Thấm Minh Triết nhìn Thẩm Hạ Lan một chút, ánh mắt có chút trốn tránh.
Cậu bé cũng không biết làm sao, vào thời khắc này đột nhiên lại không muốn để cho Diệp Ân Tuấn chết.
"Mẹ, con xin lôi "
Thấm Minh Triết lí nhí nói, cậu bé nói nhỏ đến mức gần như không nghe được, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn nghe thấy.
Đột nhiên cô cảm thấy rất đau lòng.
Minh Triết là một đứa bé ngoan, cũng rất hiếu chuyện, tình cảm với Diệp Tranh tốt như vậy, nhất định là cậu bé vì Diệp Tranh phải không?
Chắc chắn không phải là bởi vì cậu bé biết thân phận của Diệp Ân Tuấn mới như vậy đúng không?
Trong lòng Thấm Hạ Lan rất khó chịu, nhưng nhìn ánh mắt áy náy và tự trách của con trai mình, cô tiến lên một bước sờ lên đầu của cậu bé nói:
"Không sao đâu, mẹ chỉ không ngờ con lại có tấm lòng như thể, vì ba của anh em mình mà nỗ lực nhiều như vậy:
Diệp Tranh nghe được Thẩm Minh Triết nói cậu bé cũng thuộc nhóm máu hiếm, vui sướng trực tiếp nhảy dựng lên.
"Lão đại, quá tốt rồi! Quả nhiên chúng ta là anh em, ngay cả nhóm máu cũng giống nhau. Về nhà tớ sẽ nói cho ba tớ biết để ba tớ nhận cậu làm con nuôi, đến lúc đó chúng ta sẽ thực sự là anh em của nhau"
"Tớ không muốn! Tớ không thèm làm con trai của ba cậu! Tớ cứu chú ấy cũng là vì nể mặt cậu thôi, cậu cũng đừng nghĩ tới thứ khác"
Thái độ của Thẩm Minh Triết vô cùng kiên quyết, giọng điệu cũng không được tốt lắm.
Diệp Tranh ngây ra một lúc, cảm thấy có đôi khi Thẩm Minh Triết khiến cho người ta khó mà hiểu được, nhưng cậu ta có thể ở thời điểm này cứu ba mình nên Diệp Tranh vẫn rất cảm kích.
Bác sĩ thấy hai đứa bé tích cực như thế, vội vàng nhìn về phía Thẩm Hạ Lan.
"Cô Thẩm, cô xem..."
"Cứ làm theo ÿ bọn nhỏ đi, nhưng chớ vượt quá lượng máu bình thường của bọn chúng là được"
"Đó là điều chắc chản rồi!"
Bác sĩ mừng rỡ, vội vàng mang theo Thẩm Minh Triết và Diệp Tranh tới phòng thử máu.
Lam Tử Thất thấy bọn họ đã đi hết, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Cậu cứu anh ta làm gì? Huống hồ Minh Triết chỉ là một đứa bé”
"Đương nhiên phải để Diệp Ân Tuấn còn sống rồi, ít nhất bây giờ anh ta không thể chết được”
Không biết là Thẩm Hạ Lan đang nói cho Lam Tử Thất nghe, hay là nói cho mình nghe, nhưng cô cảm thấy tim mình đau xót không chịu nối.
Rất nhanh Thấm Minh Triết và Diệp Tranh đã đi ra, bác sĩ nói nhóm máu hoàn toàn tương xứng, chuẩn bị lập tức lấy máu.
Bởi vì Diệp Tranh là con trai của Diệp Ân Tuấn, nên là người đầu tiên đi vào.
Thẩm Minh Triết cầm tay Thẩm Hạ Lan, nhỏ giọng nói: "Mẹ, có phải mẹ đang rất tức giận đúng không?"
"Vì sao con lại hỏi như vậy?"
Thẩm Hạ Lan tự cảm thấy mình chưa từng tỏ thái độ gì với Diệp Ân Tuấn ở trước mặt con trai, lại càng chưa từng nhắc tới ân oán giữa mình và anh, nhưng bây giờ nhìn thấy Thẩm Minh Triết như thế này, ít nhiều cô cũng có chút bất an.
Chẳng lẽ con trai đã biết cái gì?
Thẩm Minh Triết do dự một chút nói: "Con cảm thấy hình như mẹ rất không thích chú ấy, con cứu chú ấy, có phải mẹ cảm thấy không vui hay không?”
"Con có vui không?"
Thấm Hạ Lan không trả lời mà hỏi lại.
Trong phút chốc Thẩm Minh Triết ngây ngẩn cả người.
Vui vẻ không?
Hình như cũng không hề vui vẻ như vậy.
Nhưng cậu bé lại không muốn người đó chết.
"Lần này mẹ trở vê là vì em gái đúng không? Nhưng sau khi mẹ trở về vẫn luôn dây dưa với chú ấy, có phải bởi vì chú ấy có thể cứu em gái đúng không? Nếu như chú ấy chết rồi, có phải em gái sẽ không có hi vọng nữa hay không?”
Thẩm Minh Triết nhìn chäảm chảm vào Thẩm Hạ Lan, trong đôi mắt kia lấp lóe sắc thái khiến cho Thẩm Hạ Lan không dám nhìn vào đó.
Thời điểm Diệp Ân Tuấn ngã xuống đất, trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng, chuyện này tới bây giờ cô vẫn không dám thừa nhận.
Nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của con trai, Thẩm Hạ Lan cười nói: "Đúng, cho nên cách làm của Minh Triết là chính xác, cảm ơn Minh Triết đã thay mẹ và em gái cứu được chú ấy"
"Mẹ!"
Thấm Minh Triết ôm chặt lấy Thấm Hạ Lan, cảm thấy rất có lỗi.
Vừa rồi lúc cậu bé quyết định hiến máu thật sự không có suy nghĩ nhiêu như vậy.
Người kia đối xử không tốt với cậu bé và mẹ, nhưng vì sao cậu bé vân muốn cứu người kia?
Thấm Minh Triết tâm lý rầu rĩ, nhìn thấy Diệp Tranh cau mày đi ra.
"Cậu sao rồi?"
Cậu bé buông lỏng Thấm Hạ Lan ra, nhìn về phía Diệp Tranh.
Diệp Tranh chớp chớp đôi mắt to nói: "Đau! Tớ không ngờ lấy máu lại đau như vậy!"
"Đô ngốc!"
Thẩm Minh Triết ghét bỏ mắng cậu bé một câu, tiện thể nhấc chân đi vào trong phòng hiến máu.
"Lão đại, tớ đi cùng cậu”
Diệp Tranh vui vẻ đi vào theo.
Thẩm Minh Triết có thể nhìn thấy một cách rõ ràng Diệp Ân Tuấn đang nằm trên bàn mổ.
Người đàn ông đã từng khí thế như vậy, lúc này sắc mặt lại tái nhợt, không có chút sức sống nào nằm ở nơi đó, đột nhiên Thẩm Minh Triết cảm thấy hơi khó có thể thích ứng được.
Cậu bé còn nhớ rõ trước đây không lâu Diệp Ân Tuấn còn nói chuyện cùng với mình khi ngồi ở trong khoang máy bay, sao chỉ mới chớp mắt một cái lại biến thành bộ dạng như thế này được?
Chẳng lẽ là mẹ đả thương chú ấy?
Thấm Minh Triết có chút rỗi rằm.
Bác sĩ nhìn thoáng qua Thẩm Minh Triết, cho là cậu bé đang sợ.
"Đừng lo lắng, chỉ đau một chút thôi, bác sẽ không lấy quá nhiều máu đâu”
Thẩm Minh Triết không đáp lời bác sĩ mà trực tiếp đi tới trước bàn mổ của Diệp Ân Tuấn, nói với Diệp Ân Tuấn đang hôn mê: "Nhớ kỹ, chú nợ cháu một cái mạng, chú nhớ phải trả lại cho cháu."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.
Diệp Tranh là người kịp phản ứng lại đầu tiên, vỗ ngực nói: "Lão đại, cậu yên tâm, tớ cũng nợ cậu một cái mạng, sau này lúc nào cậu cân, chỉ cân cậu nói một tiếng, tớ tuyệt không nhíu lông mày một chút nào."
"Ra ngoài!"
Thẩm Minh Triết lạnh lùng nói một câu, khí thế kia khiến cho Diệp Tranh giật nảy mình, suýt chút nữa cậu bé đã tưởng rằng Diệp Ân Tuấn tỉnh lại.
Bác sĩ cũng ngẩn ra một chút, cảm thấy Thẩm Minh Triết thực sự quá giống với Diệp Ân Tuấn, nhưng Diệp Tranh lại là người thừa kế mà nhà họ Diệp công nhận nên chỉ có thể đem Diệp Tranh ra ngoài trước.
Thẩm Minh Triết ngồi ở trên ghế, nhìn bác sĩ bắt đầu tìm mạch máu, sau đó lấy máu, từ đầu tới cuối, lông mày của cậu bé cũng không hề nhíu lại một chút nào, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Ân Tuấn, không chớp một cái.
Thật ra đầu óc của Diệp Ân Tuấn rất tỉnh táo nhưng bởi vì mất máu quá nhiều nên không thể mở mắt ra được, Thẩm Minh Triết nói gì anh đều nghe được hết, chỉ có điều khiến anh vô cùng bất ngờ chính là Thẩm Minh Triết lại chủ động hiến máu cho anh.
Điều này khiến Diệp Ân Tuấn cảm thấy quá bất ngờ, cũng quá vui mừng.
Bác sĩ không dám lấy quá nhiều máu, lúc lấy đủ 400CC liên ngừng lại.
Thẩm Minh Triết ấn xuống cánh tay của mình, không nói lời nào đi ra khỏi phòng lấy máu.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Thẩm Minh Triết đi ra, liên vội vàng tiến lên.
"Con trai, không có chuyện gì chứ?”
"Mẹ, con đói, mẹ làm chút gì cho con ăn đi”
Thẩm Minh Triết đây mong chờ nhìn Thẩm Hạ Lan.
Diệp Tranh cũng ở một bên phụ họa.
"Dì, cháu cũng đói bụng, hơn nữa vừa rôi cháu cũng bị lấy máu, cháu mệt quá"
Thật ra Thẩm Hạ Lan không muốn rời đi, cô muốn ở lại để nghe bác sĩ nói Diệp Ân Tuấn không sao rồi, muốn tận mắt nhìn thấy anh thoát khỏi nguy hiểm, nhưng ánh mắt mong đợi của con trai khiến cô không thể từ chối được và cũng làm cho cô trong nháy mắt tỉnh táo lại, Diệp Ấn Tuấn hoàn toàn không đáng để cô lo lắng như thế.
Có lẽ đây là âm mưu của chính Diệp Ân Tuấn cũng khó nói.
Lam Tử Thất thấy cô hơi do dự, nhỏ giọng nói: "Nếu không tớ về nhà làm chút gì đó cho bọn nhỏ ăn, cậu cứ ở lại đây đi”
"Không cân đâu, con trai tớ chỉ quen ăn đồ ăn tớ làm thôi, tớ đi trước đây.
Lúc này Thẩm Hạ Lan nói rất lạnh lùng, giõng như tất cả lo lắng vừa rồi bây giờ đã không còn nữa, nhưng Lam Tử Thất biết cô cũng không bình tĩnh như bên ngoài.
"Vậy được rồi, lát nữa gặp lại"
Lam Tử Thất võ vỗ bờ vai của cô, biết Thẩm Hạ Lan là người rất có chủ ý, bây giờ đã đưa ra quyết định thì sẽ không có khả năng thay đổi lại. Đọc nhanh nhất tại Tamlinh247.com
Một tay Thẩm Hạ Lan dắt Thẩm Minh Triết, một tay dắt Diệp Tranh, nhấc chân đi ra khỏi cửa phòng phâu thuật.
Phía ngoài ánh năng đã chiếu xuống, rất ấm áp, nhưng Thẩm Hạ Lan lại không cảm nhận được.
Thẩm Minh Triết về tới phòng, Thẩm Hạ Lan tới phòng bếp, Diệp Tranh líu ríu nói: "Lão đại, cánh tay cậu có đau không? Tớ cảm thấy tốt hơn nhiều rồi! Nói thật, tớ thật sự không ngờ cậu sẽ hiến máu cho ba tớ đấy, lão đại, cám ơn cậu nha! Cậu không biết được là càng ngày tớ càng thích cậu đâu!"
Nói xong, Diệp Tranh liên nhào tới chỗ Thẩm Minh Triết nô đùa ầm ĩ với nhau.
Thấm Minh Triết giơ chân dài lên, trực tiếp đạp Diệp Tranh sang một bên.
"Ngậm miệng lại! Im lặng đi! Ôn ào quá!"
Thấm Minh Triết cau mày không nhịn được nói, dáng vẻ như người sống chớ lại gân.
Diệp Tranh sờ bắp chân của mình, ấm ức nói: "Cậu hung dữ giống hệt như ba tớ vậy. Thật là dọa người! Người nào không biết còn tưởng rằng cậu mới là con của ba tớ đấy. Nhìn lại tớ đi, trên người một chút cũng không có dáng vẻ đấy nhưng mãi mà tớ vẫn không học được."
Thẩm Minh Triết chợt ngây ngẩn cả người.
Cậu bé nhìn Diệp Tranh với vẻ mặt phức tạp, tiến lên một bước ngồi xuống cạnh Diệp Tranh, nhỏ giọng nói: "Hóa ra cậu cũng rất tốt, cũng không ngốc lắm”
"Tớ biết, so với những người khác tớ không hề ngốc, chỉ có lúc ở cùng với cậu tớ mới có cảm giác này, nhưng không quan trọng, tớ đã nhận cậu làm lão đại rồi, cậu thông minh như vậy sau này nhất định sẽ bảo bọc tớ đúng không nào? Đến lúc đó hai anh em chúng ta hoành hành ngang dọc ở Hải Thành, cậu là lão đại, tớ chính là lão nhị, thật là oai phong!”
Diệp Tranh ngây ngô cười cười, Thẩm Minh Triết cảm thấy hơi khó chịu.
"Tớ sẽ không ở lại Hải Thành lâu đâu”
"Vi sao? Cậu muốn đi đâu? Tớ mặc kệ, lão đại, cậu không thể bỏ lại tớ một mình được!"
Diệp Tranh ôm lấy Thẩm Minh Triết, giống như cậu bé có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Thật ra Thẩm Minh Triết rất không thích bị người khác ôm như vậy, ngoại trừ em gái Thẩm Nghề Nghê ra thì chưa có người nào khác ôm qua cậu bé, nhưng nhìn Diệp Tranh trước mắt, trải qua nhiêu ngày ở chung như vậy, cậu bé lại có chút không nỡ.
"Dù sao tớ cũng không ở lại Hải Thành lâu, nhất định tớ phải trở lại nước Mỹ, nhà của tớ ở nước Mỹ”
"Nước Mỹ! Vậy cũng không sao, tớ có thể bảo ba lái phi cơ đưa tớ tới đó, dù sao lão đại ở đâu thì tớ sẽ ở đó, tớ muốn đi theo lão đại!"
Diệp Tranh bất chấp tất cả, sống chết muốn đi theo Thẩm Minh Triết.
Thẩm Minh Triết lại thấp giọng nói: "Không thể để Diệp Ân Tuấn cùng đi nước Mỹ được"
"Vì sao?"
Diệp Tranh mở to mắt, vẻ mặt vô cùng nghỉ ngờ nhìn Thẩm Minh Triết.
Thẩm Minh Triết trực tiếp quay mặt đi, khó chịu nói: "Dù sao cũng không thể để cho chú ấy cùng đi là được rồi, nếu như cậu còn coi tớ là anh em thì đừng nhắc đến ba cậu nữa. Tớ kết giao với cậu chỉ là bởi vì cậu là anh em của tớ chứ không phải bởi vì những thứ khác”
"Được rồi được rồi, tớ không nói là được chứ gì, cậu nhận tớ là anh em của cậu là được rồi”
Diệp Tranh đắc ý tựa vào vai Thẩm Minh Triết, ngáp một cái nói: 'Lão đại, tớ buôn ngủ quá, tớ ngủ một lát, lát nữa dì làm xong đồ ăn cậu nhớ phải gọi tớ dậy ăn đấy, cậu không thể độc chiếm một mình biết không?"
Nói xong đầu của cậu bé lệch ra, ngủ thiếp đi.
Lông mày Thẩm Minh Triết nhíu lại lần nữa.
Diệp Tranh này thật đúng là không tim không phổi.
Mặc dù trong ánh mắt cậu bé là ghét bỏ nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng đặt Diệp Tranh xuống giường, đồng thời kéo chăn phủ lên thân thể của Diệp Tranh.
Thẩm Hạ Lan lúc đi ra vừa hay nhìn thấy một màn này, có một nháy mắt, cô còn cho rằng mình đang nhìn thấy Thẩm Minh Triết đang tỉ mỉ chăm sóc Thẩm Nghê Nghê.
CHƯƠNG 90: DIỆP ÂN TUẤN YÊU CÔ
Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng lui trở về, cũng không định quấy râầy Thẩm Minh Triết.
Thật ra Thẩm Minh Triết là một cậu bé sống nội tâm, mặc dù hiểu chuyện sớm nhưng lại rất không dễ dàng thổ lộ tâm tình cùng người khác, trừ phi cậu bé cho rằng đó là người đặc biệt quan trọng thì mới có thể đối với người khác tốt như vậy.
Mặc dù biết tình cảm của Thẩm Minh Triết đối với Diệp Tranh không tâm thường, nhưng thỉnh thoảng Thẩm Minh Triết vẫn ghét bỏ cậu bé, khinh bỉ cậu bé, khiến Thẩm Hạ Lan cũng không phát hiện ra sức ảnh hưởng của Diệp Tranh đối với cậu bé.
Bây giờ nhìn thấy Thẩm Minh Triết cẩn thận đắp kín chăn cho cậu bé, sau đó khom người cởi giày cho người ta, khi nhìn thấy Diệp Tranh không mặc tất còn khẽ nhíu mày, kéo hai cái đùi của cậu bé lên trên giường rồi kéo chăn đắp kín lên hai chân của cậu bé.
Thẩm Hạ Lan không biết mình nên có phản ứng gì.
Là ngăn cản?
Hay là cứ để nó tùy ý phát triển tiếp như vậy?
Chắc chắn Thẩm Minh Triết và Diệp Tranh sẽ không thể ở bên nhau lâu dài được.
Chỉ cần có thể cứu được Diệp Ân Tuấn, nói không chừng Diệp Tranh lại bởi vì chuyện này mà quyết liệt với Thẩm Minh Triết, dù sao ai nấy đều thấy được, tầm quan trọng của Diệp Ân Tuấn đối với Diệp Tranh.
Nếu như cậu bé biết để cứu Diệp Ân Tuấn sẽ phải làm gì, giữa ba và anh trai, đứa bé kia sẽ chọn ai?
Thẩm Hạ Lan không hi vọng Thẩm Minh Triết bị tốn thương, thế nhưng bây giờ cô lại không có biện pháp để ngăn cản, chỉ là trong lòng mong mỏi, nếu như quả thật có một ngày như vậy, hi vọng Thẩm Minh Triết có thể chịu được.
“Khu khụ!"
Thẩm Hạ Lan cố ý ho khan hai tiếng.
Thẩm Minh Triết liền vội vàng đứng lên, ánh mắt hơi bối rối.
"Mẹ"
"Đói bụng không? Cơm sắp nấu xong rồi, nhưng sao Diệp Tranh lại ngủ rồi?"
Thẩm Hạ Lan giả vờ như không nhìn thấy tất cả những việc Thẩm Minh Triết vừa làm, bình thản hỏi một câu.
Lúc này Thẩm Minh Triết mới thở phào một hơi nói: "Ngày nào cậu ấy cũng dậy muộn, hôm nay phải dậy sớm hơn nữa còn phải huấn luyện cường độ quá lớn nên thân thế không chịu đựng nổi. Mẹ, chờ cơm chín rồi thì cũng đừng gọi cậu ấy, để lại cho cậu ấy một phần ra là được rồi, chờ cậu ấy ngủ dậy ăn sau. Hôm nay cậu ấy còn bị lấy máu, thân thể rất suy yếu, có lẽ cũng không thể tham gia huấn luyện được, cứ để cậu ấy nghỉ ngơi thêm một chút đi"
Nghe Thẩm Minh Triết cân nhắc cho Diệp Tranh như thế, Thẩm Hạ Lan hơi cảm thấy khó chịu.
"Con cũng bị lấy máu, lát nữa cơm nước xong xuôi cũng đi lên ngủ một giấc đi”
"Con không sao, con rất khỏe mạnh!"
Thấm Minh Triết cười đưa cánh tay của mình ra, giống như mình thật sự có cơ bắp vậy.
Thấm Hạ Lan ôm cậu bé vào trong ngực, thiên ngôn vạn ngữ nhưng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Có tiếng nước sôi truyền đến từ phòng bếp, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng buông con trai ra chạy tới.
Thấm Minh Triết thấy Thẩm Hạ Lan rời đi rồi, lúc này mới lảo đảo một chút.
Cậu bé đã đánh giá cao mình rồi.
Sau khi lấy máu thật sự cảm thấy rất suy yếu, nhưng cậu bé lại không thể để cho mẹ biết và phát hiện ra được, nếu không mẹ sẽ lo lắng.
Thấm Minh Triết tựa vào bên giường ngồi xuống, nhìn Diệp Tranh đang ngủ say, khóe miệng hơi cong lên.
Bất giác, Thẩm Minh Triết cứ như vậy dựa vào giường ngủ thiếp đi.
Lúc Thẩm Hạ Lan đi ra, nhìn thấy chính là Thẩm Minh Triết đang gục đầu ở đầu giường, tư thế quái dị ngủ thiếp đi.
Cũng không biết từ lúc nào Diệp Tranh đã xoay người ôm lấy Thẩm Minh Triết, mà Thẩm Minh Triết lại không có bất kỳ phản kháng nào, cứ như vậy an tĩnh ngủ.
Nếu như hai đứa bé này đều là của Thẩm Hạ Lan, không thể nghi ngờ trước mắt là một cảnh tượng tuyệt đẹp, đáng tiếc là, Diệp Tranh lại là con trai của Sở Anh Lạc.
Cô vẫn luôn nhắc nhở mình trẻ con vô tội, nhưng vừa nghĩ tới cảnh mỗi ngày nằm trong bệnh viện chỉ dựa vào thiết bị y tế mới có thể duy trì sinh mệnh, cô lại không có cách nào không chạnh lòng.
Cô thật sự không làm Thánh Mẫu được!
Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi, ôm Thẩm Minh Triết vào giường, để cậu bé nắm trên giường với Diệp Tranh, cô kéo chăn đắp lên hai người bọn họ sau đó đi tới phòng bếp, đem thức ăn bỏ vào trong lò vi sóng để giữ ấm, lúc này mới đi ra khỏi phòng.
Lam Tử Thất đúng lúc trở về.
"Diệp Ân Tuấn tỉnh rồi, đã vượt qua nguy hiểm, không có gì đáng ngại nữa"
"Ôt"
Thẩm Hạ Lan không mặn không nhạt trả lời, nhỏ giọng nói: "Tờ muốn ở một mình một lát, cậu đi nghỉ trước đi, tớ đã làm xong đồ ăn rồi, cậu ăn chút gì đi"
"Hạ Lan”
Lam Tử Thất giữ cánh tay của cô.
Trạng thái hiện tại của cô khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy không quá yên tâm.
"Tớ không sao, chỉ hơi mệt mỏi một chút nên mới muốn tìm chỗ nào yên tĩnh ngồi một lát”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt một tiếng, nhưng Lam Tử Thất đã nhìn ra nụ cười của cô không chạm tới đáy mắt.
Trong lòng của cô vẫn quan tâm tới Diệp Ân Tuấn.
Đã từng yêu sâu đậm như vậy, cho dù bây giờ có căm thù đến tận xương tuỷ thì cũng là bởi vì quá yêu nên mới có thể như vậy.
Loại cảm giác vừa yêu vừa hận giao hòa với nhau này, thật sự sẽ hành hạ người ta đến chết.
Lam Tử Thất hi vọng Thẩm Hạ Lan có thể mất trí nhớ, hoặc là không biết yêu, ít nhất như vậy thì cô sẽ không đau khổ như thế nữa, nhưng chuyện này ai cũng không thể thay thế được, chỉ có thể tự mình tiêu hóa.
Lam Tử Thất nhẹ nhàng buông lỏng cánh tay Thẩm Hạ Lan ra, nhỏ giọng nói: "Nếu cần gì thì có thể nói với tớ bất cứ lúc nào, cậu biết là cho dù cậu muốn làm gì thì tớ cũng đều sẽ ủng hộ cậu"
"Ừm, cám ơn. Tớ thật sự không sao"
Thẩm Hạ Lan mỉm cười rời đi.
Cô thật sự không sao, chỉ là quá mệt mỏi thôi!
Cái loại cảm giác này thật sự giống như toát ra từ trong xương khiển cho người ta làm thế nào cũng không thoát ra được, thậm chí cảm thấy toàn thân bất lực.
Thẩm Hạ Lan một mình đi ra phía sau.
Nơi này sóng biển rất mạnh, bởi vì gió lớn nên có rất ít người đến đây nhưng lại cho cô một nơi để tĩnh tâm lại.
Cô cảm thấy mình chưa đủ tàn nhẫn.
Trước mắt vẫn là dáng vẻ Diệp Ân Tuấn ngã xuống trước đó, thậm chí lời thổ lộ của anh còn như đang quanh quẩn ở bên tai.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình cực kỳ vô dụng.
Sự đau khổ trong năm năm qua và tất cả mọi thứ mà đứa bé phải chịu đứng, chẳng lẽ chỉ cần một câu thổ lộ thật thật giả giả của anh là xong ư?
Không!
Minh Triết là tất cả của cô!
Cô cũng không muốn tình yêu nữa, cô chỉ cần con trai của mình!
Thẩm Hạ Lan nắm thật chặt tảng đá bên cạnh, rất muốn phát tiết giống như trực tiếp ném tảng đá vào trong biển rộng.
"Làm gì vậy? Một mình trút giận lên tảng đá à”
Tống Dật Hiên không biết đã đi tới bên cạnh Thẩm Hạ Lan từ lúc nào.
Thẩm Hạ Lan nhìn anh ta một cái nói: "Bây giờ Diệp Ân Tuấn đang ở trên đảo, tất cả mọi người canh phòng sâm nghiêm, hơn nữa còn là giữa ban ngày, anh chạy đến đây không sợ bị Diệp Ân Tuấn ngũ mã phanh thây sao?"
"Ôi ôi, sao cô có thể nói ác như vậy chứ? Tôi cũng không làm cái gì, huống hồ Diệp Ân Tuấn đã hoàn toàn nắm được chuyện của bà cụ Hoắc vào trên người mình, tôi không làm cái gì thì anh ta có thể làm gì được tôi"
Tống Dật Hiên cảm thấy rất kỳ quái.
Lúc đầu, Diệp Ân Tuấn cũng không làm như vậy, huống hồ ai cũng biết lúc ấy anh ta ra tay nên chuyện này đẩy lên trên người nhà họ Tống không có gì thích hợp bằng, nhưng không biết đầu óc Diệp Ân Tuấn lên cơn điên gì, lại còn nói lúc ấy Tống Dật Hiên hỗ trợ là vì nể tình cảm nhiều năm giữa hai nhà Tống Diệp, trợ giúp Diệp Ân Tuấn đưa Thẩm Hạ Lan đi.
Câu nói như vậy đã hoàn toàn ụp cái nồi này lên đầu nhà họ Diệp, mà Tống Dật Hiên lại bởi vì gặp chuyện bất bình nên mới rút đao tương trợ thôi.
Câu nói này khiến Tống Dật Hiên hận không thể tiếp nhận.
Anh ta không cần Diệp Ân Tuấn hỗ trợ mà anh ta vẫn có thể tự mình giải quyết chuyện này.
Lúc Thẩm Hạ Lan nghe được chuyện này đã ngây ra một lúc.
"Có ý gì?"
"Tự mình xem đi, tin tức mới nhất ở Hải Thành, nhà họ Hoắc cùng nhà họ Diệp bắt đầu đấu nhau, thậm chí bây giờ tôi cảm thấy hơi nghỉ ngờ chuyện này có lẽ không phải cố ý nhằm vào cô mà là muốn thông qua cô để nhằm vào Diệp Ân Tuấn cũng khó nói. Nếu không nhiều năm như vậy, nhà họ Hoắc chưa từng trở mặt với người khác làm sao đột nhiên lại ra tay với người nhà họ Diệp chứ?”
Tống Dật Hiên đưa điện thoại di động của mình cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan xem tin tức mới nhất trong đó, trong lúc nhất thời cũng ngây ngẩn cả người.
Chẳng lẽ đây không phải là âm mưu của Diệp Ân Tuấn bày ra ư?
Nói như vậy, hôm qua Diệp Ân Tuấn tới đây chính là để nói cho cô chuyện này?
Mà tất cả những thứ anh nói đều là thật sao?
Đột nhiên Thẩm Hạ Lan có chút do dự. Đọc nhanh nhất tại Tamlinh247.com
Tống Dật Hiên thấy cô ngây người nhìn màn hình điện thoại di động, vươn tay ra quơ quơ hai lần ở trước mặt cô.
"Này, cô sao vậy? Diệp Ân Tuấn làm như vậy không phải đã khiến cô cảm động rồi đấy chứ? Người đẹp, cô không thể vô tình đối với tôi như vậy, tôi cũng là vì cô nên mới lội xuống cái vũng nước đục này. Chỉ cân cô nói một câu, tôi lập tức tuyên bố với bên ngoài nói tôi làm tất cả vì cô đều là cam tâm tình nguyện, không liên quan tới Diệp Ân Tuấn!"
Tống Dật Hiên khiến Thẩm Hạ Lan hoàn hồn lại, nhưng quả thực bây giờ cô không có tâm tư nói đùa với anh ta.
"Tống Dật Hiên, đừng làm phiền tôi nữa, anh có thể thoát khỏi chuyện này tôi thật sự rất vui, lúc đầu chuyện này vốn cũng không liên quan đến anh, là tôi làm liên lụy tới anh, bây giờ thấy anh không sao trong lòng tôi cũng đã an tâm hơn rất nhiêu"
"Vậy Diệp Ân Tuấn đâu? Anh ta làm như thế, cô cũng mang ơn anh ta à?"
Đây mới là vấn đề Tống Dật Hiên quan tâm nhất.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: "Nếu không phải Diệp Ân Tuấn bày mưu để nhằm vào tôi vậy thì cũng là anh ta làm liên lụy đến tôi, tôi cảm kích anh ta cái gì? Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện này không phải đều bắt nguồn từ anh ta sao? Anh ta có thể giải quyết được là tốt nhất, nếu không thể giải quyết được thì tôi còn phải hỏi anh ta một chút đấy, dựa vào cái gì mà tôi phải làm lá chắn cho anh ta?"
Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Tống Dật Hiên lập tức cười.
"Tại sao tôi lại cảm thấy hình như cô có thâm cừu đại hận với anh ta nhỉ? Cô có thù với anh ta à?"
"Không có!"
"Có thù? Hay là trước đây có quen biết?"
Tống Dật Hiên càng ngày càng cảm thấy tò mò.
Thấm Hạ Lan lạnh lùng nhìn Tống Dật Hiên nói: "Anh có tin nếu anh vẫn tiếp tục hung hăng càn quấy như thế nữa thì tôi sẽ đạp anh từ nơi này xuống không”
"Đừng đừng đừng! Tôi chỉ muốn hỏi một chút thôi mà, nếu cô không muốn nói thì cứ coi như tôi chưa nói gì là được. Nhưng tôi thật sự rất tò mò, cô có nhiều lựa chọn như vậy nhưng tại sao lại lựa chọn hợp tác với Hoàn Trí. Nhưng nhìn thái độ mà cô đối đãi với Diệp Ân Tuấn, nói hai người lần đầu tiên gặp mặt tôi không tin, nào có ai mới gặp mặt lần đầu tiên mà đã nhìn nhau một cách chán ghét như vậy? Hơn nữa Diệp Ân Tuấn thế nào tôi biết, anh ta là một vật cách điện, bao nhiêu phụ nữ chủ động tới ôm ấp yêu thương đều bị anh ta giải quyết hết, những năm này cũng chưa từng thấy anh ta nhiệt tình như vậy với người nào cả, nhưng đối với cô lại không giống"
"Có lẽ anh ta vừa thấy đã yêu tôi thì sao"
Thẩm Hạ Lan thuận miệng nói, cũng không muốn nói với Tống Dật Hiên chuyện giữa cô và Diệp Ân Tuấn.
Tống Dật Hiên liền vội vàng lắc đầu nói: "Mấy chuyện mà vừa thấy đã yêu này chắc chắn sẽ không xảy ra với Diệp Ân Tuấn đâu. Người như anh ta chỉ có thể lâu ngày sinh tình yêu thôi. Nhìn anh ta có vẻ rất lạnh lùng rất tuyệt tình nhưng một khi đã động lòng với người phụ nữ nào thì sẽ là chuyện cả đời. Tôi đã từng nghĩ anh ta sẽ động lòng với vợ của mình, bây giờ xem ra có vẻ như anh ta đã động lòng với cô rồi."
Trái tim Thẩm Hạ Lan bỗng như ngừng đập.
"Đừng nói bừa. Anh ta đối với tôi như vậy chỉ vì hứng thú thôi:
"Không thể nào! Lisa, tôi dám dùng tính mạng mình để đánh cược, Diệp Ân Tuấn yêu cô, nếu không, anh ta sẽ không dùng toàn bộ nhà họ Diệp để đấu lại nhà họ Hoắc đâu. Anh ta là một thương nhân, hơn nữa còn là một người đàn ông bạc tình bạc nghĩa, nếu như người kia không thể khiến cho anh ta dùng toàn lực ứng phó thì chắc chắn anh ta sẽ không kéo toàn bộ nhà họ Diệp ra đâu, dù sao không phải ai cũng chọc vào nhà họ Hoäc nổi, cho dù là nhà họ Tống của tôi thì cũng phải suy nghĩ thật kỹ xem có nên đối địch với nhà họ Hoắc hay không. Nếu như cô không quan trọng với anh ta thì chỉ cân giao cô ra là nhà họ Diệp sẽ không có bất kỳ tổn thất nào, nhưng Diệp Ân Tuấn lại không làm như vậy không phải sao?”
Tống Dật Hiên nhìn chằm chằm vào Thẩm Hạ Lan khiến lòng bàn tay Thẩm Hạ Lan toát mồ hôi.
Diệp Ân Tuấn yêu cô?
Làm sao có thể !