Lúc Thẩm Hạ Lan phát hiện ra, đi khắp nơi đều không tìm thấy bóng dáng Khương Hiểu.
Lam Thần nhíu chặt mày lại, nhìn Thẩm Hạ Lan đi khắp nơi tìm kiếm, cuối cùng không kiềm chế được, nói: “Có thể cô ta tự mình rời đi rồi.”
“Không đâu!”
Thẩm Hạ Lan vô thức đáp lại một câu, lại cảm thấy không quá ổn, vội quay lại nhìn Lam Thần, hỏi: “Sao anh lại chắc chắn như vậy?”
“Tôi nói với cô ấy đừng lãng phí thời gian trên người tôi, tôi nghĩ cô ấy là một cô gái, có lẽ da mặt mỏng, thấy ngại nên tự mình rời đi rồi.”
Nghe Lam Thần nói như vậy, Thẩm Hạ Lan giận đến mức chỉ muốn ném đá vào đầu anh.
“Tôi biết anh không thích Khương Hiểu, nhưng ngoài việc Khương Hiểu có ý với anh ra, cũng không làm chuyện gì có lỗi với tôi hoặc anh đâu nhỉ? Sao anh không thể đợi về Hải Thành rồi hãy nói?”
Đối diện với sự chất vấn của Thẩm Hạ Lan, Lam Thần nói rõ từng câu từng chữ: “Trái tim của tôi đã chết rồi, thay vì cho cô ấy hi vọng, lãng phí thời gian của cô ấy, không bằng để cô ấy sớm tỉnh ngộ thì tốt hơn, có lẽ cô ấy vẫn có thể tìm được hạnh phúc riêng thuộc về mình, tôi không phải một nửa kia của cô ấy.”
“Vậy cũng không nhanh chậm gì khoảng thời gian này chứ!”
Thẩm Hạ Lan tức muốn chết.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy dáng vẻ này của cô, chỉ sợ cô bị động thai khí, vội an ủi nói: “Được rồi, chuyện tình cảm của người khác em đừng nhúng tay vào, nếu Lam Thần đã nói rồi, vậy chúng ta gọi điện hỏi xem Khương Hiểu có đặt vé máy bay không là được.”
Thẩm Hạ Lan lại lắc đầu nói: “Cô ấy sẽ không đi đâu, cho dù Lam Thần khiến cô ấy bẽ mặt, cô ấy cũng sẽ không rời đi mà không nói một tiếng như vậy đâu, em hiểu Khương Hiểu, cô ấy là một người rất có trách nhiệm. Em còn ở đây, công việc của cô ấy là chăm sóc em, cô ấy sẽ không đi mất mà không nói với em tiếng nào đâu.”
Thấy Thẩm Hạ Lan chắc chắn về Khương Hiểu như vậy, Diệp Ân Tuấn nhíu chặt mày.
“Lam Thần, cậu gặp Khương Hiểu ở đâu?”
“Ngõ sau.”
“Chúng ta đi xem xem.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì muốn rời đi, Thẩm Hạ Lan cũng đi theo.
“Em cũng đi xem xem, trong lòng cứ thấy bất an.””
Diệp Ân Tuấn biết tính tình của Thẩm Hạ Lan, cũng không khuyên cô, đưa cho cô một chiếc áo khoác rồi theo Lam Thần đến ngõ sau.
Nơi này hơi tối, lại hơi vắng lặng.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn cẩn thận quan sát, Thẩm Hạ Lan lại giẫm phải một cái gì đó ở dưới chân.
Cô nhấc chân lên, chiếu đèn điện thoại vào đó, lúc này mới nhận ra là điện thoại của Khương Hiểu.
“Là điện thoại của Khương Hiểu! Nếu là cô ấy rời đi, cô ấy sẽ mang điện thoại của mình đi theo!”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn lập tức hiểu ra.
“Khương Hiểu bị bắt cóc rồi.”
“Nhưng cô ấy cũng không phải người có tiền gì, người ta bắt cóc cô ấy làm gì chứ?”
Lam Thần có chút tự trách.
Có lẽ lúc rời đi anh nên đưa Khương Hiểu về theo, nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi.
“Bắt cóc không nhất định là vì cô ấy có tiền, có lúc chỉ đơn giản là vì cô ấy là phụ nữ nên trở thành lí do để người ta bắt cóc. Ở đây là vùng núi xa xôi có rất nhiều người không lấy được vợ…”
Những điều còn lại Thẩm Hạ Lan không nói tiếp nữa, nhưng mọi người đều hiểu.
“Có lẽ không phải giống như em nghĩ đâu, có lẽ là bè phái còn sót lại của Lưu Mai.”
Diệp Ân Tuấn an ủi cô.
Thẩm Hạ Lan muốn cười, nhưng lại không thể nào cười ra được.
“Bè phái còn sót lại của Lưu Mai có thể bắt cóc em, bắt cóc mẹ em, thậm chí là bắt cóc Trương Linh cũng có khả năng, duy chỉ không bắt cóc Khương Hiểu. Chúng ta báo cảnh sát đi, Khương Hiểu là người của em, em thật sự không mong cô ấy xảy ra bất cứ chuyện gì.”
“Để tôi đi.”
Có lẽ vì thấy tự trách với Khương Hiểu, Lam Thần tự xung phong đi báo cảnh sát, hơn nữa còn triển khai người bắt đầu tìm kiếm tung tích Khương Hiểu.
Thẩm Hạ Lan có chút mệt rồi, cô dựa vào lòng Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Có phải em làm sai rồi không? Nếu em không đưa Khương Hiểu đến đây, có lẽ cũng không để cô ấy xảy ra chuyện.”
“Trên thế giới này làm gì có nhiều có lẽ đến vậy? Đây có lẽ là một cửa ải của mỗi người, Hạ Lan, em đừng nghĩ nhiều nữa.”
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Em tưởng rằng em đã trưởng thành rồi, thông minh rồi, nhưng không ngờ em vẫn bị Lưu Mai lợi dụng, Ân Tuấn, anh nói xem, lòng người sao lại phức tạp đến vậy? Sao lại đa mưu lắm kế đến vậy?”
“Em đó, đừng nghĩ nhiều như vậy, vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt đi, chiều nay ông ngoại đến rồi, đồ của mẹ cũng thu dọn xong rồi, bệnh tình của em không quá ổn định, em vẫn nên bảo vệ tốt cho bản thân, lỡ như em ngã bệnh, mẹ sẽ lo lắng, anh cũng sẽ đau lòng.”
Diệp Ân Tuấn bế ngang Thẩm Hạ Lan lên.
Thẩm Hạ Lan hình như thật sự mệt quá rồi, mặc Diệp Ân Tuấn bế mình lên, thấp giọng nói: “Có biết Phương Đình chết như thế nào không?”
“Anh biết, nghe Lam Thần nói rồi, có điều không cần phải ngưỡng mộ tình yêu như vậy, thứ chúng ta cần là sự bình an mãi mãi, là cả đời nắm tay nhau. Vậy nên đừng bị ảnh hưởng bởi tình cảm của bọn họ, biết chưa? Bất kể là lúc nào, chỉ cần em cần, chỉ cần em quay đầu lại, anh đều ở đây.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan dễ chịu hơn đôi chút.
Cô dựa vào lòng Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Ân Tuấn, em mệt rồi, em muốn ngủ một lát, lúc em nghỉ ngơi, anh nhất định phải tìm được Khương Hiểu nhé.”
“Được, anh đồng ý với em, đợi lúc em mở mắt ra, nhất định có thể nhìn thấy cô ấy.”
Diệp Ân Tuấn đảm bảo.
Thẩm Hạ Lan cuối cùng cũng thiếp đi.
Không phải cô không lo lắng cho Khương Hiểu, cũng không phải cô không muốn đích thân đi tìm Khương Hiểu, chỉ là cơ thể cô không chống đỡ nổi nữa rồi.
Thời gian dài ngồi máy bay đã rút hết sức lực của cô, xuống máy bay xong còn phải đấu trí đấu sức với Lưu Mai, gặp được Tiêu Ái xong cảm xúc còn bị dao động quá lớn, nếu không kiên cường chống đỡ, cô đã ngã xuống từ lâu rồi.
Diệp Ân Tuấn nhìn ánh mắt mệt mỏi của Thẩm Hạ Lan, lại thấy càng đau lòng hơn.
May mà những chuyện này cuối cùng cũng xem như có một kết cục hoàn hảo.
Nghe nói trong quá trình Phương Thiến liên hệ với người bên ngoài đã bị bắt giữ, tất cả những người có liên quan đến vụ án này đều bị bắt đi rồi. Lưu Mai cũng bị phía bên quân đội đưa đi.
Tống Dật Hiên trở về nhà, nhốt bản thân mình lại, một ngày một đêm không gặp ai, lúc mở cửa ra lần nữa, công tử phong lưu Tống Dật Hiên trước kia lại quay trở về.
Diệp Ân Tuấn biết, ngày tháng mà anh và Thẩm Hạ Lan mong đợi đã tới rồi.
Đợi cơ thể của Thẩm Hạ Lan tốt hơn một chút, anh sẽ đón đám trẻ ở quân khu về, cả nhà vui vẻ sống bên nhau.
Diệp Ân Tuấn bế Thẩm Hạ Lan đặt xuống giường.
Tiêu Ái có chút lo lắng hỏi: “Hạ Lan sao rồi?”
“Mệt quá rồi ạ, lúc trên máy bay không nghỉ ngơi, tinh thần căng thẳng, cô ấy cần nghỉ ngơi.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Tiêu Ái vô cùng đau lòng.
“Là mẹ không tốt, là mẹ khiến con bé lo lắng, đứa trẻ này thật sự khiến mẹ cảm thấy rất bất ngờ.”
“Không có gì bất ngờ cả, mẹ là mẹ cô ấy, cô ấy yêu mẹ.”
Nghe lời Diệp Ân Tuấn nói, Tiêu Ái khẽ gật đầu.
Lúc ông cụ Tiêu tới, Thẩm Hạ Lan vẫn còn đang ngủ, chưa tỉnh dậy.
Tiêu Ái nhìn ông cụ Tiêu, có chút lạ lẫm, có chút không biết phải làm sao, nhưng vẫn kêu một tiếng “ba”, khiến ông cụ Tiêu kích động đến mức rơi nước mắt.
“Cuối cùng con cũng gọi ba rồi, cuối cùng con cũng nhận ba rồi.”
Ông cụ Tiêu khóc như một đứa trẻ.
Tiêu Ái đột nhiên nhận ra sự kiên trì bao nhiêu năm của mình nực cười đến nhường nào, giờ đây bà ôm người cha già của mình, cuối cùng cũng bật khóc.
Trương Linh đang thu dọn đồ đạc, mọi người đều đợi về Hải Thành, nhưng Diệp Ân Tuấn biết, nếu không tìm thấy Khương Hiểu, Thẩm Hạ Lan sẽ không rời đi.
Anh cho người của mình bảo vệ bọn họ, rồi đích thân đi cùng nhóm người Lam Thần ra ngoài tìm kiếm.
Lúc Thẩm Hạ Lan tỉnh lại, không nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đâu.
Cô nhìn thấy ông cụ Tiêu, cũng nhìn thấy Tiêu Ái và ông cụ đã làm lành, cô thấy vô cùng vui vẻ, rồi cô gọi điện cho Diệp Ân Tuấn.
Không ai nghe máy, Thẩm Hạ Lan vô cùng lo lắng.
Thời gian từng giây từng phút trôi đi, ông cụ Tiêu và Tiêu Ái đều sợ cảm xúc của cô dao động quá lớn, nhưng thấy Thẩm Hạ Lan không nói lời nào, không ai biết phải nên nói những gì.
Cuối cùng, lúc mười một giờ đêm, Diệp Ân Tuấn và Lam Thần đã trở về.
Lam Thần còn bế Khương Hiểu đang hôn mê trong lòng.
“Khương Hiểu.”
Thẩm Hạ Lan kích động vội đứng dậy.
Diệp Ân Tuấn sợ cô ngã, nhanh chóng lên đỡ cô.
“Khương Hiểu sao rồi? Hai người tìm thấy cô ấy ở đâu?”
Sắc mặt Lam Thần rất khó coi, thấp giọng nói: “Tôi đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi trước đã.”
“Khương Hiểu.”
Thẩm Hạ Lan còn muốn hỏi gì nữa, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn giữ lại.
“Chúng ta về phòng nghỉ ngơi trước đi, muộn lắm rồi.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan hiểu ra, anh không muốn cô đi hỏi Lam Thần.
Hai người trở về phòng.
Thẩm Hạ Lan vô cùng sốt ruột hỏi: “Rốt cuộc là như thế nào? Tìm thấy Khương Hiểu ở đâu vậy?”
“Ở một vùng núi cách nơi này hơn một trăm kilomet, em đoán không sai, Khương Hiểu bị chuốc thuốc mê, bán đến một vùng núi để làm vợ người khác, lúc bọn anh báo cảnh sát vẫn xem như kịp thời, còn kịp thời cung cấp một số thông tin nên mới tìm kiếm được tung tích, có điều cho dù bọn anh đã đi rất nhanh, nhưng Khương Hiểu vẫn bị thương một chút, giữa chừng cô ấy có tỉnh dậy, phát hiện tình cảnh của bản thân nên muốn bỏ trốn, nhưng lại bị người ta đánh gãy hai chân.”
“Cái gì?”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan đứng ngồi không yên.
“Đã bắt được đám người buôn người kia chưa?”
“Em yên tâm đi, bắt được cả rồi, không một ai thoát cả.”
“Thật là ghê tởm! Sao lại có người ghê tởm đến vậy chứ!”
Thẩm Hạ Lan cũng từng trải qua chuyện như vậy, đương nhiên biết lúc đó Khương Hiểu tuyệt vọng và sợ hãi đến mức nào.
“Cô ấy vốn đã bị gãy đốt sống đuôi, giờ lại bị đánh gãy hai chân, sao em có thể nhìn mặt cô ấy được chứ?”
“Đừng như vậy, Hạ Lan, đây không phải lỗi của em, anh đã bảo Lam Thần đi mời Trương Linh rồi, hi vọng Trương Linh có thể chữa trị cho cô ấy.”
Diệp Ân Tuấn cũng rất buồn bởi chuyện như vậy, nhưng anh biết, Diệp Ân Tuấn còn khó chịu hơn so với anh.
“Em muốn đi thăm Khương Hiểu.”
“Để mai đi, bây giờ muộn quá rồi, huống chi Khương Hiểu đau ghê gớm lắm, trên đường anh bảo bác sĩ của đồn cảnh sát tiêm thuốc an thần cho cô ấy, chắc là trước sáng mai không tỉnh lại được. Em để cô ấy nghỉ ngơi một tối, có gì mai rồi nói được không?”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan nhìn ra được Diệp Ân Tuấn đang lo lắng cho cô.
Hai người mất ngủ cả đêm, Thẩm Hạ Lan ngủ rất không yên ổn, luôn mơ thấy cảnh tượng Khương Hiểu khóc lóc thê thảm kêu cứu mạng.
Cô thở gấp tỉnh dậy, toàn thân ướt sũng mồ hôi, gió đêm thổi tới khiến cô bất giác rùng mình một cái.
Thẩm Hạ Lan muốn rời giường rửa mặt, nhưng cô vừa kéo chăn ra, một tiếng hét chói tai đã vang lên khắp căn nhà.
“Khương Hiểu!”
Thẩm Hạ Lan kéo mạnh chăn ra, đến dép cũng không đi vào, chân trần chạy ra ngoài.
“Sao vậy? Khương Hiểu sao rồi?”
Thẩm Hạ Lan đi nhanh đến phòng Khương Hiểu, lại nhìn thấy Khương Hiểu đang đánh những người xung quanh như phát điên, hoàn toàn không để người khác tới gần.
“Cút đi! Mấy người cút hết cho tôi!”
Mắt cô đỏ ửng, đầu tóc rối bời, trạng thái tinh thần vô cùng bất ổn.
“Khương Hiểu!”
Thẩm Hạ Lan muốn tiến lên trước, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn cản lại.
“Bây giờ trạng thái tinh thần của cô ấy không được ổn, em qua đó rất có thể sẽ bị thương.”
“Không sao, em có thể bảo vệ bản thân, đừng lo.”
Thẩm Hạ Lan khẽ đẩy Diệp Ân Tuấn ra, rồi bước qua đó.
Lam Thần đứng ở một bên, nhíu chặt mày lại, đáy mắt có chút phiền não và áy náy.
Thẩm Hạ Lan ôm Khương Hiểu vào lòng, ôm cô thật chặt, rồi khẽ nói: “Đừng sợ, Khương Hiểu, tôi là Thẩm Hạ Lan, xin lỗi, tôi tới muộn rồi. Không sao nữa rồi, cô đã trở về rồi, không sao nữa rồi.”
Cũng không biết là do giọng nói của Thẩm Hạ Lan quá dịu dàng, hay là Khương Hiểu nhận ra Thẩm Hạ Lan, lúc nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, cô ngơ ra một lúc, rồi đột nhiên bật khóc thật lớn.
Cô khóc vô cùng đau đớn, khóc đến khản giọng, khiến mọi người xung quanh đều chua xót không thôi.
Mũi Thẩm Hạ Lan cũng vô cùng chua xót, nghẹn ngào nói: “Xin lỗi, là sơ suất của tôi, để cô chịu ấm ức rồi. Cô yên tâm, đám người đó đều đã bị bắt rồi, tôi nhất định sẽ yêu cầu thẩm tra họ một cách nghiêm ngặt.”
“Mợ chủ, tôi sợ lắm! Huhu, tôi sợ lắm!”
Khương Hiểu bất lực giống như một đứa trẻ, khóc lóc run lẩy bẩy, nhờ có sự vỗ về của Thẩm Hạ Lan, một lúc sau mới yên tĩnh lại, có điều cũng thiếp đi vì đã quá mệt.
Lam Thần thấy Thẩm Hạ Lan đã có chút mệt mỏi rồi, vội nói: “Mợ chủ, cô trở về nghỉ ngơi đi, tôi ở đây trông chừng là được rồi.”
“Cứ để tôi ở đây đi, anh đi làm việc của mình đi.”
Thẩm Hạ Lan không quay đầu lại, nhàn nhạt nói, nhưng Lam Thần lại thấy Thẩm Hạ Lan có chút không vui, có lẽ là đang trách móc anh ta sao?
Lam Thần còn muốn nói gì đó nữa, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn kéo đi.
“Nếu cậu thật sự muốn cô ấy nghỉ ngơi thật tốt thì đừng gây thêm loạn nữa. Lúc này, Hạ Lan không muốn để Khương Hiểu nhìn thấy cậu đâu.”
“Tại sao?”
Lam Thần không hiểu lắm.
Diệp Ân Tuấn thở dài một hơi, nói: “Trước khi chuyện này xảy ra, Khương Hiểu thích cậu, có thể rất to gan mà nói với cậu, thậm chí còn muốn theo đuổi cậu. Nhưng sau chuyện này, có lẽ Khương Hiểu sẽ tránh né cậu, không bám lấy cậu nữa. Cậu nên cảm thấy vui mừng, dù sao cậu cuối cùng cũng có thể thanh tịnh một mình giữ thân cho Phương Đình rồi. Có điều đối với Khương Hiểu mà nói, nhìn thấy cậu có lẽ sẽ khiến cô ấy càng có chịu hơn, vậy nên mấy ngày này cậu trở về Hải Thành trước đi.”
Khóe miệng Lam Thần mấp máy, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói gì cả, gật đầu rồi rời đi.
Thứ Khương Hiểu muốn có, anh ta không cho nổi. So với việc ở đây khiến Khương Hiểu khó chịu, nghe lời Diệp Ân Tuấn vẫn hơn.
Sau khi Lam Thần rời đi, Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đắp chăn cho Khương Hiểu, rồi đứng dậy đi đến phòng bếp.
“Để anh, em cũng không nhẹ nhàng gì, ngồi đó nghỉ ngơi một lát đi, muốn ăn gì, anh nấu cho hai người.”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Em có thể hiểu được tâm trạng của Khương Hiểu, khi đó lúc em bị người ta bán đi, nỗi tuyệt vọng kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe đó, thật sự sẽ ép người ta phát điên lên. Nhìn Khương Hiểu lúc này, em như nhìn thấy bản thân mình trước kia vậy.”
“Đều đã qua rồi, đừng nghĩ nữa. Khương Hiểu cũng sẽ tốt lên dần thôi, anh đồng ý với em, anh nhất định sẽ tìm một người đàn ông tốt cho cô ấy.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan ngơ ra, sau đó cô cười nói: “Trong khoảng thời gian ngắn e là cô ấy sẽ không tới gần người đàn ông khác đâu. Lam Thần đâu rồi?”
“Anh bảo cậu ấy về Hải Thành trước rồi, ở đây để Khương Hiểu nhìn thấy, sẽ chỉ khiến Khương Hiểu càng buồn hơn thôi.”
“Cảm ơn anh.”
“Vợ chồng già với nhau cả rồi, còn nói cái này làm gì. Ông ngoại với mẹ đang nói chuyện, em có muốn vào xem không?”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy mùi dầu mỡ của phòng bếp quá nồng, muốn để Thẩm Hạ Lan ra ngoài.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Bao nhiêu năm như vậy rồi, bọn họ có rất nhiều lời muốn nói, em ở trong không tiện, em vẫn ở đây với anh thì hơn.”
“Anh sợ em ngạt thở.”
“Không sao.”
Thẩm Hạ Lan kiên trì như vậy, Diệp Ân Tuấn cũng không nói gì nữa.
Anh cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên, rồi bắt đầu nấu nướng.
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn linh hoạt thái rau, xào rau, không khỏi cười nói: “Anh nói xem, nếu như có một ngày chúng ta trải qua cuộc sống của người bình thường, có phải là sẽ còn hạnh phúc hơn bây giờ không?”
“Không đâu!”
Diệp Ân Tuấn không thèm nghĩ đã trả lời, khiến Thẩm Hạ Lan ngơ ra.
“Tại sao?”
“Bởi vì kẻ địch của Diệp Ân Tuấn anh quá nhiều, nếu như không có thế lực như bây giờ, anh không thể nào bảo vệ tốt cho em và các con được, có lẽ cuộc sống sẽ còn gay go hơn cả hiện giờ. Xin lỗi, để em chịu ấm ức cùng anh rồi.”
Thẩm Hạ Lan lắc lắc đầu.
“Không ấm ức, nếu nói lấy anh là ấm ức, có lẽ phụ nữ của cả cái đất Hải Thành này sẽ nuốt sống em mất.”
Diệp Ân Tuấn vui mừng cười tươi.
Hai người cứ vừa nói chuyện, vừa nấu nướng như vậy, chưa qua bao lâu đã xong rồi.
Thẩm Hạ Lan bưng một bán cháo vào phòng Khương Hiểu.
Không biết Khương Hiểu đã tỉnh từ lúc nào, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì có chút kinh ngạc.
“Mợ chủ, sao lại có thể để cô hầu hạ tôi được? Để tôi tự làm.”
“Đừng ngồi dậy, để tôi làm là được.”
Thẩm Hạ Lan vội ngăn cản Khương Hiểu ngồi dậy, rồi bưng cháo đến trước mặt cô.
Ánh mắt Khương Hiểu có chút ẩm ướt.
“Mợ chủ, xin lỗi, thêm phiền cho cô rồi.”
Khương Hiểu không phải một cô gái thích khóc, cô đã chịu đựng, nhưng dáng vẻ muốn khóc mà lại không khóc kia mới khiến người ta càng đau lòng hơn.
“Chuyện này trách tôi, là tôi sơ suất rồi.”
“Không phải đâu, là tôi không bảo vệ tốt cho bản thân, không liên quan gì đến mợ chủ cả. Có điều mợ chủ, cô yên tâm đi, rất nhanh tôi sẽ điều chỉnh lại thật tốt thôi, tôi…”
“Đừng như vậy, Khương Hiểu, cô cần nghỉ ngơi, cũng cần tĩnh dưỡng, tôi sẽ không mặc kệ cũng sẽ không bỏ rơi cô đâu, tôi còn đợi cô khỏe lại rồi chăm sóc con cái cho tôi nữa đấy.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến nước mắt của Khương Hiểu lại dâng lên một lần nữa.
“Tôi còn có thể khỏe lại sao? Mợ chủ không cần an ủi tôi, tôi thật sự ổn mà. Mợ chủ có thể đi tìm một y tá khác thay tôi, tôi sẽ từ chức.”
Lời của Khương Hiểu khiến mũi Thẩm Hạ Lan cảm thấy chua xót.
“Nói vớ vẩn gì vậy, cô đã cùng tôi trải qua bao nhiêu chuyện rồi, chúng ta không chỉ đơn giản là chủ tớ, chúng ta còn là bạn bè, là chị em, tuy chân của cô đã gãy, nhưng không phải còn có Trương Linh ở đây sao? Bà ấy được người ta gọi là Diêm Vương Sống, chắc chắn sẽ có cách thôi, cho dù bà ấy không làm được, Hải Thành còn có bạn tốt của tôi, Bạch Tử Đồng, cô ấy cũng sẽ nghĩ cách cho cô, cô yên tâm đi, tôi nhất định khiến cô đứng lên lại được. Nhưng bản thân cô phải có niềm tin, biết chưa?”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, nghe thấy Thẩm Hạ Lan không bỏ rơi cô, Khương Hiểu ôm lấy Thẩm Hạ Lan, nghẹn ngào nói: “Mợ chủ, cảm ơn cô, có thể gặp được cô là số may của tôi cả đời này. Tôi là một cô nhi, từ nhỏ đã biết bất kể có xảy ra chuyện gì thì cũng đều phải tự mình giải quyết, lần này tôi thật sự rất hoảng loạn. Nhưng tôi không thể liên lụy mợ chủ được, tôi được mợ chủ thuê về để chăm sóc cho cô. Bây giờ sao có thể để mợ chủ chăm sóc cho tôi được? Tôi không thể. Khoảng thời gian này tôi không cần lương, bất kể là viện phí hay gì đó, đều là tôi vay mợ chủ, sau này tôi khỏe lại, tôi cố gắng làm việc, nhất định sẽ trả hết cho cô.”
“Đồ ngốc, nếu nghĩ như vậy, làm như vậy khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút thì cứ quyết định như vậy đi.”
Thẩm Hạ Lan sờ đầu Khương Hiểu, vô cùng tán thưởng sự kiên cường của Khương Hiểu.
Sau khi vỗ về Khương Hiểu xong, Thẩm Hạ Lan trở về phòng.
Diệp Ân Tuấn đã bưng thức ăn về phòng, thấy cô trở về mới đặt công việc trong tay xuống, cười nói: “Ăn cơm đi.”
“Anh không ăn cùng ông ngoại và mẹ sao?”
Thẩm Hạ Lan có chút kinh ngạc.
Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Em không ăn sao mà anh nuốt trôi được? Ông ngoại và mẹ ăn cùng nhau, anh lại không đợi em được sao. Em không ở đó, anh ăn cơm cũng không có vị gì.”
Trái tim Thẩm Hạ Lan lập tức cảm thấy ấm áp.
“Sao anh lại ngốc nghếch vậy chứ? Đói rồi thì ăn trước đi, không cần đợi em.”
“Anh thích ăn cùng em đấy.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì kéo ghế tới, lấy gối đặt vào lưng ghế, lúc này mới dìu Thẩm Hạ Lan ngồi xuống.
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Sao em cảm thấy mình như một bà cụ thế nhỉ, chỉ mới mang thai thôi, có cần cẩn thận đến vậy không?”
“Cẩn tắc vô áy náy.”
Diệp Ân Tuấn tráng đũa bằng nước nóng, rồi đặt xuống trước mặt Thẩm Hạ Lan.
“Đều là những món em thích ăn, mau ăn đi, lát nữa sẽ nguội.”
“Cùng ăn đi.”
“Được.”
Hai người cùng nhau ăn cơm, Thẩm Hạ Lan cảm thấy vô cùng ấm áp.
“Khương Hiểu và chúng ta cùng nhau trở về, em định dọn phòng cho khách cho cô ấy ở, khoảng thời gian này cô ấy đi lại không tiện, em thấy vẫn nên mời một bảo mẫu nữa về chăm sóc cho cô ấy đi.”
Thẩm Hạ Lan đề nghị.
Diệp Ân Tuấn gật đầu.
“Mọi chuyện em cứ sắp xếp là được, đừng để bản thân mệt mỏi quá, anh nghe nói cuộc thi thiết kế của em nửa tháng sau là bắt đầu rồi, em chắc chắn không từ bỏ cơ hội lần này chứ?”
Diệp Ân Tuấn vẫn có chút lo lắng, bây giờ Thẩm Hạ Lan vẫn cần nghỉ ngơi, nhưng nếu như tham gia cuộc thi, chắc chắn cô sẽ rất mất sức, không biết cô có thể chịu nổi hay không.
Thẩm Hạ Lan đương nhiên cũng biết nỗi lo của Diệp Ân Tuấn, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Em chuẩn bị lâu đến vậy rồi, nếu như không tham gia, em cứ cảm thấy cuộc đời thiếu chút gì đó ấy.”
“Vậy thì cứ dốc hết sức đi, em yên tâm, anh sẽ là hậu thuẫn vững chắc nhất của em.”
Diệp Ân Tuấn sờ đầu cô, an ủi nói.
Thẩm Hạ Lan gật đầu, rồi thiếp đi trong lòng Diệp Ân Tuấn.
Sáng sớm hôm sau, ông cụ Tiêu tìm trực thăng, đó Tiêu Ái và Trương Linh trở về.
Vì lo lắng Thẩm Hạ Lan còn vướng mắc Tiêu Ái, Diệp Ân Tuấn đã tự đưa mình và Thẩm Hạ Lan đến nhà của ông cụ Tiêu.
Nhất thời, nhà ông cụ Tiêu trở nên có chút náo nhiệt.
“Ông nói này, Diệp Ân Tuấn, cháu đến đây làm gì? Cháu ngoại ông ở với ông là được rồi, cháu nên đi làm đi chứ.”
Ông cụ Tiêu bắt đầu đuổi người.
“Ông ngoại, ông nói gì thế?”
Thẩm Hạ Lan có chút buồn bã, vội lên tiếng bày tỏ sự bất mãn của mình.
Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Không sao, vừa hay anh có chút chuyện cần xử lí, Khương Hiểu đã được đưa đến bệnh viện rồi, Trương Linh cũng qua đó rồi, anh cũng tìm bảo mẫu chăm sóc rồi, cuối cùng chúng ta cũng xử lí xong mấy chuyện này, anh phải đi đón các con về. Ông ngoại, lát nữa nữa cháu không những còn trở lại, mà sẽ còn đưa các cục cưng cùng trở lại gây chuyện với ông nữa đấy.”
Diệp Ân Tuấn nói xong, chuông điện thoại của anh reo lên, có điều lúc nhìn số điện thoại, sắc mặt Diệp Ân Tuấn có chút thay đổi.
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Thẩm Hạ Lan thấy sắc mặt Diệp Ân Tuấn không quá tốt, không kiềm được mà hỏi.
Diệp Ân Tuấn vội cười nói: “Không sao, em đi ra cùng ông ngoại trước đi, anh ra ngoài một chuyến.”
“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Nếu Diệp Ân Tuấn đã không nói, Thẩm Hạ Lan cảm thấy anh có thể tự xử lí tốt được.
Thấy Diệp Ân Tuấn đi rồi, ông cụ Tiêu mới “hừ” một tiếng nói: “Tên nhóc thối này khi còn ở quân khu là một tên hay làm khó dễ người khác, sao đến tay cháu, lại ngoan ngoãn như một con cừu nhỏ vậy, đúng thật là có chút không quen mà.”
Tiêu Ái ho một tiếng: “Ba, ba nói gì thế? Hạ Lan là cháu ngoại của ba đấy, ba còn hi vọng Diệp Ân Tuấn sẽ thành một con sói ở chỗ của cháu ngoại ba nữa à?”
“Cũng phải, là ba nghĩ sai rồi.”
Ông cụ Tiêu vội xin lỗi.
Thẩm Hạ Lan nhìn ra được, bọn họ thật lòng thích mình nên cũng không để vào trong lòng.
“Được rồi, con không cần ở đây với mẹ và ông nữa, đi một đoạn đường chắc cũng mệt rồi nhỉ? Mau đi nghỉ ngơi đi.”
Tiêu Ái nhìn thấy quầng thâm trên mắt Thẩm Hạ Lan, có chút đau lòng.
“Không mệt ạ, để con ở đây với hai người.”
Thẩm Hạ Lan không nỡ xa bọn họ, nói thật, với tình huống hiện giờ của Tiêu Ái, thật sự không biết có thể kiên trì bao lâu, Thẩm Hạ Lan không muốn cũng không dám rời đi, cô sợ mình rời đi rồi, nói không chừng Tiêu Ái sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Tiêu Ái đương nhiên biết Thẩm Hạ Lan đang nghĩ gì, bà thấp giọng nói: “Yên tâm đi, mẹ không sao đâu, ít nhất trước khi con tham gia cuộc thi mẹ sẽ không xảy ra chuyện, mẹ hứa với con.”
Nghe Tiêu Ái nói như vậy, Thẩm Hạ Lan vừa thấy chua xót lại vừa thấy ngọt ngào.
“Được rồi, mẹ cháu đã nói vậy rồi thì sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, hơn nữa, không phải còn có Trương Linh ở đây sao? Đúng rồi, bao giờ Trương Linh bao giờ mới trở về?”
Ông cụ Tiêu hận không thể giữ Trương Linh ở bên Tiêu Ái không rời một bước.
Thẩm Hạ Lan đương nhiên biết Trương Linh đi đâu, có điều lại thấp giọng nói: “Chắc là sắp về rồi ạ, vậy cháu trở về nghỉ ngơi trước đây ạ.”
“Cháu đi đâu?”
Ông cụ Tiêu thấy Thẩm Hạ Lan đi ra bên ngoài, không khỏi hỏi một câu.
Thẩm Hạ Lan rất tự nhiên mà nói: “Ông ngoại, chỗ này của ông không nhiều phòng, giờ mẹ cháu trở về rồi, đương nhiên là cháu sẽ về nhà họ Diệp.”
“Nào có thiếu thốn như cháu nói, phòng của mẹ cháu thì vẫn là của mẹ cháu, nhưng phòng của cháu ông ngoại cũng sắp xếp xong rồi, chúng ta lên tầng hai đi.”
“Tầng hai?”
Thẩm Hạ Lan có chút bất ngờ.
Cô tưởng rằng phòng hai là phòng làm việc gì đó, dù sao cũng chưa từng thấy ai lên đó.
Tiêu Ái cười nói: “Năm đó nhà có rất nhiều người, có mẹ và Lưu Mai, còn có thể ở được hết, con tưởng rằng thêm mình con thì hết chỗ ở à? Chỉ có điều trước kia tầng hai là nơi bà ngoại ở, bao nhiêu năm như vậy rồi, ông ngoại vẫn chưa từng mở ra.”
Ông cụ Tiêu nghe thấy Tiêu Ái nói như vậy, thở dài một tiếng: “Có vài chuyện mãi cũng không thể buông xuống được, bây giờ cũng nghĩ thông suốt rồi, đã tầm tuổi này rồi, còn tính toán gì nữa chứ? Ông đã cho người trang trí lại rồi, cháu yên tâm đi, sẽ không có bóng dáng và hơi thở của bất cứ ai đâu.”
Thẩm Hạ Lan đương nhiên là biết phong cách hành sự quyết liệt của ông cụ Tiêu, cũng không nói gì cả, được Dũng dẫn lên tầng hai nghỉ ngơi.
Phòng ở đây đúng thật là đã được trang trí lại, đã nhìn không ra phong cách thiết kế trước kia nữa, có điều thời gian trang trí lại chắc cũng không ngắn.
Dũng thấy Thẩm Hạ Lan đang quan sát căn phòng, hỏi: “Cô chủ, có hài lòng không? Thật ra ông chủ đã trang trí xong từ năm năm trước rồi.”
“Năm năm trước?”
Thẩm Hạ Lan ít nhiều có chút ngạc nhiên.
Dũng gật đầu nói: “Vâng, lúc cô chủ kết hôn, ông chủ đã chuẩn bị xong rồi, vốn định đi nhận lại cô chủ, nhưng nghĩ lại, không có tin tức của mẹ cô, ông cụ không biết nên giải thích thân phận của ông ấy với cô như thế nào, vậy nên đã gặp chút trắc trở. Có điều những năm nay, ông chủ vẫn luôn quan tâm đến cô chủ, chỉ có điều có vài chuyện cũng ngoài tầm tay của ông ấy, vẫn mong cô chủ đừng trách ông chủ.”
“Sao có thể chứ?”
Giờ đây Thẩm Hạ Lan vô cùng trân trọng tình thân đáng quý này, cũng không quan tâm đến chuyện trước kia như thế nào nữa, không phải đã nói rồi sao? Gia đình không phải nơi giảng đạo lí, là nơi để yêu thương, hiếm khi hồ đồ một chút cũng tốt.
Dũng thấy Thẩm Hạ Lan không trách cứ, mới thở phào một hơi.
“Phụ nữ trong nhà không nhiều, từ sau chuyện bà chủ, ông chủ cũng không thuê nữ giúp việc nữa, thỉnh thoảng có một nữ giúp việc cũng là bán thời gian, ông chủ nói rồi, hôm nay phải khiến cô chủ thiệt thòi một chút, ngày mai tôi sẽ đi đến trung tâm nhân tài tìm một bảo mẫu về, vệ sĩ của cô chủ bị thương rồi, phải tìm một bậc thầy dinh dưỡng về ở bên cô chủ mới được.”
Nghe Dũng nói như vậy, Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Không cần, tôi có thể tự làm được. Không cần phiền như vậy đâu, Ân Tuấn đã đi tìm rồi, đợi anh ấy về xem xem thế nào rồi tính tiếp.”
“Được, cô chủ, vậy cô nghỉ ngơi trước đi, có cần gì thì gọi tôi, tạm thời tôi là quản gia của gia đình, tôi lui xuống trước đây.”
Dũng cung kính rời đi.
Thẩm Hạ Lan nhìn căn phòng, rồi làm quen với ánh sáng rồi mới ngồi xuống.
Có thể là do thay đổi hoàn cảnh mới, Thẩm Hạ Lan vốn rất buồn ngủ rồi, nhưng lúc này lại không thể nào ngủ được.
Cô nhớ đến sắc mặt không quá tốt của Diệp Ân Tuấn ban nãy, tuy anh nói không sao, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn có chút lo lắng.
Cô luôn cảm thấy mình đã bỏ sót chuyện gì đó, nhưng lại không thể nào nhớ ra.
Mang thai vốn đã khiến dung lượng não của một người phụ nữ ít đi, huống chi gần đây lại xảy ra chuyện như vậy, Thẩm Hạ Lan xoa huyệt thái dương, mở laptop của mình ra.
Ông cụ Tiêu cũng xem như là người thuộc phái hành động, cô mới chỉ đi Vân Nam một chuyến mà đồ đạc đã được chuyển hết về đây rồi, cũng không biết có phải do Diệp Ân Tuấn cho phép không nữa.
Thẩm Hạ Lan mở máy tính ra, thấy bức vẽ quen thuộc, trong lòng cô đột nhiên bình tĩnh lại.
Bản nháp cho cuộc thi của cô đã thành hình, bây giờ cần tăng cường một số chi tiết, ngoài ra còn có một số suy nghĩ mới mẻ, Thẩm Hạ Lan muốn thêm vào đó.
Thẩm Hạ Lan cúi đầu bắt đầu thiết kế, lập tức quên đi thời gian.
Tiêu Ái và ông cụ Tiêu vẫn đang ở bên ngoài nói chuyện, có điều thỉnh thoảng Tiêu Ái lại nhìn lên căn phòng bên trên, thấy đèn vẫn còn sáng, nói: “Con lên đó xem sao, đứa trẻ này không phải đã quên tắt đèn rồi chứ? Bật đèn đi ngủ không tốt cho thần kinh.”
“Để Dũng lên xem, con nghỉ ngơi đi.”
Ông cụ Tiêu nói, nói xong lại có chút buồn bã.
Tiêu Ái cười nói: “Bây giờ ba đã biết sự bất tiện khi không có một người phụ nữ trong nhà rồi chứ? Về sau chúng ta còn có cháu chắt, đến lúc đó chẳng lẽ ba còn định bảo một người đàn ông to khỏe như Dũng ra vào phòng của chúng à?”
“Rồi rồi rồi, ba đã bảo Dũng ngày mai đến trung tâm nhân tài tuyển người rồi, bảo cậu ta tìm thêm mấy người phụ nữ vào, có điều nói thật, ba thật sự không quen có phụ nữ trong nhà.”
Nghe ông cụ Tiêu nói như vậy, Tiêu Ái cười nói: “Con và Hạ Lan cũng đều là phụ nữ đó, có phải ba cũng không quen không? Nếu không quen, con và Hạ Lan dọn ra ngoài ở nhé.”
“Nói cái gì đấy?”
Ông cụ Tiêu lập tức nghiêm mặt lại.
Có điều lúc nhìn thấy Tiêu Ái cười, ông cụ Tiêu cũng không giận nữa.
“Được rồi, con nghỉ ngơi một lát đi, ba đi nấu cơm cho con, ba nhớ là con thích nhất món mì tương đen do ba làm đúng không?”
Cơ thể Tiêu Ái chợt cứng đơ ra, suy nghĩ ập đến như thủy triều.
Lúc nhỏ, ông cụ Tiêu luôn có nhiệm vụ, về cơ bản cả một năm đều không thấy bóng dáng đâu, thỉnh thoảng có gặp một lần, còn là gặp một cách vội vã, kí ức lúc nhỏ của Tiêu Ái chính là món mì tương đen do ba làm.
Giống như cứ ăn được món mì tương đen là gặp được ba vậy.
Bao nhiêu năm trôi qua như vậy, ông cụ Tiêu vẫn còn nhớ Tiêu Ái thích ăn món gì, mũi bà không khỏi có chút chua xót.
“Ba, đừng bận rộn nữa, con không đói, cứ để con tự làm đi.”
Nói xong Tiêu Ái muốn đứng dậy, nhưng lại bị ông cụ Tiêu giữ lại.
“Ngồi yên đó, bao nhiêu năm rồi, ba vẫn chưa nấu được cho con bữa ăn hoàn chỉnh nào, đối với con mà nói, là do ba thất trách.”
Ông cụ Tiêu nói xong, khóe mắt lại có chút ẩm ướt.
Trong lòng Tiêu Ái cũng nổi lên từng gợn sóng, hai người đều cứng rắn, lần này nếu không phải vì Thẩm Hạ Lan, có lẽ họ vẫn sẽ tiếp tục duy trì cục diện sống chết không qua lại với nhau, nhưng hai người đều hiểu rõ, họ vẫn quan tâm đến nhau.
Ông cụ Tiêu kiên trì, Tiêu Ái cũng không ngăn cản nữa, chỉ là lúc mì tương đen được bưng lên, khóe mắt Tiêu Ái vẫn ẩm ướt.
Ông cụ Tiêu làm như không nhìn thấy, lúc quay người cũng khẽ lau nước mắt đi.
Bao nhiêu năm rồi, trái tim cô đơn trống rỗng cuối cùng cũng được lấp đầy.
Thẩm Hạ Lan không biết ở phía dưới rốt cuộc là có chuyện gì, một khi cô tập trung vào thiết kế là quên mất thời gian, khoảng thời gian này có rất nhiều chuyện, việc thiết kế của cô xem như là dừng lại rồi, giờ đây càng lúc càng gần ngày thi đấu, tuy trong lòng Thẩm Hạ Lan đã có tính toán, cũng khó tránh khỏi có chút sốt ruột.
Dù sao mỗi bản vẽ thiết kế được hoàn thành, phía sau đó cũng có rất nhiều thứ cần hoàn thiện.
Lúc Thẩm Hạ Lan tập trung vào công việc, bên ngoài có tiếng gõ cửa, cô cũng không ngẩng đầu lên: “Vào đi ạ.”
Tiêu Ái bưng một bát mì tương đen đi vào, thấy Thẩm Hạ Lan đang toàn tâm toàn ý thiết kế, không khỏi thở dài.
“Cái đứa này, vừa đi máy bay trở về, mệt lắm đó, nghỉ ngơi cho tốt đi rồi hãy làm.”
“Biết rồi ạ, con chỉ còn một chút nữa thôi, làm xong con sẽ nghỉ ngơi.”
Thẩm Hạ Lan vẫn không ngẩng đầu lên.
Cảm hứng chỉ là thứ thoáng qua.
Có điều sau khi Thẩm Hạ Lan vẽ xong, cô nhíu chặt mày lại.
“Sao vậy?”
Tiêu Ái thấy Thẩm Hạ Lan như vậy, vội hỏi.
Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi: “Cứ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn. Thôi bỏ đi, để đó trước đã ạ.”
Nói xong, cô in bản thiết kế ra, rồi nhìn mì tương đen trong tay Tương Ái, liền cảm thấy đói bụng.
“Thơm thật đó, mẹ, mẹ nấu à?”
“Ông ngoại con nấu đấy.”
Lời của Tiêu Ái khiến Thẩm Hạ Lan ngơ ra một lúc.
“Ông ngoại? Ông biết nấu nướng sao ạ?”
Tiêu Ái cười nói: “Người từng ở quân khu e là đều biết nấu nướng thôi. Có điều mẹ biết, ông ngoại con chỉ biết làm mì tương đen thôi.”
“Vậy cũng không tệ rồi.”
Thẩm Hạ Lan vừa ăn vừa cảm thấy ấm lòng, giống như nhiệt độ của sợi mì từng chút một len lỏi vào da cô, thấm sâu vào từng mạch máu cô.
“Ăn xong rồi thì nghỉ ngơi sớm đi, tối nay Ân Tuấn có trở về không?”
Lời của Tiêu Ái khiến Thẩm Hạ Lan lập tức ngơ ra.
Có trở về không?
Không thấy Diệp Ân Tuấn nói đến.
Nhưng Diệp Ân Tuấn không trở về thì còn có thể đi đâu nữa?
Cô không khỏi nhớ đến dáng vẻ nghe điện thoại lúc trước khi rời đi của Diệp Ân Tuấn.
Cho đến bây giờ đã đi lâu như vậy rồi, Diệp Ân Tuấn cũng không gọi điện cho cô, nói với cô là có về hay không, Thẩm Hạ Lan không khỏi có chút lo lắng.
Có phải là lại xảy ra chuyện gì rồi không?