Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đây đều là sự thật?” Mạnh Vũ Kha đột nhiên cảm thấy trái tim của mình đau đớn vô cùng. Trước khi bà ta đi ra có lẽ cũng đoán được một số chuyện, nhưng không ngờ những chuyện này còn tàn khốc hơn những gì bà ta nghĩ. Sao có thể như vậy chứ?

Vu Linh, người bạn thân nhất của bà ta một đi không trở lại, bà ta cứ nghĩ là Vu Linh đã tìm được một mái ấm, không muốn sống cùng với một quái vật như mình, vì vậy bà ta không hỏi, không nghe ngóng, chịu đựng sự nỗi nhớ với người bạn thân của mình, nhưng không ngờ Vu Linh lại sinh một đứa con gái với người đàn ông mà mình yêu nhất.

Mạnh Vũ Kha biết, bản thân không nên tính toán, dù sao ngay chuyện cơ bản nhất của phụ nữ bản thân cũng không làm được, bà ta không thể bắt Diệp Tri Thu làm hòa thượng cả đời, nhưng tại sao lại là Vũ Linh?

Tại sao?

Người bạn thân nhất của bà ta và người đàn ông bà ta yêu nhất ngủ cùng với nhau, hơn nữa còn có một đứa con, bây giờ đứa bé đã lớn như vậy rồi, nhưng bà ta vẫn bị lừa dối. Cảm giác này giống như đột nhiên bị người khác đâm cho một nhát dao vậy, máu me đầm đìa nhưng lại không thể ngăn được, chỉ có thể đau đớn, nhìn, xé toạc ra.

Mạnh Vũ Kha nắm lấy cổ cáo của mình, đôi mắt ngấn nước nhìn chằm chằm vào Diệp Tri Thu. Diệp Tri Thu hoàn toàn sụp đổ.

“Không giống như em nghĩ đâu, Vũ Kha, anh không yêu bà ta, là bà ta mặt dày, trơ trẽn bò lên giường anh, lúc đó anh uống say, không biết gì cả, anh đã trừng phạt bà ta rồi. Nhiều năm như vậy bà ta sống không bằng chết chính là chuộc tội cho hành vi năm đó”

Nghe thấy Diệp Tri Thu nói như vậy, Mạnh Vũ Kha khóc càng mãnh liệt.

“Sao anh có thể như vậy? Sao anh có thể? Nếu như Vu Linh thích anh, anh có thể nói với em, dù sao anh ưu tú như vậy, sao anh có thể hành hạ cậu ấy? Sao có thể ra tay với con của anh? Tri Thu à, đó là cốt nhục của anh mà! Cho dù mẹ của con bé là ai, ba ruột của con bé vẫn là anh! Anh có biết em hi vọng có thể để lại cho anh đứa con trên thế giới này đến mức nào không, để cuộc đời của anh không còn tiếc nuối. Cho dù người phụ nữ kia không phải là em, em cũng chúc phúc cho hai người, nhưng tại sao anh phải lừa dối em như vậy? Tại sao lại đối xử với Vu Linh như vậy?” Mạnh Vũ Kha khóc đến mức không kiềm chế được.

Thẩm Hạ Lạn không hề đồng cảm.

Cô cười khẩy nói: “Đừng giả vờ lương thiện, thực ra bà sớm đã biết Diệp Tri Thu vì bệnh tình của bà mà làm những chuyện gì ở bên ngoài đúng không? Tôi không tin, nhiều nhà khoa học bị ép đến đây như vậy mà bà không nhìn ra được sự không tình nguyện của bọn họ? Tôi cùng không tin, mỗi lần số liệu được nghiên cứu ra lại không có kỳ vọng? Bà cố gắng giữ gìn sự đơn thuần của mình, thực ra trong lòng bà mong muốn thí nghiệm thành công hơn bất kỳ ai, bởi vì bà muốn tình yêu, muốn người đàn ông này. Vì vậy bà tự động không quan tâm đến thủ đoạn mà Diệp Tri Thu có thể làm, thực tế nói trắng ra, bà cũng chỉ là một bạch liên hoa, sao phải giả vờ là người tốt như vậy?”

Một chút đạo đức giả được ngụy trang của Mạnh Vũ Kha bị Thẩm Hạ Lan bóc sạch sẽ. Bà ta cắn chặt môi dưới, khóc thút thít, giống như bông hoa bách hợp trong mưa gió, vô cùng đáng thương cũng khiến trái tim của Diệp Tri Thu tan nát .

Ông ta quỳ trên mặt đất, đau khổ nói: “Thẩm Hạ Lan, cô thả Vũ Kha ra, tôi biết, các người muốn bắt tôi, chỉ cần cô thả bà ấy ra, tôi sẽ đi theo các người.”

“Không được! Không được!”

Mạnh Vũ Kha đột nhiên lắc đầu.

“Anh đã làm gì, sao bọn họ lại bắt anh? Tại sao muốn bắt anh? Không phải nói là con dâu của anh sao? Là con ruột của anh sao? Tại sao muốn bắt anh?”

Mạnh Vũ Kha đột nhiên quay đầu lại, nắm chặt lấy tay của Thẩm Hạ Lan.

“Cô tha cho ông ấy có được không? Tất cả những chuyện ông ấy làm đều là vì tôi, nếu như có một người phải đứng ra nhận tội, các người bắt tôi là được rồi, tôi vốn dĩ là một người không may mắn, Tri Thu vì tôi mới làm nhiều chuyện sai trái như vậy, các người bắt tôi là được rồi.”

“Vũ Kha!” Diệp Tri Thu muốn đi qua, nhưng Thẩm Hạ Lan trực tiếp cầm chai rượu ở bên cạnh lên, đập vỡ “choáng” một tiếng, cô kề mảnh thủy tinh vỡ lên cổ Mạnh Vũ Kha.

“Không ai được phép di chuyển? Bây giờ cũng đừng diễn tiết mục ân ái, thâm tình gì đó ở trước mặt tôi nữa. Tôi không nghe, cũng sẽ không mềm lòng, càng không vì tình cảm của hai người mà làm ra hành động không có lý trí gì. Diệp Tri Thu, chi bằng chúng ta đánh cược đi, xem xem ai không chịu nổi trước, nếu như tôi vì mất máu quá nhiều mà ngất đi, không đợi được Diệp Ân Tuấn đến, ông vẫn còn một chút cơ hội chiến thắng, nếu như Diệp Ân Tuấn đến trong lúc chúng ta đang giằng co, vậy thì coi như ông xui xẻo”

Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Mạnh Vũ Kha lập tức bật khóc.

“Đừng, cô Thẩm, xem như tôi cầu xin cô, cô tha cho Tri Thu đi”

“Tôi tha cho ông ta, ông ta có tha cho tôi không? Tha cho chồng tôi không? Tha cho mẹ của tôi không? Tha cho biết bao nhiêu nhà khoa học kia không? Tha cho A Tử không? Tha cho Vu Linh không? Nhiều mạng người như vậy, một câu của bà bảo tôi bỏ qua là được sao? Mạnh Vũ Kha, bà thật sự cho rằng bây giờ đang viết truyện cổ tích sao?”

Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Mạnh Vũ Kha không nói nên lời.

“Có phải chỉ cần tôi chết đi, các người mới có thể hết căm hận? Vậy thì tôi sẽ chết! Chỉ cần các người đừng làm khó Tri Thu là được!”

Mạnh Vũ Kha nói, cả người đâm vào miếng thủy tinh vỡ của Thẩm Hạ Lan.

“Vũ Kha! Đừng!” Trái tim của Diệp Tri Thu sắp ngừng đập rồi. Thẩm Hạ Lan bị dọa sợ, vội vàng thu tay lại, dù sao cô cũng không thực sự muốn lấy mạng của Mạnh Vũ Kha.

Chính trong lúc này, Mạnh Vũ Kha đột nhiên nhảy lên, nắm lấy cánh tay của Thẩm Hạ Lan, hét lên với Diệp Tri Thu ở phía sau: “Tri Thu, anh mau đi đi! Đi đi!” Diệp Tri Thu sững sờ.

Mạnh Vũ Kha không có nhiều sức lực, ông ta biết rõ tình trạng sức khỏe của Mạnh Vũ Kha, bây giờ lại vì muốn để ông rời đi mà không quan tâm đến tất cả mọi thứ như vậy, ông ta sao có thể vất một mình bà ta ở đây?

“Mau đi đi!”

Mạnh Vũ Kha nhìn sự thâm tình trong đôi mắt của Diệp Tri Thu, đột nhiên có chút muốn khóc.

Người đàn ông này yêu bà ta! Ông ta thực sự rất yêu bà ta! Nhưng tiếc là đời này bọn họ đã được định trước là không thể kết nghĩa vợ chồng, ở bên nhau.

“Tri Thu, cuộc đời này của em long đong, bị thương, nhưng lại hạnh phúc. Gặp được anh là điều hạnh phúc nhất cuộc đời của em, có thể sống đồng cam cộng khổ, giúp đỡ lẫn nhau nhiều năm như vậy, đã là ân huệ lớn nhất mà ông trời ban cho em, đừng quan tâm đến em, anh mau đi đi, em vốn dĩ là một người vô dụng, chết cũng không đáng tiếc, nhưng anh vẫn còn trẻ, anh vẫn còn tương lai rộng lớn, không thể vì một người như em mà chôn vùi cả đời này của anh, anh mau đi đi! Đi đi!” Mạnh Vũ Kha vừa khóc, vừa hét lên.

Thẩm Hạ Lan lại nhẹ nhàng tóm ngược lại, giữ Mạnh Vũ Kha lại.

Cô thở dài một tiếng, khẽ nói: “Thật sự cho rằng tôi là một người phụ nữ yếu đuối sao? Diệp Tri Thu muốn rời? Nói sao dễ dàng thế! Không có bà, cuộc đời của ông ta chỉ là màu xám, cho dù có sống đến một trăm năm, ông ta chỉ là một cái xác không hồn mà thôi. Vì bà, ông ta phê phán gia tộc, vì bà, ông ta giết hại cả anh trai ruột của mình, vì bà mà tay ông ta nhuộm nhiều mạng người như vậy, thậm chí ngay cả con trai, con gái ruột của mình cũng có thể không cần, bà cảm thấy lúc này ông ta sẽ vì thoát thân mà vất bà ở lại sao? Mạnh Vũ Kha, bà đúng là tội ác đày trời, là ngọn nguồn của tất cả tội ác, nhưng là một người phụ nữ, bà lại là người hạnh phúc vì có một người đàn ông vì bà mà có thể trở thành kẻ thù của cả thế giới yêu thương bà. Vì vậy đời này của bà cũng không hề thiệt thòi.”

Thẩm Hạ Lan nói xong, trên bầu trời truyền đến tiếng ầm ầm của máy bay trực thăng. Diệp Tri Thu ném tất cả vũ khí xuống đất. Ông ta nhìn Mạnh Vũ Kha, tâm trạng đột nhiên bình tĩnh trở lại.

“Vũ Kha, đời này anh chỉ yêu em, có lẽ tình yêu của anh khả cực đoan, khá cố chấp, nhưng đây chính là anh. Những việc anh làm, anh thừa nhận, nhưng điều tiếc nuối nhất đời này của anh chính là dùng cả một đời cũng không thể chữa khỏi bệnh cho em. Xin lỗi, không thể cho em một cuộc đời hoàn mỹ, là anh vô dụng”

Mạnh Vũ Kha khóc vô cùng mãnh liệt.

“Không đâu, anh đã làm rất tốt rồi, đời này em đi theo anh, không thiệt thòi. Tri Thu, anh yên tâm, cho dù kết quả có như thế nào, em sẽ cùng anh nhận lấy. Nếu như anh ngồi tù, em sẽ đợi anh, nếu như anh bị kết án tử hình, em lập tức đi theo, trên đường xuống suối vàng, em sẽ không để anh đi một mình. Kiếp này, kiếp sau chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau”.

Diệp Tri Thu nghe thấy Mạnh Vũ Kha nói như vậy, đột nhiên bật cười. Nụ cười vô cùng thỏa mãn, vô cùng hạnh phúc. Thẩm Hạ Lan nhìn thấy trực thăng của Diệp Ân Tuấn, vì cô mất máu quá nhiều nên có chút đứng không vững, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ. Cô nhất định phải đợi sau khi Diệp Ân Tuấn tiếp nhận hai người này mới có thể ngã xuống.

Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Diệp Tri Thu, ông dùng cả một đời cũng không biết Mạnh Vũ Kha không phải là thiếu gen mà là vì trúng độc bẩm sinh sao?”

“Gần đây tôi cũng mới biết chuyện này, đây cũng là lý do tại sao tôi muốn đưa cô đến đây.” Chuyện đã đến nước này, Diệp Tri Thu đã không còn gì để che giấu. Ông ta nhìn Thẩm Hạ Lan, khẽ nói: “Trên người cô có máu của Lam Thần, có thể giải được trăm thứ độc, vì vậy tôi mới đưa cô đến đây.”

“Tại sao ông không trực tiếp dùng máu của Lam Thần? Như vậy không phải nhanh hơn sao?” Thẩm Hạ Lan có chút nghi hoặc.

Diệp Tri Thu nhìn Mạnh Vũ Kha, nói: “Máu của Lam Thần quá mạnh, dương cương, cơ thể của Vũ Kha quá yếu, không thể chịu được, bác sĩ nói chỉ có từ máu của một người đã từng nhiễm máu của Lam Thần, lại bị một loại máy khác dung hợp, trung hòa qua, Vũ Kha mới có thể thử. Mà cô là ứng cử viên thích hợp nhất”

Lúc này Thẩm Hạ Lan mới hiểu ra.

“Hóa ra đây mới là nguyên nhân ông lừa tôi đến đây.”

“Không tính là lừa, thi thể của ba cô quả thật được tôi giữ gìn ở đây, đó là bởi vì nhiều năm trước, lúc ba cô ở biên cương thi hành nhiệm vụ chịu một loại tia bức xa, loại tia bức xạ này khiến sinh mệnh của ông ấy xuất hiện nguy cơ, nhưng cũng chính vì tia bức xạ này là nguyên nhân

nghiên cứu, phát triển số liệu gen, vì vậy tôi mới giữ lại thi thể của ông ấy. Dù sao việc tiếp xúc gần với tia phóng xạ sẽ mang đến cho tôi sự nguy hiểm rất lớn về tính mạng, mà thi thể của ba cô chỉ cần ướp lạnh, lúc cần, giải phẫu một cơ quan, có giá trị rất lớn với việc nghiên cứu, tác hại đối với người nghiên cứu sẽ ít đi rất nhiều”

Nghe thấy Diệp Tri Thu nói như vậy, cả người Thẩm Hạ Lan run rẩy. Làm thế nào cô cũng không thể nghĩ đến, đây mới là nguyên nhân Diệp Tri Thu giữ lại thi thể của Hoắc Chấn Phong.

Nhiều năm như vậy, cho dù ba cô đã chết, nhưng vẫn bị Diệp Tri Thu coi là chuột bạch để làm thí nghiệm, sự đau đớn này khiến Thẩm Hạ Lan khó mà chịu được.

“Tôi thật sự muốn giết chết ông, Diệp Tri Thu, ông đúng là mất trí, điên rồ!” Tay của Thẩm Hạ Lan run rẩy, cả người đều run rẩy, nếu như không vì có Mạnh Vũ Kha ở đây, cô có thể thật sự ra tay với Diệp Tri Thu. Đúng lúc này, máy bay trực thăng hạ cánh xuống hòn đảo nhỏ.

Lúc Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang bước rất nhanh về phía mình, mắt của cô đột nhiên ươn ướt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK