Ba Thẩm cảm thấy Thẩm Hạ Lan có gì không đúng, vội vàng hỏi.
Thẩm Hạ Lan nhìn ba mình, thấp giọng nói: "Ba, có một số việc nhất thời không thể nói rõ ràng với hai người được, bây giờ con thật sự không thể đi. Hai người rời đi trước đi, mang theo mẹ chồng con và Diệp Tranh đi cùng. Lúc này sức khỏe Nghê Nghê không thể ngồi máy bay được, con đã sắp xếp thuyền, mọi người ngồi thuyền đi. Cơ thể Nghê Nghê không tốt lắm, còn cần lại làm phẫu thuật ghép thận, những năm gần đây con bé đều không ra khỏi cửa bệnh viện. Căn bản không biết thế giới bên ngoài là như thế nào, con ở lại đây, bọn nhỏ xin nhờ hai người. Hai người nhất định phải mang theo bọn họ bình an trở lại Hải Thành. Về phần Minh Triết, sau này có cơ hội, con sẽ dẫn thằng bé trở về thăm hai người.”
Nghe được Thẩm Hạ Lan nói như vậy, bộ dạng cứ như dặn dò hậu sự, trong lòng ba Thẩm càng bất an.
“Không được, con cũng phải đi và chúng ta cùng đi, con à, mẹ và ba con đã mất con một lần, không thể mất con lần thứ hai nữa. Con nghe lời mẹ và đi cùng chúng ta đi. Ân Tuấn sẽ luôn có cách thôi, bất kể gặp phải chuyện gì, cậu ấy đều sẽ giải quyết được thôi. Con cùng chúng ta trở về trước đi!”
Mẹ Thẩm nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan.
Bà nhớ tới bản báo cáo giám định DNA của Hải Thành.
Làm sao cô có thể không phải là con gái của bà chứ?
Mang thai mười tháng, nuôi cô từ nhỏ đến lớn, sao có thể dựa vào một tờ giấy mà nói cô không phải là con gái của bà chứ?
Trước khi đến Mỹ, hai người già vẫn còn tâm tư như vậy, muốn chính miệng nói với Thẩm Hạ Lan về vấn đề giám định DNA này, nhưng sau khi đến đây, chuyện xảy ra khiến bọn họ một lần nữa ý thức được, bọn họ không có cách nào để mất đi đứa bé Thẩm Hạ Lan này.
Cho nên chuyện này, bọn họ đè xuống đáy lòng, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thật ra thì nhìn kỹ một chút, Thẩm Hạ Lan thật sự không giống hai vợ chồng bọn họ, khi còn bé rất nhiều người đều khen Thẩm Hạ Lan xinh đẹp, bây giờ Thẩm Hạ Lan đã phẫu thuật thẩm mỹ, càng không có gì giống hai người bọn họ hơn.
Nhưng thế thì đã sao?
Nhiều năm như vậy, bọn họ chính là cha con!
Ba Thẩm thấy mẹ Thẩm thương cảm như vậy, cũng thấp giọng nói: "Mẹ con nói đúng, Ân Tuấn không có chuyện gì mà không giải quyết được, con đi cùng chúng ta đi.”
“Ba mẹ, con thật sự không đi được. Có người đang giám sát con, con chỉ cần rời khỏi đây, tất cả mọi người cũng đừng nghĩ đến việc rời đi. Nếu hai người thật sự thương con, hãy đưa con của con và mẹ chồng con rời khỏi đây đi. Dọc theo đường đi con đã sắp xếp người bảo vệ mọi người, có thể đưa mọi người đến nhà họ Hoắc ở Hải Thành. Con nghĩ cậu Hoắc, Hoắc Chấn Đình sẽ bảo vệ mọi người. Chỉ cần con không trở về, bất kể là ai, cũng đừng để cho bọn họ tiếp cận mọi người và Nghê Nghê.
Thẩm Hạ Lan nói vô cùng nghiêm trọng.
Mẹ Thẩm còn muốn nói gì đó, lại bị ba Thẩm ngăn cản.
Ông ấy đã nhìn ra, tính cách của Thẩm Hạ Lan giống như năm năm trước, một khi bản thân đã quyết định chuyện gì đó thì sẽ không thay đổi, dù cho chuyện này người khác không hiểu cỡ nào, cô cũng phải đi theo con đường đen tối đó, giống như năm năm trước cô muốn gả cho Diệp Ân Tuấn vậy.
“Được, ba mẹ nghe lời con. Nhưng con phải hứa với chúng ta, cùng Ân Tuấn bình an trở về! Ba mẹ lớn tuổi, không có cách nào nuôi thêm một đứa con cho con, con biết chưa?”
Lời nói của ba Thẩm khiến lòng của Thẩm Hạ Lan vô cùng ấm áp.
Cô gật đầu, sợ mẹ Thẩm khóc thương tâm, vội vàng đứng dậy đi đến chỗ bà Diệp.
Trước khi Thẩm Hạ Lan rời đi, bà Diệp đã chuẩn bị đầy đủ, hôm nay nhìn thấy cô bình an trở về, bà mới yên tâm.
“Không bị thương chứ?”
“Dạ không có.”
CHƯƠNG 229: CON CŨNG KHÔNG CÒN CÁCH NÀO KHÁC
Ba Thẩm cảm thấy Thẩm Hạ Lan có gì không đúng, vội vàng hỏi.
Thẩm Hạ Lan nhìn ba mình, thấp giọng nói: "Ba, có một số việc nhất thời không thể nói rõ ràng với hai người được, bây giờ con thật sự không thể đi. Hai người rời đi trước đi, mang theo mẹ chồng con và Diệp Tranh đi cùng. Lúc này sức khỏe Nghê Nghê không thể ngồi máy bay được, con đã sắp xếp thuyền, mọi người ngồi thuyền đi. Cơ thể Nghê Nghê không tốt lắm, còn cần lại làm phẫu thuật ghép thận, những năm gần đây con bé đều không ra khỏi cửa bệnh viện. Căn bản không biết thế giới bên ngoài là như thế nào, con ở lại đây, bọn nhỏ xin nhờ hai người. Hai người nhất định phải mang theo bọn họ bình an trở lại Hải Thành. Về phần Minh Triết, sau này có cơ hội, con sẽ dẫn thằng bé trở về thăm hai người.”
Nghe được Thẩm Hạ Lan nói như vậy, bộ dạng cứ như dặn dò hậu sự, trong lòng ba Thẩm càng bất an.
“Không được, con cũng phải đi và chúng ta cùng đi, con à, mẹ và ba con đã mất con một lần, không thể mất con lần thứ hai nữa. Con nghe lời mẹ và đi cùng chúng ta đi. Ân Tuấn sẽ luôn có cách thôi, bất kể gặp phải chuyện gì, cậu ấy đều sẽ giải quyết được thôi. Con cùng chúng ta trở về trước đi!”
Mẹ Thẩm nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan.
Bà nhớ tới bản báo cáo giám định DNA của Hải Thành.
Làm sao cô có thể không phải là con gái của bà chứ?
Mang thai mười tháng, nuôi cô từ nhỏ đến lớn, sao có thể dựa vào một tờ giấy mà nói cô không phải là con gái của bà chứ?
Trước khi đến Mỹ, hai người già vẫn còn tâm tư như vậy, muốn chính miệng nói với Thẩm Hạ Lan về vấn đề giám định DNA này, nhưng sau khi đến đây, chuyện xảy ra khiến bọn họ một lần nữa ý thức được, bọn họ không có cách nào để mất đi đứa bé Thẩm Hạ Lan này.
Cho nên chuyện này, bọn họ đè xuống đáy lòng, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thật ra thì nhìn kỹ một chút, Thẩm Hạ Lan thật sự không giống hai vợ chồng bọn họ, khi còn bé rất nhiều người đều khen Thẩm Hạ Lan xinh đẹp, bây giờ Thẩm Hạ Lan đã phẫu thuật thẩm mỹ, càng không có gì giống hai người bọn họ hơn.
Nhưng thế thì đã sao?
Nhiều năm như vậy, bọn họ chính là cha con!
Ba Thẩm thấy mẹ Thẩm thương cảm như vậy, cũng thấp giọng nói: "Mẹ con nói đúng, Ân Tuấn không có chuyện gì mà không giải quyết được, con đi cùng chúng ta đi.”
“Ba mẹ, con thật sự không đi được. Có người đang giám sát con, con chỉ cần rời khỏi đây, tất cả mọi người cũng đừng nghĩ đến việc rời đi. Nếu hai người thật sự thương con, hãy đưa con của con và mẹ chồng con rời khỏi đây đi. Dọc theo đường đi con đã sắp xếp người bảo vệ mọi người, có thể đưa mọi người đến nhà họ Hoắc ở Hải Thành. Con nghĩ cậu Hoắc, Hoắc Chấn Đình sẽ bảo vệ mọi người. Chỉ cần con không trở về, bất kể là ai, cũng đừng để cho bọn họ tiếp cận mọi người và Nghê Nghê.
Thẩm Hạ Lan nói vô cùng nghiêm trọng.
Mẹ Thẩm còn muốn nói gì đó, lại bị ba Thẩm ngăn cản.
Ông ấy đã nhìn ra, tính cách của Thẩm Hạ Lan giống như năm năm trước, một khi bản thân đã quyết định chuyện gì đó thì sẽ không thay đổi, dù cho chuyện này người khác không hiểu cỡ nào, cô cũng phải đi theo con đường đen tối đó, giống như năm năm trước cô muốn gả cho Diệp Ân Tuấn vậy.
“Được, ba mẹ nghe lời con. Nhưng con phải hứa với chúng ta, cùng Ân Tuấn bình an trở về! Ba mẹ lớn tuổi, không có cách nào nuôi thêm một đứa con cho con, con biết chưa?”
Lời nói của ba Thẩm khiến lòng của Thẩm Hạ Lan vô cùng ấm áp.
Cô gật đầu, sợ mẹ Thẩm khóc thương tâm, vội vàng đứng dậy đi đến chỗ bà Diệp.
Trước khi Thẩm Hạ Lan rời đi, bà Diệp đã chuẩn bị đầy đủ, hôm nay nhìn thấy cô bình an trở về, bà mới yên tâm.
“Không bị thương chứ?”
“Dạ không có.”
CHƯƠNG 229: CON CŨNG KHÔNG CÒN CÁCH NÀO KHÁC
Ba Thẩm cảm thấy Thẩm Hạ Lan có gì không đúng, vội vàng hỏi.
Thẩm Hạ Lan nhìn ba mình, thấp giọng nói: "Ba, có một số việc nhất thời không thể nói rõ ràng với hai người được, bây giờ con thật sự không thể đi. Hai người rời đi trước đi, mang theo mẹ chồng con và Diệp Tranh đi cùng. Lúc này sức khỏe Nghê Nghê không thể ngồi máy bay được, con đã sắp xếp thuyền, mọi người ngồi thuyền đi. Cơ thể Nghê Nghê không tốt lắm, còn cần lại làm phẫu thuật ghép thận, những năm gần đây con bé đều không ra khỏi cửa bệnh viện. Căn bản không biết thế giới bên ngoài là như thế nào, con ở lại đây, bọn nhỏ xin nhờ hai người. Hai người nhất định phải mang theo bọn họ bình an trở lại Hải Thành. Về phần Minh Triết, sau này có cơ hội, con sẽ dẫn thằng bé trở về thăm hai người.”
Nghe được Thẩm Hạ Lan nói như vậy, bộ dạng cứ như dặn dò hậu sự, trong lòng ba Thẩm càng bất an.
“Không được, con cũng phải đi và chúng ta cùng đi, con à, mẹ và ba con đã mất con một lần, không thể mất con lần thứ hai nữa. Con nghe lời mẹ và đi cùng chúng ta đi. Ân Tuấn sẽ luôn có cách thôi, bất kể gặp phải chuyện gì, cậu ấy đều sẽ giải quyết được thôi. Con cùng chúng ta trở về trước đi!”
Mẹ Thẩm nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan.
Bà nhớ tới bản báo cáo giám định DNA của Hải Thành.
Làm sao cô có thể không phải là con gái của bà chứ?
Mang thai mười tháng, nuôi cô từ nhỏ đến lớn, sao có thể dựa vào một tờ giấy mà nói cô không phải là con gái của bà chứ?
Trước khi đến Mỹ, hai người già vẫn còn tâm tư như vậy, muốn chính miệng nói với Thẩm Hạ Lan về vấn đề giám định DNA này, nhưng sau khi đến đây, chuyện xảy ra khiến bọn họ một lần nữa ý thức được, bọn họ không có cách nào để mất đi đứa bé Thẩm Hạ Lan này.
Cho nên chuyện này, bọn họ đè xuống đáy lòng, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thật ra thì nhìn kỹ một chút, Thẩm Hạ Lan thật sự không giống hai vợ chồng bọn họ, khi còn bé rất nhiều người đều khen Thẩm Hạ Lan xinh đẹp, bây giờ Thẩm Hạ Lan đã phẫu thuật thẩm mỹ, càng không có gì giống hai người bọn họ hơn.
Nhưng thế thì đã sao?
Nhiều năm như vậy, bọn họ chính là cha con!
Ba Thẩm thấy mẹ Thẩm thương cảm như vậy, cũng thấp giọng nói: "Mẹ con nói đúng, Ân Tuấn không có chuyện gì mà không giải quyết được, con đi cùng chúng ta đi.”
“Ba mẹ, con thật sự không đi được. Có người đang giám sát con, con chỉ cần rời khỏi đây, tất cả mọi người cũng đừng nghĩ đến việc rời đi. Nếu hai người thật sự thương con, hãy đưa con của con và mẹ chồng con rời khỏi đây đi. Dọc theo đường đi con đã sắp xếp người bảo vệ mọi người, có thể đưa mọi người đến nhà họ Hoắc ở Hải Thành. Con nghĩ cậu Hoắc, Hoắc Chấn Đình sẽ bảo vệ mọi người. Chỉ cần con không trở về, bất kể là ai, cũng đừng để cho bọn họ tiếp cận mọi người và Nghê Nghê.
Thẩm Hạ Lan nói vô cùng nghiêm trọng.
Mẹ Thẩm còn muốn nói gì đó, lại bị ba Thẩm ngăn cản.
Ông ấy đã nhìn ra, tính cách của Thẩm Hạ Lan giống như năm năm trước, một khi bản thân đã quyết định chuyện gì đó thì sẽ không thay đổi, dù cho chuyện này người khác không hiểu cỡ nào, cô cũng phải đi theo con đường đen tối đó, giống như năm năm trước cô muốn gả cho Diệp Ân Tuấn vậy.
“Được, ba mẹ nghe lời con. Nhưng con phải hứa với chúng ta, cùng Ân Tuấn bình an trở về! Ba mẹ lớn tuổi, không có cách nào nuôi thêm một đứa con cho con, con biết chưa?”
Lời nói của ba Thẩm khiến lòng của Thẩm Hạ Lan vô cùng ấm áp.
Cô gật đầu, sợ mẹ Thẩm khóc thương tâm, vội vàng đứng dậy đi đến chỗ bà Diệp.
Trước khi Thẩm Hạ Lan rời đi, bà Diệp đã chuẩn bị đầy đủ, hôm nay nhìn thấy cô bình an trở về, bà mới yên tâm.
“Không bị thương chứ?”
“Dạ không có.”