Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 961

Thẩm Hạ Lan đã trải qua quá nhiều chuyện với Diệp Ân Tuấn rồi, vì vậy bây giờ nhìn thấy tình hình này có cũng không quá hoảng sợ hay bất ngờ.

“Anh có lẽ có thể giải quyết được nhỉ?” Cô nhìn Diệp Ân Tuấn, ngáp một cái đầy mệt mỏi.

Bình thường lúc này Thẩm Hạ Lan đã nằm trên giường đi ngủ từ lâu rồi, thế mà hôm nay lại thức khuya đến vậy, ánh mắt Diệp Ân Tuấn xẹt qua tia đau lòng.

“Có thể giải quyết được, nếu như em mệt rồi thì ngủ trước đi, lát nữa anh sẽ gọi em”

“Được” Thẩm Hạ Lan nói ngủ là ngủ, căn bản không bận tâm đến đám người trước mắt. Diệp Ân Tuấn cởi áo khoác ra khoác lên vai Thẩm Hạ Lan để cô không bị cảm lạnh. Sau khi làm xong tất cả, lúc này sắc mặt Diệp Ân Tuấn mới trầm xuống, trong mắt xẹt qua tia sáng lạnh lùng.

Anh đột nhiên giẫm mạnh chân ga, lao thẳng về chiếc xe đối diện.

Có lẽ bọn họ không ngờ rằng Diệp Ân Tuấn đang chở Thẩm Hạ Lan mà lại còn dám mạo hiểm đến vậy, trong giây lát có hơi sững sờ, mắt thấy Diệp Ân Tuấn không có ý định dừng lại, rốt cuộc đối phương cũng sợ hãi, nhanh chóng lui về sau.

Lợi dụng khoảng trống này, Diệp Ân Tuấn lái xe lao thẳng ra ngoài.

Tốc độ xe của Diệp Ân Tuấn vẫn không chậm lại, sau khi đối phương tránh đường chẳng những anh không giảm tốc độ, ngược lại còn tăng tốc chạy đi.

– Những chiếc xe đó một mực đuổi theo phía sau, nhưng cũng chỉ đi theo hai con đường, sau khi ra đường lớn thì biến mất không thấy đâu nữa. Đôi mắt Diệp Ân Tuấn có chút trầm tư, anh nhớ lại chuyện ở giao lộ, sau đó lái xe chạy về phía khách sạn.

Về tới cửa khách sạn, Thẩm Hạ Lan vẫn còn đang ngủ say. Trên khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Ân Tuấn lộ ra nét tươi cười. Anh nhẹ nhàng xuống xe, sau đó ôm Thẩm Hạ Lan vào trong lòng, đi thẳng vào trong phòng của khách sạn. Thẩm Hạ Lan tìm tư thế thoải mái trong lòng anh rồi ngủ tiếp, thậm chí còn chép miệng hai cái, giống như mơ thấy thứ gì đó rất ngon.

Ánh mắt Diệp Ân Tuấn nhìn cô vô cùng dịu dàng.

Anh đắp mền cho Thẩm Hạ Lan, nhớ ra Hoàng Phi có nói tới chân của Lam Dũng, nghĩ đến ngày mai Thẩm Hạ Lan nhất định sẽ còn vì điều này mà dằn vặt, anh không tự chủ được nhíu mày, sau đó xoay người đi đến phòng của Lam Dũng.

Điều dưỡng nhìn thấy Diệp Ân Tuấn tới, muốn nói chuyện nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn ngăn cản. Anh nhìn thấy Lam Dũng đang cúi đầu dịch văn kiện, không cảm nhận được anh đang ở đây.

“Đang bận sao?”

“Ừm”

Lam Dũng theo bản năng trả lời một tiếng, sau khi dừng khoảng ba giây thì đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đứng trong phòng mình, anh ta không khỏi có hơi sững sờ.

“Diệp Tổng? Có việc gì sao?”

“Văn kiện này cần gấp không?”

