Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Con nói xem ông ta nhìn em gái con bằng ánh mắt như thế nào?”


Giọng nói của Diệp Ân Tuấn lạnh đến phát run.


Diệp Tranh lại nói từng câu từng chữ: “Là ánh mắt rất không đứng đắn, giống như là một con sói đói, hơn nữa ông ta còn muốn bắt em gái, nếu không thì con cũng sẽ không liều mạng ngăn cản ông ta như vậy đâu. Ba ơi, con thấy người tài xế này thật là buồn nôn quá đi.”


Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan cũng đã thay đổi.


Một kẻ ấu dâm.


Bốn chữ này xuất hiện trong đầu của Thẩm Hạ Lan, cô đã không khỏi kinh ngạc toát mồ hôi lạnh cả người.


Có làm như thế nào cô cũng không nghĩ tới con gái của mình còn chưa đến năm tuổi mà lại bị một người đàn ông để mắt như thế.


“Chuyện này không thể bỏ qua được, chúng ta nhất định phải nghiêm túc đối xử với ông ta.”


Đây là lần đầu tiên Thẩm Hạ Lan có ý muốn giết người.


Cô nhìn ánh mắt ngây thơ vô tội của Diệp Nghê Nghê, đột nhiên nghĩ tới mà sợ, nếu như không phải Diệp Tranh liều mạng bảo vệ cho Diệp Nghê Nghê, hiện tại Diệp Nghê Nghê sẽ có bộ dạng gì đây?


Thật là cô không dám tưởng tượng.


“Em muốn đi gặp người tài xế đó.”


Lúc mới bắt đầu, cô căn bản cũng không thèm đi nhìn cái người tài xế xe, bây giờ cô lại hận không thể chém người này thành muôn mảnh.


Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu, lúc này anh cũng có suy nghĩ như vậy.


Dám có ý đồ xấu xa đối với con gái của anh, người tài xế này quả thật không muốn sống nữa rồi.


Lúc này, Tử lại đi vào, có mang theo chút canh và cháo.


Thẩm Hạ Lan an ủi hai đứa bé một trận, để bọn nó an tâm dưỡng thương, mình và Diệp Ân Tuấn rời khỏi bệnh viện.


“Thân thể của em không thích hợp, nếu như muốn ra tay thì cứ nói với anh, anh làm là được rồi.”


Diệp Ân Tuấn rất hiếm khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan có dáng vẻ đằng đằng sát khí, hiện tại anh tin là Thẩm Hạ Lan muốn ăn cái người tài xế kia luôn.


Suy nghĩ đến sức khỏe của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn không thể không mở miệng nói.


Thẩm Hạ Lan lại lạnh lùng nói: “Yên tâm đi, em có chừng mực.”


Xe lái đến nhà tổ nhà họ Diệp.


Tài xế đã bị bọn người Lam Thần đưa về, đang bị nhốt trong tầng hầm, Diệp Minh Triết mệt mỏi ngồi trên ghế sa lông, nhìn thấy bọn người Thẩm Hạ Lan trở về, cậu bé vội vàng đứng dậy nói: “Lão Diệp, mẹ, anh Tranh với Nghê Nghê như thế nào rồi?”


Diệp Ân Tuấn có chút khó chịu: “Nghê Nghê không có chuyện gì hết, nhưng mà Diệp Tranh vì bảo vệ cho Nghê Nghê, chỉ sợ sau này không thể thực hiện các hành động mạnh, ngực với phổi của thằng bé bị thương, còn bị tụ máu chưa được loại bỏ, phải xem xem tình huống phát triển cái đã.”


Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, con mắt của Diệp Minh Triết trở nên lạnh lẽo.


“Hồi lúc nãy con ra tay quá nhẹ, để con đi vào đó đánh một trận nữa.”


Nói xong, cậu bé liền đứng dậy, lại bị Thẩm Hạ Lan cản lại.


“Để mẹ.”


Thẩm Hạ Lan nói rất nhẹ nhàng, nhưng mà Diệp Minh Triết lại sửng sốt nghe ra sự không bình thường.


Hình như là mẹ tức giận rồi hả?


Cậu bé lén nhìn Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Con có thể đứng ở một bên xem được không mẹ?”


“Con nít vẫn nên đừng nhìn mấy hình ảnh bạo lực tương đối tốt hơn, con về phòng chơi đi.”


Thẩm Hạ Lan nói vậy, Diệp Minh Triết có hơi chán nản.


Sao lúc mẹ kêu mình hỗ trợ đánh cái tên tài xế đó, mẹ lại không nói như vậy?


Nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt của Diệp Ân Tuấn, Diệp Minh Triết vẫn nghe lời mà trở về phòng.


Thẩm Hạ Lan không muốn kéo dài một khắc nào, cô trực tiếp đi vào trong tầng hầm.


Tài xế đã bị đánh đến thoi thóp, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đến, khóe miệng của ông ta vẫn còn có vết máu, vội vàng cầu xin tha thứ.


“Diệp tổng, mợ Diệp, cầu xin các người đừng có đánh nữa, tôi biết tôi sai rồi, tôi cũng không dám nữa đâu.”


Xương sườn của ông ta đau đớn vô cùng, xương cốt tứ chi cũng đang đau, nhưng mà vẫn may là ông ta vẫn còn sống.


Ông ta cho rằng mình chính là ác ma, nhưng mà không ngờ tới một đứa nhỏ bốn năm tuổi lại có thể làm cho ông ta sống không bằng chết.


Thẩm Hạ Lan nhìn bộ dạng hiện tại của ông ta, nghĩ đến người như vậy mà dám suy nghĩ làm chuyện không nên làm đối với con gái của mình, cô liền nổi giận.


Cô đi đến trước mặt tên tài xế, lạnh lùng nói: “Tôi nghe nói ông coi trọng con gái của tôi hả?”


Câu nói này vô cùng nhẹ nhàng, lại làm cho tên tài xế đột ngột run lên một cái.


“Không có, thật sự không có, mợ chủ, cô nghe lầm rồi.”


Bây giờ có đánh chết thì tên tài xế cũng không chịu thừa nhận.


Nhưng mà thứ mà Thẩm Hạ Lan muốn cũng không phải là sự thừa nhận của ông ta, đối với cô mà nói, Diệp Tranh sẽ không nói dối, Diệp Nghê Nghê cũng sẽ không vô duyên vô cớ bị người khác hành hung.


Vừa nghĩ đến thiếu chút nữa con gái của mình đã bị hủy hoại trong tay của người này, Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhấc chân lên đá về phía hạ bộ của tên tài xế.


“A!”


Tài xế lập tức kêu lên, đồng thời hai tay ôm chỗ đau, mồ hôi đầm đìa.


Một khắc sau, Thẩm Hạ Lan trực tiếp kéo cổ áo của ông ta lại, lại nhấc chân một lần nữa, đạp vào vị trí giống y như lúc nãy.


Tất cả đàn ông ở đây đều không tự chủ được mà run run, có người vô thức lùi về phía sau hai bước, ai nấy cũng đều che kín con cháu của mình.


Khóe miệng của Diệp Ân Tuấn co rút.


Anh đã đoán được Thẩm Hạ Lan sẽ ra tay, nhưng mà thật sự không ngờ tới Thẩm Hạ Lan lại ra tay hung ác như thế.


Tất cả mọi người đều đang nhìn, nhưng mà Thẩm Hạ Lan lại làm như không cảm nhận được cái gì hết, cô cứ đạp hết cái này tới cái khác.


“Có dễ chịu không, có thoải mái không? Cảm thấy con gái của tôi đáng yêu có đúng không? Muốn làm gì với con gái của tôi có đúng không? Có phải là ông đã biết con bé là ai, đón người ở cổng nhà tổ nhà họ Diệp chúng tôi mà còn dám có loại suy nghĩ này, tôi sẽ để ông phải đánh mất loại suy nghĩ này.”


Trong lúc nói chuyện, Thẩm Hạ Lan đã đạp mười mấy cái.


Lúc đầu tên tài xế còn kêu giống như heo bị mổ, sau đó lại trực tiếp rên hừ hừ.


Tất cả đàn ông ở đây không tự chủ mà nuốt một ngụm nước miếng, trong đầu đều đang suy nghĩ một chuyện.


Sau này tuyệt đối không thể trêu chọc mợ chủ.


Quần của tài xế đã máu me đầm đìa.


Lúc này Thẩm Hạ Lan mới ném ông ta trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Chữa trị ông ta, ngoại trừ nơi đó, những chỗ khác đều phải chữa khỏi cho ông ta, không phải là ông ta thích chơi con nít hả? Phế đồ chơi của ông ta đi, cho mấy người anh em vào đây, ngày nào cũng để ông ta nếm thử cái gì gọi là bị người ta chơi. Mặc kệ ông ta bị thương thành bộ dạng gì, ngày hôm sau gọi người phải chữa khỏi cho ông ta, tôi muốn quãng đời còn lại của ông ta ngày nào cũng phải sống như thế này.”


Mấy người đàn ông co rúm lại.


Quá là độc ác!


Nhưng mà không ai dám nói ra.


Hiện tại tên tài xế hận không thể để mình lập tức chết đi, sống như thế này còn là cuộc sống của con người hả?


Nghĩ tới đây, tên tài xế muốn cắn lưỡi tự sát, lại bị Thẩm Hạ Lan tay mắt nhanh lẹ nắm cằm lại.


“Tôi đã từng nói không có sự cho phép của tôi, ông không thể chết!”


Thẩm Hạ Lan ném ông ta qua một bên giống y như là ném một miếng vải rách, sau đó quay người đi ra ngoài.


Diệp Ân Tuấn nhìn bóng lưng của Thẩm Hạ Lan, muốn làm cái gì đó, lại nhìn tên tài xế, anh lại lắc đầu: “Cứ dựa theo lời của mợ chủ mà làm đi, còn nữa, lột cánh tay của ông ta ra cho tôi xem một chút.”


Những người khác không biết tại sao Diệp Ân Tuấn lại nói như vậy, nhưng mà bọn họ đều nghe lời lột tay của ông ta ra.


Trên cánh tay của người tài xế trơn bóng, căn bản không có hình xăm.


Lông mày của Diệp Ân Tuấn nhíu lại.


Diệp Tranh không có khả năng nói láo, nhưng mà bây giờ trên người của tên tài xế không có hình ảnh đặc thù, anh hơi kinh ngạc.


“Mang rượu tới đây đổ vào họng ông ta.”


Diệp Ân Tuấn ra lệnh một tiếng liền có mấy người lấy rượu ra, cũng mặc kệ tên tài xế như thế nào, bọn họ trực tiếp rót vào trong miệng của ông ta.


Một bình rượu rót vào trong bụng, cánh tay của tên tài xế xảy ra thay đổi, có một đóa hoa anh túc xinh đẹp lập tức xuất hiện trên cánh tay của tên tài xế.


Diệp Ân Tuấn lấy điện thoại di động ra chụp lại, sau đó mới nhìn tên tài xế rồi lạnh lùng nói: “Nếu như là tài xế lái xe trên mạng, thế mà còn uống rượu đón khách, lá gan của ông không nhỏ đó nha, hay là nói sau lưng của ông có người nào đó?”


Tên tài xế lắc đầu, cắn chặt hàm răng, nhìn bộ dạng như là không muốn nói.


Diệp Ân Tuấn cười lạnh: “Cho ông một cơ hội, bây giờ ông nói có lẽ là tôi còn có lòng từ bi để ông sống tốt ở trong tù, còn nữa, tôi cũng có thể để vợ con của ông sống tốt một chút.”


Nói xong thì liền có người lấy ảnh chụp của vợ con tài xế ra.


Mắt của tài xế đột nhiên trợn to, nhưng mà ông ta vẫn lắc đầu.


Khóe môi của Diệp Ân Tuấn xuất hiện một nụ cười tàn khốc.


“Bán vợ con của ông ta đến đông nam á, không phải là ông ta thích bán con nít hả, cứ bán con của ông ta đi thật xa, để cả đời này ông ta đều không tìm được, vợ của ông ta thì cứ trực tiếp bán vào trong lầu xanh đi.”


Diệp Ân Tuấn nói lời này xong, tài xế lập tức vùng vẫy.


Ông ta kêu lên, muốn nói cái gì đó, nhưng mà lại bị người ta che miệng lại.


Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói: “Cơ hội của tôi cũng chỉ có một lần, nếu như ông đã không biết trân trọng, vậy thì vĩnh viễn đừng có nói nữa, chưa có chuyện nào tôi muốn biết mà không thể biết. Gọi điện thoại cho cục cảnh sát, cho bọn họ đưa người đi, nhớ kỹ không thể để lộ chuyện mà mợ chủ đã dặn dò.”


Tên tài xế ngồi bệt dưới mặt đất, lần đầu tiên ông ta cảm thấy Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan thật đáng sợ.


Vốn dĩ ông ta cho rằng Thẩm Hạ Lan là một người phụ nữ thì không sao hết, nhưng mà không ngờ tới Thẩm Hạ Lan còn hung ác hơn cả một người đàn ông.


Lúc này, ngược lại Diệp Ân Tuấn cũng có chút đồng cảm cho cái tên sắp chết này.


Anh vỗ vỗ đầu của tên tài xế, cười nói: “Tình nguyện đắc tội với tiểu nhân chứ không thể đắc tội với phụ nữ, hy vọng là lời dạy dỗ này có thể đi theo ông cả một đời.”


Anh nhìn gương mặt thối rửa của tên tài xế, vội vàng nhấc chân đi ra ngoài.


Diệp Ân Tuấn trở về phòng khách, phát hiện cảm xúc của Thẩm Hạ Lan vẫn còn chưa bình phục, anh lại đi rót cho cô một ly nước nóng.


“Em vẫn còn tức giận hả, nếu như em còn chưa hết giận thì có thể trở về đạp ông ta mấy cái nữa.”


Thẩm Hạ Lan lắc đầu, hớp một ngụm nước nóng, thấp giọng nói: “Không cần đâu, đã không thể dùng nữa rồi, không cần phải đánh nữa, có điều em có chuyện nghĩ mãi mà không hiểu, tại sao ông ta lại biết con gái của chúng ta, tại sao lại làm như vậy đối với con bé?”


“Anh sẽ điều tra chuyện này, nhưng mà anh cảm thấy có lẽ có liên quan tới chú hai, đương nhiên đây cũng chỉ là một loại phỏng đoán mà thôi, về phần có phải hay không thì đợi sau khi điều tra rõ ràng rồi hẵng nói tiếp. Trên tay của tên tài xế này có hình xăm, sau khi uống rượu vào thì nó mới xuất hiện, nói cách khác lúc đó ông ta uống rượu đón khách, loại hình xăm này dùng máu bồ câu để xăm lên, lúc bình thường sẽ không nhìn thấy, có lẽ là hình xăm này sẽ mang đến cho chúng ta một vài manh mối.”


Diệp Ân Tuấn đưa hình xăm cho Thẩm Hạ Lan xem.


Lông mày của Thẩm Hạ Lan nhíu chặt lại một chỗ.


“Thật sự em không thể kịp chờ đợi mà muốn biết rốt cuộc là ai lại ác độc như thế.”


“Rồi sẽ biết thôi, cho anh chút thời gian.”


Diệp Ân Tuấn nhẹ giọng an ủi Thẩm Hạ Lan, anh đột nhiên nhận được điện thoại của Tống Đình, cái này khiến cho anh cảm thấy hơi bất ngờ.


“Sao vậy?”


“Là cuộc gọi của Tống Đình, có lẽ bên phía Lam Tử Thất xảy ra vấn đề gì?”


Diệp Ân Tuấn vừa mới nói xong, Thẩm Hạ Lan lập tức thúc dục anh nghe điện thoại.


“Anh nhanh nhanh lên đi, còn nói với em cái gì nữa?”


Diệp Ân Tuấn cảm thấy địa vị gia đình của mình tràn ngập nguy hiểm, nhưng mà anh cũng không do dự, trực tiếp mở loa ngoài.


“Diệp tổng, tôi có phát hiện mới ở bên Tử Thất, cô ấy nói lúc đầu mấy người đến giết người nhà họ Lam bọn họ, đều có hình xăm trên cánh tay, cô ấy không biết là hoa gì, nhưng mà nhớ lại rồi đã vẽ ra, tôi đã gửi qua cho anh rồi đó.”


Lời nói của Tống Đình làm sắc mặt của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan lập tức thay đổi.


Hoa anh túc?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK