Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 181: CHÚNG TA CHƠI MỘT TRÒ CHƠI




CHƯƠNG 181: CHÚNG TA CHƠI MỘT TRÒ CHƠI



“Bà cụ Diệp, muộn như vậy rồi, bà muốn dẫn cô bé Nghê Nghê đi đâu thế?”



Bác sĩ đến đã khiến bà cụ Diệp biết mình không thể đi được nữa, có điều bà ta ở nhà họ Diệp trải qua ưa to gió lớn mấy chục năm, cũng không có gì không xử lý được cả, mỉm cười nói: “Tinh thần của Nghê Nghê không tệ, tôi định dẫn con bé đi ra hoa viên đằng sau xem thử, tóm lại không thể cứ ở mãi trong phòng được.”



“Vậy không được, bà cụ Diệp, cô Nghê Nghê mấy năm nay đều không ra ngoài, sức đề kháng của cơ thể không tốt, huống chi ngày mai phải làm phẫu thuật rồi, chúng tôi cần tiêm thuốc cho cô bé Nghê Nghê, bảo đảm tỷ lệ phẫu thuật thành công vào ngày mai có thể cao một chút.”



Bác sĩ nói xong thì có hai ba y tá cản đường đi của bọn họ.



Nghê Nghê có hơi đau đầu với việc tiêm, có điều vì tốt cho bản thân, cho nên cũng không nói gì, chỉ là bà cụ Diệp bảo vệ cô bé ở đằng sau.



“Bây giờ đã rất muộn rồi, muốn tiêm cái gì vẫn là đợi con trai tôi đến rồi nói đi, chuyện lớn như phẫu thuật gì đó, tóm lại phải có chữ ký của người nhà, đương nhiên tiêm cũng phải để chúng tôi biết là tiêm cái gì?”



Hành vi bảo vệ của bà cụ Diệp rõ ràng khiến Thẩm Nghê Nghê có hơi ngạc nhiên.



Cô bé chớp đôi mắt to ngây thơ nhìn người trước mắt, hình như cũng cảm nhận được hơi thở có chút căng thẳng.



“Bà nội, không sao, mỗi ngày cháu đều tiêm, cũng đã quen rồi, cháu không đau.”



Nghê Nghê tưởng bà cụ Diệp là đau lòng cho cô bé, vội vàng mở miệng, nhưng lại khiến mũi bà cụ Diệp hơi cay.



Đưa trẻ này mới bao nhiêu tuổi chứ!



Vậy mà lại nói với bà ta tiêm không có đau.



Tiêm sao có thể không đau chứ?



Đứa trẻ hiểu chuyện như vậy lại khiến những người có tâm tư muốn bắt nạt, thậm chí bức ép, tại sao lại như thế?



Bà cụ Diệp mỉm cười nói với Nghê Nghê: “Cô bé ngốc, bà nội biết cảm giác của tiêm, hôm nay chúng ta không tiêm, chúng ta đợi ba cháu đến có được không!”



“Dạ được!”



Nghe nói có thể không tiêm, Thẩm Nghê Nghê tự nhiên cũng vui vẻ.



Bác sĩ thấy bà cụ Diệp kiên trì như thế, ít nhiều sắc mặt có hơi không tốt.



“Bà cụ Diệp, đây chỉ là tiêm bình thường, cô bé Nghê Nghê không tiêm, chắc tối nay không ngủ ngon được. Cô bé Nghê Nghê ở bệnh viện chúng tôi sắp được năm năm rồi, chúng tôi đối với thân thể của cô bé vô cùng hiểu rõ, vẫn mong bà cụ Diệp đừng ngăn cản chúng tôi, tránh làm chậm trễ chữa trị của cô bé Nghê Nghê.”



Nói rồi, mấy y tá muốn bước tới kéo bà cụ Diệp ra.



Ở trong mắt bọn họ, bà cụ Diệp chính là một bà già, mấy người hợp sức thì có thể kéo bà cụ Diệp đi ra.



Nhưng chính vào lúc này, bà cụ Diệp từ trong ngực rút ra một khẩu súng, trực tiếp nhắm vào bọn họ.



“Tôi xem hôm nay ai dám động vào cháu nội của tôi! Tôi cũng không sợ nói cho các người biết, ở nước Mỹ, tôi có tư cách mang theo súng. Hôm nay cho dù tôi nổ súng bắn chết mấy người, các người cũng coi là chết uổng. Không sợ chết thì đi bước tới! Nghê Nghê là con cháu của nhà họ Diệp chúng tôi, muốn chữa trị như nào, nhà họ Diệp chúng ta nói mới được. Cho dù mấy người là bác sĩ, cũng phải nghe theo ý kiện của người nhà chúng tôi?”



Bộ dạng bất chấp của bà cụ Diệp dọa tất cả mọi người.




ctp_1988754_1_3




ctp_1988754_2_3

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK