“Ba, mẹ...”
Thẩm Hạ Lan khẽ gọi, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn nắm chặt hai tay lần nữa, anh thấp giọng nói: “Suy nghĩ rõ ràng rồi, nếu như em bây giờ thừa nhận thân phận của em với bọn họ, có lẽ có thể sắp xếp cho bọn họ ra nước ngoài, cũng có thể khiến người của các doanh nghiệp lợi dụng ba mẹ em không thể thành công. Nếu như em cần, tôi cũng sẽ lập tức chứng minh cho em, em chính là con gái của bọn họ.”
Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn mang theo một tia mong đợi.
Trên thế giới này không có bất kỳ ai mong đợi Thẩm Hạ Lan thừa nhận thân phận của mình hơn anh, bởi vì một khi cô nhận rồi, cô chính là mợ chủ của nhà họ Diệp, chính là vợ của Diệp Ân Tuấn quang minh chính đại lấy về!
Cảm nhận ánh mắt nóng bỏng mong chờ của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan có khoảnh khắc thật sự muốn thừa nhận. Mặc kệ có phải là vì Diệp Ân Tuấn, chỉ nhìn dáng vẻ già đi của ba mẹ ở trước mặt, cô đã khóc không thành tiếng rồi.
5 năm không gặp, tóc mai của ba mẹ đã hoàn toàn bạc trắng rồi, mà trên mặt của mẹ càng hằn thêm những vết nhăn, sớm đã không có phong tư của năm đó.
Mặc dù không biết bọn họ 5 năm qua sống như thế nào, nhưng rõ ràng không quá tốt.
Diệp Ân Tuấn nói không sai, chỉ cần cô nói ra thân phận của mình, ba mẹ của cô có thể sẽ không bị người ta lợi dụng nữa, nhưng cô bây giờ không thể nói.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan bị xé rách, đau xót có hơi khó chịu, thậm chí có chút không đứng vững, chỉ có thể dựa vài Diệp Ân Tuấn mới có thể giữ vững thăng bằng.
“Mượn bờ vai của anh dựa một chút.”
Đây là lần đầu tiên từ sau khi Thẩm Hạ Lan về nước có thái độ thân thiện với Diệp Ân Tuấn, cũng coi như có dáng vẻ yêu cầu.
Diệp Ân Tuấn đau lòng ôm bả vai của cô, đáy mắt xuất hiện một tia thất vọng.
Anh hiểu Thẩm Hạ Lan, giống hiểu chính bản thân mình vậy, từ trong mắt của Thẩm Hạ Lan, anh đã nhìn thấy đáp án mà mình muốn.
Thẩm Hạ Lan không muốn thừa nhận thân phận!
Điểm này khiến Diệp Ân Tuấn rất nghi hoặc, cũng không thể làm gì được.
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Tôi muốn quay lại xe lấy một thứ, anh giúp tôi cản bọn họ trước.”
“Cần tôi giúp không?”
Diệp Ân Tuấn có hơi không yên tâm lắm để Thẩm Hạ Lan một mình quay lại xe, nhìn sắc mặt của cô bây giờ, dường như bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu cũng có thể ngất đi.
Thẩm Hạ Lan khẽ lắc đầu: “Không cần, tôi tự làm được.”
Nói xong, cô buông Diệp Ân Tuấn ra, mau chóng quay người, sợ nước mắt của mình bị ba mẹ nhìn thấy sẽ nảy sinh nghi ngờ.
Diệp Ân Tuấn nhìn bóng lưng lắc lư của cô, đáy mắt đầy đau xót.
Anh không biết Thẩm Hạ Lan muốn làm gì, nhưng nếu cô đã muốn làm như thế, để mặc cô chiều ý cô là được rồi.
Thấy Thẩm Hạ Lan đi về phía xe ô tô, Diệp Ân Tuấn cũng không chậm trễ, mau chóng đi đến chỗ ba mẹ nhà họ Thẩm.
“Ba, mẹ, hai người muốn đi đâu?”
Diệp Ân Tuấn từ năm năm trước đã coi ba mẹ nhà họ Thẩm thành ba mẹ ruột của mình mà chăm sóc.
Khi mới đầu, ba Thẩm nhìn thấy Diệp Ân Tuấn còn tức giận, càng không để tâm anh là ông chủ lớn ở Hải Thành, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn thì sẽ đánh anh, bất kể là thứ gì, nhìn thấy thì cầm ném lên người Diệp Ân Tuấn.
Nhưng Diệp Ân Tuấn trước giờ không tránh không né không phản kháng, để mặc ba Thẩm phát tiết, thậm chí tim của ba Thẩm không tốt, nửa đêm nằm viện, một mình ở trước giường của ba Thẩm chăm sóc hơn một tuần, giống như ba con ruột, ngay cả doanh nghiệp của gia tộc cũng không quan tâm.
Về sau mẹ Thẩm cũng nhìn thoáng rồi, con gái đã đi rồi, cũng không thể cho nhà họ Diệp và nhà họ Thẩm đứa cháu, dư ra một chàng con rể như này, còn là người đàn ông con gái liều hết tất cả cũng phải giả cho, cứ tiếp tục làm khó thì có ý nghĩa gì?
Mẹ Thẩm thở dài, bắt đầu coi Diệp Ân Tuấn thành con rể mà đối đãi, dần dần thái độ của ba Thẩm cũng có một chút thay đổi.
5 năm trôi qua, hai ông bà nghiễm nhiên coi Diệp Ân Tuấn thành con trai của mình mà đối đãi.
Nhìn thấy Diệp Ân Tuấn vội vàng chạy đến, mẹ Thẩm kích động bắt tay của anh nói: “Ân Tuấn, ba mẹ có tin tức của Hạ Lan rồi, bọn họ nói Hạ Lan còn sống!”
“Bọn họ? Bọn họ là ai?”
Diệp Ân Tuấn nhảy cảm bắt được từ mấu chốt.
Ba Thẩm mặc dù trầm ổn hơn so với mẹ Thẩm, có điều cũng mang theo một kia kích động.
“Ân Tuấn à, bọn họ là ai ba cũng không nói, nhưng ba với mẹ con nhận được một bức ảnh, người trên đó chính là Hạ Lan. 5 năm rồi, ba mẹ đều cho rằng con bé này đã không còn nữa, không ngờ con bé còn sống, hơn nữa sống rất tốt. Có điều đối phương nói 5 năm trước Hạ Lan đã trải qua một trận hỏa hoạn lớn, phần đầu bị va đập, đã mất trí nhớ rồi. Ba với mẹ con nghĩ, ba mẹ qua đó xem thử, nói không chừng có thể khiến con bé nhớ lại điều gì đó. Ba mẹ đều già rồi, chỉ có một đứa con gái này, năm đó vì một chút mặt mũi và thể diện gia tộc, cứ đẩy con gái ra ngoài. Nếu như sớm biết số mạng của nó có một kiếp như thế, năm đó cho dù bị người của cả Hải Thành mắng chửi, ba cũng không nguyện ý mất đi đứa con gái này!”
Ba Thẩm nói mà mắt đỏ lên.
Thẩm Hạ Lan không biết bao giờ trở lại, khi nghe thấy mẹ Thẩm và ba Thẩm nói như vậy, nước mắt lần nữa rơi ra, có điều cô mau chóng lau sạch nước mắt, tâm lý cũng rất tò mò, ai sẽ gửi thư cho ba mẹ? Nói với bọn họ cô còn sống?
Mà cô trong bức ảnh đó có dáng vẻ gì?
Dáng vẻ như bây giờ của cô sao?
Thẩm Hạ Lan đột nhiên có chút mong chờ.
Mặc dù cô luôn nói với mình không thể thừa nhận thân phận của mình được, ít nhất bây giờ không thể, nhưng khi cô nghe thấy ba mẹ đã có ảnh của cô, cô vẫn kích động.
Chỉ cần ba mẹ nhận ra cô, bất luận như thế nào cô cũng phải gặp ba mẹ.
Diệp Ân Tuấn cảm nhận được sự xuất hiện của Thẩm Hạ Lan, có điều lại không có quay đầu, anh ở trước mặt ba mẹ Thẩm xé mở bức thứ, nhìn bức hình bên trong.
Người phụ nữ bên trong có tướng mạo giống y hệt Thẩm Hạ Lan của 5 năm trước, thậm chí ngay cả khóe mắt cũng giống. Có điều ánh mắt của người phụ nữ này mê màng, vô thần, hình như thật sự mất đi trí nhớ.
Lông mày của Diệp Ân Tuấn nhíu lại.
Đây tuyệt đối là một âm mưu!
Thẩm Hạ Lan ở trước mặt anh sớm đã không phải bộ dạng của năm đó rồi, đối phương không biết từ đâu lấy ra bức ảnh như này để dụ dỗ ba mẹ Thẩm ra nước ngoài, rốt cuộc có ý gì?
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Ba mẹ, Hạ Lan quả thật còn sống, con cũng nhận được tin, nhưng đây tuyệt đối không phải Hạ Lan.”
“Cái gì?”
Cả người mẹ Thẩm ngây ngốc.
“Diệp Ân Tuấn, đấy rõ ràng chính là Hạ Lan của ba mẹ, con sao có thể nói không phải chứ? Con và nó là vợ chồng chung chăn chung gối 3 năm!”
Diệp Ân Tuấn biết sự kích động của mẹ Thẩm, có điều lại thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ nghĩ mà xem, trận hỏa hoạn năm năm trước dữ dội như thế, lính cứu hỏa đến cũng không thể dập được lửa, Hạ Lan ở bên trong gọi trời trời không thưa, gọi đất đất không thấu, sao có thể không bị thương? Con thậm chí cũng đã làm chuẩn bị tâm lý mặt của cô ấy sẽ bị hủy, chỉ cần cô ấy quay về, bất luận cô ấy biến thành cái dáng vẻ gì, con cũng cần cô ấy. Cô ấy mãi mãi là vợ của Diệp Ân Tuấn con! Sống hay chết đều thế!”
Khi nói câu này, ánh mắt của Diệp Ân Tuấn nhìn sang Thẩm Hạ Lan.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan rung lên, vội vàng quay đầu đi.
Mẹ Thẩm nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như thế, rõ ràng không thể chấp nhận.
“Con gái của mẹ khả năng sau trận hỏa hoạn đó đã sửa lại gương mặt? Có lẽ nó không có bị thương đến mặt, có lẽ...”
Lời của mẹ Thẩm còn chưa nói hết, Thẩm Hạ Lan đã bước tới cầm lấy bức ảnh đó.
Trên bức ảnh đó quả thật có gương mặt giống hệt cô của năm năm vể trước.
Nếu không phải nhìn thấy bức ảnh này, cô cũng sắp quên mất mình đã từng có dáng vẻ gì rồi?
Nhưng cô có thể chắc chắn đây không phải là cô!
Bởi vì cảnh ở đây cô chưa từng đi qua!
Thẩm Hạ Lan nhíu mày thấp giọng nói: “Đây không phải là Thẩm Hạ Lan! Thẩm Hạ Lan bây giờ không phải dáng vẻ này!”
Mẹ Thẩm và ba Thẩm lúc này mới chú ý bên cạnh Diệp Ân Tuấn không biết từ khi nào nhiều thêm một người phụ nữ.
Mà người phụ nữ này quá xinh đẹp, xinh đẹp đến mức khiến người ta có hơi bất an và không thích, nhất là mẹ vợ nhìn thấy bên cạnh con rể xuất hiện một cô gái xinh đẹp như thế, trái tim vô thức phòng bị lập tức xuất hiện.
“Cô là ai? Dựa vào đâu mà nói đây không phải con gái của tôi? Đừng đụng vào ảnh của con gái tôi!”
Mẹ Thẩm nghiêm khắc giật lại bức ảnh từ trong Thẩm Hạ Lan, thậm chí thái độ rất không thân thiện hừ lạnh một tiếng.
Thẩm Hạ Lan thế nào cũng không ngờ 5 năm sau lần đầu tiên gặp lại ba mẹ lại trong tình cảnh như này.
“Con...”
“Mẹ, cô ấy là bạn của con, cũng là nhà thiết kế con từ nước ngoài mời về, đảm nhiệm vị trí thư ký của con, bàn bạc chuyện hợp tác, hơn nữa cô ấy còn là bạn tốt của Hạ Lan, cô ấy biết tất cả mọi chuyện của Hạ Lan trong suốt 5 năm này.”
Diệp Ân Tuấn vội mở miệng.
Anh nhìn ra Thẩm Hạ Lan bị mẹ Thẩm làm cho tổn thương rồi, nhưng chuyện này thật sự cũng không thể trách mẹ Thẩm được.
Mẹ Thẩm vừa nghe Thẩm Hạ Lan biết tất cả mọi chuyện của con gái mình trong 5 năm này, lập tức quay đầu đáng giá Thẩm Hạ Lan từ đầu xuống chân một phen, nhưng lời gì cũng không nói, nhưng ánh mắt rõ ràng có hơi không quá chắc chắn.
Ba Thẩm ho khẽ một tiếng, nói: “Cô gái, cô tên là gì?”
“Cháu tên... Lisa!”
Ba chữ Thẩm Hạ Lan ở trong cổ họng tranh đấu nửa ngày, cô cuối cùng vẫn không thể nói ra, tạm thời nói ra tên tiếng anh của mình.
“Nước mình tốt như vậy lại dùng tên nước ngoài, vừa nhìn là biết không phải người yêu nước. Người trẻ bây giờ ấy à, đều thích chạy ra nước ngoài, hình như trăng ở nước ngoài rất tròn. Hạ Lan nhà chúng ta sẽ không làm như vậy. Con bé từ nhỏ đã yêu nước nhất.”
Mẹ Thẩm nhìn trái nhìn phải đều không thuận mắt với Thẩm Hạ Lan, lời nói ra cũng có hơi chế giễu, thậm chí còn vô thức kéo Diệp Ân Tuấn sang bên mình, rõ ràng tách Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn ra.
Bà ta quay sang nói với Diệp Ân Tuấn: “Mẹ cảnh cáo con, mặc dù là đối tác hợp tác, nhưng phụ nữ xinh đẹp như vậy vẫn nên ít tiếp xúc thì tốt hơn. Trước đây ba mẹ không biết Hạ Lan còn sống, con muốn quen ai lấy ai, mẹ với ba con đều không có ý kiến. Nhưng bây giờ biết Hạ Lan còn sống, con không thể làm ra loại chuyện người đàn ông phụ bạc được.”
“Mẹ, con sẽ không, Lisa cô ấy...”
Diệp Ân Tuấn vô thức muốn nói tốt mấy câu cho Thẩm Hạ Lan, nhưng mẹ Thẩm lại lạnh lùng nói: “Được rồi, mẹ với ba con sắp đến giờ bay rồi, bất luận là thật hay giả, ba mẹ đều phải qua đó xem thử, nếu không trong lòng ba mẹ không buông được. 5 năm rồi, bất luận Hạ Lan biến thành như thế nào, ba mẹ cũng phải đón nó về nhà.”
Nói xong, mẹ Thẩm buông Diệp Ân Tuấn ra, định kéo ba Thẩm rời khỏi.
Thẩm Hạ Lan vừa thấy tình cảnh này, vội vàng ngăn cản bọn họ lại.
“Chú dì, hai người không thể đi! Đây là một cái bẫy! Thẩm Hạ Lan còn sống, nhưng tuyệt đối không phải dáng vẻ mà người lạ này cho hai người nhìn thấy. Hai người tin cháu có được không?’
“Cô tránh ra!”
Mẹ Thẩm rõ ràng không thích Thẩm Hạ Lan, nói rồi thì muốn đẩy Thẩm Hạ Lan ra.
Vào lúc này, Thẩm Hạ Lan bỗng lấy ra một thứ đưa đến trước mặt của mẹ Thẩm, bỗng chốc khiến mẹ Thẩm dừng bước chân, hai mắt trong chốc lát ươn ướt.
CHƯƠNG 98: CÔ CUỐI CÙNG CŨNG VỀ NHÀ RỒI
Đó là chiếc vòng phỉ thủy màu xanh ngọc bích, sinh nhật 20 tuổi của Thẩm Hạ Lan năm đó chính mẹ Thẩm đích thân đến biên giới Vân Thành chọn cho cô, năm đó cô gả cho Diệp Ân Tuấn, nữ trang duy nhất mang theo chính là chiếc vòng tay này.
Hiện nay nhiều năm trôi qua như thế, khi mẹ Thẩm nhìn thấy chiếc vòng này lần nữa sao có thể không kích động được chưa? Đó chính là vật trước nay đều không rời người của Thẩm Hạ Lan.
“Cô sao lại có đồ của Hạ Lan? Con gái của tôi đang ở đâu?”
Mẹ Thẩm vội vàng túm lấy bả vai của Thẩm Hạ Lan, nước mắt nơi khóe mi đã không kìm được nữa, cơ thể của bà ta thậm chí hơi run rẩy.
Nội tâm của Thẩm Hạ Lan trải qua sự giằng xé rất lớn, cô thật sự rất rất muốn nói với người phụ nữ trước mắt, cô chính là con gái của bà!
Nhưng ánh mắt mong chờ đó của Diệp Ân Tuấn, ánh mắt nghi hoặc của ba Thẩm trong nháy mắt khiến cô khôi phục sự tỉnh táo.
Bọn họ đã không trẻ nữa, trải qua nỗi đau mất con gái một lần, chắc chắn không thể chịu được thêm cảm nhận sinh biệt nữa.
Thẩm Hạ Lan kìm nén sự khó chịu trong lòng, thấp giọng nói: “Cô ấy ở một nơi rất an toàn để dưỡng thương. Dì, cháu đến đây chính là để nói cho hai người biết, cô ấy nhất định sẽ trở về tìm hai người, nhưng trước khi cô ấy đến tìm hai người, xin hai người đừng tin tưởng người khác, cũng đừng đi bất cứ nơi nào, hãy đợi cô ấy trở về!”
“Nó bị làm sao rồi? Hạ Lan của tôi bị làm sao rồi?”
Nước mắt của mẹ Thẩm không kìm được mà tí tách rơi xuống, giọt nước mắt đó rơi trên mu bàn tay của Thẩm Hạ Lan, nóng hổi.
Cổ họng của Thẩm Hạ Lan nghẹn ngào, thấp giọng nói: “Trận hỏa hoạn khiến gương mặt của cô ấy bị hủy hoại hoàn toàn, cô ấy đang dưỡng thương, cũng đang chữa trị, dì à, có lẽ khi cô ấy trở về đã không phải dáng vẻ mà hai người đã từng quen nữa, hai người vẫn có thể chấp nhận được cô ấy không?”
“Đó là con gái của tôi! Là đứa con gái tôi mang thai mười tháng sinh ra! Tôi sao có thể không chấp nhận nó được chứ? Cho dù trong quá khứ giữa chúng tôi có một vài hiểu lầm và xa cách, nhưng trên đời này có chuyện gì có thể hơn chuyện sinh ly tử biệt chứ? Tôi bà ba nó đã từng này tuổi rồi, kiếp này chúng tôi còn có thể sống được mấy năm nữa? Chúng tôi chỉ hy vọng trong những năm còn sống, có thể gặp lại con bé, nhìn thấy con bé, vậy chúng tôi đã thấy đủ rồi!”
Mẹ Thẩm khóc nghẹn không thành tiếng.
Trong lòng mẹ Thẩm vô cùng khó chịu.
“Chỗ cháu có một vài hình ảnh của cô ấy, hai người muốn xem không?”
Thẩm Hạ Lan thật ra không định để ba mẹ nhìn thấy gương mặt biến dạng của mình, nhưng bây giờ nếu như không thể thuyết phục bọn họ, bọn họ rời khỏi Hải Thành, bị người có tâm cơ lợi dụng, rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện không ngờ tới.
Cô không thể nhìn ba mẹ xảy ra chuyện được!
Mẹ Thẩm vừa nghe, vội vàng vựng lại tinh thần.
“Xem xem xem, mặc kệ Hạ Lan có dáng vẻ gì, chúng tôi đều muốn xem!”
Ba Thẩm mặc dù không nói gì, nhưng nhìn bộ dạng cũng rất cấp thiết.
Tình cha như núi!
Trước đây Thẩm Hạ Lan luôn cảm thấy ba nghiêm khắc, thậm chí cảm thấy ông ta có hơi không gần gũi, nhưng sau 5 năm xa cách mới hiểu được, thì ra tình yêu của ba luôn tồn tại, chỉ có điều cách biểu đạt của ông tương đối hàm súc, tương đối kín mà thôi.
Thẩm Hạ Lan dẫn mẹ Thẩm và ba Thẩm trở lại nhà họ Thẩm.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy bọn họ như vậy, cất bước đi vào thì nghe thấy Tống Đình rảo bước đi tới, thấp giọng nói: “Diệp tổng, người của nhà họ Hoắc nhận được tin tức, đang tới bên này.”
“Bọn họ nhằm vào Hạ Lan?”
“Hình như thế!”
Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn bỗng lạnh vài phần.
“Ba mẹ, công ty của con có ít việc gấp phải đi xử lý, để Lisa ở lại nói chuyện cùng ba mẹ, con xong việc sẽ đến đón cô ấy.”
Lời Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan sững người, có điều lại không nói gì. Cô vốn cũng không định để Diệp Ân Tuấn biết năm năm qua cô đã trải qua những gì.
Mẹ Thẩm ngược lại có hơi nghi hoặc.
“Con không muốn biết tin tức của Hạ Lan sao? Chuyện của công ty gấp như vậy sao?”
Trong câu nói này đã mang theo một tia ý vị sâu xa.
Ba Thẩm ngược lại có chút thấu tình đạt lý.
“Được rồi, nó là người đứng đầu của một công ty, huống chi tin tức của Hạ Lan nó cũng không phải không biết, quay về cô Lisa sẽ nói với nó. Ân Tuấn, có chuyện thì đi làm đi, con yên tâm, ba mẹ tạm thời sẽ không đi đến đó nữa.”
“Cảm ơn ba.”
Diệp Ân Tuấn xin lỗi nhìn sang Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan trực tiếp ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Tống Đình muốn giải thích gì đó, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn cản lại.
“Đi thôi.”
Diệp Ân Tuấn không dám chậm trễ.
Thẩm Hạ Lan không dễ gì được ở cùng ba mẹ Thẩm, giờ còn chưa nói được bao nhiêu, nếu như bị người của nhà họ Hoắc làm phiền, anh không cho phép.
Diệp Ân Tuấn xoay người đi, thậm chí có hơi vội vàng.
Thẩm Hạ Lan không biết tập đoàn Hoàn Trí rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì có thể khiến anh vội vàng như thế, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn có chút thất vọng.
Cảm nhận được tâm trạng lúc này của mình, Thẩm Hạ Lan hơi nhíu mày, đè sự thất vọng này xuống, sau đó mỉm cười cùng mẹ Thẩm và ba Thẩm đi vào nhà họ Thẩm.
Dáng vẻ trong nhà vẫn giống y hệt như trước đây, thậm chí ngay cả bức ảnh cả gia đình ba người của bọn họ treo trên tường cũng không có đổi vị trí.
Mắt của Thẩm Hạ Lan lại ươn ướt.
Cô không tự chủ được mà quan sát nơi cô sinh ra và lớn lên, ánh mắt mang theo một tia hoài niệm.
Mẹ Thẩm kêu người làm đưa trà lên.
Thẩm Hạ Lan nói cảm ơn, ngồi xuống sô pha.
“Dì, đây là thư mà Hạ Lan viết cho hai người.”
Thẩm Hạ Lan đưa bức thư trong túi cho mẹ Thẩm.
Ba Thẩm vội ghé sát lại.
Khi bọn họ nhìn thấy nét chữ của Thẩm Hạ Lan, nước mắt của hai người lại rơi.
“Là chữ của Hạ Lan, là con bé!”
Mẹ Thẩm chỉ biết khóc.
Thẩm Hạ Lan không có quấy rầy bọn họ.
Đây là bức thư vừa rồi cô ở trên xe vội vàng viết ra, viết ra sự nhớ nhung và sự áy náy trong 5 năm qua dành cho ba mẹ, thậm chí còn nói với bọn họ, mình đã sinh con, tên là Thẩm Minh Triết, đứa trẻ lớn lên rất xinh xắn, rất khỏe mạnh, qua một khoảng thời gian nữa sẽ để Lisa dẫn đến cho bọn họ gặp.
Khi ba mẹ Thẩm xem đến đây thì vui mừng không thôi.
“Chúng ta có cháu ngoại rồi! Ông nhìn thấy không? Lão già, chúng ta có cháu ngoại rồi!”
Ba Thẩm vội quay mặt sang chỗ khác, nhưng thế nào cũng không kìm được sự run rẩy toàn thân.
5 năm không có tin tức, bây giờ không những biết được tin con gái bình yên vô sự, còn biết được mình có một đứa cháu ngoại, bọn họ hận không thể lập tức gặp được cháu ngoại của mình.
“Cháu ngoại của chúng tôi bây giờ đang ở đâu?”
Mẹ Thẩm khẩn thiết nhìn Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan mỉm cười nói: “Thằng bé đang ở một nơi huấn luyện, qua một khoảng thời gian nữa cháu sẽ dẫn thằng bé trở về, cháu nghĩ hai người nhất định sẽ thích nó.”
“Sẽ, nhất định sẽ.”
Mẹ Thẩm vuốt ve bức thư đó, để ở vị trí trái tim, không nói chuyện, nhưng Thẩm Hạ Lan nhìn ra được, cảm xúc của mẹ Thẩm đang rất kích động.
“Dì, mọi thứ đều đang phát triển một cách tốt đẹp, dì đừng quá kích động. Dì nhất định phải giữ gìn sức khỏe, khi gặp được Hạ Lan, dì mới có thể từ từ ở bên cô ấy.”
“Ừ ừ.”
Mẹ Thẩm gật đầu.
Thái độ của ba Thẩm đối với Thẩm Hạ Lan lập tức có chút cải thiện rồi.
“Cô Lisa, cháu nếu như không có chuyện gì thì ở đây ăn tốt đi, mặc dù đầu bếp của nhà chúng tôi không phải giỏi nhất, có điều Hạ Lan từ bé đều thích ăn cơm do má Lưu nấu, cháu nếu như không chê...”
“Cháu không chê!”
Thẩm Hạ Lan quá nhớ nhà rồi.
Quang minh chính đại trở về như này thật sự quá không dễ dàng rồi.
Ba mẹ đã già rồi, cô chỉ muốn ở bên cạnh bọn họ, cho dù là một ngày cũng được.
Ba Thẩm không ngờ Lisa lại dứt khoát như thế, có điều thấy cô mang theo tin tức của Thẩm Hạ Lan, cũng không tính toán với cô, vội bảo má Lưu đi làm cơm.
Mắt của Thẩm Hạ Lan lại ươn ướt.
Đây là nhà của cô!
5 năm lưu lạc bên ngoài, cô cuối cùng cũng về nhà rồi!
“Dì, cháu có thể thường xuyên ghé thăm không?”
Thẩm Hạ Lan biết mình lấy thân phận của một người lạ yêu cầu như vậy có hơi quá đáng, có điều mẹ Thẩm lại không để ý: “Có thể.”
Ánh mắt của bà ta bây giờ nhìn Thẩm Hạ Lan đã hoàn toàn khác lúc đầu.
Nghe thấy mẹ Thẩm nói như thế, Thẩm Hạ Lan hoàn toàn yên tâm rồi.
Cô ngồi ở bên cạnh mẹ Thẩm, mở album ảnh ra, đưa những bức ảnh lúc mới mang thai cho mẹ Thẩm xem.
“Đây là ảnh chụp lúc mang thai hai tháng, lúc đó ốm nghén dữ dội, cũng không ăn được thứ gì, nhưng bụng lại rất lớn, hết cách, chỉ đành đến đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói là song thai.”
Thẩm Hạ Lan mang theo niềm hạnh phúc nói với mẹ Thẩm.
Mẹ Thẩm nhìn bức ảnh Thẩm Hạ Lan quấn vải sa trên mặt, không có nghe rõ hai chữ song thai cuối cùng, chỉ đau lòng nói: “Gương mặt này...”
“Để lại trong trận hỏa hoạn, không chỉ gương mặt, còn trên người, chỗ nào cũng có, nhưng lúc đó mang thai đứa trẻ, không thể uống thuốc, không thể tiêm, chỉ có thể nhìn làn da trên người mình lở loét, sau đó dùng đất tiêu viêm. Lúc đó ốm nghén cũng dữ dội, lại sợ sáng, cả ngày kéo rèm cửa, cảm giác như sống trong địa ngục, nếu như không phải vì có đứa trẻ cầm cự, có lẽ thật sự không thể kiên trì tiếp được nữa.”
Nói đến chuyện trước kia, Thẩm Hạ Lan vẫn thổn thức.
Những gì trải qua trong một năm đó thật sự giống như đi quanh địa ngục một vòng.
Mẹ Thẩm lại khóc.
“Hạ Lan đáng thương của mẹ. Đứa trẻ này lúc đó sao không biết gọi điện về nhà chứ? Dù cho năm đó dì và ba nó có tức giận vì hành vi của nó, cũng sẽ không không cần tính mạng của nó mà!”
Sau khi Thẩm Hạ Lan làm mẹ mới biết, mẹ là người vĩ đại như thế nào.
Cô nhẹ nhàng vỗ lưng của mẹ Thẩm nói: “Dì đừng khóc, nếu như cô ấy biết dì vì cô ấy mà rơi nhiều nước mắt như thế, sợ rằng sẽ càng đau lòng buồn bã, cô ấy không tìm chú dì, không nói với chú dì, cũng là vì sợ khiến hai người đau lòng mà thôi. Huống hồ khi đó có tin đồn không hay về cô ấy.”
Nghĩ đến những tin đồn đó, nói cô tư thông với người đàn ông khác, trong lòng Thẩm Hạ Lan lại dâng lên một cỗ lửa giận.
Mẹ Thẩm lắc đầu nói: “Đứa trẻ ngốc, nó căn bản không biết Ân Tuấn trước nay đều không tin loại tin đồn này. Ngày thứ hai sau khi tin đồn được lan truyền, nó đã dùng thủ đoạn mạnh mẽ phong sát tòa báo đó. Cả Hải Thành ai cũng không dám bàn tán nữa, mọi người đều nói nó chết rồi, chỉ có Ân Tuấn không tin. Vì xông vào trận hỏa hoạn cứu Hạ Lan, Ân Tuấn suýt nữa chết ở bên trong. Mặc dù bây giờ trông khỏe mạnh, nhưng phổi lúc đó suýt nữa không thể giữ được. Sau này nó suy sụp rất nhiều ngày, cổ phiếu của tập đoàn Hoàn Trí tụt mạnh nó cũng không quan tâm, dì đến gõ cửa, nó tránh không gặp. Bạn tốt của nó đạp cửa ra, dì thật sự không dám tin đó chính là Diệp Ân Tuấn mà tôi biết.”
“Cháu biết không? Nó mượn rượu giải sầu, một tuần ngắn ngủi, người cũng gầy tọp không thành dạng gì. Nó không có phép bất kỳ ai vào phòng ngủ của tụi nó, không cho phép bất kỳ ai chạm vào đồ thuộc về Hạ Lan. Ánh mắt của nó trống rỗng vô hồn, giống như chết theo Hạ Lan, linh hồn của nó cũng chết vậy.”
Nghe mẹ Thẩm nói những điều này, trái tim của Thẩm Hạ Lan vô cùng chấn động.
Đây thật sự là nói về Diệp Ân Tuấn sao?
Một người đàn ông bạc tình như thế, sao có thể vì cô làm như vậy?
Khi Thẩm Hạ Lan đang sửng sốt, điện thoại cạnh sô pha đột nhiên đổ chuông, tiếng chuông chói tai đó đã dọa Thẩm Hạ Lan giật mình.
CHƯƠNG 99: CHÁU NÓI GÌ DÌ ĐỀU NGHE THEO CHÁU
Mẹ Thẩm vô thức muốn đi nghe, nhưng lại bị Thẩm Hạ Lan ngăn lại.
“Dì, để cháu.”
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan có hơi ngưng trọng.
Mẹ Thẩm đột nhiên cảm thấy ánh mắt này sao mà quen thuộc đến vậy, quen đến mức toàn thân bà ta run lên, một suy nghĩ to gan vụt qua trong đầu.
Có điều bà ta không có biểu cảm gì, chỉ nhẹ nhàng thu tay của mình lại.
Đối với động tác của mẹ Thẩm, Thẩm Hạ Lan không có quá nhiều chú ý, tất cả tâm tư của cô đều bị cuộc điện thoại trước mắt đoạt đi.
Cuộc điện thoại này sẽ là ai gọi đến?
Liệu có phải là người muốn lừa ba mẹ ra nước ngoài hay không?
Biểu cảm của Thẩm Hạ Lan trở nên nghiêm túc nghe máy.
“Ai ạ?”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan lạnh lẽo không có độ ấm, đối phương dường như sững ra, sau đó nhanh chóng cúp máy.
Cuộc gọi truyền đến tiếng tút tút, trái tim của Thẩm Hạ Lan lại trầm xuống.
Nếu như gọi nhầm, hoặc người quen gọi, không thể không nói một câu thì đã cúp máy được, trừ phi đối phương không muốn để cô nghe ra giọng của anh ta, hoặc vì có lý do gì đó khác, nhưng bất luận vì lý do gì, Thẩm Hạ Lan đều có hơi phòng bị.
“Sao thế? Ai gọi tới?”
Mẹ Thẩm luôn quan sát Thẩm Hạ Lan, đột nhiên phát hiện cô có rất nhiều chỗ ít nhiều có hơi giống với con gái của mình.
Thẩm Hạ Lan có hơi lo lắng nói: “Dì, cháu nghĩ khả năng có người lợi dụng Hạ Lan để khống chết hai người, mặc dù cháu không biết đối phương rốt cuộc muốn làm gì, nhưng dì nếu như tin cháu, bất luận nhận được thư hay cuộc gọi nào, xin dì nhất định phải nói cho cháu biết. Cháu không hy vọng Hạ Lan lo lắng cho hai người.”
Nếu như trước đây, mẹ Thẩm có thể sẽ không nghe lọt tai, nhưng bây giờ càng nhìn Thẩm Hạ Lan càng cảm thấy thân thiết, bà ta run rẩy nắm chặt tay của Thẩm Hạ Lan nói: “Cháu nói gì dì đều nghe theo cháu. Bản thân cháu cũng phải cẩn thận , biết chưa?”
Cả người Thẩm Hạ Lan trở nên kích động, lại không thể không đè nén xuống, chỉ có thể gật đầu.
Mẹ Thẩm nói với cô: “Cháu nếu là bạn tốt của Hạ Lan, vậy lên phòng của Hạ Lan nghỉ ngơi một lát đi, dì nhìn ra cháu rất mệt mỏi, lát nữa cơm nước chuẩn bị xong dì sẽ gọi cháu.”
Thẩm Hạ Lan thật ra có hơi mệt, nhưng cô không nỡ bỏ lỡ thời gian này để đi nghỉ ngơi, thái độ của mẹ Thẩm kiên quyết, cô không thể không về phòng ngủ của mình.
Chỗ này giống hết trước khi cô kết hôn, thậm chí còn được quét dọn sạch sẽ, một chút bụi bặm cũng không có, nhìn ra được ba mẹ nhà họ Thẩm nhớ nhung cô như nào.
Không có mẹ Thẩm ở bên cạnh, Thẩm Hạ Lan cũng không kìm được mà rơi nước mắt.
Cô vuốt ve bức ảnh trên tủ kệ ở đầu giường, đó là bức ảnh cô chụp khi còn ở nhà, thanh xuân rạng rỡ, tràn đầy sức trẻ như thế, lúc này lại xa lạ như thế.
Thời gian 5 năm, cả gương mặt đã sắp khiến cô quên mất bộ dạng ban đầu của mình rồi, hiện nay nhìn thấy bức ảnh này, từng hình ảnh ký ức hiện lên trong đầu. Sự bảo vệ của ba dành cho cô, ba của bây giờ đã già đi nhiều, Thẩm Hạ Lan ngồi trên giường nghẹn nghèo không phát ra tiếng.
Bờ vai của cô co lại.
Mẹ Thẩm vốn dĩ không có đóng chặt cửa phòng, sau khi không nghe thấy âm thanh trong phòng, bà ta khẽ mở hé cảnh cửa, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan cầm bức ảnh mà rơi lệ.
Thẩm Hạ Lan để bức ảnh xuống, hình như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên đứng dậy đến dưới gầm giường, nằm bò lấy ra một chiếc hộp.
Cô cẩn thận lấy ra chiếc hộp.
Bởi vì không ai biết sự tồn tại của chiếc hộp nhỏ này, cho nên bên trên phủ một lớp bụi.
Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng lau sạch lớp bụi bám lên trên, sau đó mở ra.
Bên trong là quà từ bé đến lớn của cô trong ngày sinh nhật mỗi năm mà ba mẹ tặng cho cô, một chiếc hộp trang sức đầy ắp.
Thậm chí còn có bức cả nhà đình ba người.
Thẩm Hạ Lan lại bịt miệng khóc.
Cơ thể của mẹ Thẩm run rẩy, thậm chí hận không thể đi vào hỏi một phen, có điều bà ta cuối cùng vẫn nhịn.
Bà ta khẽ khàng đóng cửa phòng lại, đi đến bên chỗ ba Thẩm.
Thấy hai mắt của vợ chứa đầy nước mắt, ba Thẩm tưởng bà ta nói chuyện với Thẩm Hạ Lan nên nhớ con gái, không thể không an ủi bà ta: “Hạ Lan không phải có tin tức rồi sao? Chúng ta sớm muộn sẽ gặp được con bé, ba đừng lo lắng nữa, so với âm dương cách biệt, bây giờ có thể biết nó còn sống, đối với chúng ta mà nói chính là tin tức tốt nhất rồi không phải sao?”
Mẹ Thẩm đóng cửa phòng sách lại, túm chặt lấy tay của ba Thẩm nói: “Lão Thẩm, tôi nghi ngờ cô gái Lisa đó chính là con gái Hạ Lan của chúng ta!”
“Bà nói cái gì? Có phải nhớ con gái đến phát điên rồi không? Lisa mặc dù xinh đẹp, nhưng không thể bằng Hạ Lan của nhà chúng ta.”
Ba Thẩm trực tiếp cho rằng tinh thần của mẹ Thẩm rối loạn rồi.
Mẹ Thẩm lại lắc đầu nói: “Không phải, tôi vừa rồi đưa con bé đến phòng ngủ của Hạ Lan, để nó ở đó nghỉ ngơi, có điều tôi không có đóng chặt cửa. Từ trong khe cửa, tôi nhìn thấy nó rất quen thuộc với căn phòng của Hạ Lan, thậm chí đồ cất giấu riêng của Hạ Lan nó cũng tìm được. Hơn nữa nó vào trong phòng thì khóc, khóc mãi. Ông xem nó nói Hạ Lan của chúng ta 5 năm trước trải qua trận hỏa hoạn lớn, tổn thương gương mặt, cũng nói với chúng ta khi nó gặp lại chúng ta có thể không giống với dáng vẻ mà chúng ta quen trước đây, tôi nhìn kỹ, giữa chân mày của mày đặc biệt giống Hạ Lan, đặc biệt là đôi mắt đó. Còn nhớ không? Đôi mắt đó của Hạ Lan giống ông!”
Ba Thẩm được vợ nói như thế, cả người cũng có hơi sững sờ.
“Nhưng nếu như thật sự là Hạ Lan, nó tại sao không nhận chúng ta? Còn cả Ân Tuấn, nó tại sao cũng giúp nó giấu chúng ta chứ?”
“Chuyện này có thể chúng nó có nỗi khổ gì đó. Tôi nhìn ra được, thái độ của Ân Tuấn đối với nó rất tốt, nhưng nó đối với Ân Tuấn lại lạnh nhạt. Trong này rốt cuộc có chuyện gì, chúng ta cũng không biết, nếu tụi nhỏ không muốn nói, chúng ta cũng không hỏi. Chỉ cần nó trở về là được rồi.”
Mẹ Thẩm vừa nói vừa lau nước mắt.
Ba Thẩm trầm tư nói: “Tôi đi bảo đầu bếp làm mấy món Hạ Lan thích ăn, lại làm mấy món nó không thích ăn nữa, đến lúc ăn cơm ông đừng nói, chúng ta lẳng lặng quan sát, dù sao chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ.”
“Ừm, nghe theo bà! Có điều nếu nó không cho chúng ta ra nước ngoài, vậy thì chúng ta không đi nữa, chuyện này tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, mới đầu biết tin tức của Hạ Lan vì quá đỗi vui mừng, nhưng bây giờ suy nghĩ lại, 5 năm rồi, Hạ Lan không có tin tức gì cả, sao đột nhiên có người tìm chúng ta nói biết Hạ Lan đang ở đâu chứ?”
Lời của mẹ Thẩm khiến lông mày của ba Thẩm hơi nhíu lại.
“Vậy thì tiếp tục chờ đợi xem sao.”
“Cũng được.”
Sau khi hai người thương lượng xong, ba Thẩm lần nữa đi vào bếp, lại sắp xếp một số món ăn. Mặc dù má Lưu có chút không hiểu, có điều cũng làm theo.
Thẩm Hạ Lan không hề biết hành vi của ba Thẩm và mẹ Thẩm, một mình ở trong phòng ngây ngốc một lúc lâu thì nghe thấy tiếng gõ của mẹ Thẩm.
“Lisa, cơm chuẩn bị xong rồi, ra ngoài ăn đi. Cháu tỉnh rồi chứ?”
Thẩm Hạ Lan vội lau mặt rồi nói: “Cháu tỉnh ngủ rồi, sửa soạn một chút sẽ ra, cảm ơn dì.”
Mẹ Thẩm nghe thấy cô gọi mình là dì, đột nhiên cảm thấy có hơi đau lòng, có điều cũng không nói gì.
Thẩm Hạ Lan vào nhà vệ sinh sửa soạn lại, không hy vọng ba mẹ nhìn ra dáng vẻ nhếch nhác lúc này của mình.
Không dễ gì đè nén xuống, cô mở cửa phòng đi ra, mùi hương đồ ăn khiến cô không nhịn được mà nở nụ cười.
“Đồ ăn thật thơm.”
“Thơm thì ăn nhiều một chút, đừng khách sáo, đến đây rồi cứ giống như về nhà. Ngồi đi.”
Mẹ Thẩm kéo tay của Thẩm Hạ Lan ngồi bên cạnh mình.
Bà ta bây giờ càng nhìn càng cảm thấy Thẩm Hạ Lan thuận mắt, càng nhìn càng cảm thấy đây là con của mình.
Ba Thẩm lúc này cũng cẩn thận đánh giá Thẩm Hạ Lan.
Gương mặt có thể thay đổi, giọng nói cũng có thể thay đổi, nhưng đôi mắt đó, cùng thần sắc trong đáy mắt thật sự có ra sao cũng không thế thay đổi.
Trái tim của ba Thẩm trở nên run rẩy, không có biểu cảm gì hỏi: “Ăn thôi, cũng không có đồ gì ngon, chỉ là cơm bình thường như mọi nhà, ăn nhiều một chút, ăn cho no.”
“Dạ”
Thẩm Hạ Lan đã rất nhiều năm chưa từng trải nghiệm tình thân của ba mẹ, hiện nay thoát khỏi rào cản trước đây, lần nữa được ba mẹ cưng chiều ôm vào lòng như đứa trẻ, cô suýt chút nữa không kìm được nước mắt.
Thầm mắng bản thân không có bản lĩnh, mỉm cười cầm đũa lên, vô thức gắp món mà mình thích.
Ánh mắt của mẹ Thẩm và ba Thẩm bỗng thay đổi.
Đó là món cá sốt chua ngọt!
Là món Thẩm Hạ Lan thích ăn nhất.
Hiện nay thấy cô món đầu tiên gắp món ăn này, hai ông bà chỉ nhìn mà không nói, nhưng thần sắc trong đáy mắt lại mang theo một tia kích động.
“Nếm thử món này, món này dùng xoài để nấu, đặc biệt dậy mùi.”
Mẹ Thẩm đĩa xoài xào thịt đến trước mặt Thẩm Hạ Lan.
Món này người biết làm không nhiều, cho dù biết làm, cũng không làm được mùi vị của mẹ Thẩm, từ bé đến lớn, món Thẩm Hạ Lan thích ăn nhất chính là món này.
Hiện nay lần nữa nhìn thấy món ăn này, cách 8 năm, hương vị đó vẫn còn đọng lại trên đầu lưỡi của Thẩm Hạ Lan.
Cô giống như đứa trẻ tham ăn, vừa ăn vừa nói: “Dì nấu đồ ăn thật sự rất ngon, nhà hàng năm sao cũng không sánh được.”
Câu nói này vừa nói hết, Thẩm Hạ Lan và mẹ Thẩm đều sững người.
Nhớ lúc nhỏ Thẩm Hạ Lan khí quản không tốt, cứ ho suốt, có người dùng xoài xào thịt có thể chữa được kho, mẹ Thẩm lúc này mới học làm món ăn này.
Lần đầu tiên sau khi làm xong, Thẩm Hạ Lan nói chính là câu này.
Hiện nay lần nữa nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, mẹ Thẩm suýt nữa kích động không nhịn được, may mà ba Thẩm lúc này ho khan một tiếng.
Bản thân Thẩm Hạ Lan cũng cảm thấy câu nói này có hơi đột ngột, cô vừa muốn giải thích gì đó thì nghe thấy mẹ Thẩm nói: “Lisa thật sự là bạn thân của Hạ Lan, Hạ Lan nhà chú dì ấy, lần đầu tiên ăn món này cũng nói như thế.”
“Vậy sao?”
Thẩm Hạ Lan vội vàng cúi thấp đầu, không dám đáp tiếp.
Lúc này ánh mắt của hai ông bà chuyển động, mẹ Thẩm lại đưa đĩa thịt chua ngọt đến trước mặt Thẩm Hạ Lan.
“Nếm thử món thịt chua ngọt này đi, món ăn món nhất mà má Lưu nhà chú dì nấu.”
Lông mày của Thẩm Hạ Lan hơi nhíu lại, chiếc đũa cũng khựng lại, có điều vẫn mỉm cười gắp một miếng bỏ vào miệng.
Cô cố gắng nhịn mùi thịt mỡ mà mình không thích xuống, miễn cưỡng nuốt xuống, nhưng cũng không có tiếp tục động đến món này nữa.
Mắt của ba Thẩm có hơi ươn ướt, bắt đầu bắt chuyện với Thẩm Hạ Lan.
“Cháu ngoại nhỏ đó của chú bây giờ mấy tuổi rồi? Cao bao nhiêu? Giống ai nhiều hơn? Có ảnh của nó không?”
Thấy ánh mắt mong chờ của ba, Thẩm Hạ Lan vội rút điện thoại ra, từ trong album tìm được ảnh của Thẩm Minh Triết đưa ra.
“Thằng bé bây giờ hơn 4 tuổi rồi, lớn lên giống Diệp Ân Tuấn nhiều hơn, nhưng mũi miệng thì giống chú.”
Thẩm Hạ Lan vui vẻ nói.
Ba Thẩm khi nhìn thấy điện thoại vô thức nhận lấy, cố tình giống như không cầm chắc, album ảnh bỗng quay ngược trở lại.
Khi ông nhìn thấy chú thích trên bức ảnh, hai mắt bỗng đỏ lên.
CHƯƠNG 100: MUỐN LISA, BƯỚC QUA XÁC TÔI
Trên chú thích có viết là ‘bảo bối của nhà mình.”
Nhà mình!
Hai tay của ba Thẩm có hơi kích động, có điều lại mỉm cười nói: “Thằng bé này trông thật đẹp.”
“Phải, khi vừa sinh ra đã rất ngoan, từ nhỏ biết dính người, rất hiểu chuyện.”
Thẩm Hạ Lan nói đến con trai thì thấy tự hào.
Ba Thẩm không có biểu cảm gì mở album, từ từ xem, càng nhìn càng cảm thấy thích.
“Hạ Lan một mình ở nước ngoài không dễ dàng gì?”
Ba Thẩm đột nhiên chuyển chủ đề.
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Cũng không có gì, có tụi nhỏ ở bên, cuộc sống cũng coi tràn ngập niềm vui.”
Mẹ Thẩm có hơi sốt ruột nói: “Ông cho tôi xem thử, cái lão già này, thế nào chỉ biết xem một mình?”
“Tôi không phải còn chưa xem xong sao?”
Ba Thẩm và mẹ Thẩm giống như hai đứa trẻ tranh nhau.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy dáng vẻ này của bọn họ, khóe môi hơi cong lên. Cô thề nhất định phải dẫn Thẩm Minh Triết về thăm hai ông bà.
Khi cô và ba mẹ Thẩm cùng nhau nói chuyện vui vẻ, bên Diệp Âu Tuấn có chút không quá thuận lợi.
Diệp Ân Tuấn rời khỏi nhà họ Thẩm không lâu, đi được nửa đường thì gặp đoàn xe của Hoắc Chấn Đình dẫn tới.
Chiếc Bentley giống hệt nhau, tổng cộng tám chiếc, mỗi chiếc xe đều ngồi kín người, trông rất khí thế.
Diệp Ân Tuấn trực tiếp dừng xe ở giữa đường, cản trước mặt bọn họ.
“Hoắc Chấn Đình, anh có ý gì?”
Diệp Ân Tuấn lúc này cũng không thèm nói giao tình gì nữa.
Người khác sắp động vào người phụ nữ của anh rồi, anh còn có thể giữ phong độ quý ông, đó là điều không thể.
Hoắc Chấn Đình không thấy bất ngờ đụng phải Diệp Ân Tuấn.
Anh ta hạ cửa xe xuống, lạnh lùng nói: “Diệp tổng, hôm nay chuyện này không có liên quan đến anh, hy vọng anh tránh ra.”
“Tôi đã từng nói, Lisa là người phụ nữ của tôi, anh nếu động vào cô ấy phải hỏi tôi trước.”
Diệp Ân Tuấn không có chùn bước.
Sắc mặt của Hoắc Chấn Đình bỗng khó coi.
“Ý của anh là hôm nay cứ muốn cản tôi đến cùng hay sao? Mẹ tôi lớn tuổi như thế bị Lisa đối đãi như thế, suýt nữa mất mạng rồi, tôi lẽ nào không nên đòi cho mẹ tôi công đạo sao?”
Giọng của Hoắc Chấn Đình lạnh lùng, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bạo phát.
Diệp Ân Tuấn lại thấp giọng nói: “Chuyện này rốt cuộc là như nào, anh không bằng về hỏi thử mẹ của anh đi, tôi đã từng nói, chỉ cần có người muốn động vào Lisa, nhà họ Diệp tôi đều sẽ không tiếc sức đối kháng đến cùng với anh. Nhà họ Hoắc tuy rất có danh vọng, nhưng thật sự phải đấu, tôi cũng không cảm thấy người của nhà họ Diệp đều là loại vô dụng. Nếu như nháo đến Đế Đô, thứ Diệp Ân Tuấn tôi có là thời gian và tinh lực, sợ đến lúc đó bà cụ Hoắc không thể xuống đài. Đây là khuyên chân thành tôi dành cho anh.”
“Diệp Ân Tuấn. Anh đừng hiếp người quá đáng! Nhà họ Diệp mặc dù độc chiếm thế lực ở Hải Thành, nhưng cũng không thể bá đạo như thế, hôm nay bất luận như thế nào, tôi cũng phải dẫn Lisa đi. Anh nếu như ngăn cản, vậy thì đừng trách tôi thất lễ.”
Lúc nói chuyện, bàn tay của Hoắc Chấn Đình phất một cái, trên chiếc xe Bentley bỗng bước xuống rất nhiều vệ sĩ.
Diệp Ân Tuấn nhìn bọn họ, lông mày cũng không chớp, mà Tống Đình lại có hơi khẩn trương nói: “Diệp tổng, tôi đã liên lạc với người của chúng ta rồi, anh xem có phải kêu bọn họ tới đây không?”
“Nhà họ Hoắc dám kéo người gây sự, ỷ vào là gia đình liệt sĩ, nhà họ Diệp chúng ta bây giờ là người dân bình thường, kéo người gây sự là phạm pháp. Tống Đình, nhà họ Diệp chúng ta không làm loại chuyện này. Tránh làm mất mặt tổ tiên.”
Lời này của Diệp Ân Tuấn nói không nặng không nhẹ, nhưng lại có thể khiến tất cả mọi người nghe rõ ràng, nhất là Hoắc Chấn Đình.
Lồng ngực của Hoắc Chấn Đình phập phồng dữ dội.
“Diệp Ân Tuấn, ít dùng cái miệng giỏi ăn nói của anh đi, tôi hôm nay chỉ muốn đòi công đạo cho mẹ tôi.”
“Vậy thì gặp nhau trên tòa. Chỉ cần bà cụ Hoắc không sợ mất mặt, nhà họ Diệp chúng tôi bất cứ lúc này cũng theo hầu.”
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nhìn Hoắc Chấn Đình, không hề nhường nhịn.
Hoắc Chấn Đình tức giận kêu người kéo anh ra.
Anh ta từ trong ngực rút ra một khẩu súng nhằm thẳng vào Diệp Ân Tuấn.
“Anh có tin tôi hôm nay có thể phế anh?”
“Đương nhiên là tin. Nhà họ Hoắc hy sinh tính mạng của người nhà vì đất nước, điều này mới đổi được người thừa kế duy nhất, người may mắn duy nhất của nhà họ Hoắc, Hoắc Chấn Đình anh có thể có tư cách cầm súng. Chuyện này đừng nói ở Hải Thành, ở khắp cả nước đều biết đặc quyền này. Nhưng hiện nay tôi vẫn có câu nói đó, chuyện của bà cụ Hoắc không liên quan đến Lisa, Hoắc Chấn Đình anh nếu như cứ muốn tìm Lisa gây rắc rối, có thể, bước qua xác của tôi. Chỉ cần Diệp Ân Tuấn tôi chết rồi, anh muốn làm gì, tôi tự nhiên không ngăn cản nữa.”
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói.
Hai tay của Hoắc Chấn Đông siết chặt lại.
Khi Diệp Ân Tuấn ở quân khu chính là một tên sừng sỏ khó nhằn, anh ta cũng từng nghe nói, nhưng hai người mãi không có cơ hội giao thủ. Hiện nay đụng phải, lại không ngờ là tình cảnh như này.
“Mẹ tôi lớn tuổi như thế rồi, không thể nói dối. Bà ấy nói là Lisa muốn đâm chết bà, vậy thì nhất định là thế. Mẹ tôi và Lisa không quen biết, lại lớn tuổi như thế rồi, hà tất gì xích mích với một cô gái xa lạ? Diệp Ân Tuấn, anh cũng vì người phụ nữ của mình, nếu như mẹ của anh bị người ta đối đãi như thế, tôi không tin anh có thể ngồi im.”
“Tôi sẽ không giống như anh thị phi bất phân. Mẹ trong lòng anh có lẽ là thần thánh, nhưng Lisa cũng có địa vị như thế ở trong tôi. Cô ấy là người phụ nữ tôi muốn dùng cả tính mạng để bảo vệ. Người phụ nữ của Diệp Ân Tuấn tôi trước nay không làm chuyện khi dễ người già. Trong chuyện này có uẩn khúc, anh quay về hỏi mẹ của anh, rồi hãy đến đòi người của tôi cũng không muộn.”
Những gì Diệp Ân Tuấn có thể nói chỉ có thể là như thế.
Đối với chuyện của Triệu Ninh, đó là bí mật của nhà họ Hoắc, trừ phi bà cụ Hoắc chính miệng nói cho Hoắc Chấn Đình, nếu không anh không có tư cách cũng không có quyền đi nói cho Hoắc Chấn Đình cái gì cả, còn Thẩm Hạ Lan, anh càng không thể để cô chịu một chút tổn thương nào.
Hoắc Chấn Đình bị Diệp Ân Tuấn cản lại hết lần này đến lần trước, lửa giận trong lòng bỗng trào lên.
“Diệp Ân Tuấn, vì một người phụ nữ anh vậy mà bôi nhọ mẹ của tôi, anh thật sự cho rằng tôi sẽ không dám nổ súng với anh sao?”
“Anh làm đi! Tôi vẫn có câu nói đó, muốn Lisa, có thể, bước qua xác của tôi!”
Diệp Ân Tuấn và Hoắc Chấn Đình coi như đối đầu rồi.
Có người nhìn thấy một màn này đã báo cảnh sát, nhưng bên trên khi biết là Hoắc Chấn Đình và Diệp Ân Tuấn, không thể không xin phản ánh từ cấp trên nữa.
Hoắc Chấn Đình bị Diệp Ân Tuấn khiêu khích như thế, nghĩ đến mẹ còn nằm trong bệnh viện thở máy oxy, Hoắc Chấn Đông tức giận thật sự nổ súng. Có điều anh ta vẫn có chút chừng mực.
Đạn sượt qua không khí, vốn dĩ chỉ sượt qua bả vai của Diệp Ân Tuấn, nhưng không biết tại sao, cơ thể của Diệp Ân Tuấn đột nhiên nhúc nhích.
“Phằng” một tiếng, viên đạn trực tiếp bắn vào tim của Diệp Ân Tuấn.
“Diệp tổng!”
Tống Đình bị dọa mặt mày trắng bệch, khi muốn đẩy Diệp Ân Tuấn ra, lại kinh ngạc phát hiện Diệp Ân Tuấn đứng vững như núi Thái Sơn, thế nào cũng không đẩy được.
“Phụt” một tiếng, viên đạn găm vào trong cơ thể của Diệp Ân Tuấn.
Cơ thể của Diệp Ân Tuấn run lên, cả người ngã về phía sau.
“Diệp tổng!”
Tông Đình ôm lấy anh, máu tươi trong nháy mắt nhiễm ướt áo sơ mi của anh, màu đỏ chói máu, nhưng khóe môi của Diệp Ân Tuấn lại nhếch lên, anh thấp giọng nói với Tông Đình: “Hoắc Chấn Đình đã làm tôi bị thương, nếu như tôi chết, anh ta nợ nhà họ Diệp một mạng, nhớ lấy, đến lúc đó cậu nói Lisa là vợ chưa cưới của tôi, là đương gia chủ mẫu tương lai của nhà họ Diệp, tôi không tin anh ta còn dám làm gì Hạ Lan.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như thế, mắt của Tống Đình bỗng đỏ lên.
“Diệp tổng, anh việc gì phải khổ như thế? Mợ chủ cô ấy không nhất định biết những điều tốt đẹp của anh dành cho cô ấy.”
“Cô ấy biết hay không không quan trọng, chỉ cần cô ấy bình an là được.”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn trực tiếp ngất đi.
Cả người Hoắc Chấn Đình sững sờ.
Anh ta không ngờ nháo thành như này, chỉ là thời gian ở trong quân đội quá dài, thói quen ra lệnh cho người khác mãi không thay đổi, sau này trở về mọi người càng vì vinh quang của nhà họ Hoắc mà cung kính đối với anh ta, khiến tính khí của anh ta càng lúc càng khó chiều.
Anh ta chỉ muốn dọa Diệp Ân Tuấn, chỉ cần Diệp Ân Tuấn tránh ra, anh ta có cách để vệ sĩ trong khoảnh khắc nào đó vượt qua, đến lúc đó Diệp Ân Tuấn muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được.
Nhưng tại sao lại trúng?
Tạo sao lại bắn trúng tim?
Hoắc Chấn Đình thật sự nhìn thấy rõ, Diệp Ân Tuấn cố ý!
Anh cố ý hướng về phía đường đạn của anh ta, lúc đó Hoắc Chấn Đình sốc, hơn nữa cũng không thể thay đổi hướng bay của đường đạn, chỉ có thể giương mắt nhìn Diệp Ân Tuấn ngã trong vũng máu.
Hiện nay anh ta trừ hối hận còn có bực tức, lại không thể không tức giận quát một tên vệ sĩ đứng ngây ngốc ở bên cạnh: “Còn ngây ra làm gì? Mau gọi xe cấp cứu! Diệp Ân Tuấn nếu như có chuyện gì, nhà họ Hoắc chúng ta không đền nổi.”
Mặc dù Diệp Ân Tuấn đã rút rồi, nhưng sức ảnh hưởng của anh ở trong quân khu hay cả Đế Đô vẫn có. Bởi vì một chút ân oán cá nhân, nhà họ Hoắc liều với nhà họ Diệp, điều này nếu như truyền đến Đế Đô, không nói người khác nhìn nhà họ Hoắc như thế nào, nói chuyện chính ngày hôm nay, hiếm khí sẽ nhìn thấy vinh quang của nhà họ Hoắc ở trên khắp các trang mạng.”
Vệ sĩ nghe thấy giọng điệu tức giận của Hoắc Chấn Đình, vội vàng bắt đầu làm.
Nhất thời cả con đường đều trở nên rối loạn.
Tiếng còi xe cảnh sát, tiếng xe cấp cứu, tiếng bàn luận của mọi người xung quanh, ồn ào cả con đường.
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn trắng bệch, giống như không còn hô hấp.
Khi xe cấp cứu đến trực tiếp đeo máy thở oxy, bắt đầu tiến hành cấp cứu.
Tay của Tống Đình không ngừng run rẩy.
Đi theo Diệp Ân Tuấn, cũng không lần trải qua tình cảnh như này, nhưng trước đây Diệp Ân Tuấn trước nay không đưa thân mình ra, hiện nay vì một Thẩm Hạ Lan, anh vậy mà thành như này, Tống Đình lúc này có hơi oán trách Thẩm Hạ Lan.
Tình cảm của Diệp Ân Tuấn đối với Thẩm Hạ Lan, một người ngoài như anh ta cũng nhìn thấy rõ ràng, thế nào lòng dạ của Thẩm Hạ Lan lại sắt đá như thế, không có chút dao động?
Xe cấp cứu đi thẳng đến bệnh viện quân khu.
Bên trên rất coi trọng, nhà họ Hoặc càng không dám thả lỏng, mấy người cố gắng bắt đầu cấp cứu.
Diệp Ân Tuấn được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Tống Đình túm lấy cổ áo của Hoắc Chấn Đình, gằn giọng nói: “Tôi mặc kệ anh là ai, nếu như Diệp tổng nhà tôi có chuyện gì, Tống Đình tôi với anh mãi mãi đối đầu!”
Hoắc Chấn Đình nhiều năm nay lần đầu tiên bị người ta túm cổ áo, muốn làm cái gì đó, nhưng lại đèn của phòng phẫu thuật bỗng trầm mặc. Anh ta cũng lo lắng.
Tống Đình thấy anh ta như thế, tức giận quăng anh ra, sau đó rút điện thoại gọi cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan đang nói chuyện vui vẻ với mẹ Thẩm và ba Thẩm, khi nhận được cuộc gọi từ Tống Đình, mặt mày đều trắng bệch.