CHƯƠNG 187: TẤT CẢ ĐỀU KHÔNG THỂ QUAY LẠI NỮA
Diệp Ân Tuấn làm cháo thịt bằm trứng muối Thẩm Hạ Lan thích ăn nhất, nhưng lúc anh vào lại không phát hiện bóng dáng cô đâu.
Trái tim anh bỗng nhảy lên tới cuống họng.
Chẳng lẽ lại có người dẫn cô đi ngay dưới mí mắt anh sao?
“Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan!”
Diệp Ân Tuấn hoảng loạn.
Anh gọi tên cô, tìm bóng dáng cô khắp nơi, lại nghe thấy giọng nói yếu ớt từ trong phòng vang lên.
“Em ở đây.”
Diệp Ân Tuấn sững sốt.
Rõ ràng anh nghe thấy giọng cô, nhưng sao lại không nhìn thấy bóng dáng cô chứ?
“Hạ Lan, em ở đâu?”
Diệp Ân Tuấn đặt cháo lên bàn, im lặng lắng nghe nơi phát ra giọng nói cô, nhưng đợi thật lâu cũng không đợi được câu đáp lời của cô.
Anh cảm thấy mình nhất định nghe thấy ảo giác rồi.
Thẩm Hạ Lan không ở đây, không biết ai đã dẫn cô đi rồi.
Diệp Ân Tuấn vội vàng muốn đứng dậy, lại bỗng phát hiện có người giữ chân anh.
Anh cúi đầu liền nhìn thấy đôi mắt kinh sợ của cô từ gầm giường chui ra.
Trái tim anh chấn động, như bỗng nhiên bị xé toác, đau đớn đến có chút không thở nỗi, thậm chí cổ họng nghẹn ngào đến khó nói nên lời.
“Em đang làm gì vậy?”
Anh không trách móc cô, lại còn muốn kéo cô ra.
Thẩm Hạ Lan như một đứa bé làm sai ngồi trên giường, đôi tay cũng không biết nên đặt ở đâu.
Cô không biết mình nên nói gì với anh.
Bản thân cô như vậy nhất định khiến người ta cực kỳ chán ghét đi?
Ở chỗ Đường Trình Siêu, cô không có cách nào che giấu bản thân, thời gian vui vẻ nhất mỗi ngày chính là lúc buổi tối không có một ai, một mình cô đối mặt với trần nhà trong đêm tối tới sáng.
Mặc dù nhàm chán, nhưng bóng đêm lại khiến cô có cảm giác rất an toàn.
Nhưng bây giờ đối mặt với Diệp Ân Tuấn như vậy, cô bỗng có chút áy náy.
Cô không còn là Thẩm Hạ Lan tự nhiên phóng khoáng, tràn đầy tự tin nữa, cô thậm chí không biết nên nói những lời này với anh thế nào.
Đối diện với sự im lặng của cô, trái tim Diệp Ân Tuấn đau như đao cắt.
“Anh đã làm cháo thịt bằm trứng muối em thích ăn nhất, chúng ta ăn một chút được không?”
Diệp Ân Tuấn bỏ qua đề tài này, anh vẫn ấm áp nhìn cô, lại khiến cô không có cách nào nhìn thẳng vào anh, cúi gằm mặt xuống.
“Xin lỗi.”
ctp_1988761_1_3
ctp_1988761_2_3