“Có gì không thể nói sao?”
Giọng điệu của Thẩm Hạ Lan có hơi không tốt.
Phi vội lắc đầu nói: “Có thể nói, nhưng sợ nói rồi cô tức giận.”
“Anh không nói tôi càng tức giận.”
Thẩm Hạ Lan bị sự đơn thuần của Phi chọc cười.
Phi ngại ngùng gãi gãi gáy nói: “Căn nhà của nhà họ Thẩm, không, chính là căn nhà của cô ở nhà họ Thẩm bị Thẩm Niệm Niệm bán rồi.”
“Bán rồi sao?”
Thẩm Hạ Lan hỡi sững người.
Thẩm Niệm Niệm này thật sự khá to gan.
Cô đã nói đó là căn nhà của cô, để cô ta trả về, không ngờ động tác của cô ta lại nhanh như vậy.
“Người mua là ai?”
Câu hỏi của Thẩm Hạ Lan khiến Phi lần nữa khựng lại.
“Sao hả? Tôi không chọc nỗi sao?”
“Không phải, bà chủ, là vợ của cậu Lương một trong nhóm bốn cậu chủ Hải Thành ta mua.”
Lời của Phi khiến Thẩm Hạ Lan hơi sững người.
Bốn cậu chủ của Hải Thành cô luôn biết ba người, một người là Diệp Ân Tuấn của nhà bọn họ, một người là thủ trưởng Trạm Dực của quân khu, một người là Tô Nam bác sĩ Tô, người còn lại rất ít nghe thấy người khác nhắc tới, nghe nói có sản nghiệp ở Hải Thành, nhưng vì một vài nguyên nhân đặc biệt, cậu tư không ở Hải Thành, người nhà của anh ta càng có chút thần bí.
Hiện nay căn nhà này vậy mà được vợ của cậu tư mua?
“Có thể liên lạc được không?”
“Không dễ liên lạc, nghe nói đối phương là Nhất Đao Quốc Tế Tiêu Niệm Vi, người trên toàn thế giới xếp hàng đợi để cô ta làm phẫu thuật có rất nhiều, số điện thoại cá nhân của cô ta không ai biết, số điện thoại công chắc gọi cũng không ai nghe, chỉ tính người xếp hàng cũng phải sắp tới năm sau. Hơn nữa tôi nghe nói đối phương đã làm xong thủ tục rồi. Tiền Thẩm Niệm Niệm đã cầm rồi.”
Lời của Phi khiến Thẩm Hạ Lan hơi có buồn bực.
Động tác nhanh như vậy, mà đối phương lại không dễ tìm, phải làm sao đây?
Khoan đã! Đối phương là Nhất Đao Quốc Tế Tiêu Niệm Vi?
Thẩm Hạ Lan lập tức trở nên hưng phấn.
“Giúp tôi tra mợ Lương này, không, số điện thoại của bác sĩ Tiêu, tôi muốn gặp cô ta.”
Phi thấy dáng vẻ hưng phấn của Thẩm Hạ Lan thì không khỏi nói: “Bà chủ, chuyện này tôi thật sự hết cách, có điều tôi có thể nhờ Diệp tổng hỏi cậu Lương, cậu Lương có lẽ sẽ biết số điện thoại cá nhân của vợ mình.”
Nghe Phi nói như vậy, Thẩm Hạ Lan vội gật đầu, có điều Diệp Ân Tuấn mới vừa ngủ, cô không tiện đánh thức anh dậy.
“Tôi biết rồi, chuyện này tôi sẽ nói với Ân Tuần, anh đi làm việc đi, đúng rồi, anh giúp tôi đi đăng ký một công ty điện ảnh và truyền hình, vấn đề tiền bạc thì trù bị số tiền ít nhất.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Phi khựng lại, có điều lập tức gật đầu đi làm.
Thầy Phi đi rồi, nghĩ tới đôi chân đó của Lam Dũng, trong lòng Thẩm Hạ Lan lần nữa dáy lên hy vọng.
Đều nói tay của Nhất Đao Quốc Tế Tiêu Niệm Vi vô cùng khéo léo, cho dù là xương nát vụn cũng có thể nối xương của người ta lại. Cô trước đó luôn tìm kiếm người này, không ngờ lần này lớ ngớ vậy mà dính chút liên quan với cô ta.
Nếu như Tiêu Niệm Vi có thể làm phẫu thuật cho Lam Dũng, căn nhà đó cô tặng cô ta thì có làm sao?
Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan rất hưng phần.
Có điều cô cũng không có đi quấy rầy giấc ngủ của Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn trông cô cả đêm, lúc này chắc là lúc mệt mỏi nhất, cô phải đợi Diệp Ân Tuấn ngủ đủ rồi nói.
Trong lúc chờ đợi, Thẩm Hạ Lan mở máy tính ra, chỉnh sửa sắp xếp thiết kế tham gia cuộc thi của cô thành một file, sau đó gửi mail cho ban tổ chức cuộc thi, nói rõ mình lần này chủ động rút khỏi cuộc thi.
Sau khi làm xong tất cả chuyện này, trái tim của Thẩm Hạ Lan thật ra là có chút không nỡ và buồn bã, dù sao ngành thiết kế xe hơi này cô thật sự thích, nhưng nghĩ tới hai chị em Lam Tử Thất vì cô và nhà họ Diệp mà phải gánh chịu mọi người như hiện nay, nghĩ tới Lam Tử Thất một cô gái yếu đuối đang vật lộn vì chỉ phí của người thân, nghĩ tới độ sâu của nước trong giới giải trí, Thẩm Hạ Lan vẫn là điềm tĩnh đóng bản vẽ thiết kế lại.
Lam Tử Thất cần cô.
Không có thiết kế, cô còn có nhà họ Diệp, còn có nhà họ Hoắc và nhà họ Tiêu, nhưng Lam Tử Thất chỉ còn cô.
CHƯƠNG 944 EM CÓ Ý VỚI CẬU TA
Nếu như ngay cả cô cũng không thể bảo vệ được Lam Tử Thất, còn có ai có thể cho cô ấy hy vọng?
Thẩm Hạ Lan nghĩ thông một điểm này thì cũng không có tiếc nuối và không nỡ nữa.
Trong cuộc đời tóm lại phải đối mặt với quá nhiều sự lựa chọn, chỉ cần bản thân cảm thấy đáng là được rồi.
Thẩm Hạ Lan cất máy tính đi, để vào trong kệ sách.
Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, Diệp Ân Tuấn cũng tỉnh.
“Anh tỉnh rồi sao?”
Thẩm Hạ Lan cười có chút nịnh nọt.
Diệp Ân Tuấn day mắt thư giãn, khẽ liếc nhìn cô, hỏi: “Có chuyện gì muốn nhờ anh sao?”
“Sao anh biết?”
“Trên mặt em đều viết cả rồi.”
Diệp Ân Tuấn vừa rửa mặt vừa nói.
Thẩm Hạ Lan cảm thầy ở trước mặt Diệp Ân Tuấn một chút bí mật cũng không có.
“Con người của anh thật là quá nhàm chán, anh không thể giả vờ không biết sao? Trêu em cũng được!”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên cười.
“Em là chó à? Còn muốn anh trêu?”
“Diệp Ân Tuần, anh ngứa da phải không?”
Thẩm Hạ Lan có hơi buồn bực.
Người đàn ông này có khi sủng cô tới tận trời, có khi cái miệng này thật sự quá thiếu đòn.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Hạ Lan thì bật cười.
“Em bây giờ động tay với anh, anh cũng không dám động tay với em. Nói đi, chuyện gì cần chồng của em giúp?”
Thẩm Hạ Lan nghe thấy tiếng chồng này của Diệp Ân Tuần, tai tự dựng có hơi nóng rực.
“Khụ khụ, nghe ngóng một người với anh.”
Thẩm Hạ Lan có hơi ái ngại mà ho hai tiếng rồi mới nói.
“AI?”
“Lương Thiệu Cảnh cậu tư của Hải Thành.”
Thẩm Hạ Lan vừa dứt lời, mắt của Diệp Ân Tuấn bỗng nheo lại.
“Em có ý với cậu ta?”
không biết quan hệ giữa Lương Thiệu Cảnh và vợ của cậu ta, anh nói với em biết, em chỉ nghe là được, đừng lộ ra bên ngoài.”
“Sao vậy?”
Lòng hiếu kỳ của Thẩm Hạ Lan lập tức bị khơi lên.
Diệp Ân Tuấn thở dài một hơi rồi nói: “Lương Thiệu Cảnh là bị ép lấy cô ta, hôn nhân của hai người không giống như cái người khác nhìn thấy, trên thực tế hai người bọn họ đều tự mình sống phần mình, ai cũng không can thiệp vào cuộc sống của ai. Trong tình huống bình thường, đều là Tiêu Niệm Vi chủ động liên lạc với Lương Thiệu Cảnh, Lương Thiệu Cảnh cũng không nhớ số điện thoại của cô ta, cho nên em bảo anh đi hỏi, anh chỉ có thể nói anh truyền lời cho em, còn có thể hỏi được số điện thoại hay không thì anh không dám đảm bảo.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan bỗng thốt lên.
“Sao lại có cặp vợ chồng như vậy? Lẽ nào giữa bọn họ không có tình cảm?”
“Cũng không chắc, anh thấy Lương Thiệu Cảnh gần đây chạy về nhà thường xuyên hơn, nếu nói thật sự không có tình cảm cũng không đúng, nhưng có vài chuyện vẫn phải để hai vợ chồng bọn họ tự mình giải quyết. Người ngoài như chúng ta không thể nhúng tay vào.”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn rửa mặt xong, trực tiếp tới phòng ngủ, ở trước mặt Thẩm Hạ Lan cởi áo.
CHƯƠNG 945: DÀY VÒ
Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan đã có hơi đỏ ửng khi nhìn thân trên săn chắc đó.
“Anh làm gì?”
“Thay quần áo.”
Diệp Ân Tuấn nói với vẻ rất vô tội, có điều khóe miệng lại cong lên.
Mặt của Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ tới tận cổ.
“Thay quần áo cũng không nói một tiếng, em ra ngoài trước.”
“Ra ngoài làm gì? Em là vợ của anh, anh cũng không sợ em nhìn, em sợ cái gì?”
Diệp Ân Tuấn quay ngược lại, trực tiếp dồn Thẩm Hạ Lan vào tường, đáy mắt vụt qua một tia phong ba cuỗn cuộn.
“Ba tháng này quá dày vò rồi.”
Hơi thở của Diệp Ân Tuấn không ổn định.
Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thầy trên mặt nóng rực, ngay cả hơi thở của Diệp Ân Tuấn cũng nóng bỏng, máu cả người chảy nhanh, nhịp tim đập nhanh.
*Dày vò cũng phải chịu, nếu như con phải làm sao?”
Thẩm Hạ Lan nói có chút hụt hơi, thậm chí hơi thở có hơi rối loạn, nếu như Diệp Ân Tuấn kiên trì, cô không biết cô có thể chịu được loại dụ dỗ này không.
Nói thật, cô cũng có hơi ngứa ngáy, đặc biệt là sau khi nhìn thấy thân hình hoàn mỹ như này của Diệp Ân Tuấn thì càng có chút không khống chế được.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy sắc mặt Thẩm Hạ Lan dụ người như vậy, có hơi ngứa ngáy trong lòng.
Anh hơi cúi đầu, hơi thở lướt qua mặt của Thẩm Hạ Lan, mang theo chút âm áp.
Thẩm Hạ Lan không tự chủ mà nuốt nước bọt, hơn nữa đã nhắm mắt lại, cô cũng có thể nghe tháy tiếng nhịp tim đập như trống dồn.
Khóe miệng của Diệp Ân Tuấn hơi cong lên.
Anh hôn như chuồn chuồn đạp nước ở trên trán Thẩm Hạ Lan, sau đó thấp giọng nói: “Nhớ vào cho anh, đợi qua ba tháng anh tới đòi lãi.”
Nói xong anh bèn buông Thẩm Hạ Lan ra.
Cảm thầy sự nóng bỏng bên cạnh biến mất, Thắm Hạ Lan lúc này mới hít sâu một hơi.
“Đáng ghét!”
Nói xong thì cô xoay người chạy ra ngoài.
Thật sự quá mắt mặt rồi!
Vừa rồi cô còn tưởng Diệp Ân Tuấn sẽ…
Càng nghĩ càng cảm thấy mình giống một sắc nữ.
Mặt của Thẩm Hạ Lan sắp cháy rồi.
Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan hoảng hốt chạy ra, Diệp Ân Tuấn bỗng bật cười.
Cô vợ nhỏ này của anh ấy, vẫn đơn thuần đáng yêu như vậy, khiến người ta yêu thích.
Diệp Ân Tuấn khẽ lắc đầu, nghĩ tới lời vừa rồi của Thẩm Hạ Lan, lúc này mới mặc quần áo vào, sau đó cầm điện thoại lên, gọi thẳng cho Lương Thiệu Cảnh.
“Gần đây bận không?”
“Rất bận.”
Bên kia truyền tới giọng nói trầm thấp của Lương Thiệu Cảnh.
“Nghe thì thấy rất mệt?”
Diệp Ân Tuấn hiếm khi có chút trêu ghẹo Lương Thiệu Cảnh.
“Có gì mau nói, có rắm mau đánh, phiền quá.”
Lương Thiệu Cảnh rõ ràng tâm trạng không tốt.
“Cho tôi số điện thoại cá nhân của vợ cậu.”
“Anh làm cái gì?”
Lương Thiệu Cảnh lập tức trở nên cảnh giác, giọng điệu đó giống như Diệp Ân Tuấn chỉ cần nói có ý với Tiêu Niệm Vĩ thì anh lập tức xách dao tới.
“Đừng hiểu lầm, tôi không có bất kỳ ảo tưởng gì với vợ của cậu cả, vợ của cậu vừa mua một căn nhà, rất không khéo, căn nhà đó là của vợ tôi, nhưng bị con gái của ba mẹ nuôi của cô ấy lén bán đi. Chuyện này vợ tôi muốn tìm vợ cậu nói chuyện.”
Diệp Ân Tuấn mau chóng nói rõ.
Lương Thiệu Cảnh lúc này mới thở phào.
“Tôi đi hỏi xem, lát trả lời anh.”
CHƯƠNG 946: NGHÉ MỚI SINH KHÔNG SỢ HỔ
Nói xong, bên kia ‘tút’ một tiếng cúp máy, giống như nói thêm một câu với Diệp Ân Tuấn thì có thể làm gì vợ anh ta không bằng.
Như này không phải là tình yêu, Diệp Ân Tuấn không biết cái gì mới là tình yêu, chỉ có điều tên đầu gỗ Lương Thiệu Cảnh này cuối cùng không chịu thừa nhận mình đã yêu vợ của mình.
Thẩm Hạ Lan sau khi chạy ra khỏi phòng ngủ thì mới cảm thầy độ nóng trên mặt giảm đi.
Khi cô bình ồn lại cảm xúc, Phi đột nhiên từ bên ngoài chạy vào.
“Bà chủ, chuyện của công ty điện ảnh và truyền hình chắc là không được.”
“Là sao?”
Thẩm Hạ Lan có hơi nghi hoặc.
Diệp Ân Tuấn vừa hay từ trên lầu đi xuống, khi nhìn thầy Phi thì khựng lại, hỏi: “Vừa rồi cậu nói chuyện của công ty điện ảnh và truyền hình sao cơ?”
Phi hơi sững ra, lại nhìn Thẩm Hạ Lan, thấy Thẩm Hạ Lan gật đầu mới nói: “Bên công ty điện ảnh và truyền thông nghe nói là bà chủ đăng ký thì trực tiếp từ chối.”
“Ai trâu bò như vậy? Trực tiếp vả mặt của tôi?”
Nụ cười của Diệp Ân Tuấn có hơi nhạt đi.
Phi cảm thấy nhiệt độ trong phòng không thể kiểm soát được mà giảm xuống mức rất lạnh, chỉ có thể nhắm mắt nói: “Là một người vừa từ nước ngoài trở về, không lâu trước mới vừa nhậm chức ở cơ quan.”
“Nghé mới sinh không sợ hổ sao?”
Diệp Ân Tuấn cười ha ha hai tiếng, lại khiến Phi cảm thấy kinh hãi.
“Không rõ, tôi không thể làm được chuyện này, xin Diệp tổng trách phạt.”
“Không liên quan tới cậu, lát tôi đi xem thử, cậu lui xuống trước đi.”
Phi nghe thấy lời này, vội vàng lui xuống.
Thẩm Hạ Lan thầy Phi bị dọa thành như kia thì thở dài một tiếng rồi nói: “Anh có thể thu liễm khí thế của mình một chút không, anh xem anh dọa Phi rồi kìa.”
“Anh có khí thế gì chứ? Em sao không sợ?”
Diệp Ân Tuấn đi tới, trực tiếp choàng vai của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan có hơi thẹn thùng.
“Anh ta có thể giống em sao? Em là vợ của anh.”
“Đúng, em không sợ anh, cậu ta sợ cái gì chứ? Anh sẽ không có suy nghĩ gì với cậu ta.”
Lúc nói chuyện mặt của Diệp Ân Tuấn áp sát lại, khiến cho Thẩm Hạ Lan có hơi đỏ mặt tim đập nhanh.
“Đừng tới nữa, biết rõ không thể được mà còn, anh không cảm thấy khó chịu sao?”
“Vẫn ổn.”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên phát hiện cô vợ nhỏ này của mình đùa rất vui, hơi chọc một chút thì mặt đỏ tới tận cổ, giống như một con mèo nhỏ.
“Diệp Ân Tuần, em đi làm đây, không có thời gian chơi cùng anh.”
Thẩm Hạ Lan cũng nhìn ra rồi, Diệp Ân Tuấn chính là muốn trêu cô, vội vàng đầy Diệp Ân Tuấn ra, trong lòng có hơi ngứa ngứa.
Diệp Ân Tuấn thấy cô như vậy, cũng không trêu cô nữa, nắm tay cô ngồi trên sô pha, thấp giọng nói: “Phía Tiêu Niệm Vi anh đang đợi tin Lương Tử gửi cho anh, phía công ty điện ảnh và truyền hình anh đi xử lý, em cố gắng ở nhà nghỉ ngơi, đợi anh xử lý xong thì em tham gia công việc sau, được không?”
“Cứ cảm thầy chuyện gì cũng đẩy cho anh cũng không hay lắm, dù sao là em muốn mở công ty điện tử và truyền hình, anh vốn cũng đủ bận rồi, em vẫn là tự mình đi đi, em ngược lại muốn nhìn xem là ai trực tiếp từ chối em từ ngoài cửa thế.”
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan có hơi không cam lòng.
Diệp Ân Tuấn tuy lo lắng cho thân thể của cô, nhưng vẫn không có ngăn cản.
“Cũng được, em nếu như không xử lý được, chồng cho em dùng bắt cứ lúc nào.”
“Biết rồi.”
Thẩm Hạ Lan vì để tránh Diệp Ân Tuấn áp sát lần nữa, vội vàng lùi lại một bước, biểu cảm của chú thỏ con đó lập tức chọc cười Diệp. Ân Tuần.
“Nữa không?”
“Biến!”
Thẩm Hạ Lan cảm thầy Diệp Ân Tuấn của bây giờ giống như một đứa trẻ, vô cùng khiến người ta ghét, nhưng cũng thật sự không ghét ni.
Diệp Ân Tuấn cũng nhìn ra kiểu nghĩ đằng nói một nẻo của Thẩm Hạ Lan, cười ha hả, nhưng vẫn tránh sang bên cạnh.
CHƯƠNG 947 CẢM ƠN CHỒNG
Lúc này Lương Thiệu Cảnh gọi tới.
Diệp Ân Tuấn chỉ vào điện thoại, sau đó nghe máy.
“Có thông tin rồi sao?”
“Ừm.”
Giọng nói ở đầu bên kia của Lương Thiệu Cảnh có hơi bé.
“Sao vậy? Vợ cậu ở bên cạnh?”
“Không, con gái tôi đang ngủ.”
Lương Thiệu Cảnh vừa dứt lời thì Diệp Ân Tuấn đã biết rồi.
Ai cũng biết người Lương Thiệu Cảnh đề ý nhất chính là con gái bảo bối của mình, cũng khó trách giọng nói lại nhỏ nhẹ như vậy.
“Cho tôi số điện thoại.”
“Gửi qua facebook, tôi nói này anh không có chuyện gì thì đừng liên lạc với cô ấy, phẫu thuật gần đây của cô ấy rất nhiều.”
“Biết rồi.”
Sau khi Diệp Ân Tuấn cúp máy, Lương Thiệu Cảnh ở bên kia đã gửi số điện thoại qua.
Sau khi Thẩm Hạ Lan lầy được số điện thoại, hưng phần hôn Diệp Ân Tuấn một cái.
“Cảm ơn chồng.”
“Hôn một cái là xong chuyện rồi?”
Diệp Ân Tuấn chưa hài lòng, cảm giác tiếp tục mềm mại đó còn chưa tới một giây.
Khóe mắt của Thẩm Hạ Lan hơi trợn lên, nói: “Một cái cũng là thưởng cho anh, em lên lầu đây.”
“Đây có tính là qua cầu rút ván không?”
Diệp Ân Tuấn có hơi buồn bực.
Anh có một loại cảm giác bị vợ dùng xong rồi bỏ.
Thẩm Hạ Lan cười ha hả, nhưng cũng không có phản bác, vui vẻ cầm số điện thoại đi lên lầu rồi vào phòng ngủ.
Còn tại sao Thẩm Hạ La không gọi điện ở trước mặt anh, Diệp Ân Tuấn ngược lại không nghĩ nhiều như vậy, anh là cho vợ không gian tự do tuyệt đối.
Diệp Ân Tuấn nghĩ tới chuyện của công ty điện ảnh và truyền hình mà Phi nói, anh không khỏi cầm điện thoại gọi đi.
Sau khi Thẩm Hạ Lan quay lại phòng ngủ, lầy số điện thoại gọi cho Tiêu Niệm Vi.
Bên kia rất nhanh đã nghe máy, một giọng nói lạnh nhạt truyền tới.
“Ai đó?”
“Xin chào, tôi tên Thẩm Hạ Lan, vợ của Diệp Ân Tuần, vừa rồi xin cậu Lương số điện thoại của cô.”
Thẩm Hạ Lan nói thẳng.
Tiêu Niệm Vi hơi sững người, sau đó gật đầu nói: “Tôi biết cô, nghe nói căn nhà tôi mua là của cô, thủ tục có vấn đề sao?”
“Đúng, căn nhà đó là của tôi, sổ đỏ ở trong tay tôi.”
Thẩm Hạ Lan nói chuyện căn nhà trước.
Lông mày của Tiêu Niệm Vi hơi nhíu lại, trợ lý của cô ta gây ra loại chuyện nhập nhằng này thật sự khiến cô ta có hơi nghẹn lời.
*Xin lỗi, trợ lý của tôi đi xử lý. Tôi sẽ kêu trợ lý đi giải quyết chuyện tiếp theo, bảo đảm trả lại căn nhà cho.
cô, tôi cũng muốn đòi lại số tiền mà tôi đã trả.”
“Không phải là có ý giục cô, thật ra tôi hôm nay tìm cô là muốn xin cô giúp một chuyện. Nếu như cô thật sự thích căn nhà đó, tôi tặng cho cô cũng được, tiền tôi sẽ đi đòi lại.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Tiêu Niệm Vi hơi sững người.
“Xin tôi giúp sao?”
“Phải, xương gân của một người em trai của tôi bị gãy vụn, bây giờ mới hai mươi máy tuổi, ở độ tuổi sung sức phải trải qua ở trên giường thì không phải quá tốt, nghe nói tay nghề của bác sĩ Tiêu rất giỏi, cho nên muốn mời bác sĩ Tiêu giúp, xem thử có thể làm phẫu thuật cho em ấy hay không.”
Lời của Thẩm Hạ Lan vừa dứt thì Tiêu Niệm Vi mở miệng.
“Sợ rằng không được, phẫu thuật trong một tuần gần đây của tôi đều đã xếp kín rồi.”
“Bác sĩ Tiêu, tôi biết cô rất bận, cũng biết cả thế giới đều đang cầu xin cô, nhưng xin cô nề tình chồng cô và chồng tôi là anh em, giúp tôi có được không?”
Thẩm Hạ Lan rất ít khí hạ mình cầu xin người khác như này, nhưng bây giờ vì Lam Dũng, cô không thể không làm như vậy.
Lam Dũng còn quá trẻ, cô không thể nhìn năm tháng sau này của cậu ấy sống trên giường, như thế đối với cậu ấy quá tàn nhẫn, bản thân cô cũng không đành lòng.
Tiêu Niệm Vi không phải là người mềm lòng, có điều khi Thẩm Hạ Lan nhắc tới Lương Thiệu Cảnh thì hơi khựng lại.
“Tôi gần đây đều sẽ ở thành phố B, nếu như các cô có thể tới, tôi buổi tối có thể xem thử giúp cậu ta, thời gian ban ngày thật sự đã kín rồi.”
Nghe thầy Tiêu Niệm Vi nói như vậy, Thẩm Hạ Lan tự nhiên rất vui.
CHƯƠNG 948 XẢY RA CHUYỆN
“Được được, chúng tôi lập tức tới ngay, cảm ơn bác sĩ Tiêu.”
“Nếu đã là vợ của anh em, gọi tôi là Niệm Vi đi. Tôi lát nữa có một ca phẫu thuật nên không nói chuyện với cô nữa, sau khi tới thì gọi điện cho tôi là được.”
“Được được.”
Sau khi Thẩm Hạ Lan cúp máy, trong lòng vẫn có chút không dám tin.
Nghe giọng nói cũng có thể cảm nhận được con người của Tiêu Niệm Vi rất lạnh lùng, nhưng cô bây giờ hoàn toàn không màng tới.
Vừa nghĩ tới chân của Lam Dũng có khả năng hồi phục thì Thẩm Hạ Lan đã rất kích động.
Sau khi cô cúp máy của Tiêu Niệm Vi thì gọi điện cho Lam Tử Thất, đáng tiếc bên phía Lam Tử Thất không có ai nghe.
Thẩm Hạ Lan biết, Lam Tử Thất bây giờ tìm việc khắp nơi, vì tiền mà không màng nghỉ ngơi, khả năng bây giờ đang làm diễn viên quần chúng hoặc làm cái gì khác.
Cô lúc này đều đợi không được rồi, trực tiếp xuống lầu.
Diệp Ân Tuấn đã không thấy nữa, khả năng đã tới công ty.
Thẩm Hạ Lan dặn dò một tiếng với người trong nhà thì kêu Phi lái xe tới, chở mình tới phòng trọ của Lam Tử Thất.
Lam Dũng đang dịch văn kiện, khi nhìn thầy Thẩm Hạ Lan thì có hơi bất ngờ.
“Chị Hạ Lan? Chị sao lại tới rồi? Tìm chị em sao? Chị ấy không có ở nhà.”
“Chị không tìm chị em, chị tìm em.”
Trên mặt Thẩm Hạ Lan khó che đi sự kích động và hưng phán, Lam Dũng nhìn mà có hơi bối rồi.
*Tìm em? Lấy văn kiện sao? Em còn chưa dịch xong, cần một ít thời gian.”
“Không cần quản chuyện văn kiện, là chuyện liên quan tới chân của em. Lam Dũng, chị liên lạc được với Nhất Đao Quốc Tế Tiêu Niệm Vi rồi. Cô áy đồng ý khám cho em.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Lam Dũng thát thần trong khoảng thời gian ngắn, đợi khi anh ta ý thức được Thẩm Hạ Lan nói gì thì có hơi không dám tin mà hỏi: “Chị Hạ Lan, chị không có lừa em chứ?”
Ở trong lòng cậu, vẫn khát vọng có thể đứng dậy.
Thẩm Hạ Lan biết, sự cố gắng của mình là đáng.
“Phải, chị không có lửa em! Chị thật sự đã liên lạc được với cô ấy, có điều cô ấy không có thời gian tới đây, chúng ta phải tới thành phố B.”
Lam Dũng sau khi trải qua sự kích động lúc đầu thì hơi trầm mặc một lúc.
“Cần rất nhiều tiền nhỉ?”
“Vấn đề tiền bạc em không cần phải suy nghĩ, chị phụ trách là được.”
Lam Dũng nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, thấp giọng nói: “Chị Hạ Lan, chị không nợ bọn em cái gì, không cần phải như vậy.”
“Số tiền đó coi như chị cho em mượn, đợi chân của em khỏi, tương lai trả lại chị gấp nhiều lần là được.
Chị biết em là một người có tài, nếu như thật sự có một ngày em có thể đứng dậy, chị nghĩ em sẽ không xù nợ có đúng không? Không được chúng ta viết giấy nợ?”
Thẩm Hạ Lan biết, Lam Dũng và Lam Tử Thất giống nhau, đều mang trong lòng sự ương ngạnh và lòng tự tôn cao, nói như này coi như khiến Lam Dũng có ít nhiều lay động.
“Em nói một tiếng với chị em.”
“Được.”
Lam Dũng nhanh chóng gọi điện cho Lam Tử Thất, nhưng bên kia vẫn không có ai nghe máy.
Anh ta có hơi lo lắng rồi.
“Chị Hạ Lan, chị biết chị em đang làm gì không? Lần trước chị ấy trở về đã bị cảm, giờ còn chưa khỏi thì lại ra ngoài, em hỏi chị ấy nhưng chị ấy không nói, bây giờ điện thoại cũng không nghe, chắc sẽ không xảy ra chuyện rồi đâu nhỉ?”
Lông mày của Thẩm Hạ Lan hơi nhíu lại.
Xảy ra chuyện?
đằng sau, đôi mắt phượng nhìn xung quanh, cuối cùng dừng trên người của người đạo diễn.
“Là chủ ý của anh?”