Tống Dật Hiên không thể nhận sai với Trương Mẫn được, huống chi anh ta cũng cảm thấy mình không có sai gì cả.
Trương Mẫn không thèm nhìn Tống Dật Hiên, thấp giọng nói: “Anh đi trước đi, tôi đã nói rồi, tôi đi bus, anh yên tâm đi, tôi sẽ không mách với Thẩm tổng đâu, Thẩm tổng sẽ không biết tất cả chuyện này.”
Khóe miệng của Tống Dật Hiên lại giật giật rồi.
Anh ta còn sợ cô ta mách lẻo với Thẩm Hạ Lan sao?
“Được rồi, đừng nháo nữa, mau lên xe! Cô đi bus, mùa quýt năm sau mới có thể tới nơi à? Đến lúc đó cho dù có thị trường, cũng bị người khác chiếm tiên cơ rồi. Ở trên thương trường, thời gian chính là tiền bạc biết không hả? Tôi không vì cô, tôi là vì Hạ Lan, tôi đã đáp ứng cô ấy thay cô ấy đi khảo sát thị trường, cô nếu như đi với cái tốc độ này, cá ươn cũng không có mà ăn.”
Lời của Tống Dật Hiên khiến Trương Mẫn hơi sững ra.
“Không có nghiêm trọng như vậy chứ?”
“Cô là thầy hay tôi là thầy? Thẩm Hạ Lan có phải là kêu cô đi theo tôi học tập không? Phải thì cô phải nghe tôi. Mau lên xe! Không có thời gian rảnh thôi lôi với cô đâu!”
Trương Mẫn thấy Tống Dật Hiên thật sự có hơi không kiên nhẫn rồi, cô ta thật sự là không muốn lên xe, cô ta cũng là có lòng tự tôn có được không hả?
Nhưng bây giờ không lên xe, nếu như thật sự giống như lời Tống Dật Hiên nói, mất đi tiên cơ thì phải làm sao?
Tống Dật Hiên đối với cô ta tốt như vậy, cô ta không muốn làm hỏng đường tài vận của Thẩm Hạ Lan.
“Tôi có thể lên xe, nhưng bắt đầu từ bây giờ, không có chuyện gì anh đừng nói chuyện với tôi.”
“Cô tưởng cô muốn nói chuyện với cô chắc.”
Tống Dật Hiên cảm thấy Trương Mẫn đánh giá mình quá tốt đẹp rồi, anh ta có chỗ nào hiểu biện ra là muốn nói chuyện với cô ta chứ?
Trương Mẫn cắn môi dưới, lên xe.
Lần này, Trương Mẫn ngồi ở đằng sau.
“Cô tới ghế lái phụ ngồi.”
Sắc mặt của Tống Dật Hiên có hơi bực bội rồi.
“Tôi ngồi ở đằng sau rất tốt.”
Trương Mẫn cảm thấy cách tốt nhất để không cần nói chuyện với Tống Dật Hiên chính là cô ta ngồi ở hàng ghế sau.
Tống Dật Hiên lại tức tới sôi máu rồi.
“Tôi không có hứng thú làm tài xế cho người khác.”
“Nhưng anh lại không để tôi lái xe.”
Lời của Trương Mẫn lần nữa khiến Tống Dật Hiên suýt nữa nghẹn chết.
Cô ta thật sự không biết hay là giả vờ không biết thế?
“Trương Mẫn, đừng để tôi nói lần thứ hai, cô tốt nhất làm theo lời tôi nói.”
Nghĩ tổng giám đốc của tập đoàn Tống Thị như anh, vậy mà phải làm tài xế cho một cô ả nhà quê, chuyện này nói ra ngoài quá mất mặt rồi.
Trương Mẫn cũng là có máu nóng, đè nén thời gian dài như vậy, bây giờ Tống Dật Hiên lại hết lần này tới lần khác kiếm chuyện với cô ta, cô ta cũng không nhịn được nữa rồi.
“Tống Dật Hiên anh đừng có mà quá đáng! Anh rốt cuộc muốn như thế nào?”
Trương Mẫn tức quá đánh một cái vào cái khung trong xe.
“Bốp” một tiếng, cái khung gãy rồi.
Cả gương mặt của Tống Dật Hiên đều muốn giật giật rồi.
Trương Mẫn cũng có hơi sững ra, sau đó ngại ngùng nói: “Thứ này sao lại không chắc như vậy? Ưm… trở về tôi đền cho anh.”
“Đền cho tôi? Cô biết linh kiện này bao nhiêu tiền không? Đủ tiền lương một năm của cô đó.”
“Anh bớt bịp tôi đi, không phải chỉ là một cái khung hay sao? Cái thứ mấy chục, trở về tôi mua cho anh, kêu thợ sửa xe trong thôn chúng tôi tới nắp cho anh là được rồi.”
Nghe thấy Trương Mẫn nói như vậy, Tống Dật Hiên thật sự không muốn nói chuyện nữa.
Chiếc xe nhập khẩu của an ta, còn là chiếc phiên bản giới hạn, vào trong miệng của Trương Mẫn thì không có gì khác biệt với chiếc xe điện ba bánh của nhà bọn họ, loại cảm giác ông nói gà bà nói vịt này khiến Tống Dật Hiên thật sự cảm thấy rất mệt.
“Tùy cô đi.”
Anh ta cũng không cưỡng ép Trương Mẫn lên ghế lái phụ ngồi nữa.
Kiếp này lần đầu tiên làm tài xế cho người khác, còn là làm tài xế cho cô ả nhà quê, cảm giác này thật sự rất ‘ok’, không thể dùng ngôn ngữ hình dung được.
Trương Mẫn thấy Tống Dật Hiên không nói chuyện nữa, tưởng mình nói đúng rồi.
“Cái con người của anh thật là, vốn dĩ thứ đồ có năm sáu chục, còn cứ phải hù dọa tôi. Cái đó tôi trả cho anh, trở về tự anh đi mua cũng được.”
Nói xong, Trương Mẫn móc ra sáu chục đưa cho Tống Dật Hiên.
“Nè.”
Tống Dật Hiên thật sự ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói nữa rồi.
Anh ta liếc nhìn Trương Mẫn, tức phì phò đạp ga.
Trên cả quãng đường, Tống Dật Hiên thật sự không có nói thêm một câu với Trương Mẫn.
Trương Mẫn cũng có chí khí, cái gì cũng không nói với anh ta, cả quãng đường cô ta đều đang xem sách điện tử, một lát cười một lát rơi lệ.
Tống Dật Hiên cũng không biết cô ta đang đọc cái gì, chỉ cần không nói chuyện với cô ta thì anh ta cảm thấy mình có thể giữ được nửa cái mạng.
Khi hai người tới Tây Song Bản Nạp, Trương Mẫn bỗng tắt điện thoại, sau đó gọi điện cho Lưu tổng.
“Lưu tổng, tôi là Trương Mẫn, chúng tôi tới rồi, ông xem các ông ở đâu? Chúng tôi qua đó xem thử?”
Trương Mẫn cười ha ha nói.
Lưu tổng không nghĩ Trương Mẫn tới nhanh như vậy, bỗng cười rồi nói: “Được, chúng tôi ở khách sạn Hải Thiên. Nếu như các cô tiện thì tới đi.”
“Được được được, chúng tôi bây giờ tới.”
Sau khi Trương Mẫn cúp máy thì giục Tống Dật Hiên tới khách sạn Hải Thiên.
Tống Dật Hiên nhìn Trương Mẫn, hỏi: “Lưu tổng là ai?”
“Lưu tổng ở nơi này có thế lực rất lớn, tôi đã điều tra rồi, muốn làm ngành du lịch ở đây, bắt buộc phải chào hỏi với Lưu tổng, nếu không có một đoạn đường chúng ta không thể đi.”
Lời của Trương Mẫn khiến Tống Dật Hiên khựng lại một chút, sau đó hỏi” “Thế lực của Lưu tổng đó lớn cỡ nào?”
“Rắn đất của nơi này.”
Cái gọi là rồng mạnh không đè nổi đầu rắn đất, đạo lý này Tống Dật Hiên vẫn hiểu. Tuy anh ta rất không thoải mái khi vừa tới nơi này thì phải đi gặp Lưu tổng rắm chó gì đó, nhưng vì chuyện của Thẩm Hạ Lan, anh ta lần nữa thỏa hiệp.
“Đi thôi.”
Hai người sau khi đi tới khách sạn Hải Thiên, Trương Mẫn nói với giám đốc sảnh muốn tìm Lưu tổng, nhưng giám đốc sảnh nói Lưu tổng rất bận, bảo bọn họ ngồi ở đại sảnh đợi một lát.
Lần đợi này chính là một buổi chiều.
Trương Mẫn còn ổn, không có cảm giác gì quá lớn, nhưng Tống Dật Hiên lại có hơi không ngồi được nữa.
Tống Dật Hiên anh ta có khi nào đi khảo sát thị trường mà mà nhận được loại đãi ngộ này chứ?
Để anh ta đợi một buổi chiều?
Đối phương rõ ràng chính là muốn hạ mã uy với bọn họ.
“Cô muốn đợi thì đợi, tôi đi thuê phòng, lên trên nghỉ ngơi đây.”
Tống Dật Hiên nói xong thì đứng dậy đi về phía quầy lễ tân, lại bị Trương Mẫn cản lại.
“Nơi này rất đắt, chúng ta lát nữa tới nhà nghỉ khác ở là được rồi.”
Tống Dật Hiên lười tranh luận gì nữa với Trương Mẫn.
Anh ta trực tiếp rút tay của mình ra, nói: “Cô nếu như thích ở nhà nghỉ nhỏ thì ở, tôi không ý kiến, nhưng nơi này rất loạn, một cô gái như cô nếu như xảy ra chuyện gì thì đừng nói tôi không nhắc nhở. Dù sao tôi không đi nhà nghỉ nhỏ. Tôi ở đây thuê hai phòng, ở hay không tùy cô.”
Tống Dật Hiên phát hiện rồi, chuyện gì cũng thương lượng với Trương Mẫn, đoán chắc anh rất nhanh có thể về trời. Anh ta không bằng cái gì cũng ôm hết về mình đu, cũng miễn khiến bản thân chết trong độ tuổi trai tráng.”
Nói xong, Tống Dật Hiên đi tới quầy lễ tân thuê hai phòng.
Trương Mẫn rất không muốn ở nơi này, dù sao một đêm ở đây thật sự rất đắt, cô ta chỉ là ra ngoài đi công tác, trở về là phải thanh toán, ngộ nhỡ Thẩm Hạ Lan nhìn thấy phí công tác đắt như vậy, có ý kiến với cô ta thì phải làm sao?
Nhưng Trương Mẫn cũng biết nơi này rất lớn, Tống Dật Hiên nói không sai, một cô gái độc thân như cô ta thật sự không dám một mình ở nhà nghỉ nhỏ.
Suy nghĩ mãi, Trương Mẫn lần nữa thỏa hiệp.
“Tiền này trở về tôi tự trả.”
Cô ta cắn răng, trái tim đang nhỏ máu.
Tiêu phí một đêm này bằng tiền lương hơn nửa năm của cô ta rồi.
“Tùy cô.”
Tống Dật Hiên lười tranh luận với cô ta, trực tiếp lên tầng, đi tới phòng nghỉ ngơi.
Trương Mẫn lại không dám rời khỏi đại sảnh, sợ Lưu tổng lúc đi ra, cơ hội này nhường cho người khác.
Tống Dật Hiên sau khi tắm xong, tin nhắn Messenger của Thẩm Hạ Lan gửi tin tới.
“Như thế nào rồi? Hai người tới rồi chứ? Có bắt nạt Trương Mẫn không?”
Tống Dật Hiên bỗng thấy uất ức rồi.
“Lão đại, ai bắt nạt ai chứ? Cô có phải là có ý kiến gì với tôi không? Thẩm Hạ Lan, chúng ta có gì cứ nói, thật đấy, cô đừng xem cái đồ đen nhẻm này để ở cùng tôi có được không? Chỉ một ngày như này, tôi đều sắp muốn điên rồi. Cô từ đâu đào ra được cái của nợ này thế? Còn định để cô ta quản lý công ty du lịch của cô? Cô cảm thấy cô ta có năng lực này sao? Không nói tới cái khác, chỉ nói tới mắt nhìn của cô ta, cô ta có thể xem cái khung của chiếc siêu xe của tôi thành linh kiện của chiếc xe điện ba bánh năm sáu chục nghìn, người như này cô nói với tôi muốn cô ta quản lý công ty du lịch của cô sao?”
Tống Dật Hiên cảm thấy không phải là đầu óc của Thẩm Hạ Lan có vấn đề, thì là đầu óc của mình bị úng nước rồi.
Rất rõ ràng, Trương Mẫn và bọn họ không phải là người của một tầng lớp, thậm chí không phải là người của một xã hội.
Anh ta không hiểu, Thẩm Hạ Lan tại sao cứ muốn kéo một người vùng quê vào trong nghề nghiệp của xã hội thượng lưu như bọn họ chứ.
Thẩm Hạ Lan xem đánh giá của Tống Dật Hiên đối với Trương Mẫn, nói có trọng tâm: “Trương Mẫn có lẽ có rất nhiều khuyết điểm, nhưng ưu điểm đáng quý nhất của cô ấy chính là chính trực, lương thiện, không có tâm cơ.”
“Những cái này cô nói đều đúng, nhưng cô không cảm thấy những thứ này ở trên thương trường, cô ta thật sự chính là một con thỏ trắng nhỏ hay sao? Sẽ bị đám sói kia ăn tới xương cốt không còn.”
“Cho nên tôi mới tìm anh giúp. Tống Dật Hiên anh có bản lĩnh gì tôi vẫn là biết, đối phó phụ nữ càng là có chiêu, tôi hy vọng anh có thể giúp tôi tạo Trương Mẫn thành một nữ cường nhân độc lập, chuyện này phải thuộc về anh.”
Lời của Thẩm Hạ Lan trực tiếp khiến Tống Dật Hiên ngất xỉu rồi.
“Cô giết tôi đi, trước tiên không nói cô ta có tính là phụ nữ hay không, cho dù phải, tôi cũng dạy nổi đồ đệ như này. Thẩm Hạ Lan, chuyện này tôi thấy tôi thật sự không giúp được.”
“Tống Dật Hiên, anh có ý gì? Chính là định nửa đường rút lui, ném tôi và Trương Mẫn ở nơi này.”
Lời này của Thẩm Hạ Lan khiến trong lòng Tống Dật Hiên không biết có mùi vị gì.
“Cô xem lời cô nói kìa, tôi đâu phải có ý này!”
“Vậy ý của anh là gì? Trương Mẫn chịu học, con người lại thông minh, chỉ cần anh chịu dạy, cô ấy chắc chắn sẽ thành công. Với cả, Tiểu Thi lúc đầu cầm tiền rời khỏi Hải Thành, nửa công ty du lịch có thể có quy mô lớn cỡ nào chứ? Anh còn mong cô ta có thể mở một doanh nghiệp lớn giống như anh và Ân Tuấn sao? Công ty du lịch nhỏ nhỏ, người dưới tay tự nhiên đều là một số gái vùng quê như này rồi. Sao hả? Anh có thành kiến với gái vùng quê à?”
Thẩm Hạ Lan càng nói càng nổi nóng.
Tống Dật Hiên vội nói: “Tôi không có, tôi thật sự là không hợp bát tự với cô ta.”
“Tôi thấy hai người khá được. Anh nếu như thật sự không muốn giúp tôi, cũng được, chỉ cần anh nói một tiếng, Thẩm Hạ Lan tôi không miễn cưỡng anh.”
“Tôi đâu phải nói không giúp.”
Tống Dật Hiên thấy Thẩm Hạ Lan tức giận rồi, vội nói: “Được được được, tôi cố gắng được chưa? Chỉ cần cô ta không giẫm vào vấn đề mang tính nguyên tắc của tôi, tôi sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua là được rồi chứ gì? Cô thật sự chính là tổ tông của tôi mà.”
“Vậy cháu trai, Trương Mẫn nhờ anh rồi.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì kết thúc cuộc trò chuyện.
Tống Dật Hiên đột nhiên cảm thấy mình thế nào trong một khoảnh khắc đã trở thành cháu trai của Thẩm Hạ Lan rồi?
Người phụ nữ này quá đáng ghét rồi! Có điều anh ta chính là thích thì phải làm sao?