CHƯƠNG 191: LẠI LÀ ĐƯỜNG TRÌNH SIÊU
Diệp Tranh được Thẩm Hạ Lan ôm vào lòng, lại càng khóc kịch liệt hơn.
Cậu bé nhớ mẹ của mình.
Nhưng mà mẹ của mình là một người xấu xa!
Làm cho lão đại mất tích, bây giờ sống chết vẫn còn chưa rõ, tung tích cũng không biết, cậu bé không dám nhắc đến tên của mẹ, không dám nhớ về cô ta, sợ là mình có lỗi với lão đại. Nhưng mà bây giờ đối mặt với sự tha thứ của Thẩm Hạ Lan, Diệp Tranh không biết phải làm như thế nào để biểu đạt suy nghĩ ở trong lòng của mình, chỉ là đột nhiên cảm thấy rất tủi thân, rất muốn khóc.
“Dì ơi, có phải là ba của cháu sẽ hận mẹ của cháu đến chết hay không? Cháu cũng không dám nhắc tới nữa, cháu biết là mẹ xấu xa, nhưng mà cháu thật sự rất nhớ mẹ!”
Diệp Tranh khóc như mưa.
Sự kiên cường giả vờ vào mấy ngày nay vào giờ phút này hoàn toàn tan rã.
Thẩm Hạ Lan rất hận Sở Anh Lạc.
Nếu như không có Sở Anh Lạc thì Thẩm Minh Triết cũng không thể nào mất tích, cô cũng không thể lâu như vậy mới trở về. Nhưng mà Sở Anh Lạc là Sở Anh Lạc, Diệp Tranh là Diệp Tranh.
Trong suy nghĩ của Thẩm Hạ Lan, Diệp Tranh và Thẩm Minh Triết giống nhau, đều là trẻ con vừa mới bốn tuổi.
Trẻ con vô tội, huống hồ gì cậu bé đối xử với Thẩm Minh Triết thật lòng như vậy, vì Thẩm Minh Triết mà thậm chí còn không tiếc trở thành kẻ thù của mẹ mình.
Tính tình như thế này làm cho Thẩm Hạ Lan sao có thể trách móc nặng nề được đây.
Ai cũng không có cách nào để lựa chọn ba mẹ của mình, không phải sao?
Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng của Diệp Tranh, nhẹ giọng nói: “Cô ta đã mang đến cho cháu sinh mạng, mang cháu đến thế giới này, đối với cháu mà nói cô ta vẫn là mẹ, là người dẫn đường, cháu không cần thiết phải quên cô ta, mặc dù cô ta làm cái gì thì đối với cháu cô ta đều không mất đi trách nhiệm làm mẹ, chỉ dựa vào điểm này cũng đã đủ để cháu nhớ cô ta cả đời. Diệp Tranh, cho dù là cô ta tốt hay xấu, đối với Minh Triết hay là đối với dì, thậm chí là đối với người khác đã làm cái gì đó nhưng mà chỉ cần nhớ kỹ cô ta là mẹ của cháu là được rồi. Bây giờ cô ta không có ở đây, người chết đèn tắt, có rất nhiều ân oán cũng tiêu tán theo, cháu có thể tưởng niệm cô ta, có thể nhớ nhung cô ta, chuyện này đối với việc cháu đối xử với dì, đối xử với Minh Triết và Nghê Nghê cũng không mâu thuẫn gì với nhau, không cần phải tự trách mình, không cần phải cảm thấy có lỗi, dù sao thì người làm bậy cũng không phải là cháu, cho dù cô ta là mẹ của cháu thì cháu cũng không cần phải vì sai lầm của cô ta mà chuộc tội. Cháu vẫn còn là trẻ con, cháu nên có tuổi thơ của mình, vui vẻ lớn lên, cháu chỉ cần nhớ cô ta là được rồi.”
Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói những lời này, Diệp Tranh nghẹn ngào ngẩng đầu lên.
“Dì ơi, dì không hận mẹ ạ?”
“Hận chứ. Bởi vì cô ta mà hiện tại dì đã mất đi con trai của mình, bởi vì cô ta mà gia đình của dì trở thành một mớ hỗn độn. Nhưng mà Diệp Tranh à, dì đã nói rồi, cháu không phải là cô ta, dì sẽ không giận chó đánh mèo, thậm chí dì vừa nhìn thấy cháu thì sẽ nghĩ đến Minh Triết. Nếu như cháu đồng ý thì sau này dì chính là mẹ của cháu, dì sẽ đối xử với cháu giống như là đã đối xử với Minh Triết.”
“Thật sự có thể ạ?”
Hai mắt của Diệp Tranh nhìn chằm chằm vào Thẩm Hạ Lan, ở bên trong mang theo sự khó chịu và khát vọng không nói thành lời.
“Đương nhiên là có thể rồi.”
Thẩm Hạ Lan vươn tay ra nhẹ nhàng lau khô nước mắt cho Diệp Tranh.
Đứa bé này làm cho cô rất cảm động, hơn nữa lòng của cậu bé thiện lương, chỉ là tấm lòng của cậu bé đối với Thẩm Minh Triết cũng đã đủ để Thẩm Hạ Lan đối xử thật lòng với cậu bé.
“Mẹ ơi!”
Diệp Tranh bỗng nhiên nhào vào trong ngực của Thẩm Hạ Lan, khóc lớn.
“Lão đại đã kêu con chăm sóc cho mẹ thật tốt, hiếu thảo với mẹ thay cho lão đại, lão đại đã kêu con phải bảo vệ cho em tốt, con đều có thể làm được. Thật đó, con nhất định có thể làm được mà! Những ngày này con đã cố gắng đi theo huấn luyện viên Diêm để học tập, con sẽ không để cho mẹ và em gái gặp nguy hiểm, nhưng mà con thật sự rất nhớ lão đại, lão đại sẽ trở lại mà có đúng không ạ? Cậu ấy nhất định sẽ trở về, cậu ấy là lão đại của con, cậu ấy sẽ không bỏ mặc con không quan tâm! Con sẽ bảo vệ mẹ thay cho lão đại, chỉ cần một ngày lão đại còn chưa trở về thì con chính là con của mẹ một ngày đó, sau này mẹ cứ việc đánh con mắng con, con làm không tốt thì mẹ cũng có thể trừng phạt con.”
“Đứa nhỏ ngốc này!”
ctp_1988765_1_3
ctp_1988765_2_3