Tống Hải Đình biết Lưu Mai là điểm yếu của Tống Dật Hiên đó cũng là tất cả của anh ta.
Ông ta vội vàng nói: "Có người đã nhìn thấy mẹ của con ở một bến cảng, nhưng mà hình như bà ta không phải đi một mình, bên cạnh còn có một nam một nữ, người phụ nữ không cao lắm và có hơi ngăm đen.”
Tống Hải Đình cố gắng nói manh mối này cho Tống Dật Hiên nghe.
Trong đầu của Tống Dật Hiên ngay lập tức hiện lên bóng dáng của Trương Mẫn.
Không phải là cô ta!
Chắc chắn là không phải!
"Có giám sát không?"
"Có, nhưng mà không rõ ràng, cũng bởi vì không rõ ràng lắm cho nên bọn ba cũng không có cách nào xác nhận người đó là ai. Bây giờ ba đã gọi điện báo cho cảnh sát, cảnh sát cũng đã vào cuộc rồi, con yên tâm đi ba chắn chắn sẽ tìm mẹ của con về."
Đối với những lời nói này của Tống Hải Đình, Tống Dật Hiên coi như không nghe thấy, anh ta lạnh lùng nói: "Cho tôi nhìn video giám sát một chút."
Thấy Tống Dật Hiên như vậy, mặt dù trong lòng của Tống Hải Đình có chút đau lòng nhưng mà vẫn kêu người đem video giám sát đưa cho Tống Dật Hiên.
Tống Dật Hiên mở ra xem, khi anh ta nhìn thấy bóng dáng của Trương Mẫn trên video cả người đều trở nên sững sốt, ngay sau đó sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
"Con biết người phụ này hả?"
Tống Hải Đình nhìn thấy vẻ mặt của Tống Dật Hiên, vội vàng lo lắng hỏi.
Tống Dật Hiên không nói gì, chẳng qua chỉ sao chép video rồi sau đó xoay người bước đi.
"Này, đây là có ý gì vậy? cậu ta trở lại nắm cổ áo uy hiếp tôi một trận bây giờ lại xoay người rời đi, coi tôi là cái gì chứ?"
Bà Tống kêu la, lại bị Tống Hải Đình trừng mắt nhìn một cái.
"Bà câm miệng! Không biết bây giờ là lúc nào rồi hả?"
"Lúc nào? Lúc nào thì cũng không phải do tôi mang Lưu Mai đi, mấy người phát cáu với tôi làm gì?”
Bà Tống còn muốn nói cái gì nữa, bỗng nhiên có cái gì đó bay về phía bà ta khiến bà ta sợ hãi đến mức hét lên, trực tiếp ngồi xổm xuống.
Cùng lúc đó, Tống Dật Hiên ném mạnh cánh cửa.
Bà Tống nhìn thấy cái móc treo quần áo bên cạnh đang còn xoay tròn, run rẩy cả người.
"Tống Hải Đình, con trai của ông đang muốn giết chết tôi à.”
"Nếu không muốn chết tốt nhất bà nên câm miệng lại."
Tống Hải Đình bực bội trong lòng.
Sau khi Tống Dật Hiên rời khỏi nhà, trực tiếp đi thẳng đến chỗ của Diệp Ân Tuấn.
Lúc thấy Tống Dật Hiên, Diệp Ân Tuấn nhỏ giọng nói: "Nhỏ tiếng một chút, Hạ Lan vừa mới nghỉ ngơi."
"Trương Vũ có liên hệ với các cậu không?"
Tống Dật Hiên vừa mở miệng đã hỏi tung tích của Trương Vũ khiến Diệp Ân Tuấn ngây người ra một lúc.
"Không có, cậu tìm cậu ta làm gì?"
"Mẹ của tôi bị Trương Mẫn mang đi."
Tống Dật Hiên vừa nói ra lời này, Diệp Ân Tuấn liền nhíu mày.
"Cậu không nhầm chứ?"
"Cậu xem."
Tống Dật Hiên đưa video cho Diệp Ân Tuấn xem.
Khi Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Trương Mẫn thì thật sửng sốt.
Mặc dù video theo dõi không phải rất rõ, nhưng mà mọi người quen thuộc Trương Mẫn thì biết rõ đó là cô ta.
"Tôi liên lạc lại giúp cậu thử xem."
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng huy động mối quan hệ của mình để tìm tung tích của Trương Mẫn.
Cả người của Tống Dật Hiên đều nặng nề.
Vốn dĩ chỉ là vấn đề tình cảm của hai người nhưng bây giờ lại trở thành loại tình huống như thế này.
Tống Dật Hiên suy nghĩ cái gì Diệp Ân Tuấn không biết, anh sai người rót cho Tống Dật Hiên một ly nước trà.
"Tôi nghĩ chuyện này không đơn giản như vậy đâu. Nếu như nói Trương Mẫn tới gần cậu là vì mẹ của cậu, vậy cậu và cô ta có từng nói qua việc mẹ cậu đang ở viện dưỡng lão nào không?"
"Không có."
Chân mày của Tống Dật Hiện lại nhăn lại.
“Rốt cuộc bọn họ muốn gì ở mẹ của tôi? Mẹ tôi chỉ là một bệnh nhân bị bệnh tâm thần mà thôi. Tốt nhất là cô ta nên chăm sóc mẹ tôi cho thật tốt nếu không thì tôi sẽ không để yên cho cô ta."
Hai tay của Tống Dật Hiên siết chặt lại với nhau.
"Chuyện này vẫn nên tìm Trương Mẫn trước rồi lại nói sau."
Đang trong thời gian chờ đợi tin tức, Thẩm Hạ Lan đi lên.
Cô đi ra nhìn thấy bộ dáng nặng nề của Tống Dật Hiên không khỏi có chút ngẩn người.
Diệp Ân Tuấn đem cô kéo qua một bên rồi kể lại mọi chuyện.
"Sao lại là Trương Mẫn?"
"Không biết, chẳng qua chuyện này đối với Tống Dật Hiên là đả kích rất lớn. Em đi ra ngoài mua chút đồ ăn, buổi tối để cậu ta ăn cơm ở nhà của chúng ta đi."
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến cho Thẩm Hạ Lan ngớ người một lúc.
"Sao hôm nay anh lại hào phóng như vậy?"
"Nể mặt cậu ta đang thất tình nên hôm nay anh sẽ hào phóng một lần."
Diệp Ân Tuấn trêu ghẹo.
Thẩm Hạ Lan trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó thay một bộ quần áo lúc đi ngang qua người Tống Dật Hiên nói: "Buổi tối ở lại đây ăn cơm đi, tôi đi mua đồ ăn sau đó về để cho Ân Tuấn xuống bếp."
"Anh có nói là anh sẽ xuống bếp sao?"
"Không có hả?"
Câu hỏi ngược lại của Thẩm Hạ Lan ngay lập tức khiến cho Diệp Ân Tuấn im miệng.
Tống Dật Hiên nhìn thấy bộ dạng ân ái của hai người bọn họ có chút buồn bực mà nói: "Tôi đã muốn thất tình rồi, hai người có thể đừng nhét thức ăn cho chó cho tôi nữa được không?"
"E hèm, thói quen thôi."
Câu nói này của Diệp Ân Tuấn có thể nói như là sấm to đánh xuống.
Tống Dật Hiên hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái rồi nói: "Tôi muốn ăn cơm của Thẩm Hạ Lan nấu."
"Cậu cút đi."
"Thẩm Hạ Lan, tôi muốn ăn cơm của cô nấu để chữa lành linh hồn bé bỏng đang bị tổn thương của tôi."
Tống Dật Hiên trực tiếp vượt qua Diệp Ân Tuấn, đáng thương nhìn vào Thẩm Hạ Lan mà nói.
"Được rồi, tôi làm. Anh ngồi với Ân Tuấn trước một chút đi.”
Thẩm Hạ Lan bất đắc dĩ mà lắc đầu, đồng thời dùng ánh mắt trấn an nhìn Diệp Ân Tuấn một cái.
"Đừng tức giận như vậy được không? Tôi cũng chỉ ăn có một bữa cơm còn cậu có thời gian cả đời để ăn cơm của vợ cậu nấu."
Tống Dật Hiên buồn bực nói.
Diệp Ân Tuấn ngồi ở đối diện anh ta nói: "Từ trước tới giờ tôi cũng không nỡ để cô ấy xuống bếp, cậu thật khéo, cậu vừa đến đã để cô ấy nấu cơm. Trời nóng như vậy, mùi khói dầu nồng nặc như vậy, ngộ nhỡ cô ấy bị cảm nắng thì phải làm sao bây giờ?"
"Dừng lại! Tôi làm, tôi làm là được chứ gì?"
"Cậu làm thì tôi sợ bọn tôi còn cần phải mua bảo hiểm, đợi lát nữa để cho người giúp việc làm cậu ngồi đó đi."
Diệp Ân Tuấn chỉ nói vài ba câu thì đã giải cứu được cho Thẩm Hạ Lan rồi.
Tống Dật Hiên quả thực một phút cũng không muốn ở lại nhưng mà nếu rời đi nhà họ Diệp thì anh ta có thể đi chỗ nào chứ?
Thẩm Hạ Lan lái xe đi siêu thị, mua một ít nguyên liệu nấu ăn rồi ra khỏi đó, nhưng lại gặp Hoắc Chấn Đình ở cửa siêu thị.
"Chú nhỏ? Sao chú lại ở đây?"
Sau khi Thẩm Hạ Lan quay về Hải Thành vẫn không có gặp mặt người nhà họ Hoắc, nói chính xác là cô không biết đối mặt với nhà họ Hoắc như thế nào.
Hoắc Chấn Đình nhìn Thẩm Hạ Lan, cảm thấy cô có chút gầy.
"Mẹ cháu gởi tin, chú không tìm thấy cháu, lúc nãy thấy cháu một mình đi dạo siêu thị nên đã đứng ở chỗ này chờ cháu."
Hoắc Chấn Đình đưa thư của Tiêu Ái cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan sững sốt một lúc.
Gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, cho nên khiến cô không biết nên đối mặt với Tiêu Ái như thế nào, hơn nữa khi Tiêu Ái rời đi cũng là trạng thái như vậy, cô có chút lúng túng.
"Bị sao vậy? Không nhớ mẹ của cháu?"
"Không phải, chỉ là không biết nên đối mặt với bà ấy bằng tâm lý nào."
Giữa Thẩm Hạ Lan và Tiêu ái thật sự thiếu sự giao lưu.
Mặc dù hai người là mẹ con, nhưng mà cái loại cảm giác xa lạ và xa cách này khiến cho Thẩm Hạ Lan có chút khó xử.
"Có lẽ đó chỉ là một bức thư dặn dò giữ gìn sức khỏe và an toàn thôi. Cháu có thời gian không? Về nhà ăn bữa cơm đi. Chú ba của cháu bề bộn nhiều việc, nhà họ Hoắc to như vậy chỉ có một mình chú ở nhà thật là quá cô đơn. Dẫn theo Ân Tuấn và mấy đứa nhỏ về nhà chơi, dù nói như thế nào thì nhà họ Hoắc cũng là nhà mẹ đẻ của cháu."
Lời nói của Hoắc Chấn Đình khiến cho Thẩm Hạ Lan gật đầu.
"Bữa khác đi, buổi tối hôm nay Tống Dật Hiên ở nhà chúng cháu ăn cơm rồi."
"Tống Dật Hiên? Có chuyện gì vậy? Chú thấy gần đây nhà họ Tống giống như đang tìm một người nào đó thì phải?"
Nghe thấy Hoắc Chấn Đình hỏi như vậy, Thẩm Hạ Lan chỉ cười nói: "Cháu cũng không rõ lắm, chuyện nhà họ Tống là chuyện riêng của họ không liên quan gì đến cháu. Cháu chỉ biết anh ta đến tìm Ân Tuấn rồi buổi tối ở lại đây ăn cơm thôi."
Thấy Thẩm Hạ Lan không muốn tiết lộ, Hoắc Chấn Đình cũng không hỏi nữa.
Anh ta có thể cảm giác được Thẩm Hạ Lan đối với anh ta xa lánh và không được tự nhiên.
"Được rồi, vậy bớt chút thời gian để về nhà chơi."
"Dạ!"
Thẩm Hạ Lan không biết phải nói gì nữa với Hoắc Chấn Đình nên chỉ có thể gật đầu.
Vì tránh cho Thẩm Hạ Lan xấu hổ, Hoắc Chấn Đình đã nhanh chóng rời khỏi chẳng qua là vẻ mặt có chút cô đơn.
Thẩm Hạ Lan cũng không biết mình nên xử lý quan hệ với nhà họ Hoắc như thế nào đành thu dọn đồ đạc trở về nhà cũ của nhà họ Diệp.
Diệp Ân Tuấn thấy sắc mặt của Thẩm Hạ Lan không tốt khi trở về nên vội vàng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Trên đường gặp phải chuyện phiền phức gì hay sao?"
"Không có chuyện gì, em gặp chú nhỏ, chú ấy nói chúng ta có thời gian thì dẫn mấy đứa nhỏ trở về nhìn xem."
Thẩm Hạ Lan không có giấu diếm.
Diệp Ân Tuấn là biết ân oán giữa Thẩm Hạ Lan và nhà họ Hoắc, anh nhỏ giọng nói: "Nếu em cảm thấy gượng gạo thì không cần quản anh ta làm gì, dù sao cuộc sống là của bản thân mình điều quan trọng nhất là em vui vẻ thôi."
"Thật ra vui vẻ hay không vui với em cũng không có gì, chẳng qua em cảm thấy em mắc nợ nhà họ Hoắc, dù sao thì mạng của bà cụ là do em mà không còn nữa, bây giờ để cho em trở về em thật sự không biết phải làm sao để đối mặt với bọn họ."
Đây mới là chỗ khúc mắc của Thẩm Hạ Lan.
Diệp Ân Tuấn đương nhiên hiểu rõ cô, nhỏ giọng nói: "Có cần anh đến nhà họ Hoắc để xin lỗi không?"
"Không cần, chuyện này không liên quan tới anh, là do Phương Thiến làm không phải do anh."
Thẩm Hạ Lan trực tiếp từ chối đề nghị của Diệp Ân Tuấn.
Tống Dật Hiên chạy tới ban công để hút thuốc, khi trở lại thì thấy bộ dáng lắc đầu của Thẩm Hạ Lan, nhịn không được hỏi: "Chuyện gì vậy? Không mua được thức ăn ngon hả?"
" Cậu chỉ biết đến ăn mà thôi."
Diệp Ân Tuấn liếc mắt xem thường anh ta một cái, nhìn Thẩm Hạ Lan nói: "Đi tắm rửa đi, một lát nữa chúng ta ăn cơm."
"Được rồi. Anh đi tiếp đón Tống Dật Hiên đi."
Bây giờ Thẩm Hạ Lan cũng không còn tâm trạng gì để đi tiếp đón Tống Dật Hiên nữa.
Tống Dật Hiên vẫn có chút tò mò.
"Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Ai trêu chọc cô ấy hả?"
"Chỉ cần không phải cậu là được. Tôi nói Tống Dật Hiên nè, cậu cũng nên huy động một chút người của cậu đi tìm đi, dù sao chuyện này cũng là chuyện của cậu phải không?"
Diệp Ân Tuấn có chút khinh thường mà nhìn Tống Dật Hiên.
Tống Dật Hiên trực tiếp ngã lên trên sô pha.
"Những người mà nhà họ Tống có thể phái ra thì ba tôi cũng đã phái ra hết rồi, đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ông ta lo lắng cho mẹ tôi như vậy. Nói ra có phải là quá châm chọc hay không? Mẹ tôi đã bị điên như vậy nhiều năm rồi ông ta cũng chưa liếc nhìn một cái, đột nhiên lúc này tâm huyết dâng trào mà liếc nhìn một cái, thì đã đem vị trí của mẹ tôi lộ ra ngoài. Đôi khi tôi luôn cảm giác có một đôi mắt ở một nơi bí mật gần đó nhìn chằm chằm tôi với mẹ tôi, không biết khi nào nó sẽ đột nhiên xuất hiện làm hại chúng tôi. Bây giờ mẹ tôi bị mất tích, vốn dĩ tôi nghĩ rằng có liên quan đến người ở nhà kia, nhưng mà không ngờ nó lại liên quan đến Trương Mẫn, quả thực rất trớ trêu ."
"Được rồi, chuyện này còn chưa có rõ ràng. Lại điều tra thêm một chút rồi nói sau."
Diệp Ân Tuấn an ủi Tống Dật Hiên.
Đột nhiên, trên lầu truyền đến tiếng hét chói tai của Thẩm Hạ Lan.
"Hạ Lan!"
Diệp Ân Tuấn đẩy mạnh Tống Dật Hiên ra, chạy về phía phòng ngủ
Tống Dật Hiên cũng không cam lòng rớt lại phía sau, dừng lại một chút, cũng nhanh chóng đi theo lên.
Thẩm Hạ Lan không phải là người hay ngạc nhiên, sao đột nhiên lại hét lên như vậy chứ? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?
----------------------------