Thẩm Hạ Lan nhìn Lưu Mai, thật sự không muốn nói bệnh tình của mẹ cho bà ta biết, không biết có phải ông trời đang trêu đùa không, mà để hai chị em này đều cùng sinh mệnh?
“Chúng ta sẽ nói chuyện trên đường đi.”
Thẩm Hạ Lan định dẫn Lưu Mai cùng đi, dù gì Tống Dật Hiên cũng không có ở đây, Lưu Mai lại ly hôn với chồng, giờ trở thành người cô độc, thật sự làm người khác phải đau lòng, nhưng Dũng lại không đồng ý.
“Cô Tôn, dù cô muốn đi đâu, tôi cũng sẽ liều chết đi theo cô, nhưng bà Tống không thể đi cùng chúng ta.”
“Tại sao lại không thể? Bà ấy là dì tôi, dù mấy người có thừa nhận hay không, thì tôi cũng nhận bà ấy.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì cưỡng ép dẫn Lưu Mai lên xe.
Khương Hiểu không biết Lưu Mai là ai, nhưng thấy Thẩm Hạ Lan đối tốt với bà ta như thế, thì cũng gọi là dì, tất nhiên thái độ của cô đối với Lưu Mai cũng khá tốt.
Dũng định nói gì đó, nhưng bị Thẩm Hạ Lan giành nói trước: “Tôi biết ông là thuộc hạ nhà họ Tiêu, chỉ nghe theo lời ông cụ nhà ông, cũng biết có lẽ ông đã biết mấy chuyện lúc trước, nhưng nói thế nào, bà ấy cũng là dì tôi, tôi không thể bỏ mặc bà ấy, huống hồ chị em họ đã không gặp nhau nhiều năm như vậy, có lẽ đây sẽ là lần gặp mặt cuối cùng của họ, tôi không thể không dẫn bà ấy theo, nếu bà ấy không gặp được tôi thì thôi, nhưng nếu đã gặp được rồi thì đó là chỉ thị của ông trời, Dũng, nếu ông không tiện, thì thả chúng tôi xuống, rồi thay tôi gọi cho Lam Thần, chúng tôi tự đi tới đó cũng được.”
Thẩm Hạ Lan đã nói như vậy rồi, nếu Dũng còn nói gì nữa, có lẽ cô sẽ thật sự không đi xe ông nữa.
Dũng vẫn nhớ rõ chuyện ông cụ Tiêu dặn ông phải chăm sóc Thẩm Hạ Lan, nên giờ chỉ có thể ngậm miệng lại, ông định gọi cho ông cụ Tiêu, thì cô lại nói tiếp: “Nếu ông kinh động ông ngoại tôi, rồi xảy ra chuyện, thì tôi sẽ không tha cho ông, sức khỏe ông ngoại tôi không được tốt, ông định để ông ấy tức chết à? Người xưa có câu tướng ở bên ngoài có thể không nghe lệnh, Dũng, giờ ông là người của tôi, nên tạm thời phải nghe lời tôi.”
“Nhưng cô Tôn, bà ấy...”
“Được rồi, lái xe đi.”
Thẩm Hạ Lan cũng biết mình nói vậy hơi khó nghe, nhưng cô không thể vứt bỏ Lưu Mai, dù là vì bà ta là dì cô, hay là mẹ Tống Dật Hiên, thì cô cũng không thể vứt bỏ.
Tống Dật Hiên là người hiếu thảo, rõ ràng giờ Lưu Mai đã bệnh tới thời kỳ cuối, nhưng lại không biết anh ta đã đi đâu, chắc chắn anh ta đã đi làm chuyện gì đó cho Lưu Mai rồi.
Trước khi Tống Dật Hiên trở về, Thẩm Hạ Lan không muốn Lưu Mai lại lầm lẫn thêm lần nào nữa.
Lưu Mai thấy Thẩm Hạ Lan đối xử với mình như vậy thì không khỏi xúc động: “Dì đã làm khó cháu rồi, chỉ sợ bệnh này của dì không chữa khỏi được, cả đời này dì chỉ muốn gặp một người duy nhất là mẹ cháu, chị em chúng ta đã nhiều năm không gặp như vậy, chớp mắt đã đến cuối đời rồi, có lẽ dì chưa đợi được lúc gặp mặt bà ấy, đã...”
“Dì, dì đừng nói lời xui xẻo như thế, dì sẽ không sao đâu, cháu tin rằng mẹ cháu sẽ rất vui khi gặp được dì.”
Thẩm Hạ Lan an ủi Lưu Mai.
Mặc dù Dũng không tán thành, nhưng giờ Thẩm Hạ Lan đã quyết định rồi, nên ông không nói gì nữa, nhưng trong lòng lại phòng bị Lưu Mai hơn.
Lần này Lưu Mai không có phản ứng gì, chỉ nói chuyện thường ngày với Thẩm Hạ Lan, thái độ hiền từ đó làm cô lại nhớ đến mẹ mình.
Giờ Tiêu Ái đang làm gì?
Có phải bà cũng đang nhớ đến cô không?
Thẩm Hạ Lan biết, thật ra giờ cô ra mặt sẽ không ổn thỏa cho lắm, ông cụ Tiêu và Diệp Ân Tuấn đang bày một ván cờ lớn, có lẽ cô sẽ làm đảo lộn bước tiến của họ, nhưng cô không đợi được nữa rồi.
Nếu cô không biết tình trạng của Tiêu Ái thì thôi, cô có thể bình tĩnh làm con tin chỗ ông cụ Tiêu, phối hợp diễn một vở kịch với họ, nhưng giờ cô đã biết Tiêu Ái không còn sống được bao lâu nữa, nên Thẩm Hạ Lan có thể ngồi yên được.
Cô đã làm lỡ nhiều thời gian như vậy, không biết Tiêu Ái có thể đợi tới khi cô qua đó không?
Thời gian không ngừng trôi qua, con muốn báo hiếu nhưng ba mẹ đã rời đi.
Thẩm Hạ Lan không muốn cảm nhận nỗi đau này, dù Tiêu Ái chỉ còn lại một ngày, cô cũng muốn tới trước giường báo hiếu, chí ít là nói cho bà biết, bà lại làm bà ngoại rồi, có lẽ sẽ làm bà sống lâu hơn.
Lưu Mai thấy Thẩm Hạ Lan bỗng đau buồn thì không khỏi lên tiếng: “Cháu lại nhớ mẹ cháu à?”
“Vâng, cháu nhớ bà ấy rồi, nhiều năm như vậy, nhưng thời gian cháu ở bên bà ấy lại quá ít, giờ cháu bỗng muốn ở bên bà ấy, nghe bà ấy kể lại chuyện xưa.”
“Đúng là đứa bé ngoan! Quả nhiên sinh con gái vẫn tốt hơn, cháu nhìn con trai dì xem, giờ đã bao nhiêu tuổi rồi, mà không chịu lập gia đình, dì muốn ôm cháu cũng không được, có lẽ cả đời này không thể nhìn thấy cháu nội chào đời.”
Mắt Lưu Mai hơi mơ màng.
Thẩm Hạ Lan thu hồi vẻ đau buồn, an ủi Lưu Mai: “Dì à, dì đừng nói thế, Tống Dật Hiên chỉ chưa tới duyên thôi, cháu tin rằng, anh ấy có thể tìm được mảnh kia của mình, chắc chắn dì có thể nhìn thấy cháu nội chào đời.”
“Cháu đừng an ủi dì, dì biết cháu có ý tốt, haizz, nhiều năm như vậy, không biết chị thế nào rồi, dì nhớ lúc dì rời đi, dì chỉ mới 8 tuổi, còn chị đã 12, lúc đó trông bà ấy rất mảnh mai, xinh đẹp.”
Lưu Mai như chìm đắm trong chuyện cũ, Thẩm Hạ Lan không nỡ cắt ngang bà ta, cô cảm thấy rất ấm áp khi nghe bà ta kể lại những chuyện lúc nhỏ giữa bà ta và Tiêu Ái.
Dũng luôn im lặng, Khương Hiểu cũng làm hết trách nhiệm khi ở bên họ, cô không nói gì cả, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình.
Xe chạy được một đoạn đường, Thẩm Hạ Lan mới nhận ra Dũng đang lái tới sân bay, nên không khỏi lên tiếng: “Chúng ta sắp lên máy bay à?”
“Đúng vậy, cô Tôn, máy bay sắp cất cánh rồi! Gia chủ sợ không kịp...”
Dũng định nói tiếp, nhưng dù gì cũng kiêng kỵ Lưu Mai, nên không nói gì nữa, Thẩm Hạ Lan hiểu ra ngay.
“Lát nữa đến sân bay rồi, ông đi mua thêm một vé máy bay cho dì đi.”
“Tôi biết rồi.”
Dù Dũng không tình nguyện, nhưng cũng không thể không nghe lời Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan quay đầu nhìn Lưu Mai, cười hỏi: “Dì, dì có mang theo chứng minh không?”
“Có, giờ có ai ra ngoài mà không mang theo chứng minh? Dì đã quen mang nó bên người rồi.”
Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt.
Mấy năm nay Lưu Mai luôn ở trong viện dưỡng lão, cơ bản đều không đi ra ngoài, sao lại quen mang theo chứng minh?
Nhưng nghi ngờ này chỉ lóe lên trong đầu cô, chứ cô không truy hỏi.
Vừa đến sân bay, Dũng đã đi mua vé máy bay, Thẩm Hạ Lan dẫn Lưu Mai ngồi ở khu chờ đợi, Khương Hiểu đã đi mua chút đồ ăn.
“Mợ chủ, dọc đường luôn xóc nảy, cô cũng chưa ăn gì, nên cô ăn chút gì đi, đây là sữa nóng và bánh mì.”
Khương Hiểu mua đồ ăn cho Thẩm Hạ Lan, cũng đưa cho Lưu Mai một phần.
“Bà Tống, mời bà ăn.”
“Cô cứ gọi tôi là dì Lưu đi, tôi và Tống Hải Đình đã ly hôn rồi.”
Lưu Mai nhận lấy bánh mì và sữa, nói cảm ơn, rồi nói ra câu nói này, làm Khương Hiểu hơi xấu hổ.
“Tôi xin lỗi, tôi không biết.”
“Cô không có gì phải xin lỗi cả, người đàn ông này không đáng để tôi chờ đợi và yêu thương, còn hủy hoại cuộc đời tôi, tôi chỉ hy vọng mình có thể sống tự tại hơn.”
Nghe Lưu Mai nói thế, Khương Hiểu không đáp lại, mà ngồi cạnh Thẩm Hạ Lan, bắt đầu gặm bánh mì.
Bụng Thẩm Hạ Lan đang kêu gào, cô biết giờ cơ thể mình đặc biệt, nên không nói gì, cầm đồ ăn lên ngay.
Lưu Mai ăn rất ít, thấy Thẩm Hạ Lan ăn như hổ đói, khóe mắt còn có nước mắt thì hỏi: “Ông ta làm khó cháu à? Nhìn xem ông ta để cháu đói như vậy, cháu ăn chậm thôi, đừng để nghẹn, chỗ dì vẫn còn này.”
Tất nhiên Thẩm Hạ Lan biết ông ta mà Lưu Mai nói là ai, nhưng cô nuốt đồ ăn xuống mới cười nói: “Chuyện này không liên quan đến ông ngoại, cháu chỉ đang mang thai, nên dễ đói, ăn hơi nhiều thôi.”
“Cái gì? Cháu đang mang thai à?”
Lưu Mai rất ngạc nhiên.
“Chẳng phải cháu thuộc thể hàn, không dễ mang thai à?”
Đối mặt với thắc mắc của Lưu Mai, Thẩm Hạ Lan hơi xấu hổ nói: “Dì, cơ thể cháu đã được điều dưỡng tốt, nên giờ đã mang thai, dì sắp được làm bà ngoại rồi.”
Lưu Mai rất ngạc nhiên, nhưng cũng cười nói: “Quá tốt rồi, quả nhiên ông trời luôn công bằng.”
“Là do cháu may mắn.”
Thẩm Hạ Lan cười hơi ngốc nghếch.
Lưu Mai vuốt tóc cô như con mình, hiền từ nói: “Dì thật sự hy vọng cháu có thể bình an.”
“Cháu sẽ bình an thôi.”
Lúc Dũng quay về, thấy Thẩm Hạ Lan và Lưu Mai trò chuyện vui vẻ, thì không khỏi nhíu mày.
Ông mới nhân cơ hội đi mua vé máy bay gọi cho ông cụ Tiêu, để nói chuyện Lưu Mai cho ông biết.
Ông cụ Tiêu rất tức giận.
“Sau khi tới Vân Nam, cậu hãy tìm cơ hội tách Lưu Mai và Thẩm Hạ Lan ra, nếu có thể, bảo người chúng ta khống chế Lưu Mai lại, đừng cho nó ở bên Thẩm Hạ Lan.”
“Gia chủ, hình như cô Tôn rất thích và ỷ lại Lưu Mai.”
Dũng hơi khó xử nói.
Ông cụ Tiêu nhất thời nổi giận.
“Hồ đồ! Nếu tôi muốn nhận lại đứa con gái này đã sớm nhận nó rồi, cần gì phải đợi tới giờ? Nếu Lưu Mai tới đây, Tiêu Ái sẽ phản ứng thế nào khi gặp lại nó? Ai có thể đoán trước được? Cậu đừng nghĩ ngợi gì cả, Tiêu Ái là đứa có chủ kiến, nếu con bé thật sự muốn gặp đứa em gái này và mẹ, chẳng lẽ tôi lại nói không cho nó tới, nó tới không được? Cậu từng nghe con bé nói về chuyện của mẹ và em gái chưa? Có nghe con bé bảo tìm bọn họ không?
Hay cậu nhìn thấy Tiêu Ái tìm kiếm bọn họ? Năm đó lúc mẹ con bé còn sống, con bé còn chưa đi tìm, thì giờ bà ta mất rồi, liệu con bé còn muốn gặp đứa em gái này không? Mặc dù tôi không biết tại sao Tiêu Ái lại làm vậy, nhưng tôi hiểu con gái tôi, con bé sẽ không vô duyên vô cớ làm như thế. Cậu cứ nghe lời tôi, nhất định phải bảo vệ tốt Thẩm Hạ Lan, rồi tách khỏi Lưu Mai, vừa xuống máy bay phải xử lý xong chuyện này biết chưa?”
Nghe ông cụ Tiêu nói thế, Dũng bỗng trở nên căng thẳng.
“Gia chủ, tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này.”
Lúc Dũng đưa vé máy bay cho Lưu Mai, không khỏi liếc nhìn bà ta một chút.
Lưu Mai thấy Dũng nhìn mình thì cười hỏi: “Sao thế? Trên mặt tôi có viết chữ à?”
Dũng vội quay đầu đi.
Ông đã hơn 40 tuổi, đi theo gia chủ rất nhiều năm rồi, cũng từng gặp Tiêu Ái mấy lần, dáng vẻ khi cười của Lưu Mai hơi giống Tiêu Ái, nhưng Dũng vẫn cảnh giác.
“Vì bây giờ mới mua vé nên chúng ta không ngồi cùng một chỗ, cô Tôn, cô đi cùng Khương Hiểu đi, để tôi đi cùng bà Lưu cho.”
Dũng sắp xếp như vậy, thầm nghĩ dù thế nào cũng phải tách Thẩm Hạ Lan ra khỏi Lưu Mai, nhưng ông không ngờ, ông không đợi được lúc máy bay hạ cánh.
Cục Cưng Có Chiêu
Lưu Mai nhận lấy vé máy bay, không hề có ý kiến gì về sắp xếp của Dũng, nhưng Thẩm Hạ Lan lại lên tiếng.
“Để tôi đi cùng dì cho, giờ dì không có ai để nói chuyện, ông lại không thân với dì, nếu tôi đi cùng dì vừa hay có thể trò chuyện với nhau, từ đây đến Vân Nam phải mất gần năm sáu tiếng, nếu không nói chuyện sẽ rất buồn bực.”
Dũng nghe Thẩm Hạ Lan nói vậy thì vội ngăn cản.
“Cô Tôn, Khương Hiểu phải ở bên cạnh chăm sóc sức khỏe cho cô, cô...”
“Ông đừng nuông chiều tôi như vậy, giờ chỉ mới mấy tháng chứ? Không sao đâu, chỉ ngồi máy bay thôi mà, nhìn ông căng thẳng chưa kìa, hơn nữa, đây là dì tôi, bà ấy có thể làm gì tôi chứ?”
Thẩm Hạ Lan mỉm cười, từ chối yêu cầu của Dũng ngay.
“Nhưng cô Tôn...”
“Được rồi, ông nhìn bộ dạng ốm yếu của dì đi, bà ấy còn có thể ăn tôi được ư? Quyết định vậy đi.”
Thẩm Hạ Lan đưa ra quyết định, làm Dũng không biết phải nói gì.
Từ đầu đến cuối, Lưu Mai đều không chen vào, như thể bà ta không quan tâm đến sắp xếp này.
Ánh mắt bà ta luôn nhìn dòng người qua lại, không biết đang nghĩ gì.
Thẩm Hạ Lan khoác tay bà ta, cười nói: “Dì, chúng ta lên máy bay thôi, sắp cất cánh rồi.”
“Được.”
Lưu Mai cười nói, rồi được Thẩm Hạ Lan dìu qua cửa kiểm tra an ninh.
Vì bà ta không mang theo đồ vật gì, nên rất ung dung.
Dũng luôn nhìn chằm chằm Lưu Mai, nhưng không phát hiện ra chỗ nào khác thường.
Thẩm Hạ Lan và Lưu Mai đã lên máy bay, sau khi tìm thấy chỗ ngồi của mình thì ngồi xuống, rồi cười nói.
Thấy Lưu Mai hơi buồn ngủ, Thẩm Hạ Lan vội nói: “Dì, dì cứ ngủ trước đi, lát nữa cháu sẽ gọi dì dậy.”
“Ừm.”
Lưu Mai cũng không từ chối, vì bà thật sự rất mệt, vừa nhắm mắt lại đã phát ra tiếng thở đều đặn.
Thẩm Hạ Lan cũng bị lây nhiễm, bất giác ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi cô tỉnh lại, máy bay đã đáp xuống rồi, trong cabin đều là tiếng người ầm ĩ.
“Sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Thẩm Hạ Lan hơi nghi ngờ hỏi, cảm thấy đầu óc hơi mơ màng.
Cô không say máy bay, tại sao lại đột ngột ngất xỉu như vậy?
“Dì?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Lưu Mai đang ngồi bên cạnh, hình như bà ta cũng mới tỉnh dậy.
“Dì cũng không biết nữa, dì mới tỉnh dậy thôi, xảy ra chuyện gì vậy?”
Bà ta đang nói thì Khương Hiểu chạy tới.
“Mợ chủ, chúng ta vẫn chưa tới Vân Nam, mà đang ở trạm trung chuyển máy bay, hình như máy bay gặp trục trặc rồi, Dũng đã đi xuống xem xét tình hình.”
“Máy bay gặp trục trặc?”
Thẩm Hạ Lan tưởng mình đã nghe nhầm, sao lại trùng hợp như vậy?
Lẽ ra máy bay đều có người kiểm tra tu sửa, sao lại gặp trục trặc được?
Lưu Mai xoa huyệt Thái dương của mình nói: “Xảy ra chuyện gì vậy, đầu dì rất choáng.”
“Cháu cũng thế, cảm thấy đầu óc choáng váng, có lẽ trong này quá oi bức, Khương Hiểu, cô mau xem thử Dũng đã về chưa, chúng ta cũng đi xuống đi.”
Khương Hiểu nghe Thẩm Hạ Lan căn dặn như vậy thì đi xuống ngay.
Rất nhanh, Khương Hiểu đã quay về.
“Mợ chủ, tôi không tìm thấy Dũng, nhưng sắp chuyển máy bay rồi, nếu chúng ta còn không đi sẽ phải đợi chuyến khác.”
Thẩm Hạ Lan nghe Khương Hiểu nói vậy thì khẽ híp mắt.
Lưu Mai khẽ nói: “Không bằng chúng ta đi trước đi, Dũng là người của ông ta, chắc chắn sẽ tìm được chúng ta.”
Thẩm Hạ Lan nhìn Lưu Mai nói: “Nhưng Dũng biết mẹ cháu đang ở đâu, chứ cháu không biết.”
“Cháu không biết? Sao cháu lại không biết?”
Hình như Lưu Mai rất bất ngờ về chuyện này.
Thẩm Hạ Lan gãi đầu nói: “Vì cháu không có hỏi, có Dũng đi theo rồi, nên cháu nghĩ có thể bớt một mối lo, chúng ta cứ đợi Dũng quay về đã, có lẽ ông ta sắp về rồi.”
Lưu Mai không nói gì nữa.
Các hành khách khác trên máy bay cũng nhanh chóng đi xuống, rồi đi qua đường trung chuyển lên máy bay khác, Thẩm Hạ Lan đứng trong đường trung chuyển đợi rất lâu, nhưng vẫn không thấy ông ta, trong lòng cô hơi bất an.
Dũng là thuộc hạ nhà họ Tiêu, càng nghe lời ông cụ Tiêu răm rắp, ông ta sẽ không bao giờ bỏ đi nửa chừng, trừ phi có người bảo ông ta rời đi.
Suy nghĩ này đã làm tim Thẩm Hạ Lan hơi chùng xuống.
Lưu Mai nhìn Thẩm Hạ Lan hỏi: “Chúng ta còn đợi nữa không?”
“Chúng ta đi thôi, có lẽ ông ta có chuyện trì hoãn, chúng ta cứ tới Vân Nam trước rồi liên lạc với ông ta sau.”
Thẩm Hạ Lan dứt khoát đưa ra quyết định, rồi dẫn Lưu Mai và Khương Hiểu lên máy bay.
Lúc máy bay cất cánh, Thẩm Hạ Lan nhìn xuống bên dưới, hình như nhìn thấy một bóng người bị kéo ra khỏi sân bay.
Mà bóng dáng người đó rất giống Dũng.
Mắt cô hơi ảm đạm, nhưng không nói gì, cũng không làm gì, như thể không phát hiện ra điều gì, chỉ ngồi cạnh Lưu Mai, dứt khoát nhắm mắt giả ngủ.
Khương Hiểu hơi lo lắng, nên đi tới bên cạnh Thẩm Hạ Lan, định đổi chỗ với Lưu Mai, nhưng bị bà ta từ chối với lý do không thoải mái.
“Khương Hiểu, cô về chỗ ngồi của mình đi, có dì chăm sóc cho tôi rồi, không sao đâu, cô đừng lo.”
Thẩm Hạ Lan khẽ cười, nụ cười rất nhạt, nhưng không hiểu sao lại làm Khương Hiểu yên lòng, như thể có cô ở đây rồi, mọi chuyện sẽ ổn thỏa thôi.
Khương Hiểu quay về chỗ ngồi của mình, Thẩm Hạ Lan lại nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lưu Mai liếc nhìn cô, đáy mắt bà ta thoáng qua cảm xúc nào đó, nhưng bà ta nhanh chóng quay đầu đi chớp mắt lại.
Máy bay bay hơn bốn tiếng, cuối cùng cũng đáp xuống sân bay.
Thẩm Hạ Lan vươn người, bẻ cổ, cười nói: “Quãng đường này thật mệt mỏi, cháu hơi đói rồi, dì muốn ăn gì không? Không bằng chúng ta đi xuống ăn chút gì đó ở sân bay trước đi, dù gì cũng phải liên lạc với Dũng, nếu ông ta ngồi chuyến bay sớm nhất để tới đây, cũng phải mất nửa tiếng. Dì đau lòng cho cháu nhất mà, nhất định cũng không nỡ để cháu và cục cưng trong bụng chịu đói đúng không ạ?”
Dứt lời, cô khoác tay Lưu Mai, như một đứa bé đang làm nũng.
Lưu Mai hơi sửng sốt, rồi lắc đầu cười bất đắc dĩ.
“Cháu đó, đã lớn thế này rồi mà còn làm nũng.”
“Dù cháu lớn thế nào, cũng mãi mãi là đứa trẻ trong lòng dì đúng không ạ? Được rồi, chúng ta đi ăn chút gì đi, cháu thấy trong sân bay hay có KFC, chúng ta tới đó ăn đi, cháu hứa chỉ ăn một chút thôi được không ạ?”
Thẩm Hạ Lan giơ hai ngón tay lên chỉ chút xíu, chọc Lưu Mai không khỏi bật cười thành tiếng.
“Được rồi, tùy cháu.”
“Cháu biết dì tốt nhất mà.”
Thẩm Hạ Lan cười rất vui vẻ mãn nguyện.
Khương Hiểu đứng bên cạnh thấy Thẩm Hạ Lan như vậy, thì bỗng cảm thấy cô như một đứa trẻ.
Hóa ra mợ chủ không cao quý như vậy, mà cũng có một mặt giống như đứa trẻ.
Khương Hiểu vội cầm đồ của họ lên, cùng Thẩm Hạ Lan và Lưu Mai đi xuống máy bay, ngồi vào cửa hàng KFC trong sân bay.
“Khương Hiểu, cô gọi cho tôi hai ly nước trước đi, tôi sắp khát khô cổ rồi.”
Thẩm Hạ Lan vừa nói vừa dùng tay quạt cổ áo, mồ hôi lấm tấm.
Lưu Mai không hề thấy nóng, nhưng bà cũng biết phụ nữ có thai sẽ có thân nhiệt cao hơn, nên không phản đối gì.
Khương Hiểu bưng nước tới, rồi tiếp tục đi gọi món.
Thẩm Hạ Lan vội ngửa đầu uống cạn ly nước.
Thấy Thẩm Hạ Lan uống hả hê như vậy, Lưu Mai bỗng thấy hơi khát.
Bà cầm ly nước lên nhấp một ngụm, liếc nhìn xung quanh rồi uống nốt phần còn lại.
Bà vừa ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Hạ Lan đang chống cằm nhìn bà, ánh mắt u ám đó làm tim Lưu Mai không khỏi đập loạn hai nhịp.
“Sao thế? Trên mặt dì có thứ gì à?”
“Vâng ạ, cháu bỗng thấy dì rất xinh đẹp.”
Thẩm Hạ Lan bỗng nở nụ cười tinh nghịch, làm Lưu Mai không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Con nhóc này, cháu đã làm mẹ hai lần rồi, sao vẫn không đứng đắn như vậy, dì đã bao nhiêu tuổi rồi, còn xinh đẹp cái gì? Cháu đừng lừa dì nữa được không?”
“Cháu nói thật đó.”
Thẩm Hạ Lan cười ha hả, bỗng ôm bụng nói: “Không được rồi, cháu phải đi vệ sinh một lát.”
Lưu Mai nhất thời căng thẳng.
“Cháu kiên trì một chút, đợi chúng ta ra ngoài rồi đi, ở đây nhiều người như vậy, đi nhà vệ sinh công cộng sẽ không an toàn.”
“Cháu không nhịn nổi nữa.”
Thẩm Hạ Lan không nghe lời Lưu Mai, mà đứng dậy vội chạy vào nhà vệ sinh.
“Cháu chạy từ từ thôi.”
Lưu Mai hơi lo lắng, nên chạy theo ngay.
Khương Hiểu hơi khó hiểu nhìn hai người, rồi nhất thời ngẩn người.
“Mợ chủ...”
“Cô lấy cho tôi chút giấy mau lên.”
Thẩm Hạ Lan hét về phía Khương Hiểu, rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Mắt thấy Lưu Mai cũng tiến vào, Khương Hiểu vội đặt đồ xuống, rồi cầm giấy vệ sinh chạy vào WC công cộng.
Cô vừa chạy vào WC, đã nghe thấy Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nói: “Cô đóng chặt cửa lại, không được để người nào đi vào.”
Khương Hiểu sửng sốt.
Sao giọng nói mợ chủ nghe có vẻ hơi sai sai vậy?
Nhưng cô vẫn nhanh chóng khóa trái cửa WC công cộng.
Khương Hiểu bỗng quay đầu, thấy Thẩm Hạ Lan đang đè Lưu Mai lên tường, rồi lấy dây thừng trong túi ra, trói bà ta lại.
“Mợ chủ, cô đang làm gì thế?”
Cả người Khương Hiểu đều mơ màng.
Lưu Mai cũng hơi nghi ngờ, vùng vẫy một lát nhưng không thoát ra được.
“Hạ Lan, cháu bị gì thế? Đừng ầm ĩ nữa, dì là dì cháu đấy.”
“Bà nên vui mừng vì bà là dì tôi, bằng không tôi đã giết bà rồi.”
Giọng nói Thẩm Hạ Lan không hề có chút ấm áp, mà lạnh đến mức làm người khác cảm thấy phát lạnh, thật ra, tim cô cũng mới rách ra từng chút, cực kỳ đau đớn.
Đây là dì cô, em gái mẹ cô! Dù năm đó xảy ra chuyện gì, ân oán người lớn thế nào, thì bà ta vẫn là em ruột Tiêu Ái, nhưng bà ta đã làm gì?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy tim mình cực kỳ lạnh lẽo.
Khương Hiểu không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng cũng không hỏi, mà ngược lại lùi về sau mấy bước đến cửa nhà vệ sinh, lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh bên ngoài.
Thẩm Hạ Lan nhìn cô, cũng không nói gì, rồi tiếp tục nhìn Lưu Mai.
Cô lạnh lùng hỏi: “Đã đến nước này rồi, có phải bà nên nói cho tôi biết, tại sao bà lại theo tôi tới đây không?”
“Hạ Lan, cháu đang nói lung tung gì đấy? Có phải cháu phát sốt rồi không? Dì là dì cháu, dì theo cháu tới đây để thăm mẹ cháu, chẳng phải đây là ý của cháu à? Sao giờ cháu lại hỏi ngược lại dì? Hơn nữa, cháu trói dì lại là sao? Rốt cuộc cháu muốn làm gì?”
Lưu Mai thở hổn hển gào lên, vẫn chưa từ bỏ ý định vùng vẫy.
Mắt Thẩm Hạ Lan trở nên lạnh lẽo.
“Bà đừng phí sức nữa, người bị tôi trói sẽ không thoát ra được trong khoảng thời gian ngắn, nếu không có Dũng, có lẽ tôi sẽ thật sự tin rằng, bà được tôi dẫn đến Vân Nam. Dì à, bà thật sự coi thường tôi rồi.”
Cục Cưng Có Chiêu
“Cháu nói vậy là sao? Cháu nói gì dì không hiểu.”
Lưu Mai quay đầu ngay, không muốn nhìn vào mắt Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cười, nhưng nụ cười không đạt tới đáy mắt.
“Bà không hiểu à? Vậy bà cần gì phải né tránh ánh mắt của tôi?”
“Dì chỉ không muốn nhìn cháu thôi.”
Lưu Mai cúi đầu lẩm bẩm.
“Là bà không muốn hay không dám? Hay lương tâm bà bất an, không thể nhìn thẳng vào tôi? Lúc bà hạ thuốc, để tôi hôn mê trên máy bay, sao không cảm thấy không dám nhìn tôi?”
Mặc dù Khương Hiểu đứng khá xa, nhưng vẫn nghe thấy rất rõ, lúc nghe thấy câu này, cô bỗng trợn tròn mắt.
“Mợ chủ, chẳng phải cô vì ngồi máy bay quá lâu nên choáng váng à?”
Thẩm Hạ Lan khẽ cười nói: “Tôi đã ngồi máy bay tới Vân Nam không biết bao nhiêu lần rồi, lần nào cũng không say máy bay, nhưng chỉ có lần này là say? Mặc dù tôi đang mang thai, nhưng tôi đã hỏi bác sĩ, tình trạng cơ thể tôi rất tốt, hoàn toàn không xuất hiện hiện tượng này, nên từ lúc say máy bay tôi đã nghi ngờ bà, rồi máy bay gặp trục trặc, phải trung chuyển, đã vậy thì thôi đi, sau đó Dũng còn mất tích, tôi đoán là bà hoặc người của bà đã dẫn ông ta đi đúng không? Tại sao lại không cho ông ta ở bên tôi? Là vì mấy người kiêng kỵ Dũng, vì sợ ông ta sẽ gửi tin tức cho ông ngoại tôi, rồi phá hỏng kế hoạch mấy người đúng không? Nhưng bà không biết rằng, lúc đi mua vé máy bay cho bà, Dũng đã gọi cho ông ngoại tôi, cũng như gửi tin tức cho tôi rồi.”
“Cái gì?”
Lưu Mai vô cùng ngạc nhiên.
Bà tưởng Thẩm Hạ Lan quan hệ rất tốt với Tống Dật Hiên, hơn nữa bà còn là dì cô, cô sẽ không bao giờ phòng bị bà, nên ban đầu bà luôn đề phòng Dũng, dù ông ta đi mua vé máy bay, bà cũng sai người âm thầm theo dõi, ai ngờ, Dũng vẫn truyền tin tức ra ngoài.
“Mấy người liên lạc bằng cách nào? Tôi dám bảo đảm Dũng không chạm vào điện thoại.”
“Bà không biết trong quân đội có ký hiệu bằng tay à? Không cần điện thoại, cũng không cần ngôn ngữ, mà chỉ cần động tác tay, tôi cũng biết ông ta định nói gì, hơn nữa bà ở trong viện dưỡng lão nhiều năm như vậy, sao lại luôn mang theo chứng minh bên người? Từ lúc mua vé bổ sung cho bà, tôi đã bắt đầu nghi ngờ.”
Lưu Mai nghe Thẩm Hạ Lan giải thích như vậy thì không còn gì để nói.
“Không ngờ cô lại biết động tác tay trong quân đội?”
“Diệp Ân Tuấn từng là quân nhân, anh ấy là chồng tôi, cũng là giáo quan của tôi, sao tôi có thể không biết được?”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì đáy mắt đầy thất vọng.
“Dì, tại sao bà lại làm chuyện như vậy với người thân yêu nhất của mình? Rốt cuộc là tại sao?”
“Tại sao ư? Người thân yêu nhất? Ông ngoại và mẹ cô từng xem tôi là người thân yêu nhất à? Nhiều năm như vậy, kể từ lúc tôi bị đuổi ra khỏi nhà họ Tiêu, mẹ cô chưa từng gặp mặt tôi, thậm chí tôi từng tới tìm bà ta, nhưng bà ta vẫn không chịu gặp. Tôi đã khổ sở cầu xin bà ta gặp mặt tôi trước cổng trường, tiếc rằng lòng dạ bà ta sắt đá, hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của tôi, một người chị như vậy thì tôi còn tình nghĩa gì nữa?”
Lưu Mai nói, ánh mắt bà ta đã trở nên hung tợn, hoàn toàn trái ngược với người phụ nữ dịu dàng lúc trước.
Thẩm Hạ Lan nhìn bà ta, cảm thấy hơi đáng thương.
“Chỉ vì lý do này? Chứ không còn lý do nào khác? Thật ra bà đứng đợi bên ngoài nơi ở ông ngoại, là để tôi dẫn bà đi tìm chỗ ở của mẹ tôi đúng không? Bà biết tôi bị ông ngoại bắt đi, cũng biết Diệp Ân Tuấn tới đòi người nhưng không được, bà biết tất cả mọi chuyện, thậm chí còn biết cả Phương Thiến đúng không? Nói cách khác, mọi chuyện của Phương Thiến đều liên quan đến bà đúng không?”
Thẩm Hạ Lan không muốn nghĩ như vậy, nhưng cô không phải con ngốc, ở bên Diệp Ân Tuấn nhiều năm như vậy, dù cô ngốc đến đâu cũng học được chút ít.
Cô đã không còn là cô gái Thẩm Hạ Lan bị người khác tùy ý bắt nạt và tính toán đó nữa, giờ cô là bà Diệp, là mẹ bọn trẻ, người cùng Diệp Ân Tuấn trải qua sóng gió.
Lưu Mai không phủ nhận, cũng không thừa nhận.
Thẩm Hạ Lan cười khẩy: “Đáng tiếc cho người tốt như Tống Dật Hiên, anh ta có biết bà là người như vậy không? Năm đó anh ta cũng là thành viên trong quân khu, tôi đoán anh ta đi lính là ý của bà đúng không? Bằng không, với tình trạng sức khỏe và tinh thần của, Tống Dật Hiên sẽ không bao giờ vứt bỏ bà một mình để đi lính, bà bảo anh ta đi lính với mục đích gì? Ngay cả con trai ruột của mình bà cũng có thể lợi dụng ư? Anh ta vì bà mà nhận hết đau khổ, sao bà lại đối xử với anh ta như thế? Lần này bà cũng đẩy anh ta ra đúng không? Vì bà sợ anh ta nhìn thấy bà lợi dụng tôi để đối phó mẹ và ông ngoại tôi, thậm chí là toàn bộ người dân đất nước này đúng không?”
“Cô rất thông minh, nhưng phụ nữ như vậy đều không sống lâu.”
Lưu Mai bỗng lên tiếng, nhưng câu nói của bà ta lại làm Thẩm Hạ Lan sửng sốt.
“Thế à? Chẳng lẽ bà không thông minh? Bà lợi dụng Tống Hải Đình ngoại tình để xây dựng cho mình hình tượng người phụ nữ yếu đuối bị bắt nạt, yêu đến điên cuồng, trốn trong viện dưỡng lão để thăm dò mọi chuyện bên ngoài, thậm chí còn bí mật sắp xếp, thao túng tất cả, chẳng lẽ lại không thông minh?”
“Đúng vậy, nên tôi sắp chết rồi.”
Lưu Mai cười cay đắng.
Nhưng Thẩm Hạ Lan lại lắc đầu nói: “E rằng chuyện bà trúng độc cũng là giả, chỉ cần bà đạt được mục đích, sẽ tự giải độc cho mình, bà lợi dụng chuyện Phương Quyên để cản trở bước tiến của chúng tôi, thực chất là bảo Phương Quyên câu giờ, để bà liên lạc với người nhà làm một số chuyện xấu xa, dì, bà sống lâu như vậy, chẳng lẽ ngay cả chuyện đúng sai cơ bản nhất cũng không phân biệt được?”
“Cô thì biết thế nào là đúng sai? Thẩm Hạ Lan, cô còn quá trẻ, nên có những chuyện cô không hiểu, tôi cũng không thể né tránh một số người, đây là sứ mệnh của tôi, nhà họ Tiêu nợ mẹ con chúng tôi, nên giờ phải trả.”
“Vậy đất nước này nợ bà cái gì? Chẳng lẽ những chuyện bà xúi giục Phương Quyên làm không phải vì phần tử khủng bố bên ngoài biên giới? Đây là bí mật quân sự, nên tôi không truy hỏi, nhưng không có nghĩa là tôi không đoán ra, thử hỏi xem thế lực nào có thể ép lão tướng quân rõ ràng đã nghỉ hưu như ông ngoại tôi vẫn phải ra sức diễn một vở kịch như vậy? Diệp Ân Tuấn nhà chúng tôi có thể tạm thời không cưới tôi cũng phải phối hợp diễn kịch? Trừ phi là lợi ích quốc gia, chứ tôi không thể nghĩ ra lý do nào khác, tôi vốn không biết tại sao ông ngoại lại thả Phương Thiến ra, nhưng giờ tôi đã đoán ra rồi, nhưng chỉ đoán được nguyên do, ai ngờ người đứng sau vở kịch này là bà, tôi biết, bên ngoài đều là người của bà, nhưng dì à, bà cảm thấy bà vẫn có thể liên lạc với họ à?”
Lưu Mai nghe Thẩm Hạ Lan nói thế thì cả người thâm trầm.
“Bà đừng nhìn tôi như thế, tôi nghĩ năm đó mẹ tôi không chịu gặp bà là có nguyên do, mẹ tôi sắp qua đời rồi, mà bà không hề có chút tình nghĩa chị em, tôi thật sự quá đau lòng về bà, tôi luôn tưởng bà thích tôi, nhưng giờ xem ra, bà tiếp cận tôi, thậm chí là lợi dụng tình cảm con trai bà đối với tôi để tôi nảy sinh thiện cảm với bà, tất cả đều nằm trong âm mưu và tính toán của bà, người phụ nữ như bà thật đáng sợ.”
Tim Thẩm Hạ Lan đã nguội lạnh.
Trước đó Lưu Mai cho cô bao nhiêu ấm áp, thì giờ tim cô lại rét buốt bấy nhiêu.
Cô không hiểu.
Rõ ràng là máu mủ ruột thịt, tại sao phải vì một số thứ không cần thiết mà quyết đấu một mất một còn?
Lưu Mai nhíu chặt mày.
“Cô định làm gì?”
“Tất nhiên là làm chuyện tôi nên làm, bà là dì tôi, nên tôi không phủ nhận chuyện này, nhưng đứng trước lợi ích quốc gia, tôi chỉ là một công dân bình thường, dì à, tôi xin lỗi.”
Dứt lời, Thẩm Hạ Lan đánh ngất bà ta ngay.
“Mợ chủ, giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Khương Hiểu chưa từng trải qua chuyện này, nhưng cô lại hiểu lời Thẩm Hạ Lan, nói thế nào, Lưu Mai trước mặt cũng giống hệt người xấu.
Thẩm Hạ Lan khẽ thở dài nói: “Ở đây có cửa sổ, chúng ta sẽ leo ra ngoài từ đó.”
“Hả?”
Khương Hiểu ngẩn người.
“Nhưng tôi không biết leo, tôi sợ lắm.”
“Không có gì phải sợ, tôi sẽ đứng bên dưới đỡ cô, cô leo lên rồi thì cứ thế nhảy xuống, chắc chắn sẽ có người tiếp ứng cho cô.”
Khương Hiểu lại sửng sốt trước câu nói của Thẩm Hạ Lan.
“Có người tiếp ứng cho chúng ta? Ai thế?”
“Cô mau leo lên đi, nếu còn chậm trễ nữa sẽ không kịp, chúng ta vào đây lâu như vậy, nếu còn không đi ra sẽ khiến người khác nghi ngờ, đến lúc đó muốn chạy cũng không kịp, mấy người đó đều không phải tội phạm bình thường, có khi trên người bọn họ còn mang theo súng.”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói thế, sắc mặt Khương Hiểu nhất thời trắng bệch, nhưng vẫn run rẩy leo lên cửa sổ.
Đến khi cô leo lên cửa sổ mới nhìn thấy, không ngờ người đang đợi bọn họ ở bên ngoài là Lam Thần.
Lam Thần?
Khương Hiểu thật sự cho rằng mình đang bị ảo giác.
Sao lại là Lam Thần được?
Chẳng phải anh đang Hải Thành à?
Anh theo bọn họ đến Vân Nam từ khi nào?
“Cô mau nhảy xuống đi! Còn đợi cái gì nữa?”
Lam Thần khẽ nhíu mày, giọng nói lạnh lùng đó đã làm Khương Hiểu cảm thấy hơi chân thực.
Có Lam Thần ở bên dưới, hơn nữa Khương Hiểu còn nhìn thấy anh đang dang ta đón cô, nên nhất thời vui vẻ.
Cô còn sợ gì mà không dám nhảy?
Biết đâu cô có thể kiếm được một kiểu ôm công chúa, vậy thì cô được lợi rồi.
Nghĩ như vậy, Khương Hiểu liền nhắm mắt nhảy xuống dưới.
Cô không đau như dự đoán, mà ngược lại cảm thấy mình đang nằm trong vòng tay ấm áp, hơn nữa còn có thể nghe thấy tiếng tim đập.
Khương Hiểu cảm thấy giây phút này thật sự quá hạnh phúc.
“Cô còn không mau bước xuống? Cô đang nghĩ gì thế?”
Giọng nói lạnh lùng của Lam Thần vang lên trên đỉnh đầu, làm Khương Hiểu hơi si mê.
“Đồ mê trai!”
Lam Thần bỗng buông tay.
“Úi da!”
Khương Hiểu bị rơi xuống đất ngay, mông cô sắp vỡ vụn rồi.
“Lam Thần, anh có thể ga lăng một tý không?”
“Giờ đã là lúc nào mà cô còn mê trai? Mợ chủ và người kia vẫn đang ở bên trong kia? Xung quanh đều là người của họ, mà cô vẫn còn thời gian lề mề.”
Lần này Lam Thần nói rất nhiều, nhưng lại làm Khương Hiểu hơi xấu hổ.
“Cô đứng qua một bên đi, đừng cản trở chuyện của tôi.”
Lam Thần đuổi Khương Hiểu qua một bên, Thẩm Hạ Lan đã kéo Lưu Mai lên cửa sổ rồi.
Lưu Mai đã bị cô bịt miệng lại, rồi ném thẳng xuống.
Lam Thần vững vàng đón lấy, rồi nhét bà ta vào xe ngay.
Khương Hiểu chưa kịp nói gì thì thấy Thẩm Hạ Lan bỗng nhảy xuống, làm cô sợ đến mức tim sắp ngừng đập.
“Mợ chủ, cô không được làm thế!”
Cô vội chạy tới, dứt khoát làm đệm thịt để Thẩm Hạ Lan nhảy xuống.
“Hự...”
Khương Hiểu cảm thấy cả người mình sắp vỡ vụn rồi, nhưng Lam Thần lại sửng sốt.
“Cô...”
Anh thật sự không nói nên lời.
Không ngờ người phụ nữ này lại việc nghĩa không chùn bước như thế, làm Lam Thần phải thay đổi cái nhìn về cô.
Thẩm Hạ Lan vội bò dậy, đỡ Khương Hiểu lên.
“Thế nào? Cô có bị thương chỗ nào không? Tôi và Ân Tuấn từng luyện võ, nên độ cao như vậy chẳng hề hấn gì, cô cần gì phải chạy tới đỡ?”
“Nhưng mợ chủ đang mang thai, không thể nhảy xuống.”
Khương Hiểu tủi thân xoa mông mình.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng ầm ĩ.
Cục Cưng Có Chiêu
“Không ổn rồi, có lẽ bọn họ đã phát hiện ra.”
Câu nói của Lam Thần làm Khương Hiểu vội kẹp chặt mông nói: “Chúng ta mau đi thôi, mợ chủ, tôi không sao.”
“Cô thật sự không sao?”
Thẩm Hạ Lan không hy vọng Khương Hiểu bị thương khi bị cô ngã trúng.
“Tôi thật sự không sao.
Thấy Khương Hiểu đứng tại chỗ nhảy lên nhảy xuống, lúc này Thẩm Hạ Lan mới yên lòng.
“Chúng ta đi thôi!”
Cô và Khương Hiểu cùng lên xe, Lam Thần nhanh chóng lái xe rời đi, chẳng mấy chốc KFC gần đó đã xảy ra chút ẩu đả, nhưng mấy chuyện này không nằm trong tầm kiểm soát của Thẩm Hạ Lan.
Xe đã lái đi rất xa rồi, Khương Hiểu hơi mất tự nhiên, nhích tới nhích lui, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng phát hiện ra tình huống này.
“Có phải cô bị thương rồi đúng không?”
“Không có, tôi...”
Khương Hiểu còn chưa nói xong, đã rên rỉ, dáng vẻ rất đau khổ.
“Lam Thần, mau tới bệnh viện.”
Thẩm Hạ Lan vừa dứt lời, Lam Thần đã nhíu mày.
“Mợ chủ, bệnh viện quá nhiều người, ngộ nhỡ Lưu Mai thừa cờ chạy trốn...”
“Đúng đúng đúng, mọi người cứ mặc kệ tôi, tôi có thể kiên trì được.”
Mặc dù Khương Hiểu nói thế, nhưng trên mặt đã toát mồ hôi.
Thẩm Hạ Lan biết, chắc chắn cô ta đã bị ngã trúng chỗ nào rồi.
Thấy Lưu Mai vẫn đang hôn mê ở bên cạnh, Thẩm Hạ Lan bỗng nảy sinh chủ ý.
“Lam Thần, anh lái xe tới cục cảnh sát trước đi.”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói thế, Lam Thần gật đầu ngay.
Rồi mọi người lái xe tới gần cục cảnh sát, Thẩm Hạ Lan thấy xung quanh có mấy chiếc xe hơi khác thường thì vội lên tiếng: “Anh đừng ngừng xe lại, cứ lái thẳng về phía trước.”
“Không phải cô muốn tới cục cảnh sát à?”
Lam Thần hơi nghi ngờ.
Thẩm Hạ Lan nói: “Anh nhìn mấy chiếc xe bên cạnh đi, bên trong đều có người, mặc dù bọn họ che chắn rất kỹ, nhưng ở cửa ghế lái có điếu thuốc đang cháy, điều này chứng tỏ bọn họ đang ngồi ở bên trong, người bình thường nào ngồi cửa trước cục cảnh sát? E rằng bọn họ đang nhắm vào chúng ta.”
Lam Thần hơi sửng sốt, rồi nhìn kỹ lại, quả nhiên có chuyện như vậy.
Đúng lúc này, Lưu Mai cũng tỉnh lại.
Bà ta mơ màng vùng vẫy, định lên tiếng, thì bị Thẩm Hạ Lan đánh ngất lần nữa.
Khương Hiểu thấy Thẩm Hạ Lan ra tay nhanh gọn như vậy thì không khỏi sửng sốt, không nhìn ra, bề ngoài Thẩm Hạ Lan hơi mềm mại yếu đuối mà võ công lại cao cường đến thế.
“Cô ráng nhịn một chút, hay chúng tôi đưa cô đến bệnh viện trước.”
Khương Hiểu nghe vậy thì lắc đầu.
“Nếu ở đây có người đang đợi chúng ta, ai biết được liệu bệnh viện có người của họ không?”
Thẩm Hạ Lan ngẩn người.
Đúng vậy.
Thân phận Lưu Mai không hề đơn giản, mặc dù không biết tại sao mấy người này lại nghe lời bà ta, nhưng Thẩm Hạ Lan không dám mạo hiểm.
Vì Lưu Mai, Diệp Ân Tuấn và ông cụ Tiêu đã thiết kế một ván cờ lớn như vậy, nên cô không thể phá vỡ ván cờ của họ.
Thẩm Hạ Lan không biết phải làm thế nào.
Đúng lúc này, Dũng gọi tới.
“Cô Tôn, cô đang ở đâu? Hai người không sao chứ?”
Thẩm Hạ Lan nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
“Chúng tôi không sao, chúng tôi đã hạ cánh an toàn, đồng thời trói được Lưu Mai rồi, giờ ông đang ở đâu?”
“Tôi sắp tới đó rồi, tôi vừa đáp xuống sân bay.”
Có lẽ Dũng ngồi chuyến bay sớm nhất để tới đây.
“Tôi thấy ông bị người khác dẫn đi, nhưng lúc đó tôi không thể đi cứu ông được, vì sợ rút dây động rừng, ông thoát hiểm bằng cách nào?”
“Là tổng giám đốc Diệp đã cứu tôi.”
Dũng khẽ nói: “Tổng giám đốc Diệp thả Phương Thiến ra theo ý của gia chủ, bà ta vừa thả ra đã liên lạc với Lưu Mai, lúc đó cậu ấy và ông cụ Tiêu đều ngạc nhiên, không ngờ người đó lại là Lưu Mai, tổng giám đốc Diệp nói lúc cậu ấy định thu thập chứng cứ, thì Lưu Mai đã tới cổng đại viện quân khu, rồi được cô dẫn đi. Cậu ấy định đuổi theo, nhưng sợ bà ta phát hiện ra sẽ tổn thương cô, càng lo cô sẽ vì tình thân mà bị bà ta lợi dụng rồi tổn thương, nên dọc đường đi cậu ấy luôn kinh hồn bạt vía, nhưng lại không dám manh động, sau khi thấy tôi bị bọn họ uy hiếp mới ra tay, có lẽ giờ cậu ấy vẫn đang lo lắng cho sự an toàn của cô nên không dám hành động.”
Nghe Dũng nói thế, Thẩm Hạ Lan nhất thời yên lòng.
“Anh ấy vẫn ổn chứ?”
“Tổng giám đốc Diệp không sao.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu, khẽ nói: “Ông nhắn địa chỉ của mẹ tôi cho tôi đi, tôi sẽ tới chỗ bà ấy.”
Dũng nhất thời ngẩn người.
“Cô Tôn, có lẽ bà chủ sẽ không gặp cô.”
“Ông cứ nhắn địa chỉ cho tôi đi, còn bà ấy có gặp hay không thì để tôi tới đó mới biết được.”
Thái độ Thẩm Hạ Lan rất kiên quyết, Dũng cũng không ngăn cản nữa, mà nhắn địa chỉ cho cô ngay.
Thẩm Hạ Lan đưa địa chỉ cho Lam Thần xem: “Anh lái xe đến địa chỉ này đi, Khương Hiểu, cô kiên trì thêm tý nữa nhé.”
“Được.”
Xe nhanh chóng lái tới địa chỉ đó.
Thẩm Hạ Lan nhìn nơi này, không khỏi muốn khóc.
Cô từng đuổi theo Trương Linh tới đây, rồi bị mất dấu, nếu lúc đó cô có thể tiến sâu hơn, có lẽ đã sớm gặp được mẹ cô rồi.
Mắt Thẩm Hạ Lan hơi ươn ướt.
“Hai người đợi tôi ở đây, để tôi vào trong xem xét, Lam Thần, anh hãy trông chừng Lưu Mai.”
“Được.”
Lam Thần tắt máy.
Thẩm Hạ Lan xuống xe, rồi ngừng bước trước cửa một nhà dân.
Nhìn bề ngoài, nơi này cực kỳ bình thường, nhưng Thẩm Hạ Lan biết, người đang ở bên trong là mẹ cô, người thân của cô.
Thẩm Hạ Lan hơi có cảm giác nhớ nhà khi rời xa quê hương nhiều năm, nhưng vẫn hít sâu một hơi, rồi giơ tay lên gõ cửa.
“Ai đấy?”
Giọng nói quen thuộc của Trương Linh lại vang lên, làm Thẩm Hạ Lan cực kỳ kích động.
“Cót két”, Trương Linh mở cửa ra, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, bà liền ngẩn người, rồi vô thức định đóng cửa lại, nhưng cô nhanh chóng duỗi chân đưa vào trong, chỉ cần bà đóng cửa sẽ kẹp chân cô.
“Cô đang làm gì đấy?”
Trương Linh nhíu chặt mày hỏi.
“Tôi muốn gặp mẹ tôi.”
Thẩm Hạ Lan nói thẳng.
Nhưng Trương Linh lại lạnh lùng nói: “Tôi không hiểu cô đang nói gì cả, cô mau đi đi, tôi phải đóng cửa rồi, tôi cũng không quan tâm khi làm cô bị thương đâu.”
“Vậy bà phế cái chân này của tôi đi.”
Hành động này của Thẩm Hạ Lan làm Trương Linh tức muốn chết.
“Cô Diệp à, cô làm vậy là sao? Lúc tôi tới Lịch Thành tìm cô, cô đã nói rất rõ rồi mà, cô sẽ không đi tới gần tôi, nhưng giờ thì sao? Cô lại tới đây giở trò vô lại với tôi.”
“Bà muốn nói thế nào cũng được, tôi vẫn nói câu đó, tôi muốn gặp mẹ tôi, bà đừng vội từ chối, mà hãy nghe tôi nói hết đã, trên xe tôi có một người bệnh, cần bà chữa trị, và một người nữa, có lẽ mẹ tôi sẽ gặp mặt bà ta.”
Thẩm Hạ Lan càng nói, Trương Linh càng nhíu mày.
“Cô Diệp, chắc cô biết câu được voi đòi tiên đúng không?”
“Đúng vậy, nhưng tôi có bản lĩnh được voi đòi tiên.”
Thẩm Hạ Lan cười hơi vô lại, làm Trương Linh nhìn thấy rất chướng mắt.
“Sao giờ cô lại trở nên vô lại như vậy?”
“Hết cách rồi, con người luôn biết học cách biến báo, huống hồ tôi còn đang mang thai, nói thế nào tôi cũng phải nói cho mẹ tôi biết tin tức tốt này, bà mau cho tôi vào trong đi.”
“Không được.”
“Trương Linh, chẳng lẽ bà muốn tôi gọi Tranh Tranh tới đây bảo bà mở cửa?”
Hình như câu nói này của Thẩm Hạ Lan đã đâm trúng điểm yếu của Trương Linh, bà sửng sốt, rồi lạnh lùng nói: “Tiểu nhân.”
“Tôi cũng đâu nói mình là quân tử, cảm ơn bà!”
Thẩm Hạ Lan mở cửa ra ngay, nhưng lại nghe Trương Linh nói: “Tôi có thể cho cô vào, nhưng bà ấy có muốn gặp cô hay không thì tôi không biết.”
Câu nói này đã làm Thẩm Hạ Lan ngừng bước.
Trương Linh nói tiếp: “Cô có thể tới đây tìm chúng tôi, có lẽ ông cụ Tiêu đã nói hết cho cô biết rồi, nếu vậy thì cô cảm thấy bà ấy sẽ gặp cô ư? Cô vẫn nên trắng tay quay về đi.”
“Không đâu.”
Thẩm Hạ Lan siết chặt nắm đấm, rồi đi vào trong.
Từ phía xa, cô đã nhìn thấy Tiêu Ái đang ngồi trên ban công, dáng người gầy yếu đó làm mũi cô không khỏi chua xót.
“Mẹ.”
Thẩm Hạ Lan không dám gọi lớn tiếng, sợ sẽ làm Tiêu Ái sợ, nhưng không biết có phải bà không nghe thấy hay không, mà không có phản ứng gì.
Cô rón rén đi vào, lúc này mới nhận ra Tiêu Ái đã ngủ rồi.
Nhìn Tiêu Ái ở khoảng cách gần như vậy, cuối cùng Thẩm Hạ Lan cũng không kiềm được nước mắt.
Hốc mắt bà đã hõm sâu, sắc mặt càng trắng bệch đến mức không còn một chút máu, tóc bà cũng rụng hết rồi, giờ bà đang đội một chiếc mũ rộng, nhưng vẫn không thể che lấp bệnh tình của bà.
Bản thân Tiêu Ái đã không béo, giờ cơ bản có thể miêu tả bằng từ da bọc xương.
Thẩm Hạ Lan vẫn còn nhớ lúc bà rời đi tinh thần bà rất sáng láng, sao mới mấy tháng không gặp, bà đã biến thành bộ dạng này?
“Mẹ.”
Thẩm Hạ Lan bỗng hơi nghẹn ngào.
Cô quỳ xuống trước mặt Tiêu Ái, nắm chặt tay bà.
Tay bà rất rất lạnh.
Nước mắt Thẩm Hạ Lan rơi xuống mu bàn tay của Tiêu Ái, bà bỗng mở mắt ra.
Lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, bà còn tưởng mình đang nằm mơ.
“Hạ Lan?”
“Mẹ, mẹ tỉnh rồi à? Mẹ sao rồi? Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”
Thẩm Hạ Lan vội hỏi, ánh mắt lo lắng đó làm Tiêu Ái nhanh chóng phản ứng lại.
“Sao con lại tới đây? Con...”
“Mẹ, mẹ đừng né tránh, con biết hết rồi, con cũng gặp ông ngoại rồi, là con cố ý tới đây tìm mẹ! Mẹ, mẹ quay về cùng con được không?”
Thẩm Hạ Lan khóc như mưa.
Tiêu Ái không muốn nhìn thấy cảnh tượng này nhất, cả đời này bà chưa làm gì được cho Thẩm Hạ Lan, thì có tư cách gì bắt con gái hầu hạ, đau lòng cho bà lúc bệnh nặng?
“Ông ngoại con cả đời kiên cường, sao già rồi lại học cách nhiều chuyện như bà ba hoa thế?”
Tiêu Ái thở dài, định rút tay mình về nhưng không thể nào làm được.
Thẩm Hạ Lan khóc lóc: “Mẹ, sao mẹ có thể làm vậy? Mẹ đã bệnh ra nông nỗi này, sao còn không nói cho con biết? Mẹ định cứ thế một mình lặng lẽ chết đi, rồi để con áy náy hối hận tiếc nuối cả đời ư? Sao mẹ có thể làm vậy? Từ nhỏ mẹ đã vứt bỏ, không quan tâm đến con, giờ mẹ quay về rồi, lại muốn vứt bỏ con trong những ngày tháng cuối cùng, cả đời này ngoài việc vứt bỏ con thì mẹ còn biết làm gì nữa?”
Nghe những lời tố cáo của Thẩm Hạ Lan, mắt Tiêu Ái cũng đã ướt đẫm.
“Mẹ chỉ không muốn để con nhìn thấy bộ dạng này của mẹ thôi, giờ mẹ đã người không ra người, ma không ra ma, sống cũng chỉ lãng phí không khí, mẹ định tìm một chỗ không người nào đó để chết đi, nhưng ông ngoại con thật đáng ghét.”
“Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Nếu mẹ chết rồi, con phải làm sao đây? Kiếp này mẹ định trả tình thân cho con bằng cách nào? Giờ con có thai rồi, mẹ lại sắp làm bà ngoại, sao mẹ nhẫn tâm để con đau khổ vậy?”
Thẩm Hạ Lan biết chuyện nào có thể đâm trúng điểm yếu của Tiêu Ái, lúc cô khóc lóc nói ra điều này đã làm bà sợ hết hồn.
“Cái gì? Con có thai rồi? Vậy mà con còn quỳ? Con mau đứng lên đi!”
Tiêu Ái vội kéo Thẩm Hạ Lan dậy, nhưng cô lại nắm tay bà nói: “Mẹ, mẹ phải đồng ý với con chuyện này, bằng không con sẽ không đứng lên.”