Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 382: Anh chê cô dơ




Từng tấm từng tấm ảnh nóng đã qua photoshop của cô đã bay ngập trời trên mạng, không biết đối phương có thù oán gì với cô, mặt cũng không làm mờ, quan trọng là những người đàn ông bên cạnh cô không ngừng thay đổi.



“Cuộc sống cá nhân hỗn loạn của mợ cả nhà họ Diệp, thật sự không nỡ nhìn thẳng.”



Tiêu đề này làm cho da đầu Thẩm Hạ Lan tê dại.



Tại sao lại như vậy?



Ai có ảnh nóng của cô?



Thẩm Hạ Lan không hiểu, cả người lại luống cuống.



Chuyện này giống như cô cởi hết quần áo ở trước mặt người dân cả nước.



Cho dù cô có dũng khí lớn thế nào cũng không thể thừa nhận chuyện này.



Diệp Ân Tuấn có biết không?



Hiện tại anh đang họp qua video, lỡ mấy lãnh đạo kia nhìn thấy thì sẽ nghĩ như thế nào?



Vừa rồi cô cảm thấy vô cùng ngọt ngào, hiện tại giống như một con dao găm đâm vào miệng Thẩm Hạ Lan.



Cô vội vàng đẩy máy tính ra, hoang mang rối loạn chạy tới thư phòng.



Diệp Ân Tuấn đã họp xong, anh đang trò chuyện với Tô Nam, hai người quá tập trung, cho nên Diệp Ân Tuấn vốn không chú ý tới bên ngoài.



“Tô Nam, cậu tốt nhất kê thuốc có tác dụng cho tôi, nếu ông đây thật sự bất lực, sau này tôi sẽ làm thịt cậu.”



Diệp Ân Tuấn có chút uy hiếp nói.



Tô Nam cười ha ha nói: “Sức chiến đấu của cậu như vậy mà còn sợ bất lực? Đừng đùa nữa, thuốc kia cũng chỉ duy trì được một tháng, một tháng có thể làm cho cậu giống như người vô dụng, khi nào thuốc hết tác dụng thì tự nhiên trở lại bình thường thôi. (qua truyen one đọc để khích lệ team nhé, chúc các bạn vui!)



Nhưng cậu trốn tránh vợ mình cũng không phải là cách, chẳng lẽ cậu thật sự không muốn làm sao?”



“Nằm mơ đi, cậu không cần nhọc lòng chuyện của tôi.”



Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên cứng đờ.



Có ý gì?



Diệp Ân Tuấn vốn không bệnh?



Anh cố ý không chạm vào mình sao?



Hơn nữa anh còn nói Tô Nam kê thuốc?



Vì sao?



Vì sao anh muốn làm như vậy?



Thẩm Hạ Lan siết chặt hai tay, cảm giác cả người bị ném vào hầm băng.



Cô không nghĩ ra.



Vì sao một người đàn ông khỏe mạnh lại chủ động tìm người làm cho mình bất lực? Anh chán ghét cô sao? Hay là trong đó có còn có chuyệ khác?



Cô muốn rời đi nhưng hai chân giống như mọc rễ ở đó, không thể nào động đậy được.



Tô Nam cũng không biết tình hình của Diệp Ân Tuấn nên cười nói: “Phải phải phải, tôi không muốn nhọc lòng, nhưng tin tức cậu và tên họ Tống kia đánh nhau bên đường đã truyền tới Đế Đô rồi! Thế nào? Cậu có thù oán với nhà họ Tống? Cậu cũng biết mặc dù nhà họ Tống kinh doanh nhưng cũng có quan hệ rắc rối phức tạp với bên Đế Đô, đến lúc đó hai người bất hòa, bên Đế Đô khó tránh khỏi khó giải quyết. Cậu nên xử lý cho tốt.”



Nhắc đến Tống Dật Hiên, Diệp Ân Tuấn vô cùng tức giận.



“Cậu không cần lo, tôi không cho anh ta chết đâu, nếu không phải tôi biết nhà họ Tống có vô số quan hệ ở Đế Đô, còn nắm trong tay một số thứ của vợ tôi thì tôi đã phế anh ta rồi.”



“Thứ gì? Thứ gì có thể làm cho cậu tức giận như vậy? Liền mặt trong mặt ngoài đều từ bỏ?”



“Không liên quan đến cậu.”



Cuộc nói chuyện của Diệp Ân Tuấn và Tô Nam làm cho Thẩm Hạ Lan hiện lên một suy nghĩ trong đầu.



Không lâu trước đây Diệp Ân Tuấn và Tống Dật Hiên thật sự đánh nhau trên đường, cô biết chuyện này, lúc ấy cô còn đi khuyên anh.



Diệp Ân Tuấn nói Tống Dật Hiên có đồ của cô, đó là thứ gì?



Chẳng lẽ là những bức ảnh nóng sao?



Nếu không thì vì sao Diệp Ân Tuấn lại tức giận như vậy?



Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhớ tới hình như bắt đầu từ lúc đó Diệp Ân Tuấn không chạm vào cô.



Cô tin lời Diệp Ân Tuấn nói, cho rằng anh thật sự bất lực, không nghĩ tới anh nói Tô Nam kê thuốc vì chuyện này.



Chuyện này là thật sao?



Chẳng lẽ mấy ngày vừa qua anh nói lời ngon tiếng ngọt, sự cưng chiều đều là giả?



Thẩm Hạ Lan cảm thấy trái tim mình không chịu nổi.



Cô không ngừng lùi lại phía sau, sau đó hoảng loạn chạy ra ngoài.



Không!



Cô muốn làm rõ rốt cuộc chuyện này là thế nào.



Thẩm Hạ Lan trang điểm đơn giản, che chắn xong thì nhanh chóng gọi xe đến chỗ của Tống Dật Hiên.



Tống Dật Hiên không ngờ được Thẩm Hạ Lan sẽ đến chỗ mình, anh ta nhất thời có chút hưng phấn.



“Người đẹp Hạ Lan, cô đã đến rồi à? Sao hôm nay cô rảnh rỗi đến chỗ tôi vậy? Cô… Ôil”



Tống Dật Hiên còn chưa nói xong, Thẩm Hạ Lan nắm lấy cổ áo của anh ta, hung dữ hỏi: “Nói, lần trước vì sao Diệp Ân Tuấn và anh đánh nhau trên đường?”



“Cái gì? Tôi không biết, anh ta điên chứ sao”



Tống Dật Hiên cười hì hì muốn lấp liếm cho qua.



Thẩm Hạ Lan đến đây vì chuyện đó nên không cho phép anh ta nói qua loa.



“Tống Dật Hiên, mặc dù võ nghệ của tôi không bằng Diệp Ân Tuấn nhưng tôi cũng không phải là người để cho người khác uy hiếp làm khó, anh biết rõ điều này, nếu hôm nay tôi không có được đáp án hài lòng thì tôi sẽ chết ở đây, tôi muốn xem mợ cả nhà họ Diệp chết ở chỗ anh thì nhà họ Tống giải thích với nhà họ Diệp thế nào.”



Vẻ mặt Thẩm Hạ Lan vô cùng dọa người làm cho Tống Dật Hiên thật sự có chút sợ hãi.



“Hạ Lan, cô sao vậy? Có việc gì thì chúng ta từ từ nói, cô buông tôi ra trước đã.”



“Nói cho tôi biết! Trong tay anh có đồ gì của tôi? Vì sao Diệp Ân Tuấn và anh đánh nhau trên đường?”



Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên gào lên một tiếng.



Từ trước đến nay Tống Dật Hiên chưa từng nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của Thẩm Hạ Lan, nhất thời có chút sợ hãi.



“Không phải là lỗi của tôi, tôi thật sự không biết. Lần trước Diệp Ân Tuấn cũng đến chỗ tôi tra hỏi, tôi là người oan uổng. Tôi không biết vì sao ảnh nóng của cô ở trong điện thoại mình, tôi cũng không biết ngày đó ai cầm điện thoại của tôi gọi cho Lam Tử Thất nói cô ta đến đó, sau đó tôi càng mơ màng, tôi biết, cho dù tôi nói cái gì thì mấy người cũng không tin tôi, nghĩ rằng tôi bào chữa cho mình, nhưng đối với tôi mà nói thì chuyện hôm đó giống như nằm mơ vậy. Sau đó tôi đã tra hỏi, mấy người anh em kia không đụng vào điện thoại của tôi, tôi thật sự không biết rốt cuộc ai đã gửi ảnh nóng của cô cho tôi. Cô cũng biết mặc dù tôi ăn nói đê tiện hèn hạ nhưng tôi cũng không đến mức vô liêm sỉ cho người chụp ảnh nóng của cô đúng không? Hơn nữa, tôi cũng không có cơ hội.”



Tống Dật Hiên giống như cá năm trên thớt, nói hết những lời nên nói hay không nên nói.



Thẩm Hạ Lan nheo mắt lại.



“Anh nói bởi vì anh gửi mấy bức ảnh này cho Lam Tử Thất nên cô ấy mới đến câu lạc bộ?”



“Cô không biết à?”



Tống Dật Hiên đột nhiên ý thức được mình nói quá nhiều rồi.



“Có phải tôi gặp rắc rối rồi không? Nói quá nhiều?”



Thẩm Hạ Lan buông Tống Dật Hiên ra, cả người anh ta giống như bong bóng xì hơi, ngồi xuống sàn nhà.



“Thì ra là như vậy. Khó trách cô ấy không chịu nói lý do đến chỗ đó. Khó trách Diệp Ân Tuấn lại biến thành như thế, thì ra bởi vì như vậy.”



Dáng vẻ Thẩm Hạ Lan mất hồn mất vía làm cho Tống Dật Hiên sợ hãi.



“Hạ Lan, cô không sao chứ? Tôi gọi cho Diệp Ân Tuấn”



“Không được gọi!”



Hiện tại Thẩm Hạ Lan không muốn nhìn thấy nhất là Diệp Ân Tuấn.



Vì sao?



Vì sao lại như vậy?



Nếu từ lúc đó anh bắt đầu ghét bỏ cô thì vì sao còn cưng chiều cô, dáng vẻ như chưa xảy ra chuyện gì chứ?



Rốt cuộc một người đàn ông tâm cơ phải đáng sợ đến thế nào?



Anh che giấu mọi thứ một cách lặng lẽ không tiếng động, còn ra vẻ như chưa xảy ra chuyện gì?



Cô cho rằng bọn họ là chân ái, cô cho răng không có gì chia cắt được bọn họ, nhưng hiện tại chuyện này được coi là gì?



Cô giống như đồ ngốc chẳng hay biết gì, nghe lời ngon tiếng ngọt, hưởng thụ sự cưng chiều nên cho rằng có được cả thế giới, nhưng kết quả thì sao?



Kết quả là gì?



Không ai biết trong lòng Diệp Ân Tuấn nghĩ như thế nào. Nhưng một người đàn ông vẫn để ý đến chuyện này? Nếu không thì vì sao anh bằng lòng uống thuốc cũng không chạm vào cô?



Anh chê cô!



Anh chê cô dơt Chuyện này làm cho Thẩm Hạ Lan sống không bằng chết.



Cô bằng lòng Diệp Ân Tuấn chạy tới chất vấn mình cũng tốt hơn là dáng vẻ giả dối như bây giờ.



Cho dù anh muốn tự mình tiêu hóa chuyện này hay là định làm gì thì Thẩm Hạ Lan cũng chịu tổn thương.



Một người đàn ông phải ghét bỏ một người phụ nữ đến mức nào mới có thể mạo hiểm uống thuốc làm cho mình bất lực?



Thẩm Hạ Lan cảm thấy trong lòng đang chảy máu.



Rốt cuộc tình yêu cô tin tưởng là gì?



Cả người Thẩm Hạ Lan mất đi ánh sáng.



Tống Dật Hiên thấy cô như vậy thì có chút lo lắng.



“Hạ Lan, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cô nghe tôi nói này, tuy rằng tôi nhìn Diệp Ân Tuấn không vừa mắt, nhưng tôi thấy anh ta không phải là người lòng dạ hẹp hòi. Mặc dù có người hãm hại tôi, nhưng nửa đêm Diệp Ân Tuấn đến nhà tôi xóa hết tất cả ảnh chụp rồi. Tôi thật sự chưa nhìn thấy gì cả, thật đó! Tôi thề!”



Tống Dật Hiên còn chưa nói xong thì Thẩm Hạ Lan biết càng nhiều, càng biết nhiều thì trái tim càng đau.



Xóa hết tất cả ảnh chụp không có nghĩa là chuyện này chưa xảy ra.



Trong lòng anh đã sớm có một cây gai, chẳng qua anh chịu đựng không lấy ra mà thôi.



Mấy ngày nay, không biết cây gai đó đâm vào anh đau thế nào, mỗi ngày còn nhìn thấy cô, dùng khuôn mặt tươi cười chào đón, cưng chiều cô mà không lộ ra sơ hở nào.



Anh cũng sống không dễ dàng đúng không?



Thẩm Hạ Lan đột nhiên nở nụ cười.



Cô cảm thấy mình nên biết ơn Diệp Ân Tuấn, ít nhất anh còn giữ lại một chút lòng tự trọng cho cô đúng không?



Nếu không có người truyên ra những bức ảnh nóng này, cô còn ngây ngốc tiếp tục làm một người phụ nữ hạnh phúc, cho rằng mình là người hạnh phúc nhất thế giới.



Nhưng bây giờ mọi thứ trở nên châm chọc như vậy.



Hạnh phúc của cô chỉ là sự giả dối này chồng lên sự giả dối khác.



Cô còn đắc ý, cho rằng mình có được hạnh phúc mà tất cả phụ nữ đều mong ước, nhưng kết quả lại là một chuyện cười.



Lúc đầu Thẩm Hạ Lan chỉ cười lạnh, sau đó cười ha ha, dáng vẻ có chút điên khùng, nước mắt không ngừng chảy xuống.



Chuyện này dọa sợ Tống Dật Hiên.



“Hạ Lan, Hạ Lan, cô đừng như vậy! Rốt cuộc cô sao vậy? Cô đừng làm cho tôi sợ! Không được, tôi phải gọi cho Diệp Ân Tuấn, cô như vậy thật sự quá dọa người khác, tôi…”



“Nếu anh dám gọi điện thoại cho anh ấy thì cả đời này tôi sẽ không bao giờ gặp anh nữa”



Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên nắm cổ áo của Tống Dật Hiên.



Trong mắt cô đầy tro tàn, dáng vẻ quyết liệt làm cho Tống Dật Hiên hoảng sợ.



“Được, tôi không gọi, không gọi nữa. Cô đừng kích động. Có chuyện gì thì chúng ta từ từ giải quyết được không?”



Giải quyết?



Còn có cách giải quyết sao?



Hiện tại cô đã thân bại danh liệt.



Cho dù những bức ảnh đó đến từ đâu, cho dù ai có được những bức ảnh này thì hiện tại toàn bộ người ở Hải Thành cũng đã thấy được.



Danh dự nhà họ Diệp, danh dự của Diệp Ân Tuấn, danh dự của cô, thậm chí còn có thể diện của nhà họ Thẩm cũng mất.



Không ai quan tâm có phải cô có bị oan uổng hay không, ảnh nóng của cô có thật hay không, chỉ cần cô là Thẩm Hạ Lan, chỉ cần cô là bà Diệp, chỉ cần khuôn mặt kia là của cô thì cô không thể thay đổi được gì!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK