*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thật ra Diệp Tranh cũng không ngủ được yên ổn quá lâu.
Trải qua mấy ngày chịu đựng tất cả, khiến cậu bé căn bản không có cách nào có thể ngủ ngon.
Sau khi Thẩm Hạ Lan rời đi không lâu, Diệp Tranh liền tỉnh lại, vô ý thức bò dậy, lại nhìn thấy Thẩm Minh Triết ngồi ở bên giường, trong lúc nhất thời có chút sửng sốt.
“Sao cậu lại ở đây?”
“Tớ sợ cậu ngủ mất.”
Thẩm Minh Triết thấp giọng nói, sau đó đứng lên rót cho Diệp Tranh một cốc nước.
Diệp Tranh có chút thụ sủng nhược kinh.
Trước kia đều là cậu bé rót nước cho Thẩm Minh Triết, Thẩm Minh Triết lạnh lùng cao ngạo như vậy đột nhiên thay đổi, khiến cậu bé có chút lạ lẫm.
“Cầm lấy!”
Thẩm Minh Triết thấy Diệp Tranh đang ngây ngốc nhìn mình, cho rằng cậu bé bị đánh choáng váng rồi.
Diệp Tranh vội vàng nhận lấy, đần độn cười cười.
“Cười cái gì?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy trong nhà có cậu thật tốt.”
Diệp Tranh khiến Thẩm Minh Triết có chút bó tay.
Cậu bé đi đến bên cửa, mở cửa phòng nhìn một chút, thấy mấy người Thẩm Hạ Lan đang ở dưới lầu nói gì đó, không ai chú ý đến bên này, lúc này mới đóng cửa lại, thậm chí đã khóa lại, sau đó quay lại ngồi xuống bên cạnh Diệp Tranh.
Nhìn thấy Thẩm Minh Triết làm những điều này, Diệp Tranh có chút tò mò.
“Cậu làm gì vậy?”
“Nói chuyện với cậu.”
Thẩm Minh Triết mang dáng vẻ thần bí, khiến sự tò mò trong lòng Diệp Tranh không thể không nổi lên.
“Chuyện gì vậy?”
Thẩm Minh Triết nhìn Diệp Tranh, giống như đang suy nghĩ gì đó nên nói hay không, dáng vẻ xoắn xuýt đó khiến Diệp Tranh cũng rối rắm.
“Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
“Chúng ta bỏ nhà trốn đi đi.”
Lời nói của Thẩm Minh Triết đã khiến Diệp Tranh bị dọa nhảy dựng lên.
“Rời nhà trốn đi? Cậu điên rồi sao?”
“Xuỵt…”
Thẩm Minh Triết vội vàng bịt kín miệng Diệp Tranh, thấp giọng nói: “Cậu vẫn muốn ở lại sao? Cậu nhìn những vết thương trên người mình này đi, bây giờ mặc dù có bà nội và ba tớ bảo vệ cậu, nhưng dù sao ba cậu vẫn là ba cậu, trở về ông ấy muốn dẫn cậu đi, chúng ta có thể nói gì? Cũng không thể không cho cậu đi theo ba mình? Nhưng cậu đi theo ông ấy trở về sẽ lại phải chịu khổ sở.”
Đôi mắt Diệp Tranh lập tức trầm xuống.
“Nhưng ông ấy là ba tớ, tớ không thể không nghe lời ông ấy, huống hồ cũng là vì muốn tốt cho tớ. Có mấy chú nói ba tớ với tớ là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.”
“Cái rắm! Chúng ta có thể tự học thành tài nha! Còn nhớ rõ những huấn luyện viên trước kia không? Chúng ta không giống nhau cũng học rất tốt. Ba cậu chính là có bệnh. Cậu cứ tiếp tục như vậy nữa thì sẽ bị đánh chết. Đến lúc đó tớ sẽ không có anh em nữa.”
Lời nói của Thẩm Minh Triết khiến Diệp Tranh có phần im lặng.
Nói thật, cậu bé cũng không muốn đi theo Diệp Nam Phương trở về căn cứ.
Căn cứ quá khổ.
Hơn nữa Diệp Nam Phương yêu cầu quá nghiêm khắc với cậu bé, những hạng mục mà huấn luyện viên kia đặt ra, cậu bé không thể hoàn thành bất cứ cái nào.
“Tự tớ đi còn có thể, nếu như cậu đi cùng tớ, bác cả và mẹ sẽ đau lòng và lo lắng.”
Diệp Tranh nhìn Thẩm Minh Triết, cậu bé biết Thẩm Minh Triết và mình khác nhau.
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan coi cậu bé là báu vật nâng trong lòng bàn tay.
Thẩm Minh Triết lại không quan trọng nói: “Không sao, tớ sẽ để lại cho bọn họ một bức thư.”
“Cậu muốn đi đâu? Có mục tiêu chưa?”
Diệp Tranh nhìn Thẩm Minh Triết, ánh mắt cậu bé lóe lên ánh sáng rực rỡ, lập tức nhớ ra rằng từ trước đến nay Thẩm Minh Triết sẽ không làm việc gì nếu không chắc chắn, nói cách khác, cậu bé đã sớm tìm ra lộ trình rồi sao?
Thẩm Minh Triết cười hắc hắc, lấy ra một tấm danh thiếp nói: “Nhìn đi, đây là câu lạc bộ bắn súng. Nghe nói bên trong đều là đồ thật. Hôm nay ở sân chơi tớ tình cờ gặp được người này, ông ta nói với mẹ, chỉ cần tớ vào, chắc chắn có thể huấn luyện tớ thành một tay súng thiện xạ. Cậu cũng biết, tớ rất thích cái này, súng của cậu bắn cũng không tệ, chúng ta có thể cùng đến nơi này. Hơn nữa nơi này có lẽ sẽ bao ăn bao ở, chúng ta không cần ở bên ngoài chịu gian khổ. Huống hồ tớ còn có một số tiền tiêu vặt, có thể đủ để chúng ta sử dụng.”
Diệp Tranh nhìn thấy danh thiếp, khẽ nhíu mày nói: “Đáng tin cậy không?”
“Đi xem một chút chẳng phải sẽ biết sao? Nếu thật sự không đáng tin cậy, dựa vào trí thông minh và sự khéo léo của hai chúng ta, chắc chắn sẽ trốn thoát. Yên nào. Nếu cậu không đi thì tớ sẽ đi một mình, nhưng chúng ta phải nói trước, sau khi tớ đi cậu không được nói với ba mẹ tớ rằng tớ đi đâu, biết không?”
Thẩm Minh Triết nói vô cùng cẩn thận sau đó cất tấm danh thiếp đi.
Diệp Tranh thấy Thẩm Minh Triết thật sự muốn đi, không khỏi có chút động tâm.
Bây giờ toàn thân cậu bé đều đau nhức, mặc dù đã bôi thuốc nhưng ngày mai nếu ba rời khỏi nhà tổ của nhà họ Diệp, có phải cậu bé cũng phải đi theo không?
Về tới căn cứ, còn phải ngày đêm chịu đựng sự huấn luyện đó, thậm chí có thể còn bị đánh.
Thay vì như vậy, không bằng đi theo Thẩm Minh Triết đi đến câu lạc bộ bắn súng gì đó kia, đến lúc đó tốt xấu gì cậu bé cũng học thành thạo một kỹ năng nào đó.
Nghĩ tới đây, Diệp Tranh thấp giọng nói: “Chúng ta đi bằng gì?”
“Buổi tối hôm nay. Lúc đầu tớ định chờ thêm vài ngày, nhưng ngày mai nếu chú rời đi, ắt sẽ đưa cậu đi. Lúc đó tớ muốn đi tìm sẽ rất khó khăn. Vậy nên cậu cân nhắc xem có muốn đi cùng tớ không? Cậu yên tâm đi, tớ sẽ bảo vệ cậu.”
Thẩm Minh Triết vô cùng trượng nghĩa vỗ võ vai Diệp Tranh.
Diệp Tranh vẫn có chút đau, bất quá đầu óc vẫn tỉnh táo.
“Tớ và cậu cùng đi!”
Diệp Tranh không muốn tiếp nhận cuộc sống mà Diệp Nam Phương sắp xếp cho mình, huống chi cậu bé đã thật sự rất cố gắng nhưng vẫn luôn không đạt được yêu cầu của Diệp Nam Phương, điều này thật sự quá đả kích người khác.
Thẩm Minh Triết nghe thấy cậu bé nói như vậy lập tức vui vẻ.
“Vậy tớ trở về thu dọn đồ đạc.”
“Thu dọn cái gì? Chúng ta mang theo thẻ ngân hàng không được sao?”
Diệp Tranh thu hút ánh mắt kinh bỉ của Thẩm Minh Triết.
“Cậu ngốc à? Một khi chúng ta quẹt thẻ, chẳng phải bọn họ sẽ biết chúng ta ở đâu rồi sao? Chúng ta chỉ có thể mang tiền mặt theo.”
“Đúng nha, sao tớ lại không nghĩ đến điều này!”
Diệp Tranh sờ sau gáy mình nói: “Nhưng mang theo tiền mặt thì phải mang thật nhiều, ngộ nhỡ bị cướp thì phải làm sao?”
“Cậu yên tâm đi, tớ có cách!”
Thẩm Minh Triết thần bí, sau đó thấp giọng nói: “Cậu canh chừng cho tớ, tớ về phòng thu dọn một chút đồ đạc.”
“Được.”
Diệp Tranh và Thẩm Minh Triết bò xuống giường, lén lút ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy người lớn vẫn đang ở phòng khách nói chuyện, lúc này mới rón rén tiến vào phòng của Thẩm Minh Triết.
Thẩm Minh Triết lấy cái túi nhỏ của mình ra, tìm vài bộ quần áo, sau đó thu dọn tất cả những đồ vật quan trọng, sau đó sắp xếp tiền mặt, lúc này mới nhét túi xách xuống gầm giường.
110 báo thức, tập hợp ở dưới phòng khách.”
Thẩm Minh Triết sắp xếp, Diệp Tranh nhẹ gật đầu, nhưng lại thấp giọng hỏi: “Nếu như bị người phát hiện thì làm sao bây giờ?”
“Thì nói chúng ta uống nước.”
Thẩm Minh Triết thuận miệng trả lời.
Diệp Tranh vội vàng gật đầu.
“Nhưng bên ngoài có bảo vệ, chúng ta cũng không ra được.”
Diệp Tranh lần nữa mở miệng.
Thẩm Minh Triết thấp giọng nói: “Cậu ngốc à, đừng quên tớ làm cái gì? Yên tâm đi, tớ sẽ dẫn bọn họ đi.”
Diệp Tranh có chút sùng bái nhìn Thẩm Minh Triết nói: “Cậu luôn luôn thông minh hơn so với tớ.”
“Cậu cũng không ngu ngốc, đừng cho rằng mình vô dụng như vậy, thật ra cậu rất tốt. Không có cậu, tớ cũng không biết phải làm thế nào.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật, tớ đã lừa cậu bao giờ chưa?”
Thẩm Minh Triết cười nhạt.
Diệp Tranh nghe được cậu bé nói mình như vậy, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Hai người gối lên cánh tay nhìn lên trần nhà, vậy mà động tác lại rất giống nhau, nhìn một cái quả thực không khác gì anh em ruột.
“Diệp Tranh.”
“Ừm?”
“Cậu nói xem tương lai chúng ta lớn lên sẽ làm gì?”
Thẩm Minh Triết Bình tĩnh hỏi.
Diệp Tranh nhíu mày.
“Ba tớ nói để tớ thừa kế tập đoàn Hoàn Trí, làm người cầm lái của nhà họ Diệp.”
“Tớ không phải hỏi ba cậu muốn cậu làm gì, tớ hỏi chính cậu, cậu muốn làm gì?”
Thẩm Minh Triết khiến Diệp Tranh im lặng.
Một lát sau cậu bé có chút buồn bực nói: “Tớ không biết.”
“Cậu không thích? Hoặc đặc biệt muốn làm chuyện gì sao?”
“Cậu muốn làm cái gì vậy?”
Diệp Tranh trực tiếp hỏi Thẩm Minh Triết.
Thẩm Minh Triết cười nói: “Tớ muốn làm lính, tớ muốn làm phi công! Tớ muốn lái một chiếc máy bay của riêng mình trên bầu trời bay lượn. Tớ còn muốn làm một quân nhân thật sự, cầm súng bảo vệ đất nước!”
Lúc nghe thấy Thẩm Minh Triết nói như vậy, Diệp Tranh ngây ngẩn cả người.
“Cậu muốn làm lính?”
“Đúng vậy! Một người đàn ông tốt nên đi làm lính!”
Thẩm Minh Triết khao khát nói.
Diệp Tranh lại cau mày nói: “Nhưng bác cả cũng có công ty của mình, trở về cậu không tiếp nhận công ty của bác cả sao?”
“Không phải vẫn còn có Nghê Nghê sao? Trở về để nó hoặc chồng nó tiếp nhận là được, dù sao tớ cũng không có hứng thú. Tớ chỉ thích súng với pháo gì đó, tớ rất thích mày mò những thứ này.”
Thẩm Minh Triết càng nghĩ càng khao khát.
Nhìn thấy Thẩm Minh Triết có mục tiêu của mình, Diệp Tranh đột nhiên nói: “Vậy tớ cũng theo cậu làm lính. Dù sao cậu đi đâu thì tớ cũng sẽ ở chỗ đó.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật!”
Diệp Tranh ngẩng cổ, vẻ mặt chăm chú.
Thẩm Minh Triết vội vàng vươn ngón tay nhỏ, nói: “Móc tay treo ngược.”
“Móc tay treo ngược, một trăm năm không được phép thay đổi, ai thay đổi người đó là chó con!”
Ngón tay út của Diệp Tranh và Thẩm Minh Triết đan chặt vào nhau, lúc hai ngòn tay in vào nhau, hai đứa trẻ ngây thơ nhưng cả gan làm loạn lại không thể nhịn được cười.
Đúng lúc này, Thẩm Hạ Lan đi tới, nhưng không mở được cửa phòng.
“Minh Triết? Đã ngủ chưa? Tại sao lại khóa cửa phòng?”
Nghe thấy giọng nói của Thẩm Hạ Lan, Diệp Tranh vội vàng giả vờ ngủ, Thẩm Minh Triết lại trở mình một cái bò xuống giường, sau đó nhanh chóng mở cửa phòng ra.
“Mẹ!”
“Tại sao lại khóa cửa?”
“Không biết, không phải mẹ khóa sao?”
Thẩm Minh Triết mang vẻ mặt vô tội.
Nhìn con trai như vậy, Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu mày.
Cô khóa?
Tại sao lại không có chút ấn tượng nào vậy?
Chẳng lẽ gần đây sức khỏe giảm sút đến mức trí nhớ cũng giảm xuống rồi?
Thẩm Hạ Lan lo nghĩ, không hề nhìn thấy tia giảo hoạt và nghịch ngợm trong mắt Thẩm Minh Triết.
Đúng lúc này, Diệp Tranh đột nhiên ưm một tiếng, lập tức hấp dẫn sự chú ý của Thẩm Hạ Lan.