọn họ chạy vào trong đường núi, không khỏi vui vẻ.



“Quả nhiên là người ở vùng ngoài, thế mà lại chạy qua bên đây, đây không phải là rõ ràng đang tạo cơ hội cho chúng ta đó hả.”



“Anh Tứ, xem ra ngày hôm nay chúng ta lại được Lưu tổng khen thưởng rồi.”



Bọn đàn em vui vẻ nói.



Trên mặt của Chu Tứ cũng hiện ra thần sắc đắc ý.



Tống Dật Hiên chạy xe ra phía trước một đoạn, cảm thấy đã rời khỏi khu vực có camera, lúc này mới nói với Trương Mẫn: “Thắt chặt dây an toàn, ngồi yên ở trong xe, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì thì cũng đừng đi ra ngoài.”



“Anh muốn làm gì?”



Trương Mẫn đột nhiên có chút sợ hãi.



Tống Dật Hiên cười cười sờ lên đầu của cô ta: “Biểu diễn một tiết mục cho cô xem.”



“Hả?”



Trong nháy mắt Trương Mẫn kinh ngạc, Tống Dật Hiên trực tiếp tắt động cơ xe sau đó bước xuống xe, đồng thời khóa xe lại.



“Tống Dật Hiên, anh điên rồi hả, anh lên đây nhanh đi!”



Trương Mẫn nhìn thấy hành vi của anh ta giống như là tự sát, vội vàng vỗ cửa sổ xe hét to lên.



Tống Dật Hiên chỉ cười với cô ta, sau đó lấy ra một cái bật lửa từ trong túi, đốt điếu thuốc lá lên.



Chu Tứ với đàn em của anh ta nhìn thấy Tống Dật Hiên đang đứng chờ bọn họ, không thể nín cười được.



“Anh Tứ, em nghĩ là cái thằng này váng đầu rồi đó, anh nói xem anh ta có biết dùng tiền để hối lộ chúng ta bỏ qua cho anh ta không đây, nghe nói là thằng nhóc này rất có tiền.”



Chu Tứ cười một cái rồi nói: “Nhìn xem anh ta có thể bỏ ra được bao nhiêu, trước tiên cứ thu tiền rồi lại nói, dù sao thì cũng không có ai chê tiền đến tay.”



Tống Dật Hiên nhìn dáng vẻ hờ hững của bọn họ, hít một hơi thuốc lá thật sâu.



Làn khói bao phủ cả gương mặt của anh, làm cho người ta không nhìn thấy rõ nét mặt của anh ta.



Trương Mẫn vẫn còn đang vỗ vỗ vào cửa sổ xe.



“Tống Dật Hiên, anh đừng có cậy mạnh nữa, cùng lắm thì sau này tôi không nói anh là công tử bột nữa có được không. Anh mau lên xe đi, những người này đều là kẻ liều mạng, anh không phải là đối thủ của bọn họ đâu!”



Nghe Trương Mẫn nói như vậy, khóe miệng của Tống Dật Hiên co quắp mấy lần.



Chu Tứ dừng xe lại, mang theo đàn em bước xuống xe, có tổng cộng mười người.



Xuyên qua cửa sổ xe, Trương Mẫn nhìn thấy những người này, chân đều mềm nhũn.



“Tống Dật Hiên!"



Nhưng mà Tống Dật Hiên lại không phản ứng cô ta.



“Các người muốn làm cái gì?”



Tống Dật Hiên dập tắt điếu thuốc, hoàn toàn tắt lửa.



Chu Tứ nhìn thấy Tống Dật Hiên bình tĩnh như thế, tưởng là phú nhị đại thấy bản thân mình tốt đẹp, cười nói: “Tống tổng, có người kêu tôi mang mạng Tống tổng trở về, ra giá ba trăm triệu, Tống tổng vẫn nên phối hợp với chúng tôi một chút đi, tất cả mọi người đều sẽ tốt.”



“Ba trăm triệu hả, quá ít rồi đó chứ, Tống Dật Hiên tôi làm gì cũng phải có giá hai mươi bốn tỷ.”



Nghe Tống Dật Hiên nói như vậy, Chu Tứ có chút buồn cười.



“Vậy ý của Tống tổng là muốn bỏ ra hai mươi bốn tỷ đến chuộc mình về hả?”



“Chuộc về à? Cái từ này tôi không thích cho lắm đâu, không bằng để tôi tặng cho các người? Chỉ cần một người đưa cho tôi ba trăm triệu, tôi sẽ bỏ qua cho các người.”



Lời nói của Tống Dật Hiên lập tức làm cho tất cả những người ở đây cười lên ha hả.



Chu Tứ lại càng thấy đầu óc của Tống Dật Hiên bị cháy hư rồi.



“Tống tổng, trò đùa này không buồn cười gì hết.”



“Cậu cảm thấy tôi giống như đang đùa lắm hả?”



Tống Dật Hiên cười nhạt, nhưng mà một giây sau ánh mắt của anh đột nhiên siết chặt lại, một ánh sáng lạnh lùng chợt lóe lên, sau đó lúc Chu Tứ vẫn còn chưa kịp phản ứng, Tống Dật Hiên đã vọt đến trước mặt.



- ---------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK