Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 243: LÚC NÀO CHÚNG TA CÓ THỂ VỀ NHÀ




CHƯƠNG 243: LÚC NÀO CHÚNG TA CÓ THỂ VỀ NHÀ



Bức ảnh ố vàng, giống như là ảnh cũ, tuy chỉ lộ một góc nhưng nó y chang hộp Pandora vậy, đâu đâu cũng thấy cám dỗ.



Thẩm Hạ Lan không phải là một người tò mò chuyện riêng tư của người khác, nhưng tình huống bây giờ lại khiến cô muốn xem xem sao.



Rốt cuộc đây là một bức ảnh thế nào?



Ở chỗ Hoắc Chấn Phong, cô nhìn thấy một bức ảnh rất giống Tiêu Ái, hôm nay ở đây có khả năng có thêm một tấm hình như thế không?



Trong lòng Thẩm Hạ Lan xoắn xuýt, do dự, nhưng cuối cùng cũng không căn cản được tính tò mò mà nhẹ nhàng lấy ra.



Đây là một bức ảnh chụp hai người.



Trong ảnh là một đôi trai tài gái sắc, rất xứng đôi.



Cô gái chính là người phụ nữ mà Thẩm Hạ Lan đã gặp, còn chàng trai lại rất nho nhã, thoạt trông lịch sự mà lễ phép.



Thẩm Hạ Lan lật ảnh lại, thấy phía sau viết "Ảnh kỉ niệm của Tiêu Ái và Hoắc Chấn Phong!"



"Hoắc Chấn Phong?"



Trái tim Thẩm Hạ Lan dừng lại một nhịp.



Người trong ảnh là Hoắc Chấn Phong?



Hoắc Chấn Phong thời trẻ ư?



Hoắc Chấn Phong lại chụp ảnh chung với Tiêu Ái ư?



Không nói cũng rõ hai người họ có quan hệ gì.



Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất chấn động.



Thì ra không phải vì bề ngoài giống nhau, cũng không phải là chị em gì, mà Tiêu Ái chính là cô gái mà năm đó Hoắc Chấn Phong yêu mến.



Vậy chẳng lẽ Dư Khinh Hồng chính là con gái của Hoắc Chấn Phong và Tiêu Ái? Chính là cô con riêng mà bà cụ Hoắc vẫn cứ tìm đó sao?



Thẩm Hạ Lan cảm thấy cực kì kích động, cô chỉ muốn bây giờ lập tức nói tin này cho Hoắc Chấn Đình, nhưng cô vẫn nhịn được.



Không đúng!



Bây giờ Dư Khinh Hồng cũng chừng hai mươi ba hai mươi tư tuổi, sao có thể là con gái của Hoắc Chấn Phong và Tiêu Ái được chứ? Huống hồ Dư Khinh Hồng cũng nói rồi, ba của cô ta là Dư Dương, viện trưởng viện điều dưỡng.



Vậy chuyện này rốt cuộc là sao?



Thẩm Hạ Lan không hiểu nhưng cũng ngại đi hỏi Tiêu Ái, đành phải lén lút bỏ ảnh về chỗ cũ, giả vờ không biết gì cả, nhưng trong lòng lại không bình tĩnh.



Cô suy đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra, cuối cùng đành phải gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn.



"Sao thế? Mới đi một lúc đã nhớ anh rồi à?"



Diệp Ân Tuấn vừa nói chuyện là trêu ghẹo ngay.



Thẩm Hạ Lan nhỏ giọng nói: “Em vẫn luôn rất nhớ anh!"



Lời tán tỉnh này khiến Diệp Ân Tuấn nhất thời không biết nên trả lời thế nào.



Thẩm Hạ Lan cười nói: “Sao? Anh không nhớ em sao?"



"Nhớ chứ."



Diệp Ân Tuấn rất thẳng thắn trả lời câu này.



Tâm trạng Thẩm Hạ Lan tốt nên cũng không so đo nhiều thế, cô nhìn vào phòng bếp, thấy Tiêu Ái chưa đi ra, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Ân Tuấn, em nói cho anh biết, em phát hiện một bí mật."



"Bí mật gì?"




1998786_1_25,60




1998786_2_25,60

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK