Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Hạ Lan trở về phòng bệnh thì thấy bác sĩ đang đứng trước cửa sổ, trên tay cầm một món đồ chơi, không biết đang suy nghĩ gì.

Đồ chơi đó là đồ chơi của trẻ con.

Thẩm Hạ Lan không nói chuyện, cô biết vị bác sĩ này có lẽ có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng bây giờ cô không có thời gian để nghe.

“Tôi muốn rời khỏi đây.”

Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói.

Bác sĩ không quay đầu nhìn lại, chỉ thấp giọng nói: “Chỉ cần cô khỏe lại thì có thể rời đi.”

“Cơ thể của tôi tôi hiểu rõ, cám ơn ý tốt của cô, nhưng tôi thật sự không thể ở chỗ này nữa, tôi muốn rời khỏi đây.”

Thẩm Hạ Lan biết cô không được rời khỏi bệnh viện này nếu không có sự cho phép của bác sĩ. Mặc dù bệnh viện này trông đơn giản, giản dị, thậm chí có chút đìu hiu, nhưng Thẩm Hạ Lan phát hiện có camera ở khắp nơi.

Nếu không có bệnh nhân trong bệnh viện, vậy thì cần gì phải bắt camera nhiều như vậy? Hay ở đây có tồn tại thứ gì mà cô không biết?

Nếu là trước đây thì Thẩm Hạ Lan có thể còn có tâm tư đi thăm dò một chút, nhưng bây giờ cô nóng lòng muốn rời khỏi đây để đi tìm tung tích của Diệp Ân Tuấn và Tống Dật Hiên.

Thành phố A này thật sự quá kỳ lạ.

Bác sĩ chậm rãi quay người lại, nhìn thẳng Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Cô có thể đi, nhưng cô bé đó phải ở lại.”

“Không được.”

“Không thương lượng gì hết. Nếu cô bé này ở đây thì cô còn có thể quay lại, nhưng nếu cô bé đi với cô thì cô sẽ không bao giờ quay lại nữa. Tôi cho cô thời gian ba ngày, nếu ba ngày nữa cô không quay lại, thì tôi sẽ giết con bé đó! ”

“Cô nói cái gì? Sao cô có thể làm như vậy?”

Thẩm Hạ Lan lập tức nổi giận.

Bác sĩ không nhanh không chậm nói: “Tôi đã nói rồi, tôi không phải là một bác sĩ tốt. Tôi có thể cứu người, cũng có thể giết người. Nếu không có tôi, cô bé đó có thể đã chết từ lâu rồi, mạng của cô bé là tôi cứu trở về thì tự nhiên tôi cũng có thể lấy đi. Cơ thể của cô có thể kéo dài trong ba ngày, ba ngày sau mà không trở về thì cô sẽ kiệt sức. Đến lúc đó cô sống hay chết tôi cũng không dám đảm bảo. Nếu cô chết rồi thì cô bé kia có sống hay chết thì có liên quan gì đến cô đâu, có đúng không?”

Thẩm Hạ Lan siết chặt nắm đấm, kìm nén cơn tức giận nói: “Cô xem sống chết là như vậy sao?”

“Người khác thì tôi không biết, nhưng mạng của cô thì cô muốn, có tôi ở đây cô không thể chết được.”

“Tại sao? Tôi không giao dịch gì với cô hết, cũng không nợ cô cái gì.”

“Cô đã quên điều kiện cô đã hứa với tôi rồi sao? Trước khi điều kiện đó còn chưa hoàn thành thì mạng của cô là của tôi.”

Thẩm Hạ Lan nhớ lại những gì mình đã đồng ý với bác sĩ trước khi gặp cô bé.

Cô không biết tại sao bác sĩ nhất định muốn gặp Thẩm Minh Triết, chỉ là đột nhiên cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, kỳ quái khiến cô muốn đổi ý.

“Nếu bây giờ cô hối hận, thì tôi sẽ lập tức giết cô bé đó. Dù sao mạng sống của cô bé đó cũng không đáng giá để tôi giữ lại.”

Bác sĩ nói xong thì đi ra ngoài.

“Đợi đã!”

Thẩm Hạ Lan không khỏi cảm thấy hơi hoảng hốt khi thấy cô ta không hề nói đùa.

Cô không thể trơ mắt nhìn Diệp Hồng xảy ra chuyện, mặc dù đứa trẻ đó có rất nhiều tâm sự, nhưng cuối cùng cô vẫn không thể bỏ mặt cô bé.

“Tôi hứa với cô, ba ngày, ba ngày sau tôi sẽ trở lại đưa cô bé đi.”

“Không, ba ngày sau cô phải đưa tôi đi gặp người tôi muốn gặp rồi mới có thể đưa cô bé đó đi.”

Thẩm Hạ Lan thực sự không muốn đồng ý, nhưng bây giờ cô cũng biết cô không đồng ý không được.

Tại sao lại trêu vào một người phụ nữ như vậy chứ?

Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực.

Nhưng có thể thấy Diệp Hồng bình an vô sự, cũng tính là một loại an ủi vậy.

“Được, bây giờ một lát nữa tôi sẽ tiêm cho cô một mũi, cô có thể kiên trì ba ngày.”

Bác sĩ nói xong thì đi ra ngoài.

Thẩm Hạ Lan không biết bác sĩ muốn tiêm cái gì cho mình, nhưng cơ thể cô đã hỏng rồi nên sao cũng được, chỉ cần cho cô đủ thời gian để tìm Diệp Ân Tuấn và Tống Dật Hiên là được.

Nghĩ đến đây, cô bình tĩnh lại.

Lúc con người ta thực sự đối mặt với là cô có quá nhiều thứ luyến tiếc.

Cô luyến tiếc con mình, luyến tiếc Diệp Ân Tuấn, luyến tiếc những người bạn tốt của cô, càng luyến tiếc ba mẹ cô nữa.

Bây giờ cô chỉ có thể tranh thủ thời gian để tìm ra người quan trọng nhất của mình.

Thẩm Hạ Lan nhìn bầu trời u ám bên ngoài, như thể sắp tới sẽ có một trận mưa lớn.

Cửa phòng cô bị người ta mở ra.

Thẩm Hạ Lan không thì lại phát hiện trước mặt mình có một bóng người nho nhỏ.

Cô nhìn sang, vậy mà lại là Diệp Hồng.

Thẩm Hạ Lan cười nói: “Sao vậy?”

“Dì muốn rời khỏi đây?”

Diệp Hồng viết chữ ra giấy.

Thẩm Hạ Lan dường như nhìn thấy một chút tuyệt vọng trong mắt Diệp Hồng.

Cô đau lòng nói: “Dì chỉ tạm thời đi vắng ba ngày, ba ngày sau sẽ trở về đưa cháu đi, cháu yên tâm đi, dì nhất định sẽ đưa hơi lóe lên, sau đó tiếp tục viết: “Cô muốn đi khách sạn Đế Vương?”

“Đúng vậy.”

“Dì giúp cháu một việc thì cháu sẽ nói cho dì biết tung tích của Tống Dật Hiên và Diệp Ân Tuấn.”

Lời nói của Diệp Hồng khiến Thẩm Hạ Lan khẽ cau mày.

“Cháu có thù oán với khách sạn Hoàng đế?”

Cô thấy được sự thù hận trong mắt Diệp Hồng.

Diệp Hồng cũng không giấu giếm, viết: “Có thù hận, cháu muốn Vương Phi Phi cô bé lóe lên sự phẫn nộ và căm thù.

Bây giờ Thẩm Hạ Lan đã hoàn toàn chắc chắn Diệp Hồng là bị Vương Phi Phi ném xuống sông.

Nhưng giữa Diệp Hồng và Vương Phi Phi có ân oán gì chứ?

Thẩm Hạ Lan hỏi: “Cháu có thù oán với Vương Phi Phi?”

Diệp Hồng lắc đầu, viết: ” Cô ta vô duyên vô cớ muốn đẩy cháu vào chỗ chết.”

Thẩm Hạ Lan không hiểu.

Trên đời này không có tình yêu rất có thể Diệp Hồng đụng phải lợi ích gì đó của Vương Phi Phi, cho nên cô ta mới làm như vậy. Nhưng liệu Vương Phi Phi có liên quan đến chuyện mất tích của Diệp Ân Tuấn không?

Lúc Thẩm Hạ Lan còn muốn hỏi nữa thì Diệp Hồng đã xoay người rời đi.

Cô bé để lại cho Thẩm Hạ Lan một câu.

“Cháu sẽ đợi dì trở về đưa cháu đến Hải Thành.”

Đó là khát vọng của một Lan nắm chặt mảnh giấy.

Khi bác sĩ bước vào, tâm trạng của Thẩm Hạ Lan đã trở lại bình thường, cô nhìn bầu trời bên ngoài, không biết mình còn có thể sống được bao lâu nữa.

Sức khỏe cô ngày càng xấu đi, chuyện duy nhất cô muốn làm lúc còn chút hơi sức cuối cùng chính là một nhà bốn người ra ngoài nguyện vọng của anh.

Bác sĩ không nói gì, lúc tiêm cho Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan rất yên đời này còn có thứ đáng sợ hơn cái chết.”

Thẩm Hạ Lan nhìn bác sĩ.

Bác sĩ khẽ cau mày hỏi: “Thứ gì?”

“Lòng người.”

Lời này vừa nói ra, bác sĩ liền im lặng.

Thẩm Hạ Lan không nói thêm gì nữa, thu dọn đồ đạc của mình, xoay người rời khỏi bệnh viện.

Đường phố bên ngoài không có bao nhiêu người, lúc Thẩm Hạ Lan ra khỏi bệnh viện, có mấy người nhìn thấy, vẻ mặt đều rất kinh ngạc, cứ qua những ánh mắt này, đi thẳng về phía khách sạn Đế Vương.

Có rất nhiều ô tô đậu trước khách sạn Đế Vương, đều là những dòng xe nổi tiếng, xe sang, thậm chí còn có cả phiên bản giới hạn.

Những chiếc xe này đậu trước khách sạn Đế Vương khiến Thẩm Hạ Lan vô cùng ngạc nhiên. Những chuyện Thẩm Minh Triết điều tra lại lần nữa hiện lên trong đầu cô.

Ở một nơi xa xôi hẻo lánh Hạ Lan khó hiểu, sau đó cô đi vào khách sạn Đế Vương.

Bởi vì cô ăn mặc rất sang trọng, người phục vụ ở cửa rất cung kính đưa Thẩm Hạ Lan vào.

Khi quản lý sảnh nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì vội chạy ra nghênh đón.

“Ây yo, người đẹp, cô đến một mình sao?”

“Đúng vậy.”

Thẩm Hạ Lan nhìn người phụ nữ trước mặt, dáng dấp rất xinh đẹp, nhưng lại có một đôi mắt sành đời đầy tính nhưng biểu cảm trên mặt lại không thay đổi.

“Tôi là quản lý tiền sảnh ở đây, tên tôi là Vương Phi Phi. Người đẹp, xưng hô thế nào đây? Muốn đặt phòng sao? Hiện chúng tôi còn hai dãy phòng tổng thống, người đẹp muốn đặt phòng không? Nếu muốn thì đặt ngay bây giờ, bởi vì một lát nữa có thể sẽ không còn phòng trống đâu. ”

Lời nói của Vương Phi Phi khiến Thẩm Hạ Lan khẽ gì với Tống Dật Hiên?

Cô ta suýt giết chết Diệp Hồng?

Thẩm Hạ Lan nhìn quanh một vòng, rất muốn hỏi tại sao ở đây lại có nhiều khách như vậy, có sự kiện lớn nào sao? Nhưng cuối cùng cô cũng không hỏi.

Để cẩn thận hơn, Thẩm Hạ Lan không dùng tên thật của mình, cô nói nhỏ: “Tôi tên Cát Mạn, cho tôi một phòng, thông thoáng một chút.”

“Được thôi, cô Cát mời đi bên này.”

Vương Phi Phi Thẩm Hạ Lan đến phòng tổng thống.

Thẩm Hạ Lan thấy cách trang trí ở đây rất xa hoa, ngay cả ở Hải Thành cũng tìm không ra được khách sạn như vậy.

Rốt cuộc ở đây có gì mà có nhiều khách quý đến vậy chứ?

Thẩm Hạ Lan không biết, cô thay quần áo, định đi dạo để thăm dò ít tin tức.

Khi Vương Phi Phi thấy Thẩm Hạ Lan đi xuống, cô ta mỉm cười nói: “Cô Cát, cô hơi sửng sờ, nhưng vẫn bình tĩnh gật đầu.

Vương Phi Phi lập tức trở nên vui vẻ.

“Là như vầy, cô Cát, muốn đến thành phố ngầm cần có thẻ thông hành, tấm thẻ này rất đắt. Tôi biết những người như cô Cát chắc chắn không thiếu chút tiền này, nhưng có thể tiêu ít một chút thì tiêu ít một chút có đúng không? Tôi làm ở đây nhiều năm rồi, nếu cô Cát tin tưởng tôi, tôi thành phố ngầm, bảo đảm sẽ rẻ hơn nhiều so với việc tự đi, nhưng cô Cát à cô biết đấy, tôi cần một ít phí dịch vụ trung gian. Cô có thể yên tâm, tuyệt đối không vượt quá số tiền cô bỏ ra để tự mua vé vào thành phố ngầm. Hơn nữa cô cũng biết không phải ai cũng được cấp thẻ thông hành để vào thành phố ngầm đâu, thẻ thông hành ở đây rất Lan sững sờ.

Thẻ thông hành?

Thành phố ngầm?

Lẽ nào bí ẩn của vùng quê nghèo này lại nằm ở đây?

Lúc Thẩm Hạ Lan đang định nói gì đó thì đột nhiên có một người từ bên ngoài bước vào. Khi cô nhìn thấy người này thì cô bị sốc, sau đó theo bản năng xoay người đi chỗ khác.

Là anh ta!
Người kia thực sự là Tổ!

Thẩm Hạ Lan biết Tổ. Tổ không tính là nổi tiếng ở Hải Thành, nhưng vì anh ta hay đi cùng với Tống Dật Hiên nên người ta phần nào biết được sự tồn tại của anh ta. Chính xác mà nói, gia tộc của Tổ cũng là một thành viên của tầng lớp thượng lưu, nhưng không quá cao thôi. Nếu không phải Tổ có quan hệ với Tống Dật Hiên thì sợ rằng rất nhiều người sẽ không cho gia tộc của Tổ chút mặt mũi.

Bây giờ Tống Dật Hiên xảy ra chuyện, mà Tổ lại xuất hiện ở đây, lẽ nào Tổ đến đây là vì Tống Dật Hiên?

Thẩm Hạ Lan muốn ra ngoài nói chuyện với Tổ, thậm chí muốn bàn với anh ta về chuyện của Tống Dật Hiên, nhưng một ý nghĩ cảnh giác chợt lóe lên trong đầu.

Không đúng!

Chuyện Tống Dật Hiên xảy ra chuyện đến bây giờ cũng không ai biết cả, đối phương gọi điện cho cô, rất có thể là vì dụ cô đến đây, không có lý do gì gọi cho Tổ hết.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhớ ra, giọng nói của người đã gọi cho cô nói Tống Dật Hiên xảy ra chuyện, càng nghĩ càng thấy giống với Tổ.

“Xin lỗi, lát nữa tôi sẽ tìm cô sau, tôi đột nhiên nhớ ra để quên đồ trong phòng, tôi về phòng một chuyến đã.”

Thẩm Hạ Lan cười nhạt, sau đó không chút dấu vết xoay người đi vào thang máy.

Vương Phi Phi cũng không sao hết, cô ta cười nói: “Được, nếu cô dùng thì cứ việc đến dặn dò tôi. Cô nên biết tôi là người địa phương, cho nên làm cái gì cũng sẽ dễ dàng hơn. Người ở đây đều muốn đến thành phố ngầm, tôi biết mà, các người không muốn để người khác biết thân phận của mình. Cô yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không hỏi chuyện riêng tư của cô.”

“Tôi biết rồi.”

Thẩm Hạ Lan nói xong rời đi, nhưng trong lòng lại nảy sinh nghi ngờ.

Thành phố ngầm?

Những người đến đây đều muốn đến thành phố ngầm?

Nhiều xe hơi sang trọng như vậy, xem ra thành phố ngầm này rất có tiếng.

Nghĩ vậy, cô vào thang máy, bấm lên một tầng rồi lại bấm đi xuống. Lúc nảy khi đi xuống, cô phát hiện có một nhà vệ sinh ở lối vào thang máy, một chỗ có thể ẩn núp.

Sau khi Thẩm Hạ Lan xuống lại, vừa lúc Tổ chạm mặt Vương Phi Phi.

Vương Phi Phi rất cung kính với Tổ, mỉm cười nói: “Anh Tổ, ngài đến rồi à?”

“Hai ngày nay có người phụ nữ nào tên Thẩm Hạ Lan đến đây đặt phòng không?”

Lời củTổ khiến Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt.

Anh ta đang tìm cô?

Vì sao?

Khi Vương Phi Phi nghe đến ba chữ Thẩm Hạ Lan thì không khỏi sửng sờ một chút.

“Anh Tổ cũng đang tìm Thẩm Hạ Lan sao? Cô gái Thẩm Hạ Lan này là ai?”

“Là ai thì cũng không phải là chuyện cô nên hỏi, cứ việc làm tốt bổn phận của mình đi, rốt cuộc có có không?”

“Không có, tôi đã kiểm tra tất cả những người đến đây rồi, không ai tên Thẩm Hạ Lan hết.”

Vương Phi Phi có chút buồn bực, nhưng cô ta không dám lỗ mãng.

Tổ nhìn xung quanh, trầm giọng nói: “Nếu có người tên Thẩm Hạ Lan đến đây, thì nhớ, dù dùng bất kỳ thủ đoạn nào thì cũng phải chụp thuốc mê, hiểu chưa?”

“Tôi biết rồi.”

Vương Phi Phi không hỏi gì nữa, nhưng một tia sáng lóe lên ở ven sông ba ngày trước có xuất hiện một xác chết trôi, nghe nói là một đứa trẻ, cô đã vứt nó khỏi đây sao?”

Lời nói của Tổ khiến lông mày Thẩm Hạ Lan nhíu chặt.

Có vẻ như Tổ không phải đến đây vì chuyện của Tống Dật Hiên, hơn nữa anh ta còn biết chuyện của Diệp Hồng.

Nghĩ đến chuyện Diệp Hồng căm ghét Vương Phi Phi, Thẩm Hạ Lan bất giác dựng lỗ tại lên nghe.

Vương không khỏi ngẩn người.

“Anh Tổ, đứa bé đó không sao chứ? Sao anh lại hỏi cô bé ấy?”

“Đứa bé này chạy ra khỏi thành phố ngầm, cô cũng đủ can đảm đấy, dám vứt đứa bé này đi, cô không sợ thu hút sự chú ý của người ngoài hả? Hay là cô cảm thấy nhà họ Vương các người mấy năm nay quá thoải mái rồi, định kết thúc những ngày tháng như vậy sao? Cô cần biết cũng đều biết hết.”

Giọng Tổ mang theo chút nghiêm nghị.

Vương Phi Phi rùng mình một cái, rõ ràng khi nhắc tới Khôn gia, vẻ mặt của cô ta có chút không ổn.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy tất cả mọi chuyện qua khe cửa, không khỏi cảm thấy khó hiểu.

Khôn gia là ai?

Tại sao có thể khiến Vương Phi Phi sợ hãi như vậy?

Và Tổ có quan hệ gì với Khôn gia?

Không đợi cô hiểu rõ chuyện này, Vương Phi với Khôn gia, nó là một đứa câm, tôi đã cho người giết con bé đó rồi.”

“Giết chết rồi? Tôi nghe nói cô bé đó đã được một người phụ nữ cứu. Nếu không phải người phụ nữ đó đưa cô bé đến bệnh viện của Trại Diêm Vương thì e rằng bây giờ cô đã bị người của Khôn gia bắt đi rồi.”

Tổ nói xong câu này, tức giận nhìn chằm chằm Vương Phi Phi.

Thẩm Hạ Lan lại những gì Tổ nói thì bệnh viện của bác sĩ này cũng không phải là nơi tốt lành gì.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy khắp nơi đều là sự kỳ lạ và đầy hoài nghi.

Khi Vương Phi Phi nghe Tổ nói như vậy, cô ta thở phào nhẹ nhõm nói: “Còn may là cô ta đến chỗ của Trại Diêm Vương. Phàm là những người đến chỗ của Trại Diêm Vương thì căn bản không thể sống sót ra ngoài.”

“Cô nhất là cô đừng có ý nghĩ đến chỗ Trại Diêm Vương tìm người. Cô phải biết giữa Trại Diêm Vương và thành phố ngầm của chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Nếu không cần thiết thì tốt nhất là đừng chọc giận Trại Diêm Vương, nếu không đến lúc đó cô chết thế nào cũng không biết đâu.”

“Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh Tổ đã nhắc nhở.”

Vương Phi Phi vội gật đầu.

“Đúng rồi, hôm nay khách chung, hình như không quen nhau.”

Vương Phi Phi vội nói.

Tổ khẽ cau mày: “Thành phố ngầm gần đây không quá yên ổn, tôi sẽ không đưa thẻ thông hành cho cô nữa. Ai muốn vào thì bảo bọn họ đến chô tôi lấy thẻ thông hành, tôi sợ đến lúc đó Thẩm Hạ Lan đến rồi mà cô cũng không biết.”

“Anh Tổ, có cần cẩn trọng như vậy không? Lại nói, anh đưa ảnh Thẩm Hạ Lan cho tôi cam tâm, nếu mất đi thẻ thông hành thì cô ta sẽ không kiếm được tiền.

Con người, phải kiếm thật nhiều tiền, nhất là đối với nhân vật nhỏ bé như cô ta, chỉ có tiền mới là thứ an toàn và đáng tin cậy nhất.

Tổ lạnh lùng nhìn cô ta, nói: “Đưa ảnh cho cô? Tôi chỉ có ảnh khỏa thân của Thẩm Hạ Lan, cô muốn xem không?”

“Thôi quên đi, anh Tổ giữ nói của anh ta làm cho nghẹn họng, nhưng Thẩm Hạ Lan lại nheo mắt lại.

Ảnh khỏa thân?

Sao Tổ thân mấy tháng trước, Thẩm Hạ Lan liền nhíu mày.

Lúc đó, Lam Tử Thất vì chuyện Tống Dật Hiên gửi ảnh khỏa thân của cô cho cô ấy mà tức giận đến câu lạc bộ náo loạn một trận, đến mức Lam Tử Thất suýt nữa đã xảy ra chuyện. Sau đó Tống Dật Hiên nói gì vẫn không thừa nhận mình đã đăng thứ này lên, lúc đó mặc dù Thẩm Hạ Lan cảm thấy Tống Dật Hiên giờ khi nghe những gì Tổ nói, Thẩm Hạ Lan đột nhiên có một số suy đoán.

Lúc đó Tổ ở bên cạnh Tống Dật Hiên, đi đâu cũng đi cùng Tống Dật Hiên, nếu nói người nào có thể đụng vào điện thoại của Tống Dật Hiên thì ngoại trừ Tổ ra, thực sự không còn người nào khác.

Tống Dật Hiên lại không đề phòng Tổ, ngay cả mật khẩu điện thoại của mình cũng không giấu Tổ.

Chẳng lẽ cho Lam Tử Thất?

Nhưng nếu đúng là như vậy thì tại sao Tổ lại làm thế? Mục đích làm việc này là gì?

Đầu óc Thẩm Hạ Lan nhanh chóng xoay chuyển, Tổ nhìn xung quanh, sau đó xoay người rời đi.

Thấy thái độ của Tổ với Vương Phi Phi như vậy thì tuyệt đối không phải là thái độ của người bình thường nên có.

Mối quan hệ giữa Tổ và Khôn gia là gì? Khôn gia và Diệp Ân Tuấn và Tống Dật Hiên đều mất tích ở đây?

Thế giới ngầm đó trông như thế nào?

Thẩm Hạ Lan càng lúc càng tò mò.

Nhưng Tổ nói không đưa thẻ thông hành cho Vương Phi Phi nữa, nếu muốn thì chỉ có thể đến gặp Tổ để lấy, nếu cô ra mặt thì nhất định sẽ bị Tổ nhận ra.

Làm thế nào bây giờ?

Thẩm Hạ Lan có chút hối hận, đáng lẽ phải mua thẻ từ trong tay xem, cho dù cô mua rồi, nói không chừng Vương Phi Phi cũng phải nói với Tổ thôi, nếu Tổ muốn gặp mình, đoán chừng mình sẽ bị lộ mất.

Người duy nhất biết cô đến đây chỉ có người gọi điện thoại cho cô nói Tống Dật Hiên đã xảy ra chuyện thôi. Tổ có mục đích tìm cô rõ ràng như vậy, vậy thì cuộc điện thoại đó là do anh ta gọi đến rồi.

Thẩm Hạ Lan phân kính của Vương Phi Phi đối với Tổ vừa rồi, sau khi Tổ rời đi, cô ta “hừ” một tiếng, nhổ nước bọt về hướng Tổ rời đi, không cam tâm nói: “Kiêu ngạo cái gì? Không phải đều là chó của Khôn gia sao? Nếu không phải anh tốt số sinh ra ở Hải Thành, thì đến phiên anh diễu võ dương oai trước mặt tôi sao? Tưởng mình nắm thẻ thông hành của thành phố ngầm thì tích trữ thì đã bị cắt mất đường làm ăn rồi. Nhưng mà bây giờ không cho bán thẻ thông hành nữa, vậy thì mấy tấm thẻ trong tay tôi có thể kiếm được một khoản lớn rồi.”

Nói đến đây, Vương Phi Phi lộ ra nụ cười tham lam.

Vấn đề vừa rồi Thẩm Hạ Lan vẫn đang loay hoay không ngờ lại kết thúc sớm như vậy.

Tham tiền thì không thành vấn đề, chỉ cần tiền bạc có thể nói không phải việc gì lớn.

Lúc Vương Phi Phi định rời đi thì cô đi ra, sau đó đi thẳng đến tìm Vương Phi Phi.

“Quản lý Vương, vừa rồi xin lỗi, tôi quên lấy điện thoại, vừa nãy cô nói thẻ gì vậy?”

“Thẻ thông hành thành phố ngầm.”

Lúc Vương Phi Phi thấy Thẩm Hạ Lan tìm mình, cô ta không nhịn được mỉm cười. Nhưng nghĩ đến những gì Tổ vừa nói, cô ta không thể không thận trọng thư một chút không?”

Yêu cầu của Vương Phi Phi khiến Thẩm Hạ Lan có chút trở tay không kịp.

Chứng minh thư?

Nếu đưa chứng minh thư của mình cho Vương Phi Phi, thì thân phận của mình há chẳng phải sẽ bị lộ sao?

“Quản lý Vương, cách đây không lâu cô đã nói với tôi là cô sẽ không thăm dò chuyện riêng tư của tôi. Bây giờ là thế nào? Quản lý Vương thích nói chuyện mâu thuẫn với có chút cứng họng.

“Không phải đâu cô Cát, chỗ thành phố ngầm xảy ra ít chuyện nên tôi phải thận trọng một chút. Nhưng cô Cát yên tâm, cho dù tôi có xem chứng minh thư của cô thì tôi cũng sẽ quên liền thôi.

Thẩm Hạ Lan thấy Vương Phi Phi chưa nhìn thấy chứng minh thư thì chưa bỏ cuộc, bất giác có chút lo lắng.

Làm sao đây?

Cô thật sự chưa chuẩn bị chứng minh thư mang tên minh thư giả tra một chút sẽ lộ ngay. Bây giờ cô lấy đâu ra chứng minh thư của Cát Mạn đây?
“Sao thế? Cô Cát không muốn?”

Sắc mặt Vương Phi Phi có phần thay đổi.

Thẩm Hạ Lan biết, Tổ đến đây một chuyến đã làm Vương Phi Phi nghi ngờ cô, thậm chí chỉ cần là phụ nữ thì đều sẽ nghi ngờ. Cách tốt nhất bây giờ là xuất trình chứng minh thư để chứng minh danh tính của cô, nhưng cái chứng minh thư này lại làm khó Thẩm Hạ Lan.

“Đúng vậy,có chút không muốn.”

Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt lên tiếng, thấy vẻ mặt của Vương Phi Phi ngày càng khó chịu, cô cười nói: “Nhưng nếu quản lý Vương nhất định muốn xem thì tôi có thể cho cô xem, tôi quay về phòng lấy cho cô.”

“Cô Cát, tôi không muốn làm khó cô, thực sự rất xin lỗi. Chỉ cần tôi nhìn thấy chứng minh thư thì tôi sẽ giúp cô Cát lấy được thẻ thông hành vào thành phố ngầm, tôi bảo đảm đấy.”

Nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, sắc mặt của Vương Phi Phi mới dễ coi hơn một chút.

Thẩm Hạ Lan Mạt mỉm cười, sau đó xoay người đi về phòng, trong lòng không thể bình tĩnh được. Đam Mỹ H Văn

Chứng minh thư.

Cô lấy đâu ra chứng minh thư của Cát Mạn đây?

Hơn nữa, bây giờ đều được liên kết mạng, tra một cái liền biết ngay.

Thẩm Hạ Lan lo lắng trở về phòng, cô cảm thấy trong phòng có chút buồn bực nên mở cửa sổ sát đất ra, lúc này mới phát hiện xung quanh khách sạn đầy vệ sĩ.

Có vẻ như cả Tổ và Vương Phi Phi đều đã trở nên cảnh giác rồi, nếu đi lúc này thì hoàn toàn không thể. Hơn nữa, thời gian cô hẹn với Trại Diêm Vương chỉ có ba ngày, cho dù không tìm ra được tung tích của Tống Dật Hiên và Diệp Ân Tuấn thì cô cũng không thể không quan tâm đến sống chết của Diệp Hồng.

Chân mày Thẩm Hạ Lan nhíu chặt.

Làm sao đây?

Đúng lúc này, điện thoại cô đổ chuông.

Thẩm Hạ Lan nhìn điện thoại, là Thẩm Minh Triết gọi tới.

“Minh Triết, sao thế con?”

Giọng Thẩm Hạ Lan khôi phục lại bình thường.

Thẩm Minh Triết không nói gì, khiến Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng.

“Minh Triết?”

“Mẹ, mẹ đang ở đâu?”

Giọng nói Thẩm Minh Triết nghe có hơi trầm.

Thẩm Hạ Lan tưởng cậu bé và Diệp Thanh cãi nhau, nhẹ giọng nói: “Mẹ ở bên ngoài, Minh Triết con sao thế? Mẹ nghe tâm trạng con không tốt, con cãi nhau với Diệp Thanh sao?”

“Mẹ đang ở thành phố A sao?”

Câu này của Thẩm Minh Triết khiến Thẩm Hạ Lan ngẩn người.

“Mẹ đang ở thành phố A phải không? Lão Diệp xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”

Hàng loạt câu hỏi của Thẩm Minh Triết khiến Thẩm Hạ Lan băn khoăn không biết nên trả lời thế nào.

“Minh Triết, con nghe mẹ nói, ba của con sẽ ổn thôi, mẹ bảo đảm.”

“Nếu như lão Diệp không có chuyện gì thì mẹ họ Diệp một chuyến.”

Lời nói của Thẩm Minh Triết khiến Thẩm Hạ Lan đứng ngồi không yên.

“Con về nhà con không? Bây giờ con đang ở đâu?”

Thẩm Hạ Lan thực sự rất lo lắng.

Cô đã dặn dò Thẩm Minh Triết đừng về đó, nhà họ Diệp bây giờ đã bị Diệp Nam Phương kiểm soát, ngay cả bà Diệp cũng khó có thể bảo vệ được mình, cậu bé đến đó thì ai biết được Diệp Nam Phương sẽ làm gì với cậu bé.

Thẩm Minh Triết nghe thấy vẻ lo lắng của Thẩm Hạ Lan, vội nói: “Con ở cửa đã đổi người rồi, nên con không vào. Con gọi cho bà nội, nhưng người hầu nói bà không thoải mái nên đi ngủ rồi. Bà vẫn không trả lời điện thoại của con, vì vậy con đã đột nhập vào hệ thống an ninh của nhà họ Diệp và phát hiện bà nội đã bị người tra khống chế. Nghê Nghê và Diệp Tranh không có ở đó. Con lại gọi cho Diệp Tranh mới biết Triết là người ngoài sao?”

Câu cuối cùng, giọng nói của Thẩm Minh Triết có chút trầm và buồn bã.

Thẩm Hạ Lan nghe thấy Thẩm Minh Triết nói như vậy, vội nói: “Không phải đâu Minh Triết, mẹ chỉ không muốn con còn nhỏ đã phải chịu đựng nhiều như vậy. Mẹ là đang bảo vệ con, mẹ không muốn con bị cuốn vào vòng xoáy này mà bị thương, con có biết không? ”

“Nhưng mẹ ơi, con không muốn lắm nhưng dù sao thì ông ấy cũng là ba của con. Ông ấy xảy ra chuyện, làm sao con có thể mặc kệ được? Lão Diệp không ở đây, con là người đàn ông duy nhất trong gia đình, con phải bảo vệ mẹ và em gái.”

Mắt Thẩm Hạ Lan có chút ẩm ướt.

“Con trai, mẹ rất cảm động, con vẫn còn nhỏ, mẹ thực sự chỉ mong con được lớn lên vui vẻ như các bạn cùng chịu một thứ gì đó mà độ tuổi của con không thể chịu được. Nếu có thể, mẹ thực sự muốn cho con một môi trường yên bình để con có thể vô tư mà trưởng thành.”

“Sẽ có một ngày như vậy, mẹ ơi, nhất định sẽ có một ngày như vậy.”

Giọng Thẩm Minh Triết rất kiên định.

Cậu bé nói: “Mẹ ơi, một mình mẹ sao có thể ở lại thành phố A được? Diệp Tranh nói mẹ không cả lão Diệp và chú Tống cũng xảy ra chuyện, mình mẹ một mình một ngựa sao có thể được?”

“Mẹ có thể, có con, Nghê Nghê và Diệp Tranh đang đợi mẹ ở nhà, mẹ chắc chắn có thể.”

Thẩm Hạ Lan muốn an ủi Thẩm Minh Triết, nhưng lại nghe thấy Thẩm Minh Triết nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng gạt con, con biết hết rồi, mẹ vừa rời khỏi đại viện quân khu thì đã bị Tiểu Trương phố A rồi mẹ vẫn không quá thuận lợi có phải không?”

“Sao con biết?”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy quá đáng sợ, cũng may thằng bé là con trai mình, nếu đây là kẻ thù, e rằng mình có chết thế nào cũng không hay biết.

Cô có thể chắc chắn, sau này Thẩm Minh Triết sẽ lợi hại hơn Diệp Ân Tuấn.

Thẩm Minh Triết cười nói: “Mẹ sợ cái gì? Con lại không hại mẹ, con chỉ lắp định vị tra một chút là rõ ngay. Chỉ cần biết vị trí chính xác của mẹ, những thứ khác thì vận dụng mối quan hệ giữa lão Diệp và mẹ là ra ngay á mà.”

“Thằng nhóc thối, con dám giám sát mẹ con sao, con ngứa mông rồi đúng không?”

Thẩm Hạ Lan tuy rằng có chút trách cứ, nhưng nghe ra được trong đó là sự tự hào nhiều hơn

Thẩm Minh Triết cười nói: “Mẹ ơi, đây là con quan này với người bình thường đâu.”

“Đúng, đúng, vậy mẹ phải cảm ơn anh Thẩm đã quan tâm sao?”

“Đó là bắt buộc phải làm nha!”

Thẩm Minh Triết có chút đắc ý.

Nghe thấy tâm trạng của con trai tốt lên, Thẩm Hạ Lan cười nói: “Được rồi, mẹ ở đây cũng sẽ có chừng mực, con đừng quan tâm đến chuyện đó nữa.”

“Vậy thì không được, con muốn sóng vai tác chiến với mẹ.”

Những lời này của Thẩm Minh Triết dọa như con không được phép đến thành phố A!”

“Con có thể sóng vai tác chiến cùng với mẹ trên Internet mà. Nếu mẹ không cho con đi thì con sẽ không đi, nhưng mẹ không thể bỏ rơi con, nói không chừng con có thể giúp mẹ đấy.”

Thẩm Hạ Lan sửng sốt, thấp giọng hỏi: “Con lắp định vị trên người mẹ chỗ nào?”

“Hoa tai của mẹ ấy.”

“Thằng nhóc thối, đôi hoa tai của mẹ là do đích thân vào? Nếu lần sau không xin phép mẹ thì mẹ sẽ trở về đánh mông con đó.”

Thẩm Hạ Lan vô thức chạm vào đôi hoa tai của mình, tháo ra xem thử, nhưng lại không thấy bất kỳ sự khác biệt nào.

Thẩm Minh Triết cười nói: “Mẹ, mẹ đang kiểm tra hoa tai sao? Mẹ yên tâm đi, con không làm hỏng hoa tai của mẹ đâu. Lúc lão Diệp làm hoa tai, con đã đánh có thể im hơi lặng tiếng cài vào cho mẹ được?”

“Ba con biết?”

“Đương nhiên là biết rồi, lão Diệp làm.”

Nghe thấy con trai nói như vậy, trong lòng Thẩm Hạ Lan rất phức tạp.

Người đàn ông này lúc nào cũng nghĩ đến cô, còn bản thân anh thì sao? Bây giờ anh đang ở đâu?

“Con có cài một cái như vậy cho ba con không?”

“Không có, ông ấy là đàn ông, thân thủ tốt như vậy thì lắp cái kia làm gì? Nhưng bây giờ con lại có chút hối hận, nếu lắp định vị thì tốt rồi, lão Diệp. ”

Nhắc đến Diệp Ân Tuấn, tâm trạng Thẩm Minh Triết có chút phiền muộn.

Thẩm Hạ Lan đương nhiên cũng không thoải mái.

Đúng vậy!

Cứ tưởng Diệp Ân Tuấn thân thủ tốt, có mạng lưới quan hệ rộng thì không sẽ không ai dám làm gì Diệp Ân Tuấn, nhưng ai ngờ người làm gì với Diệp Ân Tuấn lại là người thân thiết nhất với anh?

Tại sao Diệp Nam Phương lại trở thành người như vậy thì Thẩm là Diệp Ân Tuấn đã đi đâu.

Lần trước Diệp Ân Tuấn biến mất không có lý do, may mà Tô Nam vẫn biết vị trí của anh, may mắn Tống Dật Hiên có thể tìm ra tung tích của Diệp Ân Tuấn, bây giờ ngay cả Tống Dật Hiên cũng thành như vậy, cô nên làm gì đây?

Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy rất khó chịu.

“Mẹ ơi, có phải mẹ đang rất buồn không?”

“Mẹ không có.”

Thẩm dối, con nghe thấy âm thanh buồn bã của mẹ dọc theo đường dây điện thoại.”

Thẩm Minh Triết vừa dứt lời, Thẩm Hạ Lan suýt nữa rơi nước mắt.

Lúc này, có con trai lo lắng cho mình như vậy, cô cảm thấy không đơn độc nữa.

“Vừa nãy mẹ rất buồn, nhưng bây giờ có con ở bên mẹ, mẹ đã không còn buồn nữa.”

“Mẹ, mẹ đừng buồn nữa. Tuy rằng con không cài định vị cho lão Diệp, nhưng chỉ cần tra qua điện thoại của chú Tống là được.”

Lời nói của Thẩm Minh Triết khiến Thẩm Hạ Lan cười khổ.

Cô cầm điện thoại của Tống Dật Hiên, thấp giọng nói: “Điện thoại của anh ấy bây giờ đang ở trong tay mẹ.”

“A?”

Thẩm Minh Triết dường như không nghĩ tới điều này, không khỏi có chút sửng sốt.

Lúc thấy Thẩm Minh Triết cũng tính không chuẩn, Thẩm Hạ Lan không khỏi cười nói: “Được rồi, mẹ sẽ cẩn có thể chứ? Con trai mẹ là bảo bối thông minh nhất thế giới và là ngôi sao may mắn của mẹ, có con ở đây, mẹ nhất định sẽ an toàn.”

Thẩm Hạ Lan dịu dàng nói.

Thẩm Minh Triết cười nói: “Mẹ ơi, mặc dù định vị con đưa cho chú Tống đang ở trong tay mẹ, nhưng con cũng cài một chiếc vào quần lót của chú Tống. Chỉ cần chú ấy không thay quần lót thì con nói như vậy, Thẩm Hạ Lan hơi đỏ mặt.

“Minh Triết, sao có thể lắp thứ đó vào chỗ đó của chú Tống chứ?”

“Có gì không được? Chú ấy nói chim của chú ấy rất lớn, lớn hơn của lão Diệp nữa, con chỉ là muốn xem thử thôi.”

Câu trả lời của Thẩm Minh Triết khiến Thẩm Hạ Lan muốn sặc.

Tên khốn Tống Dật Hiên rốt cuộc đã nói gì với Thẩm Minh Triết?

Cậu bé chỉ là một đứa trẻ sự chú ý của Thẩm Hạ Lan.

“Minh Triết, con nói cái gì? Con nói con có thể thấy thứ kia của chú Tống?”

Lúc nói câu này, khuôn mặt của Thẩm Hạ Lan bất giác đỏ lên. Dù đã là phụ nữ đã có chồng nhưng nói đến chỗ tư mật của đàn ông vẫn có chút ngượng ngùng, có đúng không?
“Mẹ ơi, mẹ có muốn xem không? Con có ảnh chụp màn hình này.”

Lời nói của Thẩm Minh Triết khiến Thẩm Hạ Lan đỏ bừng cả mặt.

“Không xem, mẹ không có hứng thú với anh ta.”

“Có thể xem thử, so sánh xem nó có lớn hơn của lão Diệp không, con còn chưa xem trộm của lão Diệp.”

Thẩm Hạ Lan suýt nữa sặc nước bọt.

“Nếu con không muốn bị ba con đánh thì tốt nhất không nên có ý nghĩ này.”

Thẩm Hạ Lan không thể hiểu được trong đầu Thẩm Minh Triết đang nghĩ gì.

Đúng lúc này, giọng nói của Vương Phi Phi từ bên ngoài truyền đến.

“Cô Cát, cô có đó không?”

Thẩm Hạ Lan sửng sốt, tại sao lại quên mất chuyện này?

“Tôi đây, tôi tạm thời không có thời gian, lát nữa tôi sẽ xuống tìm cô, tôi đang gọi điện thoại.”

Thẩm Hạ Lan cách một cánh cửa nói.

Mặc dù Vương Phi Phi có chút nghi ngờ nhưng khắp nơi trong khách sạn của mình đều có camera giám sát và vệ sĩ, Thẩm Hạ Lan không thể trốn thoát được, cô ta không kiềm được nói: Được rồi cô Cát, xin cô nhanh một chút, cô phải biết là thẻ thông thành trong tay tôi không còn nhiều, bây giờ rất nghiêm ngặt, hôm nay lại có thêm ba người đến, tôi sẽ không giữ lại cho cô đâu.”

“Tôi biết rồi.”

Thẩm Hạ Lan nhíu chặt chân mày.

Nhiều người đến đây như vậy, rốt cuộc thành phố ngầm có ma lực gì?

Thẩm Hạ Lan càng lúc càng tò mò.

Nghe vậy, Thẩm Minh Triết trầm giọng hỏi: “Mẹ, mẹ có khó khăn gì sao?”

“Ừ, có chút khó khăn.”

Thẩm Hạ Lan suy nghĩ, lúc này đoán chừng Thẩm Minh Triết có thể giúp được mình, lúc trước sợ Thẩm Minh Triết biết nên không nói cho cậu bé biết, không ngờ Thẩm Minh Triết lại tự mình biết được.

Bây giờ chỉ có Thẩm Minh Triết mới có thể giải quyết việc cấp bách của cô.

“Minh Triết, để tránh cho người khác biết mẹ là ai nên mẹ đã dùng tên giả. Bây giờ họ muốn kiểm tra chứng minh thư, bây giờ mẹ không thể lấy ra được, con có cách nào không?”

Nếu là một đứa trẻ bình thường, Thẩm Hạ Lan có lẽ đã không hỏi như vậy, nhưng nếu đối phương là Thẩm Minh Triết, cô nghĩ mình có thể thử.

Thẩm Minh Triết khẽ nhíu mày.

“Mẹ lấy tên gì?”

“Cát Mạn.”

“Mẹ có thể nói với họ chứng minh thư của mẹ mất rồi, bảo họ lên mạng kiểm tra, bởi vì bây giờ cho dù có làm chứng minh thư thì mẹ cũng không thể lấy được. Nhưng nếu kiểm tra trên mạng, con có thể làm thân phận tạm thời cho mẹ. Bảo đảm khi họ kiểm tra thì không có vấn đề gì, nhưng không nên để quá lâu, bởi vì cái này phải xâm nhập vào hệ thống an ninh của cảnh sát. Mẹ có nói mình là người ở đâu không?”

Lời nói của Thẩm Minh Triết khiến trái tim Thẩm Hạ Lan bình tĩnh lại phần nào.

“Không có, miễn không phải là Hải Thành là được.”

“Con biết rồi, mẹ cho con ba phút.”

Nghe Thẩm Minh Triết nói như vậy, Thẩm Hạ Lan có chút mừng rỡ và bất ngờ.

“Ba phút? Ba phút có đủ không? Không sao đâu, con đừng vội, mẹ có thể giữ chân bọn họ, mười phút, nửa tiếng đều được.”

“Mẹ, nếu thời gian quá lâu sẽ dễ dàng khơi dậy sự có thể làm được.”

Thẩm Minh Triết nói xong thì cúp máy.

Cậu bé gõ nhanh vào bàn phím.

Diệp Thanh mờ cậu bé bằng cặp mắt khác xưa, đồng thời cũng cảm thấy có chút tự ti.

Cô bé hơn Thẩm Minh Triết vài tuổi, nhưng bây giờ xem ra cô bé cái gì cũng không bằng Thẩm Minh Triết. Bây giờ đứng cùng Thẩm Minh Triết, cô bé đột nhiên cảm thấy không hài hòa, thậm chí có cảm giác muốn chạy trốn.

Thẩm Minh Triết đang bận đột nhập vào hệ thống an ninh của cảnh sát, tự nhiên không chóng tra một phen, tìm được một kẽ hở ở một thị trấn hẻo lánh.

Cậu bé nhanh chóng nhập vào danh tính giả của Thẩm Hạ Lan, đồng thời thay đổi ngày tháng năm sinh và số chứng minh thư.

Sau khi mọi thứ xong xuôi, vừa đúng ba phút.

Khóe miệng Thẩm Minh Triết cong lên, rất tự tin xem thời gian, không hơn không kém, chính xác ba phút đồng hồ.

Nắm bắt thời gian, Thẩm Minh Triết gọi cho mình như đang mằm mơ. Truyện Đoản Văn

Có cậu con trai thiên tài thật không tệ! Đúng là thần trợ công.

Thẩm Minh Triết đắc ý nói: “Tất nhiên rồi, mẹ cũng không xem là ai ra tay, con sẽ gửi thông tin danh tính cho mẹ xem, mẹ nhớ lát nữa đừng nói sai. Đúng rồi mẹ ơi, nơi này thuộc vùng hẻo lánh, con không dám lấy người quá nổi tiếng, nhưng không có thân phận thì không thể vào thành Dạ liên lạc với ông Vương Đại Sơn bên kia. Mẹ nói mẹ là con gái nuôi của Vương Đại Sơn, đến thành phố ngầm vì Vương Đại Sơn.”

Thẩm Hạ Lan rất vui khi con trai đã sắp xếp hết mọi thứ.

“Được, cảm ơn con trai.”

“Không có gì!”

Thẩm Minh Triết nói xong liền gửi thông tin danh tính cho Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan thấy khuôn mặt mình xuất hiện trên hệ thống an ninh của cảnh sát thì tin, sau đó hít một hơi thật sâu rồi mở cửa bước ra ngoài.

“Người đâu! Người đâu!”

Thẩm Hạ Lan đột nhiên hét lên.

Vương Phi Phi vội vàng chạy đến.

“Cô Cát, cô sao thế?”

“Ví của tôi để ở đây không thấy nữa, khách sạn của cô không phải có camera sao? Mau chóng kiểm tra cho tôi, có phải nhân viên phục vụ đã lấy nó đi khi dọn phòng không?”

Sắc mặt Thẩm Hạ Lan rất khó coi.

Vương Phi Phi khỏi quá trùng hợp đi đúng không? Tôi đang muốn xem chứng minh thư của cô Cát thì ví của cô Cát liền bị mất sao?”

“Ý của cô là gì? Muốn nói là tôi cố ý đúng không? Tôi nói cho cô biết, Cát Mạn tôi không sợ người khác điều tra, nếu không phải nghe nói ở đây có đồ tốt thì tôi đã không đến rồi. Bây giờ cô dám nói chuyện với tôi như vậy, cô nhiên thay đổi.

Nhìn thấy sự tự tin của Thẩm Hạ Lan, Vương Phi Phi cũng có chút sợ hãi.

“Cô Cát, cô đừng tức giận. Nhân viên phục vụ trong khách sạn của chúng tôi có tố chất rất cao, họ sẽ không lấy ví của cô Cát, hay là cô Cát tìm lại thử đi?”

“Ý cô là tôi cố tình không mang ví, lừa bịp khách sạn của cô sao?”

“Không phải đâu, cô Cát, cô đừng tức giận.”

“Làm sao nay không tìm được ví, tôi sẽ báo cảnh sát.”

Thẩm Hạ Lan thở phì phò nói.

Khi Thẩm Hạ Lan nói muốn báo cảnh sát, Vương Phi Phi khẽ cau mày.

Tuy rằng cô ta mở cửa làm ăn, nhưng nếu thật sự động đến cảnh sát, giải thích cũng phiền toái, sợ nhất chính là thành phố ngầm bị lộ.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Vương Phi Phi dịu đi phần nào.

“Cô Cát, tôi chỉ muốn xem chứng minh thư của cô. Nếu cô thật sự bị mất ví, cô có không? Tôi kiểm tra trực tuyến cũng được. Đến lúc đó, ví cô Cát bị mất, khách sạn chúng là nếu cô thật sự là cô Cát, chúng tôi đương nhiên sẽ điều tra kỹ càng và trả lại ví cho cô, còn nếu là giả thì sau này không cần nói nữa.

Thẩm Hạ Lan đương nhiên hiểu, nhưng cười khẩy nói: “Số chứng minh thư của tôi có thể tùy tiện nói cho người khác sao?”

“Vậy cô Cát làm cách nào để chứng minh danh tính của mình? Cô biết là gần đây chúng tôi kiểm tra phố ngầm.”

“Chuyện này sao có thể? Tôi đặc biệt đến đây để vào thành phố ngầm.”

Thẩm Hạ Lan có chút tức giận.

“Vậy cô Cát làm ơn chứng minh danh tính của mình đi.”

Vương Phi Phi nở nụ cười công nghiệp.

Thẩm Mẫn tức giận nói: “Tôi có thể cho cô biết chứng minh thư của tôi, nhưng cô phải đảm bảo không để lộ ra ngoài, nếu không xảy ra chuyện gì thì đừng trách tôi không khách khí với thấp giọng nói một lần số chứng minh của cô.

Vương Phi Phi bảo người bên cạnh nhanh chóng kiểm tra trên Internet, thực sự đã tra ra được thông tin về người tên Cát Mạn của Thẩm Hạ Lan, hơn nữa còn nằm trong hệ thống bên phía cảnh sát.

Thấy vậy, Vương Phi Phi mới nhẹ lòng.

“Xin lỗi cô Cát, tôi lập tức cử người đi điều tra tra ví của cô.”

“Thôi bỏ đi, trong ví ngoại trừ chứng tiền mặt. Bây giờ mà làm thẻ lại cũng hơi phiền phức. Cũng may điện thoại còn trong tay, tránh để lát nữa vào thành phố ngầm lại không có cách nào giao dịch được.”

Thẩm Hạ Lan khoác tay, rất không kiên nhẫn.

Thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Vương Phi Phi liền vui mừng.

“Vâng, vâng, cô Cát đừng trách nữa. Lát nữa tôi bảo nhân viên phục vụ mang cho cô một ít điểm tâm, con như tạ liền trở về phòng.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Thẩm Hạ Lan mới phát hiện lưng mình ướt sũng.

Hóa ra là cô vẫn rất căng thẳng.

Cô biết Thẩm Minh Triết rất giỏi, nhưng không ngờ con trai mình lại lợi hại đến như vậy. Khi Vương Phi Phi bảo người kiểm tra thông tin danh tính của mình, trái tim Thẩm Hạ Lan suýt nhảy đến cuống họng.

Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, tê liệt nằm trên truyền tới.

“Mẹ ơi, con đã tìm được vị trí của chú Tống, ở chỗ này, mẹ xem thử nơi này là chỗ nào.”

Thẩm Hạ Lan xem bản đồ vị trí của Thẩm Minh Triết, nhanh chóng kiểm tra trên mạng, là nơi cách khách sạn Đế Vương không xa, trông giống như một nhà thờ.

Nhà thờ là thành phố ngầm?

Hay vị trí mà Thẩm Minh Triết nói không đúng?

“Minh Triết, đây là một nhà thờ. Nhìn thoáng qua cũng Tống Dật Hiên có thể ở đây?”

Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Thẩm Minh Triết hơi bất ngờ.

“Nhưng màn hình hiển thị tín hiệu ở đây. Mặc dù tín hiệu lúc mạnh lúc yếu, nhưng con thực sự rất chắc chắn.”

Thẩm Minh Triết không biết chỗ đó xảy ra vấn đề gì.

Thẩm Hạ Lan nghe thấy con trai mình nói như vậy, liền nói: “Không sao, lát nữa mẹ sẽ đi xem thử, bây giờ con đang ở có nên đến đại viên quân khu để gặp Diệp Tranh và Nghê Nghê không? Con sợ con không ở đó thì Nghê Nghê sẽ rất lo lắng.”

Thẩm Hạ Lan bất giác nhớ đến cuộc nói chuyện giữa Thẩm Nghê Nghê và cô.

Mọi người đều tưởng rằng Thẩm Nghê Nghê chỉ biết ăn, uống và vui chơi, nhưng lần đầu tiên cô phát hiện ra sự thông minh của Thẩm Nghê Nghê.

“Không cần đâu, Nghê Nghê không sao đâu, cứ ở lại nhà chú Tô, nhớ giữ liên lạc với mẹ nhé. Hy vọng chúng ta có thể đưa ba con và chú Tống trở về.”

“Chắc chắn có thể mà mẹ!”

Thẩm Minh Triết an ủi Thẩm Hạ Lan, nhưng đột nhiên nói: “Tiêu rồi!”

“Sao thế?”

Nhưng mà, tín hiệu bên chỗ Thẩm Minh Triết đột nhiên bị cắt đứt.
“Minh Triết!”

Thẩm Hạ Lan rất lo lắng, nhưng không có tin tức gì từ chỗ Thẩm Minh Triết.

Chẳng lẽ Minh Triết đã xảy ra chuyện gì rồi?

Thẩm Hạ Lan lòng như lửa đốt, hận không thể mọc thêm đôi cánh để bay về xem thử.

Ngay lúc Thẩm Hạ Lan tiến thoái lưỡng nan, không biết phải làm gì mới tốt thì Thẩm Minh Triết lại gọi đến.

“Mẹ.”

“Con bị sao thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Lồng ngực Thẩm Hạ Lan dâng đến cổ họng.

Trong hoàn cảnh như vậy, cô không thể chịu nổi trận đả kích nào nữa, nhất là khi người thân thiết nhất của mình xảy ra chuyện.

Thẩm Minh Triết lắc đầu nói: “Không có, con không sao, chỉ là do vừa rồi con bị theo dõi, suýt chút nữa bị phát hiện rồi, cho nên con phải ra tắt tín hiệu.”

Nghe Thẩm Minh Triết nói vậy, Thẩm Hạ Lan thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn lo lắng hỏi: “Thật sự không sao chứ?”

“Thật sự không sao đâu mẹ ơi, nhưng chắc tín hiệu của chú Tống bị chặn rồi, con không tìm ra được nữa.”

“Không sao hết, chỉ cần biết bản đồ vị trí là được, việc còn lại giao cho mẹ, con đừng mạo hiểm.”

Thẩm Hạ Lan chảy một tầng mồ hôi lạnh.

Cô thậm chí có chút hối hận vì lẽ ra cô không nên để Thẩm Minh Triết cuốn vào chuyện này.

Nói thế nào thì cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ, sao có để để một đứa trẻ mạo hiểm với mình được?

Thẩm Hạ Lan cảm thấy bản thân rất vô dụng.

“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con thực sự không sao. Mẹ yên tâm đi, cho dù tín hiệu bị chặn nhưng con có thể sử dụng các cách khác để đột nhập vào.”

“Không được! Đừng làm nữa!”

Thẩm Hạ Lan trực tiếp từ chối.

“Minh Triết, con nghe mẹ nói này, việc này đến đây là được rồi, phần còn lại giao cho mẹ, mình mẹ làm là được rồi.”

Thẩm Minh Triết có thể cảm nhận được sự lo lắng và cấp bách của Thẩm Hạ Lan, thậm chí cậu bé có thể cảm nhận được sự quan tâm và lo lắng của Thẩm Hạ Lan cho mình.

“Mẹ ơi, con hứa với mẹ, nhưng nếu mẹ có chuyện gì cần con thì nhất định phải nói cho con biết. Lão Diệp đã mất tích rồi, con không muốn mẹ cũng xảy ra chuyện. Lúc đó, con và Nghê Nghê thực sự sẽ trở thành những đứa trẻ mồ côi.”

Thẩm Minh Triết vừa nói vừa rơi nước mắt.

Thẩm Hạ Lan hiếm khi nghe thấy Thẩm Minh Triết khóc, cô vốn luôn tưởng rằng đứa trẻ này sẽ không bao giờ khóc, nhưng bây giờ, khi nghe thấy Thẩm Minh Triết khóc, trái tim Thẩm Hạ Lan như đang rỉ máu.

Đứa trẻ này không có cảm giác an toàn!

Vốn tưởng Tuấn không mấy thân thiết, nhưng không ngờ trong lòng Thẩm Minh Triết, Diệp Ân Tuấn như là một ra chuyện, thế giới của Thẩm Minh Triết đã sụp đổ. Mặc dù thằng bé tỏ ra rất bình tĩnh nhưng tiếng khóc lúc này vẫn bộc lộ sự bất an và lo lắng của cậu bé.

Trái tim Thẩm Hạ Lan đau nhói.

Từ lúc thằng bé sinh ra, cô chưa cho cậu bé một môi trường yên bình. Dù năm năm qua bọn họ không cần lo cơm ăn áo mặc, nhưng dù sao sống dưới cái bóng của Bây giờ cô trở về Hải Thành, trở về bên Diệp Ân Tuấn, trở về nhà họ Diệp, cô tưởng các con của mình cuối cùng đã có thể ổn định rồi, có thể trở về cội nguồn rồi, không ngờ cuối cùng vẫn không cho bọn trẻ cảm giác an toàn.

Về vấn đề này, Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất có lỗi và vô cùng tự trách.

“Con đừng khóc, cục cưng, mẹ bảo đảm cho dù thế nào trở thành trẻ mồ côi, nghe lời mẹ, đừng khóc nữa.”

“Mẹ ơi, mẹ phải giữ lời, người lớn nói lời phải giữ lấy lời.”

Thẩm Minh Triết nghẹn ngào, làm níu chặt trái tim Thẩm Hạ Lan.

“Được, mẹ nói lời sẽ giữ lời, chỉ cần có thể nhờ Minh Triết được thì mẹ tuyệt đối sẽ không làm một mình. Mẹ cũng hứa với con, mẹ sẽ lượng sức mình, dù thế nào đi nữa thì mẹ cũng sẽ đưa gia đình hoàn chỉnh.”

Thẩm Hạ Lan cũng có chút nghẹn ngào, nhưng lại cố gắng che giấu.

Cô không thể khóc!

Nếu cô khóc, thằng bé sẽ càng bất an hơn.

“Ừm, một lời đã định.”

“Một lời đã định.”

Thẩm Hạ Lan cúp máy, hồi lâu sau tâm trạng vẫn không thể bình tĩnh lại được.

Lời cô cam kết nhất định phải làm được. Bây giờ không biết tung tích của Diệp Ân Tuấn và Tống Dật Hiên, Diệp Hồng vẫn ở chỗ xem thành phố ngầm, cho dù là núi đao biển lửa thì cô cũng phải xông vào.

Cô tin rằng chỉ cần tìm được Diệp Ân Tuấn thì mọi thứ đều có thể phát triển theo chiều hướng tốt hơn.

Sau khi Vương Phi Phi xác nhận xong danh tính của Thẩm Hạ Lan, trái tim cô ta mới được thả lỏng, sau đó cô ta cho bảo vệ điều tra vụ Thẩm Hạ Lan mất ví.

Trùng hợp là thật sự Thẩm Hạ Lan rồi lấy đi thứ gì đó.

Vì thế, Vương Phi Phi đưa người phục vụ đến trước mặt Thẩm Hạ Lan.

“Cô Cát, nhân viên phục vụ này đã lấy trộm đồ của cô, nhưng cô ta không chịu thừa nhận đó là ví, cô xem xem phải làm sao đây.”

Vương Phi Phi làm như vậy là để cho Thẩm Hạ Lan xem. Bình thường xuất hiện những chuyện như vậy thì Vương Phi Phi sẽ tự xem lòng có chút hồi hộp.

Thực sự đã bị trộm?

Cô khẽ cau mày hỏi: “Lấy thứ gì của tôi thì giao ra đây, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí.”

Nhân viên phục vụ thấy Thẩm Hạ Lan rất xinh đẹp, chân yếu tay mềm, không khỏi khinh thường cô, hơn nữa chỉ cần cô ta gắng gượng một chút, một lát cô ta sẽ đưa thứ đó cho Vương Phi Phi, nói không chừng mình có thể có mình cũng không có tác dụng gì.

Thấy nhân viên phục vụ không muốn hợp tác, Vương Phi Phi mừng thầm, nhưng sắc mặt Thẩm Hạ Lan lại rất khó coi.

Nói mất ví chỉ là một cái cớ thôi, nhưng bây giờ thật sự đã bị trộm, vừa rồi cô không cảnh giác, lúc này cô sờ túi, mới nhận ra là con dấu của mình.

Cô là nhà thiết kế nên đương nhiên có con dấu chuyên dụng của mình, Mặc dù những người này không biết tên tiếng Anh của mình, nhưng Tổ biết. Lỡ như con dấu này rơi vào tay Tổ, danh tính của cô thực sự sẽ bị lộ.

Hơn nữa, con dấu này được làm bằng gỗ lê tốt nhất, giá trị rất lớn, còn là món quà Thẩm Minh Triết tặng mình. Tuy rằng không biết thằng nhóc đó lấy đâu ra gỗ lê tốt như vậy, nhưng quà con trai tặng tuyệt đối Phi và nhân viên phục vụ, Thẩm Hạ Lan tự nhiên hiểu ra, trong lòng không khỏi dâng lên cơn tức giận.

Cô còn chưa kịp tính sổ với Vương Phi Phi chuyện của Diệp Hồng, lúc này liệu cô ta có tự đánh chủ ý lên người mình không?

Thẩm Hạ Lan cười khẩy nói: “Tôi nói lại lần nữa, giao đồ ra đây!”

“Tôi không biết cô đang nói cái gì hết.”

Người phục vụ tiếp tục mạnh miệng.

Thẩm Hạ Lan không thèm nói nữa, bước lên trước bẻ cánh tay của nhân viên phục vụ.

Động tác của cô rất nhanh và chính xác, không ai ngờ tới hay đề phòng được. Cánh tay của nhân viên phục vụ đã bị bẻ ra sau.

“Aaaaa!”

Sau Hạ Lan không chút khách khí, ngón tay giữ chặt cổ nhân viên phục vụ, trong mắt tràn đầy tôi cô đang thiếu tiền thì tôi sẽ bố thí cho cô một ít. Nhưng tôi vẫn có tật xấu, đồ của tôi không hỏi mà tự tiện lấy thì bình thường tôi sẽ không bỏ qua. Tôi đã cho cô cơ hội nhưng cô lại không biết quý trọng nó, vậy cũng đừng trách tôi. Giao đồ ra tôi sẽ tha mạng cho cô, bằng không tôi không ngại giết cô ở đây. Cô cũng nên biết một vì tội giết người cũng sẽ không sao hết có đúng không?”

Thẩm Hạ Lan nói câu này rất chậm, thậm chí không biết vô tình hay cố ý nhìn sang Vương Phi Phi.

Vương Phi Phi không biết Thẩm Hạ Lan có thân thủ tốt như vậy, tính khí cũng nỏng nảy như vậy.

Cô ta không khỏi nhăn mặt.

“Cô Cát, xảy ra án mạng ở đây không tốt đâu.”

“Không tốt sao? Mạng người ở thành phố ngầm chắc cũng rồi đúng không? Cô thật sự nghĩ tôi không dám ra tay?”

Vừa nói, ngón tay Thẩm Hạ Lan dùng sức, nhân viên phục vụ khó chịu đỏ bừng mặt.

“Đừng giết tôi, tôi nói tôi nói mà, tôi chỉ lấy một con dấu thôi. Tôi thấy chất liệu của con dấu là gỗ lê, cho nên mới nổi lòng tham. Xin lỗi, con dấu ở đây, tôi sẽ đưa nó cho cô.”

Nhân viên phục vụ vội vàng dùng tay kia Hạ Lan.

Vương Phi Phi nhanh chóng bước lên xem, thấy đó là tên tiếng Anh, bất giác nhìn Thẩm Hạ Lan.

“Cô Cát, tên tiếng Anh này là…”

“Đừng hỏi, cũng không nên hỏi. Quản lý Vương nên biết quy tắc này. Trong xã hội thượng lưu chúng tôi, con dấu tượng trưng cho cái gì chẳng lẽ quản lý Vương không biết?”

Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nhìn Vương Phi Phi, sát khí trong mắt khiến cô ta bất giác có giá trị, không thể làm mất.”

Vương Phi Phi đáp lại một cách bắt đắc dĩ.

Đây quả thật là một khối gỗ cây lê thượng hạng, nói thế nào thì khúc nhỏ này thôi cũng có giá trị hơn 3 tỷ, nhưng bây giờ cô ta chỉ có thể ngắm nó mà thôi.

Tuy rằng có chút không cam tâm, nhưng Vương Phi Phi vẫn biết bảo vệ mạng sống quan trọng hơn.

Thẩm Hạ Lan lấy lại con dấu, kiểm tra lúc này mới buông nhân viên phục vụ ra, vẻ mặt lại trở nên tốt bụng như ban nãy.

“Con dấu đối với tôi rất quan trọng, về phần thứ khác, giao cho cô toàn quyền xử lý.”

Câu nói này khiến nhân viên phục vụ có một chút oan ức.

“Cô Cát, tôi chỉ lấy con dấu, không lấy gì khác.”

“Phải không? Nhưng ví của tôi cũng mất rồi. Trộm cái gì cũng là trộm thôi, cô sẽ bỏ qua tiền đo với cô nữa, cô cũng không cần phải ngụy biện, để chúc mừng tôi lấy lại được con dấu của mình, tôi tặng ví tiền cho cô vậy. Quản lý Vương, tôi phải đi nghỉ ngơi một chút, nếu không có việc gì nữa thì mời đi.”

Thẩm Hạ Lan hạ lệnh đuổi khách.

Nhân viên phục vụ muốn nói gì đó nhưng lại bị ánh mắt của Vương Phi Phi làm cho hoảng sợ, cô ta biết mình xong tin cô ta không lấy trộm ví.

Thẩm Hạ Lan không chút đồng tình với trường hợp của người phục vụ. Người thấy tiền tài liền nổi lòng tham nên có kết cục như vậy.

Lúc Thẩm Hạ Lan xoay người muốn trở về phòng, Vương Phi Phi nháy mắt với người khác, nhân viên phục vụ đã bị bịt miệng và bị mang đi, cô ta nhanh chóng ngăn Thẩm Hạ Lan lại.

“Cô Cát, cô có cần thẻ vào thành ra giá?”

Thẩm Hạ Lan thờ ơ nói, cô biết người nóng lòng muốn bán vé thông hành vào thành phố ngầm là Vương Phi Phi, không phải cô. Chỉ cần Tổ biết cô ta đang bán hàng tư nhân, đoán chừng cô ta sẽ không có kết quả tốt đẹp.

Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thờ ơ như vậy, Vương Phi Phi đột nhiên trở nên lo lắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK