Thuộc hạ vẫn chưa nói xong, đã bị Diệp Tri Thu đạp cho một phát.
“Mau lên, tôi muốn rời khỏi đây! Đồ vô dụng!”
Tính tình của ông ta rất nóng này.
Liếc nhìn Thẩm Hạ Lan đang hôn mê, Diệp Tri Thu đột nhiên nhếch miệng.
Ông ta đi đến ban công, lấy điện thoại ra ấn một số điện thoại.
Điện thoại rất nhanh được kết nói, đối phương truyền đến một giọng nữ.
“Ai thế?”
“Tiêu Ái, Thẩm Hạ Lan đang ở trong tay tôi.”
Giọng nói của Diệp Tri Thu vừa rơi xuống, Tiêu Ái lập tức trở nên căng thẳng.
“Diệp Tri Thu?”
“Thật trùng hợp, chúng ta lại liên hệ rồi.”
Câu nói này của Diệp Tri Thu khiến đồng tử của Tiêu Ái đột nhiên nheo lại.
“Ông muốn làm gì?”
“Tiêu Ái, bà không biết tôi muốn làm gì? Ò, đúng rồi, lúc nãy tôi nói với con gái bà một chuyện, tôi đoán có lẽ bà cũng có hứng thú. Đó chính là về thi thể của Hoặc Chấn Phong, bà có muốn gặp không?”
Lời nói của Diệp Tri Thu vừa rơi xuống, Tiêu Ái đột nhiên trở nên kích động.
“Ông, cái đồ khốn khiếp này! Rốt cuộc ông muốn nói gỉ? Hơn 20 năm trước tôi đã biết, đó không phải là thi thể của Chấn Phong, nhưng trang thiết bị kiểm tra lúc đó không đầy đủ, mẫu DNA rõ ràng có chút mơ hồ, nhưng gen mang đi kiểm tra 80% là Chân Phong. Máy năm nay tôi vẫn luôn ở lại vùng biên giới làm ngoại giao, chính là muốn tìm được những tin tức liên quan đến Chấn Phong. Diệp Tri Thu, năm đó quả nhiên là ông đưa ông ấy đi.”
Ngực của Tiêu Ái tức đến phát đau, cho dù qua nhiều năm như vậy, bà vẫn không thể buông được.
Diệp Tri Thu lạnh lùng nói: “Năm đó nếu như không phải bà đuổi theo, tôi sao có thể vội vàng hoảng loạn rời khỏi đây? Nhưng cũng may là năm đó bà truy kích, mới khiến tôi phát triển được thế lực của mình ở ngoài lãnh thổ đất nước. Thi thể của Hoắc Chấn Phong, bà có muốn không?”
“Muốn!”
“Vậy cầm thứ tôi muốn đến gặp tôi, nhớ, không được báo cảnh sát, không được nói với Diệp Ân Tuần, càng không được dẫn theo người, nếu không tôi không biết sẽ làm gì với con gái của bà đâu. Bà phải biết, bây giờ cô ta đang mang thai, là lựa chọn tốt nhát để làm thử nghiệm.”
“Ông dám! Nếu như ông dám động vào Hạ Lan, tôi đảm bảo ông sẽ không lấy được gì cả.”
Giọng nói của Tiêu Ái đột nhiên cao lên.
Diệp Tri Thu khế cười nói: “Tiêu Ái, đừng nói bản thân mình một cách thanh cao, vĩ đại như vậy, nếu như bà thật sự vĩ đại, thanh cao, thứ tôi muốn bây giờ đã sớm ở trong quân khu không phải sao? Nhưng nhiều năm như vậy bà vẫn không giao ra, bà cũng có tâm tư riêng đúng không? Đã như vậy, không bằng hai chúng ta hãy hợp tác với nhau?”
“Tôi sẽ không hợp tác với ông, hơn nữa sở dĩ tôi vẫn chưa giao lên, không phải là vì tôi có tư lợi muốn làm cái gì, chỉ là kỉ vật lúc đó Chấn Phong để lại cho tôi, tôi muốn để làm kỉ niệm mà thôi. Diệp Tri Thu ông đừng ép tôi.”
“Rốt cuộc là ai ép ai? Tiêu Ái, tôi gửi địa chỉ cho bà, bà thích đến thì đến, nhưng tôi chỉ cho bà một tiếng, qua một tiếng tôi thật sự không biết sẽ làm gì với Thẩm Hạ Lan đâu.”
Diệp Tri Thu nói xong lập tức cúp điện thoại.
Đồng tử của Tiêu Ái đột nhiên trở nên u ám.
Sắc mặt bà ta vô cùng khó coi.
Đúng lúc Diệp Nghê Nghê đi qua phòng bà ta, nhìn thấy dáng vẻ không vui của bà ta, đột nhiên ngửi được: “Bà ngoại, bà sao vậy? Bà nhìn thấy mẹ sao?”
Tiêu Ái lập tức hoàn hồn lại, khẽ cười nói: “Lát nữa bà sẽ đưa mẹ con về.”
*Ò, được, bà ngoại, sắc mặt bà không được tốt, bà bị bệnh sao?”
“Không sao, hôm nay bà ngoại có chút khó chịu, Nghê Nghê chơi một mình có được không?”
“Được ạ.”
Diệp Nghê Nghê đứng dậy đi tìm Diệp Tranh.
Tiêu Ái đóng cửa phòng lại.
Từ trong gầm giường kéo ra một chiếc hộp sắt, sau khi mở ra, bên trong có một quyền nhật ký, đó là đồ của Hoắc Chắn Phong.
Tiêu Ái ôm chặt quyển nhật ký, khẽ nói: “Chấn Phong, nhiều năm như vậy có phải là tôi ích kỷ? Tôi cho là tôi không giao lên, để cái này làm kỷ niệm sẽ không sao, nhưng không ngờ Diệp Tri Thu không chết tâm, tôi nên nghĩ đến từ lâu, ông ta mạo hiểm như vậy để trở về, chắc chắn không chỉ là vì tắm số hiệu gen của nhà họ Diệp kia. Chỉ là tôi vẫn luôn ôm mộng tưởng, là sau khi ông ta chiến đấu với Diệp Ân Tuấn sẽ bị Diệp Ân Tuấn đánh bại, nhót lại. Như vậy thứ mà ông để lại sẽ trở thành của một mình tôi. Tôi không còn sống được mấy ngày nữa, tôi vốn là muốn đem quyền nhật ký này hỏa táng cùng tôi, đến lúc xuống dưới, tôi và ông có thể tiếp tục thảo luận cái này, nhưng tiếc là bây giờ xem ra không đợi được đến ngày tôi chết một cách tự nhiên rồi.”
Bà ta phủi bụi trên quyển nhật ký, sau đó cẩn thận nhét nó vào trong lòng.
Tiêu Ái đi đến phòng của Thẩm Hạ Lan.
Nhiều năm như vậy, bà ta đối với Thẩm Hạ Lan thật sự không hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ, năm đó nếu như không phải vì quyển nhật ký này, bà cũng sẽ không mang thai Thẩm Hạ Lan, nhưng bây giờ là vì cuốn nhật ký này, kéo Thẩm Hạ Lan vào, khiến cô gặp nguy hiểm, Tiêu Ái cảm thầy đời này mình thiếu nợ đứa con gái này.
Bà cất quyền nhật ký này xong, thay một bộ quần áo đẹp, đi xuống tầng.
Tiêu lão gia nhìn thấy dáng vẻ này của Tiêu Ái giống như muốn đi ra ngoài, đột nhiên cau mày.
*Con muốn đi đâu?”
“Đi tìm Hạ Lan.”
“Đừng gây chuyện, con biết con bé ở đâu? Bên phía Ân Tuần gửi tin tức đến, bọn họ vẫn đang tìm, con đừng gây thêm phiền phức. Bây giờ cơ thể của con cũng không phải là quá tốt, đừng…”
“Con biết Diệp Tri Thu đang ở đâu, ba, ba đừng quản con, con là một người mẹ, không thể nhìn con gái của mình xảy ra chuyện mà không hỏi han, không quan tâm được.”
Lời nó của Tiêu Ái khiến ông cụ Tiêu có chút khó chịu.
“Không phải là nói con không hỏi, không quan tâm, chỉ là bây giờ con đi có thể làm được gì? Cơ thể của con bây giờ đã không thể chịu được một cái đánh. Diệp Ân Tuấn may mắn năm đó, Diệp Tri Thu đấu với thằng bé không có nhiều kế hay. Cho dù Hạ Lan có ở trong tay ông ta, dựa vào thủ đoạn của Ân Tuần, nhất định có thể cứu Hạ Lan ra, con nghe lời ba hãy ở nhà đợi tin là được rồi.”
“Diệp Tri Thu hẹn gặp mặt con.”
Tiêu Ái đột nhiên nói.
Ông cụ Tiêu sững sờ.
“Con nói cái gì?”
“Ba, có một số chuyện con vẫn chưa nói với ba, bây giờ con không có thời gian để nói, có lẽ không lâu sau ba sẽ biết, nhưng cho dù con có lựa chọn như thế nào, con cũng hi vọng ba có thể sống thật tốt. Néu như con không còn, Hạ Lan và đám nhỏ mong ba quan tâm nhiều hơn.”
Đôi mắt của Ông cụ Tiêu đột nhiên nheo lại.
“Con muốn làm gì?”
Tiêu Ái đột nhiên mỉm cười.
Nhiều năm như vậy, ông cụ Tiêu rất ít khi nhìn thấy Tiêu Ái cười thoải mái như vậy.
Bà ta nói: “Con muốn đi tìm Chấn Phong. Nhiều năm như vậy, có lẽ con thật sự có thể chôn cùng với ông ấy rồi.”
“Con đang nói linh tinh cái gì vây? Hoắc Chắn Phong đã chết từ lâu rồi, tro cốt của nó vẫn còn chôn ở nghĩa trang liệt sĩ đó, có phải con bị bệnh đến mức hồ đồ rồi không?”
“Ba, không nói chuyện với ba nữa, ba nhìn xem hôm nay con có đẹp không?”
Tiêu Ái xoay một vòng.
Hôm nay bà ta mặc bộ quần áo mà năm đó Hoắc Chấn Phong mua cho bà ta, đã nói là muốn đi đến ủy ban đăng ký kết hôn, ai biết được Hoắc Chấn Phong tạm thời bị bà Hoắc gọi về nhà họ Hoắc, từ đó cùng với bà ta mỗi người một ngả.
Cả đời ông cũng không kết hôn, cũng không đề lại cho mình cái gì, duy nhát chỉ để lại chiếc váy này cùng với quyển nhật ký trong ngực.
Ông cụ Tiêu đột nhiên có chút hoảng loạn.
“Tiêu Ái, con đừng…”
“Ba, đừng phái người đi theo con, cũng đừng thông báo với Diệp Ân Tuần, con có niềm tin sẽ đưa được Hạ Lan trở về, nhưng có một số chuyện, con không muốn Diệp Ân Tuấn biết. Cũng không muốn ba biết.
Trong lòng ba vẫn xem con là đứa con gái mà ba đáng tự hào nhất là được rồi. Còn về những thứ khác, hãy để con chôn vùi hoàn toàn.”
“Tiêu Ái!”
“Ba, vốn dĩ con cũng không còn bao nhiêu ngày nữa, nếu như trước lúc chết có thể gặp được Chấn Phong, con cảm thấy cả đời này con sống cũng không vô ích.”
Ông cụ Tiêu cảm thấy Tiêu Ái hôm nay thật sự có chút kỳ lạ.
Tiêu Ái lại không muốn giải thích.
Bà ta ngăn ông cụ Tiêu đi theo mình, một mình lái xe đi ra ngoài.
Ông cụ Tiêu có chút không yên tâm, kêu Dũng đi theo, nhưng Dũng đi theo đi theo lại làm mất dấu.
Ông ta có thông báo với Diệp Ân Tuần, Diệp Ân Tuấn biết Diệp Tri Thu hẹn với Tiêu Ái, nhất thời có chút không thể tin được, nhưng anh vẫn cử người đi tìm kiếm tung tích của bọn họ.
Nhưng đến lúc Diệp Ân Tuấn nhận được tin tức, Tiêu Ái đã lên thuyền, mà thuyền của Diệp Tri Thu cũng đã rời khỏi cảng Hải Thành.
“Đuổi theo!”
Diệp Ân Tuấn vô cùng bực bội.
“Tôi chỉ muốn biết, bọn họ sao có thể rời đi dưới mí mắt của tôi? Không phải đã chặn tất cả các lối ra rồi sao?”
Diệp Ân Tuấn nỗi trận lôi đình.
A Phi thấp giọng mói: “Là người của chúng ra mở cho thuyền của Tiêu Ái đi, anh ta cũng không ngờ Diệp Tri Thu lại đi cùng với Tiêu Ái.”
Vẻ mặt của Diệp Ân Tuấn vô cùng khó coi, Tiêu Ái là mẹ vợ của anh, nhưng lúc này anh thật sự muốn đánh người.
“Mợ chủ cũng ở trên thuyền sao?”
“Có lẽ cũng ở trên.”
Vẻ mặt của Diệp Ân Tuấn đen như đít nồi.
“Nếu như tôi đoán không sai, Diệp Tri Thu rời cảng chắc chắn sẽ đi về phía vùng biển quốc tế, kêu người của chúng ta nhanh chóng đuổi theo, cho dù như thế nào, nhất định phải chặn ông ta lại trước khi ra đến vùng biển quốc tế.”
“Vâng.”
An Phi lập tức dẫn người đuồi theo.
Đôi mắt của Lam Thần có chút lạnh lẽo.
“Tôi không cảm thầy ông ta sẽ đi về vùng biển quốc tế.”
“Nói xem suy nghĩ của anh.”
Diệp Ân Tuấn nhìn Lam Thần, cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình.
Lam Thần thấp giọng nói: “Bản thân tôi cũng là người làm thí nghiệm, ba mẹ của tôi cũng ở trong hoàn cảnh nghiên cứu như Diệp Tri Thu, vì vậy tôi hiểu hơn bắt kỳ ai, một người điên cuồng nghiên cứu khoa học muốn nhất là cái gì.”
“Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
“Điều tôi muốn nói là, mợ chủ đang mang thai, giống như mẹ cậu năm đó, rất nhiều thí nghiệm ở trên người trưởng thành không nhất định có thể đạt được hiệu quả mà mình mong muốn, nhưng nếu như lúc phôi thai vẫn còn trong bụng mẹ tiêm dịch thể thí nghiệm vào, có lẽ có kết quả không thể tưởng tượng được, giống như tôi.”
Lời nói của Lam Thần đột nhiên khiến khuôn mặt của Diệp Ân Tuấn thay đổi.
“Anh nói Diệp Tri Thu định đem Thẩm Hạ Lan thành mẫu vật sống, muốn đem đứa bé trong bụng của cô ấy làm thí nghiệm?”
“Tôi đoán như vậy, nhưng hi vọng ông ta không làm như vậy. Nhưng nếu như ông ta thật sự muốn làm như vậy, vậy thì ông ta chắc chắn sẽ không quay về vùng biển quốc tế, mà trở về lãnh địa của mình, dù sao ở trong lãnh địa mà mình đã quen thuộc, ông ta mới có thể làm những việc mà mình muốn. Vì vậy tôi cho là, rất có khả năng ông ta tìm một bền cảng gần nhát để cập bến, sau đó đi máy bay trực thăng rời khỏi quốc gia của chúng ta, trở về vùng lãnh thổ ngoài đất nước chúng ta. Đều nói là thỏ khôn ba lỗ, tôi không tin ông ta chỉ có một căn cứ nghiên cứu.”
Nghe Lam Thần nói như vậy, trong lòng Diệp Ân Tuấn không thể bình tĩnh được.
Nếu như anh đoán đúng, liệu anh có kịp đi cứu máy người Thẩm Hạ Lan không?
Diệp Ân Tuấn có chút sợ hãi.
Không!
Anh cảm thấy không ai được phép làm tổn hại đến mẹ con của Thẩm Hạ Lan, cho dù là Diệp Tri Thu cũng không được!