Vốn Thẩm Hạ Lan định nhân nhượng cho xong, cũng không có ý định vừa quay lại đã đối chọi gay gắt với người lớn, huống hồ cô cũng không muốn gây thù hằn, nhưng rõ ràng má Trương lại không nghĩ như vậy.
Đổi một gương mặt khác trở về, giống như thay đổi một thân phận khác, má Trương đối với cô không có thể giống như đối với mợ chủ trước đó, ngược lại là vẻ mặt chán ghét như đối với mấy hồ ly tinh bên ngoài.
Tiểu Tử còn muốn nói gì nữa, lại bị Thẩm Hạ Lan ngăn cản.
"Má Trương, tôi quên nói cho má biết, vừa rồi tôi gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn, vẫn chưa cúp điện thoại đâu."
Nói xong, Thẩm Hạ Lan thả điện thoại vào trong túi áo, đẩy xe lăn trở về phòng mình.
Má Trương trợn tròn mắt.
Cái gì?
Cậu chủ nghe thấy được những gì bà nói?
Má Trương lập tức căng thảng.
Bà vội vàng gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn, nhưng điện thoại của Diệp Ân Tuấn vẫn luôn trong trạng thái bận.
Má Trương hoàn toàn sợ hãi.
Xong rồi xong rồi!
Diẹp Ân Tuấn nhất định sẽ trách bà.
Cái con Lisa đáng giận này, quả thật không phải là thứ gì cả!
Má Trương hận hận trừng mắt nhìn bóng lưng Thẩm Hạ Lạn, ánh mắt oán độc không chút che dấu.
Thẩm Hạ Lan lại không thèm để ý, chỉ cần có thể làm mình tạm thời yên tĩnh là được rồi.
Tiểu Tử dưới ý của Thẩm Hạ Lan đi nấu cơm.
Diệp Ân Tuấn từ hôm đó bắt đầu không quay lại nhà cũ họ Diệp nữa, hình như vẫn ngủ ở công ty.
Tập đoàn Hoàn Trí trải qua mười ngày cứu vãn, những tổn thất kia cũng hạ xuống thấp nhất. mà Diệp Ân Tuấn vừa mới đàm phán một cuộc làm ăn lớn, trực tiếp kéo lại những tài nguyên bị tổn thất chảy ra ngoài kia, làm cho những cổ đông của hội đồng quản trị không lời nào để nói.
Qua mười này điều dưỡng, chân của Thẩm Hạ Lan đã khỏe hơn, sau khi bác sĩ kiểm tra nói không vấn đề gì. .
Trong mười ngày này, nhà họ Diệp mặc dù thể hiện ra ngoài gió êm sóng lặng, Tiểu Tử và má Trương trong sáng ngoài tối so chiêu, đáng tiếc là thực lực hai người ngang nhau, không ai áp chế ai.
Đối Thẩm Hạ Lan mà nói, cái này cũng không ảnh hưởng gì đến cô.
Thẩm Minh Triết vẫn mỗi tối gọi video với cô.
Tên nhóc này rám đen, nhưng tính cách sáng sủa hơn nhiều, nhìn ra được cậu bé rất thích đặc huấn bên kia, mà mấy hôm nay Diệp Tranh cũng gọi video với Thẩm Minh Triết, lại là một đứa bé hoạt bát đáng yêu..
Hôm nay cuối cùng có thể rời khỏi xe lăn, Thẩm Hạ Lan vô cùng vui vẻ. Cô không thể chờ đợi được muốn ra ngoài hít thở không khí.
Còn tiếp tục ở nhà cũ họ Diệp, có thể cô sẽ bị ngộp chết mất.
Thẩm Hạ Lan thay xong một bộ quần áo thoải mái, vừa ra khỏi cửa phòng đã nhìn thấy Tiểu Tử từ bên ngoài đi vào.
"Cô Thẩm muốn đi ra ngoài?"
"Ừ, đi ra ngoài dạo, làm sao vậy?"
Mười ngày này Thẩm Hạ Lan thái độ ôn hòa với Tiểu Tử, Tiểu Tử cũng không để ý, cô ta cung kính nói: "Không có gì, Cô Thẩm muốn đi đâu? Tôi đi lái xe."
"Tôi muốn đi dạo một mình."
Thẩm Hạ Lan không quen có người đi theo.
Nhưng mà Tiểu Tử rất kiên trì.
"Cô Thẩm, cảm giác tồn tại của tôi rất thấp. Diệp tổng bảo tôi đến bên cạnh cô, là vì để bảo vệ cô. Xin cho phép tôi đi theo."
Tiểu Tử nói vô cùng thành khẩn.
Thẩm Hạ Lan cũng không muốn làm cô ấy khó xử, chỉ gật nhẹ đầu, tùy ý Tiểu Tử đi lấy xe.
Má Trưởng vẫn giông như là con chuột trong ngách, tùy thời nhảy ra từ một nơi bí mật nào đó..
Thẩm Hạ Lan xem như không thấy bà ta, gọi Tiểu Tử đi ra ngoài.
Không khí bên ngoài rất tốt, cảm giác có thể giẫm hai chân trên đất càng tốt hơn.
Thẩm Hạ Lan và Tiểu Tử lại xe đến bờ biển, không ngờ lại gặp Tống Dật Hiên ở đây. .
Từ sau lần chia tay trước, Tống Dật Hiên cũng không đến tìm Thẩm Hạ Lan, hôm nay có thể chạm mặt, Thẩm Hạ Lan đang do dự có nên chào hỏi hay không, Tống Dật Hiên đột nhiên phát hiện ra Thẩm Hạ Lan.
"A, người đẹp! Nhớ cô chết mất thôi!"
Tống Dật Hiên giơ hai tay chạy về phía Thẩm Hạ Lan.
Tiểu Tử khẽ nhíu mày, theo bản năng bước lên, ngăn Tống Dật Hiên lại.
Tống Dật Hiên vội vàng không kịp chuẩn bị, không phanh lại kịp, cả người nhào vào trong ngực Tiểu Tử, lập tức bị Tiểu Tử ném qua vai vứt ra ngoài.
"Mẹ nó! Người phụ nữ dã man này ở đâu đến vậy!"
Tống Dật Hiên ngã chỏng vó, lập tức nóng nảy.
Thẩm Hạ Lan vốn còn có chút áy náy, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ buồn cười bây giờ của Tống Dật Hiên, cô nở nụ cười.
Tống Dật Hiên uất ức sắp khóc rồi
"Lisa, tôi bị đối xử thế này em còn cười được, em không sợ làm tổn thương trái tim yếu đuối của tôi sao?"
Tống Dật Hiên khoa trương làm vẻ ôm ngực, lại lần nữa chọc cười Thẩm Hạ Lan.
"Được rồi, được rồi, anh đừng đùa nữa, nhiều người nhìn như vậy, anh là cậu lớn nhà họ Tống còn cần mặt mũi không chứ?"
Thẩm Hạ Lan bước lên kéo Tống Dật Hiên.
Tống Dật Hiên mượn lực dựa vào bả vai Thẩm Hạ Lan,
"Đâu còn mặt mũi gì? Vừa rồi bị người phụ nữ kia ném xuống đất đã mất hết mặt mũi rồi, bây giờ còn cần mặt mũi gì nữa chứ."
"Anh đây là trách tôi?"
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy dáng vẻ uất ức của anh ta, không hiểu sao nhớ đến Thẩm Minh Triết.
Ừ, tên nhóc thối kia có chút nhớ nó rồi.
Tống Dật Hiên thấy tâm trạng Thẩm Hạ Lan có chút hốt hoảng, không khỏi hỏi một câu, "Nhìn người đẹp trai như tôi đây em nghĩ gì thế? Ngạn vạn đừng nói với tôi em nhớ tên khốn Diệp Ân Tuấn kia, nếu không tôi sẽ tổn thương chết."
Thẩm Hạ Lan lần nữa cười cười nói: "Anh ở đây làm gì?"
"Còn có thể làm gì? Tên khốn Diệp Ân Tuấn kia, lòng dạ hẹp hòi, người đàn ông xấu xa tính toán chi li đó, bởi vì lần trước tôi hẹn cô ra ngoài ăn bữa sáng, anh ta gần đây giống như điên chống đối lại sản nghiệp nhà họ Tống chúng tôi. Tôi cũng sắp sứt đầu mẻ trán. Anh ta không ngủ sao? Một ngày 24 tiếng đều nhìn chằm chằm vào nhà họ Tống chúng tôi phải không? Cái tên điên này!"
Tống Dật Hiên nhắc đến Diệp Ân Tuấn đã hận dến nghiến răng kèn kẹt. .
Mấy hôm nay Diệp Ân Tuấn chỗ nào cũng nhắm vào anh ta không còn, còn liên hợp với một số công ty nước ngoài chèn ép hạng mục gần đây của anh ta, còn sắp xếp ban thanh tra đến kiểm tra chuyện anh ta trốn thuế.
Mẹ nó, anh ta trốn thuế lúc nào chứ?
Mấy hôm nay Tống Dật Hiên không có một giấc ngủ ngon.
Anh ta biết đây là trừng phạt Diệp Ân Tuấn cho anh ta vì mang Thẩm Hạ Lan từ nhà họ Diệp đi, nhưng mà muốn làm anh ta dừng tay, đừng có mơ.
Nhớ đến những giọt nước mắt chua xót mấy ngày qua, Tống Dật Hiên hận không thể nước mắt nước mũi nói rõ với Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy cứ dùng dằng với một người đàn ông như vậy bên bờ biển quả thật rất kỳ cục, vội vàng đẩy anh ra nói: "Tổng giám đốc Tống, anh vẫn là nghĩ xem nên đối phó với Diệp Ân Tuấn thế nào đi."
"Tôi mới không sợ anh ta, tôi gặp chiêu phá chiêu, anh ta có thể làm gì tôi? Tôi tuân thủ pháp luật, anh ta muốn đổ oan cho tôi cũng không được."
"Nhưng mà anh ta làm anh không thể làm việc nghỉ ngơi bình thường đây không phải là muốn mạng sao?"
Thẩm Hạ Lan nói trúng tim đen.
Tống Dật Hiên lập tức như bóng cao su xì hơi, cả người suy sụp
"Lisa, cô cũng đả kích tôi! Có phải là cô cũng không yêu tôi rồi không ?"
"Tình yêu giữa chúng ta rất sâu nặng! Ngoan! Đừng ồn ào. Chị muốn ngắm cảnh, ngoan một chút!"
Thẩm Hạ Lan vỗ đầu Tống Dật Hiên, giống như anh là một đứa bé.
Tống Dật Hiên cũng không ghét, mà lại ngồi chổm hổm dưới tay Thẩm Hạ Lan.
"Lisa, tôi có một cách có thể đả kích Diệp Ân Tuấn, cô có muốn nghe không?"
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Tống Dật Hiên rất kỳ quái.
Anh ta không che dấu sự chán ghét và đối địch của bản thân với Diệp Ân Tuấn, nhưng anh ta cũng biết quan hệ bây giờ giữa mình và Diệp Ân Tuấn, cũng không giấu diếm hành tung và kế hoạch của mình, người đàn ông này rốt cuộc có ý gì?
"Tôi không muốn nghe, tôi không hứng thú với chiến tranh giữa hai người."
Thẩm Hạ Lan trực tiếp đẩy đầu anh ta ra.
Tống Dật Hiên không đứng vững, đặt mông ngồi lên cát, anh ta cũng không đứng dậy, ngồi ở chỗ kia cười nói: "Tôi nghe nói Diệp Ân Tuấn có một trụ sở huấn luyện bí mật, vẫn luôn dùng để huấn luyện bảo an của nhà họ Diệp. Bên ngoài đồn đãi những bảo an của nhà họ Diệp là binh xuất ngũ, kỳ thật không phải, đều là Diệp Ân Tuấn tự mình lựa chọn huấn luyện ra. Trước kia tôi không biết chỗ, gần đây biết được vị trí chính xác, là một hòn đảo cô đơn. Tình yêu à, em nói tôi dẫn em đi du lịch một vòng thì sao a?"
Con mắt Thẩm Hạ Lan lập tức híp lại
"Căn cứ huấn luyện, anh lấy thông tin này từ đâu?"
"Em đừng có để ý, em nói có muốn đi cùng với tôi ?"
Đề nghị của Tống Dật Hiên đúng là làm người ta động tâm.
Thẩm Hạ Lan rất nhớ Thẩm Minh Triết, cho dù mỗi ngày đều gọi video, cũng không thể bằng được nhìn thấy người thật. Nhưng mà, nếu đi cùng với Tống Dật Hiên, anh ta chỉ ngoan ngoãn đến chơi sao?
Nếu như động vào đứa bé thì làm sao?
Trên đảo còn có Minh Triết và Lam Tử Thất nữa.
Thẩm Hạ Lan do dự, Tống Dật Hiên lại kéo cô một cái, cười nói: "Ai ya, đừng suy nghĩ, đợi em suy nghĩ xong, hoa cúc cũng lạnh rồi. Hôm nay đúng lúc tôi chuẩn bị máy bay, nếu như không phải gặp em. Tôi có thể tự mình bỏ đi rồi, bây giờ có em làm bạn, tôi phát hiện ông trời quá tốt với tôi."
Nói xong thì xô Thẩm Hạ Lan lên xe, đi.
Đúng lúc này, Tiểu Tử đột nhiên đi đến, trực tiếp tách Thẩm Hạ Lan và Tống Dật Hiên ra, hơn nữa theo bản năng kéo Thẩm Hạ Lan ra sau.
"Cậu Tống, xin tự trọng!"
Tống Dật Hiên lần thứ hai bị Tiểu Tử ngăn lại, sắc mặt lâp tức trầm xuống..
"Tôi nói cho cô biết, ông đây không có quy tắc không đánh phụ nữ, cô còn cản tôi nữa, cô có tin tôi đánh cô không!"
Tống Dật Hiên đưa nắm đấm, dáng vẻ vô cùng hung dữ.
Tiểu Tử không thèm để ý đến anh ta, định quay lại mang Thẩm Hạ Lan đi, chợt nghe thấy tiếng gió từ phía sau vang lên, công kích của Tống Dật Hiên đã đến trước mặt.
Thẩm Hạ Lan không ngờ hai người kia nói động thủ là động thủ, vội vàng lùi sang một bên, muốn khuyên can, lại nghĩ thân thể mình yếu đuối, cô quyết định vẫn là thôi đi.
Tiểu Tử và Tống Dật Hiên nhanh chóng lao vào đánh nhau.
Thẩm Hạ Lan dù sao nào cũng không ngờ một công tử ăn chơi như Tống Dật Hiên, thân thủ thế mà có thể đánh ngang tay với Tiểu Tử.
Trong lòng cô rối rắm.
Cô rất nhớ Thẩm Minh Triết, cũng muốn đi cùng với Tống Dật Hiên đến trụ sở huấn luyện xem con bây giờ thế nào, nhưng nhớ đến an toàn của Thẩm Minh Triết, Thẩm Hạ Lan vẫn có chút không quá yên tâm.
Sau khi lấy điện thoại di động ra, Thẩm Hạ Lan chọn số điện thoại của Diệp Ân Tuấn.
Cô do dự một chút, vẫn nhắn cho Diệp Ân Tuấn một cái tin.
"Tống Dật Hiên tra ra được vị trí của trụ sở huấn luyện, bây giờ chúng tôi cùng nhau đến đó."
Nhắn những lời này xong Thẩm Hạ Lan tắt điện thoại.
Cô biết mình làm thế Diệp Ân Tuấn có thể giận điên lên, nhưng mà vậy thì sao? Có thể làm Diệp Ân Tuấn khó chịu, cô rất thoải mái.
Huống chi cô đã nói với Diệp Ân Tuấn là Tống Dật Hiên muốn đi, với tâm tư như Diệp Ân Tuấn, nhất định sẽ cử người ở căn cứ huấn luyện làm tốt biện pháp phòng ngự.
Cô không quan tâm đến sự tranh đấu giữa Tống Dật Hiên và Diệp Ân Tuấn, cô chỉ muốn gặp con mình mà thôi. Nhưng mà vào lúc này, một tiếng thét kinh hãi truyền đến, sợ đến mức Thẩm Hạ Lan vội vàng quay đầu lại, hình ảnh đó làm cô trực tiếp ngây người.
CHƯƠNG 74: MỘT ÂM MƯU SẮP ĐẶT VÌ CÔ
Tiểu Tử và Tống Dật Hiên không biết đánh thế nào lại đánh trúng người bên ngoài rồi, lại đánh ngã một bà lão ven đường.
Người già kêu lên một tiếng, cả người té trên đất co lại, xem tình hình rất không ổn.
Cả người Tiểu Tử cũng ngây ra.
Tống Dật Hiên khẽ nhíu mày, nói với bà lão: "Này, bà đừng có ăn vạ! Tôi cũng không đụng đến bà. ."
Lúc này Tiểu Tử mới phản ứng lại, cô ta và Tống Dật Hiên quả thật không đụng đến bà lão này, bà ta sao lại té xuống chứ?
Thẩm Hạ Lan bước nhanh tới.
"Cô Thẩm, cô đừng đến đây!"
Tiểu Tử vội vàng mở miệng, nhưng vẫn chậm một bước
Bà lão ôm lấy chân Thẩm Hạ Lan, gào khóc lên
"Có ai không! Đánh chết người rồi! Người phụ nữ bảo người của cô ta đả thương bà lão tôi đây, còn muốn trốn. Trên đời này còn có công bằng hay không!"
Bà lão vô cùng mạnh, hoàn toàn không nhìn ra là bị thương, nhưng mà vừa rồi bà ta còn hấp hối rồi.
Thẩm Hạ Lan lúc này mới phát hiện ra, đây đúng là đụng phải ăn vạ rồi
Nhưng mà bà ta không tìm Tống Dật Hiên và Tiểu Tử, chỉ ôm chân mình là có ý gì?
Thẩm Hạ Lan muốn rút chân ra, nhưng mà bà lão ôm rất chặt, làm cô không thể nào thoát ra.
"Bà lão, vừa nãy tôi không ở bên này, bà có ăn vạ cũng không đến chỗ tôi chứ?"
Thẩm Hạ Lan kỳ thật rất phản cảm với người như vậy. Sớm biết là ăn vạ, cô đã không đi đến.
Bà lão lại ngang ngược nói: "Chính là cô, chính là cô đánh tôi! Ai u, lồng ngực của tôi đau, đau chết mất!"
Bởi vì tiếng kêu của bà lão, người xung quanh đồng loạt đến xem, bọn họ chỉ trỏ Thẩm Hạ Lan, làm Thẩm Hạ Lan nổi giận.
"Bà lão, bà cũng là người có cả bó tuổi, làm chuyện này cũng không xấu hổ sao? Nói đi, bà muốn bao nhiêu tiều mới có thể thả ra?"
Thẩm Hạ Lan cũng chỉ xem như là xui xẻo, định dùng tiền giải quyết riêng. Không ngờ bà lão lại kêu lớn lên.
"Mọi người nghe thấy không? Người phụ nữ này muốn dùng tiền mua chuộc tôi! Nghĩ xem tôi là một bà gia, bị cô ta đánh nằm trên đất không dậy nổi, cô ta không biết đưa tôi đến bệnh viện thì thôi, còn muốn dùng tiền nhục nhã tôi. Bà già này không sống nổi rồi!"
Mặc dù là nói vậy, nhưng mà bà lão không có chút ý định muốn buông tay hay tìm chết.
Tiểu Tử chưa từng trải qua loại chuyện này, nhất thời cũng hoảng hốt.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy hôm nay ra ngoài không xem lịch rồi, sao lại gặp được một chuyện tệ hại như vậy chứ?
Cô muốn nói gì đó, lại nhìn thấy một bóng hình bên cạnh lao đến, đá một cước vào ngực bà lão.
"Mẹ nó đừng cậy già lên mặt, cho mặt mũi là lên mặt, không phải đánh ngực bà sao? Bản thiếu gia cứ đạp đấy, thì sao?"
Tác phong côn đồ của Tống Dật Hiên, dọa Thẩm Hạ Lan phát sợ.
Bà lão lần này cũng không giả, trợn trọn mắt một cái rồi hôn mê.
Chuyện này lại có chuyến biến lớn!
Người xung quanh bắt đầu báo cảnh sát, bắt đầu phê phán hai người Thẩm Hạ Lan và Tống Dật Hiên.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy đau đầu nhức óc.
Sao Tống Dật Hiên lại không lý trí như vậy?
Chuyện này trước mặt bao nhiêu người làm sao bây giờ?
"Tống Dật Hiên, anh thật sự có chút kích động."
Xung quanh nhiều người chứng kiến như vậy, phải làm sao mới phải?
Tống Dật Hiên lại chẳng hề để ý nói: "Sợ cái gì! Bà già này nhìn đã biết là có người có ý sắp xếp, rõ ràng tôi đánh nhau với người phụ nữ dã man kia, bà ta lại muốn ăn vạ cô, nếu cứ để ầm ĩ như vậy, lát nữa không biết còn có người nào đến."
Nói xong những lời này, Tống Dật Hiên trực tiếp cầm lấy tay Thẩm Hạ Lan, nói với Tiểu Tử ngu ngơ một bên: "Này, người phụ nữ dã man, cô không phải vệ sĩ của Lisa sao? Chuyện ở đây để lại cho cô xử lý, Tôi và Lisa đi trước."
"Không được, cô Thẩm không thể đi với anh được!"
Tiểu Tử ngăn cản theo bản năng.
Tống Dật Hiên vô cùng nghiêm túc nói: "Không đi với tôi, đợi ở đây để người ta vu khống? Đợi người khác chê cười cô ấy?"
Tiểu Tử lập tức không nói nên lời.
Cô ấy nhìn Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan bây giờ cũng không có cách nào khác, gật nhẹ đầu với cô ấy nói: "Nhanh gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn, chuyện này anh ấy sẽ xử lý, cùng lắm thì bồi thường tiền, quay lại bao nhiêu tôi trả."
"Vâng, cô Thẩm tự mình cẩn thận chút."
Tiểu Tử vẫn không yênt tâm với Tống Dật Hiên.
Cái tên công tử lăng nhăng này căn bản không ra bài theo lẽ thường.
Tống Dật Hiên cũng không nhìn Tiểu Tử, kéo Thẩm Hạ Lan xoay người bỏ chạy.
Người xung quanh thấy Tống Dật Hiên như vậy, vội vàng bước lên cản anh lại, Tống Dật Hiên một bước trực tiếp đá bay người đi.
Dù sao chuyện cũng đã lớn rồi, anh cũng không sợ lớn hơn chút nữa, huống chi bản thân anh cũng làm loạn quen rồi.
Thẩm Hạ Lan bị anh ta kéo một đường hữu kinh vô hiểm ra khỏi vòng vây, lần nữa lên chiếc Ferrari màu đỏ chói mắt, xe như tên bắn chạy ra ngoài.
Người như Tống Dật Hiên, Thẩm Hạ Lan cũng lần đầu tiên trong đời nhìn thấy.
Anh giống như chính là trời sinh ra để gây họa, hơn nữa cũng không sợ chuyện gì, có thể liên quan đến gia tộc sau lưng. .
Thẩm Hạ Lan không khỏi có chút lo lắng.
"Tống Dật Hiên, nếu như bà lão kia chết thật..."
"Bồi thường là được, bao nhiêu tiền nhà họ Tống không quan tâm. Em thật sự cho rằng bà lão kia chỉ đơn thuần đi ra ăn vạ? Nói không chừng là có người chỉ bảo ôm lấy em. Chỉ cần không phải Thẩm Hạ Lan em đá chết người, cả Hải Thành ngoại trừ Diệp Ân Tuấn ra còn có ai dám tìm đến làm phiền tôi chứ? Trong chuyện này, tôi nghĩ Diệp Ân Tuấn cũng không muốn em bị cuốn vào, anh ta ước gì, tôi thay em gánh. Yên tâm đi, không nhiều chuyện đâu. Nhưng mà người đẹp, em lại thiếu nợ tôi một nhân tình nữa! Đừng quên trả!"
Tống Dật Hiên cười hì hì, tốc độ lái xe rất nhanh.
Thẩm Hạ Lan bị tốc độ xe anh làm chấn động đến có chút buồn nôn.
Thẩn không ngờ chỉ là đi ra ngoài hít thở, thế mà có thể chọc đến chuyện đáng ghét như vậy.
Không lâu sau, Tống Dật Hiên lái xe đến đỉnh núi, chỗ đó có trực thăng đậu sẵn.
Thẩm Hạ Lan ít nhiều có chút kỳ quái.
"Anh đây là muốn làm gì?"
"Đến căn cứ huấn luyện của Diệp Ân Tuân! Bây giờ chuyện của bà lão kia đã đủ làm cho anh ta bận rồi, căn bản không quan tâm đến hai chúng ta. Lúc này chúng ta đến căn cứ chơi đùa, tin rằng Diệp Ân Tuấn sẽ tức chết!"
Tống Dật Hiên như đứa bé nghịch ngợm, nhưng mà Thẩm Hạ Lan lại có chút bất an.
"Như vậy không tốt sao? Chúng ta gây ra một cục diện rối rắm lại đổ cho Diệp Ân Tuấn, có phải quá đáng quá không?"
"Vậy thì có sao, vậy thì sao, chính anh ta cam tâm tình nguyện. Nếu anh ta không thích, em bảo anh ta quản cái gì anh ta cũng không quan tâm. Ai ya, em đừng do dự nữa, tôi đồng ý với em, tôi không làm loạn được rồi chứ? Tôi chỉ đi xem, đi xem mà thôi! Thật sự!"
Tống Dật Hiên vội vàng đưa tay ra thề.
Đúng lúc này, điện thoại Tống Dật Hiên vang lên,
Tống Dật Hiên nhìn thông báo gọi đến, quệt mũi nhìn nói: "Điện thoại của Diệp Ân Tuấn, em tắt điện thoại sao? Sao thế? Nhận không?"
Thẩm Hạ Lan không muốn thấy Diệp Ân Tuấn sống tốt, nhưng mà loại chuyện gây họa rồi ném cục diện rối rắm cho Diệp Ân Tuấn này cô thật sự không làm được.
"Đưa điện thoại cho tôi!"
Thẩm Hạ Lan nhận lấy điện thoại của Tống Dật Hiên, nhấn nút trả lời
"Tống Dật Hiên, tốt nhất anh nên cho tôi một lời giải thích, nếu không..."
"Diệp Ân Tuấn, là tôi."
Nghe ra được, Diệp Ân Tuấn vô cùng tức giận, hơn nữa tức giận không nhẹ, Thẩm Hạ Lan vẫn là mở miệng trước.
Điện thoại bên kia lập tức tắt tiếng, giống như điều chỉnh hơi thở, cũng rất giống đè nén tâm trạng.
"Em ở đâu?"
Giọng nó của Diệp Ân Tuấn tỉnh táo hơn lúc nãy một chút.
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: "Bà lão kia không phải tôi đụng vào, là ăn vạ, chính bà ta ôm chân tôi không tha, Tống Dật Hiên vì muốn cứu tôi nên mới đá bà ta. Diệp Ân Tuấn, tôi biết chuyện này là tôi gây họa, nếu như cần, tôi lập tức quay về giải quyết."
Cô không phải là người sợ phiền, cũng không muốn không giải thích được rời đi như vậy.
Diệp Ân Tuấn nghe cô nói xong, hít sâu một lời: "Em rời khỏi Hải Thành trước đi, chuyện này tôi điều tra xong rồi em hãy về. Với tính của Tống Dật Hiên, khẳng định bây giờ đã muốn chạy rồi. Em theo anh ta, lát nữa tôi tìm người đón em."
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan ngây ngẩn
"Anh để tôi rời đi ? Chuyện này là tôi gây ra, tôi..."
"Thẩm Hạ Lan, em hãy nghe tôi nói, chuyện này không đơn giản như vậy. Bà lão này sau lưng có bối cảnh. Là bà ta rõ ràng trèo lên cắn em, tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là ăn vạ. Bây giờ tôi không thể giải thích với em quá nhiều, em nghe tôi, rời khỏi Hải Thành trước, lát nữa chúng ta sẽ liên lạc sau."
Giọng điệu của Diệp Ân Tuấn nghiêm túc trước nay chưa từng có, cũng làm Thẩm Hạ Lan ý thức được, đây có lẽ thật sự là mộ âm mưu, một âm mưu sắp đặt vì cô!
Nhưng mà cô vừa đến Hải Thành không lâu, cũng không đắc tội với ai, ai lại tính toán với cô đây?
"Tống Dật Hiên muốn đến căn cứ huấn luyện của anh."
Thẩm Hạ Lan không muốn nợ Diệp Ân Tuấn.
Mặc dù chuyện này là cô bị liên lụy vào, nhưng mà quả thực là vì cô, nếu như Tống Dật Hiên làm gì đó với căn cứ huấn luyện, cô sẽ cảm thấy mình nợ Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn nghe xong thấp giọng nói: "Em đi theo đi, đi vào trong đó tôi khá yên tâm. Về phần Tống Dật Hiên, anh ta không đánh ra được chút bọt nước nào đâu. Khởi động máy đi, có chuyện tùy thời liên lạc với tôi, điện toại của tôi mở máy 24h, em cũng biết."
Thẩm Hạ Lan không biết trong lòng có cảm giác gì, đồng ý một tiếng rồi cúp điện thoại.
Tống Dật Hiên đã lên máy bay rồi, không chút để ý câu chuyện của Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, thấy Thẩm Hạ Lan nói chuyện xong, phất phất tay với cô: "Người đẹp, lên đây đi, chúng ta khởi hành rồi rồi!"
Nhìn dáng vẻ không có gì của Tống Dật Hiên, Thẩm Hạ Lan cũng không biết nói gì.
Cô lên máy bay, Tống Dật Hiên tự mình lái, trực tiếp rời khỏi Hải Thành.
Bên này sau khi Diệp Ân Tuấn cúp điện thoại, Tống Đình đi đến bên cạnh anh, thấp giọng nói: "Vẫn còn thở, nhưng mà không tốt lắm."
"Đưa đến bệnh viện quân khu, tìm bác sĩ tốt nhất khám chữa bệnh, nhất định không thể để bà ta chết."
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn nghiêm túc.
Tống Đình vội vàng đi làm.
Tiểu Tử có chút áy náy nói: "Diệp tổng, xin lỗi."
"Cô là kinh nghiệm quá thấp, hay là có gì khó nói? Một bà cụ già chẳng lẽ cô cũng không giải quyết được?"
Diệp Ân Tuấn nhìn kỹ ánh mắt của Tiểu Tử, càng sắc bén hơn.
Dưới ánh mắt như X-quang này chiếu vào, Tiểu Tử cảm thấy mình sắp không thở nổi, cô ta nhanh chóng cúi đầu, đáy mắt có chút phức tạp, lại thấp giọng nói: "Thực xin lỗi!"
"Tôi muốn nghe không phải xin lỗi, mà là phương án giải quyết chuyện này. Nếu bà lão không có chuyện gì thì tốt, nếu như xảy ra chuyện, cô nên biết tôi sẽ đối với cô thế nào."
Diệp Ân Tuấn nói xong nhấc chân rời đi.
Hai tay Tiểu Tử nắm chặt lại, không ai nhìn thấy trong lòng bàn tay cô ta nắm một vật rất nhỏ.
Mà cô ta cũng không dám để bất kỳ ai nhìn thấy!