Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 956



“Không sao, cô tới đây một mình à?”



Tiêu Niệm Vi đưa một cốc nước cho Thẩm Hạ Lan.



Thẩm Hạ Lan đưa tay nhận lấy, cười nói: “Chồng tôi cũng tới đây cùng tôi, nhưng có việc riêng cần xử lý rồi nên không xuất hiện.”



Tiêu Niệm Vi nhớ tới người đàn ông tới đây khi nãy, người đó gọi Lương Thiệu Cảnh là Lương Tử, thật đúng là một người không thể coi thường.



“Tôi có nghe anh ta nói rồi, hôm nay muộn rồi, để tối mai tôi kiểm tra cho em trai cô xem có thể làm phẫu thuật không.”



“Cảm ơn bác sĩ Tiêu.”



Nỗi lòng đầy lo lắng của Thẩm Hạ Lan cuối cùng cũng được hạ xuống.



“Không sao. Hôm nay cứ ăn chơi thoải mái đi, tôi tới chỗ khác xem thử.”



“Được.”

956-cuc-cung.jpg


được không ít giải thưởng. Hình như anh ta có quan hệ khá tốt với một đàn em của cậu Lương nên tới đây xem có thể tạo mối quan hệ với cậu Lương để bám víu hay không.”



Nghe Phi nói vậy, Thẩm Hạ Lan liền nhíu mày lại.



Đạo diễn này có tài nhưng tâm địa bắt chính, lại còn có xích mích với Lam Tử Thất, nếu thật sự để anh ta bầu víu được vào Lương Thiệu Cảnh, có vẻ như đối với bản thân và Lam Tử Thất đều không phải chuyện tốt.



Nghĩ vậy, Thẩm Hạ Lan đi thẳng đến bên cạnh Tiêu Niệm Vi.



“Bà Lương, tôi muốn nhờ cô giúp một chuyện.”



Tiêu Niệm Vi hơi ngạc nhiên.



“Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Tối mai tôi sẽ tới đó kiểm tra, lúc về cô nhắn tên khách sạn cho tôi là được.”



“Không, ý tôi là tôi muốn làm quen cậu Lương một chút, hy vọng bà Lương có thể giới thiệu giúp cho.”



“Cô bảo chồng cô giới thiệu chẳng phải là tốt hơn à?”



Tiêu Niệm Vi cảm thấy Thẩm Hạ Lan có ý gì đó, không nhịn được mà hỏi một câu.



Thẩm Hạ Lan cười nói: “Bảo chồng tôi giới thiệu thì anh ấy sẽ ghen đó.”



Tiêu Niệm Vi sững người, không ngờ được câu trả lời sẽ như vậy, nhưng trong lòng lại có chút thích thú.



“Cô khá hợp tính tôi đấy, nào, tôi dẫn cô đi qua đó.”



Tiêu Niệm Vi dẫn Thẩm Hạ Lan đi về phía Lương Thiệu Cảnh.



Thẩm Hạ Lan nghĩ đến mấy lời nghe được ở phòng vệ sinh khi Hoàng Phi và người phụ nữ kia nói chuyện với nhau thì hơi khựng lại, lúc này thấp giọng nói: “Bà Lương này, có người muốn hại cô, chụp lại ảnh cô vào khách sạn với người đàn ông khác, tôi không biết bọn họ sẽ làm gì tiếp, nhưng người đàn ông kia đã bị chồng tôi khống chế rồi. Nếu cô muốn biết…”



“Cảm ơn cô đã nói với tôi.”



Tiêu Niệm Vi chợt cắt ngang lời Thẩm Hạ Lan, cười nói: “Tôi có cách riêng để xử lý chuyện này.”



Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt.



Hình như bà Lương này mạnh mẽ hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều.



Giống như thây được Thẩm Hạ Lan đang ngờ vực, Tiêu Niệm Vi mỉm cười nói: “Công việc của tôi giúp tôi quen biết rất nhiều người quyền quý và cả thế giới ngầm, nếu tôi muốn biết chuyện gì ắt sẽ có đường dây riêng để lầy được thông tin. Cô cũng thấy rồi đấy, có không ít người tới xin tôi phẫu thuật, đó là vốn liếng của tôi. Một người phụ nữ muốn an cư lạc nghiệp thì phải có vốn liếng của mình, tôi thấy cô cũng không phải người muốn dựa dẫm vào đàn ông đề sống. Tôi từng tìm hiểu cô rồi, cô từng là một nhà thiết kế ô tô, thật ra nếu kiên trì, có lẽ tương lai của cô còn rạng rỡ hơn bây giờ nhiều. Hơn nữa sắp tới sẽ có vòng loại giải đấu thiết kế, nếu cô thích thì tôi có thể giúp cô.”



Thẩm Hạ Lan nghe Tiêu Niệm Vi thành thật trao đổi với mình như thế liền biết cô ta chính là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, đã thật lòng coi mình là bạn.



“Cảm ơn cô, nhưng tôi bỏ quyền thi đấu rồi.”



“Tại sao thế?” Tiêu Niệm Vi hơi ngạc nhiên.
CHƯƠNG 957



Thẩm Hạ Lan là một nhà thiết ké, đáng ra không nên từ bỏ cơ hội như vậy mới đúng.



Nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Tiêu Niệm Vi, Thẩm Hạ Lan hạ giọng nói: “Là vì chị gái của người em trai mà cô đến khám vào ngày mai. Tôi nợ nhà họ quá nhiều, tôi cũng biết làm nhà thiết kế sẽ giúp mình được sống thoải mái hơn, nhưng tôi không thể cứ ích kỉ nghĩ cho bản thân mình được, tôi phải dẫn dắt bọn họ cùng tiến lên. Hai chị em cậu ấy, một người là Lam Tử Thất, một người là Lam Dũng, Tử Thất muốn nỗi tiếng ở giới giải trí, tôi sẽ bảo vệ và tạo không gian cho cô ấy, đây là việc tôi muốn làm nhất bây giờ.”



Thẩm Hạ Lan nói chuyện của mình cho Tiêu Niệm Vi nghe.



Tiêu Niệm Vi nghe xong thì đưa cho Thẩm Hạ Lan một tắm danh thiếp.



“Tìm người này, cứ bảo là tôi kêu cô đi tìm, dẫn người chị em gì kia của cô đi thử xem. Làm diễn viên quần chúng quá vắt vả, hơn nữa không dễ dàng đi lên được, nếu biết ca hát thì có thể đi làm thực tập sinh, đi con đường này sẽ có người giúp.”



Thẩm Hạ Lan rất mừng khi Tiêu Niệm Vi giúp đỡ.



“Cảm ơn bà Lương, thật ra tôi tìm cậu Lương cũng là vì chuyện của một đạo diễn.”



Thấy Tiêu Niệm Vi đã mở đường, Thẩm Hạ Lan cũng không vội tìm Lương Thiệu Cảnh nữa, dù sao nam nữ cũng không tiện giải bày, cô thấy ăn ý với Tiêu Niệm Vi hơn.



“Đạo diễn nào?”



“Là người bên kia, Trương Hằng Chí. Anh ta luôn nhắm vào Tử Thắt, toàn nhân cơ hội chèn ép, tôi nghe nói anh ta tới đây là để bám víu cậu Lương, nếu anh ta đạt được mục đích thì e là sẽ trở thành chướng ngại lớn nhất cản trở con đường tương lai của tôi và Tử Thất.”



Thẩm Hạ Lan không hề giấu diếm suy nghĩ của mình.



Tiêu Niệm Vi mỉm cười nói: “Thế thì có gì khó? Không cần tìm Lương Thiệu Cảnh, tôi sẽ giải quyết giúp cô luôn.”



Nói xong, cô ta vẫy tay gọi con gái tới.



“Vận Ninh, đi đi, cho tên kia một trận.”



“Con được đánh người sao mẹ?”



Lương Vận Ninh hỏi cực kỳ nghiêm túc.



“Hôm nay được.”



Tiêu Niệm Vi cũng nghiêm túc trả lời.



Nghe được chỉ thị của mẹ, Lương Vận Ninh thoăn thoắt chạy tới trước mặt Trương Hằng Chí, nhắm thẳng cẳng chân anh ta mà sút một phát.



*AIP”



Trương Hằng Chí không hề đề phòng, bị đá cho quỳ rạp xuống đất.



Mọi người xung quanh lập tức cười ầm lên.



Trương Hằng Chí vừa quay lại thì thấy một bé gái đang nghịch ngợm làm mặt quỷ với mình, anh ta vô cùng mắt mặt, lửa giận xông lên não, chẳng thèm quan tâm cô bé là con cái nhà ai, lập tức thò tay véo tai cô bé, quát tháo nói: “Con nhà ai đây? Không được dạy dỗ à? Ba mẹ mày không dạy mày thì hôm nay để tao dạy mày phải làm người thế nào Nói xong, anh ta giơ tay phải lên muốn tát vào mặt Lương Vận Ninh.



Có điều cái tay đó còn chưa kịp vung xuống thì đã bị người khác tóm chặt, lực như muốn vặt đứt cánh tay của anh ta luôn vậy.



“Anh là tên rác rưởi ở đâu tới mà dám đòi dạy dỗ con gái của tôi?”



Giọng nói lạnh như băng truyền đến khiến cho Trương Hằng Chí không tự chủ được mà rùng mình một cái, khi nhìn rõ người trước mặt của mình là ai thì anh ta sợ đến mức hồn vía bay lên mây.



“Cậu… cậu Lương?”



“Sao vậy? Anh có ý kiến gì với con gái tôi à?”



Mọi người đều biết rằng đây là con gái cưng của Lương Thiệu Cảnh, thế mà bây giờ Trương Hằng Chí lại dám đánh con bé ngay trong bữa tiệc sinh nhật của cô bé, điều này chẳng khác nào ở trước mặt mọi người mà tát vào mặt Lương Thiệu Cảnh, ánh mắt của anh ta bây giờ vô cùng lạnh lùng đáng sợ.



Lúc này Trương Hằng Chí mới nhận thức được cô gái nhỏ trước mắt mình là ai, có điều mọi chuyện đã quá muộn rồi.



“Tôi xin lỗi, cậu Lương, tôi không biết đây là cô chủ nhỏ, tôi…”



“Đây là người của ai? Ném tên này ra ngoài cho tôi, cả đời này cũng đừng để tôi nhìn thấy anh ta!”



Lương Thiệu Cảnh không thèm nghe Trương Hằng Chí giải thích, buông bỏ nét lạnh lùng trên mặt, ngồi xổm xuống bề Lương Vận Ninh lên.



“Con có đau ở đâu không?”



“Tai con đau.”



Lương Vận Ninh bĩu môi nói, vẻ mặt vô cùng uất ức.



Lương Thiệu Cảnh lập tức nỗi giận.
CHƯƠNG 958



“Tên này làm nghề gì? Tôi không muốn nhìn thấy tên này xuất hiện trong ngành của anh ta một lần nào nữa.



Câu nói này chắc chắn đã cắt đứt mọi con đường hành nghề của Trương Hằng Chi.



Trương Hành Chỉ hồi hận lúc đầu đã làm điều đó, muốn mở miệng cầu xin sự tha thứ, tuy nhiên đã bị người khác bịt miệng kéo đi.



Tiêu Niệm Vi đứng ở một bên xem kịch, sau đó mỉm cười nói với Thẩm Hạ Lan: “Như thế chẳng có chút đe dọa nào cả.”



Thẩm Hạ Lan nhìn Tiêu Niệm Vi, có chút khó tin nói: “Cô bảo con gái mình làm ầm ï lên như vậy sao?”



“Chuyện này có sao đâu? Vận Ninh rất mạnh đó, sẽ không thành ván đề.”



Tiêu Niệm Vi không quan tâm chút nào.



Thẩm Hạ Lan luôn cảm thấy có gì đó không hợp lý, nhưng cô lại nghĩ không ra chỗ không hợp lý đó nằm ở đâu.



“Nhưng cô nói thẳng với cậu Lương không phải sẽ tốt hơn sao?”



“Tôi không có gì đề nói với anh ấy.”



Câu nói này của Tiêu Niệm Vi có chút lạnh nhạt, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn nghe được bên trong đó có xen lẫn ý giận dỗi.



Đây là đang cãi nhau phải không?



Thẩm Hạ Lan không tiện xen vào chuyện tình cảm của người khác nên chỉ có thể mỉm cười, sau đó nói: “Cảm ơn cô, sau này nếu cô có chuyện gì thì cứ nói ra, tôi có thể giúp thì nhất định sẽ giúp.”



“Ừ, nghe nó cô đang định thành lập một công ty điện ảnh à2”



“Đúng là có ý tưởng này.”



Thẩm Hạ Lan không gạt Tiêu Niệm Vi.



“Tôi góp một chút.”



Tiêu Niệm Vi vừa nói vừa đưa cho Thẩm Hạ Lan một tắm thẻ ngân hàng.



“Chuyện này… cô không sợ tôi không điều hành nổi công ty à?”



“Làm sao có thế chứ? Diệp tổng là người đàn ông quyền lực nhất Hải Thành, có anh ấy bên cạnh thì sao cô có thể quản không được chứ?”



Tiêu Niệm Vi nói xong thì vỗ vai cô.



“Nếu cô có việc gì thì đi trước đi, tôi không tiễn cô.”



“Được, ngày mai tôi sẽ đợi cô nhé.”



Thẩm Hạ Lan cảm thầy mình rất có hứng thú với tính khí của cô gái tên Tiêu Niệm Vi này, thậm chí còn có chút khiến người khác ngưỡng mộ.



Cô ta sống rất cởi mở, tự do phóng khoáng, nhưng mà điều kiện trước tiên là người ta có là vốn liếng, riêng danh hiệu Quốc Tế Nhất Đao cũng có thể thu hút rất nhiều người rồi.



Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhận ra việc mình cần phải sống yên phận mới tốt.



Tiêu Niệm Vi nói rất đúng, bây giờ ở Hải Thành, mọi người đều biết cô là vợ của Diệp Ân Tuần, ngoài điều này ra, những người đó biết Thẩm Hạ Lan cô là ai đâu chứ?



Để sống hết mình, cô cần phải nỗ lực và cố gắng nhiều hơn nữa.



Sau khi nghĩ thông suốt điều này, Thẩm Hạ Lan cảm thấy cuộc sống cũng trở nên tươi đẹp hơn rất nhiều.



Cô mỉm cười, vẫy tay với bóng lưng của Tiêu Niệm Vi, sau đó nói với Phi đang đứng ở một bên: “Đi thôi, đi xem Ân Tuấn hỏi ra gì chưa.”



“Vâng, bà chủ.”



Phi đi theo Thẩm Hạ Lan rời khỏi bữa tiệc sinh nhật, sau đó dẫn cô đến một nhà máy bỏ hoang hẻo lánh.



Dễ nhận thấy nơi này đã được Diệp Ân Tuấn trưng dụng.



Khi Thẩm Hạ Lan gặp lại Hoàng Phi, toàn thân anh ta đều là vết thương.



Sau khi ở với Diệp Ân Tuấn lâu như vậy, cô chắc chắn biết rõ Diệp Ân Tuấn không phải thiện lành gi, cũng biết thủ đoạn của Diệp Ân Tuần, thầy nhiều rồi, đương nhiên cũng quen mắt mà cảm thầy bình thường.



Khi Hoàng Phi nhìn thầy Thẩm Hạ Lan, anh ta cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện.



“Sao cô biết tôi ở đây? Cô tới đây chỉ vì muốn bắt tôi à?”



Thẩm Hạ Lan cười nói: “Đừng tự cao như vậy, không đến mức tôi đến đây vì anh, chỉ là trùng hợp mà thôi. Tôi đến đây để dự tiệc sinh nhật con gái của cậu Lương, nhân tiện đi vệ sinh, nếu không phải vì anh gấp gáp muốn làm gì đó với người phụ nữ kia thì tôi thực sự không biết anh đang ở đây.”



Nghe những gì Thẩm Hạ Lan nói, Hoàng Phi sững sờ.



“Làm sao có thể chứ? Tôi đã kiểm tra phòng vệ sinh, không có ai ở đó.”



“Lỗ thông gió.” Thẩm Hạ Lan chỉ nói ba chữ này, Hoàng Phi liền hiểu.
CHƯƠNG 959



“Tôi thật xui xẻo.”



Anh ta không thể không thừa nhận vận may của mình quá tệ.



“Vậy anh có định nói ra hết mọi chuyện không?”



Thẩm Hạ Lan nhìn Hoàng Phi, ánh mắt có chút lạnh lùng.



Hoàng Phi im lặng.



Diệp Ân Tuấn ôm vai Thẩm Hạ Lan, nhẹ giọng nói: “Về trước đi, anh ta sớm muộn gì cũng sẽ nói thôi, anh ta không nói cũng không sao, dù sao thì chúng ta cũng có cách để biết. Bây giờ sương càng lúc càng dày, đừng để bị cảm lạnh.”



“Vâng.”



Thẩm Hạ Lan gật đầu, hai người bước ra ngoài.



Hoàng Phi đột nhiên lên tiếng.



“Tôi nói, hai người có thể tha mạng cho tôi không?”



“Có thể.”



Thẩm Hạ Lan trả lời rất dứt khoát, điều này khiến Diệp Ân Tuấn có chút bắt ngờ.



“Đừng mềm lòng.”



Thẩm Hạ Lan cười lắc đầu nói: “Em tự có suy tính.”



Sau khi nhận được câu trả lời của Thẩm Hạ Lan, lúc này Hoàng Phi mới trầm giọng nói: “Đúng là tôi đã đánh gãy chân của Lam Dũng.”



“Lý do? Lẽ nào là do tôi yêu cầu anh ta kiểm tra tài khoản của công ty du lịch nên anh đã xuống tay tàn nhẫn như vậy?”



Khi Thẩm Hạ Lan nghĩ đến điều này, trong lòng cô thầm ước có thể lột da của Hoàng Phi.



Hoàng Phi gượng cười nói: “Đương nhiên là không phải, nếu chỉ là vì cái công ty du lịch đó thì không đến mức phải làm như vậy.”



“Vậy rốt cuộc là vì sao?”



Hoàng Phi lại im lặng.



Lần này, Thẩm Hạ Lan không thúc giục anh ta, yên lặng chờ đợi.



Cuối cùng Hoàng Phi cũng mở miệng nói.



“Là có người đã bảo tôi làm như vậy.”



“Lão đại có quyền lực ở biên giới sao?”



“Đúng, nhưng cũng không đúng.”



Lời nói của Hoàng Phi khiến Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày.



“Ý anh là sao?”



“Người đó chỉ là trên danh nghĩa, còn người thực sự đứng phía sau giật dây là người khác.”



Hoàng Phi nói: “Nhắm vào Lam Dũng và Lam Tử Thất chính là do người đứng sau kia ra lệnh, điều kiện chính là cho tôi một mỏ vàng. Chắc có lẽ cô cũng thấy rõ một mỏ vàng so với cái công ty du lịch không có giá trị kia thì đáng giá hơn nhiều. Vậy nên tôi đã không hề do dự một chút nào, hơn nữa cô cử họ đến để kiểm tra tôi, đương nhiên tôi cũng ra tay.”



Nghe được những lời này của Hoàng Phi, ánh mắt của Thẩm Hạ Lan lúc này vô cùng lạnh lùng.



“Người đó là ai? Các người đã hạ độc gì với Lam Tử Thất?”



“Tôi cũng không biết người đó là ai, mặc dù tôi hợp tác với người đó, và đối phương cũng thật sự là cho tôi một mỏ vàng, nhưng người liên lạc với tôi luôn là người phụ nữ mà hai người đã nhìn thấy, có điều tôi biết cô ta cũng chỉ đang làm việc theo mệnh lệnh. Về phần độc mà Lam Tử Thất dính phải dường như không nghiêm trọng, chỉ là có thể khiến cô ta vô sinh mà thôi.”



Câu nói của Hoàng Phi khiến Thẩm Hạ Lan không kìm được tức giận nên đã thẳng tay tát anh ta một bạt tai.



“Vậy mà không nghiêm trọng sao? Mấy người có biết một người phụ nữ mà không được làm mẹ là chuyện tàn nhẫn như thế nào không?”



Một nửa khuôn mặt của Hoàng Phi đột nhiên sưng lên.



Diệp Ân Tuấn hơi nhíu mày, đau xót nói: “Muốn đánh người thì bảo bọn họ đánh, sao em lại tự mình ra tay vậy chứ? Tay này có đau không? Anh xem xem.”



Vừa nói, anh vừa nắm lấy tay Thẩm Hạ Lan để kiểm tra.



Thẩm Hạ Lan có chút bực mình, nhưng cô cũng không để ý, lúc này Diệp Ân Tuấn cực kỳ cần thận đối với cô.



Sắc mặt của Hoàng Phi có chút khó coi, không dám mở miệng nói cái gì.



Thẩm Hạ Lan hít sâu một hơi rồi nói: “Người phụ nữ đó tên là gì?”
CHƯƠNG 960



“Đóa. Tôi chỉ biết tên của cô ta là Đóa. Tôi thực sự không biết người đứng sau là ai, chỉ nghe thấy Đóa gọi anh ta là cậu Vũ.”



“Là đàn ông sao?”



“Có lẽ vậy.”



Sau khi biết được những điều này từ Hoàng Phi, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn cảm thầy có chút không tin.



Bọn họ không quen biết cái người gọi là cậu Vũ này, tại sao người đó lại phải làm như vậy?



“Chất độc trong người Lam Tử Thất có thể giải được không?”



“Giải không được, lúc trước cô ta bị chìm dưới đầm nước lạnh hơn ba tiếng đồng hồ, khi được kéo lên, cô ta chỉ còn sót lại hơi thở yếu ớt, sau đó bị truyền thuốc vào, đời này muốn có thai sinh con e là không được nữa, hơn nữa mỗi khi đến kì kinh nguyệt sẽ đau thầu tim gan, khổ không thể tả.”



Nghe thầy những lời này của Hoàng Phi, Thẩm Hạ Lan càng cảm thấy đau lòng.



“Người đó vì hận tôi nên mới làm thế hay là vì có thù với nhà họ Lam?”



“Cả hai, tôi tình cờ nghe được đối phương nói nhà họ Lam không được giữ bất cứ cái gì, nên bọn họ làm như vậy cũng không hẳn là vì cô.”



Hoàng Phi có thể coi là đang an ủi Thẩm Hạ Lan.



Thế nhưng Thẩm Hạ Lan lại có chút khinh thường.



Bây giờ cô đã biết mọi chuyện, nhưng trông lòng cô lại còn nặng nề hơn.



Cho dù không phải do cô, nhưng cũng do cô lựa chọn biên giới tìm Hoàng Phi, cho nên dù nói như thế nào thì Thẩm Hạ Lan cô cũng nợ hai chị em bọn họ.



Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đã có chút mệt liền nhẹ nhàng nói: “Chúng ta trở về nghỉ ngơi trước đã, có một số việc không thể biết rõ chân tướng trong một sớm một chiều, đừng để cơ thể mệt quá.



“Vâng.”



Cơ thể của Thẩm hạ Lan thực sự mệt đến mức không chịu đựng nỗi nữa rồi.



Khi nhóm người bọn họ đang chuẩn bị quay người rời đi thì nghe thầy Hoàng Phi hét lên: “Cô đã nói sẽ tha mạng cho tôi.”



Cơ thể Thẩm Hạ Lan hơi khựng lại.



Cô không quay đầu nhìn lại, lạnh lùng nói: “Đúng vậy, tôi đã hứa tha mạng cho anh, nhưng những đau khổ mà Lam Dũng và Tử Thắt đã chịu đựng, anh cũng phải trải qua. Ở đây không có đầm nước lạnh, nhưng lại có biển. Quăng anh ta xuống biển, đợi đến khi anh ta chỉ còn sót lại một hơi thở yếu ớt thì kéo lên, sau đó đánh gãy đôi chân của anh ta rồi vứt trên đường lớn.”



Thẩm Hạ Lan nói xong thì không ở lại chỗ này nữa, rời đi với Diệp Ân Tuần.



“Không, Thẩm Hạ Lan, cô không thể đối xử với tôi như vậy! Tôi đã nói với cô tắt cả những gì cô muốn biết rồi, cô không được làm vậy với tôi!”



Hoàng Phi vốn dĩ cho rằng Thẩm Hạ Lan sẽ dễ nói chuyện hơn Diệp Ân Tuần, vì vậy trước khi Thẩm Hạ Lan đến đây, anh ta cứ một mực chịu đựng chống đỡ, anh ta luôn cảm thấy phụ nữ sẽ xuống tay nhẹ nhàng nhân từ hơn, nhưng anh ta không ngờ Thẩm Hạ Lan lại đối xử với mình như thế này.



Diệp Ân Tuấn cảm thấy anh ta quá ồn ào, lạnh lùng nói: “Các ngươi còn đứng ngây người ra đó làm gì?



Muốn để anh ta la hét gọi mọi người đến đây à?”



Ngay khi những lời này thốt ra, lập tức có người bịt miệng Hoàng Phi, kéo anh ta xuống.



Sau khi Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn lên xe, cô có chút mệt mỏi hỏi: “Có phải anh cũng cảm thấy em quá tàn nhẫn không?”



“Không, hoàn toàn ngược lại, như vậy thì anh mới yên tâm để em tự mình xông vào giới giải trí.”



Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan ngừng lại khoảng ba giây, sau đó nhìn Diệp Ân Tuấn với vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn vui mừng: “Chuyện công ty điện ảnh truyền hình đã hoàn thành rồi à?”



“Không nhanh như vậy, có điều cũng sắp rồi.”



Diệp Ân Tuấn vừa nói vừa lái xe chở Thẩm Hạ Lan đi về phía khách sạn, nhưng ngay sau khi anh lái xe ra ngoài chưa bao lâu thì có ba chiếc xe màu đen xuất hiện ở hai bên trái phải của giao lộ, chặn họ trong vòng vây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK