Diệp Nam Phương hết sức kinh ngạc, Thẩm Hạ Lan lại càng kinh ngạc không thôi.
Cô chỉ nhìn lướt qua rồi nhanh chóng nhắm mắt lại, giả vờ như mình chưa tỉnh.
Sau khi Diệp Nam Phương lấy mũ ra, đối phương có hơi lúng túng, theo bản năng muốn nhìn xem người Diệp Nam Phương đang cõng trên lưng là ai, không biết làm sao Diệp Nam Phương lại xoay người đi, làm bà ta không nhìn thấy được.
“Thật không nghĩ tới, tai mắt thím Trương để lại nhà họ Diệp lại là bà! Quản gia, thật đúng là có bản lĩnh! Mẹ tôi tín nhiệm bà đủ điều, không ngờ bà lại là người của thím Trương!”
Diệp Nam Phương cười khẩy.
Quản gia có chút bối rối.
“Cậu hai, chuyện này cậu biết là được rồi, cũng đừng có nói với ai. Sau khi thím Trương sa lưới, đã lâu tôi không liên lạc với bà ta rồi, hôm nay nếu như không phải cậu hai cần đến tôi, tôi tuyệt đối sẽ không ra ngoài. Còn chưa đầy một năm nữa là tôi sẽ về hưu, cậu hai có thể tự làm tốt, hãy để tôi yên ổn về hưu được không? Nếu để Sếp Diệp biết được là tôi, thì tôi thực sự sẽ chết chắc.”
Quản gia có hơi co ro, nhìn Diệp Nam Phương.
Diệp Nam Phương lại cười nói: “Tôi thấy bà cũng đâu phải gặp Diệp Ân Tuấn thì sợ đến vậy? Nếu thật sự sợ, sao có thể ở sau lưng anh ta làm ra loại chuyện như vậy? Chẳng trách bất kể là Thẩm Hạ Lan mất tích, hay là Thẩm Minh Triết mất tích, nhà họ Diệp chúng tôi đã tốn biết bao nhiêu sức người, sức của để tìm kiếm đều không tìm thấy họ, hóa ra là tặc trong nhà khó phòng. Tên ngốc Diệp Ân Tuấn đó, sau khi thím Trương bị bắt còn đuổi đi một số người, nhưng lại không đào bà ra, cũng coi như bà có bản lĩnh. Ở bên cạnh mẹ tôi lấy được sự tin dùng, nhưng vẫn là người của thím Trương, e là mẹ tôi cũng không biết điều này?”
Quản gia lau mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán nói: “Quả thực bà chủ không biết, vì vậy xin cậu hai nương tay cho. Cậu cũng biết là bà chủ đang bảo vệ cậu, nếu không, khi Sếp Diệp đoạt lấy quyền lợi của cậu, lại muốn bỏ tù cậu, bà chủ đã không ra tay. Cậu hai, từ nay về sau tôi chính là người của cậu, cậu kêu tôi làm gì tôi sẽ làm nấy, chỉ hy vọng cậu hai sẽ không nói chuyện này cho Sếp Diệp biết.”
“Tôi bị điên sao? Bây giờ Diệp Ân Tuấn đang lùng sục khắp phố muốn bắt tôi, tôi đi nói với anh ta bà là kẻ phản bội? nghĩ tôi ăn no rửng mỡ à? muốn làm kẻ phản bội hay gián điệp, tôi đều không quan tâm, dù sao tôi cũng chả có lòng ham muốn tài sản nhà họ Diệp. Nhưng tôi nói cho bà biết, nếu bà dám làm hại mẹ tôi, đừng trách tôi không khách khí.”
Lời nói của Diệp Nam Phương khiến quản gia vội vàng gật đầu:
“Vâng, vâng, vâng tôi nhất định thay cậu hai chăm sóc tốt cho bà chủ.”
“Ờ, vậy là tốt, sức khỏe mẹ tôi thế nào rồi?”
“Vấn đề tim mạch của bà chủ không có gì đáng ngại, chẳng qua là vì tạo cơ hội cho cậu hai thôi, chắc cậu hai biết.”
Quản gia nịnh bợ.
Diệp Nam Phương lạnh lùng liếc nhìn bà ta một cái, nói: “Mẹ tôi đương nhiên đang bảo vệ tôi, còn cần bà phải nói. Được rồi, tiễn tới đây thôi. Hôm nay sau khi tôi rời đi, cho dù nhà họ Diệp có xảy ra chuyện gì, không có chỉ thị của tôi, ai kêu bà làm gì cũng không được làm, biết chưa?”
“Vâng, vâng, vâng. Trên lưng cậu hai đang cõng mợ cả?”
“Nhiều chuyện.”
Sắc mặt Diệp Nam Phương hơi trầm xuống.
Quản gia liền vội vàng nói: “Vâng, vâng, vâng, tôi nhiều chuyện, cậu hai đi cẩn thận.”
“Biết rồi, quay về đi, kẻo Diệp Ân Tuấn phát hiện ra thân phận gián điệp của bà.”
Nói xong, Diệp Nam Phương cõng Thẩm Hạ Lan lên ca nô.
Thẩm Hạ Lan cũng kinh ngạc không thua gì Diệp Nam Phương.
Đã xảy ra chuyện gì với quản gia vậy?
Quản gia được bà Diệp đưa ra ngoài, nghe nói họ quen nhau rất lâu rồi, quản gia hầu hạ bà Diệp cũng đã nhiều năm, kể cả khi bà Diệp ra nước ngoài, quản gia cũng đi theo. Bây giờ làm sao cũng không ngờ tới, quản gia lại là người của thím Trương!
Thẩm Hạ Lan vô cùng kinh ngạc.
Cô phải làm thế nào để báo tin tức này cho Diệp Ân Tuấn biết đây?
Kẻ thù ở ngay bên cạnh, nhưng Diệp Ân Tuấn lại không biết, lỡ như bà ta thực sự muốn làm gì đó với Diệp Ân Tuấn thì cô hối hận cũng đã muộn rồi.
Thẩm Hạ Lan thực sự muốn cứ như vậy mà nhảy lên bờ, sau đó nhanh chóng trở về nói cho Diệp Ân Tuấn biết tất cả những điều này, nhưng sau khi bình tĩnh suy nghĩ lại, điều này là không thể.
Chưa kể sức Diệp Nam Phương mạnh hơn cô, một khi quản gia phát hiện ra cô biết chuyện này, bà ta cũng sẽ hợp sức với Diệp Nam Phương giết chết cô để bịt miệng.
Nếu cô chết đi, Diệp Ân Tuấn phải làm sao?
Thẩm Hạ Lan hít một hơi thật sâu, kìm nén xúc động.
Sau khi Diệp Nam Phương lên ca nô, anh ta đặt Thẩm Hạ Lan ở một bên, rồi bắt đầu mở máy.
Ca nô rời bến tàu, trực tiếp hướng thẳng ra biển.
Gió biển thổi ào ào, Thẩm Hạ Lan không biết khi nào mình mới tới Thành phố A. Cô cũng không chắc còn có thể đến Thành phố A!
Ngay khi Thẩm Hạ Lan đang lo lắng vẩn vơ, bên ngoài có tiếng ồn ào.
Đó là đội tuần tra trên biển của nhà họ Diệp!
Thẩm Hạ Lan đã nghe thấy.
Cô có chút ngạc nhiên mừng rỡ.
Bây giờ nếu cô kêu cứu, phần thắng hẳn rất lớn. Chỉ cần người bên kia giúp cô, Diệp Nam Phương dù thế nào cũng không thể trốn thoát.
Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan liền muốn đứng dậy, nhưng không ngờ Diệp Nam Phương lại nhanh hơn cô một bước, trực tiếp kề con dao găm lạnh vào cổ cô.
“Thật sự tưởng rằng mánh khóe nhỏ của cô sẽ qua mặt được tôi sao? Thẩm Hạ Lan, tốt nhất cô nên biết điều một chút, tốt nhất cũng đừng lên tiếng, mọi người đều có thể sống yên ổn vô sự, nếu không, đừng trách tôi không khách khí với cô. Có một cách, có thể khiến cô sống mà không nói được đó là giống như Diệp Hồng. Sao nào, cô muốn trở thành như vậy?”
Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt trước những lời của Diệp Nam Phương.
Cô vẫn luôn cho rằng mình giả vờ rất tốt, nhưng không ngờ sớm đã bị Diệp Nam Phương nhìn thấu.
Nếu đã như vậy, cô lạnh lùng mở mắt nói: “Diệp Nam Phương, tốt nhất là anh nên biết điểm mà dừng, nếu không, Ân Tuấn sẽ không tha cho anh!”
“Tôi còn cần hắn tha cho sao? Tôi đã nói, cô là điểm yếu của Diệp Ân Tuấn, cũng là người duy nhất có thể khuấy động được Diệp Ân Tuấn, nếu không, tôi đã không để cô sống đến bây giờ. Tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn phối hợp với tôi rời khỏi Hải Thành đến Thành phố ngầm, tôi đảm bảo cô an toàn không bị tổn hại gì. Chỉ cần Diệp Ân Tuấn làm theo những gì tôi nói, tôi sẽ không làm hại cô.”
“Nhưng anh sẽ làm hại Ân Tuấn! Diệp Nam Phương, anh ấy là anh trai của anh! Là anh trai song sinh của anh! Sao anh lại bắt tay với người ngoài để đối phó với anh ấy như vậy? Trái tim anh bị chó tha đi rồi sao?”
Thẩm Hạ Lan tức giận, không kiềm được âm thanh có hơi lớn.
Con dao găm của Diệp Nam Phương hơi nới lỏng về phía trước.
Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy cổ chợt lạnh, một làn thể dịch nóng xẹt qua lưỡi dao, hiện ra một vệt đỏ.
Cô dừng lại, tức giận nói: “Hoặc là bây giờ anh cứ giết chết tôi, nếu không, tôi sẽ hét lên để họ bắt anh. Diệp Nam Phương, chúng tôi cũng là vì nể mặt Ân Tuấn mới tha cho anh một lần. Anh đừng có không biết tốt xấu!”
“Ha ha, tôi không biết tốt xấu! Là các người hiếp người quá đáng!”
Diệp Nam Phương nói xong, trức tiếp dùng cán dao gõ Thẩm Hạ Lan hôn mê.
Thẩm Hạ Lan rất không cam lòng, rất tức giận, sao cô lại ngốc như vậy? Cô cố gắng giả vờ như vậy, lại vẫn bị Diệp Nam Phương phát hiện.
Ngay khi cô hôn mê, nghe thấy có tiếng người từ bên ngoài truyền tới:
“Tiểu Trương, Tiểu Dương, đi cùng tôi trở về Hải Thành! Sếp Diệp nhận được tin vợ bị uy hiếp đến Thành phố A, Thành phố ngầm, nhanh theo tôi!”
Thẩm Hạ Lan biết nhất định là người dân đã phát hiện tờ giấy và tờ tiền cô để lại, đáng tiếc là cô đã bỏ lỡ cơ hội cầu cứu, trơ mắt nhìn những người vốn có thể cứu mình đi ngang sát qua ca nô của Diệp Nam Phương.
Cô không cam lòng nhắm mắt lại.
Nhưng Diệp Nam Phương lại không biểu hiện ra gì, như thể trong lòng đã có dự tính trước.
Anh ta lái ca nô đi, cứ như vậy rời khỏi Hải Thành dưới tầm mắt của mọi người.
Khi Diệp Ân Tuấn nhận được đầu mối và nhanh chóng chạy tới nhưng người đã đi khỏi tòa nhà.
“Có nhìn thấy họ đi theo hướng nào không?”
Diệp Ân Tuấn không thể trút giận lên người thường, hơn nữa đây còn là một cặp vợ chồng già. Thế nhưng, sát khí nồng nặc tỏa ra trên người anh lúc này, cũng khiến cặp vợ chồng già mềm nhũn cả chân, trực tiếp té quỵ xuống đất:
“Sếp Diệp, chúng tôi còn tưởng cậu và vợ ra ngoài trải nghiệm cuộc sống, thật không ngờ là cậu hai đã uy hiếp mợ chủ.”
Nghe bà cụ nói vậy, sắc mặt của Diệp Ân Tuấn càng tối hơn.
Diệp Nam Phương đã lợi dụng khuôn mặt giống hệt anh để giả dạng lừa gạt, huống hồ, cho dù là người bình thường cũng không đoán được cặp vợ chồng đó là chú thím.
Bây giờ, anh tức chết được, là có khuôn mặt giống hệt như Diệp Nam Phương.
“Tôi hỏi bà, họ đã đi về hướng nào?”
“Không biết nữa, có một chiếc xe tới đón bọn họ, hình như đi về hướng đông.”
Bà cụ run lẩy bẩy nói.
Tống Đình ở bên ngoài nhanh chóng bước vào:
“Sếp Diệp, tôi đã kiểm tra, lốp của chiếc xe là lốp nhà họ Diệp chúng ta sản xuất, khuôn mẫu cũng vậy.”
“Cậu nói sao?”
Hai mắt Diệp Ân Tuấn đột nhiên nheo lại.
Xe và lốp xe của nhà họ Diệp được chế tạo riêng để phân biệt với xe của người khác, không ngờ Tống Đình lại nói với anh rằng chiếc xe đưa Diệp Nam Phương và Thẩm Hạ Lan đi lại có thể là xe nhà mình.
Đam Mỹ Hay
Điều đó có nghĩa là?
Có nghĩa là tất cả những điều này đều do người bên cạnh anh làm ra, là người nhà họ Diệp tự làm ra!
Là ai?
Diệp Ân Tuấn nghĩ đến bà Diệp đầu tiên! ~
Nếu bà Diệp có thể giúp Diệp Nam Phương uy hiếp Thẩm Hạ Lan, tất nhiên cũng sẽ giúp họ trốn thoát!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Diệp Ân Tuấn càng thêm khó coi:
“Tôi kêu cậu trông coi bà chủ, bên đó có động tĩnh gì không?”
“Không có, bà chủ vẫn luôn ở trong bệnh viện, cũng không có liên lạc với bất kỳ người nào.”
Những lời của Tống Đình khiến sắc mặt của Diệp Ân Tuấn càng thêm khó coi:
“Quản gia đâu?”
“Quản gia hình như ra ngoài mua đồ.”
“Mấy giờ?”
“Khoảng mười giờ rưỡi, nhưng ở siêu thị trước cửa bệnh viện, không có đi xa.”
Tống Đình nói xong, lập tức nhận ra ánh mắt Diệp Ân Tuấn đang nhìn về phía mình.
“Quản gia muốn làm gì, còn cần phải tự mình đi sao? Cho người bên kia trực tiếp bắt quản gia lại cho tôi. Nhất định là nhận chỉ thị của bà chủ ra ngoài giúp Diệp Nam Phương chạy trốn!”
Diệp Ân Tuấn không thể hiểu được, tại sao bà Diệp lại phải làm như vậy?
Nếu người đó thực sự là Diệp Nam Phương thì cũng thôi. Hiện giờ sự thật bày ngay trước mắt, người đó là tên lường gạt, thậm chí còn không biết mình là ai, tại sao bà Diệp còn phải mạo hiểm chống chọi với nguy hiểm của anh giúp đỡ Diệp Nam Phương?
Diệp Ân Tuấn không nghĩ ra.
Tống Đình nhanh chóng gọi điện, nhưng bên đó truyền đến tin tức, nói là quản gia đã biến mất trong siêu thị, chắc là rời đi bằng cửa sau.
Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn gần như có thể giết người:
“Được! Khá lắm! Vô cùng giỏi!”
Anh cười trong giận dữ, dáng vẻ dữ tợn khiến mọi người xung quanh sợ hãi.
Tống Đình cảm thấy, một cuộc gió tanh mưa máu không thể tránh khỏi sắp diễn ra.