“Phải, chị là tới xem xem, gần đây cũng không liên lạc với chị em, chị không biết cô ấy thế nào rồi.”
Thẩm Hạ Lan nghĩ nghĩ rồi mới nói, mình lúc đó bị Diệp Tri Thu nhốt trên đảo nhỏ, cũng không biết phía Lam Tử Thất có nôn nóng không, nhưng bây giờ xem ra, Lam Tử Thất hẳn là không quan tâm nỗi mình nữa.
Một người em trai tàn tật và một người ba đầu óc có vấn đề, cô ấy phải làm thế nào? Đôi mắt Lam Dũng có chút u ám. “Chị Hạ Lan, chị có thể giúp em một việc không?” “Em nói đi.”
“Chị có thể giúp em tìm một công việc có thể làm ở nhà không, em vốn ứng tuyển vào công việc phiên dịch, nhưng vì không có thời gian đi đưa bản thảo, người ta không cần em nữa, điều kiện kinh tế nhà chúng em bây giờ không tốt, chị em sắp mệt xỉu rồi, em là đàn ông trong nhà, không thể để chị em vất vả như vậy, em chỉ hi vọng chị giúp em tìm một công việc, bao nhiêu tiền cũng không sao, chỉ cần có thể chia sẻ gánh
nặng với chị em là được.”
Nghe thấy Lam Dũng nói vậy, mũi Thẩm Hạ Lan có chút chua xót.
Lam Dũng đã từng là một phú nhị đại phấn chấn ngời ngời, bây giờ vì cô và nhà họ Diệp mà trở thành dáng vẻ này, trong lòng cô rất khó chịu.
“Chị sẽ giúp em, em yên tâm đi”
“Chị Hạ Lan, em biết chị tốt bụng, cũng biết chị cứ cảm thấy nhà họ Lam chúng em bây giờ như vậy là có liên quan tới chị và nhà họ Diệp, nhưng chị em nói rồi, đây là kiếp số của nhà họ Lam chúng em, không liên quan tới các chị. Chị ấy nói chị ấy bây giờ sứt đầu mẻ trán, không giúp được chị điều gì, nhưng nếu chị thật
sự có chỗ nào dùng được chị ấy, thì cứ mở miệng, chị ấy vẫn là Lam Tử Thất trước đây”
Trái tim Thẩm Hạ Lan bỗng nóng lên, lại mang theo tia thương cảm thiêu đốt.
“Chị và chị em đời này đều là chị em tốt nhất của nhau, em yên tâm đi. Chị cũng biết người nhà em đều rất mạnh mẽ, không hi vọng nhận giúp đỡ tiền bạc từ chị, chị sẽ để ý, tìm một công việc cho em, để em có thể chia sẻ gánh nặng với người nhà một chút.”
“Cảm ơn chị Hạ Lan”
Lam Dũng cuối cùng cười, cười vô cùng xán lạn, giống như chàng thiếu niên đầy ánh mặt trời cô từng biết.
Nhưng Thẩm Hạ Lan làm sao cũng không cười ra được. Lúc cô ra khỏi nhà họ Lam, toàn thân vô cùng đè nén, thậm chí có chút nghẹn đến khó chịu. Thẩm Hạ Lan nhanh chóng gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn. “Tống Đình ra rồi sao?” “Ra rồi, nhưng hình như không tốt lắm”
Giọng Diệp Ân Tuấn có chút trầm thấp. “Em ở nhà họ Lam, bên này cũng không tốt” Thẩm Hạ Lan nói chuyện của Lam Dũng.
Diệp Ân Tuấn lại không hề do dự, thấp giọng nói: “Anh sẽ gọi điện cho công ty, vừa khéo gần đây bên phía phòng phiên dịch có chút bận, công ty vốn định tuyển người, đã vậy thì để Lam Dũng làm đi, cậu ấy tốt xấu gì trước đây cũng là phú nhị đại, ngoại ngữ nói thế nào cũng qua được. Anh sẽ sắp xếp người mỗi ngày
“Giúp tôi tra một chút địa điểm của Hoàng Phi, người này sẽ không bốc hơi khỏi nhân gian đi. Trước đây bận chuyện của Diệp Tri Thu, quên mất người này, bây giờ tôi cần tính toán với anh ta rồi.”
Giọng Thẩm Hạ Lan lạnh lùng. Lam Thần đồng ý.
Cúp điện thoại xong, Thẩm Hạ Lan dựa lên lưng ghế, cảm thấy hôm nay cực kỳ khó chịu, dường như đứa bé trong bụng cũng cảm nhận được, có chút đau.
Thẩm Hạ Lan không dám động, cứ dựa lên ghế như vậy nghỉ ngơi. Rất nhanh, Phi lái xe tới địa chỉ Lam Dũng đưa.
Thẩm Hạ Lan ngước mắt nhìn, nơi này nào phải bệnh viện gì, chỉ là một phòng khám nhỏ, hơn nữa cửa nẻo tồi tàn, cũng không biết tình hình vệ sinh bên trong thế nào.
Cô không phải khinh thường phòng khám nhỏ, chỉ là có chút lo lắng. Thẩm Hạ Lan xuống xe liền đẩy cửa đi vào, không nghĩ tới bên trong lại đầy người xếp hàng. Cô từ xa đã nhìn thấy Lam Tử Thất đỡ một người đàn ông trung niên đang chen chúc trong đám người.
Nơi này người gì cũng có, có người đàn ông nhìn thấy Lam Tử Thất dáng vẻ thanh tú, sát lại gần cô ấy, cố ý cạ vào cơ thể cô ấy.
Lam Tử Thất khẽ cau mày, đỡ bác Lam dựa sang một bên, tranh thủ cơ hội này, người phía sau lập tức chen lên.
“Này, đây là chỗ của tôi.” Lam Tử Thất vội muốn tranh chấp, lại bị người phía sau trực tiếp đẩy sang một bên. “Cái gì mà chỗ của cô? Cô không phải vừa ra ngoài sao? Ra phía sau xếp hàng”
Đây là một bà thím, nhìn dáng vẻ rất hống hách. Lam Tử Thất muốn lý luận, người đàn ông bên cạnh lại dựa sát tới. Thẩm Hạ Lan tức giận đến mức ngực có chút đau. Cô bước nhanh tới, đạp một cái, đá ngã người đàn ông chiếm tiện nghi kia xuống đất. “Sàm sỡ phụ nữ ngay trước mặt mọi người, ông có còn cần mặt mũi nữa không?”
Người đàn ông không phòng bị, bị Thẩm Hạ Lan đá như chó ăn cứt.
Đôi mắt Thẩm Hạ Lan bỗng trừng sang bà thím kia. “Đều là phụ nữ, cần gì làm khó nhau? Huống chi cô ấy còn đỡ một người bệnh, bà không nhìn thấy?”
Bà thím mặc dù có chút ngang ngược với Lam Tử Thất, nhưng nhìn thấy Thẩm Hạ Lan ăn mặc sang trọng, sau lưng còn có Phi đi theo, nhìn như vệ sĩ, bà ta vội lùi về sau một bước nhường đường cho Lam Tử Thất.
Mắt Lam Tử Thất có chút ẩm ướt, càng cảm thấy có chút không chịu nỗi. “Sao cậu lại tới?” “Đi theo tớ!” Thẩm Hạ Lan bắt lấy cánh tay Lam Tử Thất kéo ra ngoài. “Đừng, ba tớ còn phải khám bệnh” Lam Tử Thất đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích. “Khám bệnh? Ở đây? Cậu đừng nói với tớ ở đây là thuốc gia truyền gì, cậu xem hoàn cảnh nơi này, cậu có thể khám bệnh gì cho ba cậu? Lam Tử Thất, cậu có thể mạnh mẽ, cũng có thể không dựa vào bất kỳ ai,
nhưng lúc khó khăn cậu có thể tiếp nhận sự giúp đỡ của chúng tớ một chút được không? Chúng ta vẫn là bạn mà? Phải không? Lúc tớ khó khăn tớ có từng xem cậu là người ngoài không? Tớ có từng từ chối sự giúp đỡ của cậu không? Thế nào? Chuyện tớ có thể làm cậu không thể làm đúng không? Như vậy sẽ thấy cậu vĩ đại, cậu thanh cao phải không? Quay đầu thì trễ nãi ba cậu, trễ nãi em trai cậu, cậu cảm thấy kiên cường như vậy có ích sao?”
Thẩm Hạ Lan lập tức nổi đóa.
Lam Tử Thất bị cô mắng như vậy, người xung quanh cũng thay nhau nhìn sang, cô ấy đành dẫn bác Lam ra khỏi phòng khám.
Gió bên ngoài hơi lạnh.
Lam Tử Thất lấy khăn choàng của mình xuống, choàng lên cho bác Lam.
Bác Lam ngây ngây ngốc ngốc, không có quá nhiều cảm giác với tất cả những chuyện này, chỉ là nhìn sang một phương hướng, không có tiêu cự gì, trong miệng gọi tên Lam Tử Thất và vợ mình, hết lần này tới lần khác.
Lam Tử Thất lấy khăn giấy ra lau mặt cho bác Lam, sau đó nhìn Thẩm Hạ Lan đang tức giận bừng bừng,
trầm tư một lát rồi nói: “Tớ không kiên cường và thanh cao như cậu nghĩ, tớ cũng không kiên trì như vậy, trước đây tớ luôn cảm thấy mình có thể không xem trọng tiền bạc, cho tới hôm nay tớ mới biết, một miếng khi đói bằng một gói khi no. Hạ Lan, tớ từng gọi điện thoại cho cậu, tớ cũng từng gửi tin nhắn mượn tiền cậu. Cậu luôn không trả lời tớ. Tớ không biết cậu thế nào, nhưng lúc đầu tớ từng liên lạc với cậu, thật”
Cô ấy nhìn Thẩm Hạ Lan, trong mắt mang theo ẩm ướt ẩn nhẫn. Thẩm Hạ Lan bỗng khó chịu. “Xin lỗi, khoảng thời gian trước tớ bị Diệp Tri Thu cầm tù trên một hòn đảo không người, nơi đó không có tín hiệu, tớ không nhận được tin nhắn của cậu, có lẽ cũng không thể bận tâm tới cậu. Xin lỗi, Tử Thất, xin lỗi, là tớ không chăm sóc tốt cho cậu.”
Thẩm Hạ Lan bỗng không tức giận nỗi nữa.
Lam Tử Thất lắc đầu, vén mái tóc dài của mình ra sau tai, mỉm cười nói: “Cậu xem, thực ra mỗi chúng ta đều có chuyện của mình, tớ nói với cậu những chuyện này, không phải oán trách cậu điều gì, cũng không
phải oán hận cậu, tớ chỉ là muốn nói cho cậu biết, có những lúc, thật sự là lực bất tòng tâm. Tế bào não của ba tớ đã hoại tử một phần rồi, bác sĩ nói nếu phẫu thuật tiền phí rất cao, đôi chân của em trai tớ có khả
năng hồi phục không tớ cũng không rõ, bây giờ vì không nộp được tiền chữa trị, tớ đành để nó về nhà. Tớ có
thể mượn cậu chút tiền sao? Lúc nào trả tớ không biết, nhưng tớ sẽ nhanh chóng tìm việc”
Thẩm Hạ Lan trước nay chưa từng biết giữa mình và Lam Tử Thất sẽ xa lạ tới bước này.
Lam Tử Thất mà cô biết luôn phấn chấn ngời ngời, dù là lúc cô nhi cũng chưa từng tự ti như vậy, nhưng bây giờ cô ấy mượn tiền cô, cảm giác hèn mọn đâm thật sâu làm đau trái tim Thẩm Hạ Lan.