Bình thường mà nói, không ai có thể sống trong sảnh chính ngoại trừ chủ nhân.
Chủ nhân ở đây là Diệp Tri Thu, có phải là Diệp Tri Thu không?
Nghĩ đến bộ dạng và tắt cả chuyện Diệp Tri Thu làm, Thẩm Hạ Lan sẽ không bao giờ tin vào khả năng này.
Trong lòng cô càng thêm nghi ngờ, cô bước đi càng thêm vội, vừa định đến cửa sảnh chính thì đột nhiên có người ngăn cản.
“Cô Thẩm, cô Tiêu, hình như hai người đến nhầm chỗ rồi, tôi nói rồi, không ai được phép vào đây.”
Hồ xuất hiện đột ngột, nhưng cũng không làm cho Thẩm Hạ Lan kinh ngạc.
Đúng lúc này, một nốt nhạc kéo sai phát ra từ cây violin bên trong.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên rống cổ họng hét lên.
“Đoạn này phải cao lên, kéo sai rồi.”
Ngay khi giọng nói của cô phát ra, âm nhạc ở phía bên kia đột ngột dừng lại.
“Ai đang ở bên ngoài thế?”
Giọng nói của Diệp Tri Thu đột nhiên truyền đến, mang theo chút tức giận.
Hỗ toàn thân run lên, vội nói: “Là cô Thẩm.”
“Thẩm Hạ Lan?”
“Là tôi, tôi chỉ muốn biết ai đang kéo cây đàn violin này? Kéo rất hay, nhưng có vẻ như chưa được đào tạo, có những chỗ ngón tay để không đúng.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến sắc mặt Diệp Tri Thu càng thêm khó coi.
“Khốn kiếp! Nói một câu nữa thôi, tin hay không…”
“Giết tôi? Cũng đúng, không có việc gì một người như ông không làm được chứ, cho dù giết tôi, tôi vẫn phải nói tiết tấu cảm giác rất tốt, nhưng ngón tay không đúng.”
“Cho cô ấy vào đi.”
Ngay khi giọng nói của Thẩm Hạ Lan rơi xuống, một giọng nói thuần khiết vang lên.
Đây không phải của Diệp Tri Thu, mà là giọng của một cô gái.
Thẩm Hạ Lan sững sờ.
Thực sự có con gái?
Dự đoán trước đây của mình là đúng sao?
Diệp Tri Thu nuôi một người phụ nữ ở đây, hơn nữa là người phụ nữ trong lòng Diệp Tri Thu?
Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu mày.
Cô nghe thấy giọng nói của Diệp Tri Thu hạ xuống vài phần, thì thào nói: “Em không cần nghe cô ta nói nhảm nhí, em kéo rất hay, thật đáy.”
“Tri Thu, em biết anh đang khen em, nhưng em cũng biết chỗ sai của chính mình, thứ như âm nhạc này, cô ấy nói đúng, từ nhỏ không có ai dạy cho em, mọi thứ đều là do em tự mình tìm tòi. Em vẫn luôn hy vọng tìm được. một giáo viên để dạy em, nhưng … nếu như bây giờ chúng ta có cơ hội này, anh có thể để chúng em cũng nhau tìm tòi được không? “
Giọng của người bên kia rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến nỗi khiến người ta thấy thoải mái, giống như âm nhạc của cô, trong sáng và sạch sẽ.
Đây là cảm giác của Thẩm Hạ Lan.
Nhưng một người phụ nữ trong sạch thuần khiết như vậy làm sao có thể ở bên cạnh Diệp Tri Thu?
Thẩm Hạ Lan không đoán ra được.
Tiêu Ái cũng hơi kinh ngạc.
Từ trước đến nay chưa có ai nói trong lòng Diệp Tri Thu yêu một cô gái, sao có thể giấu ở đây một người sạch sẽ có tài như vậy chứ?
Diệp Tri Thu rốt cuộc vẫn không nói lại cô gái, nhẹ giọng nói: “Được, anh đi ngay, em chờ một lát.”
=ĐƯỢC-”
Diệp Tri Thu đi ra, sắc mặt không tốt lắm, nhưng nghĩ đến Thẩm Hạ Lan, mày khẽ nhăn lại.
“Cô vậy mà biết đàn violin?”
“Ông vậy mà cũng quan tâm đến phụ nữ? Thật sự là không ngờ!”
Diệp Tri Thu sắc mặt đột nhiên thay đổi.
“Tôi cảnh cáo cô, vào đây điều gì nên nói và điều gì không nên nói, tốt nhất phải biết rõ, nếu không…”
“Làm sao?”
Thẩm Hạ Lan thật sự không sợ Diệp Tri Thu, đến lúc này rồi, cho dù có thế nào đi nữa, thì Diệp Tri Thu có thể làm gì được cô?
Diệp Tri Thu tức giận run lên, nhịn không được.
“Cô thật giống cha cô, vừa thối vừa cứng đầu.”
“Đương nhiên, tôi là con gái của ông ấy, nhưng ông uy hiếp cũng vô dụng, tôi có phải có thể đi vào không.”
Diệp Tri Thu đột nhiên dừng lại vài phút, rồi nói nhỏ: “Thẩm Hạ Lan, bắt kể tôi làm gì, cô ấy đều không biết gì cả. Cô ấy trong sạch như nhạc của cô ấy vậy, đừng làm phiền cô ấy bằng những chuyện thế tục.”
“Ông đang cầu xin tôi à?”
Thẩm Hạ Lan có chút đắc ý, nhưng trong lòng lại rất kinh ngạc.
Diệp Tri Thu vốn chưa từng quan tâm chuyện gì, thật sự sẽ cầu xin mình vì một người phụ nữ, điều này có chút làm người ta khó hiểu.
Diệp Tri Thu không ra vẻ một chút nào, nói nhỏ: “Phải, tôi đang cầu xin cô, xin cô đề lại trong lòng cô ấy một vùng đất yên tĩnh và bầu trời thuần túy, hòn đảo này tôi làm ra vì cô ấy, cô không cảm giác được sao? Ở đây giống như một cung điện, là toàn cung điện tôi chỉ có một mình cô ấy, cô ấy có thể làm bất cứ điều gì cô ấy muốn ở đây, đàn violin cô ấy thích, thậm chí đi chơi khắp nơi. Chỉ cần cô ấy thích, cô ấy vui, tôi đều sẽ cho cô ấy những điều tốt đẹp đó. “
Nếu là người khác nói những lời này, Thẩm Hạ Lan nhất định sẽ động tâm, nhưng nếu là Diệp Tri Thu, Thẩm Hạ Lan một chữ cũng không tin.
“Ông cho rằng tôi là con nít sao? Diệp Tri Thu, ông đừng có giở trò này ra, hoặc là ông không cho tôi vào, hoặc là ông im đi, tôi định làm gì không đến lượt ông nói đâu.”
Thái độ của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Tri Thu tức giận, ông ta túm lấy cổ Tiêu Ái, lạnh lùng nói: “Nếu cô dám phá hủy sự thuần khiết của cô ấy, tôi sẽ giết Tiêu Ái.”
“Ông không dám, ông còn muốn lầy quyền sổ tay của mẹ tôi.”
Thẩm Hạ Lan không sợ hãi chút nào.
Diệp Tri Thu cười lạnh nói: “Nếu như tôi không lấy được, tôi thà đưa mọi người cùng nhau xuống địa ngục, cô ấy là điều tốt đẹp cuối cùng của tôi, nếu cô hủy hoại nó, tôi hủy hoại cả thế giới, thế nào? “
Câu này khiến Thẩm Hạ Lan sửng sốt.
Diệp Tri Thu lấy ra điểm yếu của mình, ông ta nói rằng đây là người duy nhất ông ta quan tâm, thứ ông ta quan tâm, vậy nếu mình có thể có quan hệ tốt với cô gái này, biết đâu việc này còn có thể xoay chuyển dược?
Đầu óc Thẩm Hạ Lan xoay chuyển thật nhanh.
“Được, tôi hứa sẽ không nói bắt cứ điều gì ngoại trừ âm nhạc.”
“Tôi không tin cô, cho nên từ nay về sau, Tiêu Ái sẽ ở trước mắt của tôi, Thẩm Hạ Lan, mạng của mẹ cô cô có cần nữa hay không là tùy ở cô.”
Diệp Tri Thu nói xong thì đưa Tiêu Ái đi.
Tiêu Ái khi rời đi nhìn cô, nói: “Con muốn làm gi thì làm, đừng lo lắng cho mẹ, mẹ là người sắp chết.”
“Vậy thi thể của Hoắc Chắn Phong thì sao? Nếu cô ta không biết tốt xấu, tôi sẽ để cho thi thể của Hoắc Chấn Phong tan thành mây khói, ngay trước mặt bà.”
Lời đe dọa này của Diệp Tri Thu rất có tác dụng.
Cho dù là Tiêu Ái hay Thẩm Hạ Lan, bọn họ đều đặc biệt tức giận, nhưng đối với Diệp Tri Thu mà nói thì không là gì hết.
Thẩm Hạ Lan hít sâu một hơi nói: “Được rồi, tôi hứa với ông, nhưng tốt hơn hết ông nên đối xử tốt với mẹ tôi.
Nói xong cô nhắc chân bước vào.
Ngay từ khi bắt đầu bước vào sảnh chính, Thẩm Hạ Lan đã để ý thấy Diệp Tri Thu chọn phong cách thiết kế thuần châu Âu, lấy tông màu trắng làm chủ đạo, nhìn là sạch sẽ tỉnh khiết.
“Cô Thẩm, mời cô đổi giày.”
Thẩm Hạ Lan còn đang há hốc mồm, đã có người bước tới, đưa cho cô một đôi giày và quần áo đã được khử trùng.
“Đổi cả quần áo sao?”
“Đúng.”
Người bên kia cúi gằm mặt, tỏ vẻ vô cùng cung kính.
Thẩm Hạ Lan khẽ cau mày, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng lại làm theo lời đối phương nói.
Cô vừa nhìn ra, đây là một bộ đồ vô trùng.
Tại sao phải mặc quần áo vô trùng?
Thẩm Hạ Lan không rõ.
Cô vô thức mà nhìn xung quanh. Dù là dọn dẹp, nấu ăn hay làm những việc khác, đều mặc quần áo vô trùng, đeo găng tay vô trùng.
Đây đơn giản chính là một thế giới vô trùng.
Chính xác thì Diệp Tri Thu muốn làm gì?
Đây chỉ đơn giản là quá biến thái thôi sao?
Cho dù có thói quen sạch sẽ, cũng không nên làm quá như thế.
Thẩm Hạ Lan bước vào mà lòng đầy nghi hoặc.
Vốn dĩ cô cho rằng cô gái chắc hẳn kéo đàn violin ở sảnh hoặc nơi thoáng đãng, nhưng không ngờ người hầu đã đưa cô vào phòng ngủ.
“Trong phòng ngủ?”
“Vâng, cô Thẩm, mời vào.”
Người hầu dừng ở cửa, không dám bước ra ngoài một bước.
Thẩm Hạ Lan cố nén nghỉ ngờ trong lòng rồi mới nhắc chân bước vào.
“Khụ khụ.”
Thẩm Hạ Lan nghe tiếng ho khan thì hơi sửng sốt một chút.
“Làm ơn đóng cửa lại, cám ơn.”
Giọng của người bên kia rất trong trẻo, nhưng có phần thiếu tự tin.
Thẩm Hạ Lan đóng cửa phòng lại, chỉ thấy trong phòng có rèm trắng khắp nơi, ngăn chặt ánh sáng mặt trời.
Cô nhìn thấy một chiếc giường hình tròn, có một tắm rèm trắng che lại, có một cô gái gầy gò đang ngồi trên giường với cây đàn violin trên tay.
Thẩm Hạ Lan từng bước đi tới.
Đi thằng về phía trước, cô mới nhìn thấy mặt cô gái.
Đây là khuôn mặt gì đây?
Khuôn mặt quốc sắc thiên hương, ngay cả con gái như Thẩm Hạ Lan nhìn thấy cũng cảm thấy yêu thích, nhưng khuôn mặt tái nhợt như tuyết này, trên da nổi lên từng mạch máu xanh lam.
Cô ấy rất gầy, gầy chỉ còn da bọc xương, nhưng đôi mắt của cô ấy lại trong sáng và tinh khiết như một đứa trẻ sơ sinh. Mái tóc dài được tùy ý thả rơi một cách tự nhiên.
Xương ngón tay của cô rất dài, nhưng cũng rất mỏng, trên cây đàn violin nhìn có chút chói mắt, nhưng lại có một vẻ đẹp khó tả.
Thẩm Hạ Lan sửng sốt trong lòng.
Cô gái lại ho một tiếng, cười nói: “Có phải làm cho cô sợ hãi không?”
“Không, cô là…”
“Tôi bị từ trong bụng mẹ, bác sĩ nói rằng tôi bị khiếm khuyết gen bẩm sinh. Tôi không được ra nắng, ra gió, mặc dù còn sống, nhưng cả đời chỉ được hoạt động trong phòng, sống như bị cầm tù vậy.”
Đôi mắt cô gái ảm đạm đi.
Thẩm Hạ Lan chợt có chút hiểu ra.
Diệp Tri Thu bị ám ảnh việc nghiên cứu di truyền, chẳng lẽ là vì người con gái trước mặt sao?
“Cô bao nhiêu tuổi rồi?”
Thẩm Hạ Lan nhìn bộ dạng cô gái còn rất trẻ, không nhịn được hỏi.
Cô gái cười khổ.
*Tôi hơn năm mươi rồi, cô có tin không?”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan sững sờ.
Sao có thể như thế được?
Người phụ nữ này không chỉ có cô, ước chừng ai nhìn thấy cũng sẽ nghĩ bà ta mới mười tám mười chín tuổi.
Tuy thân hình không đẹp nhưng làn da căng bóng quả thực không như những gì mà một người phụ nữ tuổi tứ tuần nên có.
Người phụ nữ cười khổ nói: “Tôi nói rồi, bệnh này từ khi mẹ tôi mang thai đã có, tôi đã ngừng phát triển từ khi tôi mười tám tuổi, tôi không giống những người phụ nữ khác có kinh nguyệt, trước giờ tôi chưa từng biết nó là gì, tôi cũng sẽ không già, giống như một con quái vật vậy. Ở nơi trước kia tôi sống, tôi bị coi như một con quái vật, ai cũng muốn tôi chết, nếu không có Tri Thu thì có lẽ tôi đã chết từ lâu rồi. “
Bà cười nhẹ nói: “Thật ra hạnh phúc của tôi trên đời này, là có một người đàn ông hết lòng yêu thương tôi như vậy. Dù bây giờ có chết tôi cũng không hối hận, đáng tiếc là tôi cản trở anh ấy cả đời này.”
Vừa nói, nước mắt rơi trên khuôn mặt của người phụ nữ liền rơi xuống.