Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 216: CÓ THỂ LẠI XEM ĐIỆN THOẠI CÔ MỘT CHÚT KHÔNG?




CHƯƠNG 216: CÓ THỂ LẠI XEM ĐIỆN THOẠI CÔ MỘT CHÚT KHÔNG?



"Ao!"



Dư Khinh Hồng vội vàng không kịp chuẩn bị, bị Thẩm Nghê Nghê cắn một cái theo bản năng đưa tay muốn đánh.



"Nghê Nghê!"



Thẩm Hạ Lan hơi tỉnh lại, trực tiếp ôm lấy Thẩm Nghê Nghê, mà bàn tay Dư Khinh Hồng cũng hạ xuống.



"Bốp" một tiếng, bàn tay Dư Khinh Hồng trực tiếp đánh lên Thẩm Hạ Lan, một tiếng kêu thanh thúy vang hội.



Hai người đồng thời ngây người.



Dư Khinh Hồng không ngờ mình sẽ động thủ, còn trùng hợp đánh vào trên mặt người ta như vậy, mà Thẩm Hạ Lan thì lại trực tiếp bị đánh đến choáng váng rồi.



"Vệ sĩ nhà họ Diệp và bảo vệ trại an dưỡng thấy vậy, song song khẩn trương muốn giằng co với nhau.



"Tôi, tôi không phải cố ý."



Bàn tay Dư Khinh Hồng có chút run lên, rõ ràng cát tát vừa rồi cũng không nhẹ.



Thẩm Hạ Lan lại nhìn cô, thấp giọng nói: "Tôi có thể lại xem điện thoại di động của cô một chút không?"



Những lời này trực tiếp làm Dư Khinh Hồng buồn bực, cơn tức lập tức biến thành bất đắc dĩ.



"Không phải, chị hai à, rốt cuộc chị nhìn từ đâu thấy tôi giống tội phạm bắt cóc? Cô cũng không thể vì khuôn mặt bị hủy này cảu tôi mà suy đoán tôi như vậy chứ?"



"Tôi chỉ là muốn xem điện thoại của cô một chút."



Thẩm Hạ Lan rất là cố chấp.



Hiện tại Thẩm Nghê Nghê cũng đã nhìn ra, là mẹ cô bé cứ dây dưa với người ta.



Cô bé nhẹ nhàng mà kéo ống tay áo Thẩm Hạ Lan nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại phải xem điện thoại của người ta vậy?"



Vấn đề này Thẩm Hạ Lan không có cách nào trả lời Thẩm Nghê Nghê, mà Dư Khinh Hồng rõ ràng càng muốn biết hơn, nhưng mà vì vừa rồi chính mình động thủ, cô ta lại có chút buồn bực mà đưa điện thoại qua.



"Hà, nói hay lắm, thứ bên trong đó cô đều có thể xem, nhưng mà cô không thể động vào."



Nói xong cô ta như nâng niu đưa điện thoại cho Thẩm Hạ Lan.



Thẩm Hạ Lan nhận lấy điện thoại, nhanh chóng bắt đầu xem, đặc biệt là kho ảnh, cô rất muốn tìm ra được dấu vết gì đó từ chiếc điện thoại này, thậm chí hy vọng tìm được ít ảnh chụp của ba mẹ mình.



Đáng tiếc, không có gì cả.



Thẩm Hạ Lan đảo đảo, đột nhiên thấy được một tấm hình.



Trên tấm ảnh đó có một người phụ nữ, ngồi dưới ánh mặt trời, mang một vẻ u buồn, làm người ta cảm thấy thương tiếc, nhưng mà đây vẫn không phải chỗ khiến Thẩm Hạ Lan kinh ngạc, cái cô kinh ngạc là, người phụ này thế mà giống như người phụ nữ trên bức ảnh cô mang ra khỏi phòng tranh của Hoắc Chấn Phong.



"Người phụ nữ này là ai?"



Thẩm Hạ Lan theo bản năng hỏi một câu.



Dư Khinh Hồng nhìn qua nói: "Mẹ của tôi!"



"Mẹ cô?"






ctp_1994617_1_3




ctp_1994617_2_3

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK