Là Diệp Ân Tuấn!
Thẩm Hạ Lan dù đoán được gì đó, cũng không nghĩ tới sẽ tận mắt nhìn thấy tình cảnh Diệp Ân Tuấn dắt người phụ nữ khác vào quán bar nhanh như vậy.
Trái tim cô đau như bị xé rách.
Thẩm Hạ Lan lặng lẽ lùi ra khỏi sân khấu, vội vàng đi đến phòng vệ sinh.
Cô khom người vỗ nước lạnh lên mặt mình, lạnh lẽo, như tâm trạng cô lúc này.
Nhìn bóng dáng mình phản chiều trong gương, Thẩm Hạ Lan cười ha hả, nhưng khóe mắt lại thấm ra nước mắt.
Tình yêu và hôn nhân cô cho rằng vững chắc như vàng, lại vào lúc mang thai mà yếu ớt đến vậy.
Thẩm Hạ Lan như có thể ngã xuống ngay lập tức, lại như thoáng chốc trưởng thành.
Cô không biết mình ở phòng vệ sinh bao lâu, cho tới khi điện thoại của Lam Tử Thất đánh tới, cô mới như bừng tỉnh từ trong mộng.
Thật sự như đã nằm một giấc chiêm bao, bây giờ tỉnh mộng, bản thân cũng nên đối mặt với hiện thực rồi.
Thẩm Hạ Lan hít sâu một hơi, vỗ vỗ mặt mình, sau đó nhận điện thoại của Lam Tử Thất.
“Sao vậy?”
“Cậu đi đâu thế? Sao trên sân khấu chỉ còn mình tớ? Cậu không biết vừa rồi lúc xuống tớ căng thẳng thế nào. Thẩm Hạ Lan, không cho cậu như vậy.”
Lam Tử Thất yêu kiều oán hận, nhưng có thể nghe ra tâm trạng cô ấy rất tốt.
Hẳn là đã được toàn trường tán thưởng.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan nặng nề, nhưng cũng không hi vọng cảm xúc của mình ảnh hưởng tới Lam Tử Thất, bèn miễn cưỡng cười nói: “Tớ vừa có chút không thoải mái, đến phòng vệ sinh. Cậu tới đỡ tớ cùng đến bệnh viện đi.”
Cô biết Lam Tử Thất vừa rồi hát quá nhập tâm, không chú ý tới Diệp Ân Tuấn, nhưng nếu tiếp tục để cô ấy ở đó, không đảm bảo sẽ gặp phải.
Với tính tình nóng nảy của Lam Tử Thất, Thẩm Hạ Lan không biết cô ấy có thể làm ra chuyện gì, cho nên cô vẫn là quyết định dẫn cô ấy rời đi.
Cô không còn nhỏ nữa.
Có những chuyện tự mình có thể giải quyết.
Lam Tử Thất nghe thây Thẩm Hạ Lan không thoải mái, không màng tới vui vẻ vừa rồi, vội vàng chạy tới phòng vệ sinh.
“Hạ Lan, cậu không sao chứ? Có phải vì tớ mà động thai không? Cậu nhìn tớ xem, thật sự quá vô tâm rồi. Cứ khiến cậu lo lắng cho tớ.”
Lam Tử Thất mặt đầy áy náy.
Trái tim lạnh lẽo của Thẩm Hạ Lan ít nhiều có chút ấm áp.
“Chuyện không liên quan tới cậu, đừng căng thẳng quá như vậy.”
Thẩm Hạ Lan vỗ vai cô ấy, có chút mệt mỏi nói: “Tớ muốn về khách sạn rồi, Tử Thất, hôm nay tới đây trước, được không?”
“Được được được, cậu cũng như vậy rồi, tớ nào còn dám ép buộc cậu chứ? Chuyện này nếu để Diệp Ân Tuấn biết, còn không xé xác tớ?”
Lam Tử Thất làu bàu, chuyện này cũng khiến Thẩm Hạ Lan hiểu rõ, cô ấy không nhìn thấy Diệp Ân Tuấn và người phụ nữ đó vào.
Tốt nhất như vậy.
Thẩm Hạ Lan muốn Lam Tử Thất dẫn mình rời khỏi quán bar.
Lúc Diệp Ân Tuấn vừa vào thì không chú ý tới Lam Tử Thất ở trên đài, cho tới khi một khúc hát xong, tất cả mọi người hoan hô, anh mới bắt giác liếc nhìn một cái, lúc nhìn thấy Lam Tử Thất thì khẽ sững sờ.
Cô ấy sao lại ở đây?
Dường như ngay lập tức, Diệp Ân Tuấn nhìn trái ngó phải tìm kiếm, lại không nhìn thầy bóng dáng Thẩm Hạ Lan đâu, anh khẽ thở phào một hơi.
Người phụ nữ bên cạnh quan sát hành động của anh, cười quyền rũ nói: “Sao vậy? Nhìn thấy bà xã anh rồi?”
Lúc nói chuyện, ngón tay cô ta khẽ chạm lên vai Diệp Ân Tuấn, hơi thở ám áp lướt qua thủy tai anh.
Đàn ông bình thường tuyệt đối không thể kháng cự trêu chọc như vậy của cô ta!
Người phụ nữ rất tự tin, nhưng một giây sau ngón tay cô ta đã bị Diệp Ân Tuấn xém chút bẻ gãy.
“Ai ya, Diệp tổng, đau!”
Mặc dù người phụ nữ không đến mức thét chói tai, nhưng rốt cuộc tái nhợt mặt.