Dư Khinh Hồng vừa nói ra câu này, mọi người đều sững sờ.
Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan cũng chẳng dễ coi.
Diệp Ân Tuấn là chồng cô, bây giờ lại bị người khác tuyên bố muốn theo đuổi Diệp Ân Tuấn ngay trước mặt mình, sắc mặt của Thẩm Hạ Lan lập tức sa sầm lại.
"Cô Dư, tôi nghĩ chắc cô tìm nhầm rồi."
"Tôi nhầm hay không không cần cô quan tâm, Thẩm Hạ Lan, không ngờ cô lại có diễm phúc này. Nhưng tôi để ý người đàn ông này rồi, tôi chẳng quan tâm cô và anh ấy là gì của nhau, bắt đầu từ bây giờ, tôi phải theo đuổi anh ấy!"
Dư Khinh Hồng mạnh mẽ nói.
Thẩm Nghê Nghê vừa nghe thì khóc.
"Cô xấu ghê, ba là của tôi! Cô không được giành ba với tôi!"
Cô bé ôm chặt Diệp Ân Tuấn, chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì về cái cô Dư Khinh Hồng đột nhiên xuất hiện này.
Dư Khinh Hồng lạnh lùng nhìn cô bé: “Tôi cũng chẳng tranh gì cháu, cháu khẩn trương làm gì? Cháu yên tâm đi, tôi chẳng có hứng thú gì với cháu."
Thẩm Nghê Nghê lại oa oa khóc lên.
"Ba, con không thích người phụ nữ xấu xa này, ba bảo cô ta đi đi!"
Thẩm Nghê Nghê ôm Diệp Ân Tuấn khóc.
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn rất khó coi.
"Cô Dư, mời cô ra ngoài!"
"Tôi còn chưa nói với Thẩm Hạ Lan xong mà, tôi..."
"Cút!"
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn đột nhiên trầm xuống, cái áp suất thấp như gió thổi mạnh báo hiệu cơn giông sắp đến lập tức tràn đầy khắp phòng, ngay cả Diệp Tranh cũng không thể không run rẩy.
Đáng sợ quá!
Ba khi trước quay về rồi!
Cậu nắm tay Thẩm Hạ Lan theo bản năng.
Thẩm Hạ Lan cũng bị giật mình.
Diệp Ân Tuấn rất ít khi không phong độ như thế, nhưng Dư Khinh Hồng đúng là chạm vào ranh giới của bọn họ.