Diệp Ân Tuấn đương nhiên nhận ra được đó là văn kiện của công ty mình, anh nhớ rõ văn kiện này không cần gấp lắm. Lam Dũng vô cùng nghiêm túc nói: “Không gấp lắm, nhưng tôi cầm tiền lương thì phải làm tốt việc này. Đây là công việc của tôi”

Với thái độ làm việc nghiêm túc của Lam Dũng, Diệp Ân Tuấn rất tán thưởng.

“Thái độ này của cậu, tương lai nhà họ Lam không thể lường được”

Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy. Lam Dũng cười chua xót nói: “Diệp Tổng anh trêu tôi rồi, nhà họ Lam tôi như vậy thì có tương lai gì chứ?”

“Cơ thể khuyết tật nhưng ý chí kiên cường mới quan trọng nhất, huống hồ cậu cũng sẽ không phải liệt cả đời. Tôi với Hạ Lan vừa rồi bắt được Hoàng Phi trong buổi tiệc của cậu Lương, biết được một số chuyện từ trong

miệng anh ta. Vì sao cậu không nói cho Hạ Lan biết?”

Lúc Diệp Ân Tuấn nói ra cái tên Hoàng Phi kia, đôi mắt Lam Dũng lóe lên tia sáng.

“Nói cái gì?”

“Đã đến lúc này rồi, còn định giấu Hạ Lan nữa sao? Cô ấy đã biết hết rồi, bao gồm cả chuyện về chị của cậu.”

Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, đôi mắt Lam Dũng cuối cùng cũng trùng xuống, đáy mắt hơi đỏ lên.

“Chị tôi không cho nói ra”

Diệp Ân Tuấn biết Lam Tử Thất là bạn tốt nhất của Thẩm Hạ Lan, cô ta có thể vì Thẩm Hạ Lan mà làm bất cứ chuyện gì, đây cũng là lý do vì sao Diệp Ân Tuấn không thích Lam Tử Thất lắm, nhưng vẫn để Thẩm Hạ Lan chơi chung với cô ta. . Mặc dù lúc trước Lam Tử Thất bởi vì Diệp Tri Thu mà hiểu lầm anh, làm ra chuyện như vậy, anh tuy rằng tức

giận, nhưng cũng không trả thù Lam Tử Thất, hiện giờ cô ta vì Thẩm Hạ Lan mà mất đi tư cách làm mẹ, trong lòng Diệp Ân Tuấn không biết có cảm xúc gì nữa.

Chị cậu không cho nói thì cậu không nói luôn à? Cậu thật sự bằng lòng nhìn thấy chị mình cả đời này không thể làm mẹ sao?”
CHƯƠNG 962

Đôi mắt Lam Dũng càng lúc càng trở nên mờ mịt giống như có sương dày dặc bao phủ.

“Tôi không muốn, sau khi về chúng tôi cũng từng tìm người khám thử, nhưng đều nói chị tôi lúc trước thân thể quá lạnh, không có cách nào hết. Chị tôi nói chị ấy không bận tâm, nhưng là một người phụ nữ sao có thể không để tâm đến được chứ? Nhưng chị ấy không cho tôi nói, sợ chị Hạ Lan tìm Hoàng Phi báo thù cho chị ấy, chỉ là lúc ở biên giới, chúng tôi đã ý thức được rằng sau lưng Hoàng Phi có người chống lưng, còn người kia là ai

thì không tra ra được, cũng hiểu rõ đó là người chị Hạ Lan không thể đụng đến. Chị tôi nói nếu đã như vậy, thì cho dù chị Hạ Lan có biết cũng không thay đổi được gì, còn phải lo cho an nguy của chị Hạ Lan, chi bằng cứ giấu chuyện này đi là được.”

Lam Dũng nói xong câu cuối cùng đã không nhịn được nữa, nước mắt chảy ròng ròng.

Người đàn ông này, ngay cả chân mình bị gãy cũng không khóc, biết bản thân cả đời có thể sẽ tàn phế cùng không khóc, bây giờ lúc nói đến Lam Tử Thất lại khóc không thành tiếng.

“Diệp Tổng, có đôi khi tôi thật sự hận bản thân mình vô dụng, rõ ràng tôi là đàn ông, nhưng chuyện gì cũng phải để chị tôi gánh vác. Từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh tốt đẹp, còn chị tôi thì bị vứt bỏ, chẳng sống được ngày nào tốt cả, bây giờ được nhà họ Lam nhận lại, thế mà còn phải gánh vác hết tất cả gánh nặng vì nhà họ

Lam nữa. Tôi hận bản thân mình không có bản lĩnh, tôi…”

“Tôi cho cậu bản lĩnh, cậu có đồng ý không?” Diệp Ân Tuấn đột nhiên cắt ngang lời Lam Dũng. Lam Dũng ngẩng đầu nhìn Diệp Ân Tuấn, không hiểu lý do vì sao. Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Ngày mai bác sĩ Tiêu sẽ trị cho cậu, có cô ấy ra tay thì cậu sẽ không có vấn đề gì, tỷ lệ bình phục rất cao. Nếu cậu thật sự muốn làm chút gì đó cho chị của cậu, vậy thì chờ sau khi chân mình

khỏi, tôi cử cậu đến chi nhánh công ty ở nước ngoài rèn luyện lấy kinh nghiệm. Tôi cho cậu hai năm để bản thân trở thành CEO của công ty chi nhánh đó. Chỉ cần cậu làm được, cho dù chị cậu hay ba cậu, cũng sẽ không chịu đựng bất kì chuyện gì nữa, cậu đồng ý với sắp xếp của tôi không?”

Cả người Lam Dũng đều ngây ra.

“Anh sẽ không cố ý châm chước cho tôi đó chứ?”

“Sẽ không, sau khi qua đó đều dựa vào bản lĩnh của cậu, Lam Dũng, tôi không thể không nhắc cậu, bên kia rất loạn, lúc nào cũng có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà đó cũng là nơi tốt nhất để cậu trưởng thành trong thời gian ngắn”

Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, đôi mắt Lam Dũng đột nhiên sáng lên.

“Tôi đồng ý. Chỉ cần Diệp tổng không phải cố ý châm chước mà giúp tôi, tôi sẽ dựa vào tài năng và nỗ lực của bản thân, tôi đồng ý thử”

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy khát khao đấu tranh mãnh liệt trong mắt Lam Dũng.

“Được, nhớ kỹ lời hôm nay của cậu, chỉ cần phẫu thuật thành công tôi sẽ đưa cậu đi, nói với bên ngoài và chị của cậu là cậu ra nước ngoài điều trị, chỉ có cậu và tôi biết sự thật. Sau khi cậu qua đó, phải tự mình xử lý công

việc của mình, tự mình xử lý quan hệ giữa người với người. Chi nhánh công ty bên kia rất hỗn loạn, bên trong kết bè kéo cánh không ít, cậu đi qua chính là cừu trong miệng sói, có thể có được tiền đồ thế nào đều phải dựa vào bản thân cậu. Đương nhiên, nếu cậu thật sự không kiên trì nổi nữa thì cứ gọi cho tôi, tôi đương nhiên sẽ đón cậu về, nhưng mà từ đó về sau cậu phải nhận sự giúp đỡ của tôi. Tôi sẽ cho cậu ăn cho cậu mặc, thậm chí chi phí sinh hoạt của cậu, không cần cậu phải làm gì, hoàn toàn nuôi cấu thành người ăn chơi trác táng, dù sao cậu cũng làm tất cả vì chị Hạ Lan của cậu, tôi không thể nào để chị Hạ Lan của cậu đau khổ được”

Sắc mặt Lam Dũng trở nên khó coi.

“Diệp tổng, anh đang làm nhục tôi à?”

“Không, tôi đang nói sự thật, Tôi cho cậu cơ hội, nếu cậu không tận dụng được thì tôi cũng sẽ cử người đón cậu về. Chỉ là hy vọng cuộc sống sau này của cậu để tôi sắp xếp, đảm bảo cậu an toàn không lo không nghĩ là được” Diệp Ân Tuấn nói như vậy không có bất kỳ ý khinh bỉ nào, nhưng mà Lam Dũng vẫn muốn xông xáo ra ngoài một lần.

Dù sao so với được người khác bố thí, anh ta càng hy vọng tương lai của nhà họ Lam do tự thân anh tạo ra hơn.

“Tôi đồng ý. Anh yên tâm đi, tôi sẽ không trở về để làm người ăn chơi trác táng đâu.” Ánh mắt kiên định của Lam Dũng khiến Diệp Ân Tuấn tán thưởng vô cùng. Hai người nói chuyện một lát, Diệp Ân Tuấn thấy thời gian không còn sớm nữa, bèn đứng dậy rời đi.

Đi đến cửa phòng Lam Dũng, Diệp Ân Tuấn phát hiện Thẩm Hạ Lan đứng dựa vào vách tường hành lang, không biết đang nghĩ gì.

“Sao lại thức rồi?”

Diệp Ân Tuấn nhanh chóng đi tới, nắm bàn tay của Thẩm Hạ Lan vào trong lòng bàn tay của mình. Tay cô hơi lạnh.

“Ít nhất cũng phải mặc thêm một cái áo nữa rồi mới ra ngoài chứ, lỡ như bị cảm thì sao?”
CHƯƠNG 963

Diệp Ân Tuấn nhỏ tiếng nói, sau đó kéo Thẩm Hạ Lan trở về phòng của bọn họ. Cho đến khi Diệp Ân Tuấn đóng cửa phòng lại, Thẩm Hạ Lan mới thấp giọng nói: “Diệp Ân Tuấn, cảm ơn anh”

“Nói gì đó? Đột nhiên khách sáo như vậy, em ngủ đến mức hồ đồ rồi à?”

Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên đi từ phía sau đến ôm chầm lấy Diệp Ân Tuấn, cất giọng nhỏ nhẹ nói: “Em biết anh làm thế với Lam Dũng là vì em, anh sợ em áy náy, sợ em từ nay về sau dung túng Lam Dũng, sẽ hủy hoại cậu ấy,

cho nên anh để cậu ấy ra nước ngoài đúng không? Nói là rèn luyện, nhưng anh sẽ cử người đi theo âm thầm bảo vệ đúng không?”

“Cậu ta dù sao cũng vì em nên mới thế, hơn nữa nhà họ Lam vì Diệp Tri Thu nên mới xuống dốc, cũng không thể nói hoàn toàn là vì em được, coi như là vì hai người chúng ta đi. Chuyện em muốn làm anh biết hết, nhưng bây giờ sức lực em có hạn, nên đừng suy nghĩ đến những chuyện đó nữa, giao cho anh, em yên tâm đi, anh sẽ xem cậu ta như em trai của mình”

Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói vậy, trong lòng Thẩm Hạ Lan vô cùng cảm động. Có lẽ Diệp Ân Tuấn không phải người đàn ông tốt nhất, nhưng trong lòng cô, anh đã là người chồng tốt nhất rồi.

Thẩm Hạ Lan thỏa mãn ôm lấy Diệp Ân Tuấn, chỉ là Diệp Ân Tuấn có hơi chút không thể thưởng thụ.

“Em yêu à, em còn vậy nữa anh sẽ bộc phát thú tính đó. Đến lúc đó thu lại không được thì sao đây?” Thẩm Hạ Lan sững người, suy nghĩ có chút không theo kịp, ngay sau đó sắc mặt đỏ rần lên.

“Cái đồ không đứng đắn”

Cô buông Diệp Ân Tuấn ra. Diệp Ân Tuấn không đành lòng nói: “Ôm cái nữa đi.”

“Cút!”

Thẩm Hạ Lan cười mắng, hai người về giường nằm xuống.

Ánh đèn ấm áp chiếu xuống thân thể gần sát nhau của hai người, Thẩm Hạ Lan gối đầu lên ngực Diệp Ân Tuấn, nghe tiếng tim đập như sấm của anh, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, anh nói xem những chiếc xe vây quanh chúng ta tối nay là của ai?”

Đôi mắt Diệp Ân Tuấn híp lại, một suy đoán vụt qua nhanh trong đầu anh.

“Không biết nữa, lúc về anh sẽ bảo Phi điều tra thử xem” Diệp Ân Tuấn thu lại thần sắc nơi đáy mắt mình, thấp giọng nói.

Thẩm Hạ Lan cũng không cần biết, dù sao những việc này Diệp Ân Tuấn sẽ xử lý tốt thôi, cô cũng không hỏi tới nữa.

“Buồn ngủ rồi, ngủ đi”

“Ngủ thôi” Diệp Ân Tuấn vỗ nhẹ bả vai Thẩm Hạ Lan, nhìn cô ngủ say giấc, lúc này mới nhắm đôi mắt lại. Ngày hôm sau lúc mặt trời ló dạng, Thẩm Hạ Lan vẫn còn ngủ, Diệp Ân Tuấn đã tỉnh rồi. Anh nhẹ nhàng đi ra bên ngoài phòng, gọi cho Phi một cuộc điện thoại.

“Tra thử những chiếc xe bao vây xe tôi ở giao lộ ngày hôm qua là ở đâu? Tôi nhớ biển số xe, nhưng mà có lẽ là xe lậu, kiểm tra kỹ chút”

“Vâng, Diệp tổng” Sau khi cúp máy, Diệp Ân Tuấn đi đến ban công, châm một điếu thuốc. Rốt cuộc là ai? Người đứng sau Hoàng Phi là ai? Tại sao lại làm vậy với nhà họ Lam?

Tại sao lại ra tay với mình? Hàng loạt câu hỏi chạy vòng trong đầu Diệp Ân Tuấn, nhưng không tìm được đáp án chính xác. Lúc Thẩm Hạ Lan tỉnh lại đã thấy Diệp Ân Tuấn đứng ở ban công hút thuốc. Anh đã lâu rồi chưa hút thuốc, có thể thấy được bây giờ tâm trạng không tốt lắm. Thẩm Hạ Lan muốn đến an ủi chút, nhưng điện thoại trong túi vang lên. Cô cúi đầu xem, là Tiêu Niệm Vi. Thẩm Hạ Lan có hơi ngạc nhiên. Không phải hôm nay Tiêu Niệm Vi có ca phẫu thuật à? Cho dù là khám chân cho Lam Dũng cũng phải chờ

đến buổi tối, lúc này mới sáng tinh mơ đã gọi cho mình làm gì vậy?

Mặc kệ nghi vấn trong lòng, Thẩm Hạ Lan vẫn nhấc máy.

“Niệm Vi?”

Tính tình hai người hợp nhau, không nói cũng biết sẽ trở thành bạn tốt của nhau.

“Có rảnh không? Đi ăn sáng chung không?” Tiêu Niệm Vi nói thẳng.

Thẩm Hạ Lan sững người, nhìn thoáng qua Diệp Ân Tuấn bên ngoài, có hơi do dự nói: “Cô không ở bên chồng với con gái à?”

“Chồng tôi dẫn con bé đi rồi, lát nữa tôi đến bệnh viện. Tùy cô, nếu cô không rảnh thì thôi.” Tiêu Niệm Vi nói xong thì định cúp máy. Thẩm Hạ Lan vội vàng nói: “Ăn ở đâu?”

“Dưới tòa khách sạn của cô, tiệm bánh bao đối diện khách sạn “Lát nữa gặp”

Thẩm Hạ Lan mặc dù không biết Tiêu Niệm Vi tìm mình làm gì, nhưng đây là lần đầu tiên Tiêu Niệm Vi hẹn mình, cô vẫn muốn đi đến nơi hẹn.

Chẳng qua Thẩm Hạ Lan cảm thấy có lỗi với Diệp Ân Tuấn đang đứng ở bên kia. Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thức rồi, lúc này mới dập thuốc, sau đó dừng lại một lát mới vào phòng ngủ.

“Thức rồi sao?”

“Ừm” Khuôn mặt Thẩm Hạ Lan tươi tỉnh, dáng vẻ dịu dàng kia khiến cho Diệp Ân Tuấn cảm thấy thoả mãn.

“Có việc gì muốn xin anh à?” Diệp Ân Tuấn cười nhẹ.
CHƯƠNG 964

Thẩm Hạ Lan ho một tiếng nói: “Không tính là xin, chỉ là Tiêu Niệm Vi rủ em đi ăn sáng chung với cô ấy, cho nên em không thể cùng anh ăn sáng được”

Diệp Ân Tuấn có chút buồn bực.

Sao hết người này tới người khác muốn đoạt vợ với anh vậy? “Anh đi cùng được không?”

Thẩm Hạ Lan nhìn dáng vẻ uất ức của Diệp Ân Tuấn, lập tức thấy có hơi buồn cười.

“Giữa con gái bọn em có chuyện riêng tư, anh ở đó không thích hợp đầu, với lại anh xem cậu Lương cũng không có đi theo kìa”

“Anh ta sao có thể so với anh. Lương Thiệu Cảnh chính là đồ ngốc, vợ tốt ở bên cạnh không biết quý trọng, em đợi mà xem, có ngày anh ta phải khóc.”

Thẩm Hạ Lan không có ý kiến gì về đánh giá của Diệp Ân Tuấn dành cho Lương Thiệu Cảnh.

“Anh đó, sao lại nói anh em của mình như vậy? Được rồi, thiệt thòi cho anh, lát về em cùng anh đi dạo thành phố B, em đi chuẩn bị trước chút, bữa sáng anh tự giải quyết đi nhé, được không?”

Thẩm Hạ Lan sờ mặt dỗ dành Diệp Ân Tuấn như một đứa bé. Có hơi lạnh. Có thể thấy được anh đã ở ngoài khá lâu.

“Có chuyện phiền lòng nào có thể xử lý được thì xử lý đi, không thể xử lý thì bỏ qua, nhưng mà ít nhiều gì cũng phải ăn sáng, đừng lo lắng quá”

Thẩm Hạ Lan nói xong những lời này thì đi vào trong nhà vệ sinh. Diệp Ân Tuấn khẽ cười. Cô gái này dường như trưởng thành hơn nhiều rồi. Anh cười mỉm, sau đó lắc đầu. Thẩm Hạ Lan sau khi chuẩn bị xong thì nhanh chóng xuống lầu, đi đến tiệm bánh bao đối diện thì thấy Tiêu Niệm Vi mặc một bộ đồ trung tính ngồi ở đó.

“Cô dậy sớm thế?”

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng ngồi xuống, gọi một đĩa sủi cảo hấp, một chén cháo.

Tiêu Niệm Vi vừa ăn vừa nói: “Một lát nữa có chút việc, cần phải dậy sớm, bày rưỡi tôi còn phải phẫu thuật, cho nên chúng ta phải nắm chắc thời gian”

“Chúng ta?”

Vẻ mặt Thẩm Hạ Lan hơi kinh ngạc. Tiêu Niệm Vi khẽ gật đầu, giục cô ăn nhanh lên.

Thẩm Hạ Lan cũng không dám chậm chạp, không biết Tiểu Niệm Vi muốn làm gì, nhưng cũng bị lây chút khẩn trương của cô ta.

Nhanh chóng ăn xong bữa sáng, Tiêu Niệm Vi trả tiền, sau đó dẫn Thẩm Hạ Lan ra đường bắt taxi.

“Mình có xe mà”

Thẩm Hạ Lan cho rằng Tiêu Niệm Vi quên mất, cho nên vội mở miệng nhắc nhở. Tiêu Niệm Vi lắc đầu nhè nhẹ nói: “Không không không, lúc này đi xe của chính mình sẽ không tiện” Thẩm Hạ Lan nghe những lời này càng thêm mơ hồ.

Có điều cô cũng không hỏi gì, cứ luôn cảm thấy Tiêu Niệm Vi sẽ không đến nỗi bán mình đi, cho nên cô thoải mái tựa vào xe nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tiêu Niệm Vi nhìn dáng vẻ này của cô, bất giác cười nói: “Cô không sợ tôi bán cô đi à?”

“Không sợ”

Thẩm Hạ Lan trả lời dứt khoát.

“Tại sao? Hai người chúng ta dường như chỉ mới gặp một hai lần mà thôi, cô tin tôi đến vậy à?”

Thẩm Hạ Lan lúc này mở mắt ra, cười nói: “Một người trong lòng tốt hay xấu, đôi mắt là quan trọng nhất, tôi nhìn thấy con người có thông qua đôi mắt, cho nên tôi không sợ. Huống hồ lúc tôi ra ngoài cũng đã nói với

chồng tôi rồi, tôi đi với cô, nếu có thật sự bán tôi, chồng tôi sẽ tìm đến tận cửa, cho nên tôi sợ cái quái gì chứ?”

Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói vậy, Tiêu Niệm Vi cười tươi rạng rỡ.

“Cô thật thích hợp kinh doanh đó.”

“Quá khen”

Hai cô gái cười cười nói nói trên đường, cảm tình giữa hai người tăng lên không ít. Xe dừng trước một con hẻm nhỏ. Thẩm Hạ Lan nghi ngờ hỏi: “Đây là đâu vậy?”

“Hẻm Đuôi Chó”

Lời Tiểu Niệm Vi khiến cho Thẩm Hạ Lan bật cười.

“Đây là cái tên gì vậy chứ?”

“Địa danh, nơi này khá hẹp, xe không vào được, cô đi theo tôi, không xa đâu” Tiêu Niệm Vi cười bước xuống xe. Thẩm Hạ Lan cũng xuống xe theo, cũng không hỏi gì, chỉ theo sau Tiêu Niệm Vi đi vào hẻm nhỏ.

Kiến trúc nơi đây có chút cũ kỹ, nhìn thấy có cảm giác xa xưa, với lại cũng không có xe nào ra vào, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng yên tĩnh.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Tiêu Niệm Vi rẽ vào một ngõ nhỏ, sau đó dừng lại phía trước.
CHƯƠNG 965

“Sao vậy? Tới rồi à?”

Thẩm Hạ Lan đi theo qua, còn muốn nói gì đó thì bị Tiêu Niệm Vi túm chặt kéo đến trước một căn nhà, nhẹ tay mở cửa ra đi vào.

Hành vi này sao mà thấy giống trộm vậy. Thẩm Hạ Lan hơi nghi ngờ, nhưng cũng theo vào. Hai người đi vào dọc theo sân, Tiêu Niệm Vi tìm chỗ khác kéo Thẩm Hạ Lan núp vào.

“Sao..”

“Suyt.”

Tiêu Niệm Vi ý bảo Thẩm Hạ Lan im lặng. Lúc này, Thẩm Hạ Lan cảm thấy nhịp tim đập thình thịch, nhưng mà cũng vội im lặng. Qua không bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, sau đó trong sân vang lên tiếng mở cửa.

“Thẩm Niệm Niệm, cô ra đây cho tôi!”

Thẩm Hạ Lan không tài nào tưởng tượng được lại nhìn thấy Trương Hằng Chí ở đây, càng không ngờ rằng còn có thể nghe thấy cái tên Thẩm Niệm Niệm.

Là trùng tên trùng họ sao? Thẩm Hạ Lan an ủi chính mình. Nhưng lúc thấy Thẩm Niệm Niệm từ phòng bước ra, Thẩm Hạ Lan sững sờ. Thẩm Niệm Niệm sao lại ở đây? Với lại kiến trúc ở đây có thể nói là giá trị xa xỉ, chẳng lẽ cô ta có tiền mua nhà ở đây sao?

Nếu đây là nhà của Thẩm Niệm Niệm, vậy ba mẹ nhà họ Thẩm cần gì phải bán nhà? Hay đây là căn nhà cô ta dùng số tiền bán nhà để mua? Nghi vấn trong đầu Thẩm Hạ Lan liên tiếp xuất hiện.

Thẩm Niệm Niệm vừa nhìn là biết mới thức dậy, lúc thấy Trương Hằng Chí thì nổi giận đùng đùng, không hài lòng nói: “Anh làm gì vậy hả? Sáng sớm tinh mơ đã đến đây làm ồn, cũng phải để cho người ta ngủ chứ?

“Cô còn tâm trạng để ngủ sao? Bây giờ tôi bị người ta triệt đường hành nghề rồi kìa!” Trương Chí Hằng càng nghĩ càng tức giận, giọng nói cũng không khỏi to hơn một chút.

Thẩm Niệm Niệm vội vàng bịt miệng anh ta, nhìn vào trong một cái, thấp giọng nói: “Anh muốn chết à? Anh ta còn ngủ đó. Nếu như đánh thức anh ta thì anh chẳng có kết quả tốt đẹp gì đâu.”

Những lời này khiến Trường Hằng Chí sững người. Anh ta hung hăng liếc Thẩm Niệm Niệm, sau đó đập vào tay cô ta một cái.

“Thẩm Niệm Niệm, tôi sắp bị cô hại chết rồi”

“Đừng nói bậy bạ, tôi với anh trong sạch, tôi hại anh gì chứ?”

Thẩm Niệm Niệm ngáp dài một cái, vẻ mặt không thèm bận tâm đến.

Trương Hằng Chí tức giận nói: “Cô còn nói cô không hại tôi sao? Cô bảo tôi nhắm vào Lam Tử Thất còn gì? Không phải cô bảo tôi hành chết cô ta cũng sẽ không có ai ra mặt cho cô ta sao?”

“Sao thế? Chẳng lẽ anh lại bại trong tay con nhỏ Lam Tử Thất đó à? Vậy anh cũng quá vô dụng đó, ba Lam Tử Thất điên rồi, mẹ đã chết, đứa em trai thì tàn phế, bạn trai là người thực vật, ngay cả con đàn bà như vậy cũng không trị được sao? Bây giờ còn không biết xấu hổ mà chạy đến đây hét ầm ĩ. Trương Hằng Chí, anh có phải là đàn ông không đấy?”

“Tôi khinh! Những lời này của cô tôi đều biết, nhưng tại sao cô không nói cho tôi biết Lam Tử Thất quen với bà chủ Diệp? Mà bà chủ Diệp lại quen với cậu Lương? Tôi đắc tội với Lam Tử Thất, bây giờ bà chủ Diệp trút giận cho cô ta, vợ tôi con tôi ăn gì đây? Tôi mặc kệ, chuyện này do cô mà ra, tôi muốn gặp anh ta. Mặc kệ nói thế nào,mấy người phải giải thích rõ với tôi, tôi muốn có một con số bồi thường”

Trương Hằng Chí nói xong muốn xông vào bên trong, nhưng bị Thẩm Niệm Niệm ngăn lại.

Cô ta khoanh tay trước ngực, có chút vô lại nói: “Anh tiến về trước một bước thử xem, tôi nói với anh ta là anh sàm sỡ tôi đấy!”

Những lời này khiến Trương Hằng Chí sững sờ không dám bước lên, thậm chí còn lùi về sau hai bước.

“Thầm Niệm Niệm, cô quá vô liêm sỉ rồi”

“Vậy thì sao, ai bảo tôi là đàn bà chứ?” Thẩm Niệm Niệm không thấy hổ thẹn chút nào, ngược lại còn nói như vậy.

“Được rồi, chuyện này lát nữa tôi sẽ bảo anh ta giải quyết cho anh, anh tạm thời về đợi mấy ngày đi, đừng đến tìm chúng tôi nữa, lỡ như đám người Thẩm Hạ Lan biết quan hệ giữa anh với chúng tôi, bại lộ ra anh ta, anh cẩn thận đấy, nếu không cũng chẳng còn là chuyện vợ con anh không có cơm để ăn nữa đâu.”

Những lời này của Thẩm Niệm Niệm có chút lạnh lùng, dọa cho sắc mặt Trương Hằng Chí ngay lập tức thay đổi.

Thẩm Hạ Lan trốn không xa lén nghe được những lời này, đột nhiên có hơi nghi hoặc. Người đàn ông trong miệng bọn họ rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ ở trong căn nhà này sao? Mà quan hệ của Thẩm Niệm Niệm với người đó là gì? Hàng loạt câu hỏi lẩn quẩn trong đầu Thẩm Hạ Lan, khiến cô không tìm thấy đáp án.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK