Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 972

Thân thể Thẩm Hạ Lan khẽ cứng ngắc, mặc dù chỉ một giây phút ngắn ngủi, nhưng vẫn bị Diệp Ân Tuấn mẫn cảm phát hiện.

“Sao vậy?”

“Không sao.”

Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng cười, sau đó buông Diệp Ân Tuấn ra, trên mặt không có biểu cảm khác lạ nào.

Mặc dù Diệp Ân Tuấn có chút nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi kỹ.

“Có đói không? Chúng ta ra ngoài ăn một chút đi.”

Diệp Ân Tuấn muốn bước tới ôm Thảm Hạ Lan, cô lại tránh đi.

“Không đói lắm, em hơi buồn ngủ, muốn ngủ rồi.”

Nói xong, cô liền đi về phía phòng.

Diệp Ân Tuấn có chút buồn bực.

“Sao vậy?”

“Chỉ là buồn ngủ thôi.”

Thẩm Hạ Lan không nói gì khác, không phải cô không tin Diệp Ân Tuấn, chỉ là mùi nước hoa đó khiến cô có chút kích ứng, cũng có chút không vui.

Diệp Ân Tuấn thấy cảm xúc của cô không đúng lắm, lại hỏi không được gì, theo sau cô vào phòng, liền nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đã cởi quần áo nằm xuống, còn đưa lưng về phía anh.

Anh khẽ cau mày, cũng không nói gì nữa, tự đi đến phòng vệ sinh.

Lúc tắm rửa, Diệp Ân Tuấn nhìn thấy dấu son đỏ chót trên cổ áo sơ mi, lập tức cau chặt mày.

Anh không nhịn được nhớ tới thái độ của Thẩm Hạ Lan.

Chẳng lẽ là vì chuyện này?

Diệp Ân Tuấn cần thận suy nghĩ, cái này hẳn là người phụ nữ kia để lại lúc ở câu lạc bộ ban nãy.

Đáy mắt anh lướt qua lạnh lẽo.

Sau khi ra ngoài, Thẩm Hạ Lan vẫn nằm tư thé vừa rồi, Diệp Ân Tuấn lấy điện thoại ra trực tiếp gọi cho giám đốc câu lạc bộ.

“Tìm phương thức liên lạc và địa chỉ của người phụ nữ mời rượu đến phòng bao 3087 trước đó không lâu cho tôi, cô ta làm bẩn áo sơ mi của tôi, phải bồi thường, vì chuyện này mà bà xã tôi không vui, tất cả hậu quả tôi phải xử lý theo pháp luật.”

Nói xong, Diệp Ân Tuấn cúp điện thoại, liền nhìn thấy chăn của Thẩm Hạ Lan khẽ nhúc nhích.

Anh đi tới, mùi sữa tắm làm phai nhạt mùi nước hoa, cũng khiến hơi thở anh thanh mát.

Thẩm Hạ Lan bắt giác co rụt cơ thể, nhưng môi lưỡi của Diệp Ân Tuấn lập tức rượt theo.

“Không thoải mái tại sao không nói cho anh biết? Chỉ là một cô ả bán rượu muốn hôn anh, bị anh tránh đi thôi, nhưng không nghĩ tới dính lên áo sơ mi, em đừng nghĩ nhiều.”

Giọng anh vô cùng dịu dàng.

“Ừa, em biết rồi.”

Thẩm Hạ Lan ậm ừ nói một câu, không định để ý tới Diệp Ân Tuấn.

Cô không nhịn được nhớ tới đoạn phim xem trước đó không lâu, đều nói lúc phụ nữ mang thai đàn ông dễ ngoại tình nhát, chẳng lẽ Diệp Ân Tuấn cũng sẽ ngoại tình sao?

Nhớ tới dáng vẻ anh cầu hoan bị cô nhiều lần cự tuyệt gần đây, trong lòng Thẩm Hạ Lan không chắc lắm.

Diệp Ân Tuấn thấy tâm trạng cô vẫn không vui, thở dài nói: “Tin anh, anh sẽ không phản bội em, nhé?”

“Em biết rồi, mau ngủ đi. Thật buồn ngủ.”

Nói xong, Thẩm Hạ Lan như ngủ thật, tiếng hít thở đều đều truyền tới, khiến Diệp Ân Tuấn có chút cạn lời.

Cô ngủ rồi, nhưng anh lại không ngủ được.

Anh nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, theo thói quen kéo chăn sang đắp lên người cô, sau đó chỉnh nhiệt độ cao lên vài độ, lại cầm thuốc lá đi ra ngoài.

Thực ra Thẩm Hạ Lan giả bộ ngủ, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ như có tâm sự của Diệp Ân Tuấn, lại nhớ tới mùi nước hoa trên người anh, giải thích của Diệp Ân Tuấn, sao cô cứ cảm thấy quá trùng hợp.

Diệp Ân Tuấn là người thế nào cô rõ ràng nhất, một khi tản ra khí lạnh, đừng nói phụ nữ, ngay cả ruồi nhặng có lẽ cũng sẽ tránh xa, người đàn ông như vậy sẽ để một người phụ nữ chào mời bán rượu, còn muốn hôn anh sao, có thể sao?

Thẩm Hạ Lan không nhịn được có chút buồn cười.

Một khi đàn ông bắt đầu nói dối bạn, vậy có phải ý nghĩa rằng việc anh ngoại tình đã không còn xa nữa?

Thẩm Hạ Lan trước giờ chưa từng nghĩ tới vấn đề như vậy sẽ xuất hiện trên người cô và Diệp Ân Tuấn.
Chương 973

Hai người đã trải qua quá nhiều việc, cùng chèo lái vượt qua mưa bão, chẳng lẽ cuối cùng vẫn không trốn thoát khỏi vòng vây của hôn nhân, vẫn có thể khiến người đàn ông không nhịn được ra ngoài mèo mỡ sao?

Vừa nghĩ tới khả năng này, Thẩm Hạ Lan liền cảm thấy khó thở, làm sao cũng không thể hít thở được.

Diệp Ân Tuấn ở ngoài hút thuốc, hết điều này tới điều khác, Thẩm Hạ Lan nhìn cũng cảm thấy khó chịu.

Cô dứt khoát ép bản thân không nghĩ nữa, trực tiếp ngủ, nhưng càng như vậy càng không thể ngủ.

Diệp Ân Tuấn ở ngoài hơn một tiếng, lúc quay lại trên người dính mùi thuốc lá.

Anh không dựa tới gần Thẩm Hạ Lan, chỉ từ xa nhìn cô một cái, phát hiện dường như cô đã ngủ say, mới rón rén vào phòng vệ sinh dội nước.

Thẩm Hạ Lan hí mắt, nhìn bóng lưng anh trong nhà vệ sinh, trong lòng khó chịu như nuốt phải ruồi bọ.

Bỗng nhiên, điện thoại Diệp Ân Tuấn sáng lên.

Thẩm Hạ Lan ngước mắt liếc nhìn, hình như là địa chỉ khách sạn.

Trái tim cô lộp bộp.

Chẳng lẽ là người phụ nữ đó gửi tới.

Thẩm Hạ Lan không dám nhúc nhích, sợ Diệp Ân Tuấn phát hiện cô còn chưa ngủ.

Không bao lâu sau, Diệp Ân Tuấn ra khỏi nhà vệ sinh.

Anh nhìn điện thoại, khẽ cau mày, lại nhìn Thẩm Hạ Lan, cô dường như ngủ rất ngon, nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn thử thăm dò gọi một tiếng.

“Hạ Lan?”

Thẩm Hạ Lan vẫn duy trì dáng vẻ ngủ say.

Diệp Ân Tuấn đợi một lúc, mới xoay người thay quần áo, sau đó đứng dậy ra ngoài.

Giây phút cửa đóng lại, con ngươi Thẩm Hạ Lan cũng mở ra, nhưng đáy mắt lại lóe lên tia nước.

Quả nhiên như cô đoán sao?

Cô muốn đi theo xem sao, nhưng tự tôn còn sót lại khiến cô cảm thấy mình không cần như vậy. Huống hồ Diệp Ân Tuấn là ai? Một khi cô theo dõi, tất sẽ bị anh phát hiện.

Thẩm Hạ Lan không biết mình nên làm gi.

Ly hôn sao?

Cô không nỡ.

Nhưng nếu Diệp Ân Tuấn thật sự ngoại tình, cô có thể chịu đựng tất cả sao? Thật sự có thể xem như không có gì xảy ra tiếp tục làm vợ chồng với anh sao?

Như vậy giống như người khác dùng băng vệ sinh của mình, còn kêu cô lấy về dùng, có ghê tởm không?

Đáp án là khẳng định.

Thẩm Hạ Lan trằn trọc khó ngủ, trái tim khó chịu như bị treo trên ngọn lửa.

Cho tới lúc trời sắp sáng, Diệp Ân Tuấn mới quay lại.

Lúc nghe thấy tiếng phòng bị mở ra, Thẩm Hạ Lan lập tức nhắm mắt lại.

Diệp Ân Tuấn đi tới nhìn cô, phát hiện hô hấp cô đều đều, không có gì bất thường, anh mới đến nhà vệ sinh gội rửa khí lạnh trên người.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy vị trí cạnh mình lõm xuống, mùi nước hoa quen thuộc mặc dù đạm hơn nhiều, nhưng vẫn bị cô mẫn cảm bắt được.

Anh thật sự ra ngoài hẹn hò với người phụ nữ đó sao?

Trái tim Thẩm Hạ Lan khẽ đau đớn.

Nhưng vì Diệp Ân Tuấn quay về rồi, tinh thần cô buông lỏng, bất giác chìm vào giấc ngủ.

Lúc Diệp Ân Tuấn tỉnh lại, Thẩm Hạ Lan còn đang ngủ.

Anh cho rằng vì cô lo lắng cho phẫu thuật của Lam Dũng, sau đó tâm trạng thả lỏng, lại thêm do mang thai, cho nên mới ngủ nhiều.

Diệp Ân Tuấn cũng không gọi Thẩm Hạ Lan dậy, đặt khách sạn một phần cơm sáng, kêu họ sau khi cô tỉnh thì mang đến cho cô ăn, sau đó liền ra ngoài.

Lúc Thẩm Hạ Lan tỉnh dậy thì đã sắp trưa rồi.

Cô nhìn vị trí giường đã trống bên cạnh, đáy lòng cũng trống rỗng.

Anh lại ra ngoài rồi?

Thẩm Hạ Lan cười khổ một tiếng, sau đó đứng dậy đánh răng rửa mặt.

Nhân viên phục vụ khách sạn đưa bữa sáng tới cho cô, ân cần nói với cô là Diệp Ân Tuấn đặt cho cô.

Trước đây Thẩm Hạ Lan sẽ cảm thầy hạnh phúc, nhưng bây giờ lại cảm thấy có chút chua xót.
Chương 974

“Cảm ơn.”

Nhận bữa sáng xong, cô xoay người liền đổ vào bồn cầu.

Lam Tử Thất đến tìm Thảm Hạ Lan, vừa khéo nhìn thấy một màn này.

“Sao vậy? Cậu nghén à?”

“Không có.”

Thẩm Hạ Lan không máy phần chắn, ý muốn nói chuyện cũng không cao.

Lam Tử Thất thầy cô như vậy, bèn hỏi: “Có phải cậu bệnh không? Diệp Ân Tuấn đâu? Không ở khách sạn với cậu?”

“Bây giờ cũng không biết đi với ai rồi.”

Giọng điệu u oán của Thẩm Hạ Lan khiến Lam Tử Thất khẽ sững sốt.

“Hạ Lan, sao nhìn cậu bây giờ như oán phụ vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Không có gì, Lam Dũng vẫn ổn chứ?”

Thẩm Hạ Lan cố gắng khiến bản thân vực dậy tinh thần, sau đó cười nhạt, nhưng nụ cười đó thật sự khó coi muốn chết.

“Lam Dũng không sao, nhưng tớ cảm thấy cậu có chuyện, rốt cuộc là sao?”

Dưới sự truy hỏi của Lam Tử Thất, Thẩm Hạ Lan lí nhí nói: “Tớ mang thai, Diệp Ân Tuấn có tình nhân.”

“Cậu đùa đi?”

Lam Tử Thất cảm thầy Thẩm Hạ Lan thực sự là đang nói linh tinh.

Tình cảm của Diệp Ân Tuấn đối với Thẩm Hạ Lan cô ấy nhìn trong mắt, dù nói trên đời này ai cũng có thể ngoại tĩnh, chỉ có Diệp Ân Tuấn là cô ấy không tin, nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của Thẩm Hạ Lan, Lam Tử Thất nói hộ anh: “Có nhầm không? Sao cậu lại chắc chắn Diệp Ân Tuấn ngoại tình?”

“Đoán.”

Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Cậu không cần quản tớ, tớ chỉ là có chút khó chịu, nhưng tớ cũng không hồi hận. Quay đầu tớ sẽ điều tra, nếu anh ấy thật sự ngoại tình, tớ sẽ đề nghị ly hôn, tớ sẽ không chung chồng với người phụ nữ khác.”

“Ly hôn rồi đứa bé trong bụng cậu làm sao đây? Vẫn sẽ giống Minh Triết, Nghê Nghê sao, một mình cậu nuôi?”

Lam Tử Thất đưa ra vấn đề hiện thực nhát.

Thẩm Hạ Lan sờ bụng, có chút chua xót, nhưng lại kiên định nói: “Không, tớ sẽ bỏ đứa bé này.”

“Hạ Lan, nếu không tớ giúp cậu đi tra một lần nhé?”

974-cuc-cung.jpg


kêu anh ta tra xem mình có bao nhiêu tài sản tư nhân.

Mặc dù Lam Thần không biết tại sao Thẩm Hạ Lan hỏi vậy, nhưng vẫn là đi điều tra một phen, sau đó cho cô một con số.

“Bà chủ, tài sản tư nhân của cô là chỉ tài sản dưới tên cô hay là…”

“Loại ra số tài sản khác dưới tên tôi kế thừa từ nhà họ Diệp.”

Lam Thần nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói vậy, thấp giọng nói: “Không tới sáu tỷ.”

*Tôi biết rồi.”

Thẩm Hạ Lan cúp điện thoại, nhưng lại bắt đầu phát sầu.

Không tới sáu tỷ, tiền vốn lưu động đăng ký công ty điện ảnh cũng không đủ.

Làm sao đây?

Cô bây giờ không muốn dùng tiền Diệp Ân Tuấn chút nào.

“Sao vậy?”

Lam Tử Thất thầy Thẩm Hạ Lan mặt ủ mày chau, bắt giác hỏi một câu.

“Không sao, chúng ta đi ăn trước đi.”

Thẩm Hạ Lan gác chuyện này sang một bên.
Chương 975

Chuyện tiền bạc quay đầu lại nghĩ cách, trong thẻ của Tiêu Niệm Vi không biết có bao nhiêu tiền, nhưng phải đi xem trước Lam Tử Thất và nhà soạn nhạc thần thánh kia có duyên phận hay không đã.

Thầy Thẩm Hạ Lan không chịu nói, Lam Tử Thất cũng không hỏi nhiều.

Hai người đến sảnh ăn dưới lầu ăn một chút, sau đó dựa theo địa chỉ Tiêu Niệm Vi cho đến nhà nhà soạn nhạc thần thánh.

Đáng tiếc hai người gõ cửa nửa ngày, bên trong không ai trả lời, Thẩm Hạ Lan cho rằng đối phương không ở nhà, gọi điện thoại cho đối phương, trong nhà truyền tới tiếng điện thoại, sau đó lại bị người ta thô lỗ tắt đi.

Lam Tử Thất và Thẩm Hạ Lan nhìn nhau, rõ ràng cảm giác được đối phương không muốn dây dưa với họ.

Thẩm Hạ Lan vẫn không muốn từ bỏ, nhưng không nghĩ tới Lam Tử Thất nắm tay cô lại, lắc đầu nói: “Bỏ đi, chuyện này cũng phải xem duyên phận.”

“Nhưng chúng ta cũng đã đến rồi, làm sao cũng phải thử xem.”

Thẩm Hạ Lan không muốn bỏ cuộc.

Đây là cơ hội của Lam Tử Thất, hơn nữa cô ấy bây giờ có nhiều việc như vậy, cần tiền gấp.

Lam Tử Thất lại lắc đầu nói: “Nếu đối phương thật sự không muốn gặp chúng ta, chúng ta cứ quấn lấy như vậy càng khiến người ta phản cảm, không bằng sau này tìm cơ hội lại nói đi.”

“Vậy cậu bây giờ làm sao đây?”

Thẩm Hạ Lan cảm thầy cơ hội này rất đáng tiếc.

Lam Tử Thất nhún vai, cười nói: “Không sao cả, không bằng tớ đi hát ở quán bar? Hoặc là đến đầu cầu hát rong, cũng không đến mức thật sự không có cơ hội đi.”

Thầy Lam Tử Thất lạc quan như vậy, Thẩm Hạ Lan thật sự rất khâm phục cô ấy.

“Được, nếu cậu muốn đi hát rong, tớ biểu diễn cho cậu.”

“Đúng, tớ quên mắt, cậu kéo vĩ cầm không tệ, hình như còn là học trò của thầy Tào Tư?”

Câu này của Lam Tử Thất lại khiến Thẩm Hạ Lan nhớ tới Thẩm Niệm Niệm.

Nếu Thẩm Niệm Niệm biết mình là học trò của thầy Tào Tư, e rằng sẽ càng cho rằng mình dùng thủ đoạn khiến cô ta không thể trở thành học trò của thầy.

Nhưng chuyện này thật sự có chút kỳ quái.

Tào Tư đã kêu ba Thẩm dẫn Thẩm Niệm Niệm tới, thì chứng minh đã suy nghĩ nhận cô ta làm học trò, nhưng tại sao sau đó lại hối hận chứ?

Thầy Tào Tư không phải người không có nguyên tắc như vậy.

Thẩm Hạ Lan nghĩ không hiểu, lại biết bây giờ cũng không thể đi hỏi, vì cô biết gần đây Tào Tư có một buổi biểu diễn sắp tổ chức.

Tạm thời gác chuyện này lại, Thẩm Hạ Lan cười nói: “Có tay vĩ cầm cấp thiên vương là tớ đây, tớ không tin không ai quan tâm cậu.”

*Đó là đương nhiên, đi thôi, nhà vĩ cầm tương lai.”

Lam Tử Thất vui vẻ khoác tay Thẩm Hạ Lan đi ra ngoài.

Lúc Thẩm Hạ Lan rời đi còn có chút không cam lòng nhìn cửa nhà nhà soạn nhạc thần thánh một cái, đáy mắt lướt qua tia kiên trì.

Cô nhất định sẽ tìm cơ hội đến nữa.

Cùng Lam Tử Thất rời khỏi nhà nhà soạn nhạc thần thánh, Thẩm Hạ Lan định đi mua một cây vĩ cầm.

Cô biết vĩ cầm không rẻ, nhưng vì Lam Tử Thắt, cô cảm thấy tiêu rất đáng.

Hai người đi cửa hàng lựa đàn, lại không nghĩ tới gặp Thẩm Niệm Niệm ở đây.

“Ò, thật sự là ai cũng đến xem đàn, sao nào? Mua vĩ cầm à? Cô biết kéo sao?”

Lời nói trào phúng của Thẩm Niệm Niệm bật ra.

Tính tình nóng nảy của Lam Tử Thất lập tức xông tới.

“Cô có ý gì? Cả thế giới chỉ cô biết kéo vĩ cầm sao? Tiếc quá, có kéo có hay thì thầy Tào Tư không phải cũng không nhận cô làm học trò sao?”

Sắc mặt Thẩm Niệm Niệm lập tức trầm xuống.

“Các người đừng quá đắc ý, nếu có bản lĩnh, thì các người đến tham gia cuộc thi vĩ cầm tháng sau, đến lúc đó nếu các người có thể thắng tôi…”

“Thế nào?”

Câu này là Thẩm Hạ Lan hỏi.

Từ sau khi biết thân phận và bối cảnh Thẩm Niệm Niệm không đơn giản, Thẩm Hạ Lan đã sinh ra hứng thú với người phụ nữ này.
Chương 976

Trước đây nể mặt ba mẹ Thẩm, cô không muốn tính toán với cô ta, nhưng bây giờ rõ ràng là không thể nào, nếu cô ta thật sự tham dự vào tai nạn xe của Tống Đình, Thẩm Hạ Lan tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Thẩm Niệm Niệm nhìn Thẩm Hạ Lan, cười lạnh nói: “Cô thật sự dám đến tham gia à? Thẩm Hạ Lan, cuộc thi vĩ cầm cũng không thua kém thi thiết kế xe hơi, tôi đoán ngay cả vĩ cầm kéo thế nào cô cũng không biết đi?”

“Chuyện đó không tới lượt cô lo. Chỉ cần cô nói cược thắng thì có gì là được, nếu tôi vượt qua cô trong cuộc thi, cô sẽ thế nào?”

*Cô muốn tôi thế nào?”

Thẩm Niệm Niệm rõ ràng vô cùng tự tin với kỹ thuật vĩ cầm của mình.

Thẩm Hạ Lan cười nhạt nói: “Không thì thế này, chỉ cần cô trả lời ba câu hỏi của tôi là được.”

“Đây là cược gì vậy?”

Thẩm Niệm Niệm khẽ cau mày, có ý phòng bị Thẩm Hạ Lan.

“Sao nào? Không dám? Hay là kỹ thuật vĩ cầm của cô cũng chỉ là bản lĩnh chém gió mồm thôi?”

Kế khích tướng của Thẩm Hạ Lan quả nhiên có tác dụng.

Thẩm Niệm Niệm ngưỡng cổ, tức giận đùng đùng nói: “Cược thì cược, tôi sợ cô sao? Thẩm Hạ Lan, tôi nói cho cô biết, vĩ cầm của tôi hiện tại đã cấp bốn rồi, cô muốn vượt qua tôi? Kiếp sau đi. Cô biết muốn thăng cấp vĩ cầm khó khăn cỡ nào sao? Dù cô biết vĩ cầm, có lẽ cũng chỉ sơ cấp, muốn vượt qua tôi căn bản không thể nào, tôi khuyên cô vẫn là đừng tự chuốc lấy nhục.”

Nghe tháy vĩ cầm của Thẩm Niệm Niệm đã cấp bốn, đáy lòng Thẩm Hạ Lan lộp bộp một chút.

Vĩ cầm của cô mới cấp ba.

Muốn thăng một cấp trong một tháng, thật sự không phải chuyện dễ dàng.

Nhưng chuyện Thẩm Hạ Lan muốn biết thì nhất định phải biết.

Cô nhìn Thẩm Niệm Niệm, lạnh lùng nói: “Cô đừng quản tôi cấp máy, hôm thi đấu xem kết quả là được.”

“Được, nhất ngôn cửu đỉnh, tôi đợi cô vượt qua tôi ớ.”

Thẩm Niệm Niệm vô cùng đắc ý rời đi.

Lam Tử Thất nhìn bóng lưng cô ta, có chút lo lắng nói: “Hạ Lan, có phải tớ quá kích động rồi không?

Thẩm Niệm Niệm đã dám công khai khiêu chiến với cậu như vậy, hẳn là vô cùng nắm chắc, nếu cậu thua thì sao?”

“Vừa rồi cô ta cũng không nói tớ thua thì sao mà.”

Thẩm Hạ Lan mỉm cười.

Lam Tử Thất lúc này mới nhớ tới Thẩm Niệm Niệm hình như từ đầu tới cuối đều cảm thấy bản thân sẽ thắng, lại sơ sót mất đặt cược Thẩm Hạ Lan thua sẽ làm sao.

“Đồ ngốc này.”

Cô ấy không nhịn được lắc đầu.

“Tớ cũng hoài nghỉ tính tình Thẩm Niệm Niệm như vậy làm sao sống tới bây giờ? Cậu chắc chắn cô ta thật sự là người xấu sao?”

Con ngươi Thẩm Hạ Lan khẽ lóe, thấp giọng nói: “Sau lưng cô ta có người chống lưng, ra mưu lập kế cho cô ta, đương nhiên sẽ bình an sống tới bây giờ.”

“Vu Phong đó?”

“Có lẽ đúng, có lẽ còn có người khác, bây giờ rất nhiều chuyện đều như thưởng hoa trong sương, nhìn không rõ, chúng ta chỉ có thể đi bước nào tính bước nấy.”

Thẩm Hạ Lan kéo tay Lam Tử Thắt, nói xong liền xoay người đi chọn vĩ cầm.

Đã muốn tham gia thi đấu thì cô không muốn thua Thẩm Niệm Niệm, nhưng vĩ cầm chuyên thuộc về mình cô đã để ở Mỹ, lại còn trong tay Đường Trình Siêu.

Thẩm Hạ Lan không muốn có bắt gì dính dáng gì tới anh ta, cho nên dứt khoát mua một cây mới.

Nhưng dạo một vòng, Thẩm Hạ Lan cũng không tìm thấy cây nào thuận tay.
Chương 977

“Đều không hài lòng à? Nếu không chúng ta đi tiệm khác xem sao?”

Lam Tử Thất không hiểu vĩ cầm, thậm chí có thể nói cô ấy không hiểu mấy về âm nhạc, chỉ biết hát vài câu trong ca khúc thịnh hành mà thôi.

Cho nên lúc Thẩm Hạ Lan kêu cô ấy đến tìm nhà soạn nhạc, Lam Tử Thất mới có thái độ thử xem, dù đối phương không để ý tới mình, cô ấy cũng không tức giận, dù sao cô ấy thật sự không am tường nó.

Thẩm Hạ Lan không biết giải thích với Lam Tử Thất thế nào về chuyện vĩ cầm, nhưng lại cười nói: “Không sao, chúng ta từ từ chọn, không gấp.”

“Tớ không vội mà.”

Lam Tử Thất thật sự không vội, nhưng Thẩm Hạ Lan lại có chút nôn nóng rồi.

“Cậu đó, tớ thấy chúng ta vẫn là đến quán bar hay là nơi nào đó xem thử đi, nói không chừng có thể luyện giọng cho cậu.”

Thẩm Hạ Lan không chọn được vĩ cầm ưng ý, liền quyết định tạm thời gác qua một bên, quay đầu lại thử hỏi tiệm đàn khác.

Bây giờ quan trọng chính là chuyện của Lam Tử Thất.

Mặc dù Lam Tử Thất không rành về âm nhạc, nhưng cô từng nghe cô ấy hát, người phụ nữ này hát vẫn là rất ra dáng, tình cảm dạt dào, có sức tuyên truyền, hơn nữa âm sắc còn không tệ.

Trước đây lúc không định đi con đường này, Thẩm Hạ Lan đã nói Lam Tử Thất có tiềm chất làm ca sĩ, nhưng lúc đó không ai xem là thật.

Thầy Thẩm Hạ Lan thật sự nôn nóng dẫn mình ra ngoài, Lam Tử Thất cũng thu lại tâm trạng đùa cọt, thấp giọng nói: “Vậy chúng ta đi thử xem? Nhưng cậu đừng hi vọng quá lớn, người ta ai nấy đều xuất thân chuyên ngành, người như tớ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.”

“Đừng nói linh tinh, đi theo tớ.”

Thẩm Hạ Lan kéo Lam Tử Thất đến một quán bar khá nỗi tiếng, bên trong có sàn biểu diễn.

Sau khi vào, Thẩm Hạ Lan trực tiếp tìm tới ông chủ quán bar, hi vọng có thể để Lam Tử Thất thử hát một khúc.

Ông chủ ban đầu nói gì cũng không đồng ý, nói quán bar có ca sĩ có định, họ không thể phá quy tắc, nhưng Thẩm Hạ Lan nói họ không cần tiền, chỉ là ngứa họng, muốn đi lên hát một khúc mà thôi.

Ông chủ lúc này mới cho phép.

Buổi chiều quán bar không có nhiều người.

Lam Tử Thất có chút sợ hãi.

Vì cổ vũ cho cô ấy, Thẩm Hạ Lan trực tiếp lên đài hát cùng cô ấy.

Hai người chọn một ca khúc khá thịnh hành, bầu không khí cũng khá high.

Thẩm Hạ Lan dẫn đầu trước, Lam Tử Thất cất bước theo sau.

Lúc vừa bắt đầu, Lam Tử Thất còn e dè, âm sắc không được phát huy, đợi sau khi hát ba bốn câu, cô ấy liền hòa vào bên trong ca khúc, tiếng ca dạt dào tình cảm lập tức thu hút sự quan tâm của rất nhiều người.

Thẩm Hạ Lan mỉm cười, từ từ đè thấp giọng mình, cuối cùng trực tiếp dừng lại, toàn bộ quán bar đều là tiếng hát của Lam Tử Thắt.

Không biết là ai dùng điện thoại quay lại một màn này, hơn nữa nhanh chóng đăng lên mạng.

Bây giờ là thời đại thông tin, không bao lâu sau, màn song ca Lam Tử Thất và Thẩm Hạ Lan đã nhanh chóng ngập tràn trên mạng.

Đoàn đội và tài khoản tuyên truyền hiểu về âm nhạc lập tức đẩy clip của họ lên bảng xếp hạng.

Tắt cả những chuyện này đương nhiên Thẩm Hạ Lan và Lam Tử Thất không biết.

Lam Tử Thất chỉ là không muốn Thẩm Hạ Lan thất vọng, cho nên mới dốc toàn tâm toàn ý hát, Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy cô ấy cần một vũ đài đến chứng minh bản thân, bây giờ xem ra thành tích và hiệu quả cũng không tệ.

Cô hài lòng nhếch môi cười.

Xem ra Lam Tử Thất là người phụ nữ trời sinh thuộc về sân khấu, định sẵn sống dưới ánh hào quang.

Thẩm Hạ Lan nhìn dáng vẻ Lam Tử Thất phiêu theo âm nhạc, bắt giác lùi về sau một bước.

Lúc cô định từ từ lùi xuống, giao toàn bộ sân khấu cho Lam Tử Thất, cửa quán bar mở ra, một nam một nữ bước vào lập tức thu hút tất cả sự chú ý của Thẩm Hạ Lan.

Sắc mặt cô lập tức tái nhợt như tờ giấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